Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 309
Edit: Qiezi
Ngại ngự kiếm sẽ bị trùng phi hành phát hiện dẫn tới vây công, cho nên mấy ngày gần đây bọn họ đều đi bộ.
Lặn lội đường xa như vậy đối với hai tu sĩ mà nói không phải là gánh nặng gì, sau một ngày dài bôn ba trên đường, cuối cùng hai người cũng đến chỗ quặng khoáng kia.
“Ừm, nhìn theo bản đồ thì đúng là chỗ này.” Từ Tử Nham đối chiếu bản đồ, Vinh Thái Thanh làm việc xem như cẩn thận, đánh dấu rất nhiều vật tham chiếu ở xung quanh, trên cơ bản sẽ không xuất hiện khả năng tìm lầm chỗ.
“Hấp Huyết Trùng ở đằng trước biến dị nhiều hơn, không chỉ tăng về lượng mà còn cả về chủng loại.” Từ Tử Dung nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận các loại tin tức truyền đến từ không trung.
Sắc mặt Từ Tử Nham càng thêm nghiêm trọng, suy đoán tác chiến theo quy mô quân đoàn của anh dường như càng ngày càng có khả năng trở thành sự thật.
Ở Tu Chân Giới không phải không có chiến đấu quy mô lớn, nhưng những trận chiến như vậy chưa từng xảy ra ở Huyền Vũ Vực.
Huyền Vũ Vực chỉ được xem là một trung vực, hơn nữa còn là một trung vực bị phong bế mấy ngàn năm. Đối với một tu sĩ luôn sống ở bên trong mà nói, bọn họ chưa từng tưởng tượng ra trận chiến lớn như vậy.
Nơi bị phong bế thường kèm theo ý nghĩa là lạc hậu, tuy rằng hiện giờ nhóm tu sĩ cao tầng của Huyền Vũ Vực đã nhận thấy sự bất ổn của việc bị phong bế, hơn nữa đã bắt đầu chữa trị Mông Kính, nhưng trong một thời gian ngắn thì e rằng không thể thay đổi tình trạng bây giờ.
“Thời gian…” Từ Tử Nham lẩm bẩm: “Hy vọng còn kịp…”
“Ca ca…” Ánh mắt Từ Tử Dung đột nhiên rét lạnh: “Phía trước có người.”
“Cái gì?” Từ Tử Nham kinh hãi.
“Đúng vậy, người sống, hắn thế mà tụ tập với đám trùng ấy.” Từ Tử Dung âm trầm trả lời.
“Là một trong tám người kia?” Từ Tử Nham hỏi.
“Không biết, ta chỉ có thể cảm nhận được khí huyết người kia hơi kỳ quái, khá giống trùng nhưng lại không giống hoàn toàn.” Từ Tử Dung nhíu chặt mi tâm, đối với người đột nhiên xuất hiện này, y cũng cảm thấy rất kỳ quái.
“Có thể qua đó xem thử không?”
Từ Tử Dung lắc đầu: “Phía trước có quá nhiều trùng, nếu chúng ta qua đó thì nhất định sẽ bị phát hiện. Hơn nữa ta còn cảm nhận được dao động của mấy con trùng bọ ngựa ở bên kia, chúng ta chỉ có một cơ hội, nếu lần này bị phát hiện sẽ không còn cơ hội đến gần quặng khoáng.”
Từ Tử Nham trầm ngâm một lúc, cuối cùng lý trí chiến thắng, kiềm chế được cơn hiếu kì. Anh vô cùng tò mò về người có thể tự do đi lại trong đám trùng, nếu có thể bắt được người này thì nói không chừng có thể vạch trần âm mưu của Bạch Hoa ngay lập tức!
“Người kia đi xa rồi.”
“Đi rồi?” Từ Tử Nham hỏi.
“Không xác định, nhưng hắn đã vượt khỏi phạm vi cảm nhận của ta.” Từ Tử Dung khẽ lắc đầu.
Từ Tử Nham híp mắt: “Bỏ đi, mặc kệ hắn. Lần này chúng ta tới đây, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là xác nhận vị trí của quặng khoáng và…” Ánh mắt anh lạnh lẽo: “Rốt cuộc khoáng thạch trong quặng mỏ này có phải là nguyên nhân khiến Hấp Huyết Trùng tiến hóa hay không.”
“Đi, đi xung quanh xem thử, chờ đến khi làm quen với hoàn cảnh xung quanh rồi thì thử vào bên trong xem.”
Từ Tử Nham lặng lẽ từ trên cây nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng như mèo. Từ Tử Dung theo sát phía sau, rõ ràng thân thể hai người như dán chặt với nhau nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến hành động của đối phương.
Hai huynh đệ tra xét xung quanh quặng khoáng vài lần, đánh dấu rất nhiều vị trí có bố trí cạm bẫy.
Trên đoạn đường này, dựa vào cảm ứng của Từ Tử Dung đối với Hấp Huyết Trùng, bọn họ tránh được ít nhất hơn mười ba đội tuần tra.
“Xem ra cái quặng này thật sự có điểm bất thường.” Từ Tử Nham trốn sau một gò đất nhỏ, nhìn quặng mỏ yên tĩnh xa xa, thấp giọng nói.
“Đội tuần tra chúng ta gặp được trên đường vào đây không nhiều bằng nơi này, xem ra bọn chúng thật sự trở nên thông minh, vậy mà còn biết phái trọng binh canh gác khu vực quan trọng.” Từ Tử Dung cười lạnh.
Tuy rằng y chưa đến hai khu vực Hấp Huyết Trùng còn lại nhưng nhờ La Đại Cước mà Từ Tử Dung biết được không ít tin tức. Trong ba con Hấp Huyết Trùng mẫu thì chỉ có con này phát triển cổ quái nhất. Thậm chí có thể nói nếu con Hấp Huyết Trùng mẫu này không bị một gã tu sĩ vô tình xâm nhập phát hiện thì có lẽ sẽ không bành trướng như bây giờ.
Tuy thủ hạ của hai con mẫu trùng kia rất đông nhưng đa phần đều là giai đoạn đầu chiến tranh, bởi vì tu sĩ không biết phương thức chiến đấu của Hấp Huyết Trùng, thi thể ngã xuống không được đưa đi, nên những thi thể này nhanh chóng trở thành vật chất sinh sản ra Hấp Huyết Trùng. Tới giai đoạn sau, tất cả tu sĩ đều biết không thể để thi thể ở chiến trường, cho dù không thể mang đi thì ít nhất cũng phải dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu hủy, tuyệt đối không để lại cơ hội cho Hấp Huyết Trùng thúc sinh ra ảnh trùng.
Hai con kia điên cuồng bành trướng, kết quả hiện tại bị các tu sĩ tấn công kich liệt, khu vực mà nó khống chế trong Huyền Vũ Vực dần giảm bớt. Thậm chí nếu không phải nơi này xảy ra việc Hấp Huyết Trùng dị biến, khiến liên minh giảm tần suất công kích thì nói không chừng hai con mẫu trùng kia chưa chắc có thể giữ được khu vực khống chế.
Nhưng con mẫu trùng này thì hoàn toàn tương phản, từ ban đầu lặng lẽ phát triển cho đến khi bị phát hiện, nó lập tức bùng nổ, trực tiếp diệt sạch toàn bộ sinh vật kể cả nhân loại ở xung quanh phạm vi của nó, trong một thời gian ngắn sinh ra một lượng lớn tử trùng, ảnh trùng.
Dựa vào nhân loại pháo hôi, con mẫu trùng này thành công chống đỡ đợt tấn công ban đầu của liên minh, hơn nữa nó biết thu liễm, không mù quáng thúc sinh ra quá nhiều trùng, trái lại có ý giấu nghề, cố thủ khu vực khống chế, lặng lẽ tiến hóa nhiều trùng tộc hơn nữa.
Thủ đoạn như vậy quả thật có thể dùng từ xảo quyệt để hình dung!
Cứ như vậy, mâu thuẫn từ từ xuất hiện. bình thường những con được phái đi thăm dò khu vực mới đều là một ít mẫu trùng mới sinh. Dù sao việc thăm dò này như mò kim đáy biển, thậm chí phiêu bạt vô số năm mà vẫn không thu hoạch được gì!
Bởi vì nguyên nhân này nên trùng hoàng càng thích phái những mẫu trùng có kinh nghiệm đến các khu vực khống chế của Ma tộc, dùng để hiệp trợ Ma tộc chiến đấu. Phái một mẫu trùng đầy kinh nghiệm đi tìm khu vực mới là chuyện không phải không có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết là trùng hoàng phải xác nhận được tọa độ của khu vực đó!
Từ Tử Dung không ngừng phân tích rồi lại không ngừng phủ định suy đoán của chính mình.
Thông qua tin tức đạt được trong Đấu Chiến Tháp, y cảm thấy nếu trùng hoàng biết nơi này có một khu vực phong bế, biện pháp tốt nhất chính là nó tự mình xuất chinh.
Thực lực của trùng hoàng tương đương tu sĩ Đại Thừa Kỳ, chỉ thiếu một bước sẽ phi thăng Ma giới. Một khi nó xuất hiện trong Huyền Vũ Vực thì hoàn toàn có thể giết sạch tu sĩ của nơi này.
Thay vì để mẫu trùng vất vả tự phát triển thì thà rằng tự mình đến còn hiệu quả hơn!
Từ Tử Dung tin tưởng trùng hoàng không phải loại ngu ngốc, không thể nào không tính đến phương pháp đó, cho nên chỉ có thể chứng minh sau lưng con mẫu trùng này tuyệt đối không phải trùng hoàng.
Hơn nữa con mẫu trùng này biểu hiện rất gian xảo, thậm chí am hiểu lòng người, có rất nhiều thời điểm nó hiểu rất rõ tâm ý tu sĩ như lão giả lõi đời.
Bạch Hoa?
Từ Tử Dung suy nghĩ, lặng lẽ xóa tan ý nghĩ này. Tuy Bạch Hoa có chút thông minh nhưng hắn còn nhỏ tuổi, không thể có sự từng trải phong phú như vậy. Hơn nữa dựa vào việc tiếp xúc với Bạch Hoa trong những ngày gần đây, y khẳng định ngoại trừ việc câu dẫn nam nhân rất có thiên phú thì những mặt khác hắn ta hết sức bình thường.
Cho nên nói ——
—— sau lưng Bạch Hoa còn có những người khác.
Trên quyển sổ nhỏ của Từ Tử Dung, người sau lưng Bạch Hoa bị phác thảo ra một bóng dáng mơ hồ.
Nhìn từ biểu hiện của Bạch Hoa ở Huyền Giáp Môn, Từ Tử Dung không thể không thừa nhận hắn cũng có chút thủ đoạn, cho dù là y cũng suýt chút mắc mưu. Giống như cái bẫy về Huyết Ma, nếu lúc ấy y vội vàng tố cáo Bạch Hoa với các trưởng lão của Huyền Giáp Môn, nói không chừng bây giờ y đã bị nhốt lại.
Có lẽ Bạch Hoa cũng không muốn hãm hại y, thứ hắn muốn hãm hại chính là một tu sĩ tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh. Y có thể tra ra Bạch Hoa bất thường nhưng lại không thể giải thích với người khác.
Nếu người này không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, Bạch Hoa có thể thuận lý thành chương đổ tất cả tội lỗi lên đầu người này. Nếu ngoan độc hơn một chút, hắn còn có thể lựa chọn thời điểm thích hợp phái mẫu trùng phát động tử trùng tấn công đại trận hộ sơn của Huyền Giáp Môn, giả vờ liều mạng cứu người là có thể thành công sắp xếp tội danh cho người nọ.
Người như Bạch Hoa không thể nghĩ ra cái bẫy hoàn hảo như vậy, nhưng Từ Tử Dung không hiểu, nếu người nọ có thủ đoạn như vậy thì hoàn toàn có thể tự ra tay, căn bản không cần phải lợi dụng một con rối như Bạch Hoa.
“Vì sao… Ngươi lại cần Bạch Hoa?” Từ Tử Dung khẽ chạm vào bóng dáng mơ hồ sau lưng Bạch Hoa, y có cảm giác nếu có thể tìm ra nguyên nhân người này cần Bạch Hoa thì có lẽ sẽ dễ dàng giải quyết đối phương.
“Đi thôi.” Từ Tử Nham kéo tay áo đệ đệ. Lúc này trời đã tối, Hấp Huyết Trùng vốn bận rộn khuân vác khoáng thạch màu đỏ đều đi theo ảnh trùng quay về ổ.
Ổ của Hấp Huyết Trùng mẫu vô cùng lớn, hơn nữa theo thực lực của nó tăng lên, ổ trùng này cũng không ngừng mở rộng.
Từ Tử Nham vô cùng hoài nghi, có khi nào mảnh đất dưới chân họ đã bị bọn chúng đào rỗng hay không, chỉ để lại mấy cửa vào nằm trơ trọi trên mặt đất, tất cả đều bị bao trùm một tầng vật chất thật dày.
Quặng mỏ ở cách đó không xa, có một cái cửa vào lớn, chi chít Hấp Huyết Trùng theo đó chui vào. Không bao lâu sau, cả khu mỏ đều trở nên im lìm, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Nếu không phải cổng vào ổ trùng còn sừng sững ở đó, chỉ sợ không ai tin nửa nén hương trước, nơi này còn có hơn mười vạn trùng đang bận rộn khuân vác khoáng thạch.
“Đợi một lúc nữa đã.” Từ Tử Nham không tin tất cả bọn chúng đã rời khỏi quặng mỏ.
Nếu bên ngoài mỏ đã có nhiều đội tuần tra như vậy mà bên trong lại không chút phòng bị —— nói vậy ai tin?
“Xem ra Hấp Huyết Trùng biến dị không liên quan đến khoáng thạch này, loại khoáng thạch này nhất định là một thứ gì đó vô cùng quan trọng.” Từ Tử Nham thì thầm.
Từ Tử Dung lặng lẽ gật đầu. Nếu Bạch Hoa chỉ muốn giả vờ thì sẽ không bố trí quá nhiều Hấp Huyết Trùng. Dù sao muốn bọn họ tin tưởng thì ít nhất cũng phải chừa ra không gian để bọn họ thăm dò.
Ngại ngự kiếm sẽ bị trùng phi hành phát hiện dẫn tới vây công, cho nên mấy ngày gần đây bọn họ đều đi bộ.
Lặn lội đường xa như vậy đối với hai tu sĩ mà nói không phải là gánh nặng gì, sau một ngày dài bôn ba trên đường, cuối cùng hai người cũng đến chỗ quặng khoáng kia.
“Ừm, nhìn theo bản đồ thì đúng là chỗ này.” Từ Tử Nham đối chiếu bản đồ, Vinh Thái Thanh làm việc xem như cẩn thận, đánh dấu rất nhiều vật tham chiếu ở xung quanh, trên cơ bản sẽ không xuất hiện khả năng tìm lầm chỗ.
“Hấp Huyết Trùng ở đằng trước biến dị nhiều hơn, không chỉ tăng về lượng mà còn cả về chủng loại.” Từ Tử Dung nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận các loại tin tức truyền đến từ không trung.
Sắc mặt Từ Tử Nham càng thêm nghiêm trọng, suy đoán tác chiến theo quy mô quân đoàn của anh dường như càng ngày càng có khả năng trở thành sự thật.
Ở Tu Chân Giới không phải không có chiến đấu quy mô lớn, nhưng những trận chiến như vậy chưa từng xảy ra ở Huyền Vũ Vực.
Huyền Vũ Vực chỉ được xem là một trung vực, hơn nữa còn là một trung vực bị phong bế mấy ngàn năm. Đối với một tu sĩ luôn sống ở bên trong mà nói, bọn họ chưa từng tưởng tượng ra trận chiến lớn như vậy.
Nơi bị phong bế thường kèm theo ý nghĩa là lạc hậu, tuy rằng hiện giờ nhóm tu sĩ cao tầng của Huyền Vũ Vực đã nhận thấy sự bất ổn của việc bị phong bế, hơn nữa đã bắt đầu chữa trị Mông Kính, nhưng trong một thời gian ngắn thì e rằng không thể thay đổi tình trạng bây giờ.
“Thời gian…” Từ Tử Nham lẩm bẩm: “Hy vọng còn kịp…”
“Ca ca…” Ánh mắt Từ Tử Dung đột nhiên rét lạnh: “Phía trước có người.”
“Cái gì?” Từ Tử Nham kinh hãi.
“Đúng vậy, người sống, hắn thế mà tụ tập với đám trùng ấy.” Từ Tử Dung âm trầm trả lời.
“Là một trong tám người kia?” Từ Tử Nham hỏi.
“Không biết, ta chỉ có thể cảm nhận được khí huyết người kia hơi kỳ quái, khá giống trùng nhưng lại không giống hoàn toàn.” Từ Tử Dung nhíu chặt mi tâm, đối với người đột nhiên xuất hiện này, y cũng cảm thấy rất kỳ quái.
“Có thể qua đó xem thử không?”
Từ Tử Dung lắc đầu: “Phía trước có quá nhiều trùng, nếu chúng ta qua đó thì nhất định sẽ bị phát hiện. Hơn nữa ta còn cảm nhận được dao động của mấy con trùng bọ ngựa ở bên kia, chúng ta chỉ có một cơ hội, nếu lần này bị phát hiện sẽ không còn cơ hội đến gần quặng khoáng.”
Từ Tử Nham trầm ngâm một lúc, cuối cùng lý trí chiến thắng, kiềm chế được cơn hiếu kì. Anh vô cùng tò mò về người có thể tự do đi lại trong đám trùng, nếu có thể bắt được người này thì nói không chừng có thể vạch trần âm mưu của Bạch Hoa ngay lập tức!
“Người kia đi xa rồi.”
“Đi rồi?” Từ Tử Nham hỏi.
“Không xác định, nhưng hắn đã vượt khỏi phạm vi cảm nhận của ta.” Từ Tử Dung khẽ lắc đầu.
Từ Tử Nham híp mắt: “Bỏ đi, mặc kệ hắn. Lần này chúng ta tới đây, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là xác nhận vị trí của quặng khoáng và…” Ánh mắt anh lạnh lẽo: “Rốt cuộc khoáng thạch trong quặng mỏ này có phải là nguyên nhân khiến Hấp Huyết Trùng tiến hóa hay không.”
“Đi, đi xung quanh xem thử, chờ đến khi làm quen với hoàn cảnh xung quanh rồi thì thử vào bên trong xem.”
Từ Tử Nham lặng lẽ từ trên cây nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng như mèo. Từ Tử Dung theo sát phía sau, rõ ràng thân thể hai người như dán chặt với nhau nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến hành động của đối phương.
Hai huynh đệ tra xét xung quanh quặng khoáng vài lần, đánh dấu rất nhiều vị trí có bố trí cạm bẫy.
Trên đoạn đường này, dựa vào cảm ứng của Từ Tử Dung đối với Hấp Huyết Trùng, bọn họ tránh được ít nhất hơn mười ba đội tuần tra.
“Xem ra cái quặng này thật sự có điểm bất thường.” Từ Tử Nham trốn sau một gò đất nhỏ, nhìn quặng mỏ yên tĩnh xa xa, thấp giọng nói.
“Đội tuần tra chúng ta gặp được trên đường vào đây không nhiều bằng nơi này, xem ra bọn chúng thật sự trở nên thông minh, vậy mà còn biết phái trọng binh canh gác khu vực quan trọng.” Từ Tử Dung cười lạnh.
Tuy rằng y chưa đến hai khu vực Hấp Huyết Trùng còn lại nhưng nhờ La Đại Cước mà Từ Tử Dung biết được không ít tin tức. Trong ba con Hấp Huyết Trùng mẫu thì chỉ có con này phát triển cổ quái nhất. Thậm chí có thể nói nếu con Hấp Huyết Trùng mẫu này không bị một gã tu sĩ vô tình xâm nhập phát hiện thì có lẽ sẽ không bành trướng như bây giờ.
Tuy thủ hạ của hai con mẫu trùng kia rất đông nhưng đa phần đều là giai đoạn đầu chiến tranh, bởi vì tu sĩ không biết phương thức chiến đấu của Hấp Huyết Trùng, thi thể ngã xuống không được đưa đi, nên những thi thể này nhanh chóng trở thành vật chất sinh sản ra Hấp Huyết Trùng. Tới giai đoạn sau, tất cả tu sĩ đều biết không thể để thi thể ở chiến trường, cho dù không thể mang đi thì ít nhất cũng phải dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu hủy, tuyệt đối không để lại cơ hội cho Hấp Huyết Trùng thúc sinh ra ảnh trùng.
Hai con kia điên cuồng bành trướng, kết quả hiện tại bị các tu sĩ tấn công kich liệt, khu vực mà nó khống chế trong Huyền Vũ Vực dần giảm bớt. Thậm chí nếu không phải nơi này xảy ra việc Hấp Huyết Trùng dị biến, khiến liên minh giảm tần suất công kích thì nói không chừng hai con mẫu trùng kia chưa chắc có thể giữ được khu vực khống chế.
Nhưng con mẫu trùng này thì hoàn toàn tương phản, từ ban đầu lặng lẽ phát triển cho đến khi bị phát hiện, nó lập tức bùng nổ, trực tiếp diệt sạch toàn bộ sinh vật kể cả nhân loại ở xung quanh phạm vi của nó, trong một thời gian ngắn sinh ra một lượng lớn tử trùng, ảnh trùng.
Dựa vào nhân loại pháo hôi, con mẫu trùng này thành công chống đỡ đợt tấn công ban đầu của liên minh, hơn nữa nó biết thu liễm, không mù quáng thúc sinh ra quá nhiều trùng, trái lại có ý giấu nghề, cố thủ khu vực khống chế, lặng lẽ tiến hóa nhiều trùng tộc hơn nữa.
Thủ đoạn như vậy quả thật có thể dùng từ xảo quyệt để hình dung!
Cứ như vậy, mâu thuẫn từ từ xuất hiện. bình thường những con được phái đi thăm dò khu vực mới đều là một ít mẫu trùng mới sinh. Dù sao việc thăm dò này như mò kim đáy biển, thậm chí phiêu bạt vô số năm mà vẫn không thu hoạch được gì!
Bởi vì nguyên nhân này nên trùng hoàng càng thích phái những mẫu trùng có kinh nghiệm đến các khu vực khống chế của Ma tộc, dùng để hiệp trợ Ma tộc chiến đấu. Phái một mẫu trùng đầy kinh nghiệm đi tìm khu vực mới là chuyện không phải không có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết là trùng hoàng phải xác nhận được tọa độ của khu vực đó!
Từ Tử Dung không ngừng phân tích rồi lại không ngừng phủ định suy đoán của chính mình.
Thông qua tin tức đạt được trong Đấu Chiến Tháp, y cảm thấy nếu trùng hoàng biết nơi này có một khu vực phong bế, biện pháp tốt nhất chính là nó tự mình xuất chinh.
Thực lực của trùng hoàng tương đương tu sĩ Đại Thừa Kỳ, chỉ thiếu một bước sẽ phi thăng Ma giới. Một khi nó xuất hiện trong Huyền Vũ Vực thì hoàn toàn có thể giết sạch tu sĩ của nơi này.
Thay vì để mẫu trùng vất vả tự phát triển thì thà rằng tự mình đến còn hiệu quả hơn!
Từ Tử Dung tin tưởng trùng hoàng không phải loại ngu ngốc, không thể nào không tính đến phương pháp đó, cho nên chỉ có thể chứng minh sau lưng con mẫu trùng này tuyệt đối không phải trùng hoàng.
Hơn nữa con mẫu trùng này biểu hiện rất gian xảo, thậm chí am hiểu lòng người, có rất nhiều thời điểm nó hiểu rất rõ tâm ý tu sĩ như lão giả lõi đời.
Bạch Hoa?
Từ Tử Dung suy nghĩ, lặng lẽ xóa tan ý nghĩ này. Tuy Bạch Hoa có chút thông minh nhưng hắn còn nhỏ tuổi, không thể có sự từng trải phong phú như vậy. Hơn nữa dựa vào việc tiếp xúc với Bạch Hoa trong những ngày gần đây, y khẳng định ngoại trừ việc câu dẫn nam nhân rất có thiên phú thì những mặt khác hắn ta hết sức bình thường.
Cho nên nói ——
—— sau lưng Bạch Hoa còn có những người khác.
Trên quyển sổ nhỏ của Từ Tử Dung, người sau lưng Bạch Hoa bị phác thảo ra một bóng dáng mơ hồ.
Nhìn từ biểu hiện của Bạch Hoa ở Huyền Giáp Môn, Từ Tử Dung không thể không thừa nhận hắn cũng có chút thủ đoạn, cho dù là y cũng suýt chút mắc mưu. Giống như cái bẫy về Huyết Ma, nếu lúc ấy y vội vàng tố cáo Bạch Hoa với các trưởng lão của Huyền Giáp Môn, nói không chừng bây giờ y đã bị nhốt lại.
Có lẽ Bạch Hoa cũng không muốn hãm hại y, thứ hắn muốn hãm hại chính là một tu sĩ tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh. Y có thể tra ra Bạch Hoa bất thường nhưng lại không thể giải thích với người khác.
Nếu người này không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, Bạch Hoa có thể thuận lý thành chương đổ tất cả tội lỗi lên đầu người này. Nếu ngoan độc hơn một chút, hắn còn có thể lựa chọn thời điểm thích hợp phái mẫu trùng phát động tử trùng tấn công đại trận hộ sơn của Huyền Giáp Môn, giả vờ liều mạng cứu người là có thể thành công sắp xếp tội danh cho người nọ.
Người như Bạch Hoa không thể nghĩ ra cái bẫy hoàn hảo như vậy, nhưng Từ Tử Dung không hiểu, nếu người nọ có thủ đoạn như vậy thì hoàn toàn có thể tự ra tay, căn bản không cần phải lợi dụng một con rối như Bạch Hoa.
“Vì sao… Ngươi lại cần Bạch Hoa?” Từ Tử Dung khẽ chạm vào bóng dáng mơ hồ sau lưng Bạch Hoa, y có cảm giác nếu có thể tìm ra nguyên nhân người này cần Bạch Hoa thì có lẽ sẽ dễ dàng giải quyết đối phương.
“Đi thôi.” Từ Tử Nham kéo tay áo đệ đệ. Lúc này trời đã tối, Hấp Huyết Trùng vốn bận rộn khuân vác khoáng thạch màu đỏ đều đi theo ảnh trùng quay về ổ.
Ổ của Hấp Huyết Trùng mẫu vô cùng lớn, hơn nữa theo thực lực của nó tăng lên, ổ trùng này cũng không ngừng mở rộng.
Từ Tử Nham vô cùng hoài nghi, có khi nào mảnh đất dưới chân họ đã bị bọn chúng đào rỗng hay không, chỉ để lại mấy cửa vào nằm trơ trọi trên mặt đất, tất cả đều bị bao trùm một tầng vật chất thật dày.
Quặng mỏ ở cách đó không xa, có một cái cửa vào lớn, chi chít Hấp Huyết Trùng theo đó chui vào. Không bao lâu sau, cả khu mỏ đều trở nên im lìm, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Nếu không phải cổng vào ổ trùng còn sừng sững ở đó, chỉ sợ không ai tin nửa nén hương trước, nơi này còn có hơn mười vạn trùng đang bận rộn khuân vác khoáng thạch.
“Đợi một lúc nữa đã.” Từ Tử Nham không tin tất cả bọn chúng đã rời khỏi quặng mỏ.
Nếu bên ngoài mỏ đã có nhiều đội tuần tra như vậy mà bên trong lại không chút phòng bị —— nói vậy ai tin?
“Xem ra Hấp Huyết Trùng biến dị không liên quan đến khoáng thạch này, loại khoáng thạch này nhất định là một thứ gì đó vô cùng quan trọng.” Từ Tử Nham thì thầm.
Từ Tử Dung lặng lẽ gật đầu. Nếu Bạch Hoa chỉ muốn giả vờ thì sẽ không bố trí quá nhiều Hấp Huyết Trùng. Dù sao muốn bọn họ tin tưởng thì ít nhất cũng phải chừa ra không gian để bọn họ thăm dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất