Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 290
Edit: Qiezi
Thiếu nữ chính nghĩa tức giận hít hít mũi, hai gò má hơi phồng lên trông rất giống con sóc nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Đáng tiếc dáng vẻ đáng yêu này không có nửa phần tác dụng đối với Từ Tử Dung, đối phương vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo và vẻ mặt băng giá để nói cho nàng biết: Ngươi tránh xa ca ca ta ra!
“Khụ khụ…” Đối với bệnh thần kinh Từ Tử Dung, Từ Tử Nham đã miễn dịch. Anh ho khan hai tiếng kéo lại lực chú ý của mọi người, mỉm cười: “Ở đây chờ cũng không ổn, hay là để ta qua xem thử.”
“Không được!” Từ Tử Dung dứt khoát cự tuyệt đề nghị của ca ca. Lúc nãy Hạ Vinh Thăng nói những lời kia rất có lý, y tuyệt đối không thể để ca ca đi mạo hiểm.
“Không sao đâu.” Từ Tử Nham vuốt lông an ủi y: “Ta để Cực Quang đi thăm dò trước, đại chiến vừa rồi cả Tiểu Thanh và Cực Quang đều ra tay, trên người nó chắc chắn còn sót lại hơi thở Huyết Long. Nếu Long Hồn Lô kia thật sự có phản ứng, Cực Quang có thuộc tính phá không nhất định có thể trốn thoát.”
“Được rồi…” Vừa nghe không phải ca ca tự mình mạo hiểm, Từ Tử Dung lập tức bình tĩnh
Từ Tử Nham bất đắc dĩ nhìn y, phóng ra Cực Quang từ trong đan điền, sau đó —— Tiểu Thanh cố sống cố chết đòi đi theo…
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Nhìn thấy Tiểu Thanh và Cực Quang quấn quýt tản ra một cổ oán niệm mù mịt, Từ Tử Nham có loại cảm giác như mình đang cầm gậy đánh uyên ương…
Bỏ đi bỏ đi, muốn đi thì cùng đi, đường tưởng rằng anh không biết nhị hóa Tiểu Thanh bị Cửu Thiên Huyền Lôi giáo huấn, cảm thấy rất mất mặt nên một hai đòi đi đánh người khác lấy lại thể diện.
Có Cực Quang ở bên, cho dù Long Hồn Lô thật sự có phản ứng thì bọn họ vẫn có thể thoát được. Anh tùy ý phất tay, Tiểu Thanh quấn quanh Cực Quang vèo một cái, phá không mà đi.
Những người khác nhìn linh vật mà Từ Tử Nham chăn nuôi (không phải đâu), không nén nổi hâm mộ: Hmm muốn gặp vật có linh tính đã khó, Tử Nham huynh chẳng những nuôi được mà còn nuôi một đám, a a a, hâm mộ ghen tỵ quá đi!
Từ Tử Nham nhìn ánh mắt của những người khác, yên lặng ngẩng đầu 45 độ nhìn trời —— các người không hiểu đau thương khi nuôi một đám nhị hóa trong đan điền đâu…
Không bao lâu sau, Tiểu Thanh báo về tin tức an toàn.
Khi Từ Tử Nham dẫn mọi người vào đại sảnh đã gần như sụp đổ kia, thấy Cực Quang đang hưng phấn vòng tới vòng lui quanh Long Hồn Lô.
“Trở về!” Từ Nham kêu một tiếng, nó ngay tức khắc bay về, mang theo Tiểu Thanh vì không được đại chiến mà oán niệm ngập trời, quay về đan điền của Từ Tử Nham.
“Mọi người nhanh chóng tìm xem có lối ra nào không.” Tuy rằng Long Hồn Lô kia gần như không còn nguy hiểm nhưng Từ Tử Nham không muốn ở lại quá lâu, vội vàng bảo những người khác đi tìm lối ra.
Long Hồn Lô treo cao giữa không trung, hơn nữa ảm đạm không có ánh sáng, thoạt nhìn giống như đã bị tổn hại. Nhưng Từ Tử Nham lại luôn cảm thấy từ nơi bí mật gần đó có một ánh mắt luôn theo dõi anh, khiến anh —— rất áp lực…
Không biết là may mắn hay như thế nào, lối ra vốn bị giấu trong vách tường lại dễ dàng bị bại lộ vì cả đại sảnh sụp xuống, thậm chí ngay cả pháp trận dùng để ngụy trang cũng mất đi hiệu quả vốn có.
“Thật tốt quá, chúng ta đi nhanh đi!” Hạ Vinh Thăng nhìn thông đạo lập lòe ánh sáng, phấn chấn nói.
Thông đạo này đã được quỷ ảnh của Tả Thâm thăm dò, bên trong không có cạm bẫy gì, hơn nữa cách đó không bao xa là một cái cầu thang thông thẳng lên phía trên.
Phía cuối cầu thang là một đường hầm tự nhiên, gió thổi qua đường hầm mang theo mùi thơm ngát của cây Hương Liệt.
Vừa nghe đến đó, tất cả mọi người đều mỉm cười. Hương Liệt là một loại cây rất thích nắng, nói cách khác nơi có Hương Liệt là có ánh nắng.
Ở mê cung Chân Long không biết ngày tháng lâu như vậy, có thể nghe được tin tức như thế thật sự khiến người ta vui mừng.
“Được rồi, mọi người đừng lãng phí thời gian, nhanh đi thôi!” Từ Tử Nham vung tay lên, tất cả mọi người tươi cười đi về phía lối ra.
Lúc đi ngang qua Long Hồn Lô, Từ Tử Nham vốn đã hạ quyết tâm phải tránh thứ này thật xa nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh lại vô thức ngẩng mặt nhìn nó một cái.
Khi nãy cách hơi xa, nhìn Long Hồn Lô không được rõ ràng, hơn nữa nó thoạt nhìn ảm đạm như đã sắp mất đi hiệu quả nên Từ Tử Nham mới có thể xem nhẹ. Nhưng bây giờ nhìn kỹ thì anh lại hoảng hốt —— tại sao phía dưới Long Hồn Lô lại thiếu một khối vuông cỡ ngón cái?
Anh sửng sốt, dường như theo bản năng nghĩ tới khối vuông đã nhặt được, thuận tay lấy nó ra…
Vừa cầm khối vuông trong tay, Từ Tử Nham lập tức hối hận.
Nguyên nhân không phải là anh, chỉ vì —— khối vuông khốn nạn này mà Long Hồn Lô như sống lại, căn bản không chờ Từ Tử Nham có động tác gì, khối vuông đã tự động bay về phía Long Hồn Lô.
Sau khi Long Hồn Lô ảm đạm được bổ sung khối vuông bị thiếu thì lập tức tỏa sáng bừng bừng đầy sức sống, cả thân lô phát ra một màu cực kỳ chói mắt.
“Mọe kiếp! Chạy mau!” Từ Tử Nham la lên đầy kinh hãi, anh không ngờ mình chỉ lấy ra khối vuông lại xảy ra cớ sự này, chỉ có thể la to, ý đồ bảo mọi người nhanh chóng trốn đi.
Đáng tiếc nguyện vọng đẹp đẽ nhưng thực tế lại tàn khốc, khi ánh sáng Long Hồn Lô chiếu xuống, tất cả mọi người như bị ấn nút hành động chậm lại, rõ ràng là sợ hãi tranh nhau chạy trốn nhưng nhìn lại thì giống như rối gỗ đang bước từng bước một.
Cảnh tượng như vậy nếu xảy ra lúc bình thường đương nhiên sẽ vô cùng buồn cười, nhưng mọi người ở đây không cười nổi. Loại cảm giác rõ ràng có thể trốn thoát, kết quả lại ngã xuống quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
Ngay khi mọi người cho rằng mình sẽ chết, Long Hồn Lô lại đột nhiên phát ra từng tiếng ong ong liên tục, sau đó cái lô bay lên, từ bên trong vọt ra mười một tia sáng màu trắng nhạt. Mỗi tia sáng chiếu lên đầu từng người, ngay cả Hi Nhạn Liễu cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên làm người nắm giữ khối vuông, tia sáng của Từ Tử Nham thô hơn người khác rất nhiều, hơn nữa biểu cảm mọi người từ tuyệt vọng phát triển thành ngạc nhiên, đến cuối cùng chính là mừng như điên…
Sau khi mọi người nhận được tin tức do Long Hồn Lô truyền đến đều quyết định giống nhau, lập tức ngồi khoanh chân, chờ đợi khảo nghiệm kế tiếp.
Từ Tử Nham đối với chuyển biến thần kỳ như vậy cũng cảm thấy không tin nổi, bất luận như thế nào anh cũng không ngờ Long Hồn mà Long Hồn Lô nuôi dưỡng lại do tổ tiên của Vệ gia mang về.
Vốn lúc ấy Long Hồn bị trọng thương cho nên bị đặt trong Long Hồn Lô để tẩm bổ, mà cái thứ gọi là ‘Mở Hồn Lô’ lại là hy vọng con cháu đời sau của Vệ gia có thể đem một số thiên tài địa bảo và các loại tài liệu bỏ vào trong Long Hồn Lô, tẩm bổ Long Hồn chưa tiêu vong.
Nào ngờ vị tổ tiên kia bất ngờ ngã xuống, trong bản ghi chép cũng không nói rõ chuyện này khiến đời sau chỉ biết nhà mình nuôi Long Hồn, nhưng cụ thể nuôi ở đâu, nuôi như thế nào thì không ai biết.
Càng xui xẻo hơn là khi Long Hồn trọng thương lại trùng hợp đụng phải huyết thú đang nóng lòng tăng thực lực, sau khi bị cắn nuốt dường như mất hết thần trí, chỉ để lại bản năng thú vật, không ngừng cắn nuốt các yêu thú khác để cường hóa bản thân.
Hiện giờ thứ lưu lại trong Long Hồn Lô chính là một mạt thần thức của Long Hồn trước khi mất lý trí, nó lầm tưởng bọn họ là con cháu Vệ gia nên quyết định chia sẻ cho mọi người linh lực mà nó tích góp mấy ngàn năm nay.
Chuyện tốt như vậy sẽ không có ai từ chối, cho nên mọi người mới có biểu hiện vui mừng như thế.
Nhưng Long Hồn Lô sẽ không phân phối đồ tốt không công, cho nên điều kiện tiên quyết là sẽ có thêm một khảo nghiệm nữa cho mọi người.
Mỗi người đạt được bao nhiêu linh lực thì phải xem thực lực bản thân, thực lực không tốt thì linh lực đạt được ít, không ai có thể oán hận được!
Đồng thời khi mọi người nhắm mắt bắt đầu khảo nghiệm, Long Hồn Lô hoàn toàn vỡ toác, xung quanh tất cả hình thành một quầng sáng trắng. Trong quầng sáng, mỗi người đều ngồi khoanh chân, khuôn mặt trầm tĩnh nhận khảo nghiệm, mà bên ngoài quầng sáng lại xảy ra biến hóa hoàn toàn bất đồng…
Nếu người bên trong mở mắt ra sẽ phát hiện đại sảnh ngoài quầng sáng sụp đổ với tốc độ vô cùng khủng khiếp, thậm chí đôi lúc sẽ xuất hiện một con chuột dùng tốc độ kinh người chạy qua chạy lại.
Khảo nghiệm của Long Hồn Lô cũng không phải quá khó, có lẽ nên nói độ khó tùy thuộc vào bản thân mỗi người.
Người có ngộ tính càng cao thực hiện khảo nghiệm càng thuận buồm xuôi gió. Người khác như thế nào thì Từ Tử Nham không biết, nhưng anh phá quan trảm tướng, một đường liên tục giết đến cuối.
Ở cửa cuối cùng, Từ Tử Nham thấy được thần thức Chân Long còn sót lại trong Long Hồn Lô. Đó là một nam tử trung niên mặc một thân bạch y, thần thức này hoàn toàn không giống thần thức của Mông Nhàn ở bí cảnh Lãng Vũ. Thần thức của nam tử này suy yếu hơn, cả thân thể ảm đạm đến mức trong suốt nhưng khí thế trên người hắn lại khiến người ta sợ hãi trong vô thức.
“Ngươi đã đến rồi.” Nam tử trung niên biểu hiện rất hiền lành, hắn giơ tay lên, trước mắt lập tức xuất hiện một cái bàn đá, hai cái ghế đá.
Trên bàn đặt một ấm trà xanh biếc, bên trên nước trà bốc lên hơi nóng, hương trà ngọt thanh tràn ngập không gian.
“Chân Long?” Lúc gặp được nam tử trung niên, trong lòng Từ Tử Nham có một cảm giác thật cổ quái.
Tâm tình kia giống như là kính sợ cùng thân thiết đan xen, khiến anh vô thức nảy sinh thiện cảm.
Nam tử trung niên cười khẽ, gật đầu: “Ngồi.”
Từ Tử Nham thuận thế ngồi xuống, nam tử nọ từ từ châm hai tách trà.
Hơi nóng lượn lờ giữa hai người, khuôn mặt người trung niên kia trở nên mờ mờ ảo ảo.
“Trên người ngươi, hoặc nên nói là trên người các ngươi có vài người mang hơi thở hậu đại của ta.” Nam tử khẽ nói.
Từ Tử Nham khựng vài giây, cái gọi là hậu đại chính là nhóm Tuyết Đoàn.
Anh gật đầu: “Đúng vậy, ta và đệ đệ ta từng gắn bó với Thao Thiết và Nhai Tí, mà hai vị bằng hữu của ta, một người lọt vào mắt Bồ Lao, người còn lại chiếm được yêu thích của Tiêu Đồ.”
Lời này của Từ Tử Nham nói rõ bọn họ có giao tình với đám long tử, hơn nữa còn là loại linh sủng không có tác dụng gì.
Thiếu nữ chính nghĩa tức giận hít hít mũi, hai gò má hơi phồng lên trông rất giống con sóc nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Đáng tiếc dáng vẻ đáng yêu này không có nửa phần tác dụng đối với Từ Tử Dung, đối phương vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo và vẻ mặt băng giá để nói cho nàng biết: Ngươi tránh xa ca ca ta ra!
“Khụ khụ…” Đối với bệnh thần kinh Từ Tử Dung, Từ Tử Nham đã miễn dịch. Anh ho khan hai tiếng kéo lại lực chú ý của mọi người, mỉm cười: “Ở đây chờ cũng không ổn, hay là để ta qua xem thử.”
“Không được!” Từ Tử Dung dứt khoát cự tuyệt đề nghị của ca ca. Lúc nãy Hạ Vinh Thăng nói những lời kia rất có lý, y tuyệt đối không thể để ca ca đi mạo hiểm.
“Không sao đâu.” Từ Tử Nham vuốt lông an ủi y: “Ta để Cực Quang đi thăm dò trước, đại chiến vừa rồi cả Tiểu Thanh và Cực Quang đều ra tay, trên người nó chắc chắn còn sót lại hơi thở Huyết Long. Nếu Long Hồn Lô kia thật sự có phản ứng, Cực Quang có thuộc tính phá không nhất định có thể trốn thoát.”
“Được rồi…” Vừa nghe không phải ca ca tự mình mạo hiểm, Từ Tử Dung lập tức bình tĩnh
Từ Tử Nham bất đắc dĩ nhìn y, phóng ra Cực Quang từ trong đan điền, sau đó —— Tiểu Thanh cố sống cố chết đòi đi theo…
Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_
Nhìn thấy Tiểu Thanh và Cực Quang quấn quýt tản ra một cổ oán niệm mù mịt, Từ Tử Nham có loại cảm giác như mình đang cầm gậy đánh uyên ương…
Bỏ đi bỏ đi, muốn đi thì cùng đi, đường tưởng rằng anh không biết nhị hóa Tiểu Thanh bị Cửu Thiên Huyền Lôi giáo huấn, cảm thấy rất mất mặt nên một hai đòi đi đánh người khác lấy lại thể diện.
Có Cực Quang ở bên, cho dù Long Hồn Lô thật sự có phản ứng thì bọn họ vẫn có thể thoát được. Anh tùy ý phất tay, Tiểu Thanh quấn quanh Cực Quang vèo một cái, phá không mà đi.
Những người khác nhìn linh vật mà Từ Tử Nham chăn nuôi (không phải đâu), không nén nổi hâm mộ: Hmm muốn gặp vật có linh tính đã khó, Tử Nham huynh chẳng những nuôi được mà còn nuôi một đám, a a a, hâm mộ ghen tỵ quá đi!
Từ Tử Nham nhìn ánh mắt của những người khác, yên lặng ngẩng đầu 45 độ nhìn trời —— các người không hiểu đau thương khi nuôi một đám nhị hóa trong đan điền đâu…
Không bao lâu sau, Tiểu Thanh báo về tin tức an toàn.
Khi Từ Tử Nham dẫn mọi người vào đại sảnh đã gần như sụp đổ kia, thấy Cực Quang đang hưng phấn vòng tới vòng lui quanh Long Hồn Lô.
“Trở về!” Từ Nham kêu một tiếng, nó ngay tức khắc bay về, mang theo Tiểu Thanh vì không được đại chiến mà oán niệm ngập trời, quay về đan điền của Từ Tử Nham.
“Mọi người nhanh chóng tìm xem có lối ra nào không.” Tuy rằng Long Hồn Lô kia gần như không còn nguy hiểm nhưng Từ Tử Nham không muốn ở lại quá lâu, vội vàng bảo những người khác đi tìm lối ra.
Long Hồn Lô treo cao giữa không trung, hơn nữa ảm đạm không có ánh sáng, thoạt nhìn giống như đã bị tổn hại. Nhưng Từ Tử Nham lại luôn cảm thấy từ nơi bí mật gần đó có một ánh mắt luôn theo dõi anh, khiến anh —— rất áp lực…
Không biết là may mắn hay như thế nào, lối ra vốn bị giấu trong vách tường lại dễ dàng bị bại lộ vì cả đại sảnh sụp xuống, thậm chí ngay cả pháp trận dùng để ngụy trang cũng mất đi hiệu quả vốn có.
“Thật tốt quá, chúng ta đi nhanh đi!” Hạ Vinh Thăng nhìn thông đạo lập lòe ánh sáng, phấn chấn nói.
Thông đạo này đã được quỷ ảnh của Tả Thâm thăm dò, bên trong không có cạm bẫy gì, hơn nữa cách đó không bao xa là một cái cầu thang thông thẳng lên phía trên.
Phía cuối cầu thang là một đường hầm tự nhiên, gió thổi qua đường hầm mang theo mùi thơm ngát của cây Hương Liệt.
Vừa nghe đến đó, tất cả mọi người đều mỉm cười. Hương Liệt là một loại cây rất thích nắng, nói cách khác nơi có Hương Liệt là có ánh nắng.
Ở mê cung Chân Long không biết ngày tháng lâu như vậy, có thể nghe được tin tức như thế thật sự khiến người ta vui mừng.
“Được rồi, mọi người đừng lãng phí thời gian, nhanh đi thôi!” Từ Tử Nham vung tay lên, tất cả mọi người tươi cười đi về phía lối ra.
Lúc đi ngang qua Long Hồn Lô, Từ Tử Nham vốn đã hạ quyết tâm phải tránh thứ này thật xa nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh lại vô thức ngẩng mặt nhìn nó một cái.
Khi nãy cách hơi xa, nhìn Long Hồn Lô không được rõ ràng, hơn nữa nó thoạt nhìn ảm đạm như đã sắp mất đi hiệu quả nên Từ Tử Nham mới có thể xem nhẹ. Nhưng bây giờ nhìn kỹ thì anh lại hoảng hốt —— tại sao phía dưới Long Hồn Lô lại thiếu một khối vuông cỡ ngón cái?
Anh sửng sốt, dường như theo bản năng nghĩ tới khối vuông đã nhặt được, thuận tay lấy nó ra…
Vừa cầm khối vuông trong tay, Từ Tử Nham lập tức hối hận.
Nguyên nhân không phải là anh, chỉ vì —— khối vuông khốn nạn này mà Long Hồn Lô như sống lại, căn bản không chờ Từ Tử Nham có động tác gì, khối vuông đã tự động bay về phía Long Hồn Lô.
Sau khi Long Hồn Lô ảm đạm được bổ sung khối vuông bị thiếu thì lập tức tỏa sáng bừng bừng đầy sức sống, cả thân lô phát ra một màu cực kỳ chói mắt.
“Mọe kiếp! Chạy mau!” Từ Tử Nham la lên đầy kinh hãi, anh không ngờ mình chỉ lấy ra khối vuông lại xảy ra cớ sự này, chỉ có thể la to, ý đồ bảo mọi người nhanh chóng trốn đi.
Đáng tiếc nguyện vọng đẹp đẽ nhưng thực tế lại tàn khốc, khi ánh sáng Long Hồn Lô chiếu xuống, tất cả mọi người như bị ấn nút hành động chậm lại, rõ ràng là sợ hãi tranh nhau chạy trốn nhưng nhìn lại thì giống như rối gỗ đang bước từng bước một.
Cảnh tượng như vậy nếu xảy ra lúc bình thường đương nhiên sẽ vô cùng buồn cười, nhưng mọi người ở đây không cười nổi. Loại cảm giác rõ ràng có thể trốn thoát, kết quả lại ngã xuống quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
Ngay khi mọi người cho rằng mình sẽ chết, Long Hồn Lô lại đột nhiên phát ra từng tiếng ong ong liên tục, sau đó cái lô bay lên, từ bên trong vọt ra mười một tia sáng màu trắng nhạt. Mỗi tia sáng chiếu lên đầu từng người, ngay cả Hi Nhạn Liễu cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên làm người nắm giữ khối vuông, tia sáng của Từ Tử Nham thô hơn người khác rất nhiều, hơn nữa biểu cảm mọi người từ tuyệt vọng phát triển thành ngạc nhiên, đến cuối cùng chính là mừng như điên…
Sau khi mọi người nhận được tin tức do Long Hồn Lô truyền đến đều quyết định giống nhau, lập tức ngồi khoanh chân, chờ đợi khảo nghiệm kế tiếp.
Từ Tử Nham đối với chuyển biến thần kỳ như vậy cũng cảm thấy không tin nổi, bất luận như thế nào anh cũng không ngờ Long Hồn mà Long Hồn Lô nuôi dưỡng lại do tổ tiên của Vệ gia mang về.
Vốn lúc ấy Long Hồn bị trọng thương cho nên bị đặt trong Long Hồn Lô để tẩm bổ, mà cái thứ gọi là ‘Mở Hồn Lô’ lại là hy vọng con cháu đời sau của Vệ gia có thể đem một số thiên tài địa bảo và các loại tài liệu bỏ vào trong Long Hồn Lô, tẩm bổ Long Hồn chưa tiêu vong.
Nào ngờ vị tổ tiên kia bất ngờ ngã xuống, trong bản ghi chép cũng không nói rõ chuyện này khiến đời sau chỉ biết nhà mình nuôi Long Hồn, nhưng cụ thể nuôi ở đâu, nuôi như thế nào thì không ai biết.
Càng xui xẻo hơn là khi Long Hồn trọng thương lại trùng hợp đụng phải huyết thú đang nóng lòng tăng thực lực, sau khi bị cắn nuốt dường như mất hết thần trí, chỉ để lại bản năng thú vật, không ngừng cắn nuốt các yêu thú khác để cường hóa bản thân.
Hiện giờ thứ lưu lại trong Long Hồn Lô chính là một mạt thần thức của Long Hồn trước khi mất lý trí, nó lầm tưởng bọn họ là con cháu Vệ gia nên quyết định chia sẻ cho mọi người linh lực mà nó tích góp mấy ngàn năm nay.
Chuyện tốt như vậy sẽ không có ai từ chối, cho nên mọi người mới có biểu hiện vui mừng như thế.
Nhưng Long Hồn Lô sẽ không phân phối đồ tốt không công, cho nên điều kiện tiên quyết là sẽ có thêm một khảo nghiệm nữa cho mọi người.
Mỗi người đạt được bao nhiêu linh lực thì phải xem thực lực bản thân, thực lực không tốt thì linh lực đạt được ít, không ai có thể oán hận được!
Đồng thời khi mọi người nhắm mắt bắt đầu khảo nghiệm, Long Hồn Lô hoàn toàn vỡ toác, xung quanh tất cả hình thành một quầng sáng trắng. Trong quầng sáng, mỗi người đều ngồi khoanh chân, khuôn mặt trầm tĩnh nhận khảo nghiệm, mà bên ngoài quầng sáng lại xảy ra biến hóa hoàn toàn bất đồng…
Nếu người bên trong mở mắt ra sẽ phát hiện đại sảnh ngoài quầng sáng sụp đổ với tốc độ vô cùng khủng khiếp, thậm chí đôi lúc sẽ xuất hiện một con chuột dùng tốc độ kinh người chạy qua chạy lại.
Khảo nghiệm của Long Hồn Lô cũng không phải quá khó, có lẽ nên nói độ khó tùy thuộc vào bản thân mỗi người.
Người có ngộ tính càng cao thực hiện khảo nghiệm càng thuận buồm xuôi gió. Người khác như thế nào thì Từ Tử Nham không biết, nhưng anh phá quan trảm tướng, một đường liên tục giết đến cuối.
Ở cửa cuối cùng, Từ Tử Nham thấy được thần thức Chân Long còn sót lại trong Long Hồn Lô. Đó là một nam tử trung niên mặc một thân bạch y, thần thức này hoàn toàn không giống thần thức của Mông Nhàn ở bí cảnh Lãng Vũ. Thần thức của nam tử này suy yếu hơn, cả thân thể ảm đạm đến mức trong suốt nhưng khí thế trên người hắn lại khiến người ta sợ hãi trong vô thức.
“Ngươi đã đến rồi.” Nam tử trung niên biểu hiện rất hiền lành, hắn giơ tay lên, trước mắt lập tức xuất hiện một cái bàn đá, hai cái ghế đá.
Trên bàn đặt một ấm trà xanh biếc, bên trên nước trà bốc lên hơi nóng, hương trà ngọt thanh tràn ngập không gian.
“Chân Long?” Lúc gặp được nam tử trung niên, trong lòng Từ Tử Nham có một cảm giác thật cổ quái.
Tâm tình kia giống như là kính sợ cùng thân thiết đan xen, khiến anh vô thức nảy sinh thiện cảm.
Nam tử trung niên cười khẽ, gật đầu: “Ngồi.”
Từ Tử Nham thuận thế ngồi xuống, nam tử nọ từ từ châm hai tách trà.
Hơi nóng lượn lờ giữa hai người, khuôn mặt người trung niên kia trở nên mờ mờ ảo ảo.
“Trên người ngươi, hoặc nên nói là trên người các ngươi có vài người mang hơi thở hậu đại của ta.” Nam tử khẽ nói.
Từ Tử Nham khựng vài giây, cái gọi là hậu đại chính là nhóm Tuyết Đoàn.
Anh gật đầu: “Đúng vậy, ta và đệ đệ ta từng gắn bó với Thao Thiết và Nhai Tí, mà hai vị bằng hữu của ta, một người lọt vào mắt Bồ Lao, người còn lại chiếm được yêu thích của Tiêu Đồ.”
Lời này của Từ Tử Nham nói rõ bọn họ có giao tình với đám long tử, hơn nữa còn là loại linh sủng không có tác dụng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất