Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 251
Edit: Qiezi
Ầm một tiếng, mới vừa chặn không bao lâu thì cái cửa động bị hai người hợp lực phá mở. Sau khi ra khỏi cửa động, hai người lập tức ngự kiếm bay lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Sự thực chứng minh, Từ Tử Dung dự đoán rất chính xác. Ở bên ngoài huyệt động ngay cả cái bóng một con Hấp Huyết Văn cũng không thấy. Giữa yêu thú với yêu thú có sự phân chia địa bàn rất rõ ràng, trừ phi đám Hấp Huyết Văn kia dự định hợp lực giết chết đám Nhện Mặt Người kia, bằng không bọn chúng tuyệt đối không dám tự ý đi vào nơi đây.
Sau khi Vệ Kình và Lặc Hổ ra khỏi cửa động, Hạ Vinh Thăng, Mao Đại Mao Nhị cũng đi ra theo, người cuối cùng đi ra đương nhiên là huynh đệ Từ gia vốn dẫn đầu. Sau khi bọn họ nhảy lên phi kiếm, âm thanh cùm cụp vang dội đã tới gần cửa động.
“Mọi người lui xa một chút!” Hạ Vinh Thăng hô to, mọi người nghe theo, đều bay lên trên ra xa vài chục trượng.
Lần thứ hai Vệ Kình thả ra hơn mười hỏa cầu, khu vực này lập tức trở nên sáng rực.
Mọi người chỉ thấy cái cửa động bọn họ mới tiến vào kia, trong thời gian cực ngắn liền bị một tầng ‘Thủy triều’ đen kịt bao phủ, đồng thời lấy cửa động làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán lên tường đá xung quanh huyệt động.
Từ Tử Nham cẩn thận quan sát, lập tức nhíu mày, thì ra ‘Thủy triều’ là một đám Nhện Mặt Người màu đen, những con nhện này như thủy triều nhanh chóng phủ đầy một mảng lớn tường đá, sản sinh nhuộm toàn bộ tường đá xung quanh thành màu đen.
“Thật ghê tởm.” Mao Đại Mao Nhị nhìn con nhện đen ngòm, lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Loại yêu thú xấu xí này còn tởm lợm hơn Hấp Huyết Văn lúc nãy, trên đầu có ba con mắt kép, tám chân nhện dài nhỏ phủ đầy lông đen.
“Lúc này mới chỉ là Nhện Mặt Người sơ cấp nhỉ…” Từ Tử Nham nhìn con nhện này, chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hận không thể lui xa tám trượng.
Anh tự nhận mình không có bệnh sợ đám đông, nhưng khi nhìn thấy nhện giống như thủy triều vẫn như cũ cảm thấy da đầu tê dại.
“Cẩn thận bọn chúng phun ra!” Từ Tử Dung hét lớn một tiếng, kéo ca ca nhảy về phía trước vài chục trượng.
Chỉ thấy đám nhện đang phủ trên vách đá đang há ‘Miệng’, phun ra chất lỏng sềnh sệch màu trắng về phía họ.
Bởi vì có Từ Tử Dung nhắc nhở, mọi người không bị nhện đột nhiên tập kích bắn trúng, trái lại mượn cơ hội này để tiến hành phản công, tiêu diệt một lượng lớn nhền nhện.
Đáng tiếc Nhện Mặt Người sơ cấp ở trong tộc Nhện Mặt Người là pháo hôi tầng thấp nhất, bất luận chết bao nhiêu con thì nữ vương Nhện Mặt Người cũng sẽ không đau lòng, cho nên rất nhanh, bởi vì mọi người công kích mà lộ ra tường đá mau chóng bị con nhện khác che kín.
Kẹt kẹt kẹt!
Những con nhện này không ngừng khép mở ‘Miệng’, thỉnh thoảng sẽ phun dịch nhầy về phía đám người Từ Tử Nham ở trung tâm.
Chất lỏng màu trắng tiết ra từ miệng chúng nó cực kỳ dính nhớp, một khi dính vào người, nếu không xử lý kịp thì sẽ đông lại, giữ chặt thân thể bọn họ.
Ngàn vạn con nhện liên tiếp phun dịch nhầy, thỉnh thoảng có một vài con thể tích khá lớn còn có thể co lại cái bụng phồng phồng của nó, trực tiếp phun ra mạng nhện.
Người đầu tiên bị mạng nhện tập kích đó là Lặc Hổ. Trong tất cả mọi người, kỹ thuật ngự kiếm của hắn là tệ nhất, nếu không nhờ Vệ Kình dúng lúc ra tay giải vây cho hắn, suýt chút nữa Lặc Hổ đã bị mạng nhện dính chặt.
Mọi người bị tầng tầng Nhện Mặt Người bao vây, tuy rằng có thể tiếp tục bay lên tránh né công kích của chúng nó, nhưng phía trên chính là địa bàn của Hấp Huyết Văn. Từ Tử Nham tin tưởng, nếu bọn họ thực sự bay lên, đám muỗi kia nhất định rất vui vẻ vì đám mỹ thực đã chạy thoát lại quay về.
Tầng tầng lớp lớp nhền nhện từ trong cửa động không ngừng tuôn ra, số lượng dày đặc làm tất cả mọi người cảm thấy tim đập rất nhanh.
Đi lên khẳng định không được, nói không chừng Hấp Huyết Văn còn đang trông mong bọn họ, nhưng đi xuống cũng rất trắc trở. Bây giờ bọn họ đang đứng trên cao, dịch nhầy đám nhện này phun ra nếu không trúng sẽ rớt xuống dưới. Nhưng nếu bọn họ đi xuống, vậy sẽ phải hứng chịu vô số dịch nhầy từ trên trời giáng xuống, cho dù muốn tránh cũng rất khó khăn.
Lúc này Từ Tử Nham vô cùng hối hận, sớm biết gặp phải hoàn cảnh này, thà rằng ngay từ ban đầu bay xuống dưới. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, mà Từ Tử Nham cũng chỉ hối hận một giây thôi, sau đó liền chuyển đề tài làm sao giết chết đám Nhện Mặt Người này.
Những Nhện Mặt Người sơ cấp này đối với nữ vương Nhện Mặt Người mà nói, chỉ cần thức ăn, muốn sinh bao nhiêu có bấy nhiêu. Thậm chí trong thời gian cực ngắn, nó có thể đổi toàn bộ Nhện Mặt Người sơ cấp này.
Đám Nhện Mặt Người kia sinh sống ở chỗ này lâu như vậy, đồ ăn gì gì đó nhất định không lo. Điều này cũng có ý nghĩa rằng, trừ phi bọn Từ Tử Nham có thể tiêu diệt nữ vương Nhện Mặt Người, bằng không chỉ đối phó với Nhện Mặt Người sơ cấp cũng đủ làm bọn họ mệt chết.
“Không được, không thể tiếp tục như vậy được nữa. Mọi người có biện pháp nào có thể đối phó nữ vương Nhện Mặt Người không?” Từ Tử Nham cao giọng hỏi.
Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, trong Huyền Vũ Vực cũng không thấy nhiều Nhện Mặt Người cho lắm, đại đa số người cũng chỉ nhìn qua dáng vẻ của nó trong bách khoa toàn thư yêu thú.
Thậm chí có những người đến tận lúc Từ Tử Nham gọi tên yêu thú này, vẫn không biết rốt cuộc đây là đồ chơi gì —— ví dụ như Lặc Hổ.
(Lặc Hổ: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Lão tử phải đi chiến đấu ở cực Tây, cả tám ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện loại yêu thú này, lão tử nhớ nó có ích lợi gì!)
Tuy rằng trong sách cũng từng giới thiệu, biện pháp nhanh nhất để giết chết Nhện Mặt Người chính là giết chết nữ vương, thế nhưng ——
Từ Tử Nham rất tức tối, ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc trong thông đạo bốn phía giao nhau và vòng vây của Nhện Mặt Người, làm thế nào để tìm được nữ vương Nhện Mặt Người đồng thời thành công giết chết nó?
Mấy lời trên bách khoa toàn thư yêu thú thật sự vô dụng!
Mặc kệ Từ Tử Nham phun tào tác giả của bách khoa toàn thư yêu thú không đáng tin cậy như thế này, điều cần phải giải quyết khốn cảnh bây giờ chính là nghĩ ra biện pháp.
Một lượng lớn Nhện Mặt Người sơ cấp trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn cho bọn họ, nhưng nếu tiếp tục như thế nữa, sẽ mau chóng có Nhện Mặt Người cao cấp xuất hiện.
Lúc trước con nhện phun mạng nhện đó là Nhện Mặt Người trung cấp. Mà Nhện Mặt Người cao cấp lại càng có năng lực vượt trội hơn, nếu bị bọn chúng bao vây, chỉ dựa vào ngự kiếm phi hành e rằng cũng có nguy hiểm nhất định.
Vừa giết vừa suy nghĩ nhược điểm của đám Nhện Mặt Người này, Từ Tử Nham cơ hồ là vắt hết óc suy nghĩ kế hoạch đánh lén nữ vương Nhện Mặt Người. Nhưng những con nhện này quá nhiều, càng lúc càng nhiều. Một khi số lượng đạt tới trình độ nhất định, nhược điểm như vậy sẽ không trở thành nhược điểm nữa.
Giống như những con Nhện Mặt Người này, dù cho biết rõ nữ vương là nhược điểm trí mạng của chúng, nhưng cố tình lối đi đều bị những con nhện này ngăn cản, muốn âm thầm đánh lén nữ vương…
Khoan đã!
Trong phút chốc mắt Từ Tử Nham trừng lớn. Nếu anh nhớ không lầm, những Nhện Mặt Người này vì quanh năm sinh sống trong bóng tối, cho nên mắt của bọn chúng đã hoàn toàn thoái hóa, chỉ có thể dựa vào yêu thức để nhận biết vị trí kẻ địch.
Cái gọi là yêu thức, kỳ thực rất giống thần thức của con người, chẳng qua là đổi một cách nói mà thôi.
Từ Tử Dung nhớ tới điểm này lập sức sáng mắt mừng rỡ, đám nhện này bị mù, thế là tốt rồi. Phương Cách của anh đúng là có tác dụng che đậy thần thức.
Tuy rằng bây giờ Phương Cách đã tiến hóa thành không gian, nhưng công hiệu này không bị biến mất, trái lại có chút phát triển, một khi phát động thì không chỉ thần thức không phát hiện được mà ngay cả âm thanh cũng sẽ bị ẩn giấu.
Nói ra kế hoạch của mình, Từ Tử Nham lập tức thu hoạch ánh mắt rất không đồng ý của Từ Tử Dung.
Hành động xâm nhập vào hang hổ này, có thể nói là quá nguy hiểm. Dù như thế nào Từ Tử Dung cũng sẽ không đồng ý để ca ca làm loại chuyện này!
Đương nhiên, nếu như mang y theo cùng… Thì lại là chuyện khác…
Dùng ánh mắt biểu đạt trọn vẹn ý tứ: Trừ phi mang ta theo cùng, bằng không kế hoạch này tuyệt đối không thể thi hành. Từ Tử Dung im lặng, im lặng, kéo góc áo Từ Tử Nham…
Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_, Hmm, cái biểu tình ca ca không được vứt bỏ ta là sao đây? Ta đi mạo hiểm, không phải muốn vứt bỏ đệ!
Hai huynh đệ tiến hành giao lưu bằng mắt —— đương nhiên, cũng không thể thiếu huyết khế hỗ trợ. Cuối cùng, Từ Tử Nham bại trận, chỉ có thể mang theo Từ Tử Dung cùng nhau hành động.
Tuy rằng anh cảm thấy tự mình đi làm chuyện nguy hiểm này là được rồi, thế nhưng đối mặt với Từ Tử Dung thần kinh, anh vừa định khuyên bảo y ở lại, tiểu tử kia liền dùng ánh mắt biến đỏ nhìn anh!
Từ Tử Nham: …
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Có thể cùng nhau đánh phó bản vui vẻ hay không! Tiểu thí hài này lại dùng phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh để uy hiếp anh, quả thực không thể vô sỉ hơn nữa!
Mặc kệ nội tâm nổi bão ra sao, cuối cùng Từ Tử Nham vẫn khuất phục. Bởi vì anh không muốn vất vất vả vả giết chết nữ vương Nhện Mặt Người xong, kết quả quay về phát hiện tất cả mọi người bị Từ Tử Dung giết chết…
Vì tránh xảy ra kết quả phiền não này, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể ôm chặt Từ Tử Dung, tiếp đó trong biểu tình ‘Mù mắt chó’ của những người còn lại, dùng Phương Cách bao trùm thân hình hai người, biến mất giữa thần thức của mọi người.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng mọi người có thể dùng mắt nhìn thấy thân hình của hai người kia, nhưng khi dùng thần thức, hai người này lại hoàn toàn không tồn tại.
Trải qua một phen thử nghiệm, xác nhận con nhện thật sự là người mù, cho dù bọn họ đã đến gần tường đá, thậm chí còn đối diện với một con Nhện Mặt Người xấu xí, con nhện kia cũng không công kích bọn họ. Lúc này Từ Tử Nham mới yên tâm cùng Từ Tử Dung đi từ từ đến gần cửa động.
Cùm cụp cùm cụp! Cùm cụp cùm cụp!
Trước khi bọn họ vào trong cửa động, bên trong huyệt động truyền ra tiếng chân nhện nặng nề.
Trong thời gian cực ngắn, những con nhện vẫn luôn lấp kín cửa động bỗng dưng lui sang hai bên tường đá, chừa ra một con đường cực kỳ rộng rãi.
Sau đó, một cái đầu người từ bên trong huyệt động xông ra…
Đó là một nam nhân cực xấu, trên đầu trơn bóng không một sợi tóc.
Cái đầu giống như trứng gà lột vỏ —— không, phải nói là trứng trà, hơn nữa còn là cái loại mấy đứa trẻ lột trứng, bởi vì không thuần thục nên có vẻ gồ ghề.
Nơi vốn chứa đôi mắt có hai con mắt lồi ra, chỉ là đôi mắt rõ ràng rất khác mắt con người bình thường, đó là mắt kép đặc trưng của côn trùng.
Mũi dường như bị người tước mất, chỉ để lại hai lỗ trống, mà miệng lại hơi nhô ra, hai bên khóe môi còn lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
***
Tác giả có lời muốn nói: = = Đoán xem đây là ‘Ai’
***
Trứng trà:
Ầm một tiếng, mới vừa chặn không bao lâu thì cái cửa động bị hai người hợp lực phá mở. Sau khi ra khỏi cửa động, hai người lập tức ngự kiếm bay lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Sự thực chứng minh, Từ Tử Dung dự đoán rất chính xác. Ở bên ngoài huyệt động ngay cả cái bóng một con Hấp Huyết Văn cũng không thấy. Giữa yêu thú với yêu thú có sự phân chia địa bàn rất rõ ràng, trừ phi đám Hấp Huyết Văn kia dự định hợp lực giết chết đám Nhện Mặt Người kia, bằng không bọn chúng tuyệt đối không dám tự ý đi vào nơi đây.
Sau khi Vệ Kình và Lặc Hổ ra khỏi cửa động, Hạ Vinh Thăng, Mao Đại Mao Nhị cũng đi ra theo, người cuối cùng đi ra đương nhiên là huynh đệ Từ gia vốn dẫn đầu. Sau khi bọn họ nhảy lên phi kiếm, âm thanh cùm cụp vang dội đã tới gần cửa động.
“Mọi người lui xa một chút!” Hạ Vinh Thăng hô to, mọi người nghe theo, đều bay lên trên ra xa vài chục trượng.
Lần thứ hai Vệ Kình thả ra hơn mười hỏa cầu, khu vực này lập tức trở nên sáng rực.
Mọi người chỉ thấy cái cửa động bọn họ mới tiến vào kia, trong thời gian cực ngắn liền bị một tầng ‘Thủy triều’ đen kịt bao phủ, đồng thời lấy cửa động làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán lên tường đá xung quanh huyệt động.
Từ Tử Nham cẩn thận quan sát, lập tức nhíu mày, thì ra ‘Thủy triều’ là một đám Nhện Mặt Người màu đen, những con nhện này như thủy triều nhanh chóng phủ đầy một mảng lớn tường đá, sản sinh nhuộm toàn bộ tường đá xung quanh thành màu đen.
“Thật ghê tởm.” Mao Đại Mao Nhị nhìn con nhện đen ngòm, lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Loại yêu thú xấu xí này còn tởm lợm hơn Hấp Huyết Văn lúc nãy, trên đầu có ba con mắt kép, tám chân nhện dài nhỏ phủ đầy lông đen.
“Lúc này mới chỉ là Nhện Mặt Người sơ cấp nhỉ…” Từ Tử Nham nhìn con nhện này, chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hận không thể lui xa tám trượng.
Anh tự nhận mình không có bệnh sợ đám đông, nhưng khi nhìn thấy nhện giống như thủy triều vẫn như cũ cảm thấy da đầu tê dại.
“Cẩn thận bọn chúng phun ra!” Từ Tử Dung hét lớn một tiếng, kéo ca ca nhảy về phía trước vài chục trượng.
Chỉ thấy đám nhện đang phủ trên vách đá đang há ‘Miệng’, phun ra chất lỏng sềnh sệch màu trắng về phía họ.
Bởi vì có Từ Tử Dung nhắc nhở, mọi người không bị nhện đột nhiên tập kích bắn trúng, trái lại mượn cơ hội này để tiến hành phản công, tiêu diệt một lượng lớn nhền nhện.
Đáng tiếc Nhện Mặt Người sơ cấp ở trong tộc Nhện Mặt Người là pháo hôi tầng thấp nhất, bất luận chết bao nhiêu con thì nữ vương Nhện Mặt Người cũng sẽ không đau lòng, cho nên rất nhanh, bởi vì mọi người công kích mà lộ ra tường đá mau chóng bị con nhện khác che kín.
Kẹt kẹt kẹt!
Những con nhện này không ngừng khép mở ‘Miệng’, thỉnh thoảng sẽ phun dịch nhầy về phía đám người Từ Tử Nham ở trung tâm.
Chất lỏng màu trắng tiết ra từ miệng chúng nó cực kỳ dính nhớp, một khi dính vào người, nếu không xử lý kịp thì sẽ đông lại, giữ chặt thân thể bọn họ.
Ngàn vạn con nhện liên tiếp phun dịch nhầy, thỉnh thoảng có một vài con thể tích khá lớn còn có thể co lại cái bụng phồng phồng của nó, trực tiếp phun ra mạng nhện.
Người đầu tiên bị mạng nhện tập kích đó là Lặc Hổ. Trong tất cả mọi người, kỹ thuật ngự kiếm của hắn là tệ nhất, nếu không nhờ Vệ Kình dúng lúc ra tay giải vây cho hắn, suýt chút nữa Lặc Hổ đã bị mạng nhện dính chặt.
Mọi người bị tầng tầng Nhện Mặt Người bao vây, tuy rằng có thể tiếp tục bay lên tránh né công kích của chúng nó, nhưng phía trên chính là địa bàn của Hấp Huyết Văn. Từ Tử Nham tin tưởng, nếu bọn họ thực sự bay lên, đám muỗi kia nhất định rất vui vẻ vì đám mỹ thực đã chạy thoát lại quay về.
Tầng tầng lớp lớp nhền nhện từ trong cửa động không ngừng tuôn ra, số lượng dày đặc làm tất cả mọi người cảm thấy tim đập rất nhanh.
Đi lên khẳng định không được, nói không chừng Hấp Huyết Văn còn đang trông mong bọn họ, nhưng đi xuống cũng rất trắc trở. Bây giờ bọn họ đang đứng trên cao, dịch nhầy đám nhện này phun ra nếu không trúng sẽ rớt xuống dưới. Nhưng nếu bọn họ đi xuống, vậy sẽ phải hứng chịu vô số dịch nhầy từ trên trời giáng xuống, cho dù muốn tránh cũng rất khó khăn.
Lúc này Từ Tử Nham vô cùng hối hận, sớm biết gặp phải hoàn cảnh này, thà rằng ngay từ ban đầu bay xuống dưới. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, mà Từ Tử Nham cũng chỉ hối hận một giây thôi, sau đó liền chuyển đề tài làm sao giết chết đám Nhện Mặt Người này.
Những Nhện Mặt Người sơ cấp này đối với nữ vương Nhện Mặt Người mà nói, chỉ cần thức ăn, muốn sinh bao nhiêu có bấy nhiêu. Thậm chí trong thời gian cực ngắn, nó có thể đổi toàn bộ Nhện Mặt Người sơ cấp này.
Đám Nhện Mặt Người kia sinh sống ở chỗ này lâu như vậy, đồ ăn gì gì đó nhất định không lo. Điều này cũng có ý nghĩa rằng, trừ phi bọn Từ Tử Nham có thể tiêu diệt nữ vương Nhện Mặt Người, bằng không chỉ đối phó với Nhện Mặt Người sơ cấp cũng đủ làm bọn họ mệt chết.
“Không được, không thể tiếp tục như vậy được nữa. Mọi người có biện pháp nào có thể đối phó nữ vương Nhện Mặt Người không?” Từ Tử Nham cao giọng hỏi.
Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, trong Huyền Vũ Vực cũng không thấy nhiều Nhện Mặt Người cho lắm, đại đa số người cũng chỉ nhìn qua dáng vẻ của nó trong bách khoa toàn thư yêu thú.
Thậm chí có những người đến tận lúc Từ Tử Nham gọi tên yêu thú này, vẫn không biết rốt cuộc đây là đồ chơi gì —— ví dụ như Lặc Hổ.
(Lặc Hổ: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Lão tử phải đi chiến đấu ở cực Tây, cả tám ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện loại yêu thú này, lão tử nhớ nó có ích lợi gì!)
Tuy rằng trong sách cũng từng giới thiệu, biện pháp nhanh nhất để giết chết Nhện Mặt Người chính là giết chết nữ vương, thế nhưng ——
Từ Tử Nham rất tức tối, ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc trong thông đạo bốn phía giao nhau và vòng vây của Nhện Mặt Người, làm thế nào để tìm được nữ vương Nhện Mặt Người đồng thời thành công giết chết nó?
Mấy lời trên bách khoa toàn thư yêu thú thật sự vô dụng!
Mặc kệ Từ Tử Nham phun tào tác giả của bách khoa toàn thư yêu thú không đáng tin cậy như thế này, điều cần phải giải quyết khốn cảnh bây giờ chính là nghĩ ra biện pháp.
Một lượng lớn Nhện Mặt Người sơ cấp trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn cho bọn họ, nhưng nếu tiếp tục như thế nữa, sẽ mau chóng có Nhện Mặt Người cao cấp xuất hiện.
Lúc trước con nhện phun mạng nhện đó là Nhện Mặt Người trung cấp. Mà Nhện Mặt Người cao cấp lại càng có năng lực vượt trội hơn, nếu bị bọn chúng bao vây, chỉ dựa vào ngự kiếm phi hành e rằng cũng có nguy hiểm nhất định.
Vừa giết vừa suy nghĩ nhược điểm của đám Nhện Mặt Người này, Từ Tử Nham cơ hồ là vắt hết óc suy nghĩ kế hoạch đánh lén nữ vương Nhện Mặt Người. Nhưng những con nhện này quá nhiều, càng lúc càng nhiều. Một khi số lượng đạt tới trình độ nhất định, nhược điểm như vậy sẽ không trở thành nhược điểm nữa.
Giống như những con Nhện Mặt Người này, dù cho biết rõ nữ vương là nhược điểm trí mạng của chúng, nhưng cố tình lối đi đều bị những con nhện này ngăn cản, muốn âm thầm đánh lén nữ vương…
Khoan đã!
Trong phút chốc mắt Từ Tử Nham trừng lớn. Nếu anh nhớ không lầm, những Nhện Mặt Người này vì quanh năm sinh sống trong bóng tối, cho nên mắt của bọn chúng đã hoàn toàn thoái hóa, chỉ có thể dựa vào yêu thức để nhận biết vị trí kẻ địch.
Cái gọi là yêu thức, kỳ thực rất giống thần thức của con người, chẳng qua là đổi một cách nói mà thôi.
Từ Tử Dung nhớ tới điểm này lập sức sáng mắt mừng rỡ, đám nhện này bị mù, thế là tốt rồi. Phương Cách của anh đúng là có tác dụng che đậy thần thức.
Tuy rằng bây giờ Phương Cách đã tiến hóa thành không gian, nhưng công hiệu này không bị biến mất, trái lại có chút phát triển, một khi phát động thì không chỉ thần thức không phát hiện được mà ngay cả âm thanh cũng sẽ bị ẩn giấu.
Nói ra kế hoạch của mình, Từ Tử Nham lập tức thu hoạch ánh mắt rất không đồng ý của Từ Tử Dung.
Hành động xâm nhập vào hang hổ này, có thể nói là quá nguy hiểm. Dù như thế nào Từ Tử Dung cũng sẽ không đồng ý để ca ca làm loại chuyện này!
Đương nhiên, nếu như mang y theo cùng… Thì lại là chuyện khác…
Dùng ánh mắt biểu đạt trọn vẹn ý tứ: Trừ phi mang ta theo cùng, bằng không kế hoạch này tuyệt đối không thể thi hành. Từ Tử Dung im lặng, im lặng, kéo góc áo Từ Tử Nham…
Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_, Hmm, cái biểu tình ca ca không được vứt bỏ ta là sao đây? Ta đi mạo hiểm, không phải muốn vứt bỏ đệ!
Hai huynh đệ tiến hành giao lưu bằng mắt —— đương nhiên, cũng không thể thiếu huyết khế hỗ trợ. Cuối cùng, Từ Tử Nham bại trận, chỉ có thể mang theo Từ Tử Dung cùng nhau hành động.
Tuy rằng anh cảm thấy tự mình đi làm chuyện nguy hiểm này là được rồi, thế nhưng đối mặt với Từ Tử Dung thần kinh, anh vừa định khuyên bảo y ở lại, tiểu tử kia liền dùng ánh mắt biến đỏ nhìn anh!
Từ Tử Nham: …
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Có thể cùng nhau đánh phó bản vui vẻ hay không! Tiểu thí hài này lại dùng phản phệ Huyết Hải Tâm Kinh để uy hiếp anh, quả thực không thể vô sỉ hơn nữa!
Mặc kệ nội tâm nổi bão ra sao, cuối cùng Từ Tử Nham vẫn khuất phục. Bởi vì anh không muốn vất vất vả vả giết chết nữ vương Nhện Mặt Người xong, kết quả quay về phát hiện tất cả mọi người bị Từ Tử Dung giết chết…
Vì tránh xảy ra kết quả phiền não này, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể ôm chặt Từ Tử Dung, tiếp đó trong biểu tình ‘Mù mắt chó’ của những người còn lại, dùng Phương Cách bao trùm thân hình hai người, biến mất giữa thần thức của mọi người.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng mọi người có thể dùng mắt nhìn thấy thân hình của hai người kia, nhưng khi dùng thần thức, hai người này lại hoàn toàn không tồn tại.
Trải qua một phen thử nghiệm, xác nhận con nhện thật sự là người mù, cho dù bọn họ đã đến gần tường đá, thậm chí còn đối diện với một con Nhện Mặt Người xấu xí, con nhện kia cũng không công kích bọn họ. Lúc này Từ Tử Nham mới yên tâm cùng Từ Tử Dung đi từ từ đến gần cửa động.
Cùm cụp cùm cụp! Cùm cụp cùm cụp!
Trước khi bọn họ vào trong cửa động, bên trong huyệt động truyền ra tiếng chân nhện nặng nề.
Trong thời gian cực ngắn, những con nhện vẫn luôn lấp kín cửa động bỗng dưng lui sang hai bên tường đá, chừa ra một con đường cực kỳ rộng rãi.
Sau đó, một cái đầu người từ bên trong huyệt động xông ra…
Đó là một nam nhân cực xấu, trên đầu trơn bóng không một sợi tóc.
Cái đầu giống như trứng gà lột vỏ —— không, phải nói là trứng trà, hơn nữa còn là cái loại mấy đứa trẻ lột trứng, bởi vì không thuần thục nên có vẻ gồ ghề.
Nơi vốn chứa đôi mắt có hai con mắt lồi ra, chỉ là đôi mắt rõ ràng rất khác mắt con người bình thường, đó là mắt kép đặc trưng của côn trùng.
Mũi dường như bị người tước mất, chỉ để lại hai lỗ trống, mà miệng lại hơi nhô ra, hai bên khóe môi còn lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
***
Tác giả có lời muốn nói: = = Đoán xem đây là ‘Ai’
***
Trứng trà:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất