Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 64

Trước Sau
Edit: Qiezi

Từ Tử Nham vuốt cằm suy tư một hồi, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đắc tội hắn?”

Từ Tử Dung suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

Đúng vậy, vốn là không có ấn tượng, ban đầu ở thời điểm khảo hạch, những sư huynh đó đều mang mặt nạ bảo vệ, y làm sao có thể nhận ra được, đối phương chính là cái người bị y treo trên cây, sau đó lại ném xuống cho hắc y nhân chứ? ╮(╯_╰)╭

Từ Tử Dung biểu thị, mình hoàn toàn không biết hắn là ai, làm sao có thể đắc tội hắn.

Từ Tử Nham ừm một tiếng, anh cũng không nhớ rõ mình đắc tội vị sư huynh này khi nào, khả năng duy nhất đó là thời điểm bên trong khảo hạch gặp được, nhưng anh nhớ ban đầu anh đánh lén vị kia bên bờ sông, chắc là sư tỷ… Nhỉ?

Quên đi, mặc kệ, nếu vị sư huynh này không muốn thấy mình, cùng lắm thì cách xa người ta một chút, không cần thiết phải đi gây sự với người ta.

“Từ Tử Nham.” Sau khi Lặc Hổ thấy Từ Tử Nham, liền nhanh đi tới.

Hắn ở Lưu Quang tông luôn trầm mặc ít nói, vốn không có bằng hữu gì, có lẽ là bởi vì thân phận man tộc tây bắc tương đối đặc biệt, hơn nữa tướng mạo, trang phục của hắn đều mang theo hương vị man tộc nồng đậm, điều này làm cho hắn ở Lưu Quang tông có chút không thích hợp.

“Ừ, Lặc Hổ, đã lâu không gặp.” Quan hệ của Từ Tử Nham và Lặc Hổ rất tốt, tuy rằng Lặc Hổ không thường nói, nhưng Từ Tử Nham biết hắn là cái loại ít biểu đạt bằng lời nói, mà là trực tiếp dùng hành động chứng minh.

Làm bằng hữu với người như thế, là một chuyện làm người ta cực kỳ thoải mái.

Lặc Hổ trầm mặc gật đầu, hắn chân chính quán triệt bốn chữ “tích tự như kim*” — đương nhiên, cũng có thể là bởi vì đối với ngôn ngữ Trung Nguyến, hắn cũng không quá thông thuộc…

(Tích tự như kim <惜字如金>: Tiết kiệm chữ như vàng, ý nói hạn chế nói chuyện đến mức tối đa, cần lắm mới nói, không thì cứ giữ yên lặng.)

Từ Tử Dung yên lặng đứng phía sau Từ Tử Nham, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.

Đại đa số thời gian, y đối với người bên ngoài giao thiệp với ca ca sẽ duy trì thái độ như vậy, Lặc Hổ cũng không để ý gì, chỉ nhìn y gật đầu.

Từ Tử Dung yên lặng nắm chặt tay lại, y không thích Lặc Hổ này, đối phương thoạt nhìn ngây ngây ngô ngô, nhưng một chút cũng không ngốc, hơn nữa cũng không biết vì cái gì, ca ca vừa ý hắn ở chỗ nào, vậy mà có thể trở thành bằng hữu thân thiết của ca ca.

Đối với chuyện này, Từ Tử Dung rất khắc chế bản thân, y đương nhiên muốn độc chiếm ca ca, thậm chí muốn đem ca ca giấu đi không cho ai nhìn thấy, nhưng y cũng biết y căn bản làm không được.

Nếu làm không được, vậy cũng chỉ có thể nhẫn nại. Cũng may trong lòng ca ca, y vẫn giữ được địa vị quan trọng nhất, cũng chính bởi vì vậy, y mới có thể miễn cưỡng dễ dàng tha thứ cho những người này đứng ở bên cạnh ca ca.

“Đi chung?” Lặc Hổ hỏi Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Nếu mọi người đều là đồng môn, hợp chung một chỗ so ra vẫn an toàn hơn, tuy rằng trong Thanh linh bí cảnh tương đối an toàn, nhưng cái này cũng chỉ tương đối mà thôi, thật giống như trong sơn môn Lưu Quang tông, đại đa số địa phương không có nguy hiểm gì, thế nhưng như Tàng Kinh Các, Tàng Bảo Các, thậm chí là Kỳ Lân tháp, nói là lớp lớp sát khí cũng không quá đáng.

“Tử Nham.” Vệ Kình thần thái cao ngạo đi tới, trong lòng có chút xíu bất mãn với Từ Tử Nham.

Làm bằng hữu Vệ Kình hắn công nhận, Từ Tử Nham vậy mà không chủ động đến cạnh mình, mà là thân cận cùng tên man rợ như vậy, quả thực hơi quá đáng.



Mỗi lần Từ Tử Nham thấy Vệ Kình thần thái cao ngạo đều có cảm giác ê răng. Hùng hài tử này rốt cuộc là bị giáo dục như thế nào mới thành ra như vậy? Cái loại ánh mắt cao ngạo này thật sự thiếu đánh…

Nếu như hắn là đệ đệ mình, anh đã sớm chỉnh đốn hắn, không lễ phép như vậy, phải tét mông cho sưng lên.

Lúc này Từ Tử Nham lựa chọn tính bỏ qua, trong thân thể hiện tại, anh kỳ thực còn nhỏ hơn Vệ Kình một tuổi.

Vệ Kình đi tới cũng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt nhìn kiến hôi để nhìn Lặc Hổ.

Lặc Hổ nhíu nhíu mày, sư phụ của hắn Vệ Ưng cũng là người Vệ gia, tuy rằng sư phụ cũng là tính cách cao ngạo, nhưng có tiền vốn để phách lối, thế nhưng tiểu tử này là như thế nào? Ánh mắt coi thường mình, là muốn đánh nhau sao?

“Hừ!” Vệ Kình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt từ trên người Lặc Hổ chuyển qua Từ Tử Nham.

Hắn căn bản không xem Lặc Hổ ra gì, một mọi rợ tới từ tây bắc như thế, có thể có bản lãnh gì? Vậy mà có thể xưng huynh gọi đệ với Từ Tử Nham, quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Đối với việc Từ Tử Nham cùng người như thế trở thành bằng hữu, Vệ Kình cảm thấy vô cùng bất mãn.

Hắn thấy, thực lực của Từ Tử Nham và hắn cũng coi như ngang ngang nhau, như vậy lựa chọn bằng hữu ít nhất cũng phải lựa chọn người miễn cưỡng có thể theo bên cạnh hắn. Coi như là có người muốn đầu quân cho hắn, cũng không thể chay mặn gì cũng tùy tiện tiếp nhận, đặc biệt là loại mọi rợ tây bắc này, trong đám người bọn họ ngay cả linh căn đều ít đến đáng thương, tương lai có thể phát triển cái gì!

Nhìn thoáng qua Lặc Hổ chán ghét, ngay cả quần áo đối phương, Vệ Kình cũng nhìn không vừa mắt, tuy nói trong Lưu Quang tông bốn mùa như xuân, nhưng Lặc Hổ vẫn duy trì thói quen tây bắc mặc cái loại da thú này.

Nếu chỉ là mặc da thú còn chưa tính, còn phanh ngực lộ nhũ, quả thực vô sỉ!

“Muốn đánh nhau?” Bị ánh mắt của Vệ Kình chọc cho dựng lông lên, trừng mắt nói. Man tộc tây bắc vốn là phần tử hiếu chiến, bằng không cũng sẽ không trở thành quân chủ lực chống lại yêu tu.

Nếu là bị người dùng loại ánh mắt khinh miệt này nhìn mà im lặng không lên tiếng, man tộc cũng sẽ không bị kêu là man tộc.

Vệ Kình nhướng mày, liếc liếc Lặc Hổ, biểu tình khinh thường. Đánh nhau trước mặt mọi người, quả thực là hạ thấp thân phận hắn.

Lặc Hổ khẽ cau mày, giơ tay lên chính là một đấm.

Vệ Kình không nghĩ tới đối phương nói động thủ liền động tử, dưới sự không kịp đề phòng, chỉ kịp bày ra một tầng linh khí lá chắn thật mỏng.

Rầm một tiếng, lá chắn linh khí bị cú đấm kia của Lặc Hổ đánh nát, nắm tay lớn hung hăng nện lên mắt Vệ Kình, để lại một vành mắt đen thui.

Toàn bộ quảng trường yên tĩnh trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vệ Kình.

Quầng mắt thâm đen sưng lên, Vệ Kình tức giận, mặt vặn vẹo, nhất thời không để ý liền bị một man tộc đánh lén, quả thực vô cùng nhục nhã!!

Trên tay hắn bấm pháp quyết, một đạo hỏa long đỏ sẫm đánh sau gáy Lặc Hổ, thần sắc Lặc Hổ không thay đổi, rút từ sau lưng một thanh loan đao, vận chuyển linh lực trong cơ thể, hung hăng chém về phía hỏa long.

Hai người đánh nhau làm một số đệ tử xung quanh kinh hô lên, trong Lưu Quang tông cấm đồng môn tư đấu, hai người này là điên rồi sao, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà động thủ.

Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn hai người này nói đánh là đánh, liền khẩn trương trong lòng.

Mắt thấy tu sĩ dẫn đội sẽ đi tới, nếu là bị phát hiện hai người bọn họ dám đánh nhau, khẳng định không có trái ngọt mà ăn.



“Hai cái đứa ngu ngốc này!” Từ Tử Nham thầm mắng một tiếng, vội vã rút trường cung, một đạo lôi linh nhanh như tên bắn mà phóng ra, vị trí anh phóng ra vừa vặn là điểm tiếp xúc của pháp thuật hai người, đạo lôi quang này nổ vang ầm ầm, không chỉ phá hủy hỏa long mà Vệ kình thả ra, còn bộc phát ra dải sóng thiếu chút nữa làm Lặc Hổ té ngã.

“Hai người các ngươi! Dừng tay!” Từ Tử Nham nghiến răng nghiến lợi vọt tới, tức giận đập lên đầu hai người bọn họ mỗi người một cái.

Hai tiểu thí hài* này, đúng là không làm cho người ta bớt lo!

(Tiểu thí hài <小屁孩>: Người trẻ tuổi, nhóc con.)

Từ Tử Nham ảo não nghĩ, sau đó đồng thời giận trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Trong tông môn cấm đệ tử tư đấu, hai người sống qua ngày tốt quá, muốn cảm thụ cảm giác bị phạt đúng không?”

Vệ Kình dùng con mắt thâm đem đang sưng lên, căm tức nhìn Lặc Hổ, nếu không tại tên thối tha này động thủ trước, hắn làm sao có thể trúng chiêu.

Bộ dạng của Lặc Hổ cũng sưng vêu thê thảm, dù sao hắn là cũng dùng võ khí để ngăn cản pháp thuật của Vệ Kình, hơn nữa tu vi của bản thân không bằng Vệ Kình, con hỏa long kia nếu không phải có Từ Tử Nham ra tay can thiệp, tuyệt không phải chỉ là đốt trụi một ít tóc và lông mi của hắn thôi đâu.

Hai người chật vật bất kham căm tức nhìn nhau, Từ Tử Nham vô cùng đau đầu. Ban đầu còn tưởng Lặc Hổ là một đứa bé hiểu chuyện, không ngờ cũng là một hùng hài tử y chang Vệ Kình.

Lẽ nào anh xuyên qua cái thế giới này, chính là vì dạy dỗ những hùng hài tử này sao!!

“Ca ca, đừng tức giận.” Từ Tử Dung kéo ống tay áo Từ Tử Nham, ôn nhu nói.

Vừa nãy nhìn Lặc Hổ và Vệ Kình đánh nhau, y cực kỳ vui vẻ, bởi vì hai người này đều không ngoại lệ làm phân tán lực chú ý của ca ca. Với y mà nói, hai người bọn họ đều là kẻ địch.

Hai kẻ địch đánh nhau, y đương nhiên rất vui vẻ, trên thực tế, nếu như hai người bọn họ có thể đồng quy vu tận liền quá tốt.

Đáng tiếc vốn tâm tình rất tốt nhưng khi nhìn đến một khắc kia Từ Tử Nham ra tay ngăn cản bọn họ, liền biết mất hầu như không còn.

Y hơi ngưng mắt, ở trong lòng đánh giá địa vị của hai người này trong lòng ca ca có phải tăng lên không, nếu bọn họ uy hiếp quá lớn, y cũng không ngại len lét tiêu diệt hai người đó.

Dù sao Tu Chân giới có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, một hai tu sĩ trúc cơ ngã xuống quả thật là chuyện rất bình thường.

Nhìn thấy ca ca vì bọn họ mà nhíu mày, tâm tình của Từ Tử Dung càng khó chịu. Cũng may y có thể nhận ra lúc này ca ca rất không vui, vội không ngừng tiến lên biểu hiện tấm lòng.

Nghe thấy Từ Tử Dung ôn nhu an ủi mình, trong lòng Từ Tử Nham liền vô cùng sảng khoái. Quả nhiên, Vệ Kình và Lặc Hổ hư như thế, nhất định là bởi vì bọn họ không có ca ca tốt như ta!!

Từ Tử Nham dương dương tự đắc đều bị Từ Tử Dung thu vào trong mắt, trong con ngươi y hiện lên vẻ vui mừng, ôn nhu an ủi: “C a ca, hai người bọn họ nguyện ý đánh liền đánh, dù sao sư thúc dẫn đội sẽ lập tức tới, thấy hai người bọn họ đánh hăng say như vậy, nói không chừng trực tiếp cấm bọn họ đi Thanh linh bí cảnh, coi như là cho bọn họ một bài học.”

Lặc Hổ và Vệ Kình nghe vậy liền nghiêm túc, cơ hội đi Thanh linh bí cảnh tuyệt đối không thể bỏ qua. Hiện giờ ai cũng không biết sư thúc dẫn đội là người nào, nếu thật sự là một sị sư thúc bảo thủ cứng nhắc, nói không chừng thật sự bởi vì bọn họ vi phạm mà tước luôn cơ hội đi Thanh linh bí cảnh cũng nên.

Hai người liếc nhau, trao đổi một ánh mắt căm giận, ý tưởng giống nhau thu tay, bắt đầu chỉnh đốn bản thân, tranh thủ trước khi sư thúc đến chỉnh chỉnh bản thân gọn gàng.

Từ Tử Nham nhìn hai người không gắt gao nhìn chòng chọc như chọi trâu nữa, cũng thở dài một hơi. Tuy rằng hai đứa này đều là hùng hài tử, nhưng cũng không phải là hư hỏng hoàn toàn.

Đi đến Thanh linh bí cảnh chính là cơ hội khó có được, anh đã nghe sư phụ từng nói qua về nơi đó, nếu như bọn họ thực sự bởi vì tức giận nhất thời mà bỏ lỡ, đúng là quá đáng tiếc.

May mắn là trước khi sư thúc dẫn đội đến, cuối cùng hai người cũng chỉnh lý bản thân đàng hoàng. Quầng mắt thâm đen của Vệ Kình, sau khi xoa một lớp thuốc mỡ, biến mất nhanh. Mà những đoạn tóc bị cháy sém trên đầu Lặc Hổ cũng được cắt bỏ, chỉ để lại một lớp tóc thật mỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau