Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 466

Trước Sau
Edit: Qiezi

Từ Tử Nham nhìn một đoàn huyết vụ đỏ tươi đang ngọ nguậy, khóe mắt giật giật, chiêu này của Tử Dung rất lợi hại, chỉ là —— tạo hình hơi buồn nôn một chút.

Với tu vi Hóa Thần của Cổ trưởng lão, đương nhiên không thể bị Từ Tử Dung hóa thành vũng máu khóa chặt. Bởi vậy, đoàn huyết vụ này lập tức biến thành hình người, không ngừng giằng co với Cổ trưởng lão.

Từ Tử Nham lười lãng phí thời gian với Cổ trưởng lão, những kẻ địch ở vòng ngoài đã sắp công phá vòng phòng ngự của hải tộc. Nếu thật sự để chúng vào bên trong, nhóm kỹ thuật trạch vì bố trí trận pháp mà không thể di chuyển sẽ gặp nguy hiểm.

Để bảo vệ nhóm kỹ thuật trạch yếu ớt này, Từ Tử Nham chỉ có thể mau chóng cho Cổ trưởng lão đi chết.

Từ Tử Nham khẽ điểm ngón tay, một tia lôi quang màu tím từ đầu ngón tay anh đột nhiên bắn ra, tiến vào đoàn huyết vụ không ngừng ngọ nguậy.

Tử Tiêu Thần Lôi có thiên phú phá tà lại vô cùng vui sướng ngao du trong đoàn huyết vụ tà ác, ô uế, thỉnh thoảng còn cho Cổ trưởng lão một phát, làm suy yếu ma khí của lão. Hai loại lực lượng hoàn toàn trái ngược, dưới sự khống chế của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung lại có vẻ hài hòa dị thường…

Nhóm kỹ thuật trạch đông đảo trợn tròn mắt, bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi cảnh tượng vốn không phù hợp với lẽ thường này.

Nếu bây giờ có người thi triển thuật đọc tâm với bọn họ, sẽ ngạc nhiên phát hiệu sâu trong nội tâm của mỗi kỹ thuật trach đều phát ra từng tiếng sói tru: Chuyện này không khoa học!!!

Vô Trần Đạo Quân: =.= Ha ha, lúc nào trên người hai tên ngụy huynh đệ này cũng xảy ra chuyện cổ quái, các ngươi cứ làm quen dần đi!

Không bao lâu sau, vì dị trạng trên người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, Vô Trần Đạo Quân hung hăng cướp đoạt một nhóm kỹ thuật trạch lập chí nghiên cứu hai huynh đệ Từ gia về, tăng thêm không ít lực lượng cho Lưu Quang Tông.

Đương nhiên, những chuyện này đều là sau này, lúc này nhóm kỹ thuật trạch trừ việc gào thét trong lòng thì không dám đưa ra yêu cầu gì. Hiện giờ vòng bảo vệ bên ngoài có thể bị khoan thủng bất kỳ lúc nào, mạng nhỏ của bọn họ có giữ được hay không cũng khó nói. ╮(╯_╰)╭

Phải nói Cổ trưởng lão cũng rất xi xẻo, vừa mới chuyển hóa thành ma nhân, thậm chí còn dùng mấy cách để che dấu ma khí trên người, nhưng lại bị bại lộ vì Từ Tử Nham.

Bại lộ thì bại lộ, cùng lắm thì chạy trốn là được. Bởi vì giết tu sĩ Hóa Thần là điều rất khó khăn, nhưng không biết tại sao, lão lại một lần nữa ngã trên tay Từ Tử Nham… Ừm, nói chính xác là ngã trên tay hai huynh đệ Từ gia. Từ Tử Dung biến thành huyết vụ vây khốn lão, Tử Tiêu Thần Lôi của Từ Tử Nham đang liên tục làm suy yếu ma khí trên người lão.

Nơi này chính là Đông Hải, hoàn toàn không có ma khí để lão hấp thu. Ma khí trên người lão càng dùng càng ít, sau khi bị Từ Tử Nham tiêu hao hết, lão thiếu ma khí tới độ ngay cả vòng bảo vệ cũng không duy trì nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Tử Dung hóa thành huyết vụ ăn mòn sạch sẽ thân thể của lão.

Một lão tu sĩ Hóa Thần cường đại, không chỉ cường đại về thân thể, hoặc nên nói là thân thể của tu sĩ Hóa Thần đã trở thành công cụ bảo tồn thần hồn, thiếu thân thể thì không đến mức chết người, nhưng lại khiến người ta cảm thấy phiền lòng…

Lúc này Cổ trưởng lão đang rất phiền muộn, lão rất thích thân thể của lão, ít nhất là trong thời gian gần đây, vì che đậy ma khí trên người nên lão cố ý tìm rất nhiều nữ tử có thể chất lô đỉnh để giao hợp. Khoái cảm dục tiên dục tử chỉ có thể cảm nhận được khi còn thân thể, lão mới nếm thử còn chưa đã thèm, đương nhiên rất không vui.

Cổ trưởng lão mất đi thân thể, lập tức dùng thần hồn công kích Từ Tử Dung. Lão biết rõ, Từ Tử Dung mới là uy hiếp chân chính, chỉ cần Từ Tử Dung không khóa được lão, cho dù là Tử Tiêu Thần Lôi của Từ Tử Nham cũng không đuổi kịp thần hồn của lão.



Ban đầu Phong Độc tiến vào thức hải của Từ Tử Dung mới bị giam lại, sau đó bị Tiểu Thanh tiêu diệt. Nếu không phải gã quá tham lam muốn đoạt xá Từ Tử Dung, e rằng cũng không thể tiêu diệt gã dễ dàng như vậy

Dù sao thì Cổ trưởng lão cũng là một tu sĩ Hóa Thần lâu năm, trải qua gần vạn năm tu luyện, thần hồn của lão dường như đã tỏa ra màu vàng chói lọi. Đây là biểu hiện của thần hồn được cô đọng đến tận cùng, khi thần hồn này công kích, uy lực tuyệt đối kinh người.

Từ Tử Dung ăn mòn thân thể của Cổ trưởng lão, nhìn từ góc độ khác, kỳ thật lại gia tăng chiến lực cho Cổ trưởng lão.

Chỉ là… Từ Tử Nham không quan tâm! ╮(╯▽╰)╭

Có đại sát khí khắc chế thần hồn – Tiểu Thanh, đừng nói là thần hồn màu vàng mơ hồ, cho dù thần hồn của đối phương cô đọng thành thể rắn, ở trước mặt Tiểu Thanh có chứa hơi thở Cửu Thiên Huyền Lôi cũng chỉ là bã!

Giết ngay lập tức, không nói nhiều!

Rất rõ ràng, Cổ trưởng lão đã bế quan quá lâu, luôn xa rời thế giới khiến lão hoàn toàn không biết nhân tài mới xuất hiện Từ Tử Nham đáng sợ như thế nào.

Hoặc nên nói là lão quá tự phụ, ỷ vào thân phận tu sĩ Hóa Thần lâu năm, hoàn toàn không xem người khác ra gì.

Lão luôn cảm thấy ở Lưu Quang Tông, chỉ có Thanh Bình lão tổ cùng một thế hệ với lão là có tư cách động thủ, hậu bối đời tiếp theo La Đại Cước, hay là Vô Trần Đạo Quân cũng chỉ là tiểu bối, không thể đối kháng với lão.

Đáng tiếc, hiện thực lại cho lão một cái tát, Lưu Quang Tông bây giờ được Từ Tử Nham bổ sung may mắn, trình độ cả tông môn đều được nâng cao.

La Đại Cước dừng bước tại nguyên anh hậu kỳ mấy trăm năm, bình cảnh luôn đóng chặt, nhưng trong thời gian liên tục khai chiến với Ma tộc, La Đại Cước lại có rất nhiều cảm ngộ với kiếm đạo, bình cảnh đột phá Hóa Thần cũng bắt đầu buông lỏng.

Tu vi àng cao, đột phá càng trắc trở. Ngay cả La Đạ Cước còn có tiến bộ, có thể thấy được lớp tu sĩ cấp thấp trải qua mấy năm chiến đấu đã thu được lợi ích lớn cỡ nào.

Cổ trưởng lão là một trong những con át chủ bài của Thiên Vũ Tông, đương nhiên sẽ không dễ dàng tham gia chiến đấu. Cho dù là đến giai đoạn quyết chiến Nhân Ma, lão cũng chỉ phụ trách trấn thủ đại bản doanh. Chính vì vậy, lão không nắm rõ chiến lực của tu sĩ Lưu Quang Tông, đây mới là nguyên nhân cơ bản khiến lão gặp xui xẻo.

Ngay cả thực lực của kẻ địch còn không biết, trận chiến này còn đánh như thế nào?

Bị lão làm liên lụy còn có Ma tộc và tu sĩ công kích ở vòng ngoài, vì Lưu Quang Tông kiểm soát Huyền Vũ Vực rất kỹ càng, đặc biệt là Mông Kính vẫn nằm trong tay Lưu Quang Tông, bởi vậy muốn phái gián điệp lẻn vào là chuyện vô cùng khó khăn.

Không có gián điệp sẽ không có tình báo, bọn họ muốn thu được tin tức thì chỉ có thể mua tin từ những tu sĩ khác.

Chỉ tiếc là bọn họ chỉ có thể mua tin từ một số tu sĩ ở tầng thấp nhất, đối với việc mua tin từ tu sĩ cao tầng có vẻ rất trắc trở.



Dù sao mọi người đang có tiền đồ tốt đẹp, không cần vì món lợi nhỏ mà đối nghịch với Lưu Quang Tông. Cho dù là những người thuộc thế lực khổng lồ ở ngoại vực, nhưng họ đang ở địa bàn của Lưu Quang Tông, bất luận là ai muốn động thủ cũng phải suy nghĩ xem nắm đấm của mình có đủ cứng hay không.

Đừng biến thành có mạng kiếm tiền nhưng không còn mạng để xài tiền, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Chính vì các loại nguyên nhân này, các tu sĩ phản bội và Ma tộc rất bi kịch vì đá phải tấm sắt.

Nếu bọn họ biết tin Từ Tử Nham và Từ Tử Dung tấn cấp Hóa Thần, e rằng bọn họ không chỉ phái mấy tên tu sĩ nguyên anh đến cầm chân hai huynh đệ Từ gia…

Trải qua nhiều năm cùng chiến đấu, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đã ăn ý đến mức như cùng một người. Hai người vây công Cổ trưởng lão vô cùng thuận lợi, Vô Trần Đạo Quân đứng quan sát một hồi, sau khi xác nhận hai người đánh nhau với Cổ trưởng lão sẽ không gặp nguy hiểm gì, bèn lập tức điều động binh tướng, phái một nhóm tu sĩ đang phụ trách bảo vệ những người kỹ thuật trạch ra vòng ngoài chiến đấu.

Vì bảo vệ chiến trường bên ngoài, các hải tộc đã trả cái giá rất đắt. Nếu Lưu Quang Tông không phái binh trợ giúp, chỉ dựa vào chính bản thân hải tộc thì không bao lâu nữa sẽ bị đánh cho tàn phế.

Vô Trần Đạo Quân thấy thế, vội vàng điều quân đến tiếp viện. Đối với đồng minh luôn kiên định ủng hộ mình, Lưu Quang Tông luôn đáng tin, chưa bao giờ làm ra chuyện lợi dụng kẻ địch để suy yếu người nhà.

Hải tộc được trợ giúp, lại một lần nữa sinh khí dồi dào. Đối với hải tộc mà nói, bọn họ sợ không phải là chém giết kẻ địch, mà là bị người ta đâm sau lưng.

Chẳng phải nhân loại có câu ‘Không phải tộc của ta, chắc chắn có suy nghĩ khác’ sao, hải tộc vẫn có đôi chút lo lắng với Lưu Quang Tông.

Cũng may là Vô Trần Đạo Quân dùng hành động chứng minh quyết tâm mình và hải tộc sẽ chung sống hòa bình. Chỉ cần Lưu Quang Tông không có ý độc chiếm Huyền Vũ Vực, hải tộc vẫn rất vui vẻ phụ thuộc vào một thế lực cường đại.

Bởi vì có một nhóm tu sĩ nguyên anh xuất hiện, dẫn đến kẻ địch tấn công khó khăn, một số ít kẻ địch đột nhập vào bên trong đã bị La Đại Cước và Vô Trần Đạo Quân lặng lẽ thủ tiêu.

Tình thế trên chiến trường đã dần nghiêng về Lưu Quang Tông, chỉ cần tám mươi mốt cây định hải trụ kiên trì thêm một thời gian, tiêu diệt những tên này là chuyện rất dễ dàng.

Đáng tiếc là sự tình luôn không chiều lòng người, cho dù có mười mấy kỹ thuật trạch bỏ tu vi để giữ định hải trụ, nhưng ban đầu Cổ trưởng lão đã gây tổn hại quá nghiêm trọng, mà trụ bị tổn hại là định hải trụ ở trung tâm đại trận, dẫn đến tám mươi trụ còn lại đều bị phản ứng dây chuyền.

Khi Vô Trần Đạo Quân đã khống chế được tình hình ở bên ngoài, định hải trụ trung tâm đã gần như hỏng hoàn toàn. Nhóm kỹ thuật trạch cấp thấp đã không thể dùng máu bù đắp tổn thất của định hải trụ, vì trong thời gian ba hơi thở ngắn ngủi, lượng máu giữ trụ đủ để hút khô một gã tu sĩ kim đan.

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Tu sĩ râu quai nón đau khổ cào tóc, tu vi của hắn đã từ kim đan trung kỳ rơi xuống kim đan sơ kỳ, thậm chí nếu không nhờ tu sĩ phía sau thấy tình thế không ổn, đạp hắn bay ra ngoài, có lẽ hắn đã rớt khỏi cảnh giới kim đan.

Định hải trụ bị tổn hại thật sự ngoài dự tính của mọi người, Vô Trần Đạo Quân không phải không nghĩ tới kẻ địch sẽ công kích định hải trụ, nhưng hắn nghĩ công kích đều từ vòng ngoài, ai mà ngờ trong trận pháp lại có một tu sĩ Hóa Thần thừa cơ đánh lén.

Nếu không phải bây giờ Cổ trưởng lão đã tiêu tan thần hồn, Vô Trần Đạo Quân ước gì có thể lột da rút gân lão già này, sau đó dùng roi quất thi thể ba trăm năm! (╯‵□′)╯︵┻━┻! Đúng là tức chết mà!

Nếu không tại lão già đó, tình huống hiện tại nào có thê thảm như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau