Chương 43
Úc Tùng Niên đáp lại anh bằng một nụ hôn xuống khóe môi, không sâu nhưng đầy dịu dàng. Hôn xong Úc Tùng Niên ôm riết lấy anh.
Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía, khúc dương cầm hân hoan. Thẩm Thứ đưa tay ôm lại Úc Tùng Niên, hệt như mọi thứ chỉ là ảo mộng, khiến cho người ta say mê không tỉnh.
Sau khi buổi lễ kết thúc, các vị khách bắt đầu dùng cơm, đôi tân nhân bắt đầu kính rượu. Trước là kính hai bên cha mẹ, sau đó là đến những người thân và bạn bè đến tham dự đám cưới.
Hứa Bỉnh Chương mang theo người vợ kế của mình tham gia hôn lễ. Hai người đều tươi cười, như thể rất vừa lòng với buổi hôn lễ này và cực kỳ yêu thương đứa con trai Úc Tùng Niên.
Mà đúng là Hứa Bỉnh Chương thật sự rất vừa lòng với đám cưới này. Tuy rằng vẫn chưa chiếm được tài sản của nhà họ Úc nhưng những mối quan hệ gây dựng được mới là tài sản quý giá hơn cả, nhất là đối với tương lai của ông ta. Tạo được quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm quả thực là một tin vui bất ngờ.
Thẩm Thứ thấy Hứa Bỉnh Chương kết bạn với người khác như cá gặp nước thì không khỏi cảm thán, người này có thể leo lên được tới vị trí bây giờ cũng không phải là không có lý do. Dã tâm hừng hực như thế, khó trách mấy năm gần đây ông ta phất lên nhanh vậy.
Anh cầm ly rượu nhìn Hứa Bỉnh Chương, chợt bị Úc Tùng Niên dùng tay che mắt lại. Thẩm Thứ nắm lấy tay đối phương, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Úc Tùng Niên thuận thế đan ngón tay mình vào tay anh: “Trong hôn lễ thì anh chỉ nên nhìn mỗi em thôi chứ nhỉ?”
Trong lòng Thẩm Thứ biết rõ Úc Tùng Niên nói như thế chỉ là để anh đừng nhìn Hứa Bỉnh Chương nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng. Thẩm Thứ cảm nhận được độ ấm trên ngón tay Úc Tùng Niên, anh nhấp một ngụm rượu: “Anh biết rồi.”
“Lạ thật.” Úc Tùng Niên cứ thong thả nói: “Hình như hôm nay anh hơi bị ngoan đấy.”
Thẩm Thứ chưa kịp bình luận về câu nói vừa rồi thì bọn họ đã đi đến bàn tiếp theo để nâng ly rượu mừng với khách mời.
Đợi đến tối còn có một buổi tiệc mừng khác. Lúc trước Úc Tùng Niên từng nói với anh rằng cậu muốn tổ chức đám cưới kiểu truyền thống nên mới chọn nghi thức vén khăn. Buổi tiệc này không được tổ chức vào thời điểm cử hành hôn lễ mà phải chờ cho khách khứa về hết, khi chỉ còn lại người thân và bạn bè thân thiết thì mới bắt đầu.
Địa điểm tổ chức là biệt thự riêng mà Thẩm Thứ đã đặc biệt chọn cho hai người. Lúc tiến hành hôn lễ thì đội tổ chức cũng đã trang hoàng xong nơi này.
Chăn gấm thêu hoa, nến đỏ, chữ Hỉ, Thẩm Đạo Xương ăn vận trang trọng, cùng ông bà ngoại Thẩm Thứ uống chén trà mà Úc Tùng Niên và Thẩm Thứ kính dâng.
Hứa Bỉnh Chương nhận trà của Thẩm Thứ xong thì rất nể tình mà cho anh một bao lì xì. Nhìn nó rất mỏng nhưng khi Thẩm Thứ mở ra xem thì thấy trong đó là một tấm chi phiếu, bên trên ghi một chuỗi số khá hào phóng.
Anh hỏi Úc Tùng Niên xem nên xử lý thế nào, cậu nhìn cũng không thèm nhìn mà chỉ nói bâng quơ: “Anh cứ nhận đi. Số tiền này cũng hơi bị tốn máu của ông ta đấy.” Nói xong Úc Tùng Niên còn cười khẽ, như thể Hứa Bỉnh Chương càng tốn tiền thì cậu càng vui vẻ.
Kính trà xong, nghi thức mở khăn dâu mới bắt đầu. Thẩm Thứ không ngờ rằng chính Úc Tùng Niên lại là người chủ động đội khăn trùm đầu lên.
Lâm Chí Quân quả thật là sướng đến phát rồ. Hắn nốc rượu vô tội vạ, hứng chí lắm, bây giờ thấy cái gì cũng muốn cười.
Huống chi một người đàn ông to tướng như Úc Tùng Niên mà lại ngồi trên giường chờ Thẩm Thứ đến vén khăn hỉ, rành rành là một “nàng dâu” yểu điệu.
Lúc Lâm Chí Quân đưa hỉ cân cho Thẩm Thứ còn hơi không nín được cười. Hứa Mộ Thâm đứng phía sau túm lấy cổ áo hắn, khiến hắn phải nghẹn cười lại.
Hắn che cổ lại, quay ra sau lườm Hứa Mộ Thâm một cái, tự nhủ đại nhân hắn không chấp kẻ tiểu nhân, bấy giờ mới nhẹ lòng hơn, nhìn Hứa Mộ Thâm cũng không tức giận nữa.
Không cần phải tức, bởi Hứa Mộ Thâm có phải là gì của hắn đâu. Thế nhưng khi Hứa Mộ Thâm nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì giật mình thấy rõ.
Thẩm Thứ cũng chẳng biết đám bạn phù rể đứng bên cạnh đang làm gì, mà anh cũng không thừa hơi để chú ý. Giờ phút này tay anh đang cầm chiếc hỉ cân mà lòng căng thẳng, anh đứng lặng tại chỗ mãi mà vẫn chưa nhúc nhích.
Hình như Úc Tùng Niên đội khăn cưới chờ lâu quá nên thấy hơi mệt, bèn nghiêng đầu về phía Thẩm Thứ.
Người người chen nhau ngoài cửa, ai ai cũng cười đùa ầm ĩ, lắm vị còn lấy điện thoại ra quay lại. Lâm Chí Quân đẩy lưng Thẩm Thứ một cái, Thẩm Thứ liền chúi về phía trước vài bước mới cố gắng đứng vững lại được. Anh hít sâu một hơi, cất bước về phía Úc Tùng Niên.
Khăn trùm đầu được làm bằng lụa, vải dệt tơ tằm phủ lên đầu chiếc cân bạc. Khẽ hất một cái, mảnh vải đỏ tươi kia liền trượt xuống, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
Giống như bị nhuộm bởi ngọn lửa rực đỏ xung quanh, gương mặt lẫn vành tai của Úc Tùng Niên đều ửng hồng lên, cậu thoải mái mà nhìn Thẩm Thứ.
Rõ ràng không phải là cùng một khung cảnh, cũng không phải cùng một nơi chốn tương tự nhưng Thẩm Thứ lại chợt nhớ về lần đầu tiên anh gặp cậu. Anh đi qua hành lang dài, bước vào phòng khách.
Lớp kính mờ làm dịu đi ánh mặt trời, sắc vàng ấm áp lấp lánh nhảy múa trên rèm mi của Úc Tùng Niên. Cậu quay lại, mặt đối mặt với Thẩm Thứ.
Giống hệt với hiện tại, trong mắt cậu toàn là hình bóng của anh.
Anh cảm nhận được lòng mình lại rung động, cũng càng vô phương cứu chữa. Bởi ngay trong khoảnh khắc này, dường như anh lại càng thêm yêu Úc Tùng Niên.
Đề nghị kết hôn với người này có lẽ chỉ là việc xảy ra trong một giây phút bốc đồng, nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay cậu ra nữa.
Đằng sau có tiếng ồn ào đòi hai người hôn nhau. Úc Tùng Niên chờ đợi, nhưng chàng rể trước mặt như vẫn đang ngẩn người, không biết anh đang nghĩ gì mà vành mắt lại hơi đỏ.
Úc Tùng Niên giơ tay giữ chặt gáy người đó rồi kéo xuống, chủ động hôn lên môi Thẩm Thứ.
Nụ hôn này không phớt qua như khi thề nguyện mà sâu hơn, tham lam hơn, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước mờ ám. Cậu day cắn môi anh, nuốt sạch son mà chuyên gia trang điểm tô lên môi Thẩm Thứ rồi mới khẽ đặt môi lên rèm mi của anh.
Sợ anh khóc, lại muốn anh khóc.
Hàng mi của Thẩm Thứ run rẩy, gò má ửng đỏ. Anh thẳng người dậy, ấn ấn đôi môi bị cắn đau, vừa bất đắc dĩ lại dung túng mà liếc nhìn Úc Tùng Niên.
Lúc quay đầu lại, quả nhiên dấu vết rõ mồn một trên môi lại dẫn đến một trận hú hét đinh tai nhức óc.
Thực hiện nghi thức mãi đến gần mười hai giờ, sau khi tiễn hết khách về thì nhóm người giúp việc đã chờ sẵn ở ngoài từ lâu bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn mọi thứ.
Căn biệt thự này rất lớn, mỗi tầng đều có phòng tắm riêng, Thẩm Thứ và Úc Tùng Niên chia nhau đi tắm rửa. Chỉ riêng phần tẩy trang khuôn mặt đã khiến anh tốn kha khá công sức.
Tắm xong, Thẩm Thứ lấy bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, rề rà mãi mới mặc xong rồi ra khỏi phòng.
Cả ngày nay phải làm lễ nên Thẩm Thứ chưa có gì vào bụng. Dì Trần vào bếp múc cho anh một bát cháo để lót dạ xong thì cười mờ ám, theo những người giúp việc khác rời khỏi đây, để lại không gian riêng cho đôi trẻ mới cưới.
Thẩm Thứ ăn cháo xong mà vẫn chưa thấy Úc Tùng Niên xuống. Anh nghĩ nghĩ một chút bèn đi đánh răng súc miệng trước, kiểm tra trên người mình không còn mùi gì nữa thì mới lên lầu, vào phòng ngủ chính chờ Úc Tùng Niên.
Khi Úc Tùng Niên bước ra thì đèn trong phòng ngủ chính đã tắt gần hết, chỉ còn hai bóng đèn nhỏ nơi đầu giường.
Khó mà nói được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, mà có khi cũng chẳng có gì xảy ra.
Trên đệm chăn màu đỏ sẫm, Thẩm Thứ đưa lưng về phía cửa, cong chân nằm nghiêng, giống như chờ mệt rồi nên tạm ngả người một lúc.
Đôi chân trần lộ ra từ ống quần tơ tằm màu đen đan xen vào nhau, đặt giữa chăn đệm màu đỏ lại càng thêm trắng nõn.
Mái tóc đen thời thượng xõa ngang gáy, bờ vai rộng đặc trưng của đàn ông. Càng nhìn xuống, tơ tằm dính sát từng đường cong của cơ thể anh khiến vòng eo trông nhỏ đến khó tưởng.
Trong ấn tượng của cậu thì đúng thật là chỉ cần hai tay là ôm trọn hai bên hông của Thẩm Thứ, ngón cái của cậu vừa vặn ấn vào hõm eo.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, người trên giường khẽ động đậy sau đó chậm rãi ngồi dậy, quay người lại.
Nút áo trên cùng của Thẩm Thứ không cài lại, xương quai xanh đổ bóng mờ mờ, quần áo hơi xộc xệch để lộ ra một phần nhỏ hõm cổ và bờ vai.
“Em có muốn ăn chút gì không?” Úc Tùng Niên nghe tiếng Thẩm Thứ hỏi.
Úc Tùng Niên lắc đầu. Cậu thong thả đi về phía Thẩm Thứ rồi ngồi xuống mép giường. Không quá gần gũi mà cũng không quá xa cách. Cậu chống bàn tay xuống giường, chỉ cần hơi nghiêng người sang là có thể chạm vào mắt cá chân của Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ cong chân ngồi dậy, anh nghiêng đầu nhìn Úc Tùng Niên, nhìn mãi đến khi người ấy khàn giọng hỏi: “Chúng ta ngủ chung phòng được chứ?”
Thẩm Thứ nhìn về phía đầu giường, khăn voan đỏ đã được người làm xếp ngay ngắn rồi đặt trên tủ.
Nhìn bóng lưng Úc Tùng Niên ngồi quay lưng về phía anh, hệt như đang chờ một đáp án từ anh, chỉ cần Thẩm Thứ từ chối cậu sẽ lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu Thẩm Thứ đồng ý, vậy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng của người đã trưởng thành đều sẽ biết rõ.
Úc Tùng Niên chờ đợi trong bầu không khí mờ ám một lúc lâu. Cậu cảm giác được nệm giường lún xuống, Thẩm Thứ ở phía sau lưng cậu động đậy, đè đầu gối xuống khiến chiếc giường khe khẽ kêu.
Cậu chưa chờ được đáp án thì bóng tối đã ập đến bất chợt.
Tấm khăn trùm đầu lúc nãy bị Thẩm Thứ tháo xuống bị gấp thành một dải dài, che lên mắt cậu rồi quấn ra sau, thuần thục thắt chặt.
Diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu này khiến Úc Tùng Niên ngơ người: “Thẩm Thứ?”
Cậu gọi tên Thẩm Thứ nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Úc Tùng Niên chỉ có thể lắng tai nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy anh bước xuống giường cùng tiếng dép lê dẫm lên nền nhà. Chưa đi được bao xa đã quay về đứng trước mặt cậu.
Có mùi sữa tắm thoang thoảng, là loại mà Úc Tùng Niên hay dùng. Thẩm Thứ đã cho người đi mua chúng lúc trang hoàng nhà mới.
Tay của Úc Tùng Niên đặt trên đầu gối bị người nào đó kéo lấy, đặt lên khối cơ bắp êm ái lại dẻo dai.
Năm ngón tay của cậu co lại theo bản năng, bóp nhẹ. Cơ thể tiếp xúc với bàn tay run rẩy thấy rõ, không bao lâu sau đã cảm nhận được xúc cảm khẽ khàng mà rõ rệt dưới lớp tơ lụa, y như trái cây mới kết thành, run rẩy trong lòng bàn tay cậu.
“Úc Tùng Niên.” Thẩm Thứ gọi tên cậu, gắng gượng kìm lại ý nghĩ muốn lùi ra sau. Anh ưỡn cơ thể về phía bàn tay của người đàn ông trước mặt: “Em từng nói… muốn biết tỉ mỉ hơn đúng không?”
Bàn tay đang cảm nhận phần ngực dần trượt xuống dưới.
Mỗi chỗ nó chạm đến, dù cách một lớp tơ tằm nhưng lòng bàn tay vẫn truyền đến nhiệt độ ấm nóng trên cơ thể anh.
Từ ngực đến lưng, từ bả vai xuống vòng eo, từ đằng trước vòng ra sau rồi dừng lại, bàn tay Úc Tùng Niên cảm nhận được sự gợi cảm ngập tràn.
Người trong tầm tay không chịu nổi, run rẩy cong lưng. Úc Tùng Niên cảm thấy nơi chóp mũi man mát, là cúc áo kim loại vừa được cởi ra. Rõ ràng vẫn là mùi hương như ngày thường nhưng sao Thẩm Thứ lại có thể thơm đến thế.
Thẩm Thứ cảm giác được sự ve vuốt phía sau càng mạnh bạo hơn, trở thành xoa nắn một cách thô lỗ.
Nâng lên, tách ra, cuối cùng lại dịu dàng như cũ, lặng lẽ nhấn vào chỗ mờ ám nhất.
Thẩm Thứ nghe tiếng Úc Tùng Niên hít mạnh, ngay khi ý thức được rằng người này đang ngửi mùi trên cơ thể mình, anh thẹn đến nỗi đỏ bừng mặt, may mà cậu không nhìn thấy.
Anh đè bả vai Úc Tùng Niên xuống, kéo vòng eo bủn rủn ra, cố gắng thẳng người dậy.
“Thẩm Thứ.” Anh nghe thấy tiếng Úc Tùng Niên gọi mình.
Mắt của Úc Tùng Niên bị vải lụa che lại, ngẩng đầu lên không lộ ra ánh nhìn, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì. Thẩm Thứ không đoán được tâm tình của cậu lúc bây giờ.
Là hài lòng ư? Sẽ vừa vừa ý nhỉ? Nếu không cậu cũng sẽ không sờ soạng lâu như thế.
“Ngoài bộ đồ này ra… anh không mặc gì bên trong nữa à?” Úc Tùng Niên thong dong hỏi, nghe như nghi vấn nhưng thật ra là đã khẳng định.
Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía, khúc dương cầm hân hoan. Thẩm Thứ đưa tay ôm lại Úc Tùng Niên, hệt như mọi thứ chỉ là ảo mộng, khiến cho người ta say mê không tỉnh.
Sau khi buổi lễ kết thúc, các vị khách bắt đầu dùng cơm, đôi tân nhân bắt đầu kính rượu. Trước là kính hai bên cha mẹ, sau đó là đến những người thân và bạn bè đến tham dự đám cưới.
Hứa Bỉnh Chương mang theo người vợ kế của mình tham gia hôn lễ. Hai người đều tươi cười, như thể rất vừa lòng với buổi hôn lễ này và cực kỳ yêu thương đứa con trai Úc Tùng Niên.
Mà đúng là Hứa Bỉnh Chương thật sự rất vừa lòng với đám cưới này. Tuy rằng vẫn chưa chiếm được tài sản của nhà họ Úc nhưng những mối quan hệ gây dựng được mới là tài sản quý giá hơn cả, nhất là đối với tương lai của ông ta. Tạo được quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm quả thực là một tin vui bất ngờ.
Thẩm Thứ thấy Hứa Bỉnh Chương kết bạn với người khác như cá gặp nước thì không khỏi cảm thán, người này có thể leo lên được tới vị trí bây giờ cũng không phải là không có lý do. Dã tâm hừng hực như thế, khó trách mấy năm gần đây ông ta phất lên nhanh vậy.
Anh cầm ly rượu nhìn Hứa Bỉnh Chương, chợt bị Úc Tùng Niên dùng tay che mắt lại. Thẩm Thứ nắm lấy tay đối phương, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Úc Tùng Niên thuận thế đan ngón tay mình vào tay anh: “Trong hôn lễ thì anh chỉ nên nhìn mỗi em thôi chứ nhỉ?”
Trong lòng Thẩm Thứ biết rõ Úc Tùng Niên nói như thế chỉ là để anh đừng nhìn Hứa Bỉnh Chương nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng. Thẩm Thứ cảm nhận được độ ấm trên ngón tay Úc Tùng Niên, anh nhấp một ngụm rượu: “Anh biết rồi.”
“Lạ thật.” Úc Tùng Niên cứ thong thả nói: “Hình như hôm nay anh hơi bị ngoan đấy.”
Thẩm Thứ chưa kịp bình luận về câu nói vừa rồi thì bọn họ đã đi đến bàn tiếp theo để nâng ly rượu mừng với khách mời.
Đợi đến tối còn có một buổi tiệc mừng khác. Lúc trước Úc Tùng Niên từng nói với anh rằng cậu muốn tổ chức đám cưới kiểu truyền thống nên mới chọn nghi thức vén khăn. Buổi tiệc này không được tổ chức vào thời điểm cử hành hôn lễ mà phải chờ cho khách khứa về hết, khi chỉ còn lại người thân và bạn bè thân thiết thì mới bắt đầu.
Địa điểm tổ chức là biệt thự riêng mà Thẩm Thứ đã đặc biệt chọn cho hai người. Lúc tiến hành hôn lễ thì đội tổ chức cũng đã trang hoàng xong nơi này.
Chăn gấm thêu hoa, nến đỏ, chữ Hỉ, Thẩm Đạo Xương ăn vận trang trọng, cùng ông bà ngoại Thẩm Thứ uống chén trà mà Úc Tùng Niên và Thẩm Thứ kính dâng.
Hứa Bỉnh Chương nhận trà của Thẩm Thứ xong thì rất nể tình mà cho anh một bao lì xì. Nhìn nó rất mỏng nhưng khi Thẩm Thứ mở ra xem thì thấy trong đó là một tấm chi phiếu, bên trên ghi một chuỗi số khá hào phóng.
Anh hỏi Úc Tùng Niên xem nên xử lý thế nào, cậu nhìn cũng không thèm nhìn mà chỉ nói bâng quơ: “Anh cứ nhận đi. Số tiền này cũng hơi bị tốn máu của ông ta đấy.” Nói xong Úc Tùng Niên còn cười khẽ, như thể Hứa Bỉnh Chương càng tốn tiền thì cậu càng vui vẻ.
Kính trà xong, nghi thức mở khăn dâu mới bắt đầu. Thẩm Thứ không ngờ rằng chính Úc Tùng Niên lại là người chủ động đội khăn trùm đầu lên.
Lâm Chí Quân quả thật là sướng đến phát rồ. Hắn nốc rượu vô tội vạ, hứng chí lắm, bây giờ thấy cái gì cũng muốn cười.
Huống chi một người đàn ông to tướng như Úc Tùng Niên mà lại ngồi trên giường chờ Thẩm Thứ đến vén khăn hỉ, rành rành là một “nàng dâu” yểu điệu.
Lúc Lâm Chí Quân đưa hỉ cân cho Thẩm Thứ còn hơi không nín được cười. Hứa Mộ Thâm đứng phía sau túm lấy cổ áo hắn, khiến hắn phải nghẹn cười lại.
Hắn che cổ lại, quay ra sau lườm Hứa Mộ Thâm một cái, tự nhủ đại nhân hắn không chấp kẻ tiểu nhân, bấy giờ mới nhẹ lòng hơn, nhìn Hứa Mộ Thâm cũng không tức giận nữa.
Không cần phải tức, bởi Hứa Mộ Thâm có phải là gì của hắn đâu. Thế nhưng khi Hứa Mộ Thâm nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì giật mình thấy rõ.
Thẩm Thứ cũng chẳng biết đám bạn phù rể đứng bên cạnh đang làm gì, mà anh cũng không thừa hơi để chú ý. Giờ phút này tay anh đang cầm chiếc hỉ cân mà lòng căng thẳng, anh đứng lặng tại chỗ mãi mà vẫn chưa nhúc nhích.
Hình như Úc Tùng Niên đội khăn cưới chờ lâu quá nên thấy hơi mệt, bèn nghiêng đầu về phía Thẩm Thứ.
Người người chen nhau ngoài cửa, ai ai cũng cười đùa ầm ĩ, lắm vị còn lấy điện thoại ra quay lại. Lâm Chí Quân đẩy lưng Thẩm Thứ một cái, Thẩm Thứ liền chúi về phía trước vài bước mới cố gắng đứng vững lại được. Anh hít sâu một hơi, cất bước về phía Úc Tùng Niên.
Khăn trùm đầu được làm bằng lụa, vải dệt tơ tằm phủ lên đầu chiếc cân bạc. Khẽ hất một cái, mảnh vải đỏ tươi kia liền trượt xuống, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
Giống như bị nhuộm bởi ngọn lửa rực đỏ xung quanh, gương mặt lẫn vành tai của Úc Tùng Niên đều ửng hồng lên, cậu thoải mái mà nhìn Thẩm Thứ.
Rõ ràng không phải là cùng một khung cảnh, cũng không phải cùng một nơi chốn tương tự nhưng Thẩm Thứ lại chợt nhớ về lần đầu tiên anh gặp cậu. Anh đi qua hành lang dài, bước vào phòng khách.
Lớp kính mờ làm dịu đi ánh mặt trời, sắc vàng ấm áp lấp lánh nhảy múa trên rèm mi của Úc Tùng Niên. Cậu quay lại, mặt đối mặt với Thẩm Thứ.
Giống hệt với hiện tại, trong mắt cậu toàn là hình bóng của anh.
Anh cảm nhận được lòng mình lại rung động, cũng càng vô phương cứu chữa. Bởi ngay trong khoảnh khắc này, dường như anh lại càng thêm yêu Úc Tùng Niên.
Đề nghị kết hôn với người này có lẽ chỉ là việc xảy ra trong một giây phút bốc đồng, nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay cậu ra nữa.
Đằng sau có tiếng ồn ào đòi hai người hôn nhau. Úc Tùng Niên chờ đợi, nhưng chàng rể trước mặt như vẫn đang ngẩn người, không biết anh đang nghĩ gì mà vành mắt lại hơi đỏ.
Úc Tùng Niên giơ tay giữ chặt gáy người đó rồi kéo xuống, chủ động hôn lên môi Thẩm Thứ.
Nụ hôn này không phớt qua như khi thề nguyện mà sâu hơn, tham lam hơn, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước mờ ám. Cậu day cắn môi anh, nuốt sạch son mà chuyên gia trang điểm tô lên môi Thẩm Thứ rồi mới khẽ đặt môi lên rèm mi của anh.
Sợ anh khóc, lại muốn anh khóc.
Hàng mi của Thẩm Thứ run rẩy, gò má ửng đỏ. Anh thẳng người dậy, ấn ấn đôi môi bị cắn đau, vừa bất đắc dĩ lại dung túng mà liếc nhìn Úc Tùng Niên.
Lúc quay đầu lại, quả nhiên dấu vết rõ mồn một trên môi lại dẫn đến một trận hú hét đinh tai nhức óc.
Thực hiện nghi thức mãi đến gần mười hai giờ, sau khi tiễn hết khách về thì nhóm người giúp việc đã chờ sẵn ở ngoài từ lâu bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn mọi thứ.
Căn biệt thự này rất lớn, mỗi tầng đều có phòng tắm riêng, Thẩm Thứ và Úc Tùng Niên chia nhau đi tắm rửa. Chỉ riêng phần tẩy trang khuôn mặt đã khiến anh tốn kha khá công sức.
Tắm xong, Thẩm Thứ lấy bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, rề rà mãi mới mặc xong rồi ra khỏi phòng.
Cả ngày nay phải làm lễ nên Thẩm Thứ chưa có gì vào bụng. Dì Trần vào bếp múc cho anh một bát cháo để lót dạ xong thì cười mờ ám, theo những người giúp việc khác rời khỏi đây, để lại không gian riêng cho đôi trẻ mới cưới.
Thẩm Thứ ăn cháo xong mà vẫn chưa thấy Úc Tùng Niên xuống. Anh nghĩ nghĩ một chút bèn đi đánh răng súc miệng trước, kiểm tra trên người mình không còn mùi gì nữa thì mới lên lầu, vào phòng ngủ chính chờ Úc Tùng Niên.
Khi Úc Tùng Niên bước ra thì đèn trong phòng ngủ chính đã tắt gần hết, chỉ còn hai bóng đèn nhỏ nơi đầu giường.
Khó mà nói được đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, mà có khi cũng chẳng có gì xảy ra.
Trên đệm chăn màu đỏ sẫm, Thẩm Thứ đưa lưng về phía cửa, cong chân nằm nghiêng, giống như chờ mệt rồi nên tạm ngả người một lúc.
Đôi chân trần lộ ra từ ống quần tơ tằm màu đen đan xen vào nhau, đặt giữa chăn đệm màu đỏ lại càng thêm trắng nõn.
Mái tóc đen thời thượng xõa ngang gáy, bờ vai rộng đặc trưng của đàn ông. Càng nhìn xuống, tơ tằm dính sát từng đường cong của cơ thể anh khiến vòng eo trông nhỏ đến khó tưởng.
Trong ấn tượng của cậu thì đúng thật là chỉ cần hai tay là ôm trọn hai bên hông của Thẩm Thứ, ngón cái của cậu vừa vặn ấn vào hõm eo.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, người trên giường khẽ động đậy sau đó chậm rãi ngồi dậy, quay người lại.
Nút áo trên cùng của Thẩm Thứ không cài lại, xương quai xanh đổ bóng mờ mờ, quần áo hơi xộc xệch để lộ ra một phần nhỏ hõm cổ và bờ vai.
“Em có muốn ăn chút gì không?” Úc Tùng Niên nghe tiếng Thẩm Thứ hỏi.
Úc Tùng Niên lắc đầu. Cậu thong thả đi về phía Thẩm Thứ rồi ngồi xuống mép giường. Không quá gần gũi mà cũng không quá xa cách. Cậu chống bàn tay xuống giường, chỉ cần hơi nghiêng người sang là có thể chạm vào mắt cá chân của Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ cong chân ngồi dậy, anh nghiêng đầu nhìn Úc Tùng Niên, nhìn mãi đến khi người ấy khàn giọng hỏi: “Chúng ta ngủ chung phòng được chứ?”
Thẩm Thứ nhìn về phía đầu giường, khăn voan đỏ đã được người làm xếp ngay ngắn rồi đặt trên tủ.
Nhìn bóng lưng Úc Tùng Niên ngồi quay lưng về phía anh, hệt như đang chờ một đáp án từ anh, chỉ cần Thẩm Thứ từ chối cậu sẽ lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu Thẩm Thứ đồng ý, vậy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng của người đã trưởng thành đều sẽ biết rõ.
Úc Tùng Niên chờ đợi trong bầu không khí mờ ám một lúc lâu. Cậu cảm giác được nệm giường lún xuống, Thẩm Thứ ở phía sau lưng cậu động đậy, đè đầu gối xuống khiến chiếc giường khe khẽ kêu.
Cậu chưa chờ được đáp án thì bóng tối đã ập đến bất chợt.
Tấm khăn trùm đầu lúc nãy bị Thẩm Thứ tháo xuống bị gấp thành một dải dài, che lên mắt cậu rồi quấn ra sau, thuần thục thắt chặt.
Diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu này khiến Úc Tùng Niên ngơ người: “Thẩm Thứ?”
Cậu gọi tên Thẩm Thứ nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Úc Tùng Niên chỉ có thể lắng tai nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy anh bước xuống giường cùng tiếng dép lê dẫm lên nền nhà. Chưa đi được bao xa đã quay về đứng trước mặt cậu.
Có mùi sữa tắm thoang thoảng, là loại mà Úc Tùng Niên hay dùng. Thẩm Thứ đã cho người đi mua chúng lúc trang hoàng nhà mới.
Tay của Úc Tùng Niên đặt trên đầu gối bị người nào đó kéo lấy, đặt lên khối cơ bắp êm ái lại dẻo dai.
Năm ngón tay của cậu co lại theo bản năng, bóp nhẹ. Cơ thể tiếp xúc với bàn tay run rẩy thấy rõ, không bao lâu sau đã cảm nhận được xúc cảm khẽ khàng mà rõ rệt dưới lớp tơ lụa, y như trái cây mới kết thành, run rẩy trong lòng bàn tay cậu.
“Úc Tùng Niên.” Thẩm Thứ gọi tên cậu, gắng gượng kìm lại ý nghĩ muốn lùi ra sau. Anh ưỡn cơ thể về phía bàn tay của người đàn ông trước mặt: “Em từng nói… muốn biết tỉ mỉ hơn đúng không?”
Bàn tay đang cảm nhận phần ngực dần trượt xuống dưới.
Mỗi chỗ nó chạm đến, dù cách một lớp tơ tằm nhưng lòng bàn tay vẫn truyền đến nhiệt độ ấm nóng trên cơ thể anh.
Từ ngực đến lưng, từ bả vai xuống vòng eo, từ đằng trước vòng ra sau rồi dừng lại, bàn tay Úc Tùng Niên cảm nhận được sự gợi cảm ngập tràn.
Người trong tầm tay không chịu nổi, run rẩy cong lưng. Úc Tùng Niên cảm thấy nơi chóp mũi man mát, là cúc áo kim loại vừa được cởi ra. Rõ ràng vẫn là mùi hương như ngày thường nhưng sao Thẩm Thứ lại có thể thơm đến thế.
Thẩm Thứ cảm giác được sự ve vuốt phía sau càng mạnh bạo hơn, trở thành xoa nắn một cách thô lỗ.
Nâng lên, tách ra, cuối cùng lại dịu dàng như cũ, lặng lẽ nhấn vào chỗ mờ ám nhất.
Thẩm Thứ nghe tiếng Úc Tùng Niên hít mạnh, ngay khi ý thức được rằng người này đang ngửi mùi trên cơ thể mình, anh thẹn đến nỗi đỏ bừng mặt, may mà cậu không nhìn thấy.
Anh đè bả vai Úc Tùng Niên xuống, kéo vòng eo bủn rủn ra, cố gắng thẳng người dậy.
“Thẩm Thứ.” Anh nghe thấy tiếng Úc Tùng Niên gọi mình.
Mắt của Úc Tùng Niên bị vải lụa che lại, ngẩng đầu lên không lộ ra ánh nhìn, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì. Thẩm Thứ không đoán được tâm tình của cậu lúc bây giờ.
Là hài lòng ư? Sẽ vừa vừa ý nhỉ? Nếu không cậu cũng sẽ không sờ soạng lâu như thế.
“Ngoài bộ đồ này ra… anh không mặc gì bên trong nữa à?” Úc Tùng Niên thong dong hỏi, nghe như nghi vấn nhưng thật ra là đã khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất