Chương 16: Về lại ngôi nhà cũ
- Này! Dậy đi! Tiểu Tuyết à! Cái con nhóc này, Lạc! Tuệ! Hy! Tuyết! Dậy mau! Nếu không ưm... ( Hy Tuyết phải bịt miệng ngăn không cho Khả Vi nói)
- Nghe rồi nghe rồi mẹ ơi! Cậu muốn tớ ù tai hay gì mà nói to thế! Hù...Tim muốn rớt ra ngoài luôn ấy. Cứ tưởng tớ gặp ác mộng cơ.
- Còn nói tớ? Trong khi tớ đang mệt sắp chết thì cậu lại ngủ ngon như vậy. Muốn nằm cũng không được.
- Thì ai bắt cậu ngồi đâu...( Hy Tuyết thì thầm)
- Nàyy...tớ nghe rồi đấy nhá! Còn không phải tại cậu cứ...lăn qua lăn lại...đúng vậy là tại cậu chiếm giường tớ.
- Ể? Cậu dóc tổ vừa thôi, tớ có ngủ xấu như thế bao giờ đâu?
- Thì...cậu ngủ cậu biết được chắc? Mà thôi mau xuống ăn cơm thôi, mẹ tớ đang chờ c..
- Gì? Cô về rồi á? Trời ạ thế mà cứ ngồi đây mà không nhắc tớ. Gần 1 giờ rồi.
- Định xuống với cái bộ dạng đó hả?
- À đợi tớ đi rửa mặt cái.
Xuống đến nhà ăn, Hy Tuyết ngại ngùng khi nhìn thấy cô Đoàn đang ngồi đợi cùng bàn ăn đã đầy đủ các món. Cô ngập ngừng:
- Dạ cháu chào cô ạ! Cô...cô đợi lâu chưa ạ?
- Không đâu cháu.
- Mẹ không phải nói thế vì cậu ấy đâu, mẹ phải đợi cậu ấy ngủ lâu như vậy mà.
- Cháu...
- Nào, không trêu con bé thế chứ con. Ngồi xuống đi cháu, cô mới xuống thôi.
- Hihi, cô đúng là số 1 mà, cậu học hỏi đi nhá! ( Hy Tuyết thè lưỡi nhằm trêu trọc Khả Vi)
Rồi 3 người cùng dùng bữa, ăn xong, mọi người xuất phát về nhà cũ. Khi xe vừa qua cổng, Hy Tuyết đã phấn khích reo lên:
- Wa..., căn nhà đẹp quá, trông có chút hoài cổ, cổ xưa ấy!
- Bộ bây giờ xấu hả?
- Này là cậu nói không phải tớ nhé. Chứ tớ thấy nhà nào cũng đẹp hết trơn, đã thế còn cho thấy cảm giác vừa na ná nhưng lại mang 2 phong cách khác nhau...Mà bên đó chẳng phải là dì Mai hay sao?
- Nãy tớ nói rồi mà.
- " Mà chút nữa ta sẽ làm gì?"_ Hy Tuyết nói nhỏ với Khả Vi.
- Sao tự nhiên thận trọng thế?
- Thì tại...
- Đừng lo, thường thì mẹ và tớ tách nhau ra mà. Mẹ tớ làm gì tớ không biết. Mà tí tớ dẫn cậu đến một nơi, căn cứ bí mật của tớ đấy.
- Đấy cậu cũng tự nhiên nhỏ nhẹ vậy.
- Thích nói giọng đấy đấy, được không hả? Cậu không phải bắt bẻ, tin tớ chọc lét cho cười đã không?
- Tin! tin nên xin cậu tha tớ, A đến nơi rồi, cháu xuống trước ạ. Lêu lêu đố cậu chọc được tớ. ( Hy Tuyết nói khi đã xuống xe rồi đóng cửa, chạy đi)
- Con này! Đợi đấy!
- Xuống xe đi con, cứ trêu con bé thôi.
- Tại vì đáng ghét ấy mẹ. Con vào trước đây ạ, mẹ đi cất xe rồi vào sau nhé.
- Xuống cẩn thẩn lại vào đầu bây giờ.
- Vâng ạ!
Khả Vi sau khi đóng cửa xe, tâm trạng vui vẻ hẳn sau lời nhắc nhở quan tâm của mẹ. Cô vui sướng chạy theo Hy Tuyết, khi đi qua, cô còn kéo tay Hy Tuyết cùng chạy vào nhà làm Hy Tuyết có chút nghi hoặc:
- Cậu uống nhầm thuốc à? Hay...tại tớ nói làm cậu phát điên?
- Cậu có thể đừng làm tớ mất hứng ngang không? Nhưng nếu có thể mong ngày nào cũng uống nhầm thuốc như lời cậu nói.
- Ngáo thật!... Dạ cháu chào dì Mai ạ. Lâu không gặp mà tiểu nữ lại càng đẹp thêm rồi. Cháu nhớ dì quá đi!
- Ây za con bé này nói gì vậy, già như này còn tiểu nữ gì nữa chứ.
- Ai nói dì già, xinh như này mà.
- Khiếp dẻo miệng gớm! ( Khả Vi giễu cợt)
- Thôi vào nhà đi hai đứa, mọi người đang ngồi phòng khách rồi.
Bước vào nhà, hai cô gái chào mọi người: ông bà nội, bà ngoại Khả Vi và các chú lạ mà Hy Tuyết không biết. Phải đến khi Khả Vi dẫn lên phòng, cô mới ghé sát gần, hỏi:
- Ai vậy? Các chú kia ấy.
- Đồng nghiệp kiêm bạn bè thân thiết của ba tớ đấy. Còn chú trẻ trẻ kia là cậu tớ.
- Em mẹ?
- Đùng vậy. Mấy chú cũng hay ghé nhà tớ chơi và mua quà cho tớ lắm. Nhất là sau khi ba tớ đi....Các chú cũng hay ra dáng thay cho ba tớ nên tớ dần coi họ như những người ba của mình.
- Vậy...giờ ta sẽ làm gì?
- Tớ cũng không biết nữa, tớ là chỉ nằm chơi hay đi quanh quanh thôi. Dù gì quanh cảnh ở đây cũng đẹp lắm. Còn mẹ với ông bà các chú thì tớ cũng không rõ lắm. Mọi người sẽ tập trung dùng bữa vào buổi tối, vừa tưởng niệm, kể chuyện cũng như hỏi han nhau. Thật ra về phần mộ của ba tớ thì chắc mọi người đi thăm hết rồi...
- Cậu...không dám đi đúng chứ? Không sao đâu, chú lúc nào chả nằm trong tim cậu mà.
- Rồi rồi đừng nhìn tôi như thế bà ơi!
- Đang cảm động mà trời, đồ phá hoại. Ơ...Giờ mới để ý, haha cái căn phòng này là sao đây?
- Cười cái gì hảa??? Tại căn phòng này dành cho tớ lúc nhỏ mà, ba mẹ trang trí đúng tuổi tớ khi ấy.
- Đẹp thật, tại tớ thấy phí khi nơi đẹp đẽ dễ thương này lại không thay đổi được cái đứa như...cậu?
- Nàyy!
- Nhiều đồ trang sức thế mà không dùng à? Toàn hàng hiệu luôn.
- Đồ ba mẹ, ông bà ấy, không nỡ sài.
- Giờ thì không hợp luôn.
- Cậu có muốn nói chuyện không hả?
- Đau... Ý tớ là đồ không hợp thôi..
- Cậu có muốn nghỉ tí không? Nằm xuống đi, giường tớ cũng hay dùng, dì Mai cũng hay dọn nên sạch lắm.
- Tớ có chê đâu mà, mà thôi tớ không muốn ngủ nữa đâu.
- À ừ nhỉ ngủ như heo rồi.
- Nàoo..Cậu nghỉ đi, tớ muốn đi tham quan ngội nhà này...được không?
- Đi đi, sợ cậu bị lạc thôi.
- Tớ không hậu đậu thế đâu nhé!
- Rồi rồi, mà nhớ đừng vào căn phòng ở dưới tầng hầm đấy nhé. Tớ không nhớ là mẹ dặn từ bao giờ nhưng chắc mọi người đang bận làm gì ở đấy nên cậu đừng vô nhé.
- Tớ chỉ lên tầng thôi vậy. Cậu ngủ ngon nhen.
- Nghe rồi nghe rồi mẹ ơi! Cậu muốn tớ ù tai hay gì mà nói to thế! Hù...Tim muốn rớt ra ngoài luôn ấy. Cứ tưởng tớ gặp ác mộng cơ.
- Còn nói tớ? Trong khi tớ đang mệt sắp chết thì cậu lại ngủ ngon như vậy. Muốn nằm cũng không được.
- Thì ai bắt cậu ngồi đâu...( Hy Tuyết thì thầm)
- Nàyy...tớ nghe rồi đấy nhá! Còn không phải tại cậu cứ...lăn qua lăn lại...đúng vậy là tại cậu chiếm giường tớ.
- Ể? Cậu dóc tổ vừa thôi, tớ có ngủ xấu như thế bao giờ đâu?
- Thì...cậu ngủ cậu biết được chắc? Mà thôi mau xuống ăn cơm thôi, mẹ tớ đang chờ c..
- Gì? Cô về rồi á? Trời ạ thế mà cứ ngồi đây mà không nhắc tớ. Gần 1 giờ rồi.
- Định xuống với cái bộ dạng đó hả?
- À đợi tớ đi rửa mặt cái.
Xuống đến nhà ăn, Hy Tuyết ngại ngùng khi nhìn thấy cô Đoàn đang ngồi đợi cùng bàn ăn đã đầy đủ các món. Cô ngập ngừng:
- Dạ cháu chào cô ạ! Cô...cô đợi lâu chưa ạ?
- Không đâu cháu.
- Mẹ không phải nói thế vì cậu ấy đâu, mẹ phải đợi cậu ấy ngủ lâu như vậy mà.
- Cháu...
- Nào, không trêu con bé thế chứ con. Ngồi xuống đi cháu, cô mới xuống thôi.
- Hihi, cô đúng là số 1 mà, cậu học hỏi đi nhá! ( Hy Tuyết thè lưỡi nhằm trêu trọc Khả Vi)
Rồi 3 người cùng dùng bữa, ăn xong, mọi người xuất phát về nhà cũ. Khi xe vừa qua cổng, Hy Tuyết đã phấn khích reo lên:
- Wa..., căn nhà đẹp quá, trông có chút hoài cổ, cổ xưa ấy!
- Bộ bây giờ xấu hả?
- Này là cậu nói không phải tớ nhé. Chứ tớ thấy nhà nào cũng đẹp hết trơn, đã thế còn cho thấy cảm giác vừa na ná nhưng lại mang 2 phong cách khác nhau...Mà bên đó chẳng phải là dì Mai hay sao?
- Nãy tớ nói rồi mà.
- " Mà chút nữa ta sẽ làm gì?"_ Hy Tuyết nói nhỏ với Khả Vi.
- Sao tự nhiên thận trọng thế?
- Thì tại...
- Đừng lo, thường thì mẹ và tớ tách nhau ra mà. Mẹ tớ làm gì tớ không biết. Mà tí tớ dẫn cậu đến một nơi, căn cứ bí mật của tớ đấy.
- Đấy cậu cũng tự nhiên nhỏ nhẹ vậy.
- Thích nói giọng đấy đấy, được không hả? Cậu không phải bắt bẻ, tin tớ chọc lét cho cười đã không?
- Tin! tin nên xin cậu tha tớ, A đến nơi rồi, cháu xuống trước ạ. Lêu lêu đố cậu chọc được tớ. ( Hy Tuyết nói khi đã xuống xe rồi đóng cửa, chạy đi)
- Con này! Đợi đấy!
- Xuống xe đi con, cứ trêu con bé thôi.
- Tại vì đáng ghét ấy mẹ. Con vào trước đây ạ, mẹ đi cất xe rồi vào sau nhé.
- Xuống cẩn thẩn lại vào đầu bây giờ.
- Vâng ạ!
Khả Vi sau khi đóng cửa xe, tâm trạng vui vẻ hẳn sau lời nhắc nhở quan tâm của mẹ. Cô vui sướng chạy theo Hy Tuyết, khi đi qua, cô còn kéo tay Hy Tuyết cùng chạy vào nhà làm Hy Tuyết có chút nghi hoặc:
- Cậu uống nhầm thuốc à? Hay...tại tớ nói làm cậu phát điên?
- Cậu có thể đừng làm tớ mất hứng ngang không? Nhưng nếu có thể mong ngày nào cũng uống nhầm thuốc như lời cậu nói.
- Ngáo thật!... Dạ cháu chào dì Mai ạ. Lâu không gặp mà tiểu nữ lại càng đẹp thêm rồi. Cháu nhớ dì quá đi!
- Ây za con bé này nói gì vậy, già như này còn tiểu nữ gì nữa chứ.
- Ai nói dì già, xinh như này mà.
- Khiếp dẻo miệng gớm! ( Khả Vi giễu cợt)
- Thôi vào nhà đi hai đứa, mọi người đang ngồi phòng khách rồi.
Bước vào nhà, hai cô gái chào mọi người: ông bà nội, bà ngoại Khả Vi và các chú lạ mà Hy Tuyết không biết. Phải đến khi Khả Vi dẫn lên phòng, cô mới ghé sát gần, hỏi:
- Ai vậy? Các chú kia ấy.
- Đồng nghiệp kiêm bạn bè thân thiết của ba tớ đấy. Còn chú trẻ trẻ kia là cậu tớ.
- Em mẹ?
- Đùng vậy. Mấy chú cũng hay ghé nhà tớ chơi và mua quà cho tớ lắm. Nhất là sau khi ba tớ đi....Các chú cũng hay ra dáng thay cho ba tớ nên tớ dần coi họ như những người ba của mình.
- Vậy...giờ ta sẽ làm gì?
- Tớ cũng không biết nữa, tớ là chỉ nằm chơi hay đi quanh quanh thôi. Dù gì quanh cảnh ở đây cũng đẹp lắm. Còn mẹ với ông bà các chú thì tớ cũng không rõ lắm. Mọi người sẽ tập trung dùng bữa vào buổi tối, vừa tưởng niệm, kể chuyện cũng như hỏi han nhau. Thật ra về phần mộ của ba tớ thì chắc mọi người đi thăm hết rồi...
- Cậu...không dám đi đúng chứ? Không sao đâu, chú lúc nào chả nằm trong tim cậu mà.
- Rồi rồi đừng nhìn tôi như thế bà ơi!
- Đang cảm động mà trời, đồ phá hoại. Ơ...Giờ mới để ý, haha cái căn phòng này là sao đây?
- Cười cái gì hảa??? Tại căn phòng này dành cho tớ lúc nhỏ mà, ba mẹ trang trí đúng tuổi tớ khi ấy.
- Đẹp thật, tại tớ thấy phí khi nơi đẹp đẽ dễ thương này lại không thay đổi được cái đứa như...cậu?
- Nàyy!
- Nhiều đồ trang sức thế mà không dùng à? Toàn hàng hiệu luôn.
- Đồ ba mẹ, ông bà ấy, không nỡ sài.
- Giờ thì không hợp luôn.
- Cậu có muốn nói chuyện không hả?
- Đau... Ý tớ là đồ không hợp thôi..
- Cậu có muốn nghỉ tí không? Nằm xuống đi, giường tớ cũng hay dùng, dì Mai cũng hay dọn nên sạch lắm.
- Tớ có chê đâu mà, mà thôi tớ không muốn ngủ nữa đâu.
- À ừ nhỉ ngủ như heo rồi.
- Nàoo..Cậu nghỉ đi, tớ muốn đi tham quan ngội nhà này...được không?
- Đi đi, sợ cậu bị lạc thôi.
- Tớ không hậu đậu thế đâu nhé!
- Rồi rồi, mà nhớ đừng vào căn phòng ở dưới tầng hầm đấy nhé. Tớ không nhớ là mẹ dặn từ bao giờ nhưng chắc mọi người đang bận làm gì ở đấy nên cậu đừng vô nhé.
- Tớ chỉ lên tầng thôi vậy. Cậu ngủ ngon nhen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất