Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 449
Edit: Qiezi
Cả người Từ Tử Nham sparta luôn.
Tuy anh ở Tu Chân Giới nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng từng thấy qua, nhưng tận mắt nhìn con rồng lớn như vậy… Rồng… Rồng!!!
Từ Tử Nham khiếp sợ: Đây chẳng phải là Chân Long trong truyền thuyết sao!!!
“Không sai, chính là ta. Thấy ta rất bất ngờ sao?” Giọng nam trầm khàn kia khẽ hỏi, giọng điệu hơi trêu chọc.
“Ặc… Chân Long đại nhân?” Từ Tử Nham cẩn thận hỏi.
“Ta cho rằng ngươi sẽ không kinh ngạc như vậy.” Giọng nam mang theo ý cười cất lên: “Chẳng phải lần trước đã nói có duyên sẽ gặp mặt sao. Ta còn muốn cảm tạ ngươi chăm sóc hai đứa con không nên thân của ta.”
“Ha ha…” Từ Tử Nham gãi đầu, anh nên nói gì đây? Chẳng lẽ phải nói với cha Tuyết Đoàn là ngại quá, ta vẫn chưa tìm được vợ cho con trai ngươi…
“Phụt…” Chân Long bật cười, tiếng cười sang sảng khiến cả không gian đều chấn động theo.
Từ Tử Nham đứng không vững, ngồi phịch xuống đất, mặt mũi ai oán nhìn một bộ phận của Chân Long (hết cách rồi, bản thể quá lớn, hai người đứng quá gần, hoàn toàn nhìn không tới.)
“Xin lỗi, xin lỗi. Ta không cố ý, chỉ là… Suy nghĩ của ngươi quá thú vị.” Trong giọng điệu vẫn nồng đậm ý cười.
Từ Tử Nham lặng lẽ xoay mặt đi… Mấy thứ như mất mặt này…, dù sao Chân Long người ta cũng sống mấy vạn năm, coi như mình giải trí cho trưởng bối đi.
“Ha ha, về bạn đời của con ta, ngươi không cần rối rắm đâu.” Chân Long đại nhân bị Từ Tử Nham chọc cười, vui vẻ nói: “Người ta thường nói con cháu có phúc của con cháu, để tụi nó tự theo đuổi đi. Chẳng phải nhân loại các ngươi thích nói cái gì mà… Hmm… Tùy duyên sao? Vậy để tụi nó tùy duyên đi.”
Từ Tử Nham co giật khóe môi, được rồi, với cá tính của Tuyết Đoàn và Phấn Mao, có lẽ cũng chỉ có thể tùy duyên.
“Ặc… Chẳng hay Chân Long đại nhân tìm ta có gì không…” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, khẽ hỏi.
“Cũng không có gì.” Chân Long thoải mái nói: “Lâu rồi không gặp được nam chính thiên mệnh, trùng hợp ngươi đi ngang qua nơi đây đến chiến trường đại chiến long tử, liền chặn ngươi lại trò chuyện vài câu. Hơn nữa… Ngươi và ta cũng coi như là có duyên. Ngươi biết đó, tu sĩ bình thường dù sống trăm ngàn năm cũng chưa chắc có cơ hội gặp một long tử, ngươi lại có thể nhìn thấy bốn con long tử trước khi đại chiến xảy ra, khiến ta phải tán thưởng vận khí của ngươi.”
“Ha ha…” Từ Tử Nham cười khúc khích, gãi gãi đầu. Nam chính hả… Tuy rằng anh luôn có cảm giác mơ hồ, nhưng khi thật sự xác nhận thân phận của mình cũng khiến anh rất vui.
Đương nhiên, anh cũng biết, nam chính thiên mệnh chỉ may mắn hơn người khác một chút, mấy việc như gặp người giết người, gặp Phật giết Phật chắc chắn là không được, vị nam chính thiên mệnh ban đầu đã làm những việc quá phận, kết quả tự giết mình… Đây là bài học kinh nghiêm cho anh, tránh giẫm vào vết xe đổ!
Đến bây giờ Chân Long đại nhân vẫn chưa để lộ chân thân, nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, chỉ có thể dùng thần thức nhìn thấy một cái —— thân rồng siêu dài.
Không sai, với thực lực hiện tại của Từ Tử Nham, phóng thần thức đến cực đại cũng không thể nhìn thấy toàn thân Chân Long, có thể thấy Chân Long đại nhân lớn tới cỡ nào.
“Muốn thấy chân thân của ta?” Chân Long đột nhiên hỏi.
Từ Tử Nham ngẩn ra, lập tức khiếp sợ nhìn —— một đoạn thân rồng của Chân Long đại nhân.
Lúc nãy anh chỉ suy nghĩ trong đầu thôi, tại sao Chân Long đại nhân lại biết??
“Không gian này là khu vực của ta. Chỉ cần ở trong khu vực của ta, ngươi nghĩ gì ta đều biết.” Chân Long đại nhân tốt bụng giải thích.
Từ Tử Nham sợ hãi, vậy chẳng phải là ở trước mặt Chân Long, tất cả bí mật đều bị lột trần?
Anh không tức giận hành vi dò xét suy nghĩ của Chân Long… Hoặc nên nói là không phải không tức giận, mà là không tức nổi. Chỉ dựa vào thân rồng to lớn của người ta, đừng nói là một tu sĩ nguyên anh nho nhỏ như anh, cho dù là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, Đại Thừa Kỳ đều chung một số phận đạp phát chết luôn.
Từ Tử Nham không biết thực lực của Chân Long cao cỡ nào, anh cũng không cảm thấy bất kỳ uy áp nào của đối phương. Chuyện này không phải nói Chân Long không mạnh, mà là thực lực của Chân Long đã vượt xa tiêu chuẩn bình thường, bước vào một phạm vi khác, có phi thăng thành tiên không thì Từ Tử Nham không biết, nhưng tóm lại mạnh hơn anh nhiều.
Đối mặt với Chân Long, ngươi hoàn toàn không dám phản kháng, đương nhiên cũng không thể nói là giận hay không giận.
“Ha ha… Yên tâm, ta không có ham mê nhìn trộm người khác, chỉ khi ngươi nói chuyện có liên quan đến ta, ta mới nghe được.” Chân Long cười ha hả trò chuyện với Từ Tử Nham.
Sau khi nghe Chân Long nói, Từ Tử Nham vốn không tức giận mà chỉ hơi khó chịu đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Anh lắc đầu, khẽ cười: “Tại hạ cũng không lo lắng.”
Chân Long im lặng mỉm cười, cho dù chỉ xuất phát từ bản năng nhân loại, khi bước vào hoàn cảnh như vậy, Từ Tử Nham cũng không thể không lo lắng. Nhưng nếu Từ Tử Nham đã không nói, Chân Long cũng sẽ không nhiều chuyện chọc thủng chuyện này.
Từ Tử Nham tùy ý nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy hai mặt trăng cực lớn đang nhanh chóng đến gần anh.
Từ Tử Nham chớp mắt mấy cái, hai mặt trăng sáng rực càng lúc càng đến gần, quả cầu tròn cực lớn tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Tia sáng này không chói mắt, nhưng mỗi lần nhìn đến hai quả cầu kia, Từ Tử Nham đều có ảo giác như kim châm.
Từ Tử Nham nheo mắt, cố gắng xác định hai mặt trăng kia là cái gì, anh tin Chân Long đại nhân không hại anh, vì vậy đối với mọi thứ trong bầu trời sao này, anh đều rất tò mò.
Không bao lâu sau ——
Đậu má!!!
Cuối cùng Từ Tử Nham cũng dùng thần thức ‘nhìn’ rõ, đó nào phải mặt trăng, rõ ràng là hai con mắt siêu to!
Má ơi! Thì ra Chân Long đại nhân quay đầu lại, không biết cơ thể đại nhân lớn cỡ nào, muốn quay đầu phải bay mất nửa ngày… =.=
“Phù… Thân thể của nhân loại bé quá.” Chân Long đại nhân đã quay đầu lại, cuối cùng cũng có thể ‘tận mắt’ nhìn Từ Tử Nham.
Đối mặt với đôi mắt còn lớn hơn thân thể mình tới mấy lần, Từ Tử Nham co quắp cơ mặt, anh thật sự muốn hỏi một câu: Chân Long đại nhân, ngài nhìn ta như vậy sẽ không bị song thị* chứ?
(Song thị là một dạng tật khúc xạ. Khi cả hai mắt cùng nhìn vào một vật, trục nhìn của cả hai đều hướng về vật đó, ảnh của vật cùng hội tụ trên hoàng điểm là vùng thấy rõ nhất trên võng mạc và theo đường dẫn truyền thị giác lên não để cho ra kết quả là cùng một ảnh. Khi có sự lệch trục ở một mắt, ảnh của vật không rơi trên hoàng điểm gây nên hệ quả người đó thấy xuất hiện một ảnh mờ bên cạnh ảnh thật của mắt lành.)
Chân Long đại nhân rất sảng khoái cho đáp án: “Không đâu, thị lực của bổn long rất rốt.”
Từ Tử Nham: …..
Từ Tử Nham đỡ trán, vậy… Chân Long đại nhân, ngài đưa ta tới đây rốt cuộc để làm gì? Chỉ vì nói chuyện phiếm sao?
“Ưm… Hẳn là vậy.” Chân Long đại nhân vươn móng vuốt lớn, gãi cái cằm lớn, hai mắt sáng ngời: “Thật ra là bổn long quá buồn chán, ngươi cũng biết ta là Chân Long, không thể vào thế giới phàm tục. Bởi vì thực lực của ta quá mạnh, nếu tiến vào một vực nào đó, cho dù là đại vực siêu cấp cũng sẽ khiến cái vực đó sụp đổ trong nháy mắt. Cho nên…”
Chân Long đại nhân xòe móng vuốt, thoạt nhìn khá đáng yêu (Từ Tử Nham: (:3″ ∠) mắt của ta chắc chắn có vấn đề): “Ta chỉ có thể để phân hồn của mình đi du lịch nhân gian, thỉnh thoảng gửi chút tin tức về cho ta.”
“Chẳng lẽ không thể tìm vài người nói chuyện phiếm với đại nhân sao?” Từ Tử Nham không hiểu, nếu Chân Long cường đại như vậy, rảnh rỗi có thể bắt vài người về nói chuyện phiếm mà?
“Đương nhiên không được.” Chân Long chỉ móng vuốt lên trên: “Có người nhìn, quy củ không thể phá.”
Từ Tử Nham chợt hiểu, có thể làm Chân Long kiêng kỵ như vậy, chắc hẳn là Thiên Đạo trong truyền thuyết (???).
“Hiểu chưa, người như ta không thể tiếp xúc với người ngoài. Chỉ có ngươi có duyên với rồng, đồng thời thân mang đại vận khí mới có thể gặp mặt ta. Ngươi phải hiểu ta nghẹn ở đây chán cỡ nào…” Chân Long nói xong, còn khó chịu giơ móng vuốt, khẽ thầm thì: “Sớm biết thành thần thú chán như vậy, ban đầu ta sẽ không hạ thuốc xổ cho lão gia hỏa tộc Phượng Hoàng… Chậc chậc! Có lẽ chỉ có lão già kia mới chịu được loại cô đơn này!”
Từ Tử Nham: Ha ha… Ta không nghe thấy cái qué gì hết!!
“Ôi… Ở đây buồn chán quá, ta cũng chỉ có thể tự tìm chút niềm vui.” Chân Long thở dài: “Nếu không phải cứ cách vài trăm ngàn năm lại có thể tổ chức đại chiến long tử, chắc ta chán tới chết luôn.”
Từ Tử Nham: …. Vậy là… Đại chiến long tử nghe rất lợi hại, nhưng trên thực tế là cho người cha buồn chán rảnh rỗi, cố ý chơi xỏ con trai mình sao?
→. →, cuối cùng Từ Tử Nham cũng biết vì sao đám long tử đều rất đậu bỉ* rồi… Thì ra là vì cha bọn nó —— bản thân Chân Long đại nhân chính là một tên đậu bỉ không đáng tin cậy!
(Đậu bỉ: ngu ngốc, ngốc nghếch)
“À… Đúng rồi, suýt chút nữa ta quên, ngươi cũng phải tham gia đậu… À không, là đại chiến long tử.” Hai mắt Chân Long sáng rực nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham rít gào trong lòng, lúc nãy ngài định nói cái gì? Sau chữ đậu là chữ gì! Đừng tưởng rằng ta nghe không hiểu, có phải ngài cũng xem con trai mình là đậu bỉ không!!
Đầu rồng của Chân Long như ngọn núi nhỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Từ Tử Nham. Từ Tử Nham chỉ nhìn vài lần liền dời mắt đi —— chóng mặt!
Từ Tử Nham kiềm chế nội tâm đang chửi thầm, thành khẩn hỏi: “Chân Long đại nhân, không biết khi nào ta được tham gia đại chiến long tử?”
“Hử?” Chân Long kinh ngạc nìn anh: “Ngươi thật sự muốn tham gia?”
Từ Tử Nham: …..
“Không phải… Ý của ta là ngươi là nam chính thiên mệnh, trên người còn có Thiên Mệnh Thần Oa, cũng có nghĩa rằng vận khí của ngươi là siêu cấp vô địch. Cho ngươi tham gia đại chiến chẳng phải là ức hiếp người khác sao.” Chân Long nói rất chân thành.
Từ Tử Nham: …..
Vậy nên —— ta chính là quán quân được quyết định nội bộ phải không…
Anh vuốt mặt: “Nếu đã xác định ta sẽ đoạt được thắng lợi, vì sao Chân Long đại nhân…”
Nói được phân nửa, Từ Tử Nham bị ánh mắt Chân Long nhìn anh như nhìn kẻ ngốc làm nghẹn họng, sau đó anh nhớ lại… Cuộc so tài này vốn để Chân Long giải trí, tuy kết quả chắc chắn là anh thắng nhưng vẫn có thể thưởng thức quá trình mà…
Từ Tử Nham thắp nến an ủi đám long tử đang cố gắng phấn đấu —— có một người cha xem con trai là đồ chơi, các ngươi vất vả rồi…
Cả người Từ Tử Nham sparta luôn.
Tuy anh ở Tu Chân Giới nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng từng thấy qua, nhưng tận mắt nhìn con rồng lớn như vậy… Rồng… Rồng!!!
Từ Tử Nham khiếp sợ: Đây chẳng phải là Chân Long trong truyền thuyết sao!!!
“Không sai, chính là ta. Thấy ta rất bất ngờ sao?” Giọng nam trầm khàn kia khẽ hỏi, giọng điệu hơi trêu chọc.
“Ặc… Chân Long đại nhân?” Từ Tử Nham cẩn thận hỏi.
“Ta cho rằng ngươi sẽ không kinh ngạc như vậy.” Giọng nam mang theo ý cười cất lên: “Chẳng phải lần trước đã nói có duyên sẽ gặp mặt sao. Ta còn muốn cảm tạ ngươi chăm sóc hai đứa con không nên thân của ta.”
“Ha ha…” Từ Tử Nham gãi đầu, anh nên nói gì đây? Chẳng lẽ phải nói với cha Tuyết Đoàn là ngại quá, ta vẫn chưa tìm được vợ cho con trai ngươi…
“Phụt…” Chân Long bật cười, tiếng cười sang sảng khiến cả không gian đều chấn động theo.
Từ Tử Nham đứng không vững, ngồi phịch xuống đất, mặt mũi ai oán nhìn một bộ phận của Chân Long (hết cách rồi, bản thể quá lớn, hai người đứng quá gần, hoàn toàn nhìn không tới.)
“Xin lỗi, xin lỗi. Ta không cố ý, chỉ là… Suy nghĩ của ngươi quá thú vị.” Trong giọng điệu vẫn nồng đậm ý cười.
Từ Tử Nham lặng lẽ xoay mặt đi… Mấy thứ như mất mặt này…, dù sao Chân Long người ta cũng sống mấy vạn năm, coi như mình giải trí cho trưởng bối đi.
“Ha ha, về bạn đời của con ta, ngươi không cần rối rắm đâu.” Chân Long đại nhân bị Từ Tử Nham chọc cười, vui vẻ nói: “Người ta thường nói con cháu có phúc của con cháu, để tụi nó tự theo đuổi đi. Chẳng phải nhân loại các ngươi thích nói cái gì mà… Hmm… Tùy duyên sao? Vậy để tụi nó tùy duyên đi.”
Từ Tử Nham co giật khóe môi, được rồi, với cá tính của Tuyết Đoàn và Phấn Mao, có lẽ cũng chỉ có thể tùy duyên.
“Ặc… Chẳng hay Chân Long đại nhân tìm ta có gì không…” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, khẽ hỏi.
“Cũng không có gì.” Chân Long thoải mái nói: “Lâu rồi không gặp được nam chính thiên mệnh, trùng hợp ngươi đi ngang qua nơi đây đến chiến trường đại chiến long tử, liền chặn ngươi lại trò chuyện vài câu. Hơn nữa… Ngươi và ta cũng coi như là có duyên. Ngươi biết đó, tu sĩ bình thường dù sống trăm ngàn năm cũng chưa chắc có cơ hội gặp một long tử, ngươi lại có thể nhìn thấy bốn con long tử trước khi đại chiến xảy ra, khiến ta phải tán thưởng vận khí của ngươi.”
“Ha ha…” Từ Tử Nham cười khúc khích, gãi gãi đầu. Nam chính hả… Tuy rằng anh luôn có cảm giác mơ hồ, nhưng khi thật sự xác nhận thân phận của mình cũng khiến anh rất vui.
Đương nhiên, anh cũng biết, nam chính thiên mệnh chỉ may mắn hơn người khác một chút, mấy việc như gặp người giết người, gặp Phật giết Phật chắc chắn là không được, vị nam chính thiên mệnh ban đầu đã làm những việc quá phận, kết quả tự giết mình… Đây là bài học kinh nghiêm cho anh, tránh giẫm vào vết xe đổ!
Đến bây giờ Chân Long đại nhân vẫn chưa để lộ chân thân, nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, chỉ có thể dùng thần thức nhìn thấy một cái —— thân rồng siêu dài.
Không sai, với thực lực hiện tại của Từ Tử Nham, phóng thần thức đến cực đại cũng không thể nhìn thấy toàn thân Chân Long, có thể thấy Chân Long đại nhân lớn tới cỡ nào.
“Muốn thấy chân thân của ta?” Chân Long đột nhiên hỏi.
Từ Tử Nham ngẩn ra, lập tức khiếp sợ nhìn —— một đoạn thân rồng của Chân Long đại nhân.
Lúc nãy anh chỉ suy nghĩ trong đầu thôi, tại sao Chân Long đại nhân lại biết??
“Không gian này là khu vực của ta. Chỉ cần ở trong khu vực của ta, ngươi nghĩ gì ta đều biết.” Chân Long đại nhân tốt bụng giải thích.
Từ Tử Nham sợ hãi, vậy chẳng phải là ở trước mặt Chân Long, tất cả bí mật đều bị lột trần?
Anh không tức giận hành vi dò xét suy nghĩ của Chân Long… Hoặc nên nói là không phải không tức giận, mà là không tức nổi. Chỉ dựa vào thân rồng to lớn của người ta, đừng nói là một tu sĩ nguyên anh nho nhỏ như anh, cho dù là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, Đại Thừa Kỳ đều chung một số phận đạp phát chết luôn.
Từ Tử Nham không biết thực lực của Chân Long cao cỡ nào, anh cũng không cảm thấy bất kỳ uy áp nào của đối phương. Chuyện này không phải nói Chân Long không mạnh, mà là thực lực của Chân Long đã vượt xa tiêu chuẩn bình thường, bước vào một phạm vi khác, có phi thăng thành tiên không thì Từ Tử Nham không biết, nhưng tóm lại mạnh hơn anh nhiều.
Đối mặt với Chân Long, ngươi hoàn toàn không dám phản kháng, đương nhiên cũng không thể nói là giận hay không giận.
“Ha ha… Yên tâm, ta không có ham mê nhìn trộm người khác, chỉ khi ngươi nói chuyện có liên quan đến ta, ta mới nghe được.” Chân Long cười ha hả trò chuyện với Từ Tử Nham.
Sau khi nghe Chân Long nói, Từ Tử Nham vốn không tức giận mà chỉ hơi khó chịu đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Anh lắc đầu, khẽ cười: “Tại hạ cũng không lo lắng.”
Chân Long im lặng mỉm cười, cho dù chỉ xuất phát từ bản năng nhân loại, khi bước vào hoàn cảnh như vậy, Từ Tử Nham cũng không thể không lo lắng. Nhưng nếu Từ Tử Nham đã không nói, Chân Long cũng sẽ không nhiều chuyện chọc thủng chuyện này.
Từ Tử Nham tùy ý nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy hai mặt trăng cực lớn đang nhanh chóng đến gần anh.
Từ Tử Nham chớp mắt mấy cái, hai mặt trăng sáng rực càng lúc càng đến gần, quả cầu tròn cực lớn tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Tia sáng này không chói mắt, nhưng mỗi lần nhìn đến hai quả cầu kia, Từ Tử Nham đều có ảo giác như kim châm.
Từ Tử Nham nheo mắt, cố gắng xác định hai mặt trăng kia là cái gì, anh tin Chân Long đại nhân không hại anh, vì vậy đối với mọi thứ trong bầu trời sao này, anh đều rất tò mò.
Không bao lâu sau ——
Đậu má!!!
Cuối cùng Từ Tử Nham cũng dùng thần thức ‘nhìn’ rõ, đó nào phải mặt trăng, rõ ràng là hai con mắt siêu to!
Má ơi! Thì ra Chân Long đại nhân quay đầu lại, không biết cơ thể đại nhân lớn cỡ nào, muốn quay đầu phải bay mất nửa ngày… =.=
“Phù… Thân thể của nhân loại bé quá.” Chân Long đại nhân đã quay đầu lại, cuối cùng cũng có thể ‘tận mắt’ nhìn Từ Tử Nham.
Đối mặt với đôi mắt còn lớn hơn thân thể mình tới mấy lần, Từ Tử Nham co quắp cơ mặt, anh thật sự muốn hỏi một câu: Chân Long đại nhân, ngài nhìn ta như vậy sẽ không bị song thị* chứ?
(Song thị là một dạng tật khúc xạ. Khi cả hai mắt cùng nhìn vào một vật, trục nhìn của cả hai đều hướng về vật đó, ảnh của vật cùng hội tụ trên hoàng điểm là vùng thấy rõ nhất trên võng mạc và theo đường dẫn truyền thị giác lên não để cho ra kết quả là cùng một ảnh. Khi có sự lệch trục ở một mắt, ảnh của vật không rơi trên hoàng điểm gây nên hệ quả người đó thấy xuất hiện một ảnh mờ bên cạnh ảnh thật của mắt lành.)
Chân Long đại nhân rất sảng khoái cho đáp án: “Không đâu, thị lực của bổn long rất rốt.”
Từ Tử Nham: …..
Từ Tử Nham đỡ trán, vậy… Chân Long đại nhân, ngài đưa ta tới đây rốt cuộc để làm gì? Chỉ vì nói chuyện phiếm sao?
“Ưm… Hẳn là vậy.” Chân Long đại nhân vươn móng vuốt lớn, gãi cái cằm lớn, hai mắt sáng ngời: “Thật ra là bổn long quá buồn chán, ngươi cũng biết ta là Chân Long, không thể vào thế giới phàm tục. Bởi vì thực lực của ta quá mạnh, nếu tiến vào một vực nào đó, cho dù là đại vực siêu cấp cũng sẽ khiến cái vực đó sụp đổ trong nháy mắt. Cho nên…”
Chân Long đại nhân xòe móng vuốt, thoạt nhìn khá đáng yêu (Từ Tử Nham: (:3″ ∠) mắt của ta chắc chắn có vấn đề): “Ta chỉ có thể để phân hồn của mình đi du lịch nhân gian, thỉnh thoảng gửi chút tin tức về cho ta.”
“Chẳng lẽ không thể tìm vài người nói chuyện phiếm với đại nhân sao?” Từ Tử Nham không hiểu, nếu Chân Long cường đại như vậy, rảnh rỗi có thể bắt vài người về nói chuyện phiếm mà?
“Đương nhiên không được.” Chân Long chỉ móng vuốt lên trên: “Có người nhìn, quy củ không thể phá.”
Từ Tử Nham chợt hiểu, có thể làm Chân Long kiêng kỵ như vậy, chắc hẳn là Thiên Đạo trong truyền thuyết (???).
“Hiểu chưa, người như ta không thể tiếp xúc với người ngoài. Chỉ có ngươi có duyên với rồng, đồng thời thân mang đại vận khí mới có thể gặp mặt ta. Ngươi phải hiểu ta nghẹn ở đây chán cỡ nào…” Chân Long nói xong, còn khó chịu giơ móng vuốt, khẽ thầm thì: “Sớm biết thành thần thú chán như vậy, ban đầu ta sẽ không hạ thuốc xổ cho lão gia hỏa tộc Phượng Hoàng… Chậc chậc! Có lẽ chỉ có lão già kia mới chịu được loại cô đơn này!”
Từ Tử Nham: Ha ha… Ta không nghe thấy cái qué gì hết!!
“Ôi… Ở đây buồn chán quá, ta cũng chỉ có thể tự tìm chút niềm vui.” Chân Long thở dài: “Nếu không phải cứ cách vài trăm ngàn năm lại có thể tổ chức đại chiến long tử, chắc ta chán tới chết luôn.”
Từ Tử Nham: …. Vậy là… Đại chiến long tử nghe rất lợi hại, nhưng trên thực tế là cho người cha buồn chán rảnh rỗi, cố ý chơi xỏ con trai mình sao?
→. →, cuối cùng Từ Tử Nham cũng biết vì sao đám long tử đều rất đậu bỉ* rồi… Thì ra là vì cha bọn nó —— bản thân Chân Long đại nhân chính là một tên đậu bỉ không đáng tin cậy!
(Đậu bỉ: ngu ngốc, ngốc nghếch)
“À… Đúng rồi, suýt chút nữa ta quên, ngươi cũng phải tham gia đậu… À không, là đại chiến long tử.” Hai mắt Chân Long sáng rực nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham rít gào trong lòng, lúc nãy ngài định nói cái gì? Sau chữ đậu là chữ gì! Đừng tưởng rằng ta nghe không hiểu, có phải ngài cũng xem con trai mình là đậu bỉ không!!
Đầu rồng của Chân Long như ngọn núi nhỏ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Từ Tử Nham. Từ Tử Nham chỉ nhìn vài lần liền dời mắt đi —— chóng mặt!
Từ Tử Nham kiềm chế nội tâm đang chửi thầm, thành khẩn hỏi: “Chân Long đại nhân, không biết khi nào ta được tham gia đại chiến long tử?”
“Hử?” Chân Long kinh ngạc nìn anh: “Ngươi thật sự muốn tham gia?”
Từ Tử Nham: …..
“Không phải… Ý của ta là ngươi là nam chính thiên mệnh, trên người còn có Thiên Mệnh Thần Oa, cũng có nghĩa rằng vận khí của ngươi là siêu cấp vô địch. Cho ngươi tham gia đại chiến chẳng phải là ức hiếp người khác sao.” Chân Long nói rất chân thành.
Từ Tử Nham: …..
Vậy nên —— ta chính là quán quân được quyết định nội bộ phải không…
Anh vuốt mặt: “Nếu đã xác định ta sẽ đoạt được thắng lợi, vì sao Chân Long đại nhân…”
Nói được phân nửa, Từ Tử Nham bị ánh mắt Chân Long nhìn anh như nhìn kẻ ngốc làm nghẹn họng, sau đó anh nhớ lại… Cuộc so tài này vốn để Chân Long giải trí, tuy kết quả chắc chắn là anh thắng nhưng vẫn có thể thưởng thức quá trình mà…
Từ Tử Nham thắp nến an ủi đám long tử đang cố gắng phấn đấu —— có một người cha xem con trai là đồ chơi, các ngươi vất vả rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất