Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 191

Trước Sau
Edit: Qiezi

Mạc Tử Nguyên cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của hắn, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, lấy một bình nhỏ từ trong ngọc bội ra, ném cho Bạch Hoa: “Bình này được chế từ Hàn Ngọc ngàn năm, có thể chứa một con sông, hiện tại bên trong chứa ba giọt Ngưng Hoa Lộ vạn năm, nếu ngươi có thể luyện hóa chúng nó, đối với tu hành của ngươi rất có lợi.” Nói xong, lập tức giao bình sứ cho Bạch Hoa.

Bạch Hoa nghe nói trong này có ba giọt Ngưng Hoa Lộ vạn năm, lập tức mừng như điên, nhưng cũng không dám biểu lộ ra mặt, trái lại biểu hiện bi phẫn: “Mạc đại ca, huynh có ý gì!”

Mạc Tử Nguyên bình tĩnh: “Lúc trước ngươi cứu ta bị trọng thương, cái này coi như là bồi thường.”

“Mạc đại ca!” Bạch Hoa lập tức hốt hoảng, Mạc Tử Nguyên này là một con cá lớn khó gặp, tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý không làm người yêu với Mạc Tử Nguyên, nhưng vẫn cho rằng, bằng vào ân cứu mạng của mình, làm bằng hữu với hắn cũng được chứ? Chỉ cần có thể tiếp cận hắn, Bạch Hoa tin tưởng sớm muộn có một ngày, Mạc Tử Nguyên nhất định sẽ thích hắn thêm một lần nữa!

Thậm chí ngay cả uy hiếp lúc nãy cũng chỉ là diễn trò, nào biết đối phương thật sự vô tình trở mặt, định dùng ba giọt Ngưng Hoa Lộ vạn năm để đuổi hắn đi.

“Được rồi!” Mắt thấy Bạch Hoa lại muốn thể hiện bộ dạng ngươi vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự, Mạc Tử Nguyên cũng lười nói thêm câu gì với hắn, hừ lạnh: “Cứ như vậy đi. Sau này ngươi tự lo thân ngươi, cáo từ!”

Nói xong rồi Mạc Tử Nguyên lại đi vào rừng cây rậm rạp.

Bạch Hoa cần ba giọt Ngưng Hoa Lộ vạn năm trong tay, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, hắn có ý muốn trả lại Ngưng Hoa Lộ vạn năm, nhưng nhỡ đâu đối phương không cho hắn cái gì nữa, cứ như vậy mà đi thì phải làm sao?

Dù hắn dốt nát đi nữa, tên tuổi của Ngưng Hoa Lộ vạn năm cũng không phải chưa từng nghe qua, đây chính là một loại đan dược tăng tu vi mà không có tác dụng phụ. Hoặc là nói, đó cũng không phải đan dược, mà là một loại linh dược thiên sinh thiên dưỡng!

Chính là vì nó không trải qua luyện chế, cho nên bên trong cũng không chứa độc đan, lúc này mới có thể tấn cấp tu vi mà không hề có tác dụng phụ. Chỉ bằng Ngưng Hoa Lộ vạn năm, thậm chí trong khoảng thời gian cực ngắn, Bạch Hoa có thể một hơi tăng đến ngưng mạch hậu kỳ!

Siết chặt bình Hàn Ngọc trong tay, Bạch Hoa không còn ai oán như lúc ban đầu nữa, dù sao đã không còn hy vọng gì về người nam nhân này, thay vì cứ dây dưa với hắn cái gì cũng không được, còn không bằng cầm Ngưng Hoa Lộ rời đi.

Từ nhỏ đã sống ở kỹ viện, làm hắn gặp nhiều tiểu quan* đón đi rước về, ca ca tỷ tỷ đã từng nói với hắn, nùng tình mật ý gì đó đều là giả dối, chỉ có thứ chân chính nắm trong tay mới là của mình!

(Tiểu quan = kỹ nam)

Lặng lẽ cất bình Hàn Ngọc, Bạch Hoa không còn lưu luyến con cá lớn Mạc Tử Nguyên này nữa. Huyền Vũ Vực lớn như vậy, thương gia sánh vai với Mặc Ngọc Lung Các cũng rất nhiều, hắn hoàn toàn không cần thiết tốn công tốn sức với người đã không còn ấn tượng tốt với mình nữa.

Thay vì tốn sức lấy lòng Mạc Tử Nguyên, còn không bằng bỏ thời gian đi câu một con cá lớn hơn khác!

Có Tinh Nguyên Đạo Thể giúp đỡ, hắn tin tưởng hắn có thể tiến giai nguyên anh trước Mạc Tử Nguyên. Đến lúc đó, thậm chí hắn có thể tỏ vẻ thương xót trước mặt Mạc Tử Nguyên, xem đến lúc đó hắn sẽ có vẻ mặt gì!

Bạch Hoa tưởng tượng ra Mạc Tử Nguyên vì thực lực không đủ mà phải khom lưng quỳ gối trước mặt hắn, trên mặt lộ ra ý cười, hắn ngẩng đầu nhìn sào huyệt trên vách đá, hạ quyết tâm. Chỉ cần có ngọc bội và Tinh Nguyên Đạo Thể, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản hắn bước lên đỉnh cao!

Một ngày nào đó, hắn sẽ để cái tên Bạch Hoa này truyền khắp thiên hạ, để mọi người phủ phục dưới chân hắn!

Mang theo chí khí cao tận trời, Bạch Hoa bước bước đầu tiên trên con đường huy hoàng, bắt đầu leo lên vách núi, mà trong một khe núi xa xa, một con chim ưng rất lớn thành công bắt được một con Thổ Ngưu cấp ba, đang ngậm con mồi của mình quay về sào huyệt.

***

Tách khỏi Bạch Hoa mỗi người đi mỗi ngả, đồng thời còn tổn thất ba giọt Ngưng Hoa Lộ vạn năm chính là Mạc Tử Nguyên, tuy rằng hắn đau lòng, nhưng lại có cảm giác sảng khoái khác thường.

Cuối cùng có thể hoàn toàn tẩy sạch quan hệ với Bạch Hoa, thay vì trong lòng luôn nhớ đến ân cứu mạng của đối phương mà dây dưa không dứt, còn không bằng trực tiếp dùng ba giọt Ngưng Hoa Lộ chặt đứt hoàn toàn duyên phận giữa hai người.



Mạc Tử Nguyên thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thả lỏng sử dụng bùa chỉ dẫn, từ từ đi ra phía ngoài rừng rậm.

Đáng tiếc, tâm tình vui vẻ của hắn cũng không giữ được lâu, yêu thú sinh sống trong rừng này, nhanh chóng cho hắn một ‘Kinh hỉ’ thật lớn.

Khi đối mặt với một con lang yêu có tu vi nguyên anh đang bị thương chằng chịt, Mạc Tử Nguyên thật sự không biết giữa hai người bọn họ ai xui hơn ai.

Nếu lang yêu này ở trạng thái hưng thịnh, chắc chắn là hắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ lang yêu này bị trọng thương, mặc dù có tu vi nguyên anh kỳ, nhưng chỉ có thể phát huy đến trình độ kim đan kỳ, cái này làm Mạc Tử Nguyên có sức liều mạng.

Kết quả ‘Liều mạng’ là Mạc Tử Nguyên thành công giết chết lang yêu, lấy được nội đan, da lông, vân vân… của nó, kiếm lời một khoản lớn, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, vất vả lắm mới đi ra rừng rậm rồi liền té xỉu.

Không lâu sau, một thiếu nữ xinh xắn từ trong rừng nhảy nhót ra ngoài, thấy Mạc Tử Nguyên hôn mê trên mặt đất nên vội vàng chạy tới.

“Này!” Thiếu nữ nhặt nhánh cây, chọt chọt thân thể Mạc Tử Nguyên.

Mạc Tử Nguyên đang hôn mê, đương nhiên không có phản ứng chút nào.

Thiếu nữ suy nghĩ một chút, lại đến gần thêm vài bước, dùng đầu ngón chân đá hắn: “Này, chết chưa vậy? Không chết thì ta giúp ngươi một tay, nếu chết, ta có thể thay ngươi nhặt xác.”

Mạc Tử Nguyên vẫn không phản ứng chút nào.

Thiếu nữ hơi buồn bực bĩu môi, nâng ống tay áo lên, nói rằng: “Bích Vân, ngươi nói xem ta có nên cứu hắn không? Nhìn hắn lớn lên cũng không tệ, hẳn không phải người xấu chứ?”

Trong ống tay áo lộ ra một con rắn nhỏ xanh biếc, con rắn nhỏ thè lưỡi phát ra tiếng xì xì, nhưng nhìn từ thái độ của nó, dường như là đang khinh bỉ lý luận logic của thiếu nữ: Ai nói lớn lên đẹp là người tốt? Đừng ngốc nữa!

“Ưm… Sư phụ nói… Nói…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thiếu nữ nhăn tít, nhớ lại câu nói sư phụ dạy nàng.

Bích Vân vô lực liếc mắt, trong miệng phát ra tiếng xì xì.

“Đúng đúng! Sư phụ nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, người tu chân như chúng ta phải tích nhiều thiện quả… Dù sao cũng không khó khăn, cứu hắn một chút cũng không sao.” Thiếu nữ cười hì hì nói.

Con rắn được gọi là Bích Vân vô lực lắc đầu, trượt xuống ống tay áo thiếu nữ, bò đến bên cạnh Mạc Tử Nguyên, đến gần mũi hắn…

“Ai nha, Bích Vân đừng cắn mặt! Mặt đẹp như vậy, cắn rất đáng tiếc!” Thiếu nữ không cam lòng bước lên, thoáng cái bắt được đuôi Bích Vân, kịp thời kéo về.

Bích Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đổi sang cổ tay, cắn một cái.

Khi Bích Vân cắn người, hai cái răng độc kỳ dị ở bên ngoài rụt vào, ngược lại là bên trong hàm trên, lộ ra hai cái răng bén nhọn, hai cái răng này nhỏ hơn răng độc bên ngoài một vòng, hơn nữa trắng như ngọc, ngay cả đầu răng nhọn chảy ra chất lỏng cũng tỏa ra một mùi thơm khác.

Hai cái răng nanh này cắn trên cổ tay Mạc Tử Nguyên, nước thuốc thoang thoảng dọc theo miệng vết thương chảy vào bên trong cơ thể hắn. Chớp mắt một cái, dược hiệu phát huy, thương thế trên người Mạc Tử Nguyên lập tức chuyển biến tốt đẹp.

“Cảm ơn Bích Vân!” Thiếu nữ cười ngọt ngào với Bích Vân. Con rắn nhỏ bất đắc dĩ nhả ra, bò trở về trên người thiếu nữ.

“Ưm…” Mạc Tử Nguyên chỉ cảm thấy hôn mê rồi đột nhiên có loại cảm giác khó thở, hắn cố gắng tỉnh táo lại, kết quả vừa tỉnh thì thấy một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang cười hì hì —— bóp mũi hắn.

Mạc Tử Nguyên: = =



“A, tỉnh rồi!” Thiếu nữ thấy thế thả tay ra, cười hì hì với hắn: “Ta là Lam Mạt Nhi, ngươi tên gì?”

Mạc Tử Nguyên âm thầm kiểm tra thân thể của mình, sau khi phát hiện vẫn chưa mất vật gì, mới cười với thiếu nữ: “Ta là Mạc Tử Nguyên, cám ơn ngươi đã cứu ta.”

“À à, Mạc Tử Nguyên, tên rất êm tai.” Cặp mắt hạnh đào của thiếu nữ mở to, dáng vẻ rất hứng thú.

Mạc Tử Nguyên hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Tên của ngươi cũng rất êm tai.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Hì hì, tên của ta là ca ca đặt cho! Ta thích ca ca nhất!” Lam Mạt Nhi kêu ngạo ngẩng đầu lên.

Trong thoáng chốc, Mạc Tử Nguyên nghĩ cô nương này rất khả ái.

“Mà này, à… Người Trung Nguyên các ngươi thường nói ân cứu mạng phải lấy thân… Lấy thân…” Lam Mạt Nhi ngập ngừng nửa ngày, dường như nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi vế tiếp theo.

Mạc Tử Nguyên nhìn nàng khổ sở, không nhịn được nói thay: “Lấy thân báo đáp?”

“Đúng! Chính là cái này! Ta mới cứu ngươi, có phải ngươi nên lấy thân báo đáp ta?” Thiếu nữ hưng phấn nói.

Mạc Tử Nguyên toát mồ hôi, cô nương này cũng quá phóng khoáng đi… Lại muốn nam tu lấy thân báo đáp.

“Làm sao vậy? Ngươi không chịu sao?” Lam Mạt Nhi thấy Mạc Tử Nguyên im lặng, có chút thất vọng.

“Không phải… Chỉ là…” Mạc Tử Nguyên giải thích.

“Vậy ngươi đồng ý?” Thiếu nữ hoàn toàn không nghe hắn nói hết, trực tiếp cắt ngang, cực kỳ hưng phấn nhảy lên: “Quá tốt, ta biết Quỷ bà bà coi là chuẩn nhất! Hì hì, chờ sau này đại ca thấy đại tẩu, nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Biểu tình trên mặt Mạc Tử Nguyên lập tức cứng ngắc, hắn từ từ ngẩng đầu, cười ôn nhu nhìn Lam Mạt Nhi, ngữ điệu mềm nhẹ: “Ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ.”

Lam Mạt Nhi chớp mắt mấy cái, nhanh chóng che miệng: “Không… Không có gì, ta không nói gì hết! Ta cũng không ép ngươi gả cho đại ca ta đâu!”

Mạc Tử Nguyên: … Tiểu muội muội, kỳ thực ngươi đã nói ra toàn bộ rồi đó!

Mạc Tử Nguyên cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp nứt ra rồi, tuy nói hắn cũng yêu một người nam nhân, nhưng cái này không có nghĩa là hắn muốn gả cho một người nam nhân khác!

Với lại hắn cảm thấy tiểu muội muội này khả ái, sẽ không tùy tiện bán hắn đi!

Dường như Lam Mạt Nhi phát hiện mình làm sai chuyện, lặng lẽ thè lưỡi nhìn ống tay áo.

Bích Vân trong ống tay áo bất đắc dĩ liếc mắt, nhưng đối mặt với tiểu nha đầu mình cực kỳ thích, nó không đành lòng làm nàng thất vọng.

Vì vậy… Dưới tình huống Mạc Tử Nguyên không kịp phản ứng, một tia lục mang đột nhiên bắn ra từ ống tay áo Lam Mạt Nhi, đánh trúng vai Mạc Tử Nguyên.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A_A, có ai nhớ Lam Mạt Nhi không ~~~ Phỏng chừng đều đã quên sạch rồi nhỉ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau