Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 285
Edit: Qiezi
“Đây là cái gì?” Hắc y nhân đầu đầy hắc tuyến nhìn một đống chai chai lọ lọ.
“Đan dược, đừng nói là ngươi chưa từng ăn nha.” Từ Tử Nham nhanh nhẹn mở đống chai này, đổ đan dược bên trong ra.
“Đương nhiên ta biết đó là đan dược, nhưng bây giờ ngươi lấy thứ này ra làm gì?” Hắc y nhân chợt cao giọng hỏi.
Từ Tử Nham nhìn hắn với vẻ khinh bỉ: “Còn làm gì nữa, không phải ngươi nói thân thể Nhục Tương Quái đã đến cực hạn hay sao, ta bồi bổ cho nó, nói không chừng nó sẽ ăn no.”
Hắc y nhân: …
Cứ như vậy, hắc y nhân trợn mắt nhìn Từ Tử Nham lấy một cái túi nhỏ chứa một đống đan dược, sau đó treo túi lên một mũi tên trong suốt.
Cuối cùng giương cung cài tên, bắn mũi tên trong suốt về phía Nhục Tương Quái đang xoay quanh chiến đấu với những người khác…
Mà lúc này, Từ Tử Dung phối hợp ăn ý với Từ Tử Nham quyết đoán xuất thủ, duỗi tay ném ra một lượng lớn hạt giống.
“Mọi người lui về phía sau!” Từ Tử Dung còn chưa dứt lời, mọi người vội vàng trốn ra thật xa, khiến Nhục Tương Quái bị giật mình.
Từ Tử Dung lật cổ tay, kết một pháp ấn, linh lực toàn thân tăng vọt, trong nháy mắt một đống hạt giống được thúc giục phát triển thành một đoàn —— bồ công anh.
Mọi người ở hiện trường: = 口 =
Đậu má… Đây, đây là cái gì?
Nhục Tương Quái vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm bồ công anh, nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào đều không thấy đồ chơi này có nửa phần nguy hiểm.
Sau khi được thúc giục phát triển, nhánh bồ công anh nhanh chóng bao vây Nhục Tương Quái. Nhục Tương Quái đang định dùng thân thể chống đỡ, không ngờ sau khi bồ công anh rơi vào người nó, không có nửa tia phản ứng đã bị thổi bay.
Ể? Bồ công anh bình thường à?
Những người khác cũng sửng sốt, vốn họ còn tưởng rằng đồ chơi này là đại sát khí gì chứ? Thì ra nó thật sự là bồ công anh bình thường.
Từ Tử Dung không giải thích, càng lúc càng lấy ra nhiều hạt giống hơn, thúc giục phát triển ra nhiều bồ công anh hơn.
Nhục Tương Quái bị bồ công anh xù xù không hề có lực sát thương bao quanh, nó nhanh chóng mất kiên nhẫn, đánh giết về phía mọi người.
Bởi vì con đường phía trước đã bị bồ công anh chặn lại hoàn toàn, cho nên Nhục Tương Quái như lọt vào biển bồ công anh, sau đó —— nó hắt hơi một cái…
Đúng vậy, chỉ một cái nhảy mũi, sau đó… Không có sau đó.
Đồng thời khi Nhục Tương Quái nhảy mũi, nó bị ép há miệng ra. Mà lúc này, Từ Tử Nham bắn ra mũi tên trong suốt mang theo một bọc lớn đan dược vào trong miệng nó.
Chuyện phát sinh tiếp theo làm tất cả mọi người á khẩu, bởi vì Nhục Tương Quái thật sự như hắc y nhân nói, năng lượng nó có thể thừa nhận đã đạt đến cực hạn.
Ở lần thứ hai ‘nuốt’ nhiều đan dược bổ sung linh lực, nó no.
Sau đó —— nó no chết…
_(:з” ∠)_
Có lẽ không ai ngờ tới, một Nhục Tương Quái thoạt nhìn khí phách trắc lậu, phong tao không gì sánh được lại bị một bọc lớn đan dược làm no chết, kết quả như vậy làm tất cả mọi người liều mạng vật lộn với nó cảm thấy mình thật ngu…
“Nó… chết rồi hả?” Hi Nhạn Liễu nhìn đám bùn nhão chảy trên đất, vẫn không thể tin nổi. Ban đầu ả từng chứng kiến Nhục Tương Quái làm như thế nào để tàn sát một đám tu sĩ hầu như không còn ai.
Hiện tại nó trở nên lợi hại hơn, kết quả lại bị —— no chết?
Ả thật không biết nên dùng lời gì để hình dung tâm tình hiện tại của mình.
“Được rồi, mọi người nhanh rời khỏi đây, lúc nãy chúng ta chiến đấu gây ra động tĩnh lớn vậy, nói không chừng sẽ dẫn Huyết Long đến đây.” Từ Tử Nham nói.
Những người còn lại nhanh chóng tỉnh táo, tiện tay nuốt hai viên đan dược chữa thương rồi dự định rời đi.
Đúng lúc này, hắc y nhân vẫn luôn quan sát cuộc chiến đột nhiên giật mình, cười khổ: “Không cần đi…”
Từ Tử Nham quay đầu nhìn hắn: “Tại sao?”
“Nó đã tới…”
“Grào!” Một con Huyết Long khổng lồ đột nhiên xuyên qua không gian, lộ ra thân thể to lớn từ trong hư không.
“Bày trận!” Đôi ngươi của Từ Tử Nham co rụt, đúng là sợ cái gì gặp cái đó, quả nhiên chiến đấu lúc nãy đã kinh động Huyết Long. Mặc dù bọn họ không có ai đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, nhưng lúc nãy khi Nhục Tương Quái bị no chết nổ tung, một lượng lớn năng lượng tản ra đã đưa Huyết Long đến đây.
Mọi người vừa nhìn thấy Huyết Long xuất hiện lập tức dựa theo kế hoạch ban đầu, lấy hắc y nhân làm trung tâm, bày Cửu Ngự Huyền Lôi Trận.
Mười ngón tay Từ Tử Dung bay múa, đánh từng đạo trận phù vào hư không.
“Trận thành!” Từ Tử Dung hét lớn một tiếng.
Trong nháy mắt ngay khi Huyết Long hoàn toàn hiện thân, từng đạo kim quang hiện lên, chín người bọn họ bị vô số sợi tơ màu vàng nối liền lấy nhau, cuối cùng pháp trận bọn họ kỳ vọng nhất đã kịp thời hình thành.
“Grào!” Sau khi xuyên qua hư không, Huyết Long bay lòng vòng phía trên đại trận.
Không biết có phải vì nó có một tia thần thức nhân loại hay không, nó không giống những con thú bình thường nhảy vào đại trận. Trong đầu nó có một âm thanh không ngừng vang lên, âm thanh kia nói cho nó biết trong đại trận này cất giấu một thứ vô cùng quan trọng với nó!
“Con này đã cắn nuốt Long Hồn, còn là Long Hồn hoàn chỉnh.” Bởi vì tia thần thức kia mà hắc y nhân có một sợi dây liên hệ mơ hồ với Huyết Long.
Hắn cẩn thận cảm nhận thần thức của mình, kinh ngạc phát hiện thần thức của hắn lại bị áp chế.
Máu của hắn tạo nên huyết thú, hắn chia nhỏ thần thức, theo lý thuyết mà nói hắn toàn toàn có năng lực khống chế khối thân thể kia, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, lúc này thứ khống chế thân thể Huyết Long lại là Long Hồn chiếm phần lớn hơn.
“Tại sao có thể như vậy…” Sắc mặt hắc y nhân khó coi, dầu gì cũng là thần thức của hắn, bây giờ lại bị một Long Hồn khống chế, đúng là quá nhục nhã!
Năm đó lúc hắn tách thần thức, trong lòng rất không cam tâm, lúc đó hắn chỉ muốn tăng thực lực bản thân, sau đó trả thù những người trong Vệ gia đã tấn công hắn, chẳng lẽ tia thần thức này hóa chấp niệm của hắn thành hành động? Cho nên khi phát hiện Long Hồn liền muốn thông qua cắn nuốt Long Hồn để bản thân lớn mạnh?
Trên thực tế, suy đoán của hắc y nhân không khác thực tế là bao. Năm đó khi thần thức của hắn bị tách ra, nội tâm không cam lòng chiếm phần lớn ý niệm, mà trùng hợp là huyết thú tình cờ gặp được Long Hồn được bồi dưỡng trong mật thất. Khi huyết thú phát hiện có Long Hồn tồn tại, nó lập tức cắn nuốt Long Hồn, tăng cường ý niệm trong đầu.
Đáng tiếc… Long Hồn này không phải tàn hồn mà là hoàn chỉnh, kết quả sau khi cắn nuốt Long Hồn, tuy rằng thân thể của Huyết Giao tiến hóa nhưng thần thức lại bị Long Hồn chèn ép, cuối cùng biến thành hình dáng quỷ dị như hiện tại…
“Grào!” Huyết Long xoay một hồi, ngửa đầu rít gào một tiếng, lao xuống xông vào đại trận bên dưới.
Hiện tại tuy Huyết Long vẫn còn thần thức nhân loại nhưng bị Long Hồn hoàn chỉnh áp chế, hai bên luôn tranh đoạt quyền khống chế thân thể này, cứ như vậy duy trì mấy ngàn năm, hai bên đã dung hợp với nhau một cách quỷ dị, chỉ là vì Long Hồn chiếm phần nhiều hơn cho nên con Huyết Long này vẫn còn giữ thú tính. Sau khi nó ý thức được trong đại trận có thứ nó cần, không nghĩ nhiều lập tức vọt xuống dưới.
Huống hồ trong hang động này, Huyết Long hoàn toàn xứng đáng làm bá chủ, trong mấy ngàn năm nay, nó chưa từng gặp bất cứ thứ gì có thể uy hiếp nó, vì vậy nó cũng không xem đại trận này ra gì.
“Thập Nhị Kim Giáp Dũng*, lên!” Vệ Kình là người đầu tiên ra tay, mười hai đạo kim quang nhanh chóng nhập trận, chắn trước mặt Huyết Long đã nhảy vào đại trận.
(Thập Nhị Kim Giáp Dũng: 12 tượng kim giáp)
“Grào!” Huyết Long đối mặt với Thập Nhị Kim Giáp Dũng, trên gương mặt vô cùng có nhân tính lộ ra vài phần khinh miệt. Nó nhẹ nhàng vung móng vuốt lên, Thập Nhị Kim Giáp Dũng tạo thành trận thế lập tức bị phá hỏng dễ dàng, trong đó ba bốn cái Kim Giáp Dũng trực tiếp nát vụn…
“Thật lợi hại!” Sắc mặt Vệ Kình chợt biến, không ngờ Thập Nhị Kim Giáp Dũng của mình liên hợp lại cũng không có ích gì, bị tát bay ngay lập tức.
Sau khi quất bay tượng kim giáp, Huyết Long như lơ đãng huơ huơ móng vuốt, móng vuốt nhẹ nhàng xẹt qua người Vệ Kình.
Rõ ràng không tiếp xúc trực tiếp nhưng bụng Vệ Kình lại bị rạch một đường dài vài tấc, máu tươi chảy ra ồ ạt.
“A!” Mấy người khác cũng kêu lên một tiếng đau đớn, trên bụng truyền đến đau đớn kịch liệt, nhưng so với Vệ Kình, thương thế của họ nhẹ hơn một chút, chí ít không bị mổ bụng.
Không ngờ công kích của Huyết Long này lại bá đạo như vậy! Chỉ bị nó quẹt một cái, thậm chí còn chưa tiếp xúc trực tiếp mà đã trọng thương, trong lòng mọi người nặng trĩu, dường như mất đi lòng tin có thể chiến thắng trận này.
“Vệ Kình!” Vệ Kình bị thương, người nóng nảy nhất tuyệt đối là Lặc Hổ.
Hắn hét lớn, chợt nhào về phía Vệ Kình, không ngờ Huyết Long đánh xong mấy cái tượng kim giáp lại tiện thể tấn công Vệ Kình.
“Âm Dương Vô Cực, chuyển!” Ánh mắt Từ Tử Dung khẽ nhúc nhích, miệng lẩm bẩm.
Theo động tác của Từ Tử Dung, kim tuyến nối mọi người nhanh chóng di động, mà Lặc Hổ cũng thành công đến bên Vệ Kình, phất tay vung ra mười tám viên Liên Châu, che trước mặt Vệ Kình.
“Ầm ầm ầm!”
Huyết Long tùy ý vung vuốt, Liên Châu bị nổ một lúc ba viên. May mắn là có Liên Châu nên Vệ Kình và Lặc Hổ cũng không bị thương.
“Mao Đại, Mao Nhị!” Từ Tử Dung lên tiếng, Vệ Kình và Lặc Hổ bị dời ra phía sau đại trận, mà Mao Đại Mao Nhị bị chuyển đến đối mặt với Huyết Long.
“Vạn Trọng Trấn Sơn Ấn! Trấn áp!” Mao Đại đẩy hai tay, khéo léo ném Trấn Sơn Ấn ra ngoài. Rõ ràng là pháp ấn chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng lúc Mao Đại ném ra, cả cơ thể sôi sục, gân xanh trên trán cũng nổi lên, giống như thứ kia có sức nặng ngàn cân.
Trong lúc pháp ấn phi hành thì thể tích tăng vọt, khi rơi vào đầu Huyết Long, đột nhiên pháp ấn hóa thành hai ngọn núi thật lớn.
“Grào!” Huyết Long nheo mắt lại, dường như xem thường ngọn núi này, thậm chí ngay cả động tác né tránh cũng không có, Huyết Long lập tức bị ngọn núi này đè xuống dưới.
“Đây là cái gì?” Hắc y nhân đầu đầy hắc tuyến nhìn một đống chai chai lọ lọ.
“Đan dược, đừng nói là ngươi chưa từng ăn nha.” Từ Tử Nham nhanh nhẹn mở đống chai này, đổ đan dược bên trong ra.
“Đương nhiên ta biết đó là đan dược, nhưng bây giờ ngươi lấy thứ này ra làm gì?” Hắc y nhân chợt cao giọng hỏi.
Từ Tử Nham nhìn hắn với vẻ khinh bỉ: “Còn làm gì nữa, không phải ngươi nói thân thể Nhục Tương Quái đã đến cực hạn hay sao, ta bồi bổ cho nó, nói không chừng nó sẽ ăn no.”
Hắc y nhân: …
Cứ như vậy, hắc y nhân trợn mắt nhìn Từ Tử Nham lấy một cái túi nhỏ chứa một đống đan dược, sau đó treo túi lên một mũi tên trong suốt.
Cuối cùng giương cung cài tên, bắn mũi tên trong suốt về phía Nhục Tương Quái đang xoay quanh chiến đấu với những người khác…
Mà lúc này, Từ Tử Dung phối hợp ăn ý với Từ Tử Nham quyết đoán xuất thủ, duỗi tay ném ra một lượng lớn hạt giống.
“Mọi người lui về phía sau!” Từ Tử Dung còn chưa dứt lời, mọi người vội vàng trốn ra thật xa, khiến Nhục Tương Quái bị giật mình.
Từ Tử Dung lật cổ tay, kết một pháp ấn, linh lực toàn thân tăng vọt, trong nháy mắt một đống hạt giống được thúc giục phát triển thành một đoàn —— bồ công anh.
Mọi người ở hiện trường: = 口 =
Đậu má… Đây, đây là cái gì?
Nhục Tương Quái vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm bồ công anh, nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào đều không thấy đồ chơi này có nửa phần nguy hiểm.
Sau khi được thúc giục phát triển, nhánh bồ công anh nhanh chóng bao vây Nhục Tương Quái. Nhục Tương Quái đang định dùng thân thể chống đỡ, không ngờ sau khi bồ công anh rơi vào người nó, không có nửa tia phản ứng đã bị thổi bay.
Ể? Bồ công anh bình thường à?
Những người khác cũng sửng sốt, vốn họ còn tưởng rằng đồ chơi này là đại sát khí gì chứ? Thì ra nó thật sự là bồ công anh bình thường.
Từ Tử Dung không giải thích, càng lúc càng lấy ra nhiều hạt giống hơn, thúc giục phát triển ra nhiều bồ công anh hơn.
Nhục Tương Quái bị bồ công anh xù xù không hề có lực sát thương bao quanh, nó nhanh chóng mất kiên nhẫn, đánh giết về phía mọi người.
Bởi vì con đường phía trước đã bị bồ công anh chặn lại hoàn toàn, cho nên Nhục Tương Quái như lọt vào biển bồ công anh, sau đó —— nó hắt hơi một cái…
Đúng vậy, chỉ một cái nhảy mũi, sau đó… Không có sau đó.
Đồng thời khi Nhục Tương Quái nhảy mũi, nó bị ép há miệng ra. Mà lúc này, Từ Tử Nham bắn ra mũi tên trong suốt mang theo một bọc lớn đan dược vào trong miệng nó.
Chuyện phát sinh tiếp theo làm tất cả mọi người á khẩu, bởi vì Nhục Tương Quái thật sự như hắc y nhân nói, năng lượng nó có thể thừa nhận đã đạt đến cực hạn.
Ở lần thứ hai ‘nuốt’ nhiều đan dược bổ sung linh lực, nó no.
Sau đó —— nó no chết…
_(:з” ∠)_
Có lẽ không ai ngờ tới, một Nhục Tương Quái thoạt nhìn khí phách trắc lậu, phong tao không gì sánh được lại bị một bọc lớn đan dược làm no chết, kết quả như vậy làm tất cả mọi người liều mạng vật lộn với nó cảm thấy mình thật ngu…
“Nó… chết rồi hả?” Hi Nhạn Liễu nhìn đám bùn nhão chảy trên đất, vẫn không thể tin nổi. Ban đầu ả từng chứng kiến Nhục Tương Quái làm như thế nào để tàn sát một đám tu sĩ hầu như không còn ai.
Hiện tại nó trở nên lợi hại hơn, kết quả lại bị —— no chết?
Ả thật không biết nên dùng lời gì để hình dung tâm tình hiện tại của mình.
“Được rồi, mọi người nhanh rời khỏi đây, lúc nãy chúng ta chiến đấu gây ra động tĩnh lớn vậy, nói không chừng sẽ dẫn Huyết Long đến đây.” Từ Tử Nham nói.
Những người còn lại nhanh chóng tỉnh táo, tiện tay nuốt hai viên đan dược chữa thương rồi dự định rời đi.
Đúng lúc này, hắc y nhân vẫn luôn quan sát cuộc chiến đột nhiên giật mình, cười khổ: “Không cần đi…”
Từ Tử Nham quay đầu nhìn hắn: “Tại sao?”
“Nó đã tới…”
“Grào!” Một con Huyết Long khổng lồ đột nhiên xuyên qua không gian, lộ ra thân thể to lớn từ trong hư không.
“Bày trận!” Đôi ngươi của Từ Tử Nham co rụt, đúng là sợ cái gì gặp cái đó, quả nhiên chiến đấu lúc nãy đã kinh động Huyết Long. Mặc dù bọn họ không có ai đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, nhưng lúc nãy khi Nhục Tương Quái bị no chết nổ tung, một lượng lớn năng lượng tản ra đã đưa Huyết Long đến đây.
Mọi người vừa nhìn thấy Huyết Long xuất hiện lập tức dựa theo kế hoạch ban đầu, lấy hắc y nhân làm trung tâm, bày Cửu Ngự Huyền Lôi Trận.
Mười ngón tay Từ Tử Dung bay múa, đánh từng đạo trận phù vào hư không.
“Trận thành!” Từ Tử Dung hét lớn một tiếng.
Trong nháy mắt ngay khi Huyết Long hoàn toàn hiện thân, từng đạo kim quang hiện lên, chín người bọn họ bị vô số sợi tơ màu vàng nối liền lấy nhau, cuối cùng pháp trận bọn họ kỳ vọng nhất đã kịp thời hình thành.
“Grào!” Sau khi xuyên qua hư không, Huyết Long bay lòng vòng phía trên đại trận.
Không biết có phải vì nó có một tia thần thức nhân loại hay không, nó không giống những con thú bình thường nhảy vào đại trận. Trong đầu nó có một âm thanh không ngừng vang lên, âm thanh kia nói cho nó biết trong đại trận này cất giấu một thứ vô cùng quan trọng với nó!
“Con này đã cắn nuốt Long Hồn, còn là Long Hồn hoàn chỉnh.” Bởi vì tia thần thức kia mà hắc y nhân có một sợi dây liên hệ mơ hồ với Huyết Long.
Hắn cẩn thận cảm nhận thần thức của mình, kinh ngạc phát hiện thần thức của hắn lại bị áp chế.
Máu của hắn tạo nên huyết thú, hắn chia nhỏ thần thức, theo lý thuyết mà nói hắn toàn toàn có năng lực khống chế khối thân thể kia, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, lúc này thứ khống chế thân thể Huyết Long lại là Long Hồn chiếm phần lớn hơn.
“Tại sao có thể như vậy…” Sắc mặt hắc y nhân khó coi, dầu gì cũng là thần thức của hắn, bây giờ lại bị một Long Hồn khống chế, đúng là quá nhục nhã!
Năm đó lúc hắn tách thần thức, trong lòng rất không cam tâm, lúc đó hắn chỉ muốn tăng thực lực bản thân, sau đó trả thù những người trong Vệ gia đã tấn công hắn, chẳng lẽ tia thần thức này hóa chấp niệm của hắn thành hành động? Cho nên khi phát hiện Long Hồn liền muốn thông qua cắn nuốt Long Hồn để bản thân lớn mạnh?
Trên thực tế, suy đoán của hắc y nhân không khác thực tế là bao. Năm đó khi thần thức của hắn bị tách ra, nội tâm không cam lòng chiếm phần lớn ý niệm, mà trùng hợp là huyết thú tình cờ gặp được Long Hồn được bồi dưỡng trong mật thất. Khi huyết thú phát hiện có Long Hồn tồn tại, nó lập tức cắn nuốt Long Hồn, tăng cường ý niệm trong đầu.
Đáng tiếc… Long Hồn này không phải tàn hồn mà là hoàn chỉnh, kết quả sau khi cắn nuốt Long Hồn, tuy rằng thân thể của Huyết Giao tiến hóa nhưng thần thức lại bị Long Hồn chèn ép, cuối cùng biến thành hình dáng quỷ dị như hiện tại…
“Grào!” Huyết Long xoay một hồi, ngửa đầu rít gào một tiếng, lao xuống xông vào đại trận bên dưới.
Hiện tại tuy Huyết Long vẫn còn thần thức nhân loại nhưng bị Long Hồn hoàn chỉnh áp chế, hai bên luôn tranh đoạt quyền khống chế thân thể này, cứ như vậy duy trì mấy ngàn năm, hai bên đã dung hợp với nhau một cách quỷ dị, chỉ là vì Long Hồn chiếm phần nhiều hơn cho nên con Huyết Long này vẫn còn giữ thú tính. Sau khi nó ý thức được trong đại trận có thứ nó cần, không nghĩ nhiều lập tức vọt xuống dưới.
Huống hồ trong hang động này, Huyết Long hoàn toàn xứng đáng làm bá chủ, trong mấy ngàn năm nay, nó chưa từng gặp bất cứ thứ gì có thể uy hiếp nó, vì vậy nó cũng không xem đại trận này ra gì.
“Thập Nhị Kim Giáp Dũng*, lên!” Vệ Kình là người đầu tiên ra tay, mười hai đạo kim quang nhanh chóng nhập trận, chắn trước mặt Huyết Long đã nhảy vào đại trận.
(Thập Nhị Kim Giáp Dũng: 12 tượng kim giáp)
“Grào!” Huyết Long đối mặt với Thập Nhị Kim Giáp Dũng, trên gương mặt vô cùng có nhân tính lộ ra vài phần khinh miệt. Nó nhẹ nhàng vung móng vuốt lên, Thập Nhị Kim Giáp Dũng tạo thành trận thế lập tức bị phá hỏng dễ dàng, trong đó ba bốn cái Kim Giáp Dũng trực tiếp nát vụn…
“Thật lợi hại!” Sắc mặt Vệ Kình chợt biến, không ngờ Thập Nhị Kim Giáp Dũng của mình liên hợp lại cũng không có ích gì, bị tát bay ngay lập tức.
Sau khi quất bay tượng kim giáp, Huyết Long như lơ đãng huơ huơ móng vuốt, móng vuốt nhẹ nhàng xẹt qua người Vệ Kình.
Rõ ràng không tiếp xúc trực tiếp nhưng bụng Vệ Kình lại bị rạch một đường dài vài tấc, máu tươi chảy ra ồ ạt.
“A!” Mấy người khác cũng kêu lên một tiếng đau đớn, trên bụng truyền đến đau đớn kịch liệt, nhưng so với Vệ Kình, thương thế của họ nhẹ hơn một chút, chí ít không bị mổ bụng.
Không ngờ công kích của Huyết Long này lại bá đạo như vậy! Chỉ bị nó quẹt một cái, thậm chí còn chưa tiếp xúc trực tiếp mà đã trọng thương, trong lòng mọi người nặng trĩu, dường như mất đi lòng tin có thể chiến thắng trận này.
“Vệ Kình!” Vệ Kình bị thương, người nóng nảy nhất tuyệt đối là Lặc Hổ.
Hắn hét lớn, chợt nhào về phía Vệ Kình, không ngờ Huyết Long đánh xong mấy cái tượng kim giáp lại tiện thể tấn công Vệ Kình.
“Âm Dương Vô Cực, chuyển!” Ánh mắt Từ Tử Dung khẽ nhúc nhích, miệng lẩm bẩm.
Theo động tác của Từ Tử Dung, kim tuyến nối mọi người nhanh chóng di động, mà Lặc Hổ cũng thành công đến bên Vệ Kình, phất tay vung ra mười tám viên Liên Châu, che trước mặt Vệ Kình.
“Ầm ầm ầm!”
Huyết Long tùy ý vung vuốt, Liên Châu bị nổ một lúc ba viên. May mắn là có Liên Châu nên Vệ Kình và Lặc Hổ cũng không bị thương.
“Mao Đại, Mao Nhị!” Từ Tử Dung lên tiếng, Vệ Kình và Lặc Hổ bị dời ra phía sau đại trận, mà Mao Đại Mao Nhị bị chuyển đến đối mặt với Huyết Long.
“Vạn Trọng Trấn Sơn Ấn! Trấn áp!” Mao Đại đẩy hai tay, khéo léo ném Trấn Sơn Ấn ra ngoài. Rõ ràng là pháp ấn chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng lúc Mao Đại ném ra, cả cơ thể sôi sục, gân xanh trên trán cũng nổi lên, giống như thứ kia có sức nặng ngàn cân.
Trong lúc pháp ấn phi hành thì thể tích tăng vọt, khi rơi vào đầu Huyết Long, đột nhiên pháp ấn hóa thành hai ngọn núi thật lớn.
“Grào!” Huyết Long nheo mắt lại, dường như xem thường ngọn núi này, thậm chí ngay cả động tác né tránh cũng không có, Huyết Long lập tức bị ngọn núi này đè xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất