Đây Mới Không Phải Là Gia Bạo Đâu
Chương 20
Edit: Vianyong
96.
Hai người đi chính là một nhà hàng Nhật.
Ông chủ khoảng thời gian trước dùng một số tiền lớn từ Nhật Bản mời đến một đại đầu bếp, năng lực rất tuyệt.
Nhà hàng này hiện tại một ngày chỉ tiếp đãi ba mươi người, Điền Tuấn vì lần hẹn hò này, cố ý đặt chỗ trước một tháng.
Dụ Lý cả menu cũng chưa mở ra liền bắt đầu gọi món, “Đến một phần sashimi thịt nguội, nửa con cua Hoàng Đế.”
*Sashimi
*Cua Hoàng Đế
Điền Tuấn nói: “Lại tham ăn. Anh bao tử không tốt không được ăn đồ sống.”
“Cho em chọn đó,” Dụ Lý nhìn cũng không nhìn cậu, “Anh đến một phần cá nheo nướng than, thêm hai chén súp Miso. Trước như vậy đi.”
*Cá Nheo nướng than
*Súp Miso
97.
Cơm nước xong xuôi, hai người đến bờ sông xem biểu diễn pháo hoa.
Bọn họ tới không tính là sớm, hàng phía trước vị trí tốt đều sớm chật kín người. May mà pháo hoa bắn lên cũng đủ cao, Điền Tuấn thoáng nhón chân cũng có thể xem toàn cảnh.
Phía trước hai người là mấy tiểu cô nương đồng trang lứa, một đám kiễng mũi chân, giơ cao di động chụp ảnh. Đại khái là do không giữ thăng bằng tốt, một tiểu cô nương trong đó không cẩn thận lui về phía sau một bước, lập tức đụng vào trên người Điền Tuấn. Điền Tuấn loạng choạng, trực tiếp ngã xuống ở trước ngực Dụ Lý.
Dụ Lý nhíu mày, “Sách.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiểu cô nương vội vàng nói xin lỗi.
Điền Tuấn cười cười, “Không sao.”
Dụ Lý đen mặt, một phen kéo Điền Tuấn hướng ra phía sau đám người mà đi.
98.
“Làm sao vậy?”
Dụ Lý đem cậu kéo đến phía sau biển người. Mọi người đều hướng phía trước chen lên, nơi này ngược lại rất trống trải.
“Ngồi cho vững!” Dụ Lý đem Điền Tuấn vòng ra sau lưng, đem cậu nâng lên trên vai.
Điền Tuấn lung lay một chút, vội vàng nắm lấy lỗ tai Dụ Lý giữ thăng bằng.
“Anh không phải luôn chê em nặng sao, hôm nay sao lại nguyện ý cõng em rồi?” Điền Tuấn cúi người, ở bên tai Dụ Lý cười ngọt ngào.
“Đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy,” Dụ Lý đỡ đùi cậu, điều chỉnh vị trí một chút, “Biết bản thân nặng thì khống chế một chút, đừng có nhìn đến đồ ăn ngon liền đi không nổi.”
99.
Điền Tuấn đem khuỷu tay đặt trên đầu Dụ Lý, hai tay chống cằm thưởng thức pháo hoa.
“So với năm trước đẹp hơn nhiều,” Điền Tuấn nói, “Xem ra bên chủ sự năm nay kiếm được rất nhiều.”
Dụ Lý nghiêng đầu, “Thích xem?”
Điền Tuấn cười, “Pháo hoa đẹp như vậy, ai không thích.”
100.
Dụ Lý: “Không bằng sang năm đi lễ hội hè Nhật Bản đi.”
Điền Tuấn: “Cái gì?”
Dụ Lý lớn tiếng nói, “Anh hỏi em mùa hè sang năm muốn đi Nhật Bản xem pháo hoa đại hội hay không!”
Điền Tuấn đem tay Dụ Lý đặt lên đùi chính mình, mười ngón giữ chặt, “Được a.”– Toàn văn hoàn –
96.
Hai người đi chính là một nhà hàng Nhật.
Ông chủ khoảng thời gian trước dùng một số tiền lớn từ Nhật Bản mời đến một đại đầu bếp, năng lực rất tuyệt.
Nhà hàng này hiện tại một ngày chỉ tiếp đãi ba mươi người, Điền Tuấn vì lần hẹn hò này, cố ý đặt chỗ trước một tháng.
Dụ Lý cả menu cũng chưa mở ra liền bắt đầu gọi món, “Đến một phần sashimi thịt nguội, nửa con cua Hoàng Đế.”
*Sashimi
*Cua Hoàng Đế
Điền Tuấn nói: “Lại tham ăn. Anh bao tử không tốt không được ăn đồ sống.”
“Cho em chọn đó,” Dụ Lý nhìn cũng không nhìn cậu, “Anh đến một phần cá nheo nướng than, thêm hai chén súp Miso. Trước như vậy đi.”
*Cá Nheo nướng than
*Súp Miso
97.
Cơm nước xong xuôi, hai người đến bờ sông xem biểu diễn pháo hoa.
Bọn họ tới không tính là sớm, hàng phía trước vị trí tốt đều sớm chật kín người. May mà pháo hoa bắn lên cũng đủ cao, Điền Tuấn thoáng nhón chân cũng có thể xem toàn cảnh.
Phía trước hai người là mấy tiểu cô nương đồng trang lứa, một đám kiễng mũi chân, giơ cao di động chụp ảnh. Đại khái là do không giữ thăng bằng tốt, một tiểu cô nương trong đó không cẩn thận lui về phía sau một bước, lập tức đụng vào trên người Điền Tuấn. Điền Tuấn loạng choạng, trực tiếp ngã xuống ở trước ngực Dụ Lý.
Dụ Lý nhíu mày, “Sách.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiểu cô nương vội vàng nói xin lỗi.
Điền Tuấn cười cười, “Không sao.”
Dụ Lý đen mặt, một phen kéo Điền Tuấn hướng ra phía sau đám người mà đi.
98.
“Làm sao vậy?”
Dụ Lý đem cậu kéo đến phía sau biển người. Mọi người đều hướng phía trước chen lên, nơi này ngược lại rất trống trải.
“Ngồi cho vững!” Dụ Lý đem Điền Tuấn vòng ra sau lưng, đem cậu nâng lên trên vai.
Điền Tuấn lung lay một chút, vội vàng nắm lấy lỗ tai Dụ Lý giữ thăng bằng.
“Anh không phải luôn chê em nặng sao, hôm nay sao lại nguyện ý cõng em rồi?” Điền Tuấn cúi người, ở bên tai Dụ Lý cười ngọt ngào.
“Đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy,” Dụ Lý đỡ đùi cậu, điều chỉnh vị trí một chút, “Biết bản thân nặng thì khống chế một chút, đừng có nhìn đến đồ ăn ngon liền đi không nổi.”
99.
Điền Tuấn đem khuỷu tay đặt trên đầu Dụ Lý, hai tay chống cằm thưởng thức pháo hoa.
“So với năm trước đẹp hơn nhiều,” Điền Tuấn nói, “Xem ra bên chủ sự năm nay kiếm được rất nhiều.”
Dụ Lý nghiêng đầu, “Thích xem?”
Điền Tuấn cười, “Pháo hoa đẹp như vậy, ai không thích.”
100.
Dụ Lý: “Không bằng sang năm đi lễ hội hè Nhật Bản đi.”
Điền Tuấn: “Cái gì?”
Dụ Lý lớn tiếng nói, “Anh hỏi em mùa hè sang năm muốn đi Nhật Bản xem pháo hoa đại hội hay không!”
Điền Tuấn đem tay Dụ Lý đặt lên đùi chính mình, mười ngón giữ chặt, “Được a.”– Toàn văn hoàn –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất