Đây Mới Không Phải Là Gia Bạo Đâu
Chương 9
41.
Nhưng mà giấy chung quy không gói được lửa, Dụ Lý có lần đúng lúc cùng cha mẹ gọi điện thoại tranh luận, bị Điền Tuấn đã ra ngoài giữa đường vòng lại nghe được hoàn chỉnh.
“Lâm thời nhận được thông báo, đổi ngày phỏng vấn rồi.” Điền Tuấn đóng cửa phòng ngủ lại, thanh âm không lớn tại phòng ngủ yên tĩnh lại có vẻ hết sức rõ ràng.
Dụ ba nghe được là Điền Tuấn đang bên cạnh con trai, lập tức yêu cầu nhi tử đem điện thoại giao cho Điền Tuấn. Dụ Lý trực tiếp cúp điện thoại, xấu hổ ngồi ở trên giường nhìn cậu.
42.
“Không muốn đi T đại?” Điền Tuấn thời điểm nghe được Dụ Lý nói muốn bảo nghiên, quả thật bị làm cho khiếp sợ. Nhưng mà cậu rất hiểu tính trẻ con của Dụ Lý, thoáng nghĩ liền biết vì sao hắn kiên trì lưu lại bản địa.
“Là lỗi của em,” Điền Tuấn rót ly nước, đưa cho Dụ Lý, “Có phải em khiến anh rất không có cảm giác an toàn?”
“Có thể ở cùng nhau tại sao phải tách ra?” Dụ Lý nhíu mày, tựa hồ rất không thích kiểu thuyết pháp này của cậu, “Anh không có ủy khuất chính mình. Lâm giáo sư rất có thành ý, làm hạng mục anh cũng cảm thấy hứng thú. Huống chi ở bản địa hoàn cảnh anh cũng quen thuộc, hà tất phải đi một nơi hoàn cảnh hoàn toàn mới, một lần nữa bắt đầu?”
“Anh là muốn thuyết phục ai?” Điền Tuấn đem tay phủ lên mu bàn tay Dụ Lý, “Nhất đại thời điểm, anh bao giờ cũng nói là hối hận khi lưu lại bản địa, hẳn là nên đi ngoại địa học hỏi kinh nghiệm đấy……”
Dụ Lý chặn đầu, “Lúc ấy còn không biết sẽ coi trọng em đâu.”
Điền Tuấn không để ý tới hắn,“…… Lại nói, nhị đại thời điểm anh rõ ràng mỗi ngày trèo tường theo vào hạng mục của T đại hợp tác với nước ngoài nghiên cứu. Anh lúc trước nói không muốn xuất ngoại, em liền có chút hoài nghi. Dụ Lý, anh kiên trì lưu lại, chính là bởi vì em đi?”
43.
Dụ Lý người này bề ngoài thật rất lừa tình.
Hắn sinh ra cao lớn soái khí, trước mặt người lạ cho tới bây giờ đều ăn nói ý tứ, rất có vài phần khí tức lãnh khốc tuấn nam. Trong quá trình đang cùng Điền Tuấn kết giao, hắn tựa hồ bao giờ cũng nắm giữ quyền chủ động, bá đạo khống chế sinh hoạt của Điền Tuấn.
Nhưng mà Điền Tuấn từ vừa bắt đầu liền biết, Dụ Lý bất quá là đứa nhỏ bị sủng quá đà. Dựa trên một mức độ nào đó mà nói, thế giới của Dụ Lý rất có vài phần ý tứ của xã hội viễn tưởng.
Gia trưởng sủng ái, thầy cô yêu thích, đồng học nhiệt tình, người yêu cưng chiều. Mỗi khi hắn hạ quyết định, người chung quanh cơ hồ đều là nghiêng về một phía ủng hộ hắn, cổ vũ hắn, hơn nữa còn nói với hắn, quyết định của hắn là đúng, cứ dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm. Bởi vậy, Dụ Lý hai mươi hai năm về trước có thể nói trôi qua xuôi chèo mát máy, cầu nhân được nhân.
Vì thế, khi hắn đứng trước lựa chọn thi nghiên cứu sinh thành công liền phải cùng người yêu tách ra yêu xa, hắn không hề do dự mà đơn phương buông bỏ cơ hội cùng Điền Tuấn bàn bạc, cự tuyệt nghe theo lời khuyên cha mẹ tận tình khuyên bảo, khư khư cố chấp đi tới con đường mà hắn cho rằng đó là đúng đắn.
44.
Dụ Lý cùng Điền Tuấn cãi nhau một trận.
Người yêu cãi nhau, không tới mấy câu liền không tránh khỏi lệch khỏi quỹ đạo chính đề. Nhao nhao, liền bắt đầu xả một ít chuyện lông gà vỏ tỏi không có giới hạn.
Dụ Lý giận dữ mắng: “…… Em chính là cảm thấy anh đi T đại sau này em liền tự do đúng không? Không cần mỗi ngày nấu cơm gấp quần áo cho anh, không cần mỗi ngày nhắc nhở anh rời giường lên lớp, không cần đúng giờ nhắc nhở anh nạp tiền vào phiếu cơm. Em quăng được một gánh nặng đúng không!”
Điền Tuấn coi như lãnh tĩnh, “Không có cùng em bàn bạc liền làm ra quyết định trọng đại như vậy, anh cho rằng hành vi của mình thích hợp sao?”
“Này căn bản là không cần thương lượng!” Dụ Lý tức giận đến mức ở bên trong ký túc xá đi tới đi lui, “Như vậy chúng ta một tháng nhiều nhất chỉ có thể gặp mặt một lần, em chịu được cuộc sống như vậy sao?”
Điền Tuấn nói: “Bây giờ dị địa luyến thậm chí dị quốc luyến đều rất nhiều, anh cảm giác bản thân mình sẽ không chống đỡ nổi, đại khái là vì đối với đoạn quan hệ này không có lòng tin đi.”
Dụ Lý đều đã thoát ra phẫn nộ, hắn nói: “Anh thấy là vì em đối với đoạn quan hệ này căn bản không xem trọng đi! thổ lộ trước là anh, xuất quỹ trước là anh, thời điểm tốt nghiệp vì tương lai cả hai suy xét cũng là……”
“Kéttt –” Bạn cùng phòng trong tay ôm thao giặt quần áo đầy bọt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhìn tình trạng giương cung bạt kiếm của hai người trong phòng ngủ, “…… Tớ tớ tớ đi phòng cách vách.”
“Oành!” Cửa phòng ngủ lại bị một lực mạnh đóng lại.
Bị bạn cùng phòng quấy rầy một lát, không khí khẩn trương trước đó cũng đã hòa hoãn không ít. Dụ Lý thở ra hai hơi, ngây ngẩn không nhớ được chính mình trước đó muốn nói cái gì, đành phải thất bại mà ngồi trở lại giường.
Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh vô thanh.
45.
Từng phút từng giây trong không gian im ắng giống như bị vô hạn kéo dài. Nhớ lại lời nói của chính mình năm phút trước, Dụ Lý hận không thể xông trở về cho mình hai cái tát.
Điền Tuấn hít sâu một hơi, “Chờ anh tỉnh táo lại, chúng ta lại đến thảo luận chuyện này. Hi vọng anh ở trong lúc này không cần đối với Lâm giáo sư ưng thuận bất cứ hứa hẹn không thể vãn hồi nào.”
Dụ Lý muốn mở miệng giữ cậu lại, rồi lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ra khỏi phòng, biến mất ở phía sau cửa.
Nhưng mà giấy chung quy không gói được lửa, Dụ Lý có lần đúng lúc cùng cha mẹ gọi điện thoại tranh luận, bị Điền Tuấn đã ra ngoài giữa đường vòng lại nghe được hoàn chỉnh.
“Lâm thời nhận được thông báo, đổi ngày phỏng vấn rồi.” Điền Tuấn đóng cửa phòng ngủ lại, thanh âm không lớn tại phòng ngủ yên tĩnh lại có vẻ hết sức rõ ràng.
Dụ ba nghe được là Điền Tuấn đang bên cạnh con trai, lập tức yêu cầu nhi tử đem điện thoại giao cho Điền Tuấn. Dụ Lý trực tiếp cúp điện thoại, xấu hổ ngồi ở trên giường nhìn cậu.
42.
“Không muốn đi T đại?” Điền Tuấn thời điểm nghe được Dụ Lý nói muốn bảo nghiên, quả thật bị làm cho khiếp sợ. Nhưng mà cậu rất hiểu tính trẻ con của Dụ Lý, thoáng nghĩ liền biết vì sao hắn kiên trì lưu lại bản địa.
“Là lỗi của em,” Điền Tuấn rót ly nước, đưa cho Dụ Lý, “Có phải em khiến anh rất không có cảm giác an toàn?”
“Có thể ở cùng nhau tại sao phải tách ra?” Dụ Lý nhíu mày, tựa hồ rất không thích kiểu thuyết pháp này của cậu, “Anh không có ủy khuất chính mình. Lâm giáo sư rất có thành ý, làm hạng mục anh cũng cảm thấy hứng thú. Huống chi ở bản địa hoàn cảnh anh cũng quen thuộc, hà tất phải đi một nơi hoàn cảnh hoàn toàn mới, một lần nữa bắt đầu?”
“Anh là muốn thuyết phục ai?” Điền Tuấn đem tay phủ lên mu bàn tay Dụ Lý, “Nhất đại thời điểm, anh bao giờ cũng nói là hối hận khi lưu lại bản địa, hẳn là nên đi ngoại địa học hỏi kinh nghiệm đấy……”
Dụ Lý chặn đầu, “Lúc ấy còn không biết sẽ coi trọng em đâu.”
Điền Tuấn không để ý tới hắn,“…… Lại nói, nhị đại thời điểm anh rõ ràng mỗi ngày trèo tường theo vào hạng mục của T đại hợp tác với nước ngoài nghiên cứu. Anh lúc trước nói không muốn xuất ngoại, em liền có chút hoài nghi. Dụ Lý, anh kiên trì lưu lại, chính là bởi vì em đi?”
43.
Dụ Lý người này bề ngoài thật rất lừa tình.
Hắn sinh ra cao lớn soái khí, trước mặt người lạ cho tới bây giờ đều ăn nói ý tứ, rất có vài phần khí tức lãnh khốc tuấn nam. Trong quá trình đang cùng Điền Tuấn kết giao, hắn tựa hồ bao giờ cũng nắm giữ quyền chủ động, bá đạo khống chế sinh hoạt của Điền Tuấn.
Nhưng mà Điền Tuấn từ vừa bắt đầu liền biết, Dụ Lý bất quá là đứa nhỏ bị sủng quá đà. Dựa trên một mức độ nào đó mà nói, thế giới của Dụ Lý rất có vài phần ý tứ của xã hội viễn tưởng.
Gia trưởng sủng ái, thầy cô yêu thích, đồng học nhiệt tình, người yêu cưng chiều. Mỗi khi hắn hạ quyết định, người chung quanh cơ hồ đều là nghiêng về một phía ủng hộ hắn, cổ vũ hắn, hơn nữa còn nói với hắn, quyết định của hắn là đúng, cứ dựa theo suy nghĩ của hắn mà làm. Bởi vậy, Dụ Lý hai mươi hai năm về trước có thể nói trôi qua xuôi chèo mát máy, cầu nhân được nhân.
Vì thế, khi hắn đứng trước lựa chọn thi nghiên cứu sinh thành công liền phải cùng người yêu tách ra yêu xa, hắn không hề do dự mà đơn phương buông bỏ cơ hội cùng Điền Tuấn bàn bạc, cự tuyệt nghe theo lời khuyên cha mẹ tận tình khuyên bảo, khư khư cố chấp đi tới con đường mà hắn cho rằng đó là đúng đắn.
44.
Dụ Lý cùng Điền Tuấn cãi nhau một trận.
Người yêu cãi nhau, không tới mấy câu liền không tránh khỏi lệch khỏi quỹ đạo chính đề. Nhao nhao, liền bắt đầu xả một ít chuyện lông gà vỏ tỏi không có giới hạn.
Dụ Lý giận dữ mắng: “…… Em chính là cảm thấy anh đi T đại sau này em liền tự do đúng không? Không cần mỗi ngày nấu cơm gấp quần áo cho anh, không cần mỗi ngày nhắc nhở anh rời giường lên lớp, không cần đúng giờ nhắc nhở anh nạp tiền vào phiếu cơm. Em quăng được một gánh nặng đúng không!”
Điền Tuấn coi như lãnh tĩnh, “Không có cùng em bàn bạc liền làm ra quyết định trọng đại như vậy, anh cho rằng hành vi của mình thích hợp sao?”
“Này căn bản là không cần thương lượng!” Dụ Lý tức giận đến mức ở bên trong ký túc xá đi tới đi lui, “Như vậy chúng ta một tháng nhiều nhất chỉ có thể gặp mặt một lần, em chịu được cuộc sống như vậy sao?”
Điền Tuấn nói: “Bây giờ dị địa luyến thậm chí dị quốc luyến đều rất nhiều, anh cảm giác bản thân mình sẽ không chống đỡ nổi, đại khái là vì đối với đoạn quan hệ này không có lòng tin đi.”
Dụ Lý đều đã thoát ra phẫn nộ, hắn nói: “Anh thấy là vì em đối với đoạn quan hệ này căn bản không xem trọng đi! thổ lộ trước là anh, xuất quỹ trước là anh, thời điểm tốt nghiệp vì tương lai cả hai suy xét cũng là……”
“Kéttt –” Bạn cùng phòng trong tay ôm thao giặt quần áo đầy bọt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhìn tình trạng giương cung bạt kiếm của hai người trong phòng ngủ, “…… Tớ tớ tớ đi phòng cách vách.”
“Oành!” Cửa phòng ngủ lại bị một lực mạnh đóng lại.
Bị bạn cùng phòng quấy rầy một lát, không khí khẩn trương trước đó cũng đã hòa hoãn không ít. Dụ Lý thở ra hai hơi, ngây ngẩn không nhớ được chính mình trước đó muốn nói cái gì, đành phải thất bại mà ngồi trở lại giường.
Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh vô thanh.
45.
Từng phút từng giây trong không gian im ắng giống như bị vô hạn kéo dài. Nhớ lại lời nói của chính mình năm phút trước, Dụ Lý hận không thể xông trở về cho mình hai cái tát.
Điền Tuấn hít sâu một hơi, “Chờ anh tỉnh táo lại, chúng ta lại đến thảo luận chuyện này. Hi vọng anh ở trong lúc này không cần đối với Lâm giáo sư ưng thuận bất cứ hứa hẹn không thể vãn hồi nào.”
Dụ Lý muốn mở miệng giữ cậu lại, rồi lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ra khỏi phòng, biến mất ở phía sau cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất