Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 456

Trước Sau
Edit: Qiezi

“A? Bản hiện trường nè, cho ta xem kỹ chút nha!” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai bọn họ.

Thân thể hai người lập tức cứng đờ, sau đó đột nhiên đứng dậy. Từ Tử Nham xấu hổ nhìn Chân Long đại nhân đang nhìn chằm chằm bọn họ như bé con tò mò, trong lòng thảo nê mã chạy như điên…

“Hở? Sao lại không hôn?” Chân Long chớp mắt: “Là vì ta sao? Không sao, các ngươi có thể xem ta không tồn tại.”

Từ Tử Nham: ….. Mẹ kiếp, ngài lớn như vậy, ngài nói ta biết làm thế nào mới có thể ‘xem ngài không tồn tại’!

“Hay là…” Chân Long do dự một chút: “Ta che mắt?” Nói xong, Chân Long giơ một cái móng rồng cực lớn, che trước mặt mình, từ giữa khe hở lộ ra ánh mắt sáng rực.

Từ Tử Nham: Chân Long đại nhân, ngài là đậu bỉ hả!!!

“Aiz…” Có lẽ là thái độ của Từ Tử Nham rất rõ ràng, Chân Long cũng hơi xấu hổ, hắn thở dài, móng rồng gãi đầu: “Bỏ đi, hiếm khi được thấy bản hiện trường, vậy mà lại bị ta cắt ngang.”

Nghe giọng điệu kia, dường như có chút tiếc nuối.

Từ Tử Nham đã không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Chân Long, anh chỉ có thể xụ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chân Long đại nhân, ta đã từ bỏ cơ hội quay về, có phải ngài nên chấm dứt trận đấu không?”

Từ Tử Dung luôn im lặng đứng bên cạnh Từ Tử Nham, khi nghe thấy mấy chữ ‘cơ hội trở về’, đồng tử co rụt. Y căng thẳng nắm chặt tay Từ Tử Nham, khẩn trương nhìn anh.

Cảm nhận được đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, Từ Tử Nham khẽ nhéo ngón tay đệ đệ: “Yên tâm, ta sẽ không rời xa đệ.”

Anh biết bây giờ nói cái gì cũng là thừa thãi, chỉ có hứa hẹn trực tiếp mới có thể làm Từ Tử Dung an lòng.

Sự thật chứng minh, Từ Tử Nham hiểu rất rõ đứa nhỏ thần kinh nhà anh. Sau khi anh hứa hẹn, đối phương quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngón tay đang siết chặt cũng hơi buông lỏng.

“Được rồi.” Chân Long nhún vai: “Ngươi đã không muốn trở về thì thôi. Lần đại chiến long tử này là Thao Thiết chiến thắng, lát nữa ta sẽ gọi nó đến đây, thỏa mãn nguyện vọng của nó.”

Trước khi đi, Từ Tử Nham tò mò hỏi: “Nguyện vọng của Thao Thiết là gì?”

Chân Long liếc mắt xem thường: “Đứa tham ăn kia chỉ biết ăn thôi, trừ ăn thì đánh nhau. Ngươi cảm thấy nguyện vọng của nó là gì?”

Từ Tử Nham suy nghĩ, rớt mấy cọng hắc tuyến. Dựa theo hiểu biết của anh về Tuyết Đoàn, có lẽ nguyện vọng lớn nhất của nó là ăn hết mỹ thực trên thế giới…

Nguyện vọng như vậy… Ha ha, cho dù là Chân Long đại nhân muốn hoàn thành cũng phải mệt mỏi một phen… →. →

Mang theo sự đồng cảm vi diệu đối với Chân Long, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung bị đưa ra khỏi không gian này.

Sau khi lần thứ hai quay về không gian trò chơi kia, Từ Tử Nham phát hiện trừ hai người bọn họ, những người khác đều bị đưa đi, chỉ còn lại chín con long tử chờ đợi.

“Be be!” Tuyết Đoàn nhìn thấy Từ Tử Nham đi ra, mỉm cười toe toét. Nó hưng phấn nhào lên… Khụ khụ, không nhào lên được, nửa đường bị Từ Tử Dung chặn lại, nhưng cho dù như vậy cũng không đánh mất sự hưng phấn của nó, bốn chân con con quơ quào, đây chính là lần đầu tiên nó giành chiến thắng đại chiến long tử.



Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tuyết Đoàn, đám long tử còn lại xoay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng. Bọn họ thật sự không muốn thừa nhận Tuyết Đoàn là huynh đệ của mình… Thật sự rất đáng sợ!

Chỉ có Phấn Mao bình tĩnh —— ở chung nhiều năm như vậy, bản chất đậu bỉ của Tuyết Đoàn đã sớm bị Phấn Mao nhìn thấu. Nó quen rồi…

Sau khi chia tay Tuyết Đoàn và Phấn Mao, hai người chính thức rời khỏi không gian đại chiến long tử. Bởi vì sau khi trận đấu chấm dứt, các con long tử phải một lần nữa quay về bí cảnh, không biết lần gặp lại tiếp theo là khi nào, có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội gặp mặt.

Thiên hạ này không có buổi tiệc nào không tàn, bằng hữu gặp rồi chia ly cũng là chuyện bình thường.

Từ Tử Nham nắm chặt tay Từ Tử Dung, mỉm cười với y: Chỉ có Tử Dung sẽ luôn bầu bạn cùng mình, cùng nhau trải qua một đời đằng đẵng.

Từ Tử Dung lật tay nắm chặt tay ca ca, không hiểu tại sao ca ca lại xúc động như vậy, nhưng y cũng sẽ không lãng phí cơ hội ——

Y chớp mắt, gãi gãi lòng bàn tay ca ca, dùng Huyết Khế dò hỏi: “Ca ca rất kích động, là muốn phải không?”

Từ Tử Nham: …..

(╯‵□′)╯︵┻━┻! Sau này đệ đừng lấy tên Từ Tử Dung nữa, đổi thành Tiểu Năng Thủ Phá Hư Không Khí đi!!

Bị ca ca tức giận hất tay, Từ Tử Dung rất ấm ức, rõ ràng là ca ca chủ động nắm tay y, tâm trạng lại còn rất kích động, chẳng lẽ không phải đang khiêu khích y sao… (không phải đâu!)

Chút thương cảm sau khi chia tay Tuyết Đoàn và Phấn Mao bị mấy lời của Từ Tử Dung thổi bay, ngay cả chút dấu vết cũng không có.

Từ Tử Nham lạnh lùng dựa theo hướng dẫn của Chân Long mở con đường quay về, rất nhanh đã quay về Lưu Quang Tông.

Khi bọn họ xuất hiện ở Lưu Quang Tông, trong tông môn lập tức vang lên tiếng cảnh báo chói tai. Từ Tử Nham kinh ngạc cảm nhận được trong nháy mắt, có vô số thần thức cường đại khóa chặt người anh…

Từ Tử Nham: Σ(°△°)︴, đây là sao vậy?

Từ Tử Dung khẽ nhíu mày, bọn họ rời khỏi Lưu Quang Tông mới vài ngày, sao nơi này lại thay đổi lớn như vậy?

“Tử Nham!” La Đại Cước là người nhanh nhất, khi phát hiện người đột nhiên xuất hiện là đồ đệ mình thì vọt tới trước tiên.

“Sư phụ.” Từ Tử Nham kích động muốn bước tới, còn chưa kịp nhấc chân thì La Đại Cước đột nhiên nghiêm mặt, tư thế bổ nhào cứng đờ giữa không trung.

La Đại Cước khiếp sợ nhìn Từ Tử Nham, giống như bị chuyện gì dọa nạt, qua một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì.

Mấy tia thần thức khóa chặt người Từ Tử Nham vì động tác của La Đại Cước mà hơi rục rịch, trong đó có một tia còn mang theo sát ý.

Từ Tử Nham cứng còng cả người, lúc này anh đã là tu sĩ Hóa Thần, vô cùng nhạy cảm đối với thần thức biến hóa. Nếu không phải anh hiểu rõ bây giờ Lưu Quang Tông hẵn đã xảy ra sự cố nào đó, bởi vậy không dám động đậy, nếu không anh tuyệt đối không cho phép mình dễ dàng bị một tia thần thức sát ý khóa chặt lên người anh.

“Con thật sự là… Tử Nham?” La Đại Cước dường như đã bình tĩnh lại.



Từ Tử Nham đầu đầy hắc tuyến: “Sư phụ… Con không phải là Tử Nham thì có thể là ai?”

Từ Tử Dung hừ lạnh, lầm bầm: “Sư phụ mắt mờ tới cỡ này rồi à…”

La Đại Cước: ….. (╯‵□′)╯︵┻━┻, quả nhiên là hai đồ đệ của ta, nhất là giọng điệu đáng ăn đòn của Từ Tử Dung, giống y như đúc!

“Hai đứa nghịch đồ này còn dám nói!” La Đại Cước gõ lên đầu Từ Tử Nham: “Nói! Hai tiểu tử đi một lèo mười năm, rốt cuộc đã đi đâu!!! Nếu không phải hồn đăng của hai đứa vẫn sáng, ta nhất định sẽ chiêu hồn cho hai đứa!”

Từ Tử Nham: = 口 =

Từ Tử Dung: =.=

Đậu… Đậu má!

Từ Tử Nham khiếp sợ, sao lại biến thành mười năm? Lão tử tự dưng biến thành người trung niên hơn bốn mươi tuổi?? (trọng điểm không đúng…). Sư phụ, ta đọc nhiều sách lắm, người đừng gạt ta…

“Mười năm gì?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi. Y cũng không cảm thấy La Đại Cước sẽ đùa giỡn kiểu này.

La Đại Cước hừ một tiếng, phun ra hai luồng khí thô: “Hai đứa rời tông môn đã mười năm! Ban đầu ta vẫn chưa phát hiện, sau này vẫn là tiểu tử Vệ Kình cảm thấy kỳ lạ, đến nói với ta, ta mới biết hai đứa có thể đã bị nhốt ở đâu đó!”

Từ Tử Nham hoài nghi nhìn Từ Tử Dung, rõ ràng bọn họ ở không gian đặc thù đó chỉ vài ngày, sao lại biến thành vài năm?

Hơn nữa, hẳn là sau khi bọn họ bắt đầu đột phá thì Vệ Kình và Lặc Hổ mới rời đi. Nếu Vệ Kình có thể trở về sớm như vậy… Thì sao anh lại —— khoan đã! Đột phá?

Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nhìn nhau, lập tức nghĩ tới thời gian bọn họ đột phá.

Theo góc nhìn của anh, bắt đầu từ lúc Tiểu Thanh điên cuồng va chạm nội đan Long Linh Lực đến khi nguyên anh hư hóa, thần niệm thành hình chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng trên thực tế —— đã mười năm trôi qua???

Nhưng… Vẫn không đúng thì phải?

Từ Tử Nham mơ hồ gãi đầu, nếu đột phá hết mười năm, chẳng lẽ Chân Long đại nhân luôn chờ đợi như vậy… Sao?

(Chân Long: (⊙_⊙)? Mười năm rất dài hả? Bổn long ngủ một giấc mấy trăm cả ngàn năm, mười năm không phải chỉ là nháy mắt thôi sao?)

Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_

Hai người biến mất mười năm. Trong mười năm này, Lưu Quang Tông đã xảy ra rất nhiều biến đổi.

Bởi vì Vô Trần Đạo Quân sử dụng các phương pháp liên kết, liên hệ chặt chẽ Huyền Vũ Vực và rất nhiều vực trung đẳng khác, hơn nữa có tổ chức thần bí trong Đấu Chiến Tháp trợ giúp, hiện giờ thanh danh của Lưu Quang Tông Huyền Vũ Vực đã lên đỉnh phong trong Tu Chân Giới.

Uy tín tăng cao, đương nhiên cũng kéo theo các kiểu đâm sau lưng, cho dù nhân loại và Ma tộc đã ngừng giao chiến cũng không thể ngăn một số người có dã tâm.

Nhưng lúc này đây, lực lượng phản đối chiến tranh giữa nhân loại và Ma tộc không còn nấp trong chỗ tối nữa, mà là quang minh chính đại đứng lên, chống đỡ vô số công kích cho Lưu Quang Tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau