Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 201
Edit: Qiezi
Ca ca vì y mà ghen… Loại cảm giác này thật tốt…
Đáy mắt đen nhánh đột nhiên hiện ra một mạt huyết sắc, nhớ tới những người bày tỏ tình yêu với y, Từ Tử Dung cong môi thành một nụ cười diễm lệ.
Chậc chậc, những người này lại làm ca ca mất hứng… Xem ra, danh xưng Huyết Ma của y còn chưa hoàn toàn khai hỏa nhỉ…
Sau vài ngày, Từ Tử Dung liên tục khiêu chiến những người bày tỏ với y.
Mỗi một ngày, đều có người chết thê thảm ngã xuống dưới chân y, phối hợp với máu tươi đầy đất nở hoa, fan của Từ Tử Dung… Càng nhiều.
Nhưng người có gan bày tỏ với y cũng không xuất hiện nữa…
“Hắn như vậy không sao chứ?” Thiệu Tu Văn cau mày, nhìn Từ Tử Nham đứng yên bên cạnh.
Từ Tử Nham bình tĩnh nhìn bóng dáng Từ Tử Dung trên thủy kính, nửa ngày không nói gì.
Thiệu Tu Văn nhíu mày chặt hơn, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền bị Từ Tử Nham cắt lời.
Từ Tử Nham lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi biết không? Có vài người trời sinh thích giết chóc, đây là một loại bản tính, căn bản không thể đè nén. Đối với loại người như vậy, thay vì để bọn họ kiềm chế tới cực hạn rồi bùng phát, còn không bằng dẫn đường cho bọn họ giết chóc hợp lý.”
Trong mắt Thiệu Tu Văn chợt lóe hai tia sáng, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn anh: “Ngươi đang nói, đệ đệ ngươi có bản tính thích giết chóc? Ngươi cũng biết, hắn sử dụng pháp thuật đều là chiêu thức ma tu? Hơn nữa hắn tàn nhẫn…”
“Toàn bộ tàn nhẫn của đệ ấy đều rơi vào người kẻ địch, không phải sao?” Ánh mắt Từ Tử Nham sắc bén nhìn thẳng Thiệu Tu Văn.
“Tu Văn!”
Giọng nói Thiệu Tu Văn bị kiềm hãm.
Từ Tử Nham điều chỉnh âm thanh của mình: “Trong lòng mỗi chúng ta đều ẩn chứa một con quỷ, nhưng quan trọng là ngươi có thể khống chế nó hay không.”
Ánh mắt Từ Tử Nham chậm rãi chuyển qua thủy kính, nhìn bóng dáng của Từ Tử Dung, ngữ điệu nhu hòa: “Có lẽ Tử Dung thô bạo thị huyết, nhưng đệ ấy chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng. Ta và Tử Dung sống cùng nhau từ bé, rất hiểu rõ con người Tử Dung (ngươi xác định??), ta biết đệ ấy là hạng người gì, tuyệt đối không trở nên thích giết chóc, cũng sẽ không mất lý trí.”
Thiệu Tu Văn im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi biết không, sư phụ của ta quen biết Huyết Ma đời trước, vốn đó cũng là một… Bỏ đi, bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng sư phụ ta từng nói, khi người gặp lại người kia lần thứ hai, người kia… Không, đã không thể gọi là người. Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ta muốn nói ngươi biết, bản thân Huyết Hải Tâm Kinh có khuyết điểm trí mạng, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ đệ ngươi sẽ…”
Thần sắc Từ Tử Nham dần hòa hoãn, anh mỉm cười: “Cám ơn ngươi quan tâm, Tu Văn. Nhưng ta đã tìm được phương pháp khắc chế hung bạo trong lòng đệ ấy.”
Thiệu Tu Văn giật mình nhìn anh: “Ngươi nói thật? Vậy phải khắc chế như thế nào?”
Thái độ Từ Tử Nham vặn vẹo vi diệu, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường: “Kỳ thực thô bạo của Huyết Hải Tâm Kinh đế từ chính chấp niệm của Huyết Ma, chỉ cần thỏa mãn chấp niệm của hắn là được rồi. Đáng tiếc… Chấp niệm của đại đa số người thường đều không thể thỏa mãn, nên mới dẫn đến kết quả như vậy…”
Thiệu Tu Văn nghe vậy kinh ngạc không thôi, vừa định hỏi chấp niệm của Từ Tử Dung là cái gì, nhưng nghĩ đến thái độ vi diệu của Từ Tử Nham, Thiệu Tu Văn đành bỏ qua.
Thiệu Tu Văn: Luôn cảm thấy hỏi tới sẽ biết một vài chuyện không tốt…
“Trở về đi.” Thiệu Tu Văn vỗ vỗ vạt áo của mình, nhẹ giọng cười cười: “Mặc kệ thế nào, đệ đệ ngươi giải quyết được vấn đề là tốt rồi. Nếu chúng ta không quay về, đệ đệ ngươi sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp kia trừng ta.”
Từ Tử Nham nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng sờ mũi: “Xin lỗi, từ nhỏ đệ đệ đã bị ta chiều hư.”
Thiệu Tu Văn cười ha ha: “Thôi, đệ đệ ngươi… Chậc chậc, trừng lên quả thực có thể hù chết người. Lần trước ta còn bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng đây này.”
“Thứ lỗi, thứ lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.” Từ Tử Nham quýnh lên, anh không biết từ lúc nào Từ Tử Dung đã đe dọa Thiệu Tu Văn sau lưng mình.
Thiệu Tu Văn không để ý khoát tay: “Không sao, dù sao giỏi lắm hắn cũng chỉ trừng ta thôi, ta cũng không có tổn thất gì. Nhưng ta nói này, lần trước đệ đệ ngươi nói cái gì mà ta sẽ bị một ma tu nam quấn cả đời, chậc chậc, hắn cũng có khả năng gạt người nhỉ.”
Từ Tử Nham nghe xong lời này lập tức giật giật cơ mặt. Nếu Từ Tử Dung dùng lý do khác hù họa Thiệu Tu Văn, anh chưa hẳn để trong lòng, nhưng nếu y đột nhiên nói như vậy…. Vậy e rằng chuyện này không phải giả…
Nam… Ma tu… Khụ khụ, anh có cần thắp nến cho Thiệu Tu Văn không?
“Này này, ngươi dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta làm gì?” Vốn Thiệu Tu Văn xoay người muốn đi, không ngờ lại phát hiện Từ Tử Nham đang dùng ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn hắn, làm da đầu hắn tê dại.
Từ Tử Nham thở dài thườn thượt, vỗ vỗ vai Thiệu Tu Văn, rời đi…
Thiệu Tu Văn cảm thấy cực kỳ bất an, ngẩn người một lúc lâu mới nhớ ra, vội vã chạy theo Từ Tử Nham, vừa đuổi theo vừa la: “Này này, rốt cuộc ngươi bị sao vậy, ngươi đừng đi, nói rõ coi!”
***
“Thế nào? Có nắm chắc không?” Một nữ tử xinh đẹp mang hoa văn mỹ lệ trên mặt, lạnh llùng nhìn nam tử anh tuấn đứng đối diện.
Nam tử ngẩng đầu nhìn thủy kính trên tường, cuộc chiến trên màn ảnh không chút kịch liệt, thậm chí còn nghiêng về một phía. Đối với hình ảnh như vậy, nam tử vốn sẽ không để ý, nhưng lúc này hắn lại nhìn cực kỳ chăm chú, hoặc nên nói là —— chuyên chú.
“Này!” Nữ tử xinh đẹp như bất mãn bị đối phương làm lơ, kêu một tiếng.
“Câm miệng!” Nam tử anh tuấn lạnh lùng trừng nàng, khí thế như lưỡi đao áp chế nữ tử suýt chút nữa không thở nổi.
Nữ tử hơi rũ mắt, che khuất oán độc dưới đáy mắt, nếu không phải Tề Thương ở trong tộc muốn đích thân đối phó với tiểu tử này, nàng cần gì phải tìm đến những ma tộc bẩn thỉu này!
Nữ tử im lặng hồi lâu, cho đến khi kiên trì bị tiêu hao còn một giây cuối, cuối cùng nam tử quay đầu nhìn nàng: “Ngươi muốn ta giải quyết hắn?”
“Đúng!” Nữ tử ngẩng đầu lên: “Ta có thể cung cấp Luyện Ma Thạch làm trao đổi.”
Nam tử hơi híp mắt: “Ngươi có Luyện Ma Thạch?”
“Không sai, một viên Luyện Ma Thạch cấp năm, cũng đủ rồi chứ.” Nữ tử mỉm cười nói.
Nam tử hơi suy tư: “Ta từ chối!”
Nữ tử lập tức trợn to mắt: “Vì sao? Lẽ nào ngươi cũng coi trọng hắn?”
“Cũng?” Nam tử cười như không cười: “Lẽ nào nam nhân của ngươi coi trọng hắn?”
Nữ tử lập tức nghẹn lời, cắn chặt môi dưới giọng căm hận: “Một viên Luyện Ma Thạch cấp sáu, làm thì làm, không thì thôi!”
Môi mỏng khẽ nhếch, hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Không! Làm!”
“Ngươi!” Nữ tử hận hận nhìn hắn, cuối cùng chỉ phẫn hận quay người lại, rời khỏi phòng của nam tử.
Nam tử nhìn bóng lưng nữ tử kia, cười lạnh, thấp giọng nói: “Ngu xuẩn.”
Nói xong, hắn lại dời mắt về phía thủy kính trên tường, hứng thú vân vê ngón tay: “Thật không ngờ trong nhân tộc cũng có người có thể tu luyện Huyết Luyện Thần Công…”
***
“Ưm… Thật mệt.” Thiệu Tu Văn xoa vai đau nhức, cuối cùng cũng làm toàn thân cứng ngắc thư giãn một chút.
“Mệt thì mệt, nhưng thu hoạch rất tốt.” Lâm Khiếu Thiên nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy. Ừm, hình như ta sắp đột phá ngưng mạch trung kỳ.” Thiệu Tu Văn kiểm tra linh lực trong cơ thể mình, phát hiện trải qua chiến đấu không ngừng, trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã chạm tới sát ranh giới ngưng mạch trung kỳ.
Lâm Khiếu Thiên cười yếu ớt: “Chúc mừng.”
“Ha ha, chúc mừng chúc mừng. Hình như ngươi sắp đột phá phải không? Ta cảm thấy khí tức mấy ngày nay của ngươi cũng không quá ổn.” Thiệu Tu Văn vỗ vai Lâm Khiếu Thiên.
Bởi vì hành động nhiệt tình này của Thiệu Tu Văn nên Lâm Khiếu Thiên có hơi xấu hổ. Hắn không quen gần gũi như thế, nhưng đối mặt với Thiệu Tu Văn có tính cách như vậy, bất luận kẻ nào cũng rất khó cự tuyệt hắn, bao gồm Lâm Khiếu Thiên…
“Được rồi, lúc nãy cám ơn ngươi, nếu không phải là ngươi cản thay ta, nói không chừng ta tiêu rồi.” Thiệu Tu Văn nhớ lại tình cảnh lúc nãy, không nhịn được sợ hãi.
Có lẽ là những cuộc chiến trước đều quá thuận lợi nên hắn đã phạm sai lầm khinh địch, vừa nãy ít nhiều có Lâm Khiếu Thiên hỗ trợ, nếu không con mắt kia của hắn có giữ được hay không cũng là một vấn đề…
Lâm Khiếu Thiên cười khẽ, không trả lời câu hỏi này. Trong mắt hắn chuyện này là đương nhiên, nếu là đồng đội gặp nguy hiểm mà không ra tay, vậy cần gì phải tổ đội đi khiêu chiến chứ?
Thiệu Tu Văn cũng không phải cái loại cảm ơn ngoài miệng, bây giờ mang ân huệ của Lâm Khiếu Thiên, tương lai sẽ có cơ hội trả lại. Tiểu môn pháp có chỗ tốt của tiểu môn pháp, cho dù tương lai Lâm Khiếu Thiên thừa kế chức chưởng môn Thiên Vũ Tông, Thiệu Tu Văn tin tưởng, chỉ cần mình không chết, sớm muộn gì cũng có thể giúp hắn.
“Được rồi, ngươi có bao nhiêu điểm tích phân?”
Hai người dọc theo lối đi trắng tinh đi về phía sòng bạc, trước khi chiến đấu, Từ Tử Nham đã hẹn gặp nhau ở sòng bạc.
“Hơn hai trăm ba, ta chưa mua cái gì.” Thiệu Tu Văn nhún vai.
“Ừ, giữ đi, ta nghĩ chờ đến đấu sĩ cấp bốn, ở đây mới có thể có không ít thứ tốt.” Lâm Khiếu Thiên hơi nheo mắt lại.
“Ta cũng đoán vậy.” Thiệu Tu Văn nhìn Lâm Khiếu Thiên, cũng cười theo.
Từ phân cấp sòng bạc là có thể thấy được, tại trong Đấu Chiến Tháp, mỗi ba cấp lên được một đẳng cấp, chờ bọn họ trở thành đấu sĩ cấp bốn là có thể thấy càng nhiều tin tức về Đấu Chiến Tháp hơn.
“Khiếu Thiên, Tu Văn, bên này.” Tuy rằng Từ Tử Nham quan sát chiến đấu trên thủy kính, nhưng vẫn chú ý cửa vào sòng bạc, nhìn thấy hai người này đi đến, vội vã đến bắt chuyện với bọn họ.
Lâm Khiếu Thiên mới vừa đi hai bước, lại đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn như kim đâm đang nhìn hắn. Lâm Khiếu Thiên ngẩng đầu, lại thấy một nam tử đội mũ choàng che khuất khuôn mặt đứng ở cửa chính, ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Dung mạo giấu trong mũ choàng không biết là tuấn tú hay khó coi, Lâm Khiếu Thiên hơi nheo mắt lại, rõ ràng đối phương giấu cả khuôn mặt dưới mũ choàng, nhưng hắn lại cảm thấy đối phương như đang nhìn mình…
“Khiếu Thiên, làm gì vậy?” Thiệu Tu Văn quay đầu lại kêu một tiếng, hắn đi tới bên cạnh Từ Tử Nham mới phát hiện không thấy Lâm Khiếu Thiên, nhìn lại, lại phát hiện đối phương đang nhìn thẳng ra cửa.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệu Tu Văn… Thật là nhạy cảm…
Tử Dung bị phát hiện… ╮(╯_╰)╭
Ca ca vì y mà ghen… Loại cảm giác này thật tốt…
Đáy mắt đen nhánh đột nhiên hiện ra một mạt huyết sắc, nhớ tới những người bày tỏ tình yêu với y, Từ Tử Dung cong môi thành một nụ cười diễm lệ.
Chậc chậc, những người này lại làm ca ca mất hứng… Xem ra, danh xưng Huyết Ma của y còn chưa hoàn toàn khai hỏa nhỉ…
Sau vài ngày, Từ Tử Dung liên tục khiêu chiến những người bày tỏ với y.
Mỗi một ngày, đều có người chết thê thảm ngã xuống dưới chân y, phối hợp với máu tươi đầy đất nở hoa, fan của Từ Tử Dung… Càng nhiều.
Nhưng người có gan bày tỏ với y cũng không xuất hiện nữa…
“Hắn như vậy không sao chứ?” Thiệu Tu Văn cau mày, nhìn Từ Tử Nham đứng yên bên cạnh.
Từ Tử Nham bình tĩnh nhìn bóng dáng Từ Tử Dung trên thủy kính, nửa ngày không nói gì.
Thiệu Tu Văn nhíu mày chặt hơn, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền bị Từ Tử Nham cắt lời.
Từ Tử Nham lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngươi biết không? Có vài người trời sinh thích giết chóc, đây là một loại bản tính, căn bản không thể đè nén. Đối với loại người như vậy, thay vì để bọn họ kiềm chế tới cực hạn rồi bùng phát, còn không bằng dẫn đường cho bọn họ giết chóc hợp lý.”
Trong mắt Thiệu Tu Văn chợt lóe hai tia sáng, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn anh: “Ngươi đang nói, đệ đệ ngươi có bản tính thích giết chóc? Ngươi cũng biết, hắn sử dụng pháp thuật đều là chiêu thức ma tu? Hơn nữa hắn tàn nhẫn…”
“Toàn bộ tàn nhẫn của đệ ấy đều rơi vào người kẻ địch, không phải sao?” Ánh mắt Từ Tử Nham sắc bén nhìn thẳng Thiệu Tu Văn.
“Tu Văn!”
Giọng nói Thiệu Tu Văn bị kiềm hãm.
Từ Tử Nham điều chỉnh âm thanh của mình: “Trong lòng mỗi chúng ta đều ẩn chứa một con quỷ, nhưng quan trọng là ngươi có thể khống chế nó hay không.”
Ánh mắt Từ Tử Nham chậm rãi chuyển qua thủy kính, nhìn bóng dáng của Từ Tử Dung, ngữ điệu nhu hòa: “Có lẽ Tử Dung thô bạo thị huyết, nhưng đệ ấy chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng. Ta và Tử Dung sống cùng nhau từ bé, rất hiểu rõ con người Tử Dung (ngươi xác định??), ta biết đệ ấy là hạng người gì, tuyệt đối không trở nên thích giết chóc, cũng sẽ không mất lý trí.”
Thiệu Tu Văn im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi biết không, sư phụ của ta quen biết Huyết Ma đời trước, vốn đó cũng là một… Bỏ đi, bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng sư phụ ta từng nói, khi người gặp lại người kia lần thứ hai, người kia… Không, đã không thể gọi là người. Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ta muốn nói ngươi biết, bản thân Huyết Hải Tâm Kinh có khuyết điểm trí mạng, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ đệ ngươi sẽ…”
Thần sắc Từ Tử Nham dần hòa hoãn, anh mỉm cười: “Cám ơn ngươi quan tâm, Tu Văn. Nhưng ta đã tìm được phương pháp khắc chế hung bạo trong lòng đệ ấy.”
Thiệu Tu Văn giật mình nhìn anh: “Ngươi nói thật? Vậy phải khắc chế như thế nào?”
Thái độ Từ Tử Nham vặn vẹo vi diệu, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường: “Kỳ thực thô bạo của Huyết Hải Tâm Kinh đế từ chính chấp niệm của Huyết Ma, chỉ cần thỏa mãn chấp niệm của hắn là được rồi. Đáng tiếc… Chấp niệm của đại đa số người thường đều không thể thỏa mãn, nên mới dẫn đến kết quả như vậy…”
Thiệu Tu Văn nghe vậy kinh ngạc không thôi, vừa định hỏi chấp niệm của Từ Tử Dung là cái gì, nhưng nghĩ đến thái độ vi diệu của Từ Tử Nham, Thiệu Tu Văn đành bỏ qua.
Thiệu Tu Văn: Luôn cảm thấy hỏi tới sẽ biết một vài chuyện không tốt…
“Trở về đi.” Thiệu Tu Văn vỗ vỗ vạt áo của mình, nhẹ giọng cười cười: “Mặc kệ thế nào, đệ đệ ngươi giải quyết được vấn đề là tốt rồi. Nếu chúng ta không quay về, đệ đệ ngươi sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp kia trừng ta.”
Từ Tử Nham nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng sờ mũi: “Xin lỗi, từ nhỏ đệ đệ đã bị ta chiều hư.”
Thiệu Tu Văn cười ha ha: “Thôi, đệ đệ ngươi… Chậc chậc, trừng lên quả thực có thể hù chết người. Lần trước ta còn bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng đây này.”
“Thứ lỗi, thứ lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.” Từ Tử Nham quýnh lên, anh không biết từ lúc nào Từ Tử Dung đã đe dọa Thiệu Tu Văn sau lưng mình.
Thiệu Tu Văn không để ý khoát tay: “Không sao, dù sao giỏi lắm hắn cũng chỉ trừng ta thôi, ta cũng không có tổn thất gì. Nhưng ta nói này, lần trước đệ đệ ngươi nói cái gì mà ta sẽ bị một ma tu nam quấn cả đời, chậc chậc, hắn cũng có khả năng gạt người nhỉ.”
Từ Tử Nham nghe xong lời này lập tức giật giật cơ mặt. Nếu Từ Tử Dung dùng lý do khác hù họa Thiệu Tu Văn, anh chưa hẳn để trong lòng, nhưng nếu y đột nhiên nói như vậy…. Vậy e rằng chuyện này không phải giả…
Nam… Ma tu… Khụ khụ, anh có cần thắp nến cho Thiệu Tu Văn không?
“Này này, ngươi dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta làm gì?” Vốn Thiệu Tu Văn xoay người muốn đi, không ngờ lại phát hiện Từ Tử Nham đang dùng ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn hắn, làm da đầu hắn tê dại.
Từ Tử Nham thở dài thườn thượt, vỗ vỗ vai Thiệu Tu Văn, rời đi…
Thiệu Tu Văn cảm thấy cực kỳ bất an, ngẩn người một lúc lâu mới nhớ ra, vội vã chạy theo Từ Tử Nham, vừa đuổi theo vừa la: “Này này, rốt cuộc ngươi bị sao vậy, ngươi đừng đi, nói rõ coi!”
***
“Thế nào? Có nắm chắc không?” Một nữ tử xinh đẹp mang hoa văn mỹ lệ trên mặt, lạnh llùng nhìn nam tử anh tuấn đứng đối diện.
Nam tử ngẩng đầu nhìn thủy kính trên tường, cuộc chiến trên màn ảnh không chút kịch liệt, thậm chí còn nghiêng về một phía. Đối với hình ảnh như vậy, nam tử vốn sẽ không để ý, nhưng lúc này hắn lại nhìn cực kỳ chăm chú, hoặc nên nói là —— chuyên chú.
“Này!” Nữ tử xinh đẹp như bất mãn bị đối phương làm lơ, kêu một tiếng.
“Câm miệng!” Nam tử anh tuấn lạnh lùng trừng nàng, khí thế như lưỡi đao áp chế nữ tử suýt chút nữa không thở nổi.
Nữ tử hơi rũ mắt, che khuất oán độc dưới đáy mắt, nếu không phải Tề Thương ở trong tộc muốn đích thân đối phó với tiểu tử này, nàng cần gì phải tìm đến những ma tộc bẩn thỉu này!
Nữ tử im lặng hồi lâu, cho đến khi kiên trì bị tiêu hao còn một giây cuối, cuối cùng nam tử quay đầu nhìn nàng: “Ngươi muốn ta giải quyết hắn?”
“Đúng!” Nữ tử ngẩng đầu lên: “Ta có thể cung cấp Luyện Ma Thạch làm trao đổi.”
Nam tử hơi híp mắt: “Ngươi có Luyện Ma Thạch?”
“Không sai, một viên Luyện Ma Thạch cấp năm, cũng đủ rồi chứ.” Nữ tử mỉm cười nói.
Nam tử hơi suy tư: “Ta từ chối!”
Nữ tử lập tức trợn to mắt: “Vì sao? Lẽ nào ngươi cũng coi trọng hắn?”
“Cũng?” Nam tử cười như không cười: “Lẽ nào nam nhân của ngươi coi trọng hắn?”
Nữ tử lập tức nghẹn lời, cắn chặt môi dưới giọng căm hận: “Một viên Luyện Ma Thạch cấp sáu, làm thì làm, không thì thôi!”
Môi mỏng khẽ nhếch, hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Không! Làm!”
“Ngươi!” Nữ tử hận hận nhìn hắn, cuối cùng chỉ phẫn hận quay người lại, rời khỏi phòng của nam tử.
Nam tử nhìn bóng lưng nữ tử kia, cười lạnh, thấp giọng nói: “Ngu xuẩn.”
Nói xong, hắn lại dời mắt về phía thủy kính trên tường, hứng thú vân vê ngón tay: “Thật không ngờ trong nhân tộc cũng có người có thể tu luyện Huyết Luyện Thần Công…”
***
“Ưm… Thật mệt.” Thiệu Tu Văn xoa vai đau nhức, cuối cùng cũng làm toàn thân cứng ngắc thư giãn một chút.
“Mệt thì mệt, nhưng thu hoạch rất tốt.” Lâm Khiếu Thiên nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy. Ừm, hình như ta sắp đột phá ngưng mạch trung kỳ.” Thiệu Tu Văn kiểm tra linh lực trong cơ thể mình, phát hiện trải qua chiến đấu không ngừng, trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã chạm tới sát ranh giới ngưng mạch trung kỳ.
Lâm Khiếu Thiên cười yếu ớt: “Chúc mừng.”
“Ha ha, chúc mừng chúc mừng. Hình như ngươi sắp đột phá phải không? Ta cảm thấy khí tức mấy ngày nay của ngươi cũng không quá ổn.” Thiệu Tu Văn vỗ vai Lâm Khiếu Thiên.
Bởi vì hành động nhiệt tình này của Thiệu Tu Văn nên Lâm Khiếu Thiên có hơi xấu hổ. Hắn không quen gần gũi như thế, nhưng đối mặt với Thiệu Tu Văn có tính cách như vậy, bất luận kẻ nào cũng rất khó cự tuyệt hắn, bao gồm Lâm Khiếu Thiên…
“Được rồi, lúc nãy cám ơn ngươi, nếu không phải là ngươi cản thay ta, nói không chừng ta tiêu rồi.” Thiệu Tu Văn nhớ lại tình cảnh lúc nãy, không nhịn được sợ hãi.
Có lẽ là những cuộc chiến trước đều quá thuận lợi nên hắn đã phạm sai lầm khinh địch, vừa nãy ít nhiều có Lâm Khiếu Thiên hỗ trợ, nếu không con mắt kia của hắn có giữ được hay không cũng là một vấn đề…
Lâm Khiếu Thiên cười khẽ, không trả lời câu hỏi này. Trong mắt hắn chuyện này là đương nhiên, nếu là đồng đội gặp nguy hiểm mà không ra tay, vậy cần gì phải tổ đội đi khiêu chiến chứ?
Thiệu Tu Văn cũng không phải cái loại cảm ơn ngoài miệng, bây giờ mang ân huệ của Lâm Khiếu Thiên, tương lai sẽ có cơ hội trả lại. Tiểu môn pháp có chỗ tốt của tiểu môn pháp, cho dù tương lai Lâm Khiếu Thiên thừa kế chức chưởng môn Thiên Vũ Tông, Thiệu Tu Văn tin tưởng, chỉ cần mình không chết, sớm muộn gì cũng có thể giúp hắn.
“Được rồi, ngươi có bao nhiêu điểm tích phân?”
Hai người dọc theo lối đi trắng tinh đi về phía sòng bạc, trước khi chiến đấu, Từ Tử Nham đã hẹn gặp nhau ở sòng bạc.
“Hơn hai trăm ba, ta chưa mua cái gì.” Thiệu Tu Văn nhún vai.
“Ừ, giữ đi, ta nghĩ chờ đến đấu sĩ cấp bốn, ở đây mới có thể có không ít thứ tốt.” Lâm Khiếu Thiên hơi nheo mắt lại.
“Ta cũng đoán vậy.” Thiệu Tu Văn nhìn Lâm Khiếu Thiên, cũng cười theo.
Từ phân cấp sòng bạc là có thể thấy được, tại trong Đấu Chiến Tháp, mỗi ba cấp lên được một đẳng cấp, chờ bọn họ trở thành đấu sĩ cấp bốn là có thể thấy càng nhiều tin tức về Đấu Chiến Tháp hơn.
“Khiếu Thiên, Tu Văn, bên này.” Tuy rằng Từ Tử Nham quan sát chiến đấu trên thủy kính, nhưng vẫn chú ý cửa vào sòng bạc, nhìn thấy hai người này đi đến, vội vã đến bắt chuyện với bọn họ.
Lâm Khiếu Thiên mới vừa đi hai bước, lại đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn như kim đâm đang nhìn hắn. Lâm Khiếu Thiên ngẩng đầu, lại thấy một nam tử đội mũ choàng che khuất khuôn mặt đứng ở cửa chính, ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Dung mạo giấu trong mũ choàng không biết là tuấn tú hay khó coi, Lâm Khiếu Thiên hơi nheo mắt lại, rõ ràng đối phương giấu cả khuôn mặt dưới mũ choàng, nhưng hắn lại cảm thấy đối phương như đang nhìn mình…
“Khiếu Thiên, làm gì vậy?” Thiệu Tu Văn quay đầu lại kêu một tiếng, hắn đi tới bên cạnh Từ Tử Nham mới phát hiện không thấy Lâm Khiếu Thiên, nhìn lại, lại phát hiện đối phương đang nhìn thẳng ra cửa.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiệu Tu Văn… Thật là nhạy cảm…
Tử Dung bị phát hiện… ╮(╯_╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất