Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 300
Edit: Qiezi
Nếu chút quấy nhiễu nhỏ này không bị phát hiện thì coi như thôi, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện kiểu như Huyền Giáp Môn cấu kết với trưởng lão của Thiên Vũ Tông, một khi sự thành thì cho dù có bị Lưu Quang Tông áp chế hơn nữa cũng sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng cho cả liên minh.
Nhóm cao tầng Lưu Quang Tông nhất trí cho rằng tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xuất hiện, vì vậy mới sai Từ Tử Nham đi gõ cho bọn tỉnh.
Đương nhiên, nếu những người này chết cũng không hối cải, càng muốn làm việc trái đạo lý kia thì La Đại Cước cũng không ngại dẫn một đội đệ tử đi đàm đạo nhân sinh với đám ngu xuẩn này!
Người trung niên nghiêm khắc chậm rãi mở mắt, hai mắt như có điện, còn kèm theo mấy phần đao phong sắc bén.
Từ Tử Nham không chút yếu thế mắt đối mắt, trong đồng tử lóe sấm, khí thế không hề rơi xuống thế yếu.
Từ Tử Dung bên cạnh anh lại huyết khí tận trời, phảng phất như có một tầng huyết vụ vờn quanh thân.
Đặc biệt nhất là huyết vụ và lôi điện vốn là vật chất có thuộc tính tương phản, nhưng khi ở xung quanh hai người lại không có chút đối chọi, trái lại còn quấn lấy nhau chặt chẽ như muốn gắn kết hai người, giằng co với nam tử trung niên.
Vẻ mặt nam tử kia thong dong, giọng điệu thản nhiên: “Là đệ tử Lưu Quang Tông, sao lại dám vô lễ ở Huyền Giáp Môn của ta?”
Từ Tử Nham bình tĩnh: “Chưởng môn nói sai rồi, nếu nói vô lễ –” Ánh mắt anh đảo qua mấy tên trưởng lão kim đan: “Chẳng lẽ lễ của quý phái là có thể tùy tiện dùng thần thức để tra xét tu vi của ta?”
Nam tử trung niên hơi nhíu mày, không nói gì.
Từ Tử Nham tiếp tục nói: “Đều là tu sĩ kim đan, lão giả kia chỉ có tu vi kim đan trung kỳ, ông ta có tư cách gì mà dám gọi tu sĩ kim đan đại viên mãn ta đây là tiểu bối? Xuất khẩu cuồng ngôn, lễ nghi không thấu đáo. Ông ta còn dám phát ngôn bừa bãi muốn thay mặt ngô sư giáo huấn ta. Phải biết rằng sư phụ ta là tu sĩ nguyên anh, ông ta có tư cách gì thay thế?”
“Ngươi…” Lão giả kia bị chọc tức xanh mặt, nhưng mỗi một câu của Từ Tử Nham đều đầy uy hiếp khiến ông ta không thể phản bác.
Trước giờ Tu Chân Giới luôn là cường giả vi tôn, trong các đại môn phái, ngoại trừ quan hệ sư đồ ra thì đều dùng tu vi để bàn vai vế.
Giống như khi Từ Tử Nham nhập môn là tu sĩ luyện khí kỳ, theo lý mà nói phải gọi Kỳ Liên Hồng Vân là sư thúc. Nhưng bọn họ nhập môn không lâu đã lên trúc cơ, bởi vậy mới tạm thời gọi là sư huynh.
Hiện giờ Từ Tử Nham đã đạt tới tu vi kim đan, mà lúc này Kỳ Liên Hồng Vân mới chỉ có ngưng mạch kỳ. Nếu hai người lại chạm mặt, Kỳ Liên Hồng Vân sẽ phải gọi Từ Tử Nham là sư thúc.
Các môn phái tu chân đều dùng cách đối xử như thế này. Lão giả và Từ Tử Nham không có quan hệ sư đồ, tu vi thấp hơn anh, bất luận như thế nào cũng không có tư cách gọi anh là tiểu bối.
“Hử? Thì ra là trưởng lão của Huyền Giáp Môn ta khiêu khích trước?” Nam tử trung niên nhìn như lơ đãng hỏi một tiếng.
Lão giả kia lập tức tái mặt, ấp úng không đáp được.
Nam tử nọ nhíu mày, tỏ vẻ đã hiểu: “Một khi đã như vậy thì chuyện này coi như qua.”
Nam tử trung niên nói một câu nhẹ nhàng, quyết định bỏ qua chuyện này.
Lão giả và bà lão áo xám cùng lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng ngại quyền uy của chưởng môn nên không dám trực tiếp phản bác.
Mọi người trong Nghị Sự Đường cũng tỏ vẻ mặt khó lường, dường như muốn suy đoán người kia hành động như vậy là có ý gì.
Nam tử trung niên lười biếng ngáp một tiếng: “Nếu đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi. Huyền Giáp Môn ta đã vô lễ một lần, không thể vô lễ thêm lần nữa.”
Lúc này có hai đạo đồng vội vàng chạy tới Nghị Sự Đường, cung kính đặt thêm hai cái ghế dựa.
Từ Tử Nham không chút khách khí dẫn theo Từ Tử Dung thoải mái ngồi xuống. Lúc này trong sảnh gần như có phân nửa người vì tranh luận cái gì đó mà đứng lên, Từ Tử Nham thoải mái an vị trên ghế lại trở thành một hình ảnh cực kỳ gây sự chú ý.
Phần đông mọi người đều ngồi trong sảnh, nhưng cấp bậc lại hoàn toàn khác nhau. Các ghế xung quanh nam tử trung niên đều là tu sĩ kim đan của Huyền Giáp Môn, sau đó là tu sĩ kim đan của một số môn phái khác, trong đó có Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Nhưng số lượng này lại cực kỳ nhỏ, ngoại trừ Lâm Khiếu Thiên của Thiên Vũ Tông và một gã nam tử hắc y của tông môn ma đạo, trong những môn phái trung đẳng khác hoàn toàn không có nổi tu sĩ kim đan.
Phải nói trong hội nghị lần này, ít người nhất chính là Lưu Quang Tông, ngoại trừ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thì không còn ai khác, nhưng có mặt mũi nhất cũng lại là Lưu Quang Tông. Ai bảo bọn họ cửa còn chưa vào đã phá nát mặt mũi của hai vị trưởng lão Huyền Giáp Môn, quả thật là chút tình cảm cũng không có, một cú tát thẳng vào mặt Huyền Giáp Môn.
Bởi vì hai huynh đệ Từ gia đột nhiên xuất hiện, mọi người trong đại sảnh đều ngồi xuống thưởng thức nước trà được mang lên, vừa thưởng thức vừa âm thầm trao đổi với nhau. Mọi người vô cùng khó hiểu đối với thái độ của chưởng môn Huyền Giáp môn, dường như không hiểu vì sao vị chưởng môn này lại ngậm bồ hòn làm ngọt.
“À đúng rồi, lúc nãy quên hỏi sư phụ của các ngươi là ai?” Nam tử trung niên lười biếng khép hờ mắt, nói chuyện hữu khí vô lực, giống như một tiếng quát lớn chấn vỡ thuật pháp kia chỉ là cảnh mọi người đang mơ.
Từ Tử Nham cung kính đáp: “Sư phụ của vãn bối là La Vân Đạo Quân, trước khi đi sư phụ còn cố ý nhờ vãn bối chuyển lời cho Ngự Linh Đạo Quân, mời tiền bối nếu rảnh rỗi thì qua uống rượu với ông ấy.”
“Hử? La Vân mời ta uống rượu?” Nam tử trung niên đột nhiên mở mắt, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, sáng quắc nhìn chằm chằm Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham mỉm cười, không chút trốn tránh đối diện với hắn.
Qua một lúc lâu, nam tử trung niên kia đột nhiên bật cười, thu liễm tia sáng trong mắt, khôi phục dáng vẻ như ngủ như không: “Ta biết rồi, rảnh rỗi sẽ đi tìm hắn.”
“Sư phụ còn dặn vãn bối một câu.” Từ Tử Nham hạ giọng.
“Hử?” Ngự Linh Đạo Quân liếc mắt nhìn anh.
“Sư phụ nói chỉ mời Ngự Linh Đạo Quân uống rượu, người không liên quan không được tới.”
“Phì!” Ngự Linh Đạo Quân phì cười: “Lão già kia tâm địa gian xảo không ít, ta biết rồi, ta sẽ không để người không liên quan tới quấy rầy chúng ta phẩm rượu.”
Từ Tử Nham gật đầu rồi ngồi xuống, nhìn lướt qua các trưởng lão Huyền Giáp Môn, đuôi mày hơi xếch, khóe miệng trưng ra nụ cười trào phúng.
Lúc bọn họ nghe thấy sư phụ của anh là La Vân Đạo Quân thì ngây ngẩn cả người, trong đó có không ít người còn lộ vẻ hối hận. Dù sao không phải ai cũng có can đảm khiêu khích tôn nghiêm của tu sĩ nguyên anh, đặc biệt là La Vân Đạo Quân – tính cách không như lẽ thường, trong mắt mọi người đó chính là một đại phiền toái.
Hai trưởng lão lúc nãy còn không cam lòng với cách xử trí của chưởng môn, nghe Từ Tử Nham nói xong, sắc mặt đều trở nên tái mét, thậm chí còn mơ hồ có ý cảm tạ chưởng môn.
Nếu hôm nay chưởng môn tiếp tục truy cứu chuyện này, để La Vân biết chuyện thì e rằng bọn họ tuyệt đối không được dễ chịu.
Đây chính là uy danh mấy năm nay do La Vân dẫn dắt đệ tử Lưu Quang Tông chiến đấu trên chiến trường Hấp Huyết Trùng mà có, khiến người khác vừa nghe tên đã biết thực lực người này vô cùng mạnh mẽ, không trêu chọc nổi.
Hơn nữa ——
—— trong mấy năm này, không chỉ thực lực La Vân được bày ra trước mắt mà ngay cả tính cách ngang ngược không nói lý cũng đã truyền đi khắp nơi. Hở một tý là đi đàm đạo nhân sinh với người ta khiến phần lớn tu sĩ đều không đỡ nổi. _(:3″ ∠)_
Từ Tử Nham nhìn lướt qua, biểu hiện của mọi người trong đại sảnh đều thu vào trong mắt. Anh rũ mi, âm thầm cười lạnh, rõ ràng thân ở tuyến đầu chiến đấu với Hấp Huyết Trùng, tận mắt chứng kiến nhiều tu sĩ ngã xuống trên chiến trường, vậy mà đám người này lại không lo làm thế nào để hoàn toàn đánh bại kẻ địch chung mà chỉ chăm chăm tranh đoạt quyền lợi, đúng là ngu hết cái ngu thiên hạ!
“Tử Nham huynh, đã lâu không gặp.” Lâm Khiếu Thiên bắt chuyện với Từ Tử Nham.
Từ biệt đã nhiều năm, trong mắt Từ Tử Nham chỉ là hơn một tháng nhưng đối với Lâm Khiếu Thiên mà nói đã trôi qua cả mười năm.
Thời gian mười năm đối với tu sĩ cũng không tính là dài, nhưng Lâm Khiếu Thiên không ngờ người này có thể một hơi nhảy từ kim đan trung kỳ lên kim đan đại viên mãn chỉ trong vòng mười năm.
Thậm chí trên người anh còn mơ hồ có xu thế sắp đột phá, lúc nãy cũng có thể tấn cấp nguyên anh!
“Quả thật đã lâu không gặp, dạo này Khiếu Thiên huynh khỏe không?” Từ Tử Nham mỉm cười hỏi thăm.
Lâm Khiếu Thiên cười cười: “Cũng ổn, mười năm nay sư phụ ta hay nhắc tới các ngươi, lúc nào cũng nói ngươi sẽ không chết trong mê cung Chân Long, bây giờ quả nhiên thế.”
Từ Tử Nham mỉm cười gật đầu, anh phát hiện Lâm Khiếu Thiên hiện tại so với Lâm Khiếu Thiên khí phách cuồng trong trí nhớ nguyên thân thì dường như thiếu vài phần cuồng ngạo, thêm vài phần trầm ổn.
Không thể không nói, so với người trong trí nhớ nguyên nhân, Từ Tử Nham thích Lâm Khiếu Thiên bây giờ hơn. Tuy rằng cùng một người nhưng tính cách bất đồng cũng tạo ra cảm nhận bất đồng. Lâm Khiếu Thiên hiện tại như một thanh bảo kiếm bọc trong vỏ, lúc nào cũng có thể rút ra cho người khác một đao trí mạng, nhưng đa số thời gian hắn đều giấu mũi nhọn sắc bén vào bên trong, nội liễm bình thản, càng dễ dàng tiếp xúc với những người khác.
Từ Tử Nham mân mê cằm, không biết ai lợi hại đến mức có thể biến Lâm Khiếu Thiên từ cuồng ngạo trở nên nội liễm như bây giờ, tạo ảnh hưởng lớn đến hắn.
“Ưm… Vỏ kiếm.” Từ Tử Nham thầm thì.
Lâm Khiếu Thiên không nghe thấy, khẽ hỏi: “Tử Nham huynh nói gì vậy?”
Từ Tử Nham cười hì hì: “Không có gì, ta chỉ đang tò mò không biết ai có thể làm Khiếu Thiên huynh trở nên nội liễm như thế.”
Vừa nói xong, Từ Tử Nham lập tức phát hiện thái độ cổ quái của người đối diện. Dường như khóe mắt hắn đang run lên, giống như nhớ tới lịch sử đen tối nào đó. Sau đó hắn dứt khoát đổi đề tài thảo luận thành biến dị của Hấp Huyết Trùng.
Từ Tử Nham thấy thế không nhịn được thầm bật cười, cách thức đánh trống lảng của Lâm Khiếu Thiên thật sự rất cứng nhắc, làm thế chỉ càng khiến anh càng thêm tò mò rằng rốt cuộc là ai có thể làm một Lâm Khiếu Thiên cứng nhắc trở nên xoắn xuýt như thế.
Lẽ nào là một vị nữ tử?? —— không đúng, Lâm Khiếu Thiên thích đàn ông nên —— rất có thể là một người nam nhân thay đổi tính cách hắn ta?
Ừm… Có lẽ là như thế.
Ánh mắt Từ Tử Nham sáng lên, trong tiểu thuyết, Bạch Hoa có thể hô phong hoán vũ ở Huyền Vũ Vực cũng nhờ ba nhân tình hỗ trợ không ít, bây giờ tạm thời không nói đến anh, Mạc Tử Nguyên và Lâm Khiếu Thiên đều có người trong lòng, chuyện này đã nói rõ từ nay về sau, Bạch Hoa không thể mượn lực hai người này nữa đúng không?
Nếu chút quấy nhiễu nhỏ này không bị phát hiện thì coi như thôi, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện kiểu như Huyền Giáp Môn cấu kết với trưởng lão của Thiên Vũ Tông, một khi sự thành thì cho dù có bị Lưu Quang Tông áp chế hơn nữa cũng sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng cho cả liên minh.
Nhóm cao tầng Lưu Quang Tông nhất trí cho rằng tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xuất hiện, vì vậy mới sai Từ Tử Nham đi gõ cho bọn tỉnh.
Đương nhiên, nếu những người này chết cũng không hối cải, càng muốn làm việc trái đạo lý kia thì La Đại Cước cũng không ngại dẫn một đội đệ tử đi đàm đạo nhân sinh với đám ngu xuẩn này!
Người trung niên nghiêm khắc chậm rãi mở mắt, hai mắt như có điện, còn kèm theo mấy phần đao phong sắc bén.
Từ Tử Nham không chút yếu thế mắt đối mắt, trong đồng tử lóe sấm, khí thế không hề rơi xuống thế yếu.
Từ Tử Dung bên cạnh anh lại huyết khí tận trời, phảng phất như có một tầng huyết vụ vờn quanh thân.
Đặc biệt nhất là huyết vụ và lôi điện vốn là vật chất có thuộc tính tương phản, nhưng khi ở xung quanh hai người lại không có chút đối chọi, trái lại còn quấn lấy nhau chặt chẽ như muốn gắn kết hai người, giằng co với nam tử trung niên.
Vẻ mặt nam tử kia thong dong, giọng điệu thản nhiên: “Là đệ tử Lưu Quang Tông, sao lại dám vô lễ ở Huyền Giáp Môn của ta?”
Từ Tử Nham bình tĩnh: “Chưởng môn nói sai rồi, nếu nói vô lễ –” Ánh mắt anh đảo qua mấy tên trưởng lão kim đan: “Chẳng lẽ lễ của quý phái là có thể tùy tiện dùng thần thức để tra xét tu vi của ta?”
Nam tử trung niên hơi nhíu mày, không nói gì.
Từ Tử Nham tiếp tục nói: “Đều là tu sĩ kim đan, lão giả kia chỉ có tu vi kim đan trung kỳ, ông ta có tư cách gì mà dám gọi tu sĩ kim đan đại viên mãn ta đây là tiểu bối? Xuất khẩu cuồng ngôn, lễ nghi không thấu đáo. Ông ta còn dám phát ngôn bừa bãi muốn thay mặt ngô sư giáo huấn ta. Phải biết rằng sư phụ ta là tu sĩ nguyên anh, ông ta có tư cách gì thay thế?”
“Ngươi…” Lão giả kia bị chọc tức xanh mặt, nhưng mỗi một câu của Từ Tử Nham đều đầy uy hiếp khiến ông ta không thể phản bác.
Trước giờ Tu Chân Giới luôn là cường giả vi tôn, trong các đại môn phái, ngoại trừ quan hệ sư đồ ra thì đều dùng tu vi để bàn vai vế.
Giống như khi Từ Tử Nham nhập môn là tu sĩ luyện khí kỳ, theo lý mà nói phải gọi Kỳ Liên Hồng Vân là sư thúc. Nhưng bọn họ nhập môn không lâu đã lên trúc cơ, bởi vậy mới tạm thời gọi là sư huynh.
Hiện giờ Từ Tử Nham đã đạt tới tu vi kim đan, mà lúc này Kỳ Liên Hồng Vân mới chỉ có ngưng mạch kỳ. Nếu hai người lại chạm mặt, Kỳ Liên Hồng Vân sẽ phải gọi Từ Tử Nham là sư thúc.
Các môn phái tu chân đều dùng cách đối xử như thế này. Lão giả và Từ Tử Nham không có quan hệ sư đồ, tu vi thấp hơn anh, bất luận như thế nào cũng không có tư cách gọi anh là tiểu bối.
“Hử? Thì ra là trưởng lão của Huyền Giáp Môn ta khiêu khích trước?” Nam tử trung niên nhìn như lơ đãng hỏi một tiếng.
Lão giả kia lập tức tái mặt, ấp úng không đáp được.
Nam tử nọ nhíu mày, tỏ vẻ đã hiểu: “Một khi đã như vậy thì chuyện này coi như qua.”
Nam tử trung niên nói một câu nhẹ nhàng, quyết định bỏ qua chuyện này.
Lão giả và bà lão áo xám cùng lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng ngại quyền uy của chưởng môn nên không dám trực tiếp phản bác.
Mọi người trong Nghị Sự Đường cũng tỏ vẻ mặt khó lường, dường như muốn suy đoán người kia hành động như vậy là có ý gì.
Nam tử trung niên lười biếng ngáp một tiếng: “Nếu đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi. Huyền Giáp Môn ta đã vô lễ một lần, không thể vô lễ thêm lần nữa.”
Lúc này có hai đạo đồng vội vàng chạy tới Nghị Sự Đường, cung kính đặt thêm hai cái ghế dựa.
Từ Tử Nham không chút khách khí dẫn theo Từ Tử Dung thoải mái ngồi xuống. Lúc này trong sảnh gần như có phân nửa người vì tranh luận cái gì đó mà đứng lên, Từ Tử Nham thoải mái an vị trên ghế lại trở thành một hình ảnh cực kỳ gây sự chú ý.
Phần đông mọi người đều ngồi trong sảnh, nhưng cấp bậc lại hoàn toàn khác nhau. Các ghế xung quanh nam tử trung niên đều là tu sĩ kim đan của Huyền Giáp Môn, sau đó là tu sĩ kim đan của một số môn phái khác, trong đó có Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Nhưng số lượng này lại cực kỳ nhỏ, ngoại trừ Lâm Khiếu Thiên của Thiên Vũ Tông và một gã nam tử hắc y của tông môn ma đạo, trong những môn phái trung đẳng khác hoàn toàn không có nổi tu sĩ kim đan.
Phải nói trong hội nghị lần này, ít người nhất chính là Lưu Quang Tông, ngoại trừ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thì không còn ai khác, nhưng có mặt mũi nhất cũng lại là Lưu Quang Tông. Ai bảo bọn họ cửa còn chưa vào đã phá nát mặt mũi của hai vị trưởng lão Huyền Giáp Môn, quả thật là chút tình cảm cũng không có, một cú tát thẳng vào mặt Huyền Giáp Môn.
Bởi vì hai huynh đệ Từ gia đột nhiên xuất hiện, mọi người trong đại sảnh đều ngồi xuống thưởng thức nước trà được mang lên, vừa thưởng thức vừa âm thầm trao đổi với nhau. Mọi người vô cùng khó hiểu đối với thái độ của chưởng môn Huyền Giáp môn, dường như không hiểu vì sao vị chưởng môn này lại ngậm bồ hòn làm ngọt.
“À đúng rồi, lúc nãy quên hỏi sư phụ của các ngươi là ai?” Nam tử trung niên lười biếng khép hờ mắt, nói chuyện hữu khí vô lực, giống như một tiếng quát lớn chấn vỡ thuật pháp kia chỉ là cảnh mọi người đang mơ.
Từ Tử Nham cung kính đáp: “Sư phụ của vãn bối là La Vân Đạo Quân, trước khi đi sư phụ còn cố ý nhờ vãn bối chuyển lời cho Ngự Linh Đạo Quân, mời tiền bối nếu rảnh rỗi thì qua uống rượu với ông ấy.”
“Hử? La Vân mời ta uống rượu?” Nam tử trung niên đột nhiên mở mắt, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, sáng quắc nhìn chằm chằm Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham mỉm cười, không chút trốn tránh đối diện với hắn.
Qua một lúc lâu, nam tử trung niên kia đột nhiên bật cười, thu liễm tia sáng trong mắt, khôi phục dáng vẻ như ngủ như không: “Ta biết rồi, rảnh rỗi sẽ đi tìm hắn.”
“Sư phụ còn dặn vãn bối một câu.” Từ Tử Nham hạ giọng.
“Hử?” Ngự Linh Đạo Quân liếc mắt nhìn anh.
“Sư phụ nói chỉ mời Ngự Linh Đạo Quân uống rượu, người không liên quan không được tới.”
“Phì!” Ngự Linh Đạo Quân phì cười: “Lão già kia tâm địa gian xảo không ít, ta biết rồi, ta sẽ không để người không liên quan tới quấy rầy chúng ta phẩm rượu.”
Từ Tử Nham gật đầu rồi ngồi xuống, nhìn lướt qua các trưởng lão Huyền Giáp Môn, đuôi mày hơi xếch, khóe miệng trưng ra nụ cười trào phúng.
Lúc bọn họ nghe thấy sư phụ của anh là La Vân Đạo Quân thì ngây ngẩn cả người, trong đó có không ít người còn lộ vẻ hối hận. Dù sao không phải ai cũng có can đảm khiêu khích tôn nghiêm của tu sĩ nguyên anh, đặc biệt là La Vân Đạo Quân – tính cách không như lẽ thường, trong mắt mọi người đó chính là một đại phiền toái.
Hai trưởng lão lúc nãy còn không cam lòng với cách xử trí của chưởng môn, nghe Từ Tử Nham nói xong, sắc mặt đều trở nên tái mét, thậm chí còn mơ hồ có ý cảm tạ chưởng môn.
Nếu hôm nay chưởng môn tiếp tục truy cứu chuyện này, để La Vân biết chuyện thì e rằng bọn họ tuyệt đối không được dễ chịu.
Đây chính là uy danh mấy năm nay do La Vân dẫn dắt đệ tử Lưu Quang Tông chiến đấu trên chiến trường Hấp Huyết Trùng mà có, khiến người khác vừa nghe tên đã biết thực lực người này vô cùng mạnh mẽ, không trêu chọc nổi.
Hơn nữa ——
—— trong mấy năm này, không chỉ thực lực La Vân được bày ra trước mắt mà ngay cả tính cách ngang ngược không nói lý cũng đã truyền đi khắp nơi. Hở một tý là đi đàm đạo nhân sinh với người ta khiến phần lớn tu sĩ đều không đỡ nổi. _(:3″ ∠)_
Từ Tử Nham nhìn lướt qua, biểu hiện của mọi người trong đại sảnh đều thu vào trong mắt. Anh rũ mi, âm thầm cười lạnh, rõ ràng thân ở tuyến đầu chiến đấu với Hấp Huyết Trùng, tận mắt chứng kiến nhiều tu sĩ ngã xuống trên chiến trường, vậy mà đám người này lại không lo làm thế nào để hoàn toàn đánh bại kẻ địch chung mà chỉ chăm chăm tranh đoạt quyền lợi, đúng là ngu hết cái ngu thiên hạ!
“Tử Nham huynh, đã lâu không gặp.” Lâm Khiếu Thiên bắt chuyện với Từ Tử Nham.
Từ biệt đã nhiều năm, trong mắt Từ Tử Nham chỉ là hơn một tháng nhưng đối với Lâm Khiếu Thiên mà nói đã trôi qua cả mười năm.
Thời gian mười năm đối với tu sĩ cũng không tính là dài, nhưng Lâm Khiếu Thiên không ngờ người này có thể một hơi nhảy từ kim đan trung kỳ lên kim đan đại viên mãn chỉ trong vòng mười năm.
Thậm chí trên người anh còn mơ hồ có xu thế sắp đột phá, lúc nãy cũng có thể tấn cấp nguyên anh!
“Quả thật đã lâu không gặp, dạo này Khiếu Thiên huynh khỏe không?” Từ Tử Nham mỉm cười hỏi thăm.
Lâm Khiếu Thiên cười cười: “Cũng ổn, mười năm nay sư phụ ta hay nhắc tới các ngươi, lúc nào cũng nói ngươi sẽ không chết trong mê cung Chân Long, bây giờ quả nhiên thế.”
Từ Tử Nham mỉm cười gật đầu, anh phát hiện Lâm Khiếu Thiên hiện tại so với Lâm Khiếu Thiên khí phách cuồng trong trí nhớ nguyên thân thì dường như thiếu vài phần cuồng ngạo, thêm vài phần trầm ổn.
Không thể không nói, so với người trong trí nhớ nguyên nhân, Từ Tử Nham thích Lâm Khiếu Thiên bây giờ hơn. Tuy rằng cùng một người nhưng tính cách bất đồng cũng tạo ra cảm nhận bất đồng. Lâm Khiếu Thiên hiện tại như một thanh bảo kiếm bọc trong vỏ, lúc nào cũng có thể rút ra cho người khác một đao trí mạng, nhưng đa số thời gian hắn đều giấu mũi nhọn sắc bén vào bên trong, nội liễm bình thản, càng dễ dàng tiếp xúc với những người khác.
Từ Tử Nham mân mê cằm, không biết ai lợi hại đến mức có thể biến Lâm Khiếu Thiên từ cuồng ngạo trở nên nội liễm như bây giờ, tạo ảnh hưởng lớn đến hắn.
“Ưm… Vỏ kiếm.” Từ Tử Nham thầm thì.
Lâm Khiếu Thiên không nghe thấy, khẽ hỏi: “Tử Nham huynh nói gì vậy?”
Từ Tử Nham cười hì hì: “Không có gì, ta chỉ đang tò mò không biết ai có thể làm Khiếu Thiên huynh trở nên nội liễm như thế.”
Vừa nói xong, Từ Tử Nham lập tức phát hiện thái độ cổ quái của người đối diện. Dường như khóe mắt hắn đang run lên, giống như nhớ tới lịch sử đen tối nào đó. Sau đó hắn dứt khoát đổi đề tài thảo luận thành biến dị của Hấp Huyết Trùng.
Từ Tử Nham thấy thế không nhịn được thầm bật cười, cách thức đánh trống lảng của Lâm Khiếu Thiên thật sự rất cứng nhắc, làm thế chỉ càng khiến anh càng thêm tò mò rằng rốt cuộc là ai có thể làm một Lâm Khiếu Thiên cứng nhắc trở nên xoắn xuýt như thế.
Lẽ nào là một vị nữ tử?? —— không đúng, Lâm Khiếu Thiên thích đàn ông nên —— rất có thể là một người nam nhân thay đổi tính cách hắn ta?
Ừm… Có lẽ là như thế.
Ánh mắt Từ Tử Nham sáng lên, trong tiểu thuyết, Bạch Hoa có thể hô phong hoán vũ ở Huyền Vũ Vực cũng nhờ ba nhân tình hỗ trợ không ít, bây giờ tạm thời không nói đến anh, Mạc Tử Nguyên và Lâm Khiếu Thiên đều có người trong lòng, chuyện này đã nói rõ từ nay về sau, Bạch Hoa không thể mượn lực hai người này nữa đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất