Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 350
Edit: Qiezi
Từ Tử Nham ngự kiếm bay tới, anh không can dự vào trận chiến của Từ Tử Dung mà chỉ lạnh lùng chú ý chiến trường phía dưới.
Các tu sĩ tận mắt nhìn thấy chủ nhân mình đi theo lông tóc vô thương diệt sát một tu sĩ Ma tộc, một đám hưng phấn, vừa gào thét vừa vọt về phía Đường Lang Ma đã không còn sức chiến đấu.
Trong đầu các tu sĩ chỉ có một suy nghĩ —— đoạt tài liệu! Thật nhiều tài liệu! Có thể đổi thiệt nhiều linh thạch a a a a a!!!
Nếu Từ Tử Nham nghe được tiếng lòng của các tu sĩ thì nhất định sẽ dở khóc dở cười. Không biết có phải do Từ Tử Nham giáo dục rất thành công hay không mà những người này nhìn Ma tộc không giống như nhìn kẻ địch, mà là từng khối linh thạch. _(:3″ ∠)_
Được rồi, đây coi như là một loại phương pháp giảm áp lực đi…
Từ Tử Nham vừa nhìn các tu sĩ bên dưới chém giết vừa chú ý Từ Tử Dung chiến đấu bên kia.
Chỉ thấy Ngưu Ma dưới sự bao vây của tấm màn huyết sắc, hình thể cực lớn bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng súc thành một đoàn cỡ con nghé, rơi mạnh xuống đất.
Từ Tử Dung hóa lại thành người, lạnh lẽo nhìn thây khô trên mặt đất. Hai mắt y lập lòe huyết sắc, sau đó lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm tên ma nhân còn lại nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu nhìn sang Từ Tử Nham gần trong gang tấc.
“Đừng tìm nữa, lúc ta tung Lôi Vẫn Diệt Thế, hắn đã bỏ chạy rồi. Chạy nhanh thật, dường như hoàn toàn không quan tâm sống chết hai tên kia.” Từ Tử Nham trầm giọng nói.
“Ừm.” Âm thanh Từ Tử Dung hơi khàn, đưa lưng về phía Từ Tử Nham mà nói.
Từ Tử Nham hơi cau mày, đây là lần đầu tiên Từ Tử Dung không chịu đối diện nói chuyện với anh, đương nhiên khiến anh nhận ra dị thường.
Thân hình Từ Tử Nham chợt biến, di chuyển tới trước người Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung không kịp phòng bị, bị ca ca chạy đến trước mặt, theo phản xạ nhất thời tính xoay mặt đi.
Sắc mặt Từ Tử Nham lạnh lùng: “Đệ trốn cái gì?” Nói xong liền vươn tay nâng cằm Từ Tử Dung, xoay mặt y lại.
Vẫn là gương mặt khiến người khác kinh diễm, cho dù đeo mặt nạ che giấu long văn nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp của y, thậm chí còn vì cái mặt nạ kia mà thêm một cảm giác thần bí.
Ánh mắt Từ Tử Dung hơi kích động, dường như không muốn Từ Tử Nham nhìn thấy mặt mình.
Từ Tử Nham hơi nghi ngờ, nhưng đối phương không phối hợp khiến anh rất khó chịu, vì thế trực tiếp cởi mặt nạ của y.
Gương mặt tinh xảo, long văn yêu dị, cùng với một đôi mắt huyết sắc khiến người ta khó quên —— đôi mắt huyết sắc?
Từ Tử Nham nhíu mày, hình như đã lâu anh không nhìn thấy mắt Tử Dung biến thành màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ ma mị.
Trước kia khi Từ Tử Dung phát tác phản phệ, tuy mắt biến thành màu đỏ nhưng đôi ngươi vẫn là màu đen, chỉ có tròng trắng ngập tơ máu, cho nên nhìn như màu đỏ mà thôi. Nhưng hiện tại ngay cả đồng tử cũng biến thành màu đỏ, thoạt nhìn chẳng những không dọa người mà còn có loại mỹ cảm khác.
“Ca ca không sợ sao?” Từ Tử Dung rầu rĩ nói. Đời trước, khi y bị gọi là Huyết Ma, đôi đồng tử đỏ rực này khiến kẻ khác rất kiêng kị. Bởi vì sau khi y dùng Huyết Hải Tâm Kinh hút máu đối phương, ánh mắt y sẽ biến thành như vậy.
Tuy y không biết đôi đồng tử đỏ có dị thường gì, nhưng từ miệng thuộc hạ, y biết được đôi đồng tử đỏ như có một sức mạnh quỷ dị khiến người khác kinh sợ. Người có tu vi hơi thấp nhìn một cái sẽ như lâm vào thi sơn huyết hải, ngay cả thức hải cũng có nguy cơ vỡ nát.
Lúc y là Huyết Ma, có thể lợi dụng đôi đồng tử đỏ để uy hiếp kẻ địch, kinh sợ thủ hạ. Nhưng đối mặt với người yêu của y, y không muốn thứ này dọa sợ ca ca.
Nhưng điều khiến y hoàn toàn không ngờ tới chính là ——
“Sợ? Sợ cái gì?” Từ Tử Nham không hiểu. Anh nhìn thây khô trên mặt đất rồi nhìn sang đôi mắt màu đỏ xinh đẹp của Từ Tử Dung, hoàn toàn không hiểu được. Chẳng lẽ Tử Dung lo anh không chấp nhận cách thức tàn sát này sao?
“Ca ca không sợ đôi mắt này sao?” Từ Tử Dung kinh ngạc hỏi.
Từ Tử Nham lại thử nhìn, ánh mắt đỏ rực như hồng bảo thạch, chỉ liếc mắt một cái, anh có cảm giác như lâm vào lốc xoáy.
Đương nhiên, loại cảm giác này cũng không khủng bố lắm, chỉ làm anh có xúc động muốn hôn môi. Trong vòng xoáy kia, anh như cảm nhận được tình yêu nồng nàn của Từ Tử Dung, khiến anh có chút kích động, cực kỳ muốn làm cái gì đó để bày tỏ tình yêu của mình đối với Tử Dung.
Cũng may loại sức mạnh này không quá cường đại, Từ Tử Nham chỉ cần tập trung tinh thần là có thể giãy ra. Dù sao bọn họ vẫn đang ở chiến trường, các tu sĩ bên dưới đang chém giết thảm liệt, anh không có tâm tư vào lúc này, ở tại địa điểm này làm ra chuyện gì bất thường.
“Có cái gì đáng sợ? Rất được mà. Tử Dung của ta xinh đẹp nhất.” Từ Tử Nham dỗ dành Từ Tử Dung.
Tuy rằng trong lòng Từ Tử Dung rất nghi ngờ, nhưng nhìn thái độ của ca ca không có nửa điểm ghét bỏ, thậm chí còn có chút rục rịch, việc này lập tức khiến y vui vẻ.
Hay là sau khi trùng sinh, Huyết Hải Tâm Kinh của y sinh ra biến hóa nào đó mà y không biết? Nếu không tại sao ca ca lại cảm thấy không sợ hãi?
Y cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn một con Đường Lang Ma.
Con Đường Lang Ma bị mấy tên tu sĩ chém rớt hai chân, đang nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn.
Trong lúc vô tình nó ngẩng đầu, cùng Từ Tử Dung đang đứng giữa không trung mắt đối mắt. Ầm một tiếng, đầu Đường Lang Ma nổ tung, chết đến mức không thể chết lại…
Từ Tử Dung:…
Y quay đầu nhìn ca ca, Từ Tử Nham vẫn mỉm cười, trong ánh mắt không có chút miễn cưỡng, rõ ràng cảm thấy mắt của y rất tuyệt.
Từ Tử Dung im lặng, được rồi, chắc cái này là phúc lợi của Huyết Hải Tâm Kinh đời này. Nếu ca ca thích ánh mắt này, người khác có cảm thấy khủng bố hay không cũng có liên quan gì tới y đâu.
Hơn nữa, nhìn thấy mạt cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt ca ca, Từ Tử Dung cũng có chút rục rịch. Y thầm cân nhắc, hay là… Sau này mỗi khi quyến rũ ca ca, y lấy đồng tử đỏ ra làm được không? Nói không chừng sẽ có hiệu quả đặc biệt nào đó…
Từ Tử Nham không biết trong lòng Từ Tử Dung đang đánh chủ ý gì, sau khi xác nhận Từ Tử Dung an toàn, anh chuyển lực chú ý xuống chiến trường bên dưới.
Hai tên nguyên anh Ma tộc ngã xuống, đối với Đường Lang Ma mà nói đã không còn đả kích mà là tuyệt vọng. Dưới sự công kích của các tu sĩ, Đường Lang Ma đã đánh mất ý chí chiến đấu, thậm chí ngay cả ý định tự bạo cũng không còn, đều bị một kiếm mất mạng.
Đợi đến khi tất cả Đường Lang Ma đều bị tàn sát hầu như sạch sẽ, các tu sĩ đồng loạt nhìn lên trời.
Từ Tử Nham trôi nổi giữa không trung, trên gương mặt anh tuấn toát lên vẻ lạnh lùng.
Anh nhìn các tu sĩ bên dưới, trong ánh mắt đầy vẻ tán dương: “Dọn dẹp chiến trường, nắm chặt thời gian, lúc nãy tu sĩ ma nhân đã trốn thoát, nói không chừng lúc nào đó đại quân Ma tộc lại đến đây. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, nếu ai cần pháp khí gì thì có thể đưa tài liệu đến chỗ luyện khí sư, bọn họ sẽ nhanh chóng giúp các ngươi võ trang.”
Tầm mắt sắc bén nhìn lướt một vòng: “Ta muốn nhắc nhở các ngươi, trận chiến này chỉ là bắt đầu, mọi người không được vì thắng lợi nho nhỏ này mà kiêu ngạo. Đường Lang Ma chỉ là Ma tộc cấp thấp nhất, đối chiến với chúng chỉ có thể xem như là luyện tập. Nếu có ai cảm thấy mình đã đủ mạnh, có thể dễ dàng giết Ma tộc thì ta đây nói các ngươi biết, một khi các ngươi gặp đội quân tinh nhuệ chân chính của Ma tộc, chờ đợi các ngươi chính là tử vong! Trong chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma tộc, chúng ta chỉ có thể không ngừng chiến đấu nâng cao bản thân, hôm nay ta thắng thật nhẹ nhàng nhưng không chừng ngày mai ta sẽ lâm vào khổ chiến. Các ngươi cũng như thế, cho nên ngàn vạn lần không được khinh địch. Trên chiến trường sinh tử, khinh địch chính là tử vong. Các ngươi hiểu chưa!”
“Đã hiểu!” Chúng tu sĩ đồng thanh kêu vang.
Từ Tử Nham hài lòng gật đầu: “Giữ vững tinh thần này, giữ vững thái độ này, Nhân tộc tất thắng! Đồ Ma Quân của ta nhất định có thể giết sạch Ma tộc!”
“Nhân tộc tất thắng!”
“Đồ Ma Quân tất thắng!”
“Giết sạch Ma tộc!!”
Các tu sĩ hô vang cuồng nhiệt. Trải qua trận chiến lần này, sự sùng bái Từ Tử Nham của bọn họ đã đạt tới điểm cao nhất.
Có thể nói, cho đến giờ phút này, Từ Tử Nham mới xem như hoàn toàn khống chế được Đồ Ma Quân, tất cả thành viên đều trở thành fan cuồng của Từ Tử Nham. Trải qua trận chiến này, thực lực cường đại của anh khắc sâu trong lòng họ, một chiêu tiêu diệt một gã nguyên anh Ma tộc —— thực lực cường đại kia, bất luận đặt ở đâu cũng là chiến tích khiến người khác khiếp sợ.
“Được rồi!” Từ Tử Nham vung tay lên, mỉm cười nói: “Đi thu thập chiến lợi phẩm của các ngươi đi! Tuy Đường Lang Ma là Ma tộc cấp thấp nhưng song đao trên tay chúng lại là tài liệu vô cùng tốt để luyện chế pháp khí. Các luyện khí sư trong thành vẫn đang tiếp tục nghiên cứu cách sử dụng tài liệu Ma tộc, ta tin rằng mấy thứ này cũng đủ để đổi lấy vật tư các ngươi cần.”
Vừa dứt lời, ngữ khí Từ Tử Nham hơi lạnh: “Các ngươi biết rõ quân kỷ của Đồ Ma Quân, nếu ai dám vi phạm, ta nghĩ Tử Dung rất vui vẻ cùng các ngươi thảo luận tính nghiêm túc của quân kỷ.”
Từ Tử Nham vừa nói xong, các tu sĩ phía dưới đồng loạt rùng mình.
Mọi người vô thức nhìn sang ‘đoàn’ thây khô trên mặt đất. Ngưu Ma vốn hình thể khổng lồ, bây giờ chỉ còn lại chút xíu như vậy, lại nghĩ đến nụ cười rét lạnh của Tiểu Từ tiền bối —— mọi người lại tiếp tục rùng mình thêm một cái.
Trong Đồ Ma Quân, quân kỷ là thứ tuyệt đối không thể vi phạm. Bất luận là tu sĩ nào, bất luận hắn có bao nhiêu lá gan, chỉ cần Từ Tử Dung vẫn còn quản lý quân kỷ, những người này tuyệt đối không dám có suy nghĩ đi khiêu chiến quân kỷ.
Từ tiền bối rất hòa ái, cũng rất dễ nói chuyện, nhưng Tiểu Từ tiền bối lại chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Không phải nói Tiểu Từ tiền bối hà khắc, mà là ngoại trừ một số câu hỏi liên quan đến trận chiến, Tiểu Từ tiền bối ít khi trao đổi với họ. Trong mắt y chỉ có ca ca, cả ngày đi theo Từ tiền bối như hình với bóng, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt sắc lẹm hoặc hơi thở lạnh lẽo xua đuổi những kẻ có ý đồ tiếp cận Từ tiền bối…
Từ Tử Nham ngự kiếm bay tới, anh không can dự vào trận chiến của Từ Tử Dung mà chỉ lạnh lùng chú ý chiến trường phía dưới.
Các tu sĩ tận mắt nhìn thấy chủ nhân mình đi theo lông tóc vô thương diệt sát một tu sĩ Ma tộc, một đám hưng phấn, vừa gào thét vừa vọt về phía Đường Lang Ma đã không còn sức chiến đấu.
Trong đầu các tu sĩ chỉ có một suy nghĩ —— đoạt tài liệu! Thật nhiều tài liệu! Có thể đổi thiệt nhiều linh thạch a a a a a!!!
Nếu Từ Tử Nham nghe được tiếng lòng của các tu sĩ thì nhất định sẽ dở khóc dở cười. Không biết có phải do Từ Tử Nham giáo dục rất thành công hay không mà những người này nhìn Ma tộc không giống như nhìn kẻ địch, mà là từng khối linh thạch. _(:3″ ∠)_
Được rồi, đây coi như là một loại phương pháp giảm áp lực đi…
Từ Tử Nham vừa nhìn các tu sĩ bên dưới chém giết vừa chú ý Từ Tử Dung chiến đấu bên kia.
Chỉ thấy Ngưu Ma dưới sự bao vây của tấm màn huyết sắc, hình thể cực lớn bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng súc thành một đoàn cỡ con nghé, rơi mạnh xuống đất.
Từ Tử Dung hóa lại thành người, lạnh lẽo nhìn thây khô trên mặt đất. Hai mắt y lập lòe huyết sắc, sau đó lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm tên ma nhân còn lại nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu nhìn sang Từ Tử Nham gần trong gang tấc.
“Đừng tìm nữa, lúc ta tung Lôi Vẫn Diệt Thế, hắn đã bỏ chạy rồi. Chạy nhanh thật, dường như hoàn toàn không quan tâm sống chết hai tên kia.” Từ Tử Nham trầm giọng nói.
“Ừm.” Âm thanh Từ Tử Dung hơi khàn, đưa lưng về phía Từ Tử Nham mà nói.
Từ Tử Nham hơi cau mày, đây là lần đầu tiên Từ Tử Dung không chịu đối diện nói chuyện với anh, đương nhiên khiến anh nhận ra dị thường.
Thân hình Từ Tử Nham chợt biến, di chuyển tới trước người Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung không kịp phòng bị, bị ca ca chạy đến trước mặt, theo phản xạ nhất thời tính xoay mặt đi.
Sắc mặt Từ Tử Nham lạnh lùng: “Đệ trốn cái gì?” Nói xong liền vươn tay nâng cằm Từ Tử Dung, xoay mặt y lại.
Vẫn là gương mặt khiến người khác kinh diễm, cho dù đeo mặt nạ che giấu long văn nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp của y, thậm chí còn vì cái mặt nạ kia mà thêm một cảm giác thần bí.
Ánh mắt Từ Tử Dung hơi kích động, dường như không muốn Từ Tử Nham nhìn thấy mặt mình.
Từ Tử Nham hơi nghi ngờ, nhưng đối phương không phối hợp khiến anh rất khó chịu, vì thế trực tiếp cởi mặt nạ của y.
Gương mặt tinh xảo, long văn yêu dị, cùng với một đôi mắt huyết sắc khiến người ta khó quên —— đôi mắt huyết sắc?
Từ Tử Nham nhíu mày, hình như đã lâu anh không nhìn thấy mắt Tử Dung biến thành màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ ma mị.
Trước kia khi Từ Tử Dung phát tác phản phệ, tuy mắt biến thành màu đỏ nhưng đôi ngươi vẫn là màu đen, chỉ có tròng trắng ngập tơ máu, cho nên nhìn như màu đỏ mà thôi. Nhưng hiện tại ngay cả đồng tử cũng biến thành màu đỏ, thoạt nhìn chẳng những không dọa người mà còn có loại mỹ cảm khác.
“Ca ca không sợ sao?” Từ Tử Dung rầu rĩ nói. Đời trước, khi y bị gọi là Huyết Ma, đôi đồng tử đỏ rực này khiến kẻ khác rất kiêng kị. Bởi vì sau khi y dùng Huyết Hải Tâm Kinh hút máu đối phương, ánh mắt y sẽ biến thành như vậy.
Tuy y không biết đôi đồng tử đỏ có dị thường gì, nhưng từ miệng thuộc hạ, y biết được đôi đồng tử đỏ như có một sức mạnh quỷ dị khiến người khác kinh sợ. Người có tu vi hơi thấp nhìn một cái sẽ như lâm vào thi sơn huyết hải, ngay cả thức hải cũng có nguy cơ vỡ nát.
Lúc y là Huyết Ma, có thể lợi dụng đôi đồng tử đỏ để uy hiếp kẻ địch, kinh sợ thủ hạ. Nhưng đối mặt với người yêu của y, y không muốn thứ này dọa sợ ca ca.
Nhưng điều khiến y hoàn toàn không ngờ tới chính là ——
“Sợ? Sợ cái gì?” Từ Tử Nham không hiểu. Anh nhìn thây khô trên mặt đất rồi nhìn sang đôi mắt màu đỏ xinh đẹp của Từ Tử Dung, hoàn toàn không hiểu được. Chẳng lẽ Tử Dung lo anh không chấp nhận cách thức tàn sát này sao?
“Ca ca không sợ đôi mắt này sao?” Từ Tử Dung kinh ngạc hỏi.
Từ Tử Nham lại thử nhìn, ánh mắt đỏ rực như hồng bảo thạch, chỉ liếc mắt một cái, anh có cảm giác như lâm vào lốc xoáy.
Đương nhiên, loại cảm giác này cũng không khủng bố lắm, chỉ làm anh có xúc động muốn hôn môi. Trong vòng xoáy kia, anh như cảm nhận được tình yêu nồng nàn của Từ Tử Dung, khiến anh có chút kích động, cực kỳ muốn làm cái gì đó để bày tỏ tình yêu của mình đối với Tử Dung.
Cũng may loại sức mạnh này không quá cường đại, Từ Tử Nham chỉ cần tập trung tinh thần là có thể giãy ra. Dù sao bọn họ vẫn đang ở chiến trường, các tu sĩ bên dưới đang chém giết thảm liệt, anh không có tâm tư vào lúc này, ở tại địa điểm này làm ra chuyện gì bất thường.
“Có cái gì đáng sợ? Rất được mà. Tử Dung của ta xinh đẹp nhất.” Từ Tử Nham dỗ dành Từ Tử Dung.
Tuy rằng trong lòng Từ Tử Dung rất nghi ngờ, nhưng nhìn thái độ của ca ca không có nửa điểm ghét bỏ, thậm chí còn có chút rục rịch, việc này lập tức khiến y vui vẻ.
Hay là sau khi trùng sinh, Huyết Hải Tâm Kinh của y sinh ra biến hóa nào đó mà y không biết? Nếu không tại sao ca ca lại cảm thấy không sợ hãi?
Y cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn một con Đường Lang Ma.
Con Đường Lang Ma bị mấy tên tu sĩ chém rớt hai chân, đang nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn.
Trong lúc vô tình nó ngẩng đầu, cùng Từ Tử Dung đang đứng giữa không trung mắt đối mắt. Ầm một tiếng, đầu Đường Lang Ma nổ tung, chết đến mức không thể chết lại…
Từ Tử Dung:…
Y quay đầu nhìn ca ca, Từ Tử Nham vẫn mỉm cười, trong ánh mắt không có chút miễn cưỡng, rõ ràng cảm thấy mắt của y rất tuyệt.
Từ Tử Dung im lặng, được rồi, chắc cái này là phúc lợi của Huyết Hải Tâm Kinh đời này. Nếu ca ca thích ánh mắt này, người khác có cảm thấy khủng bố hay không cũng có liên quan gì tới y đâu.
Hơn nữa, nhìn thấy mạt cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt ca ca, Từ Tử Dung cũng có chút rục rịch. Y thầm cân nhắc, hay là… Sau này mỗi khi quyến rũ ca ca, y lấy đồng tử đỏ ra làm được không? Nói không chừng sẽ có hiệu quả đặc biệt nào đó…
Từ Tử Nham không biết trong lòng Từ Tử Dung đang đánh chủ ý gì, sau khi xác nhận Từ Tử Dung an toàn, anh chuyển lực chú ý xuống chiến trường bên dưới.
Hai tên nguyên anh Ma tộc ngã xuống, đối với Đường Lang Ma mà nói đã không còn đả kích mà là tuyệt vọng. Dưới sự công kích của các tu sĩ, Đường Lang Ma đã đánh mất ý chí chiến đấu, thậm chí ngay cả ý định tự bạo cũng không còn, đều bị một kiếm mất mạng.
Đợi đến khi tất cả Đường Lang Ma đều bị tàn sát hầu như sạch sẽ, các tu sĩ đồng loạt nhìn lên trời.
Từ Tử Nham trôi nổi giữa không trung, trên gương mặt anh tuấn toát lên vẻ lạnh lùng.
Anh nhìn các tu sĩ bên dưới, trong ánh mắt đầy vẻ tán dương: “Dọn dẹp chiến trường, nắm chặt thời gian, lúc nãy tu sĩ ma nhân đã trốn thoát, nói không chừng lúc nào đó đại quân Ma tộc lại đến đây. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, nếu ai cần pháp khí gì thì có thể đưa tài liệu đến chỗ luyện khí sư, bọn họ sẽ nhanh chóng giúp các ngươi võ trang.”
Tầm mắt sắc bén nhìn lướt một vòng: “Ta muốn nhắc nhở các ngươi, trận chiến này chỉ là bắt đầu, mọi người không được vì thắng lợi nho nhỏ này mà kiêu ngạo. Đường Lang Ma chỉ là Ma tộc cấp thấp nhất, đối chiến với chúng chỉ có thể xem như là luyện tập. Nếu có ai cảm thấy mình đã đủ mạnh, có thể dễ dàng giết Ma tộc thì ta đây nói các ngươi biết, một khi các ngươi gặp đội quân tinh nhuệ chân chính của Ma tộc, chờ đợi các ngươi chính là tử vong! Trong chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma tộc, chúng ta chỉ có thể không ngừng chiến đấu nâng cao bản thân, hôm nay ta thắng thật nhẹ nhàng nhưng không chừng ngày mai ta sẽ lâm vào khổ chiến. Các ngươi cũng như thế, cho nên ngàn vạn lần không được khinh địch. Trên chiến trường sinh tử, khinh địch chính là tử vong. Các ngươi hiểu chưa!”
“Đã hiểu!” Chúng tu sĩ đồng thanh kêu vang.
Từ Tử Nham hài lòng gật đầu: “Giữ vững tinh thần này, giữ vững thái độ này, Nhân tộc tất thắng! Đồ Ma Quân của ta nhất định có thể giết sạch Ma tộc!”
“Nhân tộc tất thắng!”
“Đồ Ma Quân tất thắng!”
“Giết sạch Ma tộc!!”
Các tu sĩ hô vang cuồng nhiệt. Trải qua trận chiến lần này, sự sùng bái Từ Tử Nham của bọn họ đã đạt tới điểm cao nhất.
Có thể nói, cho đến giờ phút này, Từ Tử Nham mới xem như hoàn toàn khống chế được Đồ Ma Quân, tất cả thành viên đều trở thành fan cuồng của Từ Tử Nham. Trải qua trận chiến này, thực lực cường đại của anh khắc sâu trong lòng họ, một chiêu tiêu diệt một gã nguyên anh Ma tộc —— thực lực cường đại kia, bất luận đặt ở đâu cũng là chiến tích khiến người khác khiếp sợ.
“Được rồi!” Từ Tử Nham vung tay lên, mỉm cười nói: “Đi thu thập chiến lợi phẩm của các ngươi đi! Tuy Đường Lang Ma là Ma tộc cấp thấp nhưng song đao trên tay chúng lại là tài liệu vô cùng tốt để luyện chế pháp khí. Các luyện khí sư trong thành vẫn đang tiếp tục nghiên cứu cách sử dụng tài liệu Ma tộc, ta tin rằng mấy thứ này cũng đủ để đổi lấy vật tư các ngươi cần.”
Vừa dứt lời, ngữ khí Từ Tử Nham hơi lạnh: “Các ngươi biết rõ quân kỷ của Đồ Ma Quân, nếu ai dám vi phạm, ta nghĩ Tử Dung rất vui vẻ cùng các ngươi thảo luận tính nghiêm túc của quân kỷ.”
Từ Tử Nham vừa nói xong, các tu sĩ phía dưới đồng loạt rùng mình.
Mọi người vô thức nhìn sang ‘đoàn’ thây khô trên mặt đất. Ngưu Ma vốn hình thể khổng lồ, bây giờ chỉ còn lại chút xíu như vậy, lại nghĩ đến nụ cười rét lạnh của Tiểu Từ tiền bối —— mọi người lại tiếp tục rùng mình thêm một cái.
Trong Đồ Ma Quân, quân kỷ là thứ tuyệt đối không thể vi phạm. Bất luận là tu sĩ nào, bất luận hắn có bao nhiêu lá gan, chỉ cần Từ Tử Dung vẫn còn quản lý quân kỷ, những người này tuyệt đối không dám có suy nghĩ đi khiêu chiến quân kỷ.
Từ tiền bối rất hòa ái, cũng rất dễ nói chuyện, nhưng Tiểu Từ tiền bối lại chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Không phải nói Tiểu Từ tiền bối hà khắc, mà là ngoại trừ một số câu hỏi liên quan đến trận chiến, Tiểu Từ tiền bối ít khi trao đổi với họ. Trong mắt y chỉ có ca ca, cả ngày đi theo Từ tiền bối như hình với bóng, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt sắc lẹm hoặc hơi thở lạnh lẽo xua đuổi những kẻ có ý đồ tiếp cận Từ tiền bối…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất