Dạy “Hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?
Chương 73
Edit: Qiezi
Nói thật là, đối với một người lớn lên đẹp như vậy, theo như lẽ thường, đại đa số mọi người sẽ sinh ra chút hảo cảm, Từ Tử Nham cũng giống vậy. Nhưng trong lòng anh, sự quan tâm đến đệ đệ áp đảo tất cả, Từ Tử Dung chán ghét đối phương rõ ràng như thế, cũng làm cho chút hảo cảm này cũng bị đánh tan.
Vì vậy, Từ Tử Nham xoắn xuýt trong việc thích/ghét Bách Mục Hóa, cuối cùng vẫn là ghét hơn một chút, anh quyết định tìm một nơi tương đối an toàn thả hắn xuống, đợi sau một tháng bọn họ chuẩn bị rời đi, quay lại đón hắn.
Kỳ thực cái ý nghĩ này chủ yếu là để an ủi tâm tình của Từ Tử Dung, mặc dù không biết tại sao Tử Dung lại chán ghét đối phương như vậy, nhưng Từ Tử Nham không có khả năng chỉ vì một chút hảo cảm với một người xa lạ mà làm lơ cảm nhận của Từ Tử Dung.
Bạch Hoa rất bình tĩnh đồng ý yêu cầu của Từ Tử Nham, thứ nhất, mặc dù hắn rất có tự tin với dung mạo của mình, nhưng không cảm giác mình là tuyệt sắc vô song, làm một người xa lạ liếc mắt nhìn liền thích. Nếu có thời gian dài tiếp xúc, hắn sẽ tương đối nắm chắc có thể hấp dẫn Từ Tử Nham, nhưng chỉ có mấy canh giờ ngắn ngủi, tuyệt đối không làm được chuyện này. Thứ hai, hắn cảm giác ngọc bội hình rồng của mình dường như cảm nhận được gì đó, mơ hồ nóng lên, hắn muốn đi tìm hiểu bí mật của ngọc bội, đương nhiên loại chuyện này không thể làm trước mặt huynh đệ Từ gia được.
Đối với Bách Mục Hóa thông tình đạt lý, Từ Tử Nham rất có thiện cảm với hắn, trong lòng có chút tiếc nuối Tử Dung không có hòa hợp với hắn, nhưng cuối cùng anh vẫn dựa theo yêu cầu của hắn, đặt hắn bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Lúc tạm biệt Bách Mục Hóa, áp suất thấp bên kia của Từ Tử Dung lập tức dịu lại, tuy rằng trên mặt vẫn còn trưng ra bộ dạng lạnh như băng, nhưng Từ Tử Nham lại có thể cảm giác được Tử Dung đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Tử Dung… Đệ rất ghét Bách Mục Hóa?” Do dự một chút, Từ Tử Nham vẫn là mở miệng hỏi một câu, trong ấn tượng của anh, tuy rằng Tử Dung rất lãnh đạm với người ngoài, nhưng sẽ tuyệt đối không biểu hiện chán ghét rõ ràng như thế.
Từ Tử Dung trầm mặc nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu: “Ca ca, nếu như ta nói, ta căn bản không biết vì sao mình lại ghét hắn như thế, huynh tin không?”
Từ Tử Nham giật mình một chút, sau đó liền vội vàng gật đầu: “Tin! Vì sao không tin,” Lập tức cười cười, dứt khoát nhảy lên phi kiếm của Từ Tử Dung, thuận lợi sờ sờ đầu y: “Bất luận lúc nào, ca ca cũng sẽ tin tưởng đệ.”
Từ Tử Dung mở to mắt, đột nhiên nhào vào trong lòng ca ca dụi dụi.
“Cẩn thận!” Từ Tử Nham bị hù đến toát mồ hôi lạnh, ta phắc! Còn đang bay trên phi kiếm đó, sơ ý một chút liền có thể ngã xuống. Tu sĩ rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không bao gồm ngã không chết. Nếu để cho người khác biết hai huynh đệ bọn họ bởi vì ngự kiếm không ổn định mà ngã chết, phỏng chừng có thể trở thành tin tức khôi hài trong suốt 10 năm của Huyền Vũ vực.
“Xin lỗi.” Từ Tử Dung thè lưỡi, câu vừa lúc nãy của ca ca bất luận lúc nào cũng sẽ tin tưởng y làm y nhịn không được có chút kích động, nhất thời quên mất mình còn đang khống chế phi kiếm.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung nửa ngày, đột nhiên phụt một tiếng bật cười. Biểu tình thè lưỡi lúc nãy của Từ Tử Dung thực sự là đáng yêu, bây giờ nghĩ một chút, hình như anh chưa từng thấy Tử Dung làm ra biểu tình trẻ con như vậy —— dù cho y vốn chỉ là một hài tử 12 tuổi.
Bị tiếng cười của Từ Tử Nham làm cho bối rối, Huyết ma đại nhân cũng ý thức được mình vừa làm cái gì. Hai má y đỏ ửng, ảo não trong lòng căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được, y liền cảm thấy buồn bực, rõ ràng y là người đã sống hai đời, tại sao dưới sự cưng chiều của Từ Tử Nham, bất tri bất giác sẽ làm một số chuyện tình ấu trĩ.
Thực sự là quá mất mặt!
Lại nói tiếp, đời trước Huyết ma cũng chỉ sống hơn ba mươi năm, thời điểm trước 10 tuổi lưu lại cho y ấn tượng sâu nhất chính là bị ngược đãi ở Từ gia, mười năm giữa là thời gian tu luyện vô cùng vô tận, tu luyện không ngừng. Điều duy nhất để y chống đỡ tu luyện không ngừng chính là vì quay về Từ gia báo thù, thậm chí sự căm hận của y với gia tộc kia đã thành tín niệm sống tiếp lúc đó của y.
Mười năm sau cùng, y diệt sát Từ gia, thành lập Huyết ma cung, trở thành Huyết ma tiếng tăm lừng lẫy năm đó, cũng vì không muốn chết trên tay của tu sĩ chính đạo, cũng không nghĩ đến, sau cùng vẫn chết trên tay Bạch Hoa và mấy người nam nhân của hắn.
Đợi một chút… Bạch Hoa?
Trong phút chốc, hai mắt y trợn to, đột nhiên y hiểu vì sao mình lại ghét cái tên Bách Mục Hóa kia như vậy, bởi vì bóng dáng của hắn và Bạch Hoa kia thực sự quá giống, y đã từng nhìn qua vô số lần tiện nhân kia cùng ba nam nhân của hắn ở trên giường điên loan đảo phượng, đương nhiên vô cùng quen thuộc bóng lưng kia, thế nhưng gương mặt của Bách Mục Hóa và Bạch Hoa lại…
Đợi một chút!!!
Trong nháy mắt, con ngươi Từ Tử Dung đỏ như máu, cả người bạo phát ra sát khí cực kỳ lạnh thấu xương.
Vì sao? Vì sao y không nhớ rõ dung mạo của Bạch Hoa?
Rõ ràng ký ức đời trước sở hữu của y đều vô cùng rõ ràng, nhưng cố tình lại không nhớ dung mạo Bạch Hoa là cái dạng gì??!!
Cái loại cảm giác này giống như có người xóa đi gương mặt của Bạch Hoa trong trí nhớ của y, mỗi khi y nhớ đến ký ức liên quan đến Bạch Hoa thì, gương mặt của Bạch Hoa như bị giấu trong mây mù, thậm chí chính mình còn không cảnh giác bỏ qua điểm này!
“Tử Dung, đệ làm sao vậy?” Từ Tử Nham sợ hãi nhìn Từ Tử Dung, đột nhiên bộc phát ra cỗ sát khí làm anh nhảy dựng, anh cơ hồ là lập tức bày ra một lầng linh lực hộ thuẫn, che trước mặt hai huynh đệ bọn họ, lôi xà vui sướng lượn lờ đầu ngón tay, tùy thời chuẩn bị phát sinh một kích trí mạng.
Cho đến thời điểm anh phát hiện ra, cỗ sát khí kia phát ra từ Từ Tử Dung, sắc mặt nhất thời trở nên càng khó nhìn. Đại đa số thời gian thường ngày, Từ Tử Dung đều cực kỳ lãnh đạm, có thể làm y kích phát ra sát khí mãnh liệt như vậy, phải có bao nhiêu thù hận đây?
Nhưng dưới sự bảo vệ của anh, Tử Dung ở Từ gia căn bản không phải chịu ủy khuất gì, cũng không có kẻ thù nào, hơn nữa cỗ sát khí nồng đậm như vậy, quả thực đều sắp hóa thành thực thể, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Sát khí của Từ Tử Dung vừa chỉ bạo phát ra, trong nháy mắt liền bị y khống chế thu lại, nhưng câu nói kia của Từ Tử Nham lại làm y như rơi vào hầm băng.
Cái loại nghi hoặc liên quan đến Bạch Hoa trực tiếp bị y ném sau gáy, hiện tại chuyện duy nhất y cần suy tính đó là, làm thế nào để giải thích với Từ Tử Nham về cỗ sát khí trên người mình.
Thân thể cứng lại, Từ Tử Dung không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhặt, trong đầu y liều mạng suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, nhưng khoảng cách lúc nãy giữa y và Từ Tử Nham thật sự quá gần, nếu y nói nguồn gốc cỗ sát khí kia là đến từ địa phương khác hoàn toàn là xem thường chỉ số thông minh của Từ Tử Nham.
Y biết ca ca rất cưng chiều mình, nhưng chuyện này nếu giải thích không tốt, tuyệt đối sẽ tạo thành ngăn cách trí mạng giữa hai huynh đệ bọn họ.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Từ Tử Dung vận chuyển đại não thật nhanh, nhưng lúc này trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, muốn nghĩ cái gì cũng không được.
Ngày thường chơi mấy cái chiêu vặt vãnh đó, vào lúc này hoàn toàn vô dụng, y suy nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
“Tử Dung? Đệ không sao chứ?” Từ Tử Dung đứng bất động nửa ngày, Từ Tử Nham quả thực gấp đến không chịu được. Anh nhìn đối phương thật thà đứng ngẩn ngơ trên thân kiếm đang phi hành, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Tử Dung, đệ đừng hù dọa ca ca, chết tiệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xung quanh căn bản không có ai a, sao lại biến thành cái dạng này.” Từ Tử Nham dứt khoát phóng xuất phi kiếm của mình, ôm Từ Tử Dung nhảy qua.
Từ Tử Dung vốn còn đang lo nghĩ nên giải thích thế nào, nhưng một câu nói của ca ca đột nhiên làm cho y nhanh trí nảy ra ý tưởng.
Trong nháy mắt khi bị Từ Tử Nham ôm lấy, thân thể y lập tức mềm nhũn, giống như người bị mất ý thức, đem thân thể mình hoàn toàn tựa lên người ca ca.
Từ Tử Nham ôm Từ Tử Dung bước lên phi kiếm của mình, mắt thấy đối phương mất ý thức, vội vã hạ xuống, đặt y dưới một tán cây nhỏ, sau đó luống cuống tay chân kiểm tra một phen.
Kết quả kiểm tra đương nhiên là không có bất kỳ tổn thương, Từ Tử Nham không chút do dự cầm cổ tay y, để cho linh lực ình dọc theo kinh mạch kiểm tra thân thể y.
Linh lực Từ Tử Nham mang theo năng lượng cực kỳ cuồng bạo của Thanh tiêu thần lôi, anh dường như phải hao hết chín phần khí lực để áp chế Thần lôi, còn thừa lại chia ra mới có thể dùng để thăm dò trong cơ thể Từ Tử Dung.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đó, trên mặt Từ Tử Nham liền bắt đầu chảy từng giọt từng giọt mồ hôi, mồ hôi mặn chát chảy vào mắt anh, nhưng ngay cả tinh lực quan tâm chuyện đó anh cũng không có. Giờ khắc này, toàn bộ tinh thần của anh đều tập trung áp chế Thanh tiêu thần lôi và thăm dò trong cơ thể Từ Tử Dung, còn lại những chuyện khác đều mặc kệ.
Mười phần linh lực lại chỉ có thể chia ra dùng để thăm dò, hiệu suất như vậy làm đan điền Từ Tử Nham nhanh chóng hao phí hơn phân nửa. Mắt thấy trong cơ thể Tử Dung còn gần phân nửa nơi chưa kiểm tra, Từ Tử Nham cảm thụ linh lực bản thân gần khô kiệt, âm thầm không ngừng kêu khổ.
Phân ra một tia phân thần, từ trong túi càn khôn lấy ra một lọ Bổ nguyên đan, Từ Tử Nham nhìn cũng không nhìn liền đổ lọ Bổ nguyên đan vào miệng. Mùi hương thơm ngát nhanh chóng hóa thành khí nóng tràn vào đan điền của anh, Thanh tiêu thần lôi trong đan điền giống như cá nhập ngửi thấy mùi máu tươi, điên cuồng nhào tới…
Sau khi bổ sung Bổ nguyên đan, cuối cùng Từ Tử Nham cũng miễn cưỡng dò xét kinh mạch toàn thân Từ Tử Dung một lần, bao gồm đan điền cũng không có bất kỳ vấn đề gì, trong lòng hắn lo lắng càng sâu, bởi vì rõ ràng thân thể không có bất kỳ tổn thương gì, nhưng Tử Dung vẫn hôn mê bất tỉnh, đây cũng có ý nghĩa, công kích y gặp phải rất có thể chính là đến từ thần thức.
Ngay khi Từ Tử Nham dự định lập tức rời Thanh linh bí cảnh tìm sư phụ trợ giúp, Từ Tử Dung đột nhiên yếu ớt rên rỉ một tiếng, sau đó mở mắt.
“Tử Dung!” Từ Tử Nham vui mừng quá đỗi, ôm lấy y: “Đệ không sao chứ?”
Từ Tử Dung nháy mắt mấy cái, giống như từ trong giấc mộng tỉnh lại: “Ca ca?”
“Là ta, đệ vừa làm sao vậy? Có người đánh lén đệ sao?”
Từ Tử Dung dường như còn chút mê man, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, vừa nãy hình như đột nhiên có người chui vào đầu ta, hắn muốn ta giao thân xác cho hắn. Thế nhưng ca ca nói qua, tuyệt đối không thể giao thân thể cho người khác, kết quả hình như là ta đánh nhay với hắn. Người kia rất lợi hại, pháp thuật rất mạnh, nhưng mà tình cảnh xung quanh ta đều có thể khống chế, cho nên cuối cùng, vẫn là ta chiến thắng.”
Thời điểm nói đến sau cùng mình vẫn thắng, biểu hiện của Từ Tử Dung có chút tự đắc, còn có biểu tình cầu khen ngợi.
Nhưng Từ Tử Nham suýt chút nữa bị chuyện này dọa cho sợ run lên.
Con mẹ nó không phải đoạt xá sao?? Ta phắc! Đệ đệ ta thiếu chút nữa bị người đoạt xa! Mẹ nó thế giới này quá không an toàn, đi trên đường đều con mẹ nó có thể bị đoạt xá a!!!
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Kỹ năng biểu diễn của Từ ảnh đế lại lên một tầm cao mới…
Nói thật là, đối với một người lớn lên đẹp như vậy, theo như lẽ thường, đại đa số mọi người sẽ sinh ra chút hảo cảm, Từ Tử Nham cũng giống vậy. Nhưng trong lòng anh, sự quan tâm đến đệ đệ áp đảo tất cả, Từ Tử Dung chán ghét đối phương rõ ràng như thế, cũng làm cho chút hảo cảm này cũng bị đánh tan.
Vì vậy, Từ Tử Nham xoắn xuýt trong việc thích/ghét Bách Mục Hóa, cuối cùng vẫn là ghét hơn một chút, anh quyết định tìm một nơi tương đối an toàn thả hắn xuống, đợi sau một tháng bọn họ chuẩn bị rời đi, quay lại đón hắn.
Kỳ thực cái ý nghĩ này chủ yếu là để an ủi tâm tình của Từ Tử Dung, mặc dù không biết tại sao Tử Dung lại chán ghét đối phương như vậy, nhưng Từ Tử Nham không có khả năng chỉ vì một chút hảo cảm với một người xa lạ mà làm lơ cảm nhận của Từ Tử Dung.
Bạch Hoa rất bình tĩnh đồng ý yêu cầu của Từ Tử Nham, thứ nhất, mặc dù hắn rất có tự tin với dung mạo của mình, nhưng không cảm giác mình là tuyệt sắc vô song, làm một người xa lạ liếc mắt nhìn liền thích. Nếu có thời gian dài tiếp xúc, hắn sẽ tương đối nắm chắc có thể hấp dẫn Từ Tử Nham, nhưng chỉ có mấy canh giờ ngắn ngủi, tuyệt đối không làm được chuyện này. Thứ hai, hắn cảm giác ngọc bội hình rồng của mình dường như cảm nhận được gì đó, mơ hồ nóng lên, hắn muốn đi tìm hiểu bí mật của ngọc bội, đương nhiên loại chuyện này không thể làm trước mặt huynh đệ Từ gia được.
Đối với Bách Mục Hóa thông tình đạt lý, Từ Tử Nham rất có thiện cảm với hắn, trong lòng có chút tiếc nuối Tử Dung không có hòa hợp với hắn, nhưng cuối cùng anh vẫn dựa theo yêu cầu của hắn, đặt hắn bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Lúc tạm biệt Bách Mục Hóa, áp suất thấp bên kia của Từ Tử Dung lập tức dịu lại, tuy rằng trên mặt vẫn còn trưng ra bộ dạng lạnh như băng, nhưng Từ Tử Nham lại có thể cảm giác được Tử Dung đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Tử Dung… Đệ rất ghét Bách Mục Hóa?” Do dự một chút, Từ Tử Nham vẫn là mở miệng hỏi một câu, trong ấn tượng của anh, tuy rằng Tử Dung rất lãnh đạm với người ngoài, nhưng sẽ tuyệt đối không biểu hiện chán ghét rõ ràng như thế.
Từ Tử Dung trầm mặc nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu: “Ca ca, nếu như ta nói, ta căn bản không biết vì sao mình lại ghét hắn như thế, huynh tin không?”
Từ Tử Nham giật mình một chút, sau đó liền vội vàng gật đầu: “Tin! Vì sao không tin,” Lập tức cười cười, dứt khoát nhảy lên phi kiếm của Từ Tử Dung, thuận lợi sờ sờ đầu y: “Bất luận lúc nào, ca ca cũng sẽ tin tưởng đệ.”
Từ Tử Dung mở to mắt, đột nhiên nhào vào trong lòng ca ca dụi dụi.
“Cẩn thận!” Từ Tử Nham bị hù đến toát mồ hôi lạnh, ta phắc! Còn đang bay trên phi kiếm đó, sơ ý một chút liền có thể ngã xuống. Tu sĩ rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không bao gồm ngã không chết. Nếu để cho người khác biết hai huynh đệ bọn họ bởi vì ngự kiếm không ổn định mà ngã chết, phỏng chừng có thể trở thành tin tức khôi hài trong suốt 10 năm của Huyền Vũ vực.
“Xin lỗi.” Từ Tử Dung thè lưỡi, câu vừa lúc nãy của ca ca bất luận lúc nào cũng sẽ tin tưởng y làm y nhịn không được có chút kích động, nhất thời quên mất mình còn đang khống chế phi kiếm.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung nửa ngày, đột nhiên phụt một tiếng bật cười. Biểu tình thè lưỡi lúc nãy của Từ Tử Dung thực sự là đáng yêu, bây giờ nghĩ một chút, hình như anh chưa từng thấy Tử Dung làm ra biểu tình trẻ con như vậy —— dù cho y vốn chỉ là một hài tử 12 tuổi.
Bị tiếng cười của Từ Tử Nham làm cho bối rối, Huyết ma đại nhân cũng ý thức được mình vừa làm cái gì. Hai má y đỏ ửng, ảo não trong lòng căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được, y liền cảm thấy buồn bực, rõ ràng y là người đã sống hai đời, tại sao dưới sự cưng chiều của Từ Tử Nham, bất tri bất giác sẽ làm một số chuyện tình ấu trĩ.
Thực sự là quá mất mặt!
Lại nói tiếp, đời trước Huyết ma cũng chỉ sống hơn ba mươi năm, thời điểm trước 10 tuổi lưu lại cho y ấn tượng sâu nhất chính là bị ngược đãi ở Từ gia, mười năm giữa là thời gian tu luyện vô cùng vô tận, tu luyện không ngừng. Điều duy nhất để y chống đỡ tu luyện không ngừng chính là vì quay về Từ gia báo thù, thậm chí sự căm hận của y với gia tộc kia đã thành tín niệm sống tiếp lúc đó của y.
Mười năm sau cùng, y diệt sát Từ gia, thành lập Huyết ma cung, trở thành Huyết ma tiếng tăm lừng lẫy năm đó, cũng vì không muốn chết trên tay của tu sĩ chính đạo, cũng không nghĩ đến, sau cùng vẫn chết trên tay Bạch Hoa và mấy người nam nhân của hắn.
Đợi một chút… Bạch Hoa?
Trong phút chốc, hai mắt y trợn to, đột nhiên y hiểu vì sao mình lại ghét cái tên Bách Mục Hóa kia như vậy, bởi vì bóng dáng của hắn và Bạch Hoa kia thực sự quá giống, y đã từng nhìn qua vô số lần tiện nhân kia cùng ba nam nhân của hắn ở trên giường điên loan đảo phượng, đương nhiên vô cùng quen thuộc bóng lưng kia, thế nhưng gương mặt của Bách Mục Hóa và Bạch Hoa lại…
Đợi một chút!!!
Trong nháy mắt, con ngươi Từ Tử Dung đỏ như máu, cả người bạo phát ra sát khí cực kỳ lạnh thấu xương.
Vì sao? Vì sao y không nhớ rõ dung mạo của Bạch Hoa?
Rõ ràng ký ức đời trước sở hữu của y đều vô cùng rõ ràng, nhưng cố tình lại không nhớ dung mạo Bạch Hoa là cái dạng gì??!!
Cái loại cảm giác này giống như có người xóa đi gương mặt của Bạch Hoa trong trí nhớ của y, mỗi khi y nhớ đến ký ức liên quan đến Bạch Hoa thì, gương mặt của Bạch Hoa như bị giấu trong mây mù, thậm chí chính mình còn không cảnh giác bỏ qua điểm này!
“Tử Dung, đệ làm sao vậy?” Từ Tử Nham sợ hãi nhìn Từ Tử Dung, đột nhiên bộc phát ra cỗ sát khí làm anh nhảy dựng, anh cơ hồ là lập tức bày ra một lầng linh lực hộ thuẫn, che trước mặt hai huynh đệ bọn họ, lôi xà vui sướng lượn lờ đầu ngón tay, tùy thời chuẩn bị phát sinh một kích trí mạng.
Cho đến thời điểm anh phát hiện ra, cỗ sát khí kia phát ra từ Từ Tử Dung, sắc mặt nhất thời trở nên càng khó nhìn. Đại đa số thời gian thường ngày, Từ Tử Dung đều cực kỳ lãnh đạm, có thể làm y kích phát ra sát khí mãnh liệt như vậy, phải có bao nhiêu thù hận đây?
Nhưng dưới sự bảo vệ của anh, Tử Dung ở Từ gia căn bản không phải chịu ủy khuất gì, cũng không có kẻ thù nào, hơn nữa cỗ sát khí nồng đậm như vậy, quả thực đều sắp hóa thành thực thể, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Sát khí của Từ Tử Dung vừa chỉ bạo phát ra, trong nháy mắt liền bị y khống chế thu lại, nhưng câu nói kia của Từ Tử Nham lại làm y như rơi vào hầm băng.
Cái loại nghi hoặc liên quan đến Bạch Hoa trực tiếp bị y ném sau gáy, hiện tại chuyện duy nhất y cần suy tính đó là, làm thế nào để giải thích với Từ Tử Nham về cỗ sát khí trên người mình.
Thân thể cứng lại, Từ Tử Dung không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhặt, trong đầu y liều mạng suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, nhưng khoảng cách lúc nãy giữa y và Từ Tử Nham thật sự quá gần, nếu y nói nguồn gốc cỗ sát khí kia là đến từ địa phương khác hoàn toàn là xem thường chỉ số thông minh của Từ Tử Nham.
Y biết ca ca rất cưng chiều mình, nhưng chuyện này nếu giải thích không tốt, tuyệt đối sẽ tạo thành ngăn cách trí mạng giữa hai huynh đệ bọn họ.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Từ Tử Dung vận chuyển đại não thật nhanh, nhưng lúc này trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, muốn nghĩ cái gì cũng không được.
Ngày thường chơi mấy cái chiêu vặt vãnh đó, vào lúc này hoàn toàn vô dụng, y suy nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
“Tử Dung? Đệ không sao chứ?” Từ Tử Dung đứng bất động nửa ngày, Từ Tử Nham quả thực gấp đến không chịu được. Anh nhìn đối phương thật thà đứng ngẩn ngơ trên thân kiếm đang phi hành, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Tử Dung, đệ đừng hù dọa ca ca, chết tiệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xung quanh căn bản không có ai a, sao lại biến thành cái dạng này.” Từ Tử Nham dứt khoát phóng xuất phi kiếm của mình, ôm Từ Tử Dung nhảy qua.
Từ Tử Dung vốn còn đang lo nghĩ nên giải thích thế nào, nhưng một câu nói của ca ca đột nhiên làm cho y nhanh trí nảy ra ý tưởng.
Trong nháy mắt khi bị Từ Tử Nham ôm lấy, thân thể y lập tức mềm nhũn, giống như người bị mất ý thức, đem thân thể mình hoàn toàn tựa lên người ca ca.
Từ Tử Nham ôm Từ Tử Dung bước lên phi kiếm của mình, mắt thấy đối phương mất ý thức, vội vã hạ xuống, đặt y dưới một tán cây nhỏ, sau đó luống cuống tay chân kiểm tra một phen.
Kết quả kiểm tra đương nhiên là không có bất kỳ tổn thương, Từ Tử Nham không chút do dự cầm cổ tay y, để cho linh lực ình dọc theo kinh mạch kiểm tra thân thể y.
Linh lực Từ Tử Nham mang theo năng lượng cực kỳ cuồng bạo của Thanh tiêu thần lôi, anh dường như phải hao hết chín phần khí lực để áp chế Thần lôi, còn thừa lại chia ra mới có thể dùng để thăm dò trong cơ thể Từ Tử Dung.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đó, trên mặt Từ Tử Nham liền bắt đầu chảy từng giọt từng giọt mồ hôi, mồ hôi mặn chát chảy vào mắt anh, nhưng ngay cả tinh lực quan tâm chuyện đó anh cũng không có. Giờ khắc này, toàn bộ tinh thần của anh đều tập trung áp chế Thanh tiêu thần lôi và thăm dò trong cơ thể Từ Tử Dung, còn lại những chuyện khác đều mặc kệ.
Mười phần linh lực lại chỉ có thể chia ra dùng để thăm dò, hiệu suất như vậy làm đan điền Từ Tử Nham nhanh chóng hao phí hơn phân nửa. Mắt thấy trong cơ thể Tử Dung còn gần phân nửa nơi chưa kiểm tra, Từ Tử Nham cảm thụ linh lực bản thân gần khô kiệt, âm thầm không ngừng kêu khổ.
Phân ra một tia phân thần, từ trong túi càn khôn lấy ra một lọ Bổ nguyên đan, Từ Tử Nham nhìn cũng không nhìn liền đổ lọ Bổ nguyên đan vào miệng. Mùi hương thơm ngát nhanh chóng hóa thành khí nóng tràn vào đan điền của anh, Thanh tiêu thần lôi trong đan điền giống như cá nhập ngửi thấy mùi máu tươi, điên cuồng nhào tới…
Sau khi bổ sung Bổ nguyên đan, cuối cùng Từ Tử Nham cũng miễn cưỡng dò xét kinh mạch toàn thân Từ Tử Dung một lần, bao gồm đan điền cũng không có bất kỳ vấn đề gì, trong lòng hắn lo lắng càng sâu, bởi vì rõ ràng thân thể không có bất kỳ tổn thương gì, nhưng Tử Dung vẫn hôn mê bất tỉnh, đây cũng có ý nghĩa, công kích y gặp phải rất có thể chính là đến từ thần thức.
Ngay khi Từ Tử Nham dự định lập tức rời Thanh linh bí cảnh tìm sư phụ trợ giúp, Từ Tử Dung đột nhiên yếu ớt rên rỉ một tiếng, sau đó mở mắt.
“Tử Dung!” Từ Tử Nham vui mừng quá đỗi, ôm lấy y: “Đệ không sao chứ?”
Từ Tử Dung nháy mắt mấy cái, giống như từ trong giấc mộng tỉnh lại: “Ca ca?”
“Là ta, đệ vừa làm sao vậy? Có người đánh lén đệ sao?”
Từ Tử Dung dường như còn chút mê man, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, vừa nãy hình như đột nhiên có người chui vào đầu ta, hắn muốn ta giao thân xác cho hắn. Thế nhưng ca ca nói qua, tuyệt đối không thể giao thân thể cho người khác, kết quả hình như là ta đánh nhay với hắn. Người kia rất lợi hại, pháp thuật rất mạnh, nhưng mà tình cảnh xung quanh ta đều có thể khống chế, cho nên cuối cùng, vẫn là ta chiến thắng.”
Thời điểm nói đến sau cùng mình vẫn thắng, biểu hiện của Từ Tử Dung có chút tự đắc, còn có biểu tình cầu khen ngợi.
Nhưng Từ Tử Nham suýt chút nữa bị chuyện này dọa cho sợ run lên.
Con mẹ nó không phải đoạt xá sao?? Ta phắc! Đệ đệ ta thiếu chút nữa bị người đoạt xa! Mẹ nó thế giới này quá không an toàn, đi trên đường đều con mẹ nó có thể bị đoạt xá a!!!
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Kỹ năng biểu diễn của Từ ảnh đế lại lên một tầm cao mới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất