Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 406

Trước Sau
Edit: Qiezi

“Há há há há há…” Thiên Nhạc trốn ở một bên nhìn Từ Tử Dung mặt không cảm xúc, bởi vì dáng vẻ khổ sở muốn nổi cáu mà không thể nổi cáu của y mà cười bò.

Hắn vừa cười vừa đấm vai Từ Tử Nham: “Đệ đệ ngươi đáng thương như thế, ngươi làm ca ca mà chỉ đứng nhìn thôi hả?”

Từ Tử Nham cong môi nhưng không lên tiếng.

Trong thế giới của Tử Dung chỉ có mình anh, anh không nói như vậy là không tốt, chỉ là anh hy vọng Tử Dung có thể tiếp xúc với nhiều người hơn.

Anh cũng không bắt buộc Tử Dung kết bạn với người khác, nhưng ít nhất xây dựng nhiều mối quan hệ rất có lợi cho Tử Dung.

Trải qua một phen thương (bạo) lượng (lực) thân (đe) thiện (dọa), cuối cùng Từ Tử Dung dùng một miếng ngọc giản ghi chép rất nhiều kiến thức trận pháp đổi lại thời gian ở bên ca ca.

Một tháng ngắn ngủi mau chóng trôi qua, khi Từ Tử Dung hoàn toàn nắm giữ phương pháp đưa Trung Tâm Thành ra ngoài cũng là lúc bọn họ phải rời đi.

Con đường cần mở khi rời đi vẫn là vết nứt thông đến Quỷ Giang Nam, nhưng Từ Tử Nham đã lấy được mấy tiếp điểm nối liền Quỷ Giang Nam và thế giới thật từ chỗ Tề thành chủ.

Chỉ cần ở thời khắc chuyển giao ngày đêm, dùng một lượng lớn ma khí tấn công tiếp điểm này là có thể mở đường đến thế giới thật.

Là một trong các điều kiện trao đổi, Từ Tử Nham còn lấy được từ chỗ Tề thành chủ rất nhiều pháp bảo chuyển hóa ma khí thành linh khí. Những pháp bảo này chỉ có một công năng duy nhất, nhưng đối với tu sĩ Huyền Vũ Vực mà nói đã là pháp bảo hiếm có, bởi vì tác dụng duy nhất của nó chính là hấp thu ma khí, chuyển hóa thành linh khí cho tu sĩ sử dụng.

Ở thế giới ma khí, pháp bảo này là nhu yếu phẩm của mỗi tu sĩ. Trải qua trăm nghìn năm đơn giản hóa, tài liệu luyện chế đã được giảm đến cực hạn.

Mỗi một món chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, hoàn toàn có thể đeo trên người như trang sức.

Lúc Từ Tử Nham lấy được thứ này, cười muốn ngốc luôn. Tề thành chủ bế quan mấy nghìn năm, không biết tình huống bên ngoài, nhưng anh biết rõ thứ nho nhỏ này có thể mang lại bao nhiêu đả kích cho Ma tộc!

Càng ở nơi dày đặc ma khí càng có lợi cho Ma tộc. Bây giờ đoàn quân Ma tộc đóng đô ở Huyền Vũ Vực đang không ngừng trồng Uẩn Ma Thảo, muốn thông qua thực vật đặc biệt này từng bước xâm chiếm địa bàn Huyền Vũ Vực.

Đương nhiên liên minh tu sĩ sẽ không để mặc chúng phát triển, bởi vậy đôi bên đánh nhau mấy lần đều trong phạm vi trồng Uẩn Ma Thảo. Nhưng hiện tại Ma tộc không thể mở Truyền Tống Trận, nơi trồng Uẩn Ma Thảo được xem là cứ địa quan trọng nhất, nơi nào cũng có trọng binh canh gác.

Hiện tại, ở Huyền Vũ Vực, đa số trận chiến Nhân Ma đều tiến hành xung quanh Uẩn Ma Thảo, nhưng nơi có Uẩn Ma Thảo, linh lực sẽ trở nên rất loãng.

Bên này giảm bên kia tăng, trước khi Từ Tử Nham đến Đông Hải tìm bảo vật, liên minh tu sĩ đã mất gần 1/10 địa bàn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Ma tộc không có viện quân, chỉ dựa vào quân số ở Huyền Vũ Vực thì e rằng liên minh tu sĩ cũng không duy trì nổi.

Lý do Từ Tử Nham coi trọng Chuyển Linh Bội chính là vì trang sức nho nhỏ này rất có thể là pháp bảo quan trọng đủ để xoay chuyển thế cuộc. Vừa nghĩ tới nơi tràn ngập ma khí lại có thể trở thành sân nhà của tu sĩ, anh không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to —— làm một người thường không có dã tâm, có thể triệt để giải quyết đại chiến Nhân Ma đúng là tuyệt vời!

Mang theo một lượng lớn Chuyển Linh Bội và phương pháp luyện chế Chuyển Linh Bội, Từ Tử Nham dẫn theo đệ đệ bảo bối và tên thần kinh Thiên Nhạc, trong ánh mắt hy vọng của người dân, bước vào vết nứt.

Lại một lần nữa bước vào trấn nhỏ Quỷ Giang Nam, Từ Tử Nham đã không còn kinh hoảng như lần trước nữa. Anh lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh, Quỷ Giang Nam vẫn phồn hoa, người lui kẻ tới tấp nập, không ai chú ý đến ba người đột nhiên xuất hiện.



Từ Tử Nham không dừng lại nơi này mà đi thẳng đến một tiếp điểm Tề thành chủ đã nói anh biết, thả ma khí trong Thiên Lý Nhân Duyên ra ngoài, rất nhanh sau đó, trước mắt lập tức xuất hiện một tầng gợn sóng như mặt nước nhấp nhô.

Từ Tử Nham đi trước, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua, sau đó rơi vào một con đường rất rộng rãi.

Đáng tiếc, anh còn chưa kịp cảm thán cuối cùng cũng thành công rời khỏi cái trấn quỷ dị thì nhìn thấy cửa hàng hai bên đường có vô số văn phòng tứ bảo* dũng mãnh ào ra như thủy triều… Khụ khụ, đương nhiên vẫn là tinh quái.

 

(Văn phòng tứ bảo: bốn món vật quý nơi thư phòng, được sử dụng cho mục đích viết chữ, vẽ tranh. Chúng bao gồm: Bút lông, mực tàu, nghiên mực và giấy.)

Bọn chúng giương nanh múa vuốt, đánh về phía Từ Tử Nham. Từ Tử Nham còn chưa kịp thở đã vội kéo đệ đệ và Thiên Nhạc chạy trốn…

Mẹ kiếp! Một đám văn phòng tứ bảo nguyên anh trung kỳ đầy sát khí tấn công tứ phía, cho dù ai cũng phải chạy!

Sau khi ba người chạy như điên, vất vả trốn khỏi con đường này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Hộc… Hộc… Cái đám… Yêu quái… Có cần đuổi theo liều mạng như vậy không!” Thiên Nhạc lăn ra đất, bởi vì lúc nãy không kịp né tránh nên cả lưng bị mực nước nhuộm đen. May mà mực nước không có thuộc tính ăn mòn, chỉ là mùi hơi thối…

Từ Tử Dung ghét bỏ kéo ca ca trốn xa một chút, lúc nãy vì bảo vệ ca ca nên cánh tay của y bị giấy Tuyên Thành quất một cái. May là vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần dùng chút đan dược là có thể chữa khỏi.

Ba người nghỉ ngơi một lúc trên con phố yên tĩnh, sau khi khôi phục, Từ Tử Nham lấy bản đồ ra xem thì phát hiện bọn họ trùng hợp đang đứng trên con phố thông với mật thất phụ thuộc.

Chỉ là cửa vào trấn nhỏ Quỷ Giang Nam ở con phố bên cạnh, mà lần này bọn họ vào từ một con phố khác.

Đã đến cửa mật thất, đương nhiên không thể từ bỏ. Ba người cẩn thận dò xét, sau khi phát hiện xung quanh không có kẻ địch thì lập tức đào rỗng mật thất phụ thuộc.

Làm mật thất phụ thuộc Trung Tâm Thành, vật phẩm bên trong tất nhiên không quý giá như trong mật thất trung tâm. Nhưng đối với Từ Tử Nham, mấy thứ này vốn là đồ chơi cẩm thượng thiêm hoa*, có thể lấy được cũng tốt lắm rồi.

(Cẩm thượng thiêm hoa – Dệt hoa trên gấm: Ý chỉ đã đẹp càng đẹp thêm, đã tốt càng tốt thêm. Ở đây ám chỉ đồ tốt rất hữu dụng.)

Nửa tháng tiếp theo, ba người dạo một vòng Trung Tâm Thành, trên mặt đất, dưới lòng đất, nơi nào cũng đi qua. Họ khám phá tất cả mật thất phụ thuộc, hơn nữa sau khi mở mật thất phụ thuộc mới có thể mở mật thất ẩn, toàn bộ bị ba người bọn họ cướp sạch sẽ.

Tạm thời không tính đến mật thất phụ thuộc, đa số đều là một vài tài liệu cấp trung – cao, có tài liệu luyện đan, luyện khí, thậm chí còn có trận pháp và phù chú.

Tuy rằng số lượng tài liệu cấp cao không nhiều lắm, nhưng nếu dùng tài liệu trong mỗi mật thất để luyện khí, đủ để một tu sĩ hoàn toàn không biết gì về luyện khí có thể trở thành đại sư luyện khí. Bởi vậy, có thể thấy rằng vật tư trong từng mật thất phong phú đến cỡ nào.

Mà đồ vật trong mật thất ẩn càng khiến Từ Tử Nham không kiềm lòng, nảy sinh suy nghĩ giết người đoạt bảo —— một gian nhà đầy linh thạch cực phẩm, đúng là lợi khí kiểm tra đạo đức con người!

Cũng may, tuy Từ Tử Nham có lòng tham nhưng chưa đến mức lấn át đạo đức. Sau khi cố nén đau lòng chia cho Thiên Nhạc một đống linh thạch, anh lập tức đuổi hắn đi —— ừ, anh sợ nếu không đuổi hắn đi, anh sẽ hối hận… _(:3″ ∠)_

Đuổi Thiên Nhạc đi xong, hai huynh đệ lại dạo vào vòng Trung Tâm Thành. Đôi khi họ cũng gặp một số tu sĩ khác, có người từng gặp trên Thạch Bi Đảo, cũng có người hoàn toàn xa lạ, có lẽ là đến từ vực khác.

Mỗi lần gặp phải những tu sĩ này thì có nghĩa sẽ xảy ra đánh nhau. Nhận thấy Trung Tâm Thành sắp đóng cửa, những người này ít nhiều gì cũng có thu hoạch, bởi vậy tranh cướp giữa các bên cũng càng lúc càng kịch liệt.



Hai huynh đệ bị đánh lén hai lần, trong đó có một lần, kẻ địch là năm tu sĩ nguyên anh.

Nhưng hai lần đánh lén này đều kết thúc với kết quả kẻ địch tử vong. Không ai ngờ được đội ngũ hai người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thoạt nhìn trẻ tuổi, không chỉ có thực lực đáng sợ mà còn có thêm máy ăn gian siêu cấp ——

—— “Be?” (⊙_⊙)? Tuyết Đoàn mờ mịt nhìn Từ Tử Nham, sau đó cúi đầu, đạp vỡ đầu một tu sĩ.

Nó ghét bỏ lắc lắc chân, rũ bỏ mấy thứ trắng trắng đỏ đỏ dính trên chân, sau đó nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Từ Tử Nham, muốn ôm đùi tranh công với anh.

Đáng tiếc, nó còn chưa kịp đến gần thì đã bị một cái đùi thon dài… Đá bay.

Từ Tử Dung cau mày, lạnh lùng nói: “Ngươi dơ quá!”

Tuyết Đoàn: Be… QAQ.

Phấn Mao lặng lẽ dùng móng vuốt chặt đứt cổ một gã tu sĩ khác, nhìn Tuyết Đoàn đầy thương hại. Bị nhiều lần như vậy mà vẫn chưa rút kinh nghiệm, chỉ số thông minh của huynh đệ nhà nó hỏng thật rồi!

Tuyết Đoàn kêu gào khóc lóc nhào về phía Phấn Mao, Phấn Mao bình tĩnh xoay người —— Tuyết Đoàn liền nhào xuống đất.

Tuyết Đoàn: Be! QAQ (Không muốn cùng nhau vui vẻ ăn vụng nữa hả! Có phải huynh đệ không! Có tình thương huynh đệ không! Ngươi thấy ta bị đả kích lớn như vậy, là huynh đệ mà ngươi không an ủi ta chút nào sao!!)

Phấn Mao nhìn Tuyết Đoàn: Phù phù! (Ngươi bị đả kích là vì ngươi ngu! Tại sao ta phải an ủi một tên ngu ngốc?)

Tuyết Đoàn: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Không còn tình huynh đệ! Hết thật rồi!

Phấn Mao lặng lẽ chui vào Phương Cách, mặc kệ tên ngu xuẩn này. Bao nhiêu năm rồi mà không nhìn ra chủ nhân không thích ngươi lẩn quẩn trước mặt ca ca, bị đả kích cũng là đáng đời ngươi!

Tuyết Đoàn: ….

Tâm hồn bị tổn thương nặng nề, Tuyết Đoàn ỉu xìu chui vào Phương Cách.

Từ Tử Nham thấy nó đáng thương nên dặn tiểu thần thụ cho nó ăn một chút hoa quả. Quả nhiên không lâu sau, khi Từ Tử Nham đưa thần thức vào Phương Cách thăm dò thì thấy Tuyết Đoàn vui vẻ ngủ gục bên cạnh đầm nước Minh Hà.

“Ca ca, nơi này sắp đóng cửa rồi.” Từ Tử Dung lấy một cái khăn tay, chu đáo lau mồ hôi trên trán ca ca.

Đối với bọn họ, trận chiến lúc nãy cũng là một thử thách. Y và ca ca đối phó với năm tên tu sĩ nguyên anh hậu kỳ cũng hơi vất vả.

Cũng may Tuyết Đoàn và Phấn Mao đều góp sức, công kích hai người để y và ca ca có thể phối hợp giết chết ba người còn lại.

Bây giờ, trên mặt đất chỉ còn lại năm cái xác, trữ vật, pháp bảo của bọn họ đều rơi vào tay hai huynh đệ Từ gia.

Tính toán lại thời gian thì dường như thế giới toái lục cũng sắp đóng cửa. Càng về sau, các tu sĩ càng điên cuồng. Hiện giờ trên tay y và ca ca có không ít đồ vật, vì lý do an toàn, tốt nhất là tìm một nơi ẩn náu, đợi thế giới này đưa bọn họ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau