Chương 8: Viện mồ Côi Họa Tâm (8)
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ bóng tối. Bốn người thành công lên đến tầng trên cùng.
Giằng co suốt mấy giờ, thể lực của mọi người cũng nhanh chóng đi xuống.
Bốn phía hỗn loạn một mảnh. Kinh Thế đi đầu cố hết sức dọn sạch chướng ngại vật. Những người khác cũng không ngừng nửa giây để thở,nhưng tốc độ vẫn cứ ngày một giảm đi.
Vô luận suy xét từ phương diện nào, cứ tiếp tục chống đỡ như vậy, bọn họ hoặc sẽ bị quái vật chơi chết, hoặc sẽ kiệt sức mà chết.
Nét mặt Kinh Thế trầm xuống. Bất giác, tiếng gầm thét đuổi theo cách họ ngày càng gần.
Ôn Mặc thở hổn hển, đầu gối không khỏi run lên dưới áp lực mãnh liệt. Trên trán Dung Ly đổ mồ hôi lạnh, tình trạng của người chơi nam còn lại cũng không mấy khả quan.
May mắn vẫn kịp đến chỗ cửa sắt gãy gập chặn ngang đường ra hành lang.
Ôn Mặc vui mừng chạy tới nắm lấy tay nắm muốn kéo ra. Dung Ly và người chơi nam cũng đi lên hỗ trợ.
Ngay lúc này, bước chân Kinh Thế thoáng chậm lại, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ.
Từ vài phút trước, tiếng bước chân sau lưng đã ngừng. Với tốc độ của con quỷ kia, rõ ràng là nên bắt kịp từ sớm.
Có gì đó không đúng.
Kinh Thế quay đầu nhìn thoáng qua, ước chừng khoảng cách giữa nó và họ. Lông mày hắn thoáng nhướn, hô hấp bỗng ngừng lại.
Hắn cảm nhận được hơi nóng phả xuống từ trên đầu.
Trong một khoảnh khắc, Kinh Thế gần như dùng hết sức lực lao tới chỗ ba người trước mặt.
Ngay lập tức, thứ bên trên cũng dị động theo.
Trong không khí đột ngột lóe lên ánh sáng lạnh như băng, tia lửa bay lên mù mịt bắn vào vách tường và cửa sắt.
Kinh Thế chỉ kịp dùng tay đẩy hai người tránh sang một bên, chính mình thì vững vàng chắn trước mặt Dung Ly. Cơ bắp cả người hắn phồng lên bởi vì dùng sức, cơn đau truyền đến từ đầu lan ra khắp toàn thân.
Đầu óc Kinh Thế quay cuồng choáng váng, đồng tử từng chút tan rã. Máu đỏ chảy xuống trên trán, sau lưng phát ra tiếng xèo xèo cùng mùi thịt cháy khét. Nửa người hắn khẽ nghiêng về phía trước, suýt nữa đứng không vững lại được Dung Ly giữ lấy.
: "Thư ký Kinh, thư ký Kinh." Dung Ly khẽ nhíu mày, gằn giọng: "Cậu còn ổn không?"
Toàn bộ phần lưng áo của Kinh Thế đều bị đốt trụi, thậm chí còn lem vào một phần da thịt. Đầu bị va chạm chấn động, nhưng không đến mức quá nghiêm trọng. Hắn cắn răng, gian nan đứng thẳng lại
: "Vẫn ổn. Chỉ sượt qua thôi, không sao."
Ôn Mặc và người chơi nam bị đẩy qua một bên khẩn trương chạy tới. Nào ngờ cảnh tượng trước mắt lại làm cho họ ngơ ngẩn cả người.
Vẫn là con quái vật họ nhìn thấy khi trước, nhưng phần đầu đã bị thay thế bọc lên một lớp da mặt người bị chém thành hai nửa. Phần da bị kéo căng đến dị dạng mắc vào đầu lâu trên thân, nhưng gương mặt vẫn có thể nhận ra được.
Là người họ quen biết.
Từ trong khuôn miệng bị xẻ phát ra thanh âm êm tai của 'Tiểu Lan'
: "Tìm... được... chúng... mày... rồi..."
Vẫn là ý thức của cô ta, nhưng dường như đã biến chất hoàn toàn.
Tiểu Lan dễ dàng kéo gần khoảng cách với họ. Tất cả mọi người đều run sợ trong lòng, nhưng vẫn trầm mặc đứng tại chỗ giữ thế giằng co. Bởi vì nếu giờ rời khỏi chỗ này, họ cũng không còn đường thoát nào khác.
Quần áo bị mồ hôi thấm đẫm ướt dính vào lưng, cảm giác vô cùng khỏ chịu. Lồng ngực Kinh Thế phập phồng kịch liệt, não bộ nhanh chóng suy nghĩ tính toán.
Hiện tại tình thế rất khó khăn. Kinh Thế vẫn chưa khôi phục trạng thái ban đầu. Thứ duy nhất có lực công kích trong tay hắn là cây gậy sắt không còn dùng được mấy lần nữa. Trước mắt không biết là quái vật cắn nuốt Tiểu Lan hay Tiểu Lan cắn nuốt quái vật. Nhưng với trí thông minh ở mức độ biết cách nấp trên trần phục kích bọn họ, hiện tại không thể làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Kinh Thế nheo mắt, nâng tay bí mật ra hiệu cho những người còn lại lặng lẽ tiến đến gần chỗ cửa sắt. Chính mình thì bước lên vài bước thu hút tầm mắt của quỷ.
Tiểu Lan nhìn hắn chủ động tiến tới với biểu tình nghi ngờ. Không để ý tới cửa sắt đang bị ba người kia dịch chuyển từng tí một sang bên cạnh. Để lộ đường dẫn ra hành lang sâu hun hút.
Thế nhưng họ vẫn đánh giá thấp trí thông minh của quỷ sau khi bị dị hóa.
Tiểu Lan vừa liếc mắt đã phát hiện ra hành động mờ ám của họ, nó hoàn toàn phát điên. Hai nửa mặt vốn dĩ rách nát lại càng vặn vẹo hơn, nháy mắt phun ra ồ ạt tia lửa.
Mọi người kinh hồn hoảng vía tránh né. Kinh Thế sắc mặt tái xanh hét lên: "Chạy!"
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều dùng hết sức lực ít ỏi còn lại lao vào trong hành lang. Thẳng tắp chạy về phía bóng tối không quay đầu. Theo sau là tiếng quỷ gầm thét dữ tợn và hơi nóng hầm hập của lửa phả đến.
Không gian hành lang khá hẹp, tối tăm nhìn không rõ phương hướng, thế nhưng cũng không thể hạn chế di chuyển của quỷ. Thân thể nó linh hoạt như rắn nước chuyển động theo sát đám người chơi đã kiệt sức. Lần này tốc độ cũng được bộc lộ ra đến tối đa. Chẳng cần đến một phút đã xông vào giữa nhóm người.
Bóng tối bị tia lửa trong miệng Tiểu Lan thắp sáng, khung cảnh hành lang hoàn toàn lộ rõ.
Trần nhà nhầy nhụa nhớp nháp một màu đỏ thắm của thịt vì nội tạng. Những tảng thịt trên đầu ấy phập phồng run rẩy rất khẽ, cực kỳ khẽ, tựa như hô hấp nhỏ nhẹ của một đứa trẻ. Nhìn qua vô cùng buồn nôn.
Cầu thang dẫn lên trên cũng ở ngay trong tầm mắt, chỉ cách họ vài bước chân.
Nhưng đã muộn.
Người đầu tiên bị thứ xương xẩu trên người Tiểu Lan tóm được là Dung Ly đã hoàn toàn kiệt sức.
Gương mặt chém đôi phát ra tiếng cười the thé đầy sung sướng. Khoang miệng của nó mở to hướng về phía đầu của anh.
Kinh Thế muốn lao lên cứu người, nhưng vết thương trên đầu âm ỉ đau khiến bước chân hắn loạng choạng.
Lúc này, một đôi tay đột ngột tóm lấy áo hắn, kéo giật về sau.
Thiếu niên tóc hồng đoạt lấy gậy sắt trong tay Kinh Thế. Lấy hết dũng khí vọt lên đập gãy khớp xương đang khống chế Dung Ly.
Dung Ly vừa thoát được, còn chưa kịp cất tiếng. Cả người hoảng hốt bị đẩy về phía Kinh Thế và người chơi nam trên cầu thang.
Anh sững sờ quay đầu. Mới nhìn, sắc mặt liền kịch biến: "Ôn Mặc! Em định làm gì?"
Thiếu niên tóc hồng đứng trước quái vật run rẩy nhìn họ, ý cười không rõ ánh lên trong mắt. Đôi môi mấp máy
: "Chạy đi."
Nói rồi liền quay người. Hô hấp của cậu suy yếu hỗn loạn, nhưng vẫn một mực đi về hướng ngược lại, dùng thân mình chắn lại đường đi của quỷ.
: "Ôn Mặc, Quay lại!" Dung Ly giọng càng nóng như lửa đốt: "Ôn Mặc! Mau quay lại!"
Sâu trong con ngươi đen thẳm của Kinh Thế, hình ảnh thiếu niên bị đám xương bao vây lấy hoàn toàn phóng đại.
Cơ thể cậu ấy so với quái vật kia nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng muốn qua đây, trước tiên quỷ phải xé toạc cậu. Chắc chắn có thể tranh thủ thời gian cho những người còn lại lên được mặt đất.
Thiếu niên rất nhanh bị đám xương kia đẩy tới trước cái miệng mở to của quái vật. Nửa người trên gần như bị đẩy vào trong không gian đỏ lòm kia.
Mạng sống chàng trai nhỏ chập chờn sớm tắt.
Dung Ly tuyệt vọng gầm lên.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian xung quanh như trôi chậm lại nhiều lần.
Cảm giác nghẹt thở vô hạn đè ép lồng ngực thiếu niên, một chút dao động cuối cùng của sự sống dường như sắp bị rút mất.
Ôn Mặc mím môi nhìn hàm răng nhọn hoắt hạ xuống, hốc mắt bỗng nhiên cay cay.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt.
Vài giây trôi qua...
Không có đau đớn trong tưởng tượng.
Cậu không bị hàm răng kia cắn nát, thay vào đó rơi vào một vòng tay ấm áp. Chất lỏng nhỏ giọt trên mặt khiến Ôn Mặc mở bừng hai mắt, trái tim bất chợt giật nảy.
Vào chính khoảnh khắc đó, đôi mắt của thiếu niên bị bóng đêm che khuất vậy mà lại có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Kinh Thế đứng ở đó. Một tay giữ lấy Ôn Mặc, một tay giơ cao dùng gậy sắt chống lại hàm trên của quỷ.
Gậy sắt yếu ớt không chống đỡ được vài giây đã gãy nát, cả hàm răng nhọn hoắt dập xuống xuyên thủng cánh tay và lòng bàn tay hắn. Bắp tay Kinh Thế nổi đầy gân xanh, chặn lại hàm răng lớn của quái vật khiến nó không tài nào hạ miệng. Chỉ có thể la lối những tiếng chói tai đầy phẫn nộ. Máu từ trên tay chảy xuống từng giọt, từng giọt rơi trên má Ôn Mặc, nóng bỏng như lửa.
Sức lực một người có thể lớn đến mức nào.
Ôn Mặc không biết. Hiện tại trong đầu cậu chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Kinh Thế cảm giác trong người hơi khôi phục phần nào thể lực. Mặc dù vẫn còn chút biểu hiện choáng váng mệt mỏi nhưng ít ra nó đã trở về phạm vi mà hắn có thể chịu đựng. Chưa kể đau đớn làm hắn tỉnh táo hơn không ít.
Hắn nghiến răng nghiến lợi gia tăng cường độ chống đỡ. Thời điểm cúi đầu, đôi mắt vừa vặn bắt gặp gương mặt ngây ngốc của thiếu niên. Đôi môi tái nhợt của Kinh Thế mấp máy, phát ra chất giọng yếu ớt
: "Ngu ngốc."
Lúc này, Dung Ly và người chơi nam nọ sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới hỗ trợ. Dùng vũ khí thô sơ trong tay đâm vào người quái vật, khiến nó càng la hét tợn.
Hắn bắt lấy thời cơ gia tăng lực tay đẩy lên, thành công mang theo Ôn Mặc thoát khỏi nanh vuốt quái vật.
Thấy con mồi đã đến miệng còn chạy thoát, đám người yếu ớt còn cả gan tấn công nó. Tiểu Lan trong chớp mắt bùng nổ triệt để.
: "Tao... phải... khiến... chúng mày... chôn cùng!"
Nó rú lên những tiếng đinh tai nhức óc. Toàn bộ cơ thể đỏ lên giống như quả cầu lửa, phát ra hơi nóng kinh người. Cơ thể dần dần phình to, căng ra lấp kín toàn bộ hành lang, giống như một quả bom đang chờ phát nổ.
Dưới chấn động kịch liệt, mặt đất dưới chân nó lập tức vỡ vụn rồi lan ra xung quanh. Toàn bộ hành lang run rẩy như muốn rơi xuống. Có thể tưởng tượng lực lượng khủng bố đến mức nào.
Không biết nó định làm gì, nhưng trạng thái của quỷ đã là hoàn toàn mất kiểm soát. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết không phải thứ gì tốt.
Bộ não Dung Ly hoạt động nhanh chóng, đưa ra phương án giải quyết hoàn thiện nhất
: "Đừng tấn công nó nữa! Mau lên cầu thang!"
Tất cả đồng thời quay đầu chạy.
Lại một tiếng ầm vang chấn động màng nhĩ tựa như sấm rền. Chỉ thấy đồ vật hỗn tạp đang rơi xuống không ngừng.
Đám Kinh Thế dồn sức chạy, dưới chân là mặt đất đang ầm ầm sụp đổ.
: "Chết đi!"
Theo tiếng hét kinh thiên động địa của Tiểu Lan, cơ thể của nó cứ thế mà nổ tung, bắn ra vô số dung nham như núi lửa phun trào.
Khói đen dày đặc nổi lên. Toàn bộ hành lang biến thành lò luyện ngục.
Mặt đất sụp đổ với tốc độ chóng mặt, tạo thành hố đen không đáy hút toàn bộ xuống phía dưới chôn cùng lửa.
Ba người phía trước đã leo lên được cầu thang. Kinh Thế chạy cuối cùng, nhưng tốc độ của hắn không thể so kịp với tốc độ rơi xuống của mặt đất.
Gân xanh trên trán Kinh Thế cũng nổi lên, toàn bộ cơ bắp căng ra mới miễn cưỡng ổn định thân thể.
Phải đến kịp. Một chút nữa, một chút nữa.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Khoảng cách giữa hắn và cầu thang chỉ còn mấy chục xăng-ti-mét ngắn ngủi.
Nhưng mặt đất vốn dĩ đổ sụp kéo lan lúc này lại không chịu nổi áp lực, rung lắc chấn động rồi đồng loạt rơi xuống.
Bước chân của Kinh Thế đạp phải khoảng không.
Đôi mắt của hắn mở to. Cả người bao vây trong khói lửa đỏ rực, cháy bỏng.
Rồi rơi xuống.
Thời gian ngắn ngủi mà như thể mấy đời.
Dung nham dưới sâu cuộn trào, xông lên đón hắn tới địa ngục.
Nhưng đáng tiếc.
Theo cánh tay bị giật một phát đau đớn, cả người thanh niên bị giữ lại. Lơ lửng giữa không trung như thể sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Kinh Thế ngẩng đầu thì thấy nửa người trên của Dung Ly đã nhào ra bên ngoài. Một tay anh vịn chặt lấy mép cầu thang đến chảy máu, một tay nắm chặt cổ tay Kinh Thế. Vì quá dùng sức mà trong mắt hằn lên từng tia tơ máu, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo.
Kinh Thế tâm trạng đột nhiên tốt đến kỳ lạ. Y nhe răng cười
: "Cảm ơn Dung tổng."
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Dung Ly bùng lên một ngọn lửa
: "Còn cười được nữa! Tiền thưởng cuối tháng toàn bộ cắt!"
Giọng Kinh Thế có chút khàn khàn: "Thật khiến người ta đau lòng mà."
Ôn Mặc và người chơi nam cũng nhanh chóng xông tới. Ba người tóm chặt tay Kinh Thế mà kéo. Cứu được người lên thì tất cả đều đã rã rời nằm bệt ra trên cầu thang, tay chân mềm nhũn.
Nguy hiểm lớn nhất đã qua. Nhưng nếu ở đây lâu, không biết lúc nào cầu thang cũng gãy sập nốt. Bốn người ý thức được điều này, vừa bình ổn hơi thở một chút đã đứng lên.
Ôn Mặc và người chơi nam nọ đi trước dò đường. Vừa đi vừa ho khan, trên mặt đã đổ đầy mồ hôi. Dung Ly xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, gian nan dìu Kinh Thế toàn thân đầy máu khập khiễng đi lên.
Hành lang cùng với khu lòng đất đã hoàn toàn biến thành biển lửa rực rỡ. Soi sáng cầu thang bằng đá chênh vênh dẫn lên cao.
Bốn người họ mang theo tinh thần và thể xác mệt mỏi đến tột cùng, từ trên cầu thang dẫn tới địa ngục đi lên thiên đường.
Rời khỏi cánh cửa bí mật trong nhà kho, trở lại sân chơi trong viện mồ côi Họa Tâm. Bọn họ cảm thấy dễ hít thở hơn không ít. Nhưng vẫn chưa thể lập tức nghỉ ngơi mà phải lập tức đến phòng y tế, cấp bách tìm dụng cụ trị thương cầm máu. Xong xuôi lại bước chân không ngừng tới nhà ăn tìm nước uống hỗ trợ hồi phục máu và sức lực.
Bên ngoài vẫn là một mảnh sương xám xịt. Loa phát thanh vang lên tiếng nhạc thiếu nhi quen thuộc.
Vài tiếng sau, Kinh Thế nằm vật ra sân, tham lam hít lấy không khí vào trong lồng ngực. Dung Ly và những người khác cũng bước thất tha thất thểu đến ngồi sụp xuống xung quanh, thở dốc sau một phen tốn hơi không tưởng vừa nãy. Trên trán ai nấy đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm, tay chân tê dại tới mức mất cảm giác.
Thời gian trên hệ thống hiển thị còn hơn một ngày.
Quái vật mạnh nhất phó bản đã chôn cùng khu ngầm, các quy tắc dẫn tới nguy hiểm cũng bị khai phá toàn bộ. Hiện tại viện mồ côi Họa Tâm trong trạng thái dị hóa lại trở thành nơi sân chơi an toàn không tưởng. Lẳng lặng đưa người chơi đến chiến thắng định trước.
Đây chính là kết cục mà không ai nghĩ đến.
Đa số quần chúng ăn dưa hóng hớt trong kênh livestream lúc này hoàn toàn bùng nổ:
[ Á á á á anh Kinh! Đẹp trai chói mù con mắt! ( Thưởng 200 điểm) ]
[ Anh Kinh! Từ ngày em thấy anh, em biết ngay anh có tố chất của một người lãnh đạo vĩ đại. ( Thưởng 150 điểm) ]
[ Mẹ ơi! Quả xông lên cứu Ôn bảo bảo dứt khoát không động tác thừa. Tôi cảm động quá! Yêu rồi, yeu rồi! ( Thưởng 200 điểm) ]
[ Boss? Ủa là tới khúc diệt đoàn chưa? Sao nói phó bản dị hóa nguy hiểm lắm cơ mà? ( Thưởng 100 điểm) ]
[ Má! Đang đẻ mổ mà lỡ xem phải kênh này phát sốc muốn bục chỉ. ]
[ Quả Ôn bảo bảo xông lên chặn đường hi sinh cho mọi người quá đỉnh! Tôi điên mất thôi! ( Thưởng 250 điểm) ]
[ Thả tao ra! Tao phải lăn vào lòng anh Kinh! Tao phải làm Kinh phu nhân! ( Thưởng 200 điểm) ]
[ Gần đây người chơi mới đều bá như vậy à? ]
[ Thời điểm Dung tổng tóm được tay anh Kinh, tôi khóc rồi. Khóc thật rồi. Thứ tình cảm đồng đội chết tiệt gì thế này. ( Thưởng 300 điểm) ]
[ Mẹ ơi! Không tin nổi trong đám người mới lại tìm được nhiều cực phẩm như thế này! ]
Mặc dù thứ hạng trên bảng đề cử không tăng lên nữa, nhưng người xem trong phòng phát sóng của mọi người hoàn toàn điên rồi. Họ không ngừng la hét, spam tràn đầy màn hình, tặng thưởng liên tiếp đến. Còn có một đám người xem yên lặng thêm kênh vào mục yêu thích, trong đó còn có một vài thành phần cao cấp ẩn mình.
Ngày cuối cùng tại viện mồ côi Họa Tâm, toàn bộ đều dành để dưỡng thương và nghỉ ngơi.
Sau khi bọn họ trở lại, gã bảo vệ đột nhiên đon đả vô cùng. Có đôi lúc còn biểu lộ ra sợ hãi với Kinh Thế. Thức ăn cũng không bị động tay chân nữa. Thời gian còn lại bốn người đều trôi qua trong sự yên ả hiếm thấy.
Tính toán thời gian, khi ngày cuối cùng sắp sửa kết thúc. Mọi người đều tập trung lại trong sân viện.
Lúc đến có hơn mười người, hiện tại chỉ còn lại bốn người sống sót.
Sương xám bên ngoài dần dần tan đi.
Trong lòng Dung Ly ngũ vị tạp trần, Ôn Mặc không chút nhúc nhích mà ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Cảm xúc đè nén sau đại nạn bùng lên, người chơi nam nhịn không được bật khóc.
Theo sương trắng toàn bộ biến mất, âm thanh hệ thống vang lên
[ Đinh ~ ]
[ Chúc mừng người chơi thành công sống sót qua màn. ]
[ Phó bản kết thúc. Chuẩn bị truyền tống đến điểm kết toán. ]
Hết thảy chấm dứt.
Kinh Thế chỉ thấy đầu ong ong. Không kịp tự hỏi chuyện gì xảy ra thì trước mắt đã tối sầm.
_
Giằng co suốt mấy giờ, thể lực của mọi người cũng nhanh chóng đi xuống.
Bốn phía hỗn loạn một mảnh. Kinh Thế đi đầu cố hết sức dọn sạch chướng ngại vật. Những người khác cũng không ngừng nửa giây để thở,nhưng tốc độ vẫn cứ ngày một giảm đi.
Vô luận suy xét từ phương diện nào, cứ tiếp tục chống đỡ như vậy, bọn họ hoặc sẽ bị quái vật chơi chết, hoặc sẽ kiệt sức mà chết.
Nét mặt Kinh Thế trầm xuống. Bất giác, tiếng gầm thét đuổi theo cách họ ngày càng gần.
Ôn Mặc thở hổn hển, đầu gối không khỏi run lên dưới áp lực mãnh liệt. Trên trán Dung Ly đổ mồ hôi lạnh, tình trạng của người chơi nam còn lại cũng không mấy khả quan.
May mắn vẫn kịp đến chỗ cửa sắt gãy gập chặn ngang đường ra hành lang.
Ôn Mặc vui mừng chạy tới nắm lấy tay nắm muốn kéo ra. Dung Ly và người chơi nam cũng đi lên hỗ trợ.
Ngay lúc này, bước chân Kinh Thế thoáng chậm lại, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ.
Từ vài phút trước, tiếng bước chân sau lưng đã ngừng. Với tốc độ của con quỷ kia, rõ ràng là nên bắt kịp từ sớm.
Có gì đó không đúng.
Kinh Thế quay đầu nhìn thoáng qua, ước chừng khoảng cách giữa nó và họ. Lông mày hắn thoáng nhướn, hô hấp bỗng ngừng lại.
Hắn cảm nhận được hơi nóng phả xuống từ trên đầu.
Trong một khoảnh khắc, Kinh Thế gần như dùng hết sức lực lao tới chỗ ba người trước mặt.
Ngay lập tức, thứ bên trên cũng dị động theo.
Trong không khí đột ngột lóe lên ánh sáng lạnh như băng, tia lửa bay lên mù mịt bắn vào vách tường và cửa sắt.
Kinh Thế chỉ kịp dùng tay đẩy hai người tránh sang một bên, chính mình thì vững vàng chắn trước mặt Dung Ly. Cơ bắp cả người hắn phồng lên bởi vì dùng sức, cơn đau truyền đến từ đầu lan ra khắp toàn thân.
Đầu óc Kinh Thế quay cuồng choáng váng, đồng tử từng chút tan rã. Máu đỏ chảy xuống trên trán, sau lưng phát ra tiếng xèo xèo cùng mùi thịt cháy khét. Nửa người hắn khẽ nghiêng về phía trước, suýt nữa đứng không vững lại được Dung Ly giữ lấy.
: "Thư ký Kinh, thư ký Kinh." Dung Ly khẽ nhíu mày, gằn giọng: "Cậu còn ổn không?"
Toàn bộ phần lưng áo của Kinh Thế đều bị đốt trụi, thậm chí còn lem vào một phần da thịt. Đầu bị va chạm chấn động, nhưng không đến mức quá nghiêm trọng. Hắn cắn răng, gian nan đứng thẳng lại
: "Vẫn ổn. Chỉ sượt qua thôi, không sao."
Ôn Mặc và người chơi nam bị đẩy qua một bên khẩn trương chạy tới. Nào ngờ cảnh tượng trước mắt lại làm cho họ ngơ ngẩn cả người.
Vẫn là con quái vật họ nhìn thấy khi trước, nhưng phần đầu đã bị thay thế bọc lên một lớp da mặt người bị chém thành hai nửa. Phần da bị kéo căng đến dị dạng mắc vào đầu lâu trên thân, nhưng gương mặt vẫn có thể nhận ra được.
Là người họ quen biết.
Từ trong khuôn miệng bị xẻ phát ra thanh âm êm tai của 'Tiểu Lan'
: "Tìm... được... chúng... mày... rồi..."
Vẫn là ý thức của cô ta, nhưng dường như đã biến chất hoàn toàn.
Tiểu Lan dễ dàng kéo gần khoảng cách với họ. Tất cả mọi người đều run sợ trong lòng, nhưng vẫn trầm mặc đứng tại chỗ giữ thế giằng co. Bởi vì nếu giờ rời khỏi chỗ này, họ cũng không còn đường thoát nào khác.
Quần áo bị mồ hôi thấm đẫm ướt dính vào lưng, cảm giác vô cùng khỏ chịu. Lồng ngực Kinh Thế phập phồng kịch liệt, não bộ nhanh chóng suy nghĩ tính toán.
Hiện tại tình thế rất khó khăn. Kinh Thế vẫn chưa khôi phục trạng thái ban đầu. Thứ duy nhất có lực công kích trong tay hắn là cây gậy sắt không còn dùng được mấy lần nữa. Trước mắt không biết là quái vật cắn nuốt Tiểu Lan hay Tiểu Lan cắn nuốt quái vật. Nhưng với trí thông minh ở mức độ biết cách nấp trên trần phục kích bọn họ, hiện tại không thể làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Kinh Thế nheo mắt, nâng tay bí mật ra hiệu cho những người còn lại lặng lẽ tiến đến gần chỗ cửa sắt. Chính mình thì bước lên vài bước thu hút tầm mắt của quỷ.
Tiểu Lan nhìn hắn chủ động tiến tới với biểu tình nghi ngờ. Không để ý tới cửa sắt đang bị ba người kia dịch chuyển từng tí một sang bên cạnh. Để lộ đường dẫn ra hành lang sâu hun hút.
Thế nhưng họ vẫn đánh giá thấp trí thông minh của quỷ sau khi bị dị hóa.
Tiểu Lan vừa liếc mắt đã phát hiện ra hành động mờ ám của họ, nó hoàn toàn phát điên. Hai nửa mặt vốn dĩ rách nát lại càng vặn vẹo hơn, nháy mắt phun ra ồ ạt tia lửa.
Mọi người kinh hồn hoảng vía tránh né. Kinh Thế sắc mặt tái xanh hét lên: "Chạy!"
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều dùng hết sức lực ít ỏi còn lại lao vào trong hành lang. Thẳng tắp chạy về phía bóng tối không quay đầu. Theo sau là tiếng quỷ gầm thét dữ tợn và hơi nóng hầm hập của lửa phả đến.
Không gian hành lang khá hẹp, tối tăm nhìn không rõ phương hướng, thế nhưng cũng không thể hạn chế di chuyển của quỷ. Thân thể nó linh hoạt như rắn nước chuyển động theo sát đám người chơi đã kiệt sức. Lần này tốc độ cũng được bộc lộ ra đến tối đa. Chẳng cần đến một phút đã xông vào giữa nhóm người.
Bóng tối bị tia lửa trong miệng Tiểu Lan thắp sáng, khung cảnh hành lang hoàn toàn lộ rõ.
Trần nhà nhầy nhụa nhớp nháp một màu đỏ thắm của thịt vì nội tạng. Những tảng thịt trên đầu ấy phập phồng run rẩy rất khẽ, cực kỳ khẽ, tựa như hô hấp nhỏ nhẹ của một đứa trẻ. Nhìn qua vô cùng buồn nôn.
Cầu thang dẫn lên trên cũng ở ngay trong tầm mắt, chỉ cách họ vài bước chân.
Nhưng đã muộn.
Người đầu tiên bị thứ xương xẩu trên người Tiểu Lan tóm được là Dung Ly đã hoàn toàn kiệt sức.
Gương mặt chém đôi phát ra tiếng cười the thé đầy sung sướng. Khoang miệng của nó mở to hướng về phía đầu của anh.
Kinh Thế muốn lao lên cứu người, nhưng vết thương trên đầu âm ỉ đau khiến bước chân hắn loạng choạng.
Lúc này, một đôi tay đột ngột tóm lấy áo hắn, kéo giật về sau.
Thiếu niên tóc hồng đoạt lấy gậy sắt trong tay Kinh Thế. Lấy hết dũng khí vọt lên đập gãy khớp xương đang khống chế Dung Ly.
Dung Ly vừa thoát được, còn chưa kịp cất tiếng. Cả người hoảng hốt bị đẩy về phía Kinh Thế và người chơi nam trên cầu thang.
Anh sững sờ quay đầu. Mới nhìn, sắc mặt liền kịch biến: "Ôn Mặc! Em định làm gì?"
Thiếu niên tóc hồng đứng trước quái vật run rẩy nhìn họ, ý cười không rõ ánh lên trong mắt. Đôi môi mấp máy
: "Chạy đi."
Nói rồi liền quay người. Hô hấp của cậu suy yếu hỗn loạn, nhưng vẫn một mực đi về hướng ngược lại, dùng thân mình chắn lại đường đi của quỷ.
: "Ôn Mặc, Quay lại!" Dung Ly giọng càng nóng như lửa đốt: "Ôn Mặc! Mau quay lại!"
Sâu trong con ngươi đen thẳm của Kinh Thế, hình ảnh thiếu niên bị đám xương bao vây lấy hoàn toàn phóng đại.
Cơ thể cậu ấy so với quái vật kia nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng muốn qua đây, trước tiên quỷ phải xé toạc cậu. Chắc chắn có thể tranh thủ thời gian cho những người còn lại lên được mặt đất.
Thiếu niên rất nhanh bị đám xương kia đẩy tới trước cái miệng mở to của quái vật. Nửa người trên gần như bị đẩy vào trong không gian đỏ lòm kia.
Mạng sống chàng trai nhỏ chập chờn sớm tắt.
Dung Ly tuyệt vọng gầm lên.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian xung quanh như trôi chậm lại nhiều lần.
Cảm giác nghẹt thở vô hạn đè ép lồng ngực thiếu niên, một chút dao động cuối cùng của sự sống dường như sắp bị rút mất.
Ôn Mặc mím môi nhìn hàm răng nhọn hoắt hạ xuống, hốc mắt bỗng nhiên cay cay.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt.
Vài giây trôi qua...
Không có đau đớn trong tưởng tượng.
Cậu không bị hàm răng kia cắn nát, thay vào đó rơi vào một vòng tay ấm áp. Chất lỏng nhỏ giọt trên mặt khiến Ôn Mặc mở bừng hai mắt, trái tim bất chợt giật nảy.
Vào chính khoảnh khắc đó, đôi mắt của thiếu niên bị bóng đêm che khuất vậy mà lại có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Kinh Thế đứng ở đó. Một tay giữ lấy Ôn Mặc, một tay giơ cao dùng gậy sắt chống lại hàm trên của quỷ.
Gậy sắt yếu ớt không chống đỡ được vài giây đã gãy nát, cả hàm răng nhọn hoắt dập xuống xuyên thủng cánh tay và lòng bàn tay hắn. Bắp tay Kinh Thế nổi đầy gân xanh, chặn lại hàm răng lớn của quái vật khiến nó không tài nào hạ miệng. Chỉ có thể la lối những tiếng chói tai đầy phẫn nộ. Máu từ trên tay chảy xuống từng giọt, từng giọt rơi trên má Ôn Mặc, nóng bỏng như lửa.
Sức lực một người có thể lớn đến mức nào.
Ôn Mặc không biết. Hiện tại trong đầu cậu chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Kinh Thế cảm giác trong người hơi khôi phục phần nào thể lực. Mặc dù vẫn còn chút biểu hiện choáng váng mệt mỏi nhưng ít ra nó đã trở về phạm vi mà hắn có thể chịu đựng. Chưa kể đau đớn làm hắn tỉnh táo hơn không ít.
Hắn nghiến răng nghiến lợi gia tăng cường độ chống đỡ. Thời điểm cúi đầu, đôi mắt vừa vặn bắt gặp gương mặt ngây ngốc của thiếu niên. Đôi môi tái nhợt của Kinh Thế mấp máy, phát ra chất giọng yếu ớt
: "Ngu ngốc."
Lúc này, Dung Ly và người chơi nam nọ sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới hỗ trợ. Dùng vũ khí thô sơ trong tay đâm vào người quái vật, khiến nó càng la hét tợn.
Hắn bắt lấy thời cơ gia tăng lực tay đẩy lên, thành công mang theo Ôn Mặc thoát khỏi nanh vuốt quái vật.
Thấy con mồi đã đến miệng còn chạy thoát, đám người yếu ớt còn cả gan tấn công nó. Tiểu Lan trong chớp mắt bùng nổ triệt để.
: "Tao... phải... khiến... chúng mày... chôn cùng!"
Nó rú lên những tiếng đinh tai nhức óc. Toàn bộ cơ thể đỏ lên giống như quả cầu lửa, phát ra hơi nóng kinh người. Cơ thể dần dần phình to, căng ra lấp kín toàn bộ hành lang, giống như một quả bom đang chờ phát nổ.
Dưới chấn động kịch liệt, mặt đất dưới chân nó lập tức vỡ vụn rồi lan ra xung quanh. Toàn bộ hành lang run rẩy như muốn rơi xuống. Có thể tưởng tượng lực lượng khủng bố đến mức nào.
Không biết nó định làm gì, nhưng trạng thái của quỷ đã là hoàn toàn mất kiểm soát. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết không phải thứ gì tốt.
Bộ não Dung Ly hoạt động nhanh chóng, đưa ra phương án giải quyết hoàn thiện nhất
: "Đừng tấn công nó nữa! Mau lên cầu thang!"
Tất cả đồng thời quay đầu chạy.
Lại một tiếng ầm vang chấn động màng nhĩ tựa như sấm rền. Chỉ thấy đồ vật hỗn tạp đang rơi xuống không ngừng.
Đám Kinh Thế dồn sức chạy, dưới chân là mặt đất đang ầm ầm sụp đổ.
: "Chết đi!"
Theo tiếng hét kinh thiên động địa của Tiểu Lan, cơ thể của nó cứ thế mà nổ tung, bắn ra vô số dung nham như núi lửa phun trào.
Khói đen dày đặc nổi lên. Toàn bộ hành lang biến thành lò luyện ngục.
Mặt đất sụp đổ với tốc độ chóng mặt, tạo thành hố đen không đáy hút toàn bộ xuống phía dưới chôn cùng lửa.
Ba người phía trước đã leo lên được cầu thang. Kinh Thế chạy cuối cùng, nhưng tốc độ của hắn không thể so kịp với tốc độ rơi xuống của mặt đất.
Gân xanh trên trán Kinh Thế cũng nổi lên, toàn bộ cơ bắp căng ra mới miễn cưỡng ổn định thân thể.
Phải đến kịp. Một chút nữa, một chút nữa.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Khoảng cách giữa hắn và cầu thang chỉ còn mấy chục xăng-ti-mét ngắn ngủi.
Nhưng mặt đất vốn dĩ đổ sụp kéo lan lúc này lại không chịu nổi áp lực, rung lắc chấn động rồi đồng loạt rơi xuống.
Bước chân của Kinh Thế đạp phải khoảng không.
Đôi mắt của hắn mở to. Cả người bao vây trong khói lửa đỏ rực, cháy bỏng.
Rồi rơi xuống.
Thời gian ngắn ngủi mà như thể mấy đời.
Dung nham dưới sâu cuộn trào, xông lên đón hắn tới địa ngục.
Nhưng đáng tiếc.
Theo cánh tay bị giật một phát đau đớn, cả người thanh niên bị giữ lại. Lơ lửng giữa không trung như thể sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Kinh Thế ngẩng đầu thì thấy nửa người trên của Dung Ly đã nhào ra bên ngoài. Một tay anh vịn chặt lấy mép cầu thang đến chảy máu, một tay nắm chặt cổ tay Kinh Thế. Vì quá dùng sức mà trong mắt hằn lên từng tia tơ máu, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo.
Kinh Thế tâm trạng đột nhiên tốt đến kỳ lạ. Y nhe răng cười
: "Cảm ơn Dung tổng."
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Dung Ly bùng lên một ngọn lửa
: "Còn cười được nữa! Tiền thưởng cuối tháng toàn bộ cắt!"
Giọng Kinh Thế có chút khàn khàn: "Thật khiến người ta đau lòng mà."
Ôn Mặc và người chơi nam cũng nhanh chóng xông tới. Ba người tóm chặt tay Kinh Thế mà kéo. Cứu được người lên thì tất cả đều đã rã rời nằm bệt ra trên cầu thang, tay chân mềm nhũn.
Nguy hiểm lớn nhất đã qua. Nhưng nếu ở đây lâu, không biết lúc nào cầu thang cũng gãy sập nốt. Bốn người ý thức được điều này, vừa bình ổn hơi thở một chút đã đứng lên.
Ôn Mặc và người chơi nam nọ đi trước dò đường. Vừa đi vừa ho khan, trên mặt đã đổ đầy mồ hôi. Dung Ly xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, gian nan dìu Kinh Thế toàn thân đầy máu khập khiễng đi lên.
Hành lang cùng với khu lòng đất đã hoàn toàn biến thành biển lửa rực rỡ. Soi sáng cầu thang bằng đá chênh vênh dẫn lên cao.
Bốn người họ mang theo tinh thần và thể xác mệt mỏi đến tột cùng, từ trên cầu thang dẫn tới địa ngục đi lên thiên đường.
Rời khỏi cánh cửa bí mật trong nhà kho, trở lại sân chơi trong viện mồ côi Họa Tâm. Bọn họ cảm thấy dễ hít thở hơn không ít. Nhưng vẫn chưa thể lập tức nghỉ ngơi mà phải lập tức đến phòng y tế, cấp bách tìm dụng cụ trị thương cầm máu. Xong xuôi lại bước chân không ngừng tới nhà ăn tìm nước uống hỗ trợ hồi phục máu và sức lực.
Bên ngoài vẫn là một mảnh sương xám xịt. Loa phát thanh vang lên tiếng nhạc thiếu nhi quen thuộc.
Vài tiếng sau, Kinh Thế nằm vật ra sân, tham lam hít lấy không khí vào trong lồng ngực. Dung Ly và những người khác cũng bước thất tha thất thểu đến ngồi sụp xuống xung quanh, thở dốc sau một phen tốn hơi không tưởng vừa nãy. Trên trán ai nấy đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm, tay chân tê dại tới mức mất cảm giác.
Thời gian trên hệ thống hiển thị còn hơn một ngày.
Quái vật mạnh nhất phó bản đã chôn cùng khu ngầm, các quy tắc dẫn tới nguy hiểm cũng bị khai phá toàn bộ. Hiện tại viện mồ côi Họa Tâm trong trạng thái dị hóa lại trở thành nơi sân chơi an toàn không tưởng. Lẳng lặng đưa người chơi đến chiến thắng định trước.
Đây chính là kết cục mà không ai nghĩ đến.
Đa số quần chúng ăn dưa hóng hớt trong kênh livestream lúc này hoàn toàn bùng nổ:
[ Á á á á anh Kinh! Đẹp trai chói mù con mắt! ( Thưởng 200 điểm) ]
[ Anh Kinh! Từ ngày em thấy anh, em biết ngay anh có tố chất của một người lãnh đạo vĩ đại. ( Thưởng 150 điểm) ]
[ Mẹ ơi! Quả xông lên cứu Ôn bảo bảo dứt khoát không động tác thừa. Tôi cảm động quá! Yêu rồi, yeu rồi! ( Thưởng 200 điểm) ]
[ Boss? Ủa là tới khúc diệt đoàn chưa? Sao nói phó bản dị hóa nguy hiểm lắm cơ mà? ( Thưởng 100 điểm) ]
[ Má! Đang đẻ mổ mà lỡ xem phải kênh này phát sốc muốn bục chỉ. ]
[ Quả Ôn bảo bảo xông lên chặn đường hi sinh cho mọi người quá đỉnh! Tôi điên mất thôi! ( Thưởng 250 điểm) ]
[ Thả tao ra! Tao phải lăn vào lòng anh Kinh! Tao phải làm Kinh phu nhân! ( Thưởng 200 điểm) ]
[ Gần đây người chơi mới đều bá như vậy à? ]
[ Thời điểm Dung tổng tóm được tay anh Kinh, tôi khóc rồi. Khóc thật rồi. Thứ tình cảm đồng đội chết tiệt gì thế này. ( Thưởng 300 điểm) ]
[ Mẹ ơi! Không tin nổi trong đám người mới lại tìm được nhiều cực phẩm như thế này! ]
Mặc dù thứ hạng trên bảng đề cử không tăng lên nữa, nhưng người xem trong phòng phát sóng của mọi người hoàn toàn điên rồi. Họ không ngừng la hét, spam tràn đầy màn hình, tặng thưởng liên tiếp đến. Còn có một đám người xem yên lặng thêm kênh vào mục yêu thích, trong đó còn có một vài thành phần cao cấp ẩn mình.
Ngày cuối cùng tại viện mồ côi Họa Tâm, toàn bộ đều dành để dưỡng thương và nghỉ ngơi.
Sau khi bọn họ trở lại, gã bảo vệ đột nhiên đon đả vô cùng. Có đôi lúc còn biểu lộ ra sợ hãi với Kinh Thế. Thức ăn cũng không bị động tay chân nữa. Thời gian còn lại bốn người đều trôi qua trong sự yên ả hiếm thấy.
Tính toán thời gian, khi ngày cuối cùng sắp sửa kết thúc. Mọi người đều tập trung lại trong sân viện.
Lúc đến có hơn mười người, hiện tại chỉ còn lại bốn người sống sót.
Sương xám bên ngoài dần dần tan đi.
Trong lòng Dung Ly ngũ vị tạp trần, Ôn Mặc không chút nhúc nhích mà ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Cảm xúc đè nén sau đại nạn bùng lên, người chơi nam nhịn không được bật khóc.
Theo sương trắng toàn bộ biến mất, âm thanh hệ thống vang lên
[ Đinh ~ ]
[ Chúc mừng người chơi thành công sống sót qua màn. ]
[ Phó bản kết thúc. Chuẩn bị truyền tống đến điểm kết toán. ]
Hết thảy chấm dứt.
Kinh Thế chỉ thấy đầu ong ong. Không kịp tự hỏi chuyện gì xảy ra thì trước mắt đã tối sầm.
_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất