Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 320
Edit: Qiezi
Huống chi lúc đó Vinh Thái Thanh còn mặc kệ sự phản đối của phụ thân, kiên trì muốn kết làm đạo lữ song tu với Bạch Hoa. Bây giờ phát hiện Bạch Hoa có vấn đề, đương nhiên Ngự Linh Đạo Quân càng tức giận.
Đường đường là tu sĩ kim đan, muốn mỹ nữ tuyệt sắc gì mà không được? Nhưng hắn lại cứ chấp nhất với Bạch Hoa – cái tên có đời sống sinh hoạt thối nát.
Ngự Linh Đạo Quân nghĩ tới Bạch Hoa là không nhịn được cười khẩy. Cùng là tu vi kim đan, nhưng linh khí trên người Bạch Hoa hỗn loạn đến mức ông không chấp nhận nổi. Người tu chân đa số đều trường sinh, trong dòng sinh mệnh dài đằng đẵng này, một đôi đạo lữ song tu ở bên nhau một thời gian rồi xa nhau không phải là không có, thế nhưng Bạch Hoa tuổi còn trẻ mà đã lên giường hết người này tới người khác khiến Ngự Linh Đạo Quân rất chướng mắt.
Thế nhưng con trai của ông thích, hơn nữa sau khi Bạch Hoa đến Huyền Giáp Môn lại một lòng câu dẫn Vinh Thái Thanh, cũng không có chân đạp hai thuyền. Đương nhiên vì vậy cũng khiến Ngự Linh Đạo Quân không nắm được nhược điểm gì.
Con trai ông tin vào mấy lời ngon ngọt của Bạch Hoa, tin tưởng đối phương là tiểu bạch liên, trước kia chỉ là ‘bất đắc dĩ’. Ngự Linh Đạo Quân cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Nhưng không ngờ Bạch Hoa lại trả cho ông một ‘niềm vui’ như thế, đóa tiểu bạch liên này thật đúng là không đơn giản…
Ngự Linh Đạo Quân vuốt cằm, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Ông không có ý kiến gì với chuyện Bạch Hoa trèo cao Vinh Thái Thanh. Tất cả nam nam nữ nữ trong Tu Chân Giới, dù không có Bạch Hoa cũng sẽ có Hắc Hoa, Hồng Hoa, chỉ cần Ngự Linh Đạo Quân không ngã xuống thì con của ông đều sẽ bị mê hoặc như vậy.
Chẳng qua là —— dùng con ông làm bia đỡ đạn? Có phải Bạch Hoa đã quá đề cao bản thân hay không?
Chẳng lẽ hắn không biết một tu sĩ kim đan nho nhỏ không có tư cách khiêu khích lửa giận của tu sĩ nguyên anh sao?
Một ngày trước khi Ngự Linh Đạo Quân dự định tự ra tay thanh lý môn hộ thay cho nhi tử có mắt không tròng ——
—— La Vân Đạo Quân của Lưu Quang Tông đến rồi!
La Vân Đạo Quân xuất hiện ngoài dự liệu của rất nhiều người, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Bạch Hoa lòng mang ý xấu.
Đối với vị La Vân Đạo Quân hung danh hiển hách, Bạch Hoa đã sớm nghe tên. Nhưng vị đạo quân này không phải đang bận rộn trấn thủ Lưu Quang Tông sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở Huyền Giáp Môn?
Bạch Hoa rất khẩn trương, trong lòng hắn có dự cảm bất thường. Bất luận là mấy ngày hôm trước Nguyên Kính Nghiệp truyền tin tới hay là những trưởng lão dần dần xa lánh hắn cũng khiến hắn vô cùng bất an.
Ngày La Vân Đạo Quân đến, Bạch Hoa mới tận mắt chứng kiến hiện tại Lưu Quang Tông lớn mạnh đến cỡ nào.
Toàn bộ Huyền Giáp Môn, bao gồm cả Ngự Linh Đạo Quân và toàn bộ trưởng lão đều cung kính đứng bên ngoài sơn môn chờ La Vân Đạo Quân xuất hiện.
Bạch Hoa cúi thấp đầu, thần thái cung kính che giấu sự hốt hoảng trong lòng hắn. Thường ngày những trưởng lão này luôn ngang ngược, ngay cả chưởng môn Huyền Giáp Môn cũng không xem ra gì. Nhưng khi đối mặt với La Vân Đạo Quân, những người này không còn dám tỏ vẻ kiêu ngạo, sự thật này khiến Bạch Hoa cảm thấy vô cùng bất ổn.
Hắn vốn còn tưởng rằng một ngày nào đó trong tương lai có thể lợi dụng thế lực của Huyền Giáp Môn, đưa bản thân lên thần đàn cứu thế chủ, mà hắn lại có thể lợi dụng thân phận cứu thế chủ để kêu gọi mọi người ủng hộ Huyền Giáp Môn. Không cầu trở thành đại tông môn đệ nhất của Huyền Vũ Vực, nhưng ít nhất cũng có thể sánh vai với Lưu Quang Tông!
Đáng tiếc, nhìn từ tình thế hiện tại, hắn vẫn quá lạc quan. Hiện tại Huyền Giáp Môn hoàn toàn không có năng lực ngồi chung mâm với Lưu Quang Tông. Đừng nhìn các trưởng lão này ngày thường kêu rất to, chỉ khi thật sự đối mặt với Lưu Quang Tông, một nửa tự tin thắng lợi cũng không có.
Chỉ cần nhìn bọn họ cung kính với La Vân Đạo Quân là có thể nhìn ra.
Bạch Hoa lặng lẽ rũ mắt, âm thầm suy nghĩ có nên thương lượng lại với lão giả trong ngọc bội hay không. Có La Vân Đạo Quân ở đây, kế hoạch của bọn họ có thể thành công hay không cũng khó nói.
Nếu là người khác chưa chắc khiến hắn lo lắng đến vậy, nhưng La Vân Đạo Quân —— Bạch Hoa mím môi, người này là sư phụ của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung. Mặc dù trong lòng rất căm hận hai người này nhưng Bạch Hoa không thể không thừa nhận, có thể tu thành nguyên anh khi hơn 30 tuổi, thiên phú của họ tất nhiên rất quan trọng nhưng có một sư phụ xuất sắc cũng là một điều kiện không thể thiếu.
Bạch Hoa khẽ cắn môi, đáy mắt lóe lên một tia hận thù.
Tại sao ông Trời bất công như vậy! Rõ ràng hắn rất cố gắng, rất cực khổ! Nhưng hắn lại chưa bao giờ gặp được sư phụ tốt như La Vân!
Sư phụ đầu tiên thì không cần nói, suýt chút nữa thải bổ hắn. Mà người thứ hai dù không thèm nhỏ dãi mỹ sắc của hắn nhưng cũng chưa từng để hắn vào mắt, dạy dỗ hời hợt. Nếu không phải tính cách hắn khéo léo đẩy đưa, hơn nữa Tinh Nguyên Đạo Thể trời sinh tạo ảnh hưởng cho những người khác, nói không chừng hắn hoàn toàn không thể lên đến kim đan!
Tại sao! Tại sao! Tại sao!
Bạch Hoa không cam lòng rống giận! Vì sao những người này đều có mệnh tốt như vậy, xuất thân ưu tú, thiên tư trác tuyệt, sư môn cường đại, chỉ có hắn chùn bước gian nan?
Bạch Hoa cắn môi, dằn xuống oán khí trong lòng. Cũng may! Cũng may là vận mệnh của hắn không tệ!
Trong lúc vô tình lấy được ngọc bội ẩn chứa cơ duyên cực lớn, sau này càng dựa vào vị tiền bối kia giúp đỡ, thành công thuần hóa một con Hấp Huyết Trùng mẫu của Ma tộc.
Nắm đấm chậm rãi buông ra, Bạch Hoa mỉm cười đầy quỷ dị.
Hãy chờ xem! Đợi sau khi hắn dựa vào Hấp Huyết Trùng bình định toàn bộ Huyền Vũ Vực, những người coi thường hắn đều sẽ quỳ gối dưới chân hắn!
Hắn sẽ trở thành cứu thế chủ! Sẽ trở thành đối tượng mọi người cúng bái!
Những người đã từng coi thường hắn, tổn thương hắn, tất cả đều phải trả một cái giá thật đắt!
“Cung nghênh La Vân Đạo Quân!”
Phí trước truyền đến tiếng hô nhịp nhàng của mọi người khiến Bạch Hoa tỉnh giấc khỏi mộng đẹp.
Hắn sợ hãi, vội vàng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, nét mặt biểu lộ kính cẩn.
Không biết gần đây bị gì mà tâm trạng của hắn dường như rất dễ bị kích động. Hôm qua chỉ là không quá thích tư thế của Vinh Thái Thanh, nếu là trước đây hắn sẽ nhẫn nhịn cho qua, nhưng hôm qua hắn lại đột nhiên bộc phát, đá Vinh Thái Thanh xuống giường.
May là Bạch Hoa phản ứng đúng lúc, làm bộ như rất đau mới không chọc Vinh Thái Thanh tức giận, trái lại an ủi hắn một phen. Bằng không hôm nay hắn muốn xuống giường cũng rất khó khăn.
Bạch Hoa hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt lóe lên mấy tia mất kiên nhẫn. Vinh Thái Thanh cũng xem như là sủng ái hắn, đáng tiếc tu vi của người này chỉ có thể xem như tạm được, mà nhan sắc… Trong những người bình thường, Vinh Thái Thanh khá là anh tuấn, đáng tiếc đối với những người đẹp trai như Lâm Khiếu Thiên, Mạc Tử Nguyên, huynh đệ Từ gia mà Bạch Hoa thường thấy thì gương mặt của Vinh Thái Thanh cũng chỉ được xem là bình thường.
Bỏ đi, nhịn thêm một thời gian nữa vậy. Nếu hắn muốn mượn thanh thế của Vinh Thái Thanh thì cũng chỉ có thể làm vậy. Đáng tiếc tu vi của nguyên anh đạo quân quá cao, sức chống chọi với Tinh Nguyên Đạo Thể quá mạnh mẽ. Bởi vì trong Huyền Giáp Môn, người hắn muốn câu dẫn nhất chính là Ngự Linh Đạo Quân.
Khi Bạch Hoa còn đang tiếc nuối Ngự Linh Đạo Quân không có ý gì với hắn thì La Vân Đạo Quân đã vô cùng khách sáo hành lễ với mọi người trong Huyền Giáp Môn.
“Hử? Ngự Linh Đạo Quân hà tất khách khí như vậy? Chẳng qua lần này ta tới thăm đồ đệ của ta, mọi người không cần để ý.” La Vân Đạo Quân mỉm cười hòa ái.
Các vị trưởng lão Huyền Giáp Môn miệng cười ha hả nhưng trong lòng lại có suy nghĩ bất đồng. Bọn họ không tin cái lý do thoái thác của La Vân Đạo Quân, mỗi người đều suy nghĩ ý đồ La Vân Đạo Quân đến đây.
La Vân Đạo Quân cũng không quan tâm, đối với chuyện như vậy, ông đã sớm có chuẩn bị. Trên thực tế, nếu không phải Từ Tử Nham nhắc tới Địa Nham Long Trùng, ông hoàn toàn không có dự định xuất hiện ở Huyền Giáp Môn.
Loại vật như Địa Nham Long Trùng, đối với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung mà nói tất nhiên không thể địch lại. Nhưng đối với siêu cấp tông môn như Lưu Quang Tông thì chưa hẳn không có thủ đoạn áp chế.
La Đại Cước đi chuyến này dĩ nhiên là vì Địa Nham Long Trùng. Chỉ là khác với suy nghĩ của Từ Tử Nham, ông phải bắt được Địa Nham Long Trùng, thuần dưỡng thành thánh thú hộ sơn của Lưu Quang Tông.
Thánh thú Hóa Thần thậm chí là Đại Thừa Kỳ…. Lúc Vô Trần Đạo Quân nghe được chuyện này, hai mắt tỏa sáng suýt chút nữa chói mù mắt La Đại Cước.
Phải nói mặt nào của Lưu Quang Tông cũng tốt, nhưng về phương diện linh thú lại không có nửa điểm xuất sắc.
Lưu Quang Tông đã từng nuôi linh thú cấp thấp, nhưng khi chúng đến cao giai, linh thú do các tu sĩ chăn nuôi sẽ phẫn uất bỏ trốn hoặc bị nuôi tới chết… _(:3″ ∠)_
Đối với chuyện này, Vô Trần Đạo Quân cũng rất phiền muộn, nhưng trong tông môn không có nhân tài nuôi linh thú, Vô Trần Đạo Quân cũng hết cách. Dù sao đồ chơi này cũng được xem là một loại thiên phú, hơn nữa là thiên phú không thể dùng máy móc để kiểm tra!
Chính bởi vì những nguyên nhân này, khi Vô Trần Đạo Quân biết được ở đây có một con Địa Nham Long Trùng mới có thể hưng phấn như vậy.
Địa Nham Long Trùng rất tốt, tu vi cao thực lực mạnh, quan trọng nhất là…
—— nó không kén ăn! Bất luận là Tinh Thiết Xích Đồng hay là linh thạch bảo ngọc, chỉ cần là bằng đá đều có thể thỏa mãn nhu cầu của nó.
Hơn nữa nó da dày thịt báo không dễ chết, ngay lập tức Địa Nham Long Trùng quang vinh nhận được vị trí đầu tiên trong hy vọng thu hoạch được linh thú của Vô Trần Đạo Quân.
Khi La Vân Đạo Quân biết mình phải gánh vác ‘Nhiệm vụ gian khổ’ này thì lập tức cảm thấy không ổn lắm.
Ông vẫn cho tằng mình là tu sĩ không đáng tin cậy nhất trong Lưu Quang Tông —— không ai hơn ông, nhưng ông không ngờ trong chuyện thánh thú hộ sơn, suy nghĩ của Vô Trần Đạo Quân còn không đáng tin cậy hơn ông gấp một vạn lần!
Nếu Vô Trần Đạo Quân không phải là sư huynh, lúc đó ông hận không thể đánh hắn một trận, để hắn thanh tỉnh một chút.
Mặc dù ông là kiếm tu nhưng cũng chỉ là kiếm tu nguyên anh hậu kỳ. Vượt cấp khiêu chiến một Hóa Thần thì thôi đi, bảo ông đi bắt một con sâu Đại Thừa Kỳ hình thể khổng lồ… Bộ muốn giết chết sư đệ à?
Cũng may Vô Trần Đạo Quân dự định không để sư đệ nhà mình chịu chết —— tuy rằng mỗi lần chùi đít* giúp ông, Vô Trần cũng đã có suy nghĩ tương tự —— nhưng lần này thật sự không có!
(Chùi đít: làm những việc người khác vẫn chưa làm xong, ý ở đây là giải quyết hậu quả của La Vân Đạo Quân khi đi đắc tội những người khác)
Trong Lưu Quang Tông từng bảo tồn một món pháp bảo vô cùng kỳ lạ. Tác dụng của pháp bảo này khá yếu, bởi vì đây là pháp bảo đặc biệt bố trí cạm bẫy cho Địa Nham Long Trùng.
Loại vật tương tượng như thế này thường được đặt trong Tàng Bảo Các để các đệ tử chiêm ngưỡng… →. → Dù sao chỉ cần không sử dụng sẽ không có ai biết công năng của pháp bảo, đúng không nhỉ?
Huống chi lúc đó Vinh Thái Thanh còn mặc kệ sự phản đối của phụ thân, kiên trì muốn kết làm đạo lữ song tu với Bạch Hoa. Bây giờ phát hiện Bạch Hoa có vấn đề, đương nhiên Ngự Linh Đạo Quân càng tức giận.
Đường đường là tu sĩ kim đan, muốn mỹ nữ tuyệt sắc gì mà không được? Nhưng hắn lại cứ chấp nhất với Bạch Hoa – cái tên có đời sống sinh hoạt thối nát.
Ngự Linh Đạo Quân nghĩ tới Bạch Hoa là không nhịn được cười khẩy. Cùng là tu vi kim đan, nhưng linh khí trên người Bạch Hoa hỗn loạn đến mức ông không chấp nhận nổi. Người tu chân đa số đều trường sinh, trong dòng sinh mệnh dài đằng đẵng này, một đôi đạo lữ song tu ở bên nhau một thời gian rồi xa nhau không phải là không có, thế nhưng Bạch Hoa tuổi còn trẻ mà đã lên giường hết người này tới người khác khiến Ngự Linh Đạo Quân rất chướng mắt.
Thế nhưng con trai của ông thích, hơn nữa sau khi Bạch Hoa đến Huyền Giáp Môn lại một lòng câu dẫn Vinh Thái Thanh, cũng không có chân đạp hai thuyền. Đương nhiên vì vậy cũng khiến Ngự Linh Đạo Quân không nắm được nhược điểm gì.
Con trai ông tin vào mấy lời ngon ngọt của Bạch Hoa, tin tưởng đối phương là tiểu bạch liên, trước kia chỉ là ‘bất đắc dĩ’. Ngự Linh Đạo Quân cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Nhưng không ngờ Bạch Hoa lại trả cho ông một ‘niềm vui’ như thế, đóa tiểu bạch liên này thật đúng là không đơn giản…
Ngự Linh Đạo Quân vuốt cằm, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Ông không có ý kiến gì với chuyện Bạch Hoa trèo cao Vinh Thái Thanh. Tất cả nam nam nữ nữ trong Tu Chân Giới, dù không có Bạch Hoa cũng sẽ có Hắc Hoa, Hồng Hoa, chỉ cần Ngự Linh Đạo Quân không ngã xuống thì con của ông đều sẽ bị mê hoặc như vậy.
Chẳng qua là —— dùng con ông làm bia đỡ đạn? Có phải Bạch Hoa đã quá đề cao bản thân hay không?
Chẳng lẽ hắn không biết một tu sĩ kim đan nho nhỏ không có tư cách khiêu khích lửa giận của tu sĩ nguyên anh sao?
Một ngày trước khi Ngự Linh Đạo Quân dự định tự ra tay thanh lý môn hộ thay cho nhi tử có mắt không tròng ——
—— La Vân Đạo Quân của Lưu Quang Tông đến rồi!
La Vân Đạo Quân xuất hiện ngoài dự liệu của rất nhiều người, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Bạch Hoa lòng mang ý xấu.
Đối với vị La Vân Đạo Quân hung danh hiển hách, Bạch Hoa đã sớm nghe tên. Nhưng vị đạo quân này không phải đang bận rộn trấn thủ Lưu Quang Tông sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở Huyền Giáp Môn?
Bạch Hoa rất khẩn trương, trong lòng hắn có dự cảm bất thường. Bất luận là mấy ngày hôm trước Nguyên Kính Nghiệp truyền tin tới hay là những trưởng lão dần dần xa lánh hắn cũng khiến hắn vô cùng bất an.
Ngày La Vân Đạo Quân đến, Bạch Hoa mới tận mắt chứng kiến hiện tại Lưu Quang Tông lớn mạnh đến cỡ nào.
Toàn bộ Huyền Giáp Môn, bao gồm cả Ngự Linh Đạo Quân và toàn bộ trưởng lão đều cung kính đứng bên ngoài sơn môn chờ La Vân Đạo Quân xuất hiện.
Bạch Hoa cúi thấp đầu, thần thái cung kính che giấu sự hốt hoảng trong lòng hắn. Thường ngày những trưởng lão này luôn ngang ngược, ngay cả chưởng môn Huyền Giáp Môn cũng không xem ra gì. Nhưng khi đối mặt với La Vân Đạo Quân, những người này không còn dám tỏ vẻ kiêu ngạo, sự thật này khiến Bạch Hoa cảm thấy vô cùng bất ổn.
Hắn vốn còn tưởng rằng một ngày nào đó trong tương lai có thể lợi dụng thế lực của Huyền Giáp Môn, đưa bản thân lên thần đàn cứu thế chủ, mà hắn lại có thể lợi dụng thân phận cứu thế chủ để kêu gọi mọi người ủng hộ Huyền Giáp Môn. Không cầu trở thành đại tông môn đệ nhất của Huyền Vũ Vực, nhưng ít nhất cũng có thể sánh vai với Lưu Quang Tông!
Đáng tiếc, nhìn từ tình thế hiện tại, hắn vẫn quá lạc quan. Hiện tại Huyền Giáp Môn hoàn toàn không có năng lực ngồi chung mâm với Lưu Quang Tông. Đừng nhìn các trưởng lão này ngày thường kêu rất to, chỉ khi thật sự đối mặt với Lưu Quang Tông, một nửa tự tin thắng lợi cũng không có.
Chỉ cần nhìn bọn họ cung kính với La Vân Đạo Quân là có thể nhìn ra.
Bạch Hoa lặng lẽ rũ mắt, âm thầm suy nghĩ có nên thương lượng lại với lão giả trong ngọc bội hay không. Có La Vân Đạo Quân ở đây, kế hoạch của bọn họ có thể thành công hay không cũng khó nói.
Nếu là người khác chưa chắc khiến hắn lo lắng đến vậy, nhưng La Vân Đạo Quân —— Bạch Hoa mím môi, người này là sư phụ của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung. Mặc dù trong lòng rất căm hận hai người này nhưng Bạch Hoa không thể không thừa nhận, có thể tu thành nguyên anh khi hơn 30 tuổi, thiên phú của họ tất nhiên rất quan trọng nhưng có một sư phụ xuất sắc cũng là một điều kiện không thể thiếu.
Bạch Hoa khẽ cắn môi, đáy mắt lóe lên một tia hận thù.
Tại sao ông Trời bất công như vậy! Rõ ràng hắn rất cố gắng, rất cực khổ! Nhưng hắn lại chưa bao giờ gặp được sư phụ tốt như La Vân!
Sư phụ đầu tiên thì không cần nói, suýt chút nữa thải bổ hắn. Mà người thứ hai dù không thèm nhỏ dãi mỹ sắc của hắn nhưng cũng chưa từng để hắn vào mắt, dạy dỗ hời hợt. Nếu không phải tính cách hắn khéo léo đẩy đưa, hơn nữa Tinh Nguyên Đạo Thể trời sinh tạo ảnh hưởng cho những người khác, nói không chừng hắn hoàn toàn không thể lên đến kim đan!
Tại sao! Tại sao! Tại sao!
Bạch Hoa không cam lòng rống giận! Vì sao những người này đều có mệnh tốt như vậy, xuất thân ưu tú, thiên tư trác tuyệt, sư môn cường đại, chỉ có hắn chùn bước gian nan?
Bạch Hoa cắn môi, dằn xuống oán khí trong lòng. Cũng may! Cũng may là vận mệnh của hắn không tệ!
Trong lúc vô tình lấy được ngọc bội ẩn chứa cơ duyên cực lớn, sau này càng dựa vào vị tiền bối kia giúp đỡ, thành công thuần hóa một con Hấp Huyết Trùng mẫu của Ma tộc.
Nắm đấm chậm rãi buông ra, Bạch Hoa mỉm cười đầy quỷ dị.
Hãy chờ xem! Đợi sau khi hắn dựa vào Hấp Huyết Trùng bình định toàn bộ Huyền Vũ Vực, những người coi thường hắn đều sẽ quỳ gối dưới chân hắn!
Hắn sẽ trở thành cứu thế chủ! Sẽ trở thành đối tượng mọi người cúng bái!
Những người đã từng coi thường hắn, tổn thương hắn, tất cả đều phải trả một cái giá thật đắt!
“Cung nghênh La Vân Đạo Quân!”
Phí trước truyền đến tiếng hô nhịp nhàng của mọi người khiến Bạch Hoa tỉnh giấc khỏi mộng đẹp.
Hắn sợ hãi, vội vàng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, nét mặt biểu lộ kính cẩn.
Không biết gần đây bị gì mà tâm trạng của hắn dường như rất dễ bị kích động. Hôm qua chỉ là không quá thích tư thế của Vinh Thái Thanh, nếu là trước đây hắn sẽ nhẫn nhịn cho qua, nhưng hôm qua hắn lại đột nhiên bộc phát, đá Vinh Thái Thanh xuống giường.
May là Bạch Hoa phản ứng đúng lúc, làm bộ như rất đau mới không chọc Vinh Thái Thanh tức giận, trái lại an ủi hắn một phen. Bằng không hôm nay hắn muốn xuống giường cũng rất khó khăn.
Bạch Hoa hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, trong mắt lóe lên mấy tia mất kiên nhẫn. Vinh Thái Thanh cũng xem như là sủng ái hắn, đáng tiếc tu vi của người này chỉ có thể xem như tạm được, mà nhan sắc… Trong những người bình thường, Vinh Thái Thanh khá là anh tuấn, đáng tiếc đối với những người đẹp trai như Lâm Khiếu Thiên, Mạc Tử Nguyên, huynh đệ Từ gia mà Bạch Hoa thường thấy thì gương mặt của Vinh Thái Thanh cũng chỉ được xem là bình thường.
Bỏ đi, nhịn thêm một thời gian nữa vậy. Nếu hắn muốn mượn thanh thế của Vinh Thái Thanh thì cũng chỉ có thể làm vậy. Đáng tiếc tu vi của nguyên anh đạo quân quá cao, sức chống chọi với Tinh Nguyên Đạo Thể quá mạnh mẽ. Bởi vì trong Huyền Giáp Môn, người hắn muốn câu dẫn nhất chính là Ngự Linh Đạo Quân.
Khi Bạch Hoa còn đang tiếc nuối Ngự Linh Đạo Quân không có ý gì với hắn thì La Vân Đạo Quân đã vô cùng khách sáo hành lễ với mọi người trong Huyền Giáp Môn.
“Hử? Ngự Linh Đạo Quân hà tất khách khí như vậy? Chẳng qua lần này ta tới thăm đồ đệ của ta, mọi người không cần để ý.” La Vân Đạo Quân mỉm cười hòa ái.
Các vị trưởng lão Huyền Giáp Môn miệng cười ha hả nhưng trong lòng lại có suy nghĩ bất đồng. Bọn họ không tin cái lý do thoái thác của La Vân Đạo Quân, mỗi người đều suy nghĩ ý đồ La Vân Đạo Quân đến đây.
La Vân Đạo Quân cũng không quan tâm, đối với chuyện như vậy, ông đã sớm có chuẩn bị. Trên thực tế, nếu không phải Từ Tử Nham nhắc tới Địa Nham Long Trùng, ông hoàn toàn không có dự định xuất hiện ở Huyền Giáp Môn.
Loại vật như Địa Nham Long Trùng, đối với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung mà nói tất nhiên không thể địch lại. Nhưng đối với siêu cấp tông môn như Lưu Quang Tông thì chưa hẳn không có thủ đoạn áp chế.
La Đại Cước đi chuyến này dĩ nhiên là vì Địa Nham Long Trùng. Chỉ là khác với suy nghĩ của Từ Tử Nham, ông phải bắt được Địa Nham Long Trùng, thuần dưỡng thành thánh thú hộ sơn của Lưu Quang Tông.
Thánh thú Hóa Thần thậm chí là Đại Thừa Kỳ…. Lúc Vô Trần Đạo Quân nghe được chuyện này, hai mắt tỏa sáng suýt chút nữa chói mù mắt La Đại Cước.
Phải nói mặt nào của Lưu Quang Tông cũng tốt, nhưng về phương diện linh thú lại không có nửa điểm xuất sắc.
Lưu Quang Tông đã từng nuôi linh thú cấp thấp, nhưng khi chúng đến cao giai, linh thú do các tu sĩ chăn nuôi sẽ phẫn uất bỏ trốn hoặc bị nuôi tới chết… _(:3″ ∠)_
Đối với chuyện này, Vô Trần Đạo Quân cũng rất phiền muộn, nhưng trong tông môn không có nhân tài nuôi linh thú, Vô Trần Đạo Quân cũng hết cách. Dù sao đồ chơi này cũng được xem là một loại thiên phú, hơn nữa là thiên phú không thể dùng máy móc để kiểm tra!
Chính bởi vì những nguyên nhân này, khi Vô Trần Đạo Quân biết được ở đây có một con Địa Nham Long Trùng mới có thể hưng phấn như vậy.
Địa Nham Long Trùng rất tốt, tu vi cao thực lực mạnh, quan trọng nhất là…
—— nó không kén ăn! Bất luận là Tinh Thiết Xích Đồng hay là linh thạch bảo ngọc, chỉ cần là bằng đá đều có thể thỏa mãn nhu cầu của nó.
Hơn nữa nó da dày thịt báo không dễ chết, ngay lập tức Địa Nham Long Trùng quang vinh nhận được vị trí đầu tiên trong hy vọng thu hoạch được linh thú của Vô Trần Đạo Quân.
Khi La Vân Đạo Quân biết mình phải gánh vác ‘Nhiệm vụ gian khổ’ này thì lập tức cảm thấy không ổn lắm.
Ông vẫn cho tằng mình là tu sĩ không đáng tin cậy nhất trong Lưu Quang Tông —— không ai hơn ông, nhưng ông không ngờ trong chuyện thánh thú hộ sơn, suy nghĩ của Vô Trần Đạo Quân còn không đáng tin cậy hơn ông gấp một vạn lần!
Nếu Vô Trần Đạo Quân không phải là sư huynh, lúc đó ông hận không thể đánh hắn một trận, để hắn thanh tỉnh một chút.
Mặc dù ông là kiếm tu nhưng cũng chỉ là kiếm tu nguyên anh hậu kỳ. Vượt cấp khiêu chiến một Hóa Thần thì thôi đi, bảo ông đi bắt một con sâu Đại Thừa Kỳ hình thể khổng lồ… Bộ muốn giết chết sư đệ à?
Cũng may Vô Trần Đạo Quân dự định không để sư đệ nhà mình chịu chết —— tuy rằng mỗi lần chùi đít* giúp ông, Vô Trần cũng đã có suy nghĩ tương tự —— nhưng lần này thật sự không có!
(Chùi đít: làm những việc người khác vẫn chưa làm xong, ý ở đây là giải quyết hậu quả của La Vân Đạo Quân khi đi đắc tội những người khác)
Trong Lưu Quang Tông từng bảo tồn một món pháp bảo vô cùng kỳ lạ. Tác dụng của pháp bảo này khá yếu, bởi vì đây là pháp bảo đặc biệt bố trí cạm bẫy cho Địa Nham Long Trùng.
Loại vật tương tượng như thế này thường được đặt trong Tàng Bảo Các để các đệ tử chiêm ngưỡng… →. → Dù sao chỉ cần không sử dụng sẽ không có ai biết công năng của pháp bảo, đúng không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất