Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 404
Edit: Qiezi
Tề thành chủ chống cằm: “Chuyện xảy ra sau đó gần như thuận lý thành chương. Bởi vì chúng ta không có cách quay về, vì thế đành ở lại nơi này. Đáng tiếc…” Nàng cười tự giễu: “Có lẽ chúng ta xui xẻo, trong quá trình tìm cách quay về thì vô tình tạo ra vết nứt.”
“Thông với Quỷ Giang Nam?” Từ Tử Dung giật mình hỏi.
Tề thành chủ nhìn y, xoa tay ghen tỵ nam nhân còn xinh đẹp hơn nàng, sau đó vứt suy nghĩ này sang một bên, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
“Vậy vì sao nhóm các ngươi không thông qua vết nứt kia, quay về Trung Tâm Thành?”
Tề thành chủ cười khổ, nhẹ nhàng kể lại chuyện xảy ra tiếp theo.
Hơn nữa, không biết những người trong Trung Tâm Thành xui xẻo hay như thế nào, đang yên đang lành thì đột nhiên nổi gió lớn, cuốn bọn họ vào thế giới này. Bọn họ vất vả tìm đường ra nhưng không thành, nhiều lần gian khổ, khó khăn lắm mới mở được khe hở, lại không ngờ gặp phải phiền toái càng lớn hơn.
Theo như lời Tề thành chủ, những người trong Quỷ Giang Nam không thể xem là người sống, bọn họ đều là người dân trong Trung Tâm Thành đã qua đời trước đó. Bởi vì lúc trước ù ù cạc cạc bị kéo vào thế giới này, hơn nữa ở đây còn có nhiều điểm quỷ dị, cho nên tại thời điểm đó, thành chủ đã hạ lệnh thu gom hồn phách của người dân đã chết, sợ hồn phách bọn họ ở đây sẽ không thể chuyển kiếp.
Sau này, qua một thời gian dài nghiên cứu, khó khăn lắm mới mở được khe hở đến thế giới thật. Nhưng khi mọi người đang vui mừng, có hy vọng về nhà thì sự thật lại hung hăng đả kích bọn họ.
Khe hở bọn họ mở ra trở thành sợi dây nối hai thế giới, ma khí trong thế giới này bắt đầu điên cuồng tràn vào thế giới thật. Một thôn trấn Giang Nam yên bình trong nháy mắt biến thành tòa thành chết, ma khí nồng đậm như vậy, ngay cả tu sĩ nguyên anh còn chịu không nổi, huống gì người phàm.
Tu sĩ tạo ra khe hở sững sờ, bọn họ muốn quay về thế giới thật nhưng không muốn phải trả giá bằng sự hủy diệt thế giới. Mắt thấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả một trấn nhỏ chết sạch, họ không cần nghĩ cũng biết nếu ma khí này khuếch tán ra ngoài, thế giới thật sẽ biến thành dạng gì.
Tuy bọn họ là tu sĩ nhưng thái độ đối với người phàm lại hoàn toàn khác bốn tên tiên nhị đại kiêu căng kia.
Bọn họ rất quý trọng sinh mệnh người phàm. Trong mắt họ, tuy người phàm yếu ớt nhưng thắng về số lượng, vô số tu sĩ có thiên phú đều được khai thác trong quần thể người phàm.
Tu sĩ có tu vi càng cao, tỷ lệ có con càng thấp. Nếu mặc kệ người phàm tử vong, sớm muộn gì cũng có một ngày tu sĩ sẽ tuyệt chủng.
Bởi vì bọn họ có quan niệm lâu đời này nên nhận thức rất rõ hậu quả nghiêm trọng khi phát tán ma khí.
Ma khí nồng đậm đột nhiên xuất hiện có thể giết toàn bộ người phàm của cả vực chỉ trong một thời gian ngắn. Nếu ma khí phát tán trong thời gian dài vẫn giữ nồng độ đậm như vậy, e rằng ngay cả tu sĩ cũng không sống nổi.
Vì tránh để thảm kịch này xảy ra, tu sĩ phụ trách mở khe quyết định nhanh chóng đóng khe hở, nhưng không ngờ ma khí trong thế giới này như cá mập ngửi thấy mùi máu, bắt đầu điên cuồng tràn qua khe hở kia.
Tu sĩ quá sợ hãi, tuy rằng tu vi của hắn rất cao nhưng đối mặt với ma khí cả thế giới vẫn không đủ sức, tận mắt nhìn thấy ma khí bạo ngược sẽ tràn qua khe hở hủy diệt thế giới kia, hắn hạ quyết tâm, dùng tu vi của bản thân tạo ra một không gian đặc biệt, triệt để cách ly trấn nhỏ Giang Nam với thế giới thật.
Một thôn trấn không tồn tại ở thế giới thật, đương nhiên không thể trở thành con đường phát tán ma khí. Nhưng điều khiến người khác hoảng sợ chính là hình như thế giới thật có lực hấp dẫn trời sinh với ma khí ở thế giới này. Ma khí phát tán ở trấn nhỏ Giang Nam tự sinh ra liên hệ nào đó với Trung Tâm Thành, do đó nối liền trấn nhỏ Quỷ Giang Nam với Trung Tâm Thành.
Thông qua sự nối liền với Trung Tâm Thành, ma khí vẫn có thể tiến vào thế giới thật. Nhưng vì trấn nhỏ Quỷ Giang Nam đặc biệt nên số lượng ma khí có thể phát tán cũng không nhiều.
Nhưng nếu không khống chế chút ma khí này thì sớm muộn cũng có một này, nó sẽ ăn mòn ngăn cách giữa Quỷ Giang Nam và Trung Tâm Thành. Một khi phá vỡ sự cản trở này, ma khí hoàn toàn có thể dùng Trung Tâm Thành làm cầu nối, hoàn toàn xâm nhập vào thế giới thật.
Rơi vào đường cùng, các tu sĩ chỉ có thể tạm thời từ bỏ nghiên cứu cách quay về, trái lại giải quyết cục diện rối rắm do họ tạo ra. Trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng bọn họ cũng nghiên cứu ra phương pháp tạm thời khống chế ma khí phát tán.
Người dân trong Quỷ Giang Nam đã sớm chết hết, nhưng thân thể của họ được ma khí tẩm bổ lại không hư hao gì, cũng chỉ có thân thể như vậy mới có thể chống lại ma khí ăn mòn, hơn nữa làm tiêu hao hết ma khí.
Những người dân đã chết trong Trung Tâm Thành chủ động gánh vác nhiệm vụ này, đưa linh hồn của họ vào thân thể được ma khí tẩm bổ.
Dần dà, trấn nhỏ Giang Nam lần thứ hai ‘sống’ lại. Nhưng linh hồn của những người dân không thể chống đỡ thương tổn do ma khí ăn mòn, không ngừng quên lãng, thậm chí đến cuối cùng, ngay cả việc họ sống vì cái gì cũng không biết.
Vì để dân trong trấn sống sót, một vị tu sĩ am hiểu thao túng trí nhớ sửa trí nhớ của họ. Trong Quỷ Thần Tế hàng năm, tu sĩ kia phải truyền trí nhớ cho bọn họ, cuộc sống của những người đó cứ không ngừng lặp đi lặp lại.
Về chuyện tại sao người giết dân trấn sẽ biến thành dân trấn, chủ yếu là vì đảm bảo số lượng người dân đủ để tiêu hóa ma khí tràn khỏi vết nứt. Ngươi đã giết dân trấn, vậy thì đành phải dùng thân thể của ngươi bổ sung. Chuyện này công bằng lắm đúng không?
Mà yêu ma quỷ quái trong trấn, đa số đều là một số tên xui xẻo. Lúc trước, vì không đủ số lượng tiêu hóa ma khí, vì thế xương cốt bị chôn xung quanh trấn được các tu sĩ làm phép biến thành quỷ tu. Những loài chồn, hồ ly chạy lung tung xung quanh cũng bị ép mở linh trí, bù cho đủ số…
Biến hóa phe ác – thiện trong trấn cũng không thuộc khống chế của các tu sĩ, thậm chí bọn họ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nghĩ lại thì bản thân Quỷ Giang Nam đã là không gian đặc biệt, xảy ra chút chuyện kỳ quái cũng là bình thường.
Kể tới đây, nguyên nhân hậu quả đã xem như đều rõ ràng. Tuy rằng còn có một số chuyện kỳ lạ nhưng nếu đối phương không nói, Từ Tử Nham cũng sẽ không ngu ngốc đi gặng hỏi.
Đương nhiên, Từ Tử Nham không hỏi, không có nghĩa là anh không tò mò. Trong đội ngũ của anh, trừ anh thì còn một Thiên Nhạc tò mò muốn chết…
“Vậy chiếc khăn voan đỏ là như thế nào?” Thiên Nhạc ‘hồn nhiên’ hỏi.
Tề thành chủ vừa nghe thấy ba chữ khăn voan đỏ, sắc mặt lập tức sa sầm, dường như đang nghĩ tới chuyện nào đó không vui.
Nàng xoa thái dương: “Chuyện này liên quan đến bí mật Trung Tâm Thành chúng ta, không tiện nói các ngươi biết. Các ngươi chỉ cần biết rằng Thiên Lý Nhân Duyên từng là pháp bảo chúng ta dùng để trấn áp ma khí, sau này vô tình làm mất là được.”
Nàng ngẩng đầu, chú ý tới vẻ mặt đề phòng của Từ Tử Dung, không khỏi cười nhạo: “Yên tâm đi, các ngươi nhặt được nó chứng minh đôi bên có duyên, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không cần nó.”
“Là vì có vật thay thế tốt hơn?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.
Tề thành chủ bình tĩnh gật đầu: “Xem như là vậy, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến các ngươi. Chẳng phải các ngươi muốn rời khỏi đây sao? Nói chuyện này đi.”
Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời: “Ngươi có cách rời khỏi nơi này?”
Tề thành chủ khép mờ mắt, khóe miệng khẽ cong: “Quả thật có cách, nhưng tại sao ta phải nói ngươi biết?”
Từ Tử Nham hơi khựng lại, sau đó nhìn Tề thành chủ đầy ẩn ý: “Ngươi biết rõ mục đích của chúng ta, có chuyện gì cứ nói thẳng. Chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì đều có thể thương lượng.”
Từ Tử Nham cố ý nhấn mạnh hai chữ hợp lý. Bọn họ thật sự muốn rời khỏi đây, nhưng phải xem cái giá phải trả là gì. Nếu đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng, bọn họ hoàn toàn có thể tìm cách khác, chỉ cần có Thiên Lý Nhân Duyên trong tay, muốn sinh tồn trong thế giới ma khí này hẳn không thành vấn đề.
“Yên tâm, chuyện này không có hại gì với các ngươi, thậm chí còn có lợi ích rất lớn.” Tề thành chủ cười rất nhẹ nhàng.
Từ Tử Nham nhíu mày, cảm thấy rất bất ngờ, nhưng có lợi ích hay không thì vẫn phải nghe nàng nói hết đã.
Yêu cầu Tề thành chủ đưa ra chính là Từ Tử Nham đưa tất cả mọi người đang kẹt trong thế giới ma khí quỷ dị này ra ngoài.
Nếu muốn hoàn thành hành động vĩ đại này, tuyệt đối không thể làm trong một sớm một chiều.
Cũng may Tề thành chủ không phải người vô lý, không cố tình gây sự bảo Từ Tử Nham làm chuyện này một mình. Tu sĩ Trung Tâm Thành như bọn họ sống mấy ngàn năm trong thế giới ma khí, trải qua nghiên cứu ngàn năm đằng đẵng, bọn họ cũng có rất nhiều phát hiện.
Nhưng những phát hiện này khiến họ rơi vào tuyệt vọng, bởi vì tất cả các cơ hội rời đi đều có một yêu cầu cơ bản nhất, đó là trong thân thể người muốn rời đi không thể có quá nhiều linh lực chuyển hóa từ ma khí.
Bọn họ ở đây nhiều năm như vậy, tu sĩ tu luyện đều hấp thu linh khí chuyển hóa từ ma khí. Nhìn từ bề ngoài, bọn họ không khác gì tu sĩ bình thường nhưng trên thực tế, bọn họ và thế giới ma khí này đã liên hệ chặt chẽ đến mức khó có thể tách rời.
Chú ý, là khó có thể tách rời chứ không phải không thể tách rời.
Bọn họ vẫn có cơ hội rời khỏi nơi này, điều kiện tiên quyết là sức mạnh kéo bọn họ khỏi đây cũng phải đủ lớn mới được.
Sức mạnh cường đại như vậy, không phải chuyện một, hai tu sĩ có thể làm được, phải có hơn trăm, hơn ngàn, thậm chí hơn một vạn tu sĩ cấp cao, lợi dụng pháp trận ngưng tụ sức mạnh mới có thể thực hiện được.
Nhưng vấn đề chính là tất cả tu sĩ trong Trung Tâm Thành đều khó có thể rời khỏi đây, vậy ai có khả năng ra ngoài tập hợp nhiều tu sĩ đến vậy tới cứu bọn họ?
Đáp án rất đơn giản, chỉ có tu sĩ từ bên ngoài vào đây, bởi vì không hấp thu quá nhiều ma khí mới có cơ hội rời khỏi chỗ này.
Tề thành chủ chống cằm: “Chuyện xảy ra sau đó gần như thuận lý thành chương. Bởi vì chúng ta không có cách quay về, vì thế đành ở lại nơi này. Đáng tiếc…” Nàng cười tự giễu: “Có lẽ chúng ta xui xẻo, trong quá trình tìm cách quay về thì vô tình tạo ra vết nứt.”
“Thông với Quỷ Giang Nam?” Từ Tử Dung giật mình hỏi.
Tề thành chủ nhìn y, xoa tay ghen tỵ nam nhân còn xinh đẹp hơn nàng, sau đó vứt suy nghĩ này sang một bên, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
“Vậy vì sao nhóm các ngươi không thông qua vết nứt kia, quay về Trung Tâm Thành?”
Tề thành chủ cười khổ, nhẹ nhàng kể lại chuyện xảy ra tiếp theo.
Hơn nữa, không biết những người trong Trung Tâm Thành xui xẻo hay như thế nào, đang yên đang lành thì đột nhiên nổi gió lớn, cuốn bọn họ vào thế giới này. Bọn họ vất vả tìm đường ra nhưng không thành, nhiều lần gian khổ, khó khăn lắm mới mở được khe hở, lại không ngờ gặp phải phiền toái càng lớn hơn.
Theo như lời Tề thành chủ, những người trong Quỷ Giang Nam không thể xem là người sống, bọn họ đều là người dân trong Trung Tâm Thành đã qua đời trước đó. Bởi vì lúc trước ù ù cạc cạc bị kéo vào thế giới này, hơn nữa ở đây còn có nhiều điểm quỷ dị, cho nên tại thời điểm đó, thành chủ đã hạ lệnh thu gom hồn phách của người dân đã chết, sợ hồn phách bọn họ ở đây sẽ không thể chuyển kiếp.
Sau này, qua một thời gian dài nghiên cứu, khó khăn lắm mới mở được khe hở đến thế giới thật. Nhưng khi mọi người đang vui mừng, có hy vọng về nhà thì sự thật lại hung hăng đả kích bọn họ.
Khe hở bọn họ mở ra trở thành sợi dây nối hai thế giới, ma khí trong thế giới này bắt đầu điên cuồng tràn vào thế giới thật. Một thôn trấn Giang Nam yên bình trong nháy mắt biến thành tòa thành chết, ma khí nồng đậm như vậy, ngay cả tu sĩ nguyên anh còn chịu không nổi, huống gì người phàm.
Tu sĩ tạo ra khe hở sững sờ, bọn họ muốn quay về thế giới thật nhưng không muốn phải trả giá bằng sự hủy diệt thế giới. Mắt thấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả một trấn nhỏ chết sạch, họ không cần nghĩ cũng biết nếu ma khí này khuếch tán ra ngoài, thế giới thật sẽ biến thành dạng gì.
Tuy bọn họ là tu sĩ nhưng thái độ đối với người phàm lại hoàn toàn khác bốn tên tiên nhị đại kiêu căng kia.
Bọn họ rất quý trọng sinh mệnh người phàm. Trong mắt họ, tuy người phàm yếu ớt nhưng thắng về số lượng, vô số tu sĩ có thiên phú đều được khai thác trong quần thể người phàm.
Tu sĩ có tu vi càng cao, tỷ lệ có con càng thấp. Nếu mặc kệ người phàm tử vong, sớm muộn gì cũng có một ngày tu sĩ sẽ tuyệt chủng.
Bởi vì bọn họ có quan niệm lâu đời này nên nhận thức rất rõ hậu quả nghiêm trọng khi phát tán ma khí.
Ma khí nồng đậm đột nhiên xuất hiện có thể giết toàn bộ người phàm của cả vực chỉ trong một thời gian ngắn. Nếu ma khí phát tán trong thời gian dài vẫn giữ nồng độ đậm như vậy, e rằng ngay cả tu sĩ cũng không sống nổi.
Vì tránh để thảm kịch này xảy ra, tu sĩ phụ trách mở khe quyết định nhanh chóng đóng khe hở, nhưng không ngờ ma khí trong thế giới này như cá mập ngửi thấy mùi máu, bắt đầu điên cuồng tràn qua khe hở kia.
Tu sĩ quá sợ hãi, tuy rằng tu vi của hắn rất cao nhưng đối mặt với ma khí cả thế giới vẫn không đủ sức, tận mắt nhìn thấy ma khí bạo ngược sẽ tràn qua khe hở hủy diệt thế giới kia, hắn hạ quyết tâm, dùng tu vi của bản thân tạo ra một không gian đặc biệt, triệt để cách ly trấn nhỏ Giang Nam với thế giới thật.
Một thôn trấn không tồn tại ở thế giới thật, đương nhiên không thể trở thành con đường phát tán ma khí. Nhưng điều khiến người khác hoảng sợ chính là hình như thế giới thật có lực hấp dẫn trời sinh với ma khí ở thế giới này. Ma khí phát tán ở trấn nhỏ Giang Nam tự sinh ra liên hệ nào đó với Trung Tâm Thành, do đó nối liền trấn nhỏ Quỷ Giang Nam với Trung Tâm Thành.
Thông qua sự nối liền với Trung Tâm Thành, ma khí vẫn có thể tiến vào thế giới thật. Nhưng vì trấn nhỏ Quỷ Giang Nam đặc biệt nên số lượng ma khí có thể phát tán cũng không nhiều.
Nhưng nếu không khống chế chút ma khí này thì sớm muộn cũng có một này, nó sẽ ăn mòn ngăn cách giữa Quỷ Giang Nam và Trung Tâm Thành. Một khi phá vỡ sự cản trở này, ma khí hoàn toàn có thể dùng Trung Tâm Thành làm cầu nối, hoàn toàn xâm nhập vào thế giới thật.
Rơi vào đường cùng, các tu sĩ chỉ có thể tạm thời từ bỏ nghiên cứu cách quay về, trái lại giải quyết cục diện rối rắm do họ tạo ra. Trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng bọn họ cũng nghiên cứu ra phương pháp tạm thời khống chế ma khí phát tán.
Người dân trong Quỷ Giang Nam đã sớm chết hết, nhưng thân thể của họ được ma khí tẩm bổ lại không hư hao gì, cũng chỉ có thân thể như vậy mới có thể chống lại ma khí ăn mòn, hơn nữa làm tiêu hao hết ma khí.
Những người dân đã chết trong Trung Tâm Thành chủ động gánh vác nhiệm vụ này, đưa linh hồn của họ vào thân thể được ma khí tẩm bổ.
Dần dà, trấn nhỏ Giang Nam lần thứ hai ‘sống’ lại. Nhưng linh hồn của những người dân không thể chống đỡ thương tổn do ma khí ăn mòn, không ngừng quên lãng, thậm chí đến cuối cùng, ngay cả việc họ sống vì cái gì cũng không biết.
Vì để dân trong trấn sống sót, một vị tu sĩ am hiểu thao túng trí nhớ sửa trí nhớ của họ. Trong Quỷ Thần Tế hàng năm, tu sĩ kia phải truyền trí nhớ cho bọn họ, cuộc sống của những người đó cứ không ngừng lặp đi lặp lại.
Về chuyện tại sao người giết dân trấn sẽ biến thành dân trấn, chủ yếu là vì đảm bảo số lượng người dân đủ để tiêu hóa ma khí tràn khỏi vết nứt. Ngươi đã giết dân trấn, vậy thì đành phải dùng thân thể của ngươi bổ sung. Chuyện này công bằng lắm đúng không?
Mà yêu ma quỷ quái trong trấn, đa số đều là một số tên xui xẻo. Lúc trước, vì không đủ số lượng tiêu hóa ma khí, vì thế xương cốt bị chôn xung quanh trấn được các tu sĩ làm phép biến thành quỷ tu. Những loài chồn, hồ ly chạy lung tung xung quanh cũng bị ép mở linh trí, bù cho đủ số…
Biến hóa phe ác – thiện trong trấn cũng không thuộc khống chế của các tu sĩ, thậm chí bọn họ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nghĩ lại thì bản thân Quỷ Giang Nam đã là không gian đặc biệt, xảy ra chút chuyện kỳ quái cũng là bình thường.
Kể tới đây, nguyên nhân hậu quả đã xem như đều rõ ràng. Tuy rằng còn có một số chuyện kỳ lạ nhưng nếu đối phương không nói, Từ Tử Nham cũng sẽ không ngu ngốc đi gặng hỏi.
Đương nhiên, Từ Tử Nham không hỏi, không có nghĩa là anh không tò mò. Trong đội ngũ của anh, trừ anh thì còn một Thiên Nhạc tò mò muốn chết…
“Vậy chiếc khăn voan đỏ là như thế nào?” Thiên Nhạc ‘hồn nhiên’ hỏi.
Tề thành chủ vừa nghe thấy ba chữ khăn voan đỏ, sắc mặt lập tức sa sầm, dường như đang nghĩ tới chuyện nào đó không vui.
Nàng xoa thái dương: “Chuyện này liên quan đến bí mật Trung Tâm Thành chúng ta, không tiện nói các ngươi biết. Các ngươi chỉ cần biết rằng Thiên Lý Nhân Duyên từng là pháp bảo chúng ta dùng để trấn áp ma khí, sau này vô tình làm mất là được.”
Nàng ngẩng đầu, chú ý tới vẻ mặt đề phòng của Từ Tử Dung, không khỏi cười nhạo: “Yên tâm đi, các ngươi nhặt được nó chứng minh đôi bên có duyên, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng không cần nó.”
“Là vì có vật thay thế tốt hơn?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.
Tề thành chủ bình tĩnh gật đầu: “Xem như là vậy, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến các ngươi. Chẳng phải các ngươi muốn rời khỏi đây sao? Nói chuyện này đi.”
Hai mắt Từ Tử Nham sáng ngời: “Ngươi có cách rời khỏi nơi này?”
Tề thành chủ khép mờ mắt, khóe miệng khẽ cong: “Quả thật có cách, nhưng tại sao ta phải nói ngươi biết?”
Từ Tử Nham hơi khựng lại, sau đó nhìn Tề thành chủ đầy ẩn ý: “Ngươi biết rõ mục đích của chúng ta, có chuyện gì cứ nói thẳng. Chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì đều có thể thương lượng.”
Từ Tử Nham cố ý nhấn mạnh hai chữ hợp lý. Bọn họ thật sự muốn rời khỏi đây, nhưng phải xem cái giá phải trả là gì. Nếu đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng, bọn họ hoàn toàn có thể tìm cách khác, chỉ cần có Thiên Lý Nhân Duyên trong tay, muốn sinh tồn trong thế giới ma khí này hẳn không thành vấn đề.
“Yên tâm, chuyện này không có hại gì với các ngươi, thậm chí còn có lợi ích rất lớn.” Tề thành chủ cười rất nhẹ nhàng.
Từ Tử Nham nhíu mày, cảm thấy rất bất ngờ, nhưng có lợi ích hay không thì vẫn phải nghe nàng nói hết đã.
Yêu cầu Tề thành chủ đưa ra chính là Từ Tử Nham đưa tất cả mọi người đang kẹt trong thế giới ma khí quỷ dị này ra ngoài.
Nếu muốn hoàn thành hành động vĩ đại này, tuyệt đối không thể làm trong một sớm một chiều.
Cũng may Tề thành chủ không phải người vô lý, không cố tình gây sự bảo Từ Tử Nham làm chuyện này một mình. Tu sĩ Trung Tâm Thành như bọn họ sống mấy ngàn năm trong thế giới ma khí, trải qua nghiên cứu ngàn năm đằng đẵng, bọn họ cũng có rất nhiều phát hiện.
Nhưng những phát hiện này khiến họ rơi vào tuyệt vọng, bởi vì tất cả các cơ hội rời đi đều có một yêu cầu cơ bản nhất, đó là trong thân thể người muốn rời đi không thể có quá nhiều linh lực chuyển hóa từ ma khí.
Bọn họ ở đây nhiều năm như vậy, tu sĩ tu luyện đều hấp thu linh khí chuyển hóa từ ma khí. Nhìn từ bề ngoài, bọn họ không khác gì tu sĩ bình thường nhưng trên thực tế, bọn họ và thế giới ma khí này đã liên hệ chặt chẽ đến mức khó có thể tách rời.
Chú ý, là khó có thể tách rời chứ không phải không thể tách rời.
Bọn họ vẫn có cơ hội rời khỏi nơi này, điều kiện tiên quyết là sức mạnh kéo bọn họ khỏi đây cũng phải đủ lớn mới được.
Sức mạnh cường đại như vậy, không phải chuyện một, hai tu sĩ có thể làm được, phải có hơn trăm, hơn ngàn, thậm chí hơn một vạn tu sĩ cấp cao, lợi dụng pháp trận ngưng tụ sức mạnh mới có thể thực hiện được.
Nhưng vấn đề chính là tất cả tu sĩ trong Trung Tâm Thành đều khó có thể rời khỏi đây, vậy ai có khả năng ra ngoài tập hợp nhiều tu sĩ đến vậy tới cứu bọn họ?
Đáp án rất đơn giản, chỉ có tu sĩ từ bên ngoài vào đây, bởi vì không hấp thu quá nhiều ma khí mới có cơ hội rời khỏi chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất