Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 436
Edit: Qiezi
Từ Tử Nham ngẩn ra: “Sao không giết gã?”
“Gã nói Huyền Vũ Vực còn một con mẫu trùng, nếu không thể giết con mẫu trùng kia, sẽ có nhiều Ma tộc đến nữa.” La Đại Cước nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao có thể được?” Từ Tử Nham nhíu mày.
Lúc ở trên chiến trường, bọn họ đã giết hai con mẫu trùng hoàn chỉnh, mà trên người Phong Độc có nửa con, điều này chứng tỏ mẫu trùng ở Huyền Vũ Vực đã chết hết, sao có thể đột nhiên xuất hiện thêm một con?
La Đại Cước cười lạnh: “Tên Phong Độc nói, lúc đó gã và một người nữa tranh giành mẫu trùng, kết quả gã chỉ cướp được nửa người dưới. Theo lời gã nói, người cướp được nửa người trên của mẫu trùng có thể sẽ cho mẫu trùng cộng sinh với thứ khác. Phải biết rằng chỉ cần đến gần mẫu trùng thì không khó giết nó, từ lần đánh nhau trong Thung Lũng Huyết Chiến là có thể nhìn ra. Nhưng con mẫu trùng của Phong Độc đã ăn rất nhiều Nham Tiết, tiến hóa rất nhiều lần, năng lực sinh tồn vô cùng đáng sợ. Nếu nửa người dưới của mẫu trùng có thể kết hợp với thân thể gã để sống sót, vậy thì nửa người trên của mẫu trùng chắc chắn càng sinh tồn dễ dàng hơn.”
“…..” Gương mặt của Từ Tử Nham suýt chút nữa thì nứt ra. Anh luôn cho rằng mình xuyên vào truyện tu chân, nhưng bây giờ nhìn lại, con mẹ nó có yếu tố sinh hóa nguy hểm… Đúng là không thể không chửi mà!
“Vậy gã muốn làm gì?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi. Y không lo phía Vô Trần Đạo Quân bị ma nhân gạt, chỉ là y vẫn nhớ lúc ấy, dường như ma nhân rất hứng thú với y, không biết chuyện này có liên quan gì tới y hay không.
La Đại Cước nhìn Từ Tử Dung: “Gã đưa ra một điều kiện không tính là điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.
La Đại Cước nhướn mày, nửa cười nửa không mà nói: “Gã nói gã ‘nhất kiến chung tình’ với Tử Dung, còn từ lần gặp trước đã nhớ mãi không quên. Cho nên hã hy vọng có thể nói riêng cho Tử Dung địa điểm giấu nửa con mẫu trùng còn lại. Nếu chúng ta không đồng ý, gã thà tự bạo thần hồn cũng không chịu nói thật.”
Từ Tử Nham, Từ Tử Dung: …..
La Đại Cước nhìn Từ Tử Dung đầy quỷ dị: “Giỏi lắm, ngay cả ma nhân cũng bị con ‘kinh diễm’. Gã muốn giữ lại hồi ức tốt đẹp trước khi chết à?”
“Sư phụ!” Từ Tử Nham bất mãn nói: “Sao có thể tin tưởng ma nhân? Con không đồng ý để Tử Dung mạo hiểm! Ai biết tên kia có chủ ý gì chứ!”
La Đại Cước ngáp một cái: “Việc này ta nói không được, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng không dám mạo hiểm. Người ta thường nói không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nhỡ đâu còn một con mẫu trùng nữa thì sao? Nếu lại có thêm một đội Ma tộc tới đây, e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình.”
Ông vỗ vai Từ Tử Nham: “Yên tâm, chưởng môn sư huynh cũng không định dùng an nguy của Tử Dung đổi lấy tin tức này, cho nên tuy ma nhân kia yêu cầu gặp riêng nhưng chưởng môn sư huynh lại nói phải có một trưởng lão Hóa Thần ở bên giám sát.”
“Phong Độc đồng ý?” Từ Tử Nham kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nếu không ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này.” La Đại Cước vui vẻ nói.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nhìn nhau, trong nhất thời đều không rõ rốt cuộc Phong Độc muốn làm gì.
Nếu nói gã thật sự nhất kiến chung tình với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham tin hay không thì khó nói, nhưng Từ Tử Dung chắc chắn không tin.
Với dung mạo tuyệt sắc này, Từ Tử Dung đã sống hai đời bị rất nhiều người mơ ước. Y thấy rõ trong mắt Phong Độc không có thèm khát mỹ sắc của y, trái lại là dục vọng rất kỳ quái.
Ánh mắt gã mang theo dục vọng rất rõ, Phong Độc thật sự có mưu đồ với y, nhưng cái mục tiêu ‘có mưu đồ’ này, e rằng không phải là muốn gặp y trước khi chết.
“Được.” Từ Tử Dung gật đầu đồng ý yêu cầu của Phong Độc. Dù sao cũng có tu sĩ Hóa Thần ở bên, nếu Phong Độc muốn phá rối, Thanh Bình lão tổ sẽ bóp chết gã. Từ Tử Dung nghĩ, chỉ là gặp mặt nhau, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
“Khoan đã…” Từ Tử Nham không biết tại sao anh lại đi ngăn cản, dựa vào thân phận và trách nhiệm đối với Lưu Quang Tông, anh hẳn phải ủng hộ Tử Dung hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng không biết vì sao, anh lại cảm nhận được nguy hiểm trong nhiệm vụ nhìn như đơn giản này.
“Sao vậy? Có vấn đề gì?” La Đại Cước không hiểu hỏi.
Từ Tử Dung cũng tỏ ra hoài nghi, dường như không hiểu vì sao ca ca lại ngăn y thực hiện một nhiệm vụ đơn giản như vậy? Y còn tưởng rằng ca ca sẽ vui vẻ vì y có thể góp sức cho Lưu Quang Tông.
Phải biết rằng trong những năm nay, Từ Tử Nham chăm chỉ luyện tập nhưng luôn có rất nhiều nỗi lo liên quan đến Từ Tử Dung. Những lo lắng này có thể là Từ gia, cũng có thể là Lưu Quang Tông, thậm chí còn có thể là Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ. Nói chung là Từ Tử Nham luôn cố gắng để Từ Tử Dung hòa nhập vào xã hội này.
“Không biết…” Từ Tử Nham lúng túng gãi đầu. Anh biết cảm giác của mình rất khó hiểu, nhưng lại không có cách nào chứng minh. Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là nháy mắt với Từ Tử Dung, ý bảo về rồi nói, sau đó tạm biệt La Đại Cước, dẫn đệ đệ quay về động phủ của mình.
Bởi vì anh đã trở thành tu sĩ nguyên anh, có động phủ và đỉnh núi riêng ở Lưu Quang Tông. Theo lý thuyết Từ Tử Dung cũng có thể hưởng đãi ngộ như vậy, nhưng y cả ngày ở cạnh ca ca, Từ Tử Nham cũng thay y từ chối đãi ngộ có động phủ riêng.
Đối với chuyện này, Từ Tử Dung không có nửa tia bất mãn, thậm chí còn rất ân cần sắp xếp tầng tầng lớp lớp pháp trận. Nếu có người định bất lịch sự, không mời mà vào Tử Tiêu Phong, có lẽ những pháp trận này sẽ cho bọn họ một ‘niềm vui’ thật lớn.
Sau khi dẫn Từ Tử Dung quay về động phủ, Từ Tử Nham đau đầu nhíu mày. Muốn thuyết phục Từ Tử Dung từ bỏ nhiệm vụ này không phải chuyện khó. Anh vừa mở miệng, chỉ cần Từ Tử Dung có thể làm được thì sẽ làm, hiếm khi bị từ chối (ngoại trừ trên giường!). Nhưng vấn đề là… Anh phải tìm lý do gì thuyết phục Vô Trần Đạo Quân?
Là trưởng lão nguyên anh của Lưu Quang Tông, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung hưởng thụ cung phụng của Lưu Quang Tông, đương nhiên cũng phải ra sức xây dựng Lưu Quang Tông.
Trong nhiệm vụ lần này, nếu nhìn từ mặt ngoài, Từ Tử Dung hoàn toàn không có chút nguy hiểm, cho nên Từ Tử Nham thật sự không thể dùng hai chữ ‘cảm giác’ hư vô mờ mịt này để từ chối Vô Trần Đạo Quân.
Đương nhiên, nếu anh thật sự cự tuyệt, có lẽ Vô Trần Đạo Quân cũng sẽ không ép anh. Nhưng vấn đề ở chỗ, đến lúc đó Vô Trần Đạo Quân sẽ nghĩ bọn họ như thế nào?
Từ Tử Nham thật sự không muốn Vô Trần Đạo Quân xem anh và Từ Tử Dung là hai tên bạch nhãn lang vong ơn phụ nghĩa. Vì vậy, sau khi ‘cảm nhận’ nguy hiểm sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, anh liền miễn cưỡng đồng ý ý kiến của Từ Tử Dung.
“Nói chung đệ phải cẩn thận, nếu ta có thể cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt như vậy, e rằng Thanh Bình lão tổ cũng không giúp được đệ. Những thứ này, còn có cái này, cái này nữa, đệ đều phải mang trên người, lúc nguy cấp có thể cứu đệ một mạng.” Từ Tử Nham nhét một đống pháp bảo phòng ngự, linh dược ngăn chặn tâm ma và bùa chú phá vỡ hoàn cảnh vào tay Từ Tử Dung. Trên thực tế, nếu không phải Phương Cách là không gian tùy thân, anh thật sự muốn nhét cả Phương Cách cho Từ Tử Dung.
“Ca ca, ta không sao, tin tưởng ta!” Từ Tử Dung nghịch ngợm nháy mắt.
Từ Tử Nham bình tĩnh lại, ngoài miệng không khỏi bật cười: “Được rồi, ta tin tưởng đệ, nhưng đệ phải nhớ, nhất định, nhất định phải cẩn thận! Ta ở đây chờ đệ ra ngoài!”
Bởi vì Phong Độc yêu cầu gặp riêng Từ Tử Dung, tuy rằng bị Vô Trần Đạo Quân phản đối, nên cuộc gặp hai người biến thành ba bên đàm phán. Cũng may Thanh Bình lão tổ chỉ tới làm người qua đường, chủ yếu đàm phán vẫn và Phong Độc và Từ Tử Dung.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Từ Tử Dung ngồi trước mặt Phong Độc, mất kiên nhẫn nói.
Thanh Bình lão tổ ngồi cách đó không xa, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cho dù và Từ Tử Dung hay Phong Độc đều biết, một khi Phong Độc có bất kỳ dị thường nào, Thanh Bình lão tổ sẽ không chút do dự đánh chết gã!
Phong Độc biểu hiện rất bình tĩnh, khóe môi khẽ cong lên. Nói thật, gương mặt của gã cũng không xấu xí, không còn biểu cảm hung ác của trước kia, lúc này nhìn gã như một thanh niên trầm ổn.
Đáng tiếc ——
—— Từ Tử Dung được gọi là ảnh đế, cho dù Phong Độc ngụy trang vô hại như thế nào, trong lòng Từ Tử Dung cũng sẽ không cho gã nửa tia thương hại.
“Đã lâu không gặp.” Phong Độc dịu dàng nói.
Từ Tử Dung nhíu mày, đối với tu sĩ mà nói —— đặc biệt là tu sĩ tu vi cao thâm như bọn họ, hơn nửa năm chỉ là một cái búng tay, nói đã lâu không gặp, hình như có hơi khoa trương.
Nhưng y đến đây không phải vì châm chọc, mà là cần đào ra vị trí của mẫu trùng từ miệng Phong Độc. Bởi vậy y chỉ bình thản ngồi tại chỗ, hiếm khi không mở miệng khiêu khích.
Phong Độc rũ mắt, thoạt nhìn có hơi xấu hổ, nhưng dưới hàng mi dài che lấp, đôi ngươi màu đen lại hiện lên một tia âm u.
“Nói đi, mẫu trùng ở đâu?” Từ Tử Dung xuất hiện nơi này không phải đến xem Phong Độc diễn kịch, cho nên y thẳng thắn nhắc tới mẫu trùng.
Phong Độc chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh ánh nước: “Ta biết ma nhân và tu sĩ là tử địch, lần trước gặp mặt, chúng ta còn đang liều mạng chém giết. Ta đoán ngươi nhất định không tin ta thích ngươi.”
Từ Tử Dung nửa cười nửa không nhìn Phong Độc, Phong Độc buồn bã cúi đầu, dường như bị sự vô tình của Từ Tử Dung đả kích.
Gã xoa xoa mặt, thấp giọng nói: “Ngại quá, khiến ngươi chê cười.”
“Mẫu trùng ở đâu?” Từ Tử Dung lại nhắc lại câu hỏi.
Gương mặt cúi gằm của Phong Độc đột nhiên vặn vẹo, nhưng khi gã ngẩng đầu lên lại chỉ thấy chứa đầy tình ý.
“Miếng ngọc bội này…” Phong Độc lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng: “Ở trên nhiễm hơi thở của ta, nó có thể giúp ngươi tìm được mẫu trùng ẩn thân, dù sao thì…”
Gã cười tự giễu, nhìn thân sâu ở nửa người dưới: “Một nửa cơ thể của ta đến từ mẫu trùng kia, chỉ cần các ngươi có thể dùng thành thạo miếng ngọc bội này, hẳn là có thể tìm được mẫu trùng. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, bên cạnh mẫu trùng có một tên tu sĩ, hắn tu luyện tà công rất lợi hại, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Từ Tử Nham ngẩn ra: “Sao không giết gã?”
“Gã nói Huyền Vũ Vực còn một con mẫu trùng, nếu không thể giết con mẫu trùng kia, sẽ có nhiều Ma tộc đến nữa.” La Đại Cước nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao có thể được?” Từ Tử Nham nhíu mày.
Lúc ở trên chiến trường, bọn họ đã giết hai con mẫu trùng hoàn chỉnh, mà trên người Phong Độc có nửa con, điều này chứng tỏ mẫu trùng ở Huyền Vũ Vực đã chết hết, sao có thể đột nhiên xuất hiện thêm một con?
La Đại Cước cười lạnh: “Tên Phong Độc nói, lúc đó gã và một người nữa tranh giành mẫu trùng, kết quả gã chỉ cướp được nửa người dưới. Theo lời gã nói, người cướp được nửa người trên của mẫu trùng có thể sẽ cho mẫu trùng cộng sinh với thứ khác. Phải biết rằng chỉ cần đến gần mẫu trùng thì không khó giết nó, từ lần đánh nhau trong Thung Lũng Huyết Chiến là có thể nhìn ra. Nhưng con mẫu trùng của Phong Độc đã ăn rất nhiều Nham Tiết, tiến hóa rất nhiều lần, năng lực sinh tồn vô cùng đáng sợ. Nếu nửa người dưới của mẫu trùng có thể kết hợp với thân thể gã để sống sót, vậy thì nửa người trên của mẫu trùng chắc chắn càng sinh tồn dễ dàng hơn.”
“…..” Gương mặt của Từ Tử Nham suýt chút nữa thì nứt ra. Anh luôn cho rằng mình xuyên vào truyện tu chân, nhưng bây giờ nhìn lại, con mẹ nó có yếu tố sinh hóa nguy hểm… Đúng là không thể không chửi mà!
“Vậy gã muốn làm gì?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi. Y không lo phía Vô Trần Đạo Quân bị ma nhân gạt, chỉ là y vẫn nhớ lúc ấy, dường như ma nhân rất hứng thú với y, không biết chuyện này có liên quan gì tới y hay không.
La Đại Cước nhìn Từ Tử Dung: “Gã đưa ra một điều kiện không tính là điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.
La Đại Cước nhướn mày, nửa cười nửa không mà nói: “Gã nói gã ‘nhất kiến chung tình’ với Tử Dung, còn từ lần gặp trước đã nhớ mãi không quên. Cho nên hã hy vọng có thể nói riêng cho Tử Dung địa điểm giấu nửa con mẫu trùng còn lại. Nếu chúng ta không đồng ý, gã thà tự bạo thần hồn cũng không chịu nói thật.”
Từ Tử Nham, Từ Tử Dung: …..
La Đại Cước nhìn Từ Tử Dung đầy quỷ dị: “Giỏi lắm, ngay cả ma nhân cũng bị con ‘kinh diễm’. Gã muốn giữ lại hồi ức tốt đẹp trước khi chết à?”
“Sư phụ!” Từ Tử Nham bất mãn nói: “Sao có thể tin tưởng ma nhân? Con không đồng ý để Tử Dung mạo hiểm! Ai biết tên kia có chủ ý gì chứ!”
La Đại Cước ngáp một cái: “Việc này ta nói không được, ngay cả chưởng môn sư huynh cũng không dám mạo hiểm. Người ta thường nói không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nhỡ đâu còn một con mẫu trùng nữa thì sao? Nếu lại có thêm một đội Ma tộc tới đây, e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình.”
Ông vỗ vai Từ Tử Nham: “Yên tâm, chưởng môn sư huynh cũng không định dùng an nguy của Tử Dung đổi lấy tin tức này, cho nên tuy ma nhân kia yêu cầu gặp riêng nhưng chưởng môn sư huynh lại nói phải có một trưởng lão Hóa Thần ở bên giám sát.”
“Phong Độc đồng ý?” Từ Tử Nham kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nếu không ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này.” La Đại Cước vui vẻ nói.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nhìn nhau, trong nhất thời đều không rõ rốt cuộc Phong Độc muốn làm gì.
Nếu nói gã thật sự nhất kiến chung tình với Từ Tử Dung, Từ Tử Nham tin hay không thì khó nói, nhưng Từ Tử Dung chắc chắn không tin.
Với dung mạo tuyệt sắc này, Từ Tử Dung đã sống hai đời bị rất nhiều người mơ ước. Y thấy rõ trong mắt Phong Độc không có thèm khát mỹ sắc của y, trái lại là dục vọng rất kỳ quái.
Ánh mắt gã mang theo dục vọng rất rõ, Phong Độc thật sự có mưu đồ với y, nhưng cái mục tiêu ‘có mưu đồ’ này, e rằng không phải là muốn gặp y trước khi chết.
“Được.” Từ Tử Dung gật đầu đồng ý yêu cầu của Phong Độc. Dù sao cũng có tu sĩ Hóa Thần ở bên, nếu Phong Độc muốn phá rối, Thanh Bình lão tổ sẽ bóp chết gã. Từ Tử Dung nghĩ, chỉ là gặp mặt nhau, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
“Khoan đã…” Từ Tử Nham không biết tại sao anh lại đi ngăn cản, dựa vào thân phận và trách nhiệm đối với Lưu Quang Tông, anh hẳn phải ủng hộ Tử Dung hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng không biết vì sao, anh lại cảm nhận được nguy hiểm trong nhiệm vụ nhìn như đơn giản này.
“Sao vậy? Có vấn đề gì?” La Đại Cước không hiểu hỏi.
Từ Tử Dung cũng tỏ ra hoài nghi, dường như không hiểu vì sao ca ca lại ngăn y thực hiện một nhiệm vụ đơn giản như vậy? Y còn tưởng rằng ca ca sẽ vui vẻ vì y có thể góp sức cho Lưu Quang Tông.
Phải biết rằng trong những năm nay, Từ Tử Nham chăm chỉ luyện tập nhưng luôn có rất nhiều nỗi lo liên quan đến Từ Tử Dung. Những lo lắng này có thể là Từ gia, cũng có thể là Lưu Quang Tông, thậm chí còn có thể là Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ. Nói chung là Từ Tử Nham luôn cố gắng để Từ Tử Dung hòa nhập vào xã hội này.
“Không biết…” Từ Tử Nham lúng túng gãi đầu. Anh biết cảm giác của mình rất khó hiểu, nhưng lại không có cách nào chứng minh. Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là nháy mắt với Từ Tử Dung, ý bảo về rồi nói, sau đó tạm biệt La Đại Cước, dẫn đệ đệ quay về động phủ của mình.
Bởi vì anh đã trở thành tu sĩ nguyên anh, có động phủ và đỉnh núi riêng ở Lưu Quang Tông. Theo lý thuyết Từ Tử Dung cũng có thể hưởng đãi ngộ như vậy, nhưng y cả ngày ở cạnh ca ca, Từ Tử Nham cũng thay y từ chối đãi ngộ có động phủ riêng.
Đối với chuyện này, Từ Tử Dung không có nửa tia bất mãn, thậm chí còn rất ân cần sắp xếp tầng tầng lớp lớp pháp trận. Nếu có người định bất lịch sự, không mời mà vào Tử Tiêu Phong, có lẽ những pháp trận này sẽ cho bọn họ một ‘niềm vui’ thật lớn.
Sau khi dẫn Từ Tử Dung quay về động phủ, Từ Tử Nham đau đầu nhíu mày. Muốn thuyết phục Từ Tử Dung từ bỏ nhiệm vụ này không phải chuyện khó. Anh vừa mở miệng, chỉ cần Từ Tử Dung có thể làm được thì sẽ làm, hiếm khi bị từ chối (ngoại trừ trên giường!). Nhưng vấn đề là… Anh phải tìm lý do gì thuyết phục Vô Trần Đạo Quân?
Là trưởng lão nguyên anh của Lưu Quang Tông, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung hưởng thụ cung phụng của Lưu Quang Tông, đương nhiên cũng phải ra sức xây dựng Lưu Quang Tông.
Trong nhiệm vụ lần này, nếu nhìn từ mặt ngoài, Từ Tử Dung hoàn toàn không có chút nguy hiểm, cho nên Từ Tử Nham thật sự không thể dùng hai chữ ‘cảm giác’ hư vô mờ mịt này để từ chối Vô Trần Đạo Quân.
Đương nhiên, nếu anh thật sự cự tuyệt, có lẽ Vô Trần Đạo Quân cũng sẽ không ép anh. Nhưng vấn đề ở chỗ, đến lúc đó Vô Trần Đạo Quân sẽ nghĩ bọn họ như thế nào?
Từ Tử Nham thật sự không muốn Vô Trần Đạo Quân xem anh và Từ Tử Dung là hai tên bạch nhãn lang vong ơn phụ nghĩa. Vì vậy, sau khi ‘cảm nhận’ nguy hiểm sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, anh liền miễn cưỡng đồng ý ý kiến của Từ Tử Dung.
“Nói chung đệ phải cẩn thận, nếu ta có thể cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt như vậy, e rằng Thanh Bình lão tổ cũng không giúp được đệ. Những thứ này, còn có cái này, cái này nữa, đệ đều phải mang trên người, lúc nguy cấp có thể cứu đệ một mạng.” Từ Tử Nham nhét một đống pháp bảo phòng ngự, linh dược ngăn chặn tâm ma và bùa chú phá vỡ hoàn cảnh vào tay Từ Tử Dung. Trên thực tế, nếu không phải Phương Cách là không gian tùy thân, anh thật sự muốn nhét cả Phương Cách cho Từ Tử Dung.
“Ca ca, ta không sao, tin tưởng ta!” Từ Tử Dung nghịch ngợm nháy mắt.
Từ Tử Nham bình tĩnh lại, ngoài miệng không khỏi bật cười: “Được rồi, ta tin tưởng đệ, nhưng đệ phải nhớ, nhất định, nhất định phải cẩn thận! Ta ở đây chờ đệ ra ngoài!”
Bởi vì Phong Độc yêu cầu gặp riêng Từ Tử Dung, tuy rằng bị Vô Trần Đạo Quân phản đối, nên cuộc gặp hai người biến thành ba bên đàm phán. Cũng may Thanh Bình lão tổ chỉ tới làm người qua đường, chủ yếu đàm phán vẫn và Phong Độc và Từ Tử Dung.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Từ Tử Dung ngồi trước mặt Phong Độc, mất kiên nhẫn nói.
Thanh Bình lão tổ ngồi cách đó không xa, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cho dù và Từ Tử Dung hay Phong Độc đều biết, một khi Phong Độc có bất kỳ dị thường nào, Thanh Bình lão tổ sẽ không chút do dự đánh chết gã!
Phong Độc biểu hiện rất bình tĩnh, khóe môi khẽ cong lên. Nói thật, gương mặt của gã cũng không xấu xí, không còn biểu cảm hung ác của trước kia, lúc này nhìn gã như một thanh niên trầm ổn.
Đáng tiếc ——
—— Từ Tử Dung được gọi là ảnh đế, cho dù Phong Độc ngụy trang vô hại như thế nào, trong lòng Từ Tử Dung cũng sẽ không cho gã nửa tia thương hại.
“Đã lâu không gặp.” Phong Độc dịu dàng nói.
Từ Tử Dung nhíu mày, đối với tu sĩ mà nói —— đặc biệt là tu sĩ tu vi cao thâm như bọn họ, hơn nửa năm chỉ là một cái búng tay, nói đã lâu không gặp, hình như có hơi khoa trương.
Nhưng y đến đây không phải vì châm chọc, mà là cần đào ra vị trí của mẫu trùng từ miệng Phong Độc. Bởi vậy y chỉ bình thản ngồi tại chỗ, hiếm khi không mở miệng khiêu khích.
Phong Độc rũ mắt, thoạt nhìn có hơi xấu hổ, nhưng dưới hàng mi dài che lấp, đôi ngươi màu đen lại hiện lên một tia âm u.
“Nói đi, mẫu trùng ở đâu?” Từ Tử Dung xuất hiện nơi này không phải đến xem Phong Độc diễn kịch, cho nên y thẳng thắn nhắc tới mẫu trùng.
Phong Độc chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh ánh nước: “Ta biết ma nhân và tu sĩ là tử địch, lần trước gặp mặt, chúng ta còn đang liều mạng chém giết. Ta đoán ngươi nhất định không tin ta thích ngươi.”
Từ Tử Dung nửa cười nửa không nhìn Phong Độc, Phong Độc buồn bã cúi đầu, dường như bị sự vô tình của Từ Tử Dung đả kích.
Gã xoa xoa mặt, thấp giọng nói: “Ngại quá, khiến ngươi chê cười.”
“Mẫu trùng ở đâu?” Từ Tử Dung lại nhắc lại câu hỏi.
Gương mặt cúi gằm của Phong Độc đột nhiên vặn vẹo, nhưng khi gã ngẩng đầu lên lại chỉ thấy chứa đầy tình ý.
“Miếng ngọc bội này…” Phong Độc lấy ra một miếng ngọc bội hình rồng: “Ở trên nhiễm hơi thở của ta, nó có thể giúp ngươi tìm được mẫu trùng ẩn thân, dù sao thì…”
Gã cười tự giễu, nhìn thân sâu ở nửa người dưới: “Một nửa cơ thể của ta đến từ mẫu trùng kia, chỉ cần các ngươi có thể dùng thành thạo miếng ngọc bội này, hẳn là có thể tìm được mẫu trùng. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, bên cạnh mẫu trùng có một tên tu sĩ, hắn tu luyện tà công rất lợi hại, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất