Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 268
Edit: Qiezi
Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi với Từ Tử Dung, Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn nó…
Cá chép nhỏ lắc lắc đầu với Từ Tử Dung, Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn nó…
Cá chép nhỏ uất ức bơi đến bên cạnh Từ Tử Nham, dụi dụi lên cánh tay anh.
Lúc này đây Từ Tử Dung không mặt lạnh nữa, mà là trở nên dữ tợn không gì sánh được, lãnh khí toàn thân giống như thừa thãi vèo vèo vèo phóng ra bên ngoài.
Cá chép nhỏ rơi lệ, ToT người bên cạnh tân chủ nhân thật đáng ghét, nó muốn đi tìm ốc sên nhỏ kể khổ…
Phù một tiếng, hư ảnh hóa thành khói đen biến mất, để lại Từ Tử Dung nhướng cao đuôi mày, dạt dào đắc ý đứng tại chỗ.
Từ Tử Nham yên lặng đỡ trán, có đôi khi hành vi của Từ Tử Dung thật sự làm anh câm nín.
Tranh sủng với một con cá chép… Từ Tử Dung đệ dám ấu trĩ một chút nữa không!
Hơn nữa đệ tranh sủng thì tranh sủng đi, lẽ nào không thể chờ cá chép nhỏ giải quyết mấy cái xoáy nước rồi tranh sủng sao?
Từ Tử Nham mặt liệt, chỉ vào xoáy nước im lặng không nói một lời.
Từ Tử Dung: …
Tiêu rồi, hình như đã làm sai…
Có thể Từ Tử Dung cũng ý thức hành vi của mình không thỏa đáng, yên lặng tiến tới bên người ca ca, dùng đầu cọ cọ ngực ca ca.
Từ Tử Nham đẩy vài cái cho có lệ rồi mặc kệ y, dù sao Từ Tử Dung phát bệnh cũng không phải lần một lần hai, anh đã quen rồi…
Chỉ là ——
Nhìn xoáy nước này, Từ Tử Nham vẫn còn phát sầu. Lúc nãy cái lối đi mà Từ Tử Dung qua đây đã được mở ra, có thể tưởng tượng nếu muốn tiếp tục đi xuống lấy Cửu Chuyển Minh Châu phải khai phá con đường vẫn còn bị xoáy nước chặn lại.
Những xoáy nước này có lớn có nhỏ, uy lực đều không giống nhau, có vài cái giống như xoáy nước ban đầu cuốn anh đi, dù uy lực tăng cao một chút, tốt xấu anh cũng có thời gian thoát ra.
Nhưng cái xoáy nước xung quanh Từ Tử Dung thuộc về loại uy lực kinh người, tùy tiện dính vào đều đủ cho bọn họ uống một hồ.
“Ca ca, huynh có thể thử câu thông với nó. Bây giờ huynh đã là chủ nhân của nó, hẳn là có thể mượn sức mạnh của nó.”
“A?” Từ Tử Nham bừng tỉnh gật đầu, sau đó chuyên tâm câu thông với cá chép nhỏ trong đan điền của mình.
Cá chép nhỏ rất dễ nói chuyện, không chút do dự dạy Từ Tử Nham một đạo pháp quyết điều khiển xoáy nước, nhưng Từ Tử Nham vừa nhìn liền phát sầu. Anh mới thử sử dụng pháp quyết này, nhưng pháp quyết này có yêu cầu rất cao đối với thần thức, nếu là bình thường thì còn đỡ, nhưng ở nơi quỷ dị này, thần thức của anh bị áp súc cực hạn, muốn phóng ra hơn mười thước đã rất khó khăn, chớ nói chi là mở rộng đến toàn bộ Minh Hà.
Khi phát hiện điểm này, Từ Tử Nham liền cố gắng lừa cá chép nhỏ ra ngoài lao động, đáng tiếc cá chép nhỏ đang chơi với ốc sên nhỏ rất vui vẻ, hơn nữa lúc nãy mới bị Từ Tử Dung thả ra lãnh khí hù dọa, bất luận như thế nào cũng không chịu ra ngoài.
“Không dễ làm.” Từ Tử Nham gãi đầu, kể một lượt cho Từ Tử Dung nghe.
Con ngươi Từ Tử Dung đảo đảo, mỉm cười: “Ca ca, kỳ thực còn một biện pháp.”
“Hử?”
“Ca ca và ta…” Từ Tử Dung mỉm cười, nhẹ nhàng thấp giọng nói gì đó bên tai ca ca.
Sắc mặt Từ Tử Nham lập tức phiếm hồng, hung hăng trợn mắt nhìn y, thấp giọng nói: “Nếu như phương pháp kia không dùng được, xem ta thu thập đệ như thế nào!”
Từ Tử Dung không bị biểu tình hung ác của ca ca hù dọa, trái lại ý cười trên mặt càng thêm vui sướng: ‘Ca ca, chúng ta không nên lãng phí thời gian…”
Từ Tử Nham nghẹn đỏ mặt, cuối cùng vẫn cắn răng kéo vạt áo, lộ ra lồng ngực dày rộng.
Đáy mắt Từ Tử Dung chợt lóe hồng quang, cởi y phục của mình, ôm ca ca vào ngực, thân thể hai người hòa vào nhau, vị trí trái tim dính sát một chỗ.
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim hai người nhanh chóng đập trùng một nhịp, da thịt trắng nõn của Từ Tử Dung dần dần hiện lên một tầng phấn hồng mỹ lệ.
“Đệ dùng bí pháp này sẽ không tổn hại thân thể…” Từ Tử Nham đột nhiên lo lắng.
“Ca ca yên tâm.” Từ Tử Dung khẽ thổi hơi vào tai Từ Tử Nham, làm đáy lòng anh rục rịch. “Kỳ thực cái này không tính là bí pháp, tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh đến trình độ nhất định, vốn là có thể hóa thân thể thành huyết hải, chẳng qua hiện giờ ta mượn chút lực lượng của huynh, cho dù có tổn hại cũng không đả thương đến căn bản… Hơn nữa…”
Từ Tử Dung mỉm cười ngọt ngào: “Nếu ca ca có tâm… Chúng ta song tu thêm nhiều lần là có thể bù lại.”
Từ Tử Nham: … Móa nó tiểu thí hài có thể đàng hoàng chút hay không! Bọn họ song tu còn chưa đủ sao! Nếu như tính theo số lần thì đã đạt đến mức quân vương không tảo triều rồi đó…
Khụ khụ, nếu không phải tố chất thân thể của tu sĩ rất khá, hai người bọn họ đã sớm tinh tẫn nhân vong.
Từ Tử Nham ngậm chặt miệng, anh không nên hỏi tới cái vấn đề quái quỷ kia!
Từ Tử Dung là ai? Đây chính là Huyết Ma đại nhân đời trước, làm việc luôn cẩn thận, bây giờ cũng không phải nguy cơ sinh tử trước mắt, y làm sao có thể sử dụng chiêu thức tự hại bản thân được!
Thân thể hóa thành huyết hải, Từ Tử Nham trừng mắt nhìn Từ Tử Dung biến mất trước mắt anh, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cổ quái.
Cho dù biết rõ huyết hải trước mặt chính là Từ Tử Dung, nhưng nhìn một người sống dần hòa tan như thế, vẫn rất sợ hãi.
May là anh còn có thể cảm nhận vị trí huyết hạch của Từ Tử Dung, bằng không tình cảnh này sẽ làm người phát điên…
Nghe theo chỉ thị của Từ Tử Dung, đưa thần thức đáng thương của mình chậm rãi sáp nhập vào giữa huyết hải này.
Hai huynh đệ bọn họ đã sớm thông qua huyết khế tương liên, đồng thời còn có dây đỏ định mệnh và đạo lữ song tu gia tăng huyết khế, điều này khiến cho thần thức của anh hầu như không chút cản trở sáp nhập vào huyết hải này.
Huyết hải chậm rãi khuếch tán, mà thần thức Từ Tử Nham cũng theo huyết hải khuếch tán không ngừng lan tràn, nhanh chóng tiếp xúc đến xoáy nước thứ nhất.
Đó là một xoáy nước rất nhỏ, độ lớn không tới miệng chén, nhưng Từ Tử Nham lại tận mắt nhìn thấy pháp khí của mình bị xoáy nước đó cắt thành từng mảnh từng mảnh…
Dùng thần thức tiếp xúc, dùng pháp quyết để khống chế, rất nhanh cái xoáy nước này bị đẩy ra, lộ một cái khe cực kỳ nhỏ hẹp.
Từ Tử Nham dùng huyết hải tiếp tục tiếp xúc những xoáy nước khác, rất nhanh liền mở ra thông đạo đủ để một người đi qua.
Huyết hải không ngừng lan tràn chậm rãi thu về, nhưng không thay đổi thành hình người mà lại bao bọc thân thể Từ Tử Nham, nhanh chóng đi qua con đường đã mở ra.
Bởi vì xoáy nước đáy sông không ngừng di động, sau khi bọn họ đi qua, lối đi nhanh chóng bị một ít xoáy nước khác che lấp, càng đi xuống, những xoáy nước này chuyển động càng nhanh. Thậm chí có nhiều lần Từ Tử Nham suýt chút nữa bị những xoáy nước được bổ sung lúc sau làm bị thương.
May là huyết hải Từ Tử Dung cấp đủ lực, mấy lần đều là ở sát rìa xoáy nước cuốn Từ Tử Nham ra ngoài.
Đợi đến khi bọn họ xuyên qua một mảng lớn dày đặc xoáy nước, sau khi Từ Tử Dung khôi phục hình người, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Đệ sao rồi?” Từ Tử Nham nhìn lại càng hoảng, bất chấp nửa người trên trần trụi, sờ soạng kiểm tra thân thể Từ Tử Dung.
“Ưm…” Biểu tình của Từ Tử Dung có hơi đau đớn, y khẽ rên lên, âm thanh hữu khí vô lực: “Không sao…”
“Nói dối!” Từ Tử Nham nổi giận: “Không sao mà đệ lại như thế à??”
“Thực sự không có chuyện gì lớn.” Từ Tử Dung cố gắng mỉm cười: “Chỉ là… Lúc nãy bảo vệ ca ca, tiêu hao hơi nhiều máu…”
“Vậy phải làm sao? Có cần ta chia chút máu cho đệ không?” Từ Tử Nham nóng nảy, anh rất hiểu hung hiểm khi nãy, chỉ là lúc đó động tác của Từ Tử Dung quá nhanh, anh không phát hiện đối phương hao tổn quá nhiều máu.
“Không cần… Kỳ thực… Chúng ta còn có một phương pháp khác.” Từ Tử Dung chặn lại động tác ca ca muốn cắt cổ tay, ngữ điệu yếu ớt nói.
“Phương pháp gì?”
“Ca ca…” Từ Tử Dung kéo tay anh, chậm rãi, chậm rãi đặt lên hạ thể của mình…
Từ Tử Nham: …
!!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻! Móa! Đây là tiết tấu một giây biến sắc tình sao!!
“Ca ca… Ta bị thương rất nặng…” Từ Tử Dung ôm ngực, mắt toát lên đáng thương nhìn ca ca.
Từ Tử Nham câm nín, có thể biểu hiện bây giờ của Từ Tử Dung có hơi vờ vịt, nhưng sắc mặt tái nhợt của y không phải ngụy trang.
Biểu tình trên mặt Từ Tử Nham thay đổi mấy lần, cuối cùng bất chấp, cắn răng kéo ngoại bào đã cởi một nửa…
… Ta là tuyến phân cách hài hòa, các ngươi hiểu chứ…
Khoảng một canh giờ sau, Từ Tử Dung tản ra màn máu xung quanh, thần sắc trên mặt thỏa mãn không nói thành lời.
Sắc mặt Từ Tử Nham ửng đỏ, lúng túng kéo cổ áo, cũng không biết Từ Tử Dung dùng cách gì mà để lại rất nhiều dấu hôn trên thân thể anh, ngay cả pháp thuật cũng không xóa được.
Nhớ tới cuộc hoan ái vừa rồi, khi đối phương mạnh mẽ hôn lên cổ anh, Từ Tử Nham đã cảm thấy đầu lớn như đấu. Rõ ràng là xuống thu phục bảo vật, kết quả lại làm ra vết tích mập mờ như thế, mẹ nó đây là muốn chiêu cáo thiên hạ hai người bọn họ XX sao?
Hung dữ trợn mắt nhìn Từ Tử Dung, lại thu hoạch được một nụ hôn gió ngọt ngào của đối phương.
Từ Tử Nham: …
Cuối cùng, Từ Tử Nham vẫn sử dụng thủ đoạn bạo lực, ép Từ Tử Dung xóa đi hai dấu hôn dễ thấy nhất trên cổ anh, về phần mấy vết dưới y phục —— →. →, mặc kệ thôi.
Dưới góc độ Từ Tử Nham không thấy được, Từ Tử Dung hơi híp mắt, hài lòng nhìn dấu vết sau tai mà ca ca không thấy được, cười thỏa mãn không gì sánh được…
Quá trình thu phục Cửu Chuyển Minh Châu rất thuận lợi, tuy rằng gặp vài lần công kích nhưng cực kỳ vô lực.
Toàn bộ Cửu Chuyển Minh Hà gồm ba bộ phận: nước sông, cá chép Minh Hà và Cửu Chuyển Minh Châu. Trong ba thứ này, cá chép Minh Hà là linh hồn của Cửu Chuyển Minh Hà, ngay cả linh hồn Minh Hà đều đã thần phục Từ Tử Nham, còn thừa lại Cửu Chuyển Minh Châu có một chút bản năng đương nhiên cũng là không còn cách nào xoay chuyển tình thế.
“Đồ chơi này chính là Cửu Chuyển Minh Châu?” Từ Tử Nham nhìn một hạt châu đen tuyền tầm thường, vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Từ Tử Dung cũng chưa từng thấy qua Cửu Chuyển Minh Châu chân chính, nhưng quyển sách cổ kia ghi chép Cửu Chuyển Minh Châu quả thật là ‘Màu đen không có ánh sáng, nhìn như phàm vật’.
Thu phục cá chép Minh Hà và Cửu Chuyển Minh Châu xong xuôi, tất cả Cửu Chuyển Minh Hà đều rơi vào tay Từ Tử Nham.
Lúc trước còn cần pháp quyết đặc biệt để điều khiển xoáy nước, nhưng bây giờ chỉ cần tâm niệm, những xoáy nước này sẽ chủ động dời đi, nhường ra một con đường cho Từ Tử Nham.
Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi với Từ Tử Dung, Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn nó…
Cá chép nhỏ lắc lắc đầu với Từ Tử Dung, Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn nó…
Cá chép nhỏ uất ức bơi đến bên cạnh Từ Tử Nham, dụi dụi lên cánh tay anh.
Lúc này đây Từ Tử Dung không mặt lạnh nữa, mà là trở nên dữ tợn không gì sánh được, lãnh khí toàn thân giống như thừa thãi vèo vèo vèo phóng ra bên ngoài.
Cá chép nhỏ rơi lệ, ToT người bên cạnh tân chủ nhân thật đáng ghét, nó muốn đi tìm ốc sên nhỏ kể khổ…
Phù một tiếng, hư ảnh hóa thành khói đen biến mất, để lại Từ Tử Dung nhướng cao đuôi mày, dạt dào đắc ý đứng tại chỗ.
Từ Tử Nham yên lặng đỡ trán, có đôi khi hành vi của Từ Tử Dung thật sự làm anh câm nín.
Tranh sủng với một con cá chép… Từ Tử Dung đệ dám ấu trĩ một chút nữa không!
Hơn nữa đệ tranh sủng thì tranh sủng đi, lẽ nào không thể chờ cá chép nhỏ giải quyết mấy cái xoáy nước rồi tranh sủng sao?
Từ Tử Nham mặt liệt, chỉ vào xoáy nước im lặng không nói một lời.
Từ Tử Dung: …
Tiêu rồi, hình như đã làm sai…
Có thể Từ Tử Dung cũng ý thức hành vi của mình không thỏa đáng, yên lặng tiến tới bên người ca ca, dùng đầu cọ cọ ngực ca ca.
Từ Tử Nham đẩy vài cái cho có lệ rồi mặc kệ y, dù sao Từ Tử Dung phát bệnh cũng không phải lần một lần hai, anh đã quen rồi…
Chỉ là ——
Nhìn xoáy nước này, Từ Tử Nham vẫn còn phát sầu. Lúc nãy cái lối đi mà Từ Tử Dung qua đây đã được mở ra, có thể tưởng tượng nếu muốn tiếp tục đi xuống lấy Cửu Chuyển Minh Châu phải khai phá con đường vẫn còn bị xoáy nước chặn lại.
Những xoáy nước này có lớn có nhỏ, uy lực đều không giống nhau, có vài cái giống như xoáy nước ban đầu cuốn anh đi, dù uy lực tăng cao một chút, tốt xấu anh cũng có thời gian thoát ra.
Nhưng cái xoáy nước xung quanh Từ Tử Dung thuộc về loại uy lực kinh người, tùy tiện dính vào đều đủ cho bọn họ uống một hồ.
“Ca ca, huynh có thể thử câu thông với nó. Bây giờ huynh đã là chủ nhân của nó, hẳn là có thể mượn sức mạnh của nó.”
“A?” Từ Tử Nham bừng tỉnh gật đầu, sau đó chuyên tâm câu thông với cá chép nhỏ trong đan điền của mình.
Cá chép nhỏ rất dễ nói chuyện, không chút do dự dạy Từ Tử Nham một đạo pháp quyết điều khiển xoáy nước, nhưng Từ Tử Nham vừa nhìn liền phát sầu. Anh mới thử sử dụng pháp quyết này, nhưng pháp quyết này có yêu cầu rất cao đối với thần thức, nếu là bình thường thì còn đỡ, nhưng ở nơi quỷ dị này, thần thức của anh bị áp súc cực hạn, muốn phóng ra hơn mười thước đã rất khó khăn, chớ nói chi là mở rộng đến toàn bộ Minh Hà.
Khi phát hiện điểm này, Từ Tử Nham liền cố gắng lừa cá chép nhỏ ra ngoài lao động, đáng tiếc cá chép nhỏ đang chơi với ốc sên nhỏ rất vui vẻ, hơn nữa lúc nãy mới bị Từ Tử Dung thả ra lãnh khí hù dọa, bất luận như thế nào cũng không chịu ra ngoài.
“Không dễ làm.” Từ Tử Nham gãi đầu, kể một lượt cho Từ Tử Dung nghe.
Con ngươi Từ Tử Dung đảo đảo, mỉm cười: “Ca ca, kỳ thực còn một biện pháp.”
“Hử?”
“Ca ca và ta…” Từ Tử Dung mỉm cười, nhẹ nhàng thấp giọng nói gì đó bên tai ca ca.
Sắc mặt Từ Tử Nham lập tức phiếm hồng, hung hăng trợn mắt nhìn y, thấp giọng nói: “Nếu như phương pháp kia không dùng được, xem ta thu thập đệ như thế nào!”
Từ Tử Dung không bị biểu tình hung ác của ca ca hù dọa, trái lại ý cười trên mặt càng thêm vui sướng: ‘Ca ca, chúng ta không nên lãng phí thời gian…”
Từ Tử Nham nghẹn đỏ mặt, cuối cùng vẫn cắn răng kéo vạt áo, lộ ra lồng ngực dày rộng.
Đáy mắt Từ Tử Dung chợt lóe hồng quang, cởi y phục của mình, ôm ca ca vào ngực, thân thể hai người hòa vào nhau, vị trí trái tim dính sát một chỗ.
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim hai người nhanh chóng đập trùng một nhịp, da thịt trắng nõn của Từ Tử Dung dần dần hiện lên một tầng phấn hồng mỹ lệ.
“Đệ dùng bí pháp này sẽ không tổn hại thân thể…” Từ Tử Nham đột nhiên lo lắng.
“Ca ca yên tâm.” Từ Tử Dung khẽ thổi hơi vào tai Từ Tử Nham, làm đáy lòng anh rục rịch. “Kỳ thực cái này không tính là bí pháp, tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh đến trình độ nhất định, vốn là có thể hóa thân thể thành huyết hải, chẳng qua hiện giờ ta mượn chút lực lượng của huynh, cho dù có tổn hại cũng không đả thương đến căn bản… Hơn nữa…”
Từ Tử Dung mỉm cười ngọt ngào: “Nếu ca ca có tâm… Chúng ta song tu thêm nhiều lần là có thể bù lại.”
Từ Tử Nham: … Móa nó tiểu thí hài có thể đàng hoàng chút hay không! Bọn họ song tu còn chưa đủ sao! Nếu như tính theo số lần thì đã đạt đến mức quân vương không tảo triều rồi đó…
Khụ khụ, nếu không phải tố chất thân thể của tu sĩ rất khá, hai người bọn họ đã sớm tinh tẫn nhân vong.
Từ Tử Nham ngậm chặt miệng, anh không nên hỏi tới cái vấn đề quái quỷ kia!
Từ Tử Dung là ai? Đây chính là Huyết Ma đại nhân đời trước, làm việc luôn cẩn thận, bây giờ cũng không phải nguy cơ sinh tử trước mắt, y làm sao có thể sử dụng chiêu thức tự hại bản thân được!
Thân thể hóa thành huyết hải, Từ Tử Nham trừng mắt nhìn Từ Tử Dung biến mất trước mắt anh, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cổ quái.
Cho dù biết rõ huyết hải trước mặt chính là Từ Tử Dung, nhưng nhìn một người sống dần hòa tan như thế, vẫn rất sợ hãi.
May là anh còn có thể cảm nhận vị trí huyết hạch của Từ Tử Dung, bằng không tình cảnh này sẽ làm người phát điên…
Nghe theo chỉ thị của Từ Tử Dung, đưa thần thức đáng thương của mình chậm rãi sáp nhập vào giữa huyết hải này.
Hai huynh đệ bọn họ đã sớm thông qua huyết khế tương liên, đồng thời còn có dây đỏ định mệnh và đạo lữ song tu gia tăng huyết khế, điều này khiến cho thần thức của anh hầu như không chút cản trở sáp nhập vào huyết hải này.
Huyết hải chậm rãi khuếch tán, mà thần thức Từ Tử Nham cũng theo huyết hải khuếch tán không ngừng lan tràn, nhanh chóng tiếp xúc đến xoáy nước thứ nhất.
Đó là một xoáy nước rất nhỏ, độ lớn không tới miệng chén, nhưng Từ Tử Nham lại tận mắt nhìn thấy pháp khí của mình bị xoáy nước đó cắt thành từng mảnh từng mảnh…
Dùng thần thức tiếp xúc, dùng pháp quyết để khống chế, rất nhanh cái xoáy nước này bị đẩy ra, lộ một cái khe cực kỳ nhỏ hẹp.
Từ Tử Nham dùng huyết hải tiếp tục tiếp xúc những xoáy nước khác, rất nhanh liền mở ra thông đạo đủ để một người đi qua.
Huyết hải không ngừng lan tràn chậm rãi thu về, nhưng không thay đổi thành hình người mà lại bao bọc thân thể Từ Tử Nham, nhanh chóng đi qua con đường đã mở ra.
Bởi vì xoáy nước đáy sông không ngừng di động, sau khi bọn họ đi qua, lối đi nhanh chóng bị một ít xoáy nước khác che lấp, càng đi xuống, những xoáy nước này chuyển động càng nhanh. Thậm chí có nhiều lần Từ Tử Nham suýt chút nữa bị những xoáy nước được bổ sung lúc sau làm bị thương.
May là huyết hải Từ Tử Dung cấp đủ lực, mấy lần đều là ở sát rìa xoáy nước cuốn Từ Tử Nham ra ngoài.
Đợi đến khi bọn họ xuyên qua một mảng lớn dày đặc xoáy nước, sau khi Từ Tử Dung khôi phục hình người, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Đệ sao rồi?” Từ Tử Nham nhìn lại càng hoảng, bất chấp nửa người trên trần trụi, sờ soạng kiểm tra thân thể Từ Tử Dung.
“Ưm…” Biểu tình của Từ Tử Dung có hơi đau đớn, y khẽ rên lên, âm thanh hữu khí vô lực: “Không sao…”
“Nói dối!” Từ Tử Nham nổi giận: “Không sao mà đệ lại như thế à??”
“Thực sự không có chuyện gì lớn.” Từ Tử Dung cố gắng mỉm cười: “Chỉ là… Lúc nãy bảo vệ ca ca, tiêu hao hơi nhiều máu…”
“Vậy phải làm sao? Có cần ta chia chút máu cho đệ không?” Từ Tử Nham nóng nảy, anh rất hiểu hung hiểm khi nãy, chỉ là lúc đó động tác của Từ Tử Dung quá nhanh, anh không phát hiện đối phương hao tổn quá nhiều máu.
“Không cần… Kỳ thực… Chúng ta còn có một phương pháp khác.” Từ Tử Dung chặn lại động tác ca ca muốn cắt cổ tay, ngữ điệu yếu ớt nói.
“Phương pháp gì?”
“Ca ca…” Từ Tử Dung kéo tay anh, chậm rãi, chậm rãi đặt lên hạ thể của mình…
Từ Tử Nham: …
!!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻! Móa! Đây là tiết tấu một giây biến sắc tình sao!!
“Ca ca… Ta bị thương rất nặng…” Từ Tử Dung ôm ngực, mắt toát lên đáng thương nhìn ca ca.
Từ Tử Nham câm nín, có thể biểu hiện bây giờ của Từ Tử Dung có hơi vờ vịt, nhưng sắc mặt tái nhợt của y không phải ngụy trang.
Biểu tình trên mặt Từ Tử Nham thay đổi mấy lần, cuối cùng bất chấp, cắn răng kéo ngoại bào đã cởi một nửa…
… Ta là tuyến phân cách hài hòa, các ngươi hiểu chứ…
Khoảng một canh giờ sau, Từ Tử Dung tản ra màn máu xung quanh, thần sắc trên mặt thỏa mãn không nói thành lời.
Sắc mặt Từ Tử Nham ửng đỏ, lúng túng kéo cổ áo, cũng không biết Từ Tử Dung dùng cách gì mà để lại rất nhiều dấu hôn trên thân thể anh, ngay cả pháp thuật cũng không xóa được.
Nhớ tới cuộc hoan ái vừa rồi, khi đối phương mạnh mẽ hôn lên cổ anh, Từ Tử Nham đã cảm thấy đầu lớn như đấu. Rõ ràng là xuống thu phục bảo vật, kết quả lại làm ra vết tích mập mờ như thế, mẹ nó đây là muốn chiêu cáo thiên hạ hai người bọn họ XX sao?
Hung dữ trợn mắt nhìn Từ Tử Dung, lại thu hoạch được một nụ hôn gió ngọt ngào của đối phương.
Từ Tử Nham: …
Cuối cùng, Từ Tử Nham vẫn sử dụng thủ đoạn bạo lực, ép Từ Tử Dung xóa đi hai dấu hôn dễ thấy nhất trên cổ anh, về phần mấy vết dưới y phục —— →. →, mặc kệ thôi.
Dưới góc độ Từ Tử Nham không thấy được, Từ Tử Dung hơi híp mắt, hài lòng nhìn dấu vết sau tai mà ca ca không thấy được, cười thỏa mãn không gì sánh được…
Quá trình thu phục Cửu Chuyển Minh Châu rất thuận lợi, tuy rằng gặp vài lần công kích nhưng cực kỳ vô lực.
Toàn bộ Cửu Chuyển Minh Hà gồm ba bộ phận: nước sông, cá chép Minh Hà và Cửu Chuyển Minh Châu. Trong ba thứ này, cá chép Minh Hà là linh hồn của Cửu Chuyển Minh Hà, ngay cả linh hồn Minh Hà đều đã thần phục Từ Tử Nham, còn thừa lại Cửu Chuyển Minh Châu có một chút bản năng đương nhiên cũng là không còn cách nào xoay chuyển tình thế.
“Đồ chơi này chính là Cửu Chuyển Minh Châu?” Từ Tử Nham nhìn một hạt châu đen tuyền tầm thường, vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Từ Tử Dung cũng chưa từng thấy qua Cửu Chuyển Minh Châu chân chính, nhưng quyển sách cổ kia ghi chép Cửu Chuyển Minh Châu quả thật là ‘Màu đen không có ánh sáng, nhìn như phàm vật’.
Thu phục cá chép Minh Hà và Cửu Chuyển Minh Châu xong xuôi, tất cả Cửu Chuyển Minh Hà đều rơi vào tay Từ Tử Nham.
Lúc trước còn cần pháp quyết đặc biệt để điều khiển xoáy nước, nhưng bây giờ chỉ cần tâm niệm, những xoáy nước này sẽ chủ động dời đi, nhường ra một con đường cho Từ Tử Nham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất