Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 298
Edit: Qiezi
Từ Tử Dung mềm nhũn, ôm vai ca ca, hôn một cái lên mặt anh: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ ca ca.”
Từ Tử Nham hừ lạnh: “Ta không phải nữ nhân, không cần người khác bảo vệ!”
Từ Tử Dung cười dịu dàng, thấp giọng: “Ta đương nhiên biết rằng ca ca không phải nữ nhân, nhưng ta nguyện bảo vệ ca ca là vì ca ca là người yêu của ta, không liên quan gì đến giới tính.”
Từ Tử Nham đỏ mặt, dùng sức vò nát mái tóc của Tử Dung: “Được rồi, đừng ở đây lời ngon tiếng ngọt nữa. Đệ mau lấy mặt nạ ra, long văn chết tiệt, ở trên mặt quá chướng mắt.”
Từ Tử Dung liếm môi, hơi tiếc nuối nói: “Thật ra long văn của ca ca rất được…” Chú ý tới ánh mắt không vui của Từ Tử Nham, y lập tức sửa lời: “Nhưng chỉ cần một mình ta thấy dáng vẻ mê người của ca ca là được rồi, những người khác không xứng được thưởng thức!”
Từ Tử Nham bất đắc dĩ trợn mắt, nhận lấy cái mặt nạ màu vàng trên tay Từ Tử Dung rồi xoay người lấy ra một mặt nạ màu bạc giống y như đúc mà không biết ở đâu ra, đeo vào cho Từ Tử Dung. Anh vừa đeo vừa nói: “Khuôn mặt đệ vốn đã câu nhân, vì hòa bình thế giới, đệ cũng phải che đi!”
Từ Tử Dung: …..
“Nếu ca ca không thích người khác thấy mặt ta thì che cả mặt luôn được không?” Y cười khẽ.
Từ Tử Nham nghiêm mặt, tai ửng đỏ phản bác: “Ta sợ đệ bị người khác để mắt, kéo theo ong bướm, ta xử lý rất mất thời gian!”
Từ Tử Dung cười cười, ánh mắt nhìn về phía ca ca mình cũng vô cùng ôn nhu.
Hai người ở trong phòng nhỏ thân thân mật mật một lúc, sau đó lên Xuyên Vân Toa do La Đại Cước có lòng cung cấp, nhưng cũng phải mất ba ngày mới tới địa điểm tập hợp.
Nói đến cũng khéo, nơi tập trung chính là Huyền Giáp Môn mà lão Lưu từng đề cập. Vì môn phái này nằm bên cạnh trung khu thuộc khống chế của Hấp Huyết Trùng, nên đã trở thành trở thành tuyến đầu chiến đấu của tu sĩ nhân loại và Hấp Huyết Trùng.
Đương nhiên tuyến đầu không chỉ có chỗ này. Trên thực tế, bởi vì Hấp Huyết Trùng khống chế ba khu vực, hai khu vực còn lại ở phía đông và phía nam Huyền Vũ Vực. Hai khu vực kia bị tu sĩ tấn công không ngừng nên hai năm nay đã dần suy tàn, thậm chí không ít nơi từng bị kiểm soát cũng đã được tu sĩ đoạt lại.
Chỉ có Hấp Huyết Trùng ở trung khu vì sinh ra biến dị vô hình, chẳng những khiến tu sĩ tấn công không hiệu quả mà còn vì dị biến xảy ra bất thình lình mà mất không ít lực lượng chiến đấu.
Huyền Giáp Môn vốn là môn phái trung đẳng, được xem như đã có căn cơ gốc rễ, ước chừng đã trải qua truyền thừa mấy trăm năm. Nhưng mấy năm gần đây, môn phái này thông qua việc không ngừng thu nhận đệ tử bị Hấp Huyết Trùng diệt môn, thanh thế được mở rộng không ngừng, đại trận hộ sơn của Huyền Giáp Môn được sửa chữa, hơn nữa còn được hỗ trợ rất nhiều vật tư.
Sau khi có được vật tư dồi dào, thực lực Huyền Giáp Môn vẫn tiếp tục bành trướng, nghiễm nhiên trở thành một cứ điểm tiến công chống lại Hấp Huyết Trùng.
Nhưng theo thực lực tăng lên, một số người trong cao tầng Huyền Giáp Môn bắt đầu bất mãn vị trí của mình trong liên minh tu sĩ. Mặt ngoài thì họ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã có một mạch nước ngầm chậm rãi chuyển động…
***
“Phía trước chính là đại trận hộ sơn của Huyền Giáp Môn?” Từ Tử Nham đứng trước XuyênVân Toa nhìn lồng phòng hộ cực lớn bao phủ cả núi Huyền Giáp, nhỏ giọng hỏi.
Từ Tử Dung đứng bên cạnh anh, nhìn ra xa một lúc rồi gật đầu: “Đại trận này dung hợp cả thế núi của Huyền Giáp, chỉ cần linh thạch sung túc thì sẽ không dễ dàng bị công phá. Người bố trí trận pháp này hẳn có trình độ rất cao về nghiên cứu trận pháp.”
“A? So với đệ thì như thế nào?” Từ Tử Nham nhíu mày hỏi.
“Chuyên môn khác nhau, không thể so sánh.” Từ Tử Dung cười nhạt. Lúc trước y học trận pháp chủ yếu là vì đối địch, bởi vậy những thứ y nghiên cứu là phương pháp giết người nhanh chóng – tiện lợi nhất.
Mà đại trận hộ sơn này phòng ngự là chính, hai người có phương hướng nghiên cứu khác nhau, đương nhiên không thể so sánh.
“Ừm.” Từ Tử Nham gật đầu, nhưng khi nhìn thấy đại trận hộ sơn kia, trong lòng anh nổi lên tia nghi ngờ: Đại trận này tiêu phí không ít linh thạch, đáng lý khi bị công kích mới bị kích phát. Mà núi Huyền Giáp này cũng không phải là ở sát tuyến đầu, sao lại đột nhiên khởi động đại trận hộ sơn? Chẳng lẽ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Anh vừa suy tư về vấn đề này vừa điều khiển Xuyên Vân Toa hạ xuống.
Còn chưa chờ anh hạ xuống đất, vài bóng người từ trong lồng phòng hộ đi ra, cảnh giác nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, tu sĩ áo xanh dẫn đầu quát lớn: “Là ai?”
“Đệ tử Lưu Quang Tông, có nhiệm vụ.” Từ Tử Nham ném ra ngọc bội thân phận.
“Lưu Quang Tông?” Sắc mặt tu sĩ áo xanh hơi đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường. Hắn chắp tay nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đang đeo mặt nạ, ngữ khí mang theo một ít khinh thường hỏi: “Hai ngươi vì chấp hành nhiệm vụ thăm dò mà đến?”
“Hửm?” Thần sắc biến hóa trên mặt tu sĩ kia không thoát khỏi mắt Từ Tử Nham, nhưng anh cũng không hiểu vì sao khi đối phương nghe ba chữ Lưu Quang Tông lại sinh ra biến hóa như vậy.
Hơn nữa lần này bọn họ chấp hành nhiệm vụ thăm dò, cũng xem như là nhiệm vụ bí mật. Tại sao tu sĩ áo xanh này lại biết được?
Anh hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén dừng trên người tu sĩ kia.
Tu sĩ nọ ngay lập tức cảm thấy thân thể nặng trĩu, một cỗ áp lực cường đại từ tứ phía vọt tới, giống như muốn nghiền nát hắn thành từng mảnh nhỏ.
“Sao ngươi lại biết nhiệm vụ của chúng ta?” Từ Tử Nham lạnh giọng hỏi.
Tu sĩ áo xanh chảy đầy mồ hôi, trong mắt hắn toát lên vài phần kiêng kỵ. Dường như đến bây giờ hắn mới ý thức được người này là đệ tử tinh nhuệ do Lưu Quang Tông phái đến, tạm thời không nói đến địa vị, tu vi của người trước mắt chính là kim đan hàng thật giá thật.
Hắn vất vả lắm mới tu luyện đến tu vi ngưng mạch kỳ, cho dù là sư phụ hắn cũng mới kim đan hậu kỳ, có tư cách gì khoe khoang trước mặt tu sĩ kim đan?
Ngay khoảnh khắc này, sự khinh thường Lưu Quang Tông vì địa vị Huyền Giáp Môn được nâng cao trong nháy mắt tan thành tro bụi.
“Vị tiền bối này… Xin thứ tội…” Áp lực mà tu sĩ kia phải nhận cực lớn, sắc mặt hắn tái nhợt giải thích với Từ Tử Nham: “Vãn bối không phải cố ý khoe khoang, thật sự là hôm trước đội ngũ Huyền Giáp Môn phái đi thăm dò đã quay về, tìm ra nguyên nhân Hấp Huyết Trùng tiến hóa. Trùng hợp là hôm qua đệ tử Thiên Vũ Tông cũng đến đây, bọn họ biết nhiệm vụ đã hoàn thành cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi xác nhận tin tức do đệ tử phái ta mang về lập tức công khai nhiệm vụ này, hơn nữa còn nói mấy ngày tới sẽ có đệ tử Lưu Quang Tông đến thăm dò.”
“Hử? Hoàn thành?” Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn hắn.
Người tu sĩ kia thấy áp lực giảm dần, vội vàng lau mồ hôi trên đầu, cung kính đáp: “Đúng vậy thưa tiền bối, nhiệm vụ kia đã được đệ tử Huyền Giáp Môn hoàn thành. Tuy rằng đệ tử phái ta tổn thất nặng nề nhưng cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, tìm được nguyên nhân Hấp Huyết Trùng biến dị.” Nói xong lời cuối cùng, tu sĩ này còn tỏ ra hơi kiêu ngạo.
“Ừm… Thôi, qua xem thử xem sao đã.” Từ Tử Dung khẽ nói bên tai Từ Tử Nham.
Anh gật đầu, quay đầu nhìn về phía người áo xanh: “Dẫn đường, nếu chúng ta đã nhận nhiệm vụ đến đây, thì ít nhất cũng phải biết được kết quả cuối cùng.”
Tu sĩ cung kính khom lưng: “Xin tiền bối theo ta.”
Từ Tử Nham ừ một tiếng rồi đi theo tu sĩ áo xanh, tiến vào phạm vi của đại trận phòng hộ.
Thời điểm xuyên qua đại trận, Từ Tử Nham mơ hồ cảm nhận được một cổ khí thế bàng bạc đảo qua người. Anh biết đây là do tu sĩ nguyên anh đóng quân ở Huyền Giáp Môn dò xét, chuyện này càng khiến anh thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc Huyền Giáp Môn này đã xảy ra chuyện gì? Cả môn phái trở nên thần hồn nát thần tính, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng khẩn trương như vậy, có người vào đại trận mà còn phải điều tra sao?
Từ Tử Nham mang theo nghi ngờ đi theo tu sĩ đến một đỉnh núi trong Huyền Giáp Môn, phía trên là một khoảng sân rất lớn, trong sân khí tức hỗn loạn, dường như là chỗ ở của tu sĩ.
“Xin tiền bối chờ một chút, ta đi báo cáo chưởng môn rồi sẽ đưa tiền bối đến Thưởng Phạt Đường.” Tu sĩ hành lễ rồi xoay người rời đi.
Để lại Từ Tử Nham và Từ Tử Nham liếc mắt nhìn nhau, họ đều cảm thấy hình như có chuyện gì đó bất thường.
“Hừ, đi xem Huyền Giáp Môn đang dở trò quỷ gì.” Từ Tử Dung cười lạnh. Y không có thiện cảm gì với môn phái này, tạm thời không nói đến chuyện khác, chỉ dựa vào khả năng người trong lòng của con trai chưởng môn rất có thể là Bạch Hoa đã đủ khiến y vô cùng khó chịu.
“Ừ, đừng nóng vội, ta cũng hiểu chuyện này không đơn giản. Hơn nữa trong hai ngày nay, Huyền Giáp Môn rất có thể đã xảy ra chuyện, bằng không đại trận hộ sơn sẽ không dễ dàng mở ra.”
Từ Tử Dung mềm nhũn, ôm vai ca ca, hôn một cái lên mặt anh: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ ca ca.”
Từ Tử Nham hừ lạnh: “Ta không phải nữ nhân, không cần người khác bảo vệ!”
Từ Tử Dung cười dịu dàng, thấp giọng: “Ta đương nhiên biết rằng ca ca không phải nữ nhân, nhưng ta nguyện bảo vệ ca ca là vì ca ca là người yêu của ta, không liên quan gì đến giới tính.”
Từ Tử Nham đỏ mặt, dùng sức vò nát mái tóc của Tử Dung: “Được rồi, đừng ở đây lời ngon tiếng ngọt nữa. Đệ mau lấy mặt nạ ra, long văn chết tiệt, ở trên mặt quá chướng mắt.”
Từ Tử Dung liếm môi, hơi tiếc nuối nói: “Thật ra long văn của ca ca rất được…” Chú ý tới ánh mắt không vui của Từ Tử Nham, y lập tức sửa lời: “Nhưng chỉ cần một mình ta thấy dáng vẻ mê người của ca ca là được rồi, những người khác không xứng được thưởng thức!”
Từ Tử Nham bất đắc dĩ trợn mắt, nhận lấy cái mặt nạ màu vàng trên tay Từ Tử Dung rồi xoay người lấy ra một mặt nạ màu bạc giống y như đúc mà không biết ở đâu ra, đeo vào cho Từ Tử Dung. Anh vừa đeo vừa nói: “Khuôn mặt đệ vốn đã câu nhân, vì hòa bình thế giới, đệ cũng phải che đi!”
Từ Tử Dung: …..
“Nếu ca ca không thích người khác thấy mặt ta thì che cả mặt luôn được không?” Y cười khẽ.
Từ Tử Nham nghiêm mặt, tai ửng đỏ phản bác: “Ta sợ đệ bị người khác để mắt, kéo theo ong bướm, ta xử lý rất mất thời gian!”
Từ Tử Dung cười cười, ánh mắt nhìn về phía ca ca mình cũng vô cùng ôn nhu.
Hai người ở trong phòng nhỏ thân thân mật mật một lúc, sau đó lên Xuyên Vân Toa do La Đại Cước có lòng cung cấp, nhưng cũng phải mất ba ngày mới tới địa điểm tập hợp.
Nói đến cũng khéo, nơi tập trung chính là Huyền Giáp Môn mà lão Lưu từng đề cập. Vì môn phái này nằm bên cạnh trung khu thuộc khống chế của Hấp Huyết Trùng, nên đã trở thành trở thành tuyến đầu chiến đấu của tu sĩ nhân loại và Hấp Huyết Trùng.
Đương nhiên tuyến đầu không chỉ có chỗ này. Trên thực tế, bởi vì Hấp Huyết Trùng khống chế ba khu vực, hai khu vực còn lại ở phía đông và phía nam Huyền Vũ Vực. Hai khu vực kia bị tu sĩ tấn công không ngừng nên hai năm nay đã dần suy tàn, thậm chí không ít nơi từng bị kiểm soát cũng đã được tu sĩ đoạt lại.
Chỉ có Hấp Huyết Trùng ở trung khu vì sinh ra biến dị vô hình, chẳng những khiến tu sĩ tấn công không hiệu quả mà còn vì dị biến xảy ra bất thình lình mà mất không ít lực lượng chiến đấu.
Huyền Giáp Môn vốn là môn phái trung đẳng, được xem như đã có căn cơ gốc rễ, ước chừng đã trải qua truyền thừa mấy trăm năm. Nhưng mấy năm gần đây, môn phái này thông qua việc không ngừng thu nhận đệ tử bị Hấp Huyết Trùng diệt môn, thanh thế được mở rộng không ngừng, đại trận hộ sơn của Huyền Giáp Môn được sửa chữa, hơn nữa còn được hỗ trợ rất nhiều vật tư.
Sau khi có được vật tư dồi dào, thực lực Huyền Giáp Môn vẫn tiếp tục bành trướng, nghiễm nhiên trở thành một cứ điểm tiến công chống lại Hấp Huyết Trùng.
Nhưng theo thực lực tăng lên, một số người trong cao tầng Huyền Giáp Môn bắt đầu bất mãn vị trí của mình trong liên minh tu sĩ. Mặt ngoài thì họ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã có một mạch nước ngầm chậm rãi chuyển động…
***
“Phía trước chính là đại trận hộ sơn của Huyền Giáp Môn?” Từ Tử Nham đứng trước XuyênVân Toa nhìn lồng phòng hộ cực lớn bao phủ cả núi Huyền Giáp, nhỏ giọng hỏi.
Từ Tử Dung đứng bên cạnh anh, nhìn ra xa một lúc rồi gật đầu: “Đại trận này dung hợp cả thế núi của Huyền Giáp, chỉ cần linh thạch sung túc thì sẽ không dễ dàng bị công phá. Người bố trí trận pháp này hẳn có trình độ rất cao về nghiên cứu trận pháp.”
“A? So với đệ thì như thế nào?” Từ Tử Nham nhíu mày hỏi.
“Chuyên môn khác nhau, không thể so sánh.” Từ Tử Dung cười nhạt. Lúc trước y học trận pháp chủ yếu là vì đối địch, bởi vậy những thứ y nghiên cứu là phương pháp giết người nhanh chóng – tiện lợi nhất.
Mà đại trận hộ sơn này phòng ngự là chính, hai người có phương hướng nghiên cứu khác nhau, đương nhiên không thể so sánh.
“Ừm.” Từ Tử Nham gật đầu, nhưng khi nhìn thấy đại trận hộ sơn kia, trong lòng anh nổi lên tia nghi ngờ: Đại trận này tiêu phí không ít linh thạch, đáng lý khi bị công kích mới bị kích phát. Mà núi Huyền Giáp này cũng không phải là ở sát tuyến đầu, sao lại đột nhiên khởi động đại trận hộ sơn? Chẳng lẽ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Anh vừa suy tư về vấn đề này vừa điều khiển Xuyên Vân Toa hạ xuống.
Còn chưa chờ anh hạ xuống đất, vài bóng người từ trong lồng phòng hộ đi ra, cảnh giác nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, tu sĩ áo xanh dẫn đầu quát lớn: “Là ai?”
“Đệ tử Lưu Quang Tông, có nhiệm vụ.” Từ Tử Nham ném ra ngọc bội thân phận.
“Lưu Quang Tông?” Sắc mặt tu sĩ áo xanh hơi đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường. Hắn chắp tay nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đang đeo mặt nạ, ngữ khí mang theo một ít khinh thường hỏi: “Hai ngươi vì chấp hành nhiệm vụ thăm dò mà đến?”
“Hửm?” Thần sắc biến hóa trên mặt tu sĩ kia không thoát khỏi mắt Từ Tử Nham, nhưng anh cũng không hiểu vì sao khi đối phương nghe ba chữ Lưu Quang Tông lại sinh ra biến hóa như vậy.
Hơn nữa lần này bọn họ chấp hành nhiệm vụ thăm dò, cũng xem như là nhiệm vụ bí mật. Tại sao tu sĩ áo xanh này lại biết được?
Anh hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén dừng trên người tu sĩ kia.
Tu sĩ nọ ngay lập tức cảm thấy thân thể nặng trĩu, một cỗ áp lực cường đại từ tứ phía vọt tới, giống như muốn nghiền nát hắn thành từng mảnh nhỏ.
“Sao ngươi lại biết nhiệm vụ của chúng ta?” Từ Tử Nham lạnh giọng hỏi.
Tu sĩ áo xanh chảy đầy mồ hôi, trong mắt hắn toát lên vài phần kiêng kỵ. Dường như đến bây giờ hắn mới ý thức được người này là đệ tử tinh nhuệ do Lưu Quang Tông phái đến, tạm thời không nói đến địa vị, tu vi của người trước mắt chính là kim đan hàng thật giá thật.
Hắn vất vả lắm mới tu luyện đến tu vi ngưng mạch kỳ, cho dù là sư phụ hắn cũng mới kim đan hậu kỳ, có tư cách gì khoe khoang trước mặt tu sĩ kim đan?
Ngay khoảnh khắc này, sự khinh thường Lưu Quang Tông vì địa vị Huyền Giáp Môn được nâng cao trong nháy mắt tan thành tro bụi.
“Vị tiền bối này… Xin thứ tội…” Áp lực mà tu sĩ kia phải nhận cực lớn, sắc mặt hắn tái nhợt giải thích với Từ Tử Nham: “Vãn bối không phải cố ý khoe khoang, thật sự là hôm trước đội ngũ Huyền Giáp Môn phái đi thăm dò đã quay về, tìm ra nguyên nhân Hấp Huyết Trùng tiến hóa. Trùng hợp là hôm qua đệ tử Thiên Vũ Tông cũng đến đây, bọn họ biết nhiệm vụ đã hoàn thành cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi xác nhận tin tức do đệ tử phái ta mang về lập tức công khai nhiệm vụ này, hơn nữa còn nói mấy ngày tới sẽ có đệ tử Lưu Quang Tông đến thăm dò.”
“Hử? Hoàn thành?” Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn hắn.
Người tu sĩ kia thấy áp lực giảm dần, vội vàng lau mồ hôi trên đầu, cung kính đáp: “Đúng vậy thưa tiền bối, nhiệm vụ kia đã được đệ tử Huyền Giáp Môn hoàn thành. Tuy rằng đệ tử phái ta tổn thất nặng nề nhưng cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, tìm được nguyên nhân Hấp Huyết Trùng biến dị.” Nói xong lời cuối cùng, tu sĩ này còn tỏ ra hơi kiêu ngạo.
“Ừm… Thôi, qua xem thử xem sao đã.” Từ Tử Dung khẽ nói bên tai Từ Tử Nham.
Anh gật đầu, quay đầu nhìn về phía người áo xanh: “Dẫn đường, nếu chúng ta đã nhận nhiệm vụ đến đây, thì ít nhất cũng phải biết được kết quả cuối cùng.”
Tu sĩ cung kính khom lưng: “Xin tiền bối theo ta.”
Từ Tử Nham ừ một tiếng rồi đi theo tu sĩ áo xanh, tiến vào phạm vi của đại trận phòng hộ.
Thời điểm xuyên qua đại trận, Từ Tử Nham mơ hồ cảm nhận được một cổ khí thế bàng bạc đảo qua người. Anh biết đây là do tu sĩ nguyên anh đóng quân ở Huyền Giáp Môn dò xét, chuyện này càng khiến anh thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc Huyền Giáp Môn này đã xảy ra chuyện gì? Cả môn phái trở nên thần hồn nát thần tính, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng khẩn trương như vậy, có người vào đại trận mà còn phải điều tra sao?
Từ Tử Nham mang theo nghi ngờ đi theo tu sĩ đến một đỉnh núi trong Huyền Giáp Môn, phía trên là một khoảng sân rất lớn, trong sân khí tức hỗn loạn, dường như là chỗ ở của tu sĩ.
“Xin tiền bối chờ một chút, ta đi báo cáo chưởng môn rồi sẽ đưa tiền bối đến Thưởng Phạt Đường.” Tu sĩ hành lễ rồi xoay người rời đi.
Để lại Từ Tử Nham và Từ Tử Nham liếc mắt nhìn nhau, họ đều cảm thấy hình như có chuyện gì đó bất thường.
“Hừ, đi xem Huyền Giáp Môn đang dở trò quỷ gì.” Từ Tử Dung cười lạnh. Y không có thiện cảm gì với môn phái này, tạm thời không nói đến chuyện khác, chỉ dựa vào khả năng người trong lòng của con trai chưởng môn rất có thể là Bạch Hoa đã đủ khiến y vô cùng khó chịu.
“Ừ, đừng nóng vội, ta cũng hiểu chuyện này không đơn giản. Hơn nữa trong hai ngày nay, Huyền Giáp Môn rất có thể đã xảy ra chuyện, bằng không đại trận hộ sơn sẽ không dễ dàng mở ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất