Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 432

Trước Sau
Edit: Qiezi

Cứ như vậy, thông qua hấp thu máu —— tiêu hóa —— lại hấp thu —— lại tiêu hóa. Với hiệu suất như vậy, Từ Tử Dung mới có thể trong ba ngày ngắn ngủi đạt tới mức độ này. Tuy rằng hấp thu như vậy sẽ dư nhiều tạp chất, nhưng Từ Tử Dung không quan tâm, đối với một tu sĩ có thể lợi dụng song tu để loại bỏ tạp chất mà nói, y rất vui vẻ để ca ca gánh vác trách nhiệm này…

(Từ Tử Nham: …..)

Từ Tử Nham vuốt làn tóc dài của Từ Tử Dung, dịu dàng trấn an: “Kiên trì thêm một chút, ta nghe chưởng môn nói sắp tới lúc rồi.”

Từ Tử Dung nằm trong lòng ca ca, gật đầu. Ba ngày đã đủ mê hoặc Ma tộc, hiện giờ cả Thung Lũng Huyết Chiến như sắp bị ma khí bao phủ, khu gần đó đã tràn ngập Uẩn Ma Thảo của Ma tộc. Dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Ma tộc, Uẩn Ma Thảo tỏa ra rất nhiều ma khí, tuy rằng thúc giục mạnh mẽ như vậy sẽ làm Uẩn Ma Thảo héo rũ sau vài ngày, nhưng vì thắng lợi, Ma tộc cảm thấy đây là cái giá chấp nhận được.

Trong phạm vi ma khí, thực lực Ma tộc sẽ tăng rất cao, mà tu sĩ nhân loại không thể hấp thu đủ linh khí sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Hiện tại trận chiến trong Thung Lũng Huyết Chiến, nhân loại đang ở thế yếu. Nhìn từ vẻ mặt hưng phấn của Ma tộc, đây chính là thời điểm cho bọn chúng một đả kích lớn.

Vì lần đại quyết chiến này, Vô Trần Đại Quân sắp xếp mọi chuyện đều rất cẩn thận. Sự tình liên quan đến an nguy Huyền Vũ Vực, hễ là chuyện liên quan đến ngọc bội chuyển hoán đều bị liệt vào cơ mật. Hơn nữa, công năng thực tế của ngọc bội chuyển hoán chỉ có một vài người trong cao tầng liên minh tu sĩ biết, mà các tu sĩ bình thường chỉ biết là vì nghênh đón lần đại chiến này, liên minh tu sĩ vận chuyển một chuyến vật tư hậu cần đến đại doanh. Trước lần đại quyết chiến này, tất cả mọi người đã nhận được tiếp tế, chính là đan dược, phù chú và một số món pháp bảo phòng ngự loại nhỏ.

Ngọc bội chuyển hoán được phát dưới danh nghĩ pháp bảo phòng ngự, được các tu sĩ đeo trên thắt lưng, nhưng không ai biết tác dụng chân chính của nó.

Vì giữ bí mật cho hành động lần này, sau khi Lưu Quang Tông luyện chế mẻ ngọc bội này, họ còn thêm một cái pháp trận chờ kích hoạt ở mặt trên. Chỉ khi thông qua dao động nhất định kích hoạt ngọc bội mới có thể phát hiện tác dụng hấp thu ma khí, chuyển thành linh khí.

Ở thời điểm Từ Tử Nham vào thung lũng lần bốn, tiếng kèn phản công rốt cuộc được thổi lên.

Trong chiến trường nơi tiếng hò hét, tiếng chém giết không ngừng vang lên, đột nhiên xuất hiện một tiếng chuông rất nặng nề.

Dao động mắt thường có thể nhìn thấy, từ trung tâm chiến trường tản ra.

Một tu sĩ cao gầy giơ một cái chuông đồng lớn lên cao, sau đó hắn nhảy lên, hai tay cuốn thành quyền, đấm mạnh lên chuông đồng —— ong!

Âm thanh do chuông đồng phát ra với một dao động kỳ dị truyền khắp chiến trường. Ma tộc vốn lo lắng có phải là bảo vật đặc biệt nào không, không ngờ sau khi tiếng chuông qua đi, hiện trường hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì, mà tiếng chuông lại rất bình thường, ngoại trừ phạm vi truyền đi khá xa thì không có chút tác dụng công kích nào.

Quan chỉ huy Ma tộc theo bản năng cảm thấy hơi bất thường, nhưng nhìn xung quanh chiến trường, hoàn toàn không phát hiện điểm bất thường. Cho dù hắn biết rõ nhân loại chắc chắn sẽ không lấy ra thứ vô dụng, nhưng bây giờ chiến sĩ Ma tộc đều mệt mỏi, thật sự không tìm được người nào đi điều tra nguyên nhân.

Huống chi, sau khi gõ ba hồi chuông, tên tu sĩ kia lập tức lẩn trong đám đông. Tại chiến trường khắp nơi đều là chém giết này, muốn tìm ra người gõ chuông thật sự quá khó khăn.



Bất đắc dĩ, vị quan chỉ huy Ma tộc cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên. Hiện tại chiến sự trong thung lũng đã tiến triển đến giai đoạn kịch liệt nhất, tuy rằng lúc này hơi ngoài dự tính của Ma tộc nhưng chiến sĩ Ma tộc biểu hiện vẫn rất xuất sắc, áp chế gắt gao tu sĩ Nhân tộc trong thung lũng. Đừng nói đột phá phòng tuyến, ngay cả phòng tuyến của Nhân tộc đều phải lui lại do bị bọn chúng đột phá.

Có thể… Thời điểm này chính là việc tốt đối với Ma tộc!

Quan chỉ huy Ma tộc mỉm cười, nếu có thể đánh một trận phá hủy toàn bộ sức mạnh của Huyền Vũ Vực, đối với kế hoạch tương lai của Ma tộc mà nói, đây là việc vô cùng có lợi.

Ngay khi quan chỉ huy Ma tộc cho rằng nắm chắc phần thắng, lập tức có thể tiếp quản toàn bộ vực thì tình thế trên chiến trường lại lặng lẽ phát sinh chuyển biến ——

“Kỳ lạ… Sao ta lại cảm thấy linh lực trên người dư thừa vậy?” Một tu sĩ lam y chém đầu một gã Ma tộc, thoáng lui về sau mấy bước, nói với đồng đội.

Đồng đội của hắn —— một ma tu hồng y —— cũng tỏ ra khó hiểu. Bọn họ chém giết lâu như vậy, dựa theo tu vi của họ thì phải ăn đan dược bổ sung linh lực, nhưng bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, linh lực trong cơ thể vẫn còn ba phần. Chuyện này hoàn toàn không khoa học!

“Ể? Đã xảy ra chuyện gì? Ngọc bội…” Tu sĩ lam y cẩn thận kiểm tra thân thể, lập tức phát hiện tác dụng diệu kỳ của ngọc bội. Lúc nãy bận chém giết, đương nhiên không có thời gian chú ý những ngoại lực này. Chỉ đến khi an toàn, hiệu quả của ngọc bội lập tức lộ rõ.

“Ngọc bội… Vậy mà lại đang chuyển hóa ma khí!” Ma tu hồng y và tu sĩ lam y nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ chém giết ba ngày tại chiến trường thung lũng, linh lực có thể hấp thu càng ngày càng ít. Ma khí xung quanh càng nhiều, số lần bọn họ ăn đan dược càng ngày càng nhiều. Nhưng ai cũng biết, đan dược hàm chứa đan độc, hơn nữa đan dược cùng loại, trong khoảng thời gian ngắn dùng nhiều lần sẽ giảm hiệu quả. Nhưng ngọc bội kia thì khác, linh khí được chuyển đổi từ ma khí có thể được chủ nhân của ngọc bội hấp thu liên tục. Chỉ cần ngọc bội vẫn ở trên người bọn họ là có thể bổ sung linh lực không dứt cho bọn họ.

Đương nhiên, tốc độ bổ sung không thể bằng tốc độ bọn họ xuất chiêu, nhưng thêm một phần linh lực là có thể thêm hơn một chiêu, nói không chừng có thể giết thêm một Ma tộc. Một người không có hiệu quả rõ rệt, nhưng ngàn vạn người trong thung lũng cùng chém giết, hiệu quả lập tức được thể hiện rõ.

Liên tục có người phát hiện linh lực bản thân đang dần tăng nhah, mọi người sửng sốt, cũng lập tức nghĩ đến nhóm vật tư hậu cần được bổ sung hai ngày trước.

“Thảo nào lúc phát ngọc bội, bọn họ cứ đòi chúng ta nhận chủ tại chỗ. Lúc đó ta còn buồn bực, một miếng ngọc bội nát mà phải nghiêm túc tới vậy à…” Ma tu hồng y gãi đầu, xấu hổ nói.

Tu sĩ lam y tức giận liếc xéo: “Khó trách ngày đó ngươi vô cớ tức giận, thì ra là vì chuyện nhỏ này.”

Ma tu hồng y lúng túng giải thích: “Chẳng phải trận chiến lần này làm người ta rất khó chịu sao… Hôm đó người phát đồ cũng không nói rõ… Nên ta mới…”

“Được rồi, được rồi.” Tu sĩ lam y nhịn không được phất tay: “Ai mà quan tâm ngươi có khó chịu hay không. Nếu còn linh lực thì đừng nghĩ nữa, tiếp tục giết đi!” Nói xong, tu sĩ lam y không để ý ma tu hồng y nữa, tiến về phía trước giao thủ với một tên Ma tộc.

Ma tu hồng y cười hì hì: “Nói cũng phải!” Hắn vung roi lên, cuốn lấy một tên Ma tộc ở rất xa, cố gắng vặn gãy cổ đối phương, lẩm bẩm trong miệng: “Bây giờ cảm thán thì có ích lợi gì, giết thêm mấy tên Ma tộc mới có ý nghĩa!”

“Ngươi làm nhanh lên một chút!” Tu sĩ lam y ở phía trước, cách đó không xa quát lên.



“Tới liền đây!” Hai mắt ma tu hồng y sáng ngời, vứt thi thể đi, hào hứng vọt về phía tu sĩ lam y.

Chuyện tương tự như thế, trên chiến trường có rất nhiều, hầu như mỗi một tu sĩ phát hiện tác dụng diệu kỳ của ngọc bội đều một lần nữa quay về chiến trường, tiếp tục chém giết.

Ngọc bội chuyển hoán trừ việc có thể bổ sung linh lực cho bọn họ thì còn có một tác dụng khác, đó là nó đang không ngừng hấp thu ma khí trong thung lũng. Bên này giảm bên kia tăng, các Ma tộc đã sớm quen mật độ ma khí trong thung lũng nhanh chóng nhận ra khác thường.

Một gã Ma tộc đang định phóng đại chiêu, giết chết tu sĩ ở đối diện. Ai ngờ chiêu thức phóng được phân nửa, ma khí đột nhiên không đủ, gã bị phản phệ, phun một ngụm máu tươi.

Tu sĩ đối diện vốn cho rằng mình chết chắc rồi, thấy thế rất vui mừng, tiện tay cho một đao, thành công giải quyết tên Ma tộc này. Sau khi xong xuôi, tu sĩ này lui về sau mấy trước, trốn trong vòng bảo vệ của các chiến hữu.

Lại thêm một tên Ma tộc rơi xuống thế hạ phong khi đánh nhau với tu sĩ, gã sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn. Nhưng không ngờ khả năng chạy trốn của gã khi mất đi ma khí lại trở nên vô dụng, hại gã bị một tu sĩ dùng đao chặt đứt. Tới lúc chết gã vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, với tu vi của gã, trong hoàn cảnh ma khí dày đặc, rõ ràng có thể kiên trì một trận, sao lại đột nhiên không đủ ma khí?

Tình huống trên chiến trường đều không thoát khỏi đôi mắt của vị quan chỉ huy đôi bên. Đối với lần này, quan chỉ huy đôi bên đương nhiên có phản ứng trái ngược nhau.

Quan chỉ huy nhân loại – Vân Hạc tiên tử – vui mừng quá đỗi, ước gì mình có thể đánh một trận định càn khôn, để toàn bộ Ma tộc chôn thây ở Thung Lũng Huyết Chiến. Mà quan chỉ huy của Ma tộc lại biến sắc, lập tức phái người đi điều tra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không bao lâu sau, người được phái đi điều tra quay về, trong tay còn có một ngọc bội xinh xắn. Trong thung lũng nhiều người như vậy, ma khí biến hóa rõ ràng như thế, cho dù ngọc bội bí mật như thế nào đi chăng nữa thì cũng không giấu được. Nhưng Vô Trần Đạo Quân cũng không định tiếp tục che giấu. Hắn thấy, chỉ cần Ma tộc không nắm rõ tác dụng của ngọc bội trước khi đại chiến xảy ra, trận chiến này bọn chúng thua chắc rồi..

Huống chi, lần chiến đấu này Vô Trần Đạo Quân cố ý không để lộ ngọc bội quá sớm, mà là kiên trì tới khi Ma tộc thúc giục toàn bộ Uẩn Ma Thảo xun quanh, đồng thời để thung lũng dày đặc ma khí rồi mới ra tay…

Không thể không nói, cái chiêu này của Vô Trần Đạo Quân vô cùng âm hiểm, nhưng lại rất hữu hiệu.

Ma tộc đã quen với nồng độ ma khí này nên khi gặp trường hợp không đủ ma khí, ngoại trừ một số quân tinh nhuệ thì hầu như ai cũng sẽ bị thua thiệt.

“Nhân loại đáng chết!” Quan chỉ huy Ma tộc nhanh chóng phát hiện tác dụng của ngọc bội, tức giận mắng.

Mấy tên Ma tộc Hóa Thần xung quanh cũng đanh mặt, sự tồn tại của loại ngọc bội này chẳng khác nào tự dưng tăng lên ba phần linh lực cho tu sĩ nhân loại. Tác dụng này có hiệu quả rất lớn đối với tu sĩ nhân loại kéo dài tác chiến.

Quả thật sức mạnh của Ma tộc rất đáng sợ, nhưng quân viễn chinh xuyên qua hư không như bọn chúng, yếu tố quyết định ở chỗ chiến sĩ của chúng chết một người là thiếu một người. Nếu xảy ra chiến tranh kéo dài, Ma tộc nhất định chịu thiệt.

“Có cách nào giải quyết không?” Một gã Ma tộc Hóa Thần Kỳ nhíu mày hỏi.

Quan chỉ huy Ma tộc cười cay đắng: “Vật này được luyện chế để đối đầu với Ma tộc chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra cách nào phá giải.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau