Đây Thật Sự Là Con Anh

Chương 8: Vô đề

Trước Sau
Mẫn Tuế ôm con ngồi trên giường vừa to vừa mềm, một tay ôm con, một tay chống cằm, không thể hiểu nổi.

"Hôm qua tôi đồng ý? Lục Nhiên Tri, sao tôi cảm thấy anh đang lừa tôi nhỉ?" Mẫn Tuế hồ nghi nhìn Lục Nhiên Tri đang ngồi trên ghế sô pha xử lý văn kiện.

Lục Nhiên Tri ngừng làm việc, giương mắt nhìn Mẫn Tuế, sau đó gật đầu.

Mẫn Tuế chớp mắt hoài nghi, nhưng dù hoài nghi thế nào cũng không làm nên chuyện gì, dù sao cũng đã vào ở.

Thôi. Mẫn Tuế nghĩ thầm, thế cũng được, dù sao Lục Nhiên Tri cũng đối xử với cậu và con không tồi, trong khoảng thời gian ăn ké cơm này cũng nhìn ra được.

Tới nơi mới, nhóc con có chút không thích ứng, qua một ngày cũng chỉ kề cận Mẫn Tuế, cũng không dính Lục Nhiên Tri.

Mẫn Tuế biết nó sợ, bởi vì lúc trước từ quê lên nhà trọ nhóc con cũng thế.

"Nào, ba nhỏ ôm một cái."

Sau khi ăn cơm chiều mà cô Chu tỉ mỉ làm, Mẫn Tuế ôm con, dẫn nó đi làm quen hoàn cảnh mới.

"Về sau nếu chúng ta không có gì ngoài ý muốn sẽ ở đây." Mẫn Tuế mở cửa ra, đưa con ra vườn, sau đó buông con ra cho nó đi. Trong vườn rất sáng, không sợ con không nhìn rõ đường ngã sấp xuống.

Lục Nhiên Tri cơm nước xong phải đi làm việc, lúc hắn xuống dưới không thấy Mẫn Tuế trong phòng khách, hỏi cô Chu hai người đi đâu rồi.

Cô Chu trả lời: "Mẫn tiên sinh và tiểu thiếu gia ra vườn rồi."

Lục Nhiên Tri gật đầu, lúc hắn đi ra vườn, Mẫn Tuế đã dắt con đi được mấy vòng.

Mẫn Tuế nhìn thấy Lục Nhiên Tri, phất tay với hắn. Lúc Lục Nhiên Tri đi tới cậu mới nói: "Anh làm xong việc rồi?"

Lục Nhiên Tri gật đầu, cúi người sờ mặt con, ấm áp, lại sờ mặt Mẫn Tuế, lạnh lẽo.

Mẫn Tuế đứng bất động, cảm thấy kỳ quái với động tác của Lục Nhiên Tri, "Sao?"

"Quay về phòng, ban đêm lạnh." Lục Nhiên Tri ôm con, sau đó lại vỗ vỗ đầu Mẫn Tuế, nói.

"À." Mẫn Tuế lên tiếng, ngoan ngoãn đi sau Lục Nhiên Tri.

Lục Nhiên Tri chờ Mẫn Tuế đi vào rồi đóng cửa, cô Chu làm xong việc cũng về nhà, bà cũng là hôm nay mới được Lục Nhiên Tri mời đến hỗ trợ.

Nhóc con vươn tay với ba nhỏ muốn ôm một cái, Mẫn Tuế ôm lấy, sau đó ngồi lên sô pha, dùng mũi chân đá đá chân giám đốc Lục, hất cằm với TV, ý bảo Lục Nhiên Tri mở TV. Giám đốc Lục bị con ghét bỏ mở TV, Mẫn Tuế lại nói: "Mở kênh hoạt hình cho con xem đi."

Mẫn Tuế đặt con sang cạnh, cậu bắt đầu nhắn lại tin nhắn của khách.

Kỳ thật Lục Nhiên Tri cũng có công việc, nhưng hắn nghĩ Mẫn Tuế và con hôm nay mới đến đây, vẫn xa lạ với chỗ này, mình cũng không thể mặc kệ một lớn một nhỏ ở phòng khách, vì thế lên tầng cầm máy tính xuống, ngồi ở phòng khách xử lý công việc trong tiếng hoạt hình.

Mẫn Tuế nhắn tin, bây giờ mới nhắn lại được hết tin nhắn hai ngày nay.



"Hả?" Mẫn Tuế đọc một tin nhắn, cả người đờ ra, "Đây là cái quỷ gì?"

Lục Nhiên Tri và nhóc con nghe được lời Mẫn Tuế nói, quay đầu nhìn Mẫn Tuế.

"Làm sao thế?" Lục Nhiên Tri hỏi.

Mẫn Tuế nói: "Lúc trước có một người tìm tôi, bởi vì cô ấy nói yêu cầu khá nhiều, vẽ rất phức tạp, cho nên tôi nói là một ngàn hai, người nọ chuyển khoản toàn bộ, hôm trước tôi đã vẽ gần được một nửa."

Lục Nhiên Tri gật đầu, "Sau đó thì sao?"

Mẫn Tuế nói: "Cô ta mẹ nó.... Muốn tôi trả lại??"

Lục Nhiên Tri: "........."

Mẫn Tuế ngồi cạnh Lục Nhiên Tri, đưa điện thoại cho hắn xem, nói: "Tôi không phải đang mắng người, là cô ta muốn tôi trả tiền, anh xem."

Lục Nhiên Tri nhận di động, lướt xem lịch sử chat.

Mong không thi tạch: Chào cậu, tôi là mẹ của nick này, con tôi tiêu ở chỗ anh 1200. Bởi vì con tôi đang học cấp hai, hơn một ngàn này là nó lấy được trong lúc nhà tôi không biết, cho nên tôi hy vọng cậu có thể trả hơn một nghìn này lại, không cần vẽ nữa.

"Hy vọng cái con khỉ, nói tiếng người hả, lần đầu tôi thức đêm đến ba bốn giờ để vẽ bản phác thảo, hiện tại nói câu đầu tiên là muốn trả tiền." Mẫn Tuế ngồi xếp bằng, ôm tay, biểu tình trên mặt rất phẫn nộ, lấy điện thoại trên tay Lục Nhiên Tri.

Tiếp theo Lục Nhiên Tri nhìn thấy Mẫn Tuế đáp lại.

Tuế tuế bình an: Chào cô ~

Tuế tuế bình an: Là như này, phác thảo thì tôi đã vẽ xong rồi, cho nên nhiều nhất chỉ có thể trả cho cô một nửa.

Tuế tuế bình an: [xin lỗi xin lỗi. jpg]

Lục Nhiên Tri: ".........."

Ai có thể nghĩ người đáp lại hai câu và gửi meme đáng yêu như vậy là người đang tức giận mắng người chứ.

"Mẹ nó? Lại còn thế được?" Mẫn Tuế trợn mắt há hốc mồm nhìn tin nhắn, trên màn hình tin nhắn dồn dập, nội dung mỗi một tin nhắn đối với Mẫn Tuế là đang đâm dao vào tim cậu.

Lục Nhiên Tri chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy tin nhắn. Phụ huynh kia không thuận theo không buông tha, ép Mẫn Tuế phải trả lại hơn một nghìn, còn nói không trả thì sẽ kiện cậu.

"Em định làm gì?" Lục Nhiên Tri hỏi.

Mẫn Tuế bĩu môi, nói: "Còn có thể làm gì, trả chứ sao."

Lục Nhiên Tri khẽ nhíu mày, nói: "Chuyện này em không sai."



Mẫn Tuế "A" một tiếng, trào phúng: "Ai bảo tôi trước khi nhận đơn hàng không điều tra xem có phải học sinh không chứ, coi như lần này tôi không may, cùng lắm thì đăng phác thảo lên loft, bán trao tay ra ngoài."

"Trước đó em có điều tra không?" Lục Nhiên Tri hỏi.

"Không." Mẫn Tuế bĩu môi, "Sao tôi biết được, tôi chỉ biết nói phét."

Lục Nhiên Tri: "........."

Mẫn Tuế nghẹn khuất ấn vào Alipay, nghẹn khuất mở tài khoản của phụ huynh kia, nghẹn khuất nhập 1200, nghẹn khuất ấn vân tay trả tiền.

"Một ngàn hai của mình......" Mẫn Tuế quá đau lòng, không nói hai lời lập một album chỉ mình thấy được, chặn tài khoản kia sau đó cho vào album.

Tên là: Sổ đen.

Mẫn Tuế xóa nick kia, bị một ngàn hai khơi dậy ý chí chiến đấu, bình bịch chạy lên tầng, đi vào phòng lấy công cụ kiếm tiền ra, dùng thời gian chưa đến ba giờ tô màu, đăng lên loft, chờ đợi người hữu duyên đến mua.

【 Tuế tuế bình an siêu bình an: Tranh vẽ như này, một ngàn, không mặc cả không mặc cả! Một ngàn tệ là mua được, tiền trao cháo múc. Thích thì liên hệ QQ ~】

Hoàn thành công việc quan trọng, Mẫn Tuế cảm thấy mỹ mãn tắt app vẽ trên máy tính, xem thời gian, chín rưỡi, nên đi tắm cho con.

Mẫn Tuế vừa đi xuống lầu đã thấy con vùi trong lòng Lục Nhiên Tri khóc, còn thút tha thút thít gọi "Ba ba".

"Làm sao thế?" Mẫn Tuế đi qua cong thắt lưng, sờ đầu con, hỏi Lục Nhiên Tri.

Nhóc con vừa thấy là Mẫn Tuế, giãy giụa trong lòng Lục Nhiên Tri, vươn tay muốn Mẫn Tuế ôm, thút tha thút thít.

"Làm sao vậy?" Mẫn Tuế ôm lên, nhóc con ôm cổ Mẫn Tuế, ôm chặt.

"Con tưởng em đi rồi." Lục Nhiên Tri bất đắc dĩ nói.

"Đi cái gì mà đi, ba nhỏ phải đi vẽ tranh kiếm tiền." Mẫn Tuế nhéo nhéo mặt con, dùng khăn tay lau khuôn mặt nhỏ, "Nào, ba đưa con đi tắm."

Đêm nay Mẫn Tiểu Diệc đặc biệt ngoan, lúc tắm rất ngoan, lúc lau người cũng rất ngoan, lúc mặc quần áo cũng rất ngoan.

Mẫn Tuế cũng đi tắm, dùng sữa tắm mình mang đến.

Mẫn Tuế ngủ cùng con, phòng ngay cạnh phòng của Lục Nhiên Tri.

Tuy rằng Lục Nhiên Tri và Mẫn Tuế chung đụng không tệ, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn chưa có tình yêu, nhiều nhất chỉ là hảo cảm.

Đêm khuya, Lục Nhiên Tri xử lý xong tất cả công việc, khi rời thư phòng quay về phòng mình phải đi qua phòng của Mẫn Tuế.

Lục Nhiên Tri đứng ở cửa phòng Mẫn Tuế, đứng một hồi lâu, không đẩy cửa ra đi vào.

Lục Nhiên Tri cách cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau