Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 397
Edit: Qiezi
Từ Tử Nham đau đầu xoa xoa thái dương, cảm thấy trấn nhỏ vô cùng quỷ dị, chuyện đã xảy ra càng không bình thường.
Từng chuyện, từng chuyện bí ẩn như sương mù dày đặc, đường rời khỏi đây bị giấu trong màn sương, không biết nút thắt ở đâu để tháo gỡ mớ bòng bong này.
“Ca ca đừng quá nôn nóng, dù sao chúng ta vẫn luôn bên nhau.” Từ Tử Dung từ phía sau ôm lấy ca ca, khóe môi nhếch lên khẽ cười. Chỉ cần có thể ở cạnh ca ca, y ở đâu cũng được.
“Đừng nghịch!” Từ Tử Nham không biết Từ Tử Dung đang nghĩ tới khả năng nhốt anh vào phòng tối, chỉ theo thói quen cụng đầu y một cái.
Từ Tử Dung tiếc nuối liếm khóe môi, bỏ đi, tuy rằng cảm thấy thân thể trần truồng của ca ca phối với xích bạc sẽ rất hấp dẫn, nhưng có thể được ca ca chủ động âu yếm, hôn môi cũng rất tuyệt…
Cá và tay gấu, ngươi không thể có được cả hai. Suy nghĩ giam ca ca luôn cám dỗ y, nhưng để ca ca chủ động mới có thể lựa chọn các kiểu hoan ái đa dạng, rất rõ ràng, sức cám dỗ của vế sau lớn hơn!
“Đệ đang nghĩ gì đó?” Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang mỉm cười kỳ quái, tự dưng rùng mình, ==, sao lại cảm thấy mông lành lạnh nhỉ? Rõ ràng ta có mặc quần…
“Không có gì…” Lúc này Từ Tử Dung mỉm cười vô cùng ngọt ngào, ngọt đến mức ngay cả Từ Tử Nham đã quen với gương mặt xinh đẹp của y cũng bị làm cho mụ mị.
(﹃) chảy nước miếng
Mấy giây sau ——
Từ Tử Nham: (:3″ ∠) Anh luôn cảm thấy sau khi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện xui xẻo…
Hai huynh đệ kết thúc bằng cái liếc mắt đưa tình (không phải đâu!), Từ Tử Nham mang một bụng nghi ngờ cùng Từ Tử Dung quay về nhà trọ.
Thiên Nhạc quay về sớm hơn bọn họ một chút, lúc này đang cầm ấm trà rót nước, bưng chén trà định uống một ngụm.
“Khoan đã!” Từ Tử Nham thấy thế, tự dưng có dự cảm, đột nhiên thốt lên.
Nhưng Thiên Nhạc lại không biết bọn họ đã về, hắn muốn uống chén trà này.
Choang!
Từ Tử Dung ném dao găm, thành công hất chén trà xuống đất. Thiên Nhạc biến sắc, đột nhiên đứng lên đề phòng.
“Là ai!”
Từ Tử Nham lợi dụng cách thức đêm qua, đổ nước trà lên bàn viết chữ.
Thiên Nhạc nhìn linh khí xung quanh linh trà bị đổ, khóe môi giật một cái: “Các ngươi viết chữ thì viết đi, đừng lãng phí bình linh trà của ta… Đây là linh trà tiểu nhị tìm riêng cho ta, các ngươi lãng phí như thế, tương lai sẽ bị sét đánh đấy!”
Từ Tử Nham liếc mắt một cái, dùng ngón tay viết lên bàn: “Đừng động vào bất kỳ đồ ăn thức uống nào trong trấn!”
Thiên Nhạc nhìn chữ, đuôi mày nhướng lên: “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Nước trên bàn di chuyển, vẽ thành hai chữ trực giác.
Thiên Nhạc: …..
Thiên Nhạc xoa thái dương, bỏ đi, trực giác thì trực giác, có đôi khi trực giác con người rất đáng tin. Giống như ban đầu, không hiểu tại sao mà hắn nhìn Từ Tử Nham rất vừa mắt.
Đôi bên bắt đầu trao đổi tin tức lần hai. Từ mấy điểm đáng ngờ mà đôi bên cùng phát hiện, Quỷ Thần Tế trong trấn đúng là một lễ tế rất kỳ lạ.
Người nói chuyện với Thiên Nhạc đều là dân chúng bình thường, bởi vậy từ miệng bọn họ, Thiên Nhạc biết được tin tức là: Thông qua Quỷ Thần Tế, dâng tế phẩm cho quỷ thần có thể được quỷ thần phù hộ trường sinh bất lão.
Nhưng tin tức Từ Tử Nham lấy được từ đám quỷ quái kia là: Thông qua hiến tế Quỷ Thần Tế, có thể cho quỷ quái hóa thành người, tu vi tăng tiến.
Cùng là Quỷ Thần Tế, ban ngày người tế, ban đêm quỷ tế. Rõ ràng là cùng một thân thể lại có thể cầu được kết quả khác nhau, có thể thấy Quỷ Thần Tế này rất kỳ lạ.
Người sống cầu trường sinh, quỷ quái cầu hóa thành người. Xem ra trấn nhỏ xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ ngày đêm luân phiên, dường như rất phù hợp với yêu cầu của người/quỷ ở đây.
“Tối ngày mốt bắt đầu Quỷ Thần Tế, chúng ta còn một ngày điều tra, tốt nhất phải làm rõ việc này, bằng không…” Sắc mặt Từ Tử Nham khá âm trầm, ‘trực giác’ nói cho anh biết, nếu không thể làm rõ bí mật trước khi tiến hành Quỷ Thần Tế, e rằng bọn họ sẽ không thể ra ngoài.
Đám ‘phu khuân vác’ ở bên sông, nói không chừng chính là kết cục của bọn họ.
Từ Tử Nham nghĩ đến thân thể bị giam cầm, phải đóng vai một người nào đó, cuộc sống như thế thật sự làm người ta kinh hãi.
Đêm tối, khi ngôi sao đầu tiên lóe sáng thì bầu trời lập tức biến thành cái dạng xám trắng mông lung.
Mọi người trong trấn như cởi bỏ lớp vỏ loài người, lộ ra hình tượng ma quỷ hung ác. Nhưng chuyện bọn họ thảo luận vẫn là về gia đình, mấy việc lông gà vỏ tỏi, tình hình như thế thật khiến người ta buồn cười.
“Hai vị khách quan? Hai vị vẫn chưa đi sao?” Tiểu nhị xương khô lên lầu dọn dẹp bàn, thấy hai người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ngồi cạnh cửa sổ, kinh ngạc hỏi.
“Hả? Chúng ta không đi, bộ kỳ lạ lắm sao?” Từ Tử Nham mỉm cười hỏi.
Tiểu nhị xương khô sờ mũi, cười ngượng ngùng, hàm răng trắng bệnh cọ vào nhau, âm thanh vô cùng hãi hùng.
“Không phải, chỉ là sắp đến Quỷ Thần Tế, nếu hai vị không đi thì sẽ mãi mãi ở lại nơi này… Hì hì hì…” Tiểu nhị nói, hai đốm lửa trong đầu lâu hưng phấn nhún nhảy, dường như đối với chuyện có người gia nhập trấn nhỏ rất hưng phấn.
Ánh mắt Từ Tử Dung lạnh xuống, túm chặt cổ tiểu nhị, đập mạnh xuống bàn. Y quát lên: “Nói, mãi mãi ở lại đây là sao?”
Tiểu nhị kêu đau, hai đốm lửa nhanh chóng rụt lại. Tiểu nhị run rẩy nhìn Từ Tử Dung: “Vị khách quan này, có gì từ từ nói!”
Hành động của Từ Tử Dung kinh động mấy vị khách trên lầu hai. Đám yêu ma quỷ quái thấy Từ Tử Dung ‘hung dữ’ như vậy, chúng như người thường làm ầm ĩ lên, dường như hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Lão bản lầu dưới nghe tiếng khách la hét, vội vã chạy lên. Lão bản nhà trọ là một người mập mạp, nhưng đến buổi tối, bộ xương này lại nhìn rất thon thả, ngay cả động tác cũng nhanh hơn ban ngày nhiều.
“Ơ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lão bãn vừa lên lầu liền nhìn về phía Từ Tử Dung, bị ánh mắt sắc bén của y uy hiếp, nhất thời sợ hết hồn, vội khoát tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm! Vị khách quan này, có phải bổn tiệm chăm sóc không chu toàn không? Xin khách quan đừng giận, có gì từ từ thương lượng!”
Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn lão bản, không thèm để ý tới hắn.
Trái lại là Từ Tử Nham nhận được lời nhắn của Từ Tử Dung, vội vàng ra vẻ như người hòa giải, cố ý xụ mặt với lão bản: “Tiểu nhị các ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta chỉ dừng chân ở đây vài ngày, hắn lại nói chúng ta mãi mãi không thể rời khỏi đây. Ngươi cũng là người làm ăn, phải biết hành thương* như chúng ta kỵ nhất mấy lời này!”
(Hành thương: thương nhân buôn bán nhiều nơi, phải đi quãng đường rất xa)
Lão bản nghe vậy tức khắc giận dữ liếc tiểu nhị, lòng thầm mắng: “Thương nhân vốn vào nam ra bắc, sợ nhất là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi nói người ta mãi mãi không đi được, chẳng phải muốn rủa chết người ta à? Nói mấy lời này, ngươi bị đánh cũng còn may mắn!”
Cho dù lòng thầm mắng nhưng hắn biết tiểu nhị không có ý xấu, chỉ hơi ngốc, nói khá thẳng thắn nên mới rước lấy phiền toái này.
Lão bản liên tục chắp tay hành lễ với Từ Tử Nham, giải thích một phen. Từ Tử Nham cũng không phải cố chấp không bỏ qua, anh nháy mắt với Từ Tử Dung, y lập tức buông tiểu nhị ra.
Tiểu nhị xương khô bị Từ Tử Dung dễ dàng áp chế run sợ chạy xuống lầu, để lại lão bản đáng thương thu dọn tàn cục.
“Ngươi nói… Tiểu nhị nhà ngươi chỉ không biết cách nói chuyện, không phải nguyền rủa chúng ta?” Từ Tử Nham mỉm cười, không định để lão bản ậm ừ cho qua.
Thông qua hai ngày quan sát, anh phát hiện người trong trấn vô cùng đoàn kết, đoàn kết tới mức khó tin.
Từ Tử Nham không phải không thấy đại gia tộc hòa thuận, giữa các chi cũng rất đồng lòng, nhưng sự hòa thuận này được thành lập trên quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nếu nói cả trấn đoàn kết như một đại gia đình? Hoặc là người sống trong trấn đều là thánh nhân, hoặc là mọi người trong trấn có chung một bí mật.
Ngoại trừ hai nguyên nhân này, anh thật sự không nghĩ ra còn lý do nào có thể khiến tất cả dân trấn đoàn kết một lòng.
Bất luận là Thiên Nhạc ban ngày đi khắp nơi hỏi thăm hoặc là anh buổi tối nói chuyện phiếm với đám quỷ quái, tất cả đều thuộc về vị trí ‘người ngoài’, thế nhưng Thiên Nhạc dường như đã được dân trấn tiếp nhận. Vậy anh có thể suy đoán rằng, thật ra những ‘người ngoài’ như bọn họ đều có thể cùng chung bí mật với dân trấn, sau đó được thêm vào ‘đại gia đình’ này không?
Nếu thật là như vậy, chỉ cần lợi dụng cơ hội nho nhỏ này, anh tuyệt đối có thể biết được nội dung bí mật từ miệng lão bản nhà trọ!
Lão bản xương khô nghe Từ Tử Nham nói xong, vẻ mặt hơi do dự, dường như không biết có nên nói hay không.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Từ Tử Nham.
Bị hai đốm ma trơi sáng rực nhìn thẳng, cho dù là Từ Tử Nham cũng bị dọa sợ.
Nhưng biểu hiện của anh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí mí mắt cũng không run, biểu đạt trọn vẹn hai chữ bình tĩnh.
Hai đốm lửa trong hốc mắt lão bản hơi nảy lên, hắn đột nhiên bật cười âm trầm: “Khách quan, thật ra… Mục đích hai vị tới nơi này để tham gia Quỷ Thần Tế đúng không?”
Từ Tử Nham nheo mắt, thản nhiên hỏi: “Vì sao nói như vậy?”
Lão bản lại bật cười đáng sợ, hắn tỏ vẻ như rất thân quen với Từ Tử Nham, vỗ mạnh vai anh: “Chậc, chọn ngay lúc này đến Quỷ Giang Nam của chúng ta, ta lại không ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấu mục đích của hai vị. Tuy rằng ta không biết tại sao hai vị biết bí mật Quỷ Thần Tế, nhưng khách quan đã tới nơi này xem như có duyên. Ta nghĩ quỷ thần đại nhân chắc sẽ không để bụng nhiều thêm mấy dân trấn đâu.”
Từ Tử Nham rũ mắt, khẽ cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Lão bản cười ha hả: “Ta biết khách quan sẽ không ngu xuẩn như mấy người mới tới. Chậc chậc, phu khuân vác, những người này đúng là ghê gớm, ngay cả quy củ ở Quỷ Giang Nam mà cũng không biết, dám giết người lung tung trong trấn, đúng là ngu ngốc!”
Từ Tử Nham đau đầu xoa xoa thái dương, cảm thấy trấn nhỏ vô cùng quỷ dị, chuyện đã xảy ra càng không bình thường.
Từng chuyện, từng chuyện bí ẩn như sương mù dày đặc, đường rời khỏi đây bị giấu trong màn sương, không biết nút thắt ở đâu để tháo gỡ mớ bòng bong này.
“Ca ca đừng quá nôn nóng, dù sao chúng ta vẫn luôn bên nhau.” Từ Tử Dung từ phía sau ôm lấy ca ca, khóe môi nhếch lên khẽ cười. Chỉ cần có thể ở cạnh ca ca, y ở đâu cũng được.
“Đừng nghịch!” Từ Tử Nham không biết Từ Tử Dung đang nghĩ tới khả năng nhốt anh vào phòng tối, chỉ theo thói quen cụng đầu y một cái.
Từ Tử Dung tiếc nuối liếm khóe môi, bỏ đi, tuy rằng cảm thấy thân thể trần truồng của ca ca phối với xích bạc sẽ rất hấp dẫn, nhưng có thể được ca ca chủ động âu yếm, hôn môi cũng rất tuyệt…
Cá và tay gấu, ngươi không thể có được cả hai. Suy nghĩ giam ca ca luôn cám dỗ y, nhưng để ca ca chủ động mới có thể lựa chọn các kiểu hoan ái đa dạng, rất rõ ràng, sức cám dỗ của vế sau lớn hơn!
“Đệ đang nghĩ gì đó?” Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang mỉm cười kỳ quái, tự dưng rùng mình, ==, sao lại cảm thấy mông lành lạnh nhỉ? Rõ ràng ta có mặc quần…
“Không có gì…” Lúc này Từ Tử Dung mỉm cười vô cùng ngọt ngào, ngọt đến mức ngay cả Từ Tử Nham đã quen với gương mặt xinh đẹp của y cũng bị làm cho mụ mị.
(﹃) chảy nước miếng
Mấy giây sau ——
Từ Tử Nham: (:3″ ∠) Anh luôn cảm thấy sau khi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện xui xẻo…
Hai huynh đệ kết thúc bằng cái liếc mắt đưa tình (không phải đâu!), Từ Tử Nham mang một bụng nghi ngờ cùng Từ Tử Dung quay về nhà trọ.
Thiên Nhạc quay về sớm hơn bọn họ một chút, lúc này đang cầm ấm trà rót nước, bưng chén trà định uống một ngụm.
“Khoan đã!” Từ Tử Nham thấy thế, tự dưng có dự cảm, đột nhiên thốt lên.
Nhưng Thiên Nhạc lại không biết bọn họ đã về, hắn muốn uống chén trà này.
Choang!
Từ Tử Dung ném dao găm, thành công hất chén trà xuống đất. Thiên Nhạc biến sắc, đột nhiên đứng lên đề phòng.
“Là ai!”
Từ Tử Nham lợi dụng cách thức đêm qua, đổ nước trà lên bàn viết chữ.
Thiên Nhạc nhìn linh khí xung quanh linh trà bị đổ, khóe môi giật một cái: “Các ngươi viết chữ thì viết đi, đừng lãng phí bình linh trà của ta… Đây là linh trà tiểu nhị tìm riêng cho ta, các ngươi lãng phí như thế, tương lai sẽ bị sét đánh đấy!”
Từ Tử Nham liếc mắt một cái, dùng ngón tay viết lên bàn: “Đừng động vào bất kỳ đồ ăn thức uống nào trong trấn!”
Thiên Nhạc nhìn chữ, đuôi mày nhướng lên: “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Nước trên bàn di chuyển, vẽ thành hai chữ trực giác.
Thiên Nhạc: …..
Thiên Nhạc xoa thái dương, bỏ đi, trực giác thì trực giác, có đôi khi trực giác con người rất đáng tin. Giống như ban đầu, không hiểu tại sao mà hắn nhìn Từ Tử Nham rất vừa mắt.
Đôi bên bắt đầu trao đổi tin tức lần hai. Từ mấy điểm đáng ngờ mà đôi bên cùng phát hiện, Quỷ Thần Tế trong trấn đúng là một lễ tế rất kỳ lạ.
Người nói chuyện với Thiên Nhạc đều là dân chúng bình thường, bởi vậy từ miệng bọn họ, Thiên Nhạc biết được tin tức là: Thông qua Quỷ Thần Tế, dâng tế phẩm cho quỷ thần có thể được quỷ thần phù hộ trường sinh bất lão.
Nhưng tin tức Từ Tử Nham lấy được từ đám quỷ quái kia là: Thông qua hiến tế Quỷ Thần Tế, có thể cho quỷ quái hóa thành người, tu vi tăng tiến.
Cùng là Quỷ Thần Tế, ban ngày người tế, ban đêm quỷ tế. Rõ ràng là cùng một thân thể lại có thể cầu được kết quả khác nhau, có thể thấy Quỷ Thần Tế này rất kỳ lạ.
Người sống cầu trường sinh, quỷ quái cầu hóa thành người. Xem ra trấn nhỏ xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ ngày đêm luân phiên, dường như rất phù hợp với yêu cầu của người/quỷ ở đây.
“Tối ngày mốt bắt đầu Quỷ Thần Tế, chúng ta còn một ngày điều tra, tốt nhất phải làm rõ việc này, bằng không…” Sắc mặt Từ Tử Nham khá âm trầm, ‘trực giác’ nói cho anh biết, nếu không thể làm rõ bí mật trước khi tiến hành Quỷ Thần Tế, e rằng bọn họ sẽ không thể ra ngoài.
Đám ‘phu khuân vác’ ở bên sông, nói không chừng chính là kết cục của bọn họ.
Từ Tử Nham nghĩ đến thân thể bị giam cầm, phải đóng vai một người nào đó, cuộc sống như thế thật sự làm người ta kinh hãi.
Đêm tối, khi ngôi sao đầu tiên lóe sáng thì bầu trời lập tức biến thành cái dạng xám trắng mông lung.
Mọi người trong trấn như cởi bỏ lớp vỏ loài người, lộ ra hình tượng ma quỷ hung ác. Nhưng chuyện bọn họ thảo luận vẫn là về gia đình, mấy việc lông gà vỏ tỏi, tình hình như thế thật khiến người ta buồn cười.
“Hai vị khách quan? Hai vị vẫn chưa đi sao?” Tiểu nhị xương khô lên lầu dọn dẹp bàn, thấy hai người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ngồi cạnh cửa sổ, kinh ngạc hỏi.
“Hả? Chúng ta không đi, bộ kỳ lạ lắm sao?” Từ Tử Nham mỉm cười hỏi.
Tiểu nhị xương khô sờ mũi, cười ngượng ngùng, hàm răng trắng bệnh cọ vào nhau, âm thanh vô cùng hãi hùng.
“Không phải, chỉ là sắp đến Quỷ Thần Tế, nếu hai vị không đi thì sẽ mãi mãi ở lại nơi này… Hì hì hì…” Tiểu nhị nói, hai đốm lửa trong đầu lâu hưng phấn nhún nhảy, dường như đối với chuyện có người gia nhập trấn nhỏ rất hưng phấn.
Ánh mắt Từ Tử Dung lạnh xuống, túm chặt cổ tiểu nhị, đập mạnh xuống bàn. Y quát lên: “Nói, mãi mãi ở lại đây là sao?”
Tiểu nhị kêu đau, hai đốm lửa nhanh chóng rụt lại. Tiểu nhị run rẩy nhìn Từ Tử Dung: “Vị khách quan này, có gì từ từ nói!”
Hành động của Từ Tử Dung kinh động mấy vị khách trên lầu hai. Đám yêu ma quỷ quái thấy Từ Tử Dung ‘hung dữ’ như vậy, chúng như người thường làm ầm ĩ lên, dường như hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Lão bản lầu dưới nghe tiếng khách la hét, vội vã chạy lên. Lão bản nhà trọ là một người mập mạp, nhưng đến buổi tối, bộ xương này lại nhìn rất thon thả, ngay cả động tác cũng nhanh hơn ban ngày nhiều.
“Ơ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lão bãn vừa lên lầu liền nhìn về phía Từ Tử Dung, bị ánh mắt sắc bén của y uy hiếp, nhất thời sợ hết hồn, vội khoát tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm! Vị khách quan này, có phải bổn tiệm chăm sóc không chu toàn không? Xin khách quan đừng giận, có gì từ từ thương lượng!”
Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn lão bản, không thèm để ý tới hắn.
Trái lại là Từ Tử Nham nhận được lời nhắn của Từ Tử Dung, vội vàng ra vẻ như người hòa giải, cố ý xụ mặt với lão bản: “Tiểu nhị các ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta chỉ dừng chân ở đây vài ngày, hắn lại nói chúng ta mãi mãi không thể rời khỏi đây. Ngươi cũng là người làm ăn, phải biết hành thương* như chúng ta kỵ nhất mấy lời này!”
(Hành thương: thương nhân buôn bán nhiều nơi, phải đi quãng đường rất xa)
Lão bản nghe vậy tức khắc giận dữ liếc tiểu nhị, lòng thầm mắng: “Thương nhân vốn vào nam ra bắc, sợ nhất là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi nói người ta mãi mãi không đi được, chẳng phải muốn rủa chết người ta à? Nói mấy lời này, ngươi bị đánh cũng còn may mắn!”
Cho dù lòng thầm mắng nhưng hắn biết tiểu nhị không có ý xấu, chỉ hơi ngốc, nói khá thẳng thắn nên mới rước lấy phiền toái này.
Lão bản liên tục chắp tay hành lễ với Từ Tử Nham, giải thích một phen. Từ Tử Nham cũng không phải cố chấp không bỏ qua, anh nháy mắt với Từ Tử Dung, y lập tức buông tiểu nhị ra.
Tiểu nhị xương khô bị Từ Tử Dung dễ dàng áp chế run sợ chạy xuống lầu, để lại lão bản đáng thương thu dọn tàn cục.
“Ngươi nói… Tiểu nhị nhà ngươi chỉ không biết cách nói chuyện, không phải nguyền rủa chúng ta?” Từ Tử Nham mỉm cười, không định để lão bản ậm ừ cho qua.
Thông qua hai ngày quan sát, anh phát hiện người trong trấn vô cùng đoàn kết, đoàn kết tới mức khó tin.
Từ Tử Nham không phải không thấy đại gia tộc hòa thuận, giữa các chi cũng rất đồng lòng, nhưng sự hòa thuận này được thành lập trên quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nếu nói cả trấn đoàn kết như một đại gia đình? Hoặc là người sống trong trấn đều là thánh nhân, hoặc là mọi người trong trấn có chung một bí mật.
Ngoại trừ hai nguyên nhân này, anh thật sự không nghĩ ra còn lý do nào có thể khiến tất cả dân trấn đoàn kết một lòng.
Bất luận là Thiên Nhạc ban ngày đi khắp nơi hỏi thăm hoặc là anh buổi tối nói chuyện phiếm với đám quỷ quái, tất cả đều thuộc về vị trí ‘người ngoài’, thế nhưng Thiên Nhạc dường như đã được dân trấn tiếp nhận. Vậy anh có thể suy đoán rằng, thật ra những ‘người ngoài’ như bọn họ đều có thể cùng chung bí mật với dân trấn, sau đó được thêm vào ‘đại gia đình’ này không?
Nếu thật là như vậy, chỉ cần lợi dụng cơ hội nho nhỏ này, anh tuyệt đối có thể biết được nội dung bí mật từ miệng lão bản nhà trọ!
Lão bản xương khô nghe Từ Tử Nham nói xong, vẻ mặt hơi do dự, dường như không biết có nên nói hay không.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Từ Tử Nham.
Bị hai đốm ma trơi sáng rực nhìn thẳng, cho dù là Từ Tử Nham cũng bị dọa sợ.
Nhưng biểu hiện của anh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí mí mắt cũng không run, biểu đạt trọn vẹn hai chữ bình tĩnh.
Hai đốm lửa trong hốc mắt lão bản hơi nảy lên, hắn đột nhiên bật cười âm trầm: “Khách quan, thật ra… Mục đích hai vị tới nơi này để tham gia Quỷ Thần Tế đúng không?”
Từ Tử Nham nheo mắt, thản nhiên hỏi: “Vì sao nói như vậy?”
Lão bản lại bật cười đáng sợ, hắn tỏ vẻ như rất thân quen với Từ Tử Nham, vỗ mạnh vai anh: “Chậc, chọn ngay lúc này đến Quỷ Giang Nam của chúng ta, ta lại không ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấu mục đích của hai vị. Tuy rằng ta không biết tại sao hai vị biết bí mật Quỷ Thần Tế, nhưng khách quan đã tới nơi này xem như có duyên. Ta nghĩ quỷ thần đại nhân chắc sẽ không để bụng nhiều thêm mấy dân trấn đâu.”
Từ Tử Nham rũ mắt, khẽ cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Lão bản cười ha hả: “Ta biết khách quan sẽ không ngu xuẩn như mấy người mới tới. Chậc chậc, phu khuân vác, những người này đúng là ghê gớm, ngay cả quy củ ở Quỷ Giang Nam mà cũng không biết, dám giết người lung tung trong trấn, đúng là ngu ngốc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất