Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 199

Trước Sau
Edit: Qiezi

Nếu Lâm Khiếu Thiên im lặng, tất cả mọi người sẽ cảm thấy hắn rất nghiêm túc, làm người khác rất áp lực, nhưng đổi thành Từ Tử Dung tướng mạo tinh xảo, lại miễn cưỡng sinh ra một cảm giác lãnh diễm.

Thiệu Tu Văn cũng từng âm thầm cảm thán, quả nhiên mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù không cười cũng rất cảnh đẹp ý vui, nhưng bây giờ hắn phải sửa lại suy nghĩ —— trước mặt lãnh diễm gì đó, tất cả đều là ảo giác!

Phải nói hắn từng trải không ít, gặp cao thủ nhiều vô số kể, nhưng không biết vì sao bị ‘Hài tử’ nhỏ hơn mình mười muổi nhìn chăm chú, hắn lại có cảm giác lưng rét lạnh…

Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn chòng chọc Thiệu Tu Văn làm hắn rất áp lực, ngay cả khi Thiệu Tu Văn không chịu nổi bầu không khí trầm mặc thì Từ Tử Dung đột nhiên mỉm cười.

Trong nháy mắt, nụ cười nhàn nhạt này làm Thiệu Tu Văn kinh động, hắn chưa bao giờ biết mỹ nhân cười sẽ làm người ta có cảm giác kinh khủng như vậy.

Thiệu Tu Văn: QAQ, má ôi rốt cuộc tiểu thí hài đang giở trò quỷ gì vậy, sao lại dọa người thế chớ!

“Đạo lữ song tu của ngươi là một ma tu —— nam! Ngươi còn có thể bị hắn quấn cả đời!” Từ Tử Dung để lại những lời này rồi thản nhiên rời đi, để lại Thiệu Tu Văn đầy mê man.

Thiệu Tu Văn:???

Có ý gì?

Đạo lữ song tu? Ma tu? Nam? Còn cả đời?

Thiệu Tu Văn hỗn loạn trong gió, hắn hoàn toàn không rõ Từ Tử Dung tạo cho hắn áp lực lớn như vậy chỉ vì nói với hắn một câu này?

Đùa hả?!!

Đừng nói đời này hắn không thể trộn chung một chỗ với ma tu, cho dù hắn thực sự lẩn quẩn trong lòng thì hắn cũng sẽ không tìm ma tu làm đạo lữ song tu, nhất định phải tìm một nữ tu! Hắn không thích nam nhân!

Thiệu Tu Văn nhìn Từ Tử Dung quấn lấy Từ Tử Nham mới xuất hiện, im lặng nửa ngày không nói gì, cuối cùng quyết định ném những lời nói trước kia của Từ Tử Dung ra sau gáy! Hắn không tin những lời này của tiểu thí hài đâu, nhất định là mấy ngày nay thời gian hắn và Từ Tử Nham chung đụng quá dài, tiểu thí hài này cố ý nói ra mấy thứ này muốn phân tán sự chú ý của mình!

Thiệu Tu Văn bất đắc dĩ liếc mắt, loại tiểu thí hài có tính cách huynh khống này thật phiền phức, so sánh thì sư đệ sư muội trong môn hạ thực sự ngoan ngoãn mà!

Dĩ nhiên những lời nói kia của Từ Tử Dung không phải lời vô căn cứ, trên thực tế ban đầu Đường Thiên Lang nhắc tới Lưu Ly Kiếm Tông, y đã cảm thấy có chút ấn tượng mơ hồ. Sau này gặp được Thiệu Tu Văn, lại ở chung với hắn mấy ngày, lập tức làm y nhớ lại đời trước nghe được một tin bát quái đặc biệt hay ho.

Hoa hoa công tử nổi danh ma đạo – Đoan Mộc Ninh say mê đại đệ tử chưởng môn Lưu Ly Kiếm Tông, thậm chí còn vì người kia mà tự phế ma công. Tin tức làm người kinh hãi như vậy hầu như làm chấn kinh toàn bộ ma đạo.

Đáng tiếc sau này không biết xảy ra chuyện gì, Đoan Mộc Ninh chẳng những không tự phế ma công, còn bắt nhốt đại đệ tử Lưu Ly Kiếm Tông.

Kết quả cuối cùng đương nhiên rất tệ, Đoan Mộc gia và Lưu Ly Kiếm Tông đều thét ra lệnh Đoan Mộc Ninh giao người ra.

Cũng không biết Đoan Mộc Ninh nghĩ như thế nào, dù hai bên tạo áp lực cũng không giao người, thậm chí còn công khai thanh minh, thoát ly Đoan Mộc gia, làm tộc trưởng Đoan Mộc gia cũng chính là phụ thân của hắn tức giận gần chết.

Còn về sau xảy ra chuyện gì nữa thì Từ Tử Dung không biết, nhưng thời gian y bị Bạch Hoa giết chết, nướng thần hồn thì có nghe người nói qua, nghe nói là Đoan Mộc Ninh tu thành nguyên anh, đồng thời tàn sát môn phái trung đẳng của ma đạo.



Nhưng khi đó Đoan Mộc Ninh hầu như đã không thể được gọi là ‘Người’, trên lưng hắn mang một quan tài lớn, toàn thân băng đầy băng vải, gương mặt chỉ kém hơn mặt Từ Tử Dung một chút lại phủ đầy vết sẹo dữ tợn, hầu như không nhìn thấy vị trí của mắt và mũi.

Không ai biết Đoan Mộc Ninh đã từng phong lưu phóng khoáng, gây ra vô số nợ đào hoa tại sao lại biến thành như vậy, nhưng từ vài lời trong miệng hắn có thể suy đoán ra, trong môn phái trung đẳng kia có người giết chết người yêu của hắn.

Lúc đó mỗi ngày Từ Tử Dung đều đang chịu đựng thống khổ thật lớn, chỉ khi nghe người ngoài kể lại những tin tức này mới có thể phân tâm. Bây giờ gặp được Thiệu Tu Văn, y lập tức nhớ lại tất cả mọi chuyện, nếu Thiệu Tu Văn ngay cả chết cũng không chạy thoát ma trảo của Đoan Mộc Ninh, nói hắn sẽ bị nam nhân quấn cả đời cũng không phải là nói dối.

Kỳ thực Từ Tử Dung không có suy nghĩ gì, y chỉ muốn Thiệu Tu Văn ghê tởm một trận.

Ai bảo hai ngày này hắn cứ chiếm lấy thời gian của ca ca làm chi? Không sai! Từ Tử Dung chính là người hẹp hòi như vậy!

Sự thực chứng minh, phương pháp của Từ Tử Dung rất có hiệu quả, rõ ràng mấy ngày nay Thiệu Tu Văn không tiếp cận Từ Tử Nham nữa. Việc này cũng không phải vì hắn tin Từ Tử Dung, mà là mỗi khi hắn cùng Từ Tử Nham nói gì đó, phải thừa nhận ánh mắt có chút hả hê của Từ Tử Dung: Ngươi tiêu rồi, ngươi nhất định phải dây dưa cả đời với nam nhân, cho dù là ai cũng không chịu nổi.

Nói thật thì hắn rất lo lắng nếu mình tiếp tục nhiệt tình với Từ Tử Nham như vậy, tiểu thí hài này có thể nào ngầm động thủ với mình không… _(:з” ∠)_

Đệ đệ bị huynh khống không thể trêu vào!! Thiệu Tu Văn dứt khoát nhượng bộ…

“Tử Dung, đệ có cảm thấy hai ngày nay Tu Văn có chút kỳ lạ không?” Từ Tử Nham có hơi kỳ quái.

Từ Tử Dung chớp mắt mấy cái, mỉm cười: “Có sao? Không cảm thấy.”

“Có phải đệ làm gì hắn không?” Từ Tử Nham nheo mắt hỏi.

Từ Tử Dung vô tội lắc đầu: “Không có, ta thực sự không ‘Làm’ gì hết.” Ta chỉ nói thôi…

Từ Tử Nham nhìn y nửa ngày, cuối cùng vẫn cho rằng đệ đệ nhà mình sẽ không nói dối, lẩm bẩm: “Kỳ quái, luôn cảm thấy hai ngày này hình như hắn bất hòa với ta.”

“Ảo giác thôi.” Từ Tử Dung cười tủm tỉm nói: “Ở đây có tổng cộng bốn người chúng ta, cả ngày ta ở chung với huynh, có thể là hắn không nỡ bỏ mặc Lâm Khiếu Thiên một mình.”

“Nói cũng phải.” Từ Tử Nham gật đầu, cảm thấy đệ đệ nói thật có lý.

Từ Tử Dung hầu như chưa bao giờ nói chuyện với Lâm Khiếu Thiên, tuy rằng Lâm Khiếu Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao hắn cũng có cao ngạo, không thể nào đi hỏi người ta, vì sao ngươi không thích ta? Quá hạ giá rồi.

Lâm Khiếu Thiên không hỏi, Từ Tử Nham cũng không nhiều lời, dù sao đời trước Từ Tử Dung có thể nói là chết trong tay bọn họ, dù đời này bọn họ vô tội, nhưng dạng thù hận này, Từ Tử Dung không tìm bọn họ báo thù đã vô cùng độ lượng, muốn thân thiết với bọn họ? Tuyệt đối không thể nào!

Vì nguyên nhân như vậy, khi mọi người tụm lại nói chuyện, đa phần đều do Từ Tử Nham và Thiệu Tu Văn mở miệng, may là từ trước tới giờ Từ Tử Dung luôn rất lạnh nhạt, lúc này mới không làm quan hệ tiểu đội trở nên ác liệt.

Trải qua mấy ngày chiến đấu này, bọn họ đã thăm dò rất nhiều tin tức, trong đó gần chín phần là tới từ sòng bạc.

Từ sau cuộc chiến đầu tiên làm kẻ khác ‘Kinh diễm’, Từ Tử Dung lập tức nổi danh trong đám người quan sát cuộc chiến, bất luận là khuôn mặt tinh xảo hay là thủ đoạn tàn nhẫn, làm rất nhiều người xem tranh tài hô vang đã ghiền.

Lúc đó Từ Tử Dung còn hơi lo lắng biểu hiện của mình sẽ làm ca ca phản cảm, không ngờ sau khi ca ca nghe xong chuyện này, không bị anh trách cứ, trái lại còn khen ngợi y một phen.



“Nên làm như vậy! Phàm là người tâm hoài bất quỹ với đệ, đều có thể nghiền bọn họ thành bã!” Lúc Từ Tử Nham nói người này, thái độ có vẻ hết sức dữ tợn!

Sủng vật? Đồ chơi? Đệ đệ bảo bối của lão tử, lão tử thương còn chưa kịp, ai dám đánh chủ ý trên người y đều phải chết! Chết đến không thể chết lại!

Từ Tử Nham không phải là người thánh mẫu gì đó đâu!

Đến chiến trường, đó chính là kẻ địch, không phải ngươi chết chính là ta sống, tuy rằng thủ đoạn của Tử Dung hơi tàn nhẫn, nhưng đây cũng tính là uy hiếp kẻ khác!

Chí ít đám t*ng trùng thượng não, thích nói lời ô uế phải suy nghĩ kỹ, hậu quả miệng thúi có chịu nổi hay không…

Trong Đấu Chiến Tháp, nhân yêu ma ba tộc tranh đấu rất dữ dội, ban đầu Từ Tử Nham còn không hiểu vì sao, sau này mới hiểu được, thì ra đấu sĩ cấp chín không phải là danh hiệu cao nhất, đấu sĩ cấp bậc cao nhất trong truyền thuyết được gọi là đấu thần.

Mà có thể thu được danh hiệu đấu thần, mỗi một tộc chỉ có ba người.

Nói cách khác, trong toàn bộ Đấu Chiến Tháp chỉ có chín người có thể đạt được danh hiệu đấu thần, tỷ lệ đào thải như vậy tuyệt đối là tuyển tài trong tài, khi Từ Tử Nham nghe tin tức này, cũng biết bọn họ không đùa.

Dựa theo cấp bậc đấu sĩ, bọn họ phải tích góp điểm tích lũy từng chút một để đạt được đấu sĩ cấp chín, không biết phải tốn bao nhiêu năm, nhưng Đường Thiên Lang nói, một năm sau sẽ trở lại đón bọn họ.

Thông qua một ít tin tức trao đổi được với người khác, Từ Tử Nham biết không phải người vực nào cũng có mặt trong Đấu Chiến Tháp này, hoặc là nói, cho dù có, phần lớn cũng do một vài thế lực lớn nắm trong tay.

Năm đó, không biết là đại tu dạng gì, với khả năng thông thiên, đặt ở các vực khác nhau vô số quang cầu có thể đi thẳng đến Đấu Chiến Tháp, có một bộ phận quang cầu đã hoàn toàn suy tàn như ở Đấu Chiến Tháp, nhưng đa phần vẫn là kiên cường truyền thừa xuống.

Không ai biết quang cầu này được luyện chế như thế nào, phàm là nơi còn có thể bảo tồn đủ quang cầu, không có chỗ nào mà không phải là thế lực lớn trong những vực này.

Như Huyền Vũ Vực, chỉ dựa vào cơ duyên mới có thể đưa người nào, thật sự là hiếm thấy vô cùng.

Khi Từ Tử Nham biết được tin tức này, không khỏi âm thầm cảm thán mình thật may mắn, chuyện tốt như vậy cũng có thể đụng tới, chẳng lẽ —— anh bị hào quang nam chính trên người Từ Tử Dung soi sáng?

Từ Tử Nham sờ cằm, kỳ thực anh nghĩ như vậy cũng không tính là suy đoán lung tung, dù sao hiện giờ tiểu thuyết trùng sinh báo thù chính là xu thế trên mạng, dựa theo tướng mạo cùng tư chất của Từ Tử Dung, trở thành vai chính quả thực quá bình thường. ╮( ̄▽ ̄\ “)╭

Nhưng mặc kệ Từ Tử Dung có hào quang nam chính hay không, Từ Tử Nham cũng không định gửi gắm hy vọng vào thứ hư vô mờ mịt này.

Thay vì chờ trời rớt cái bánh thịt chuyện tốt, còn không bằng nắm chặt cơ hội này, hiểu rõ tình huống ngoại vực.

Bình thường bọn họ đều ở Huyền Vũ Vực, hoàn cảnh bên trong vực coi như bình ổn, nhưng qua tin tức bọn họ đổi được ở Đấu Chiến Tháp lại làm bọn họ ý thức được, lúc trước cảm thấy chiến tuyến cực Tây thảm thiết thực sự quá ngây thơ rồi, dựa theo cách nói của những tu sĩ kia, đấu tranh bên trong các tiểu vực chỉ có thể xem như tiểu hài tử cãi nhau, ở ngoài Huyền Vũ Vực, có không biết bao nhiêu vực đều quấn vào đại chiến giữa nhân tộc và ma tộc.

Thậm chí còn có một vài tu sĩ, toàn bộ vực của bọn họ đều bị Ma Vực của ma tộc cắn nuốt, so sánh như thế, chỉ bị hạn chế trên một chiến tuyến, quả thật không tính là gì.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A_A, bắt đầu dần dần vạch trần các loại âm mưu… Chiến tranh sắp xảy ra…

PS: Hiện tại Thiệu Tu Văn chắc hẳn rất lo lắng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau