Chương 18: Bầu trời về đêm
- Ồ! Gần đây còn có chỗ như này nữa sao?
- Suỵt! Khẽ tiếng thôi, ba tớ làm cho tớ đấy, căn cứ bí mật đó nha. Cậu là người thứ ba được vào đây đó.
- Ơ hình như có tiếng gió? Mà cũng không phải, là...
" Meow"
- Đúng đó, không phải 1 con đâu nha, trước tớ với ba tớ hay gặp những chú mèo hoang nên đưa chúng về đây cho chúng ăn. Mà chúng khôn lắm, khi nào tớ gọi mới dám ra đấy. Từ khi chuyển đi...thì thi thoảng tớ mới cho chúng ăn được thôi. Nói là mèo hoang nhưng sạch sẽ lắm, cậu cũng thích động vật mà, muốn chơi c...
- Tiểu thư? Hy Tuyết à? Hai cháu đâu rồi? Mau vào dùng bữa tối, mọi người đang chờ ạ.
- Ấy! Dì Mai gọi kìa, mau mau, vào nhà nhanh không lộ bây giờ. Lúc khác mình quay lại vậy.
Vừa ngồi vào bàn ăn, cô Đoàn đã hỏi luôn:
- Hai đứa đi đâu nãy giờ mà mẹ không thấy?
- Dạ? Tại Tiểu Tuyết muốn đi xem xung quanh nên con dẫn cậu ấy thôi ạ.
- Mời mọi người cùng dùng bữa ạ.
- Cứ thoải mái đi cháu, ở đây không nghiêm ngặt hay gì đâu. Mà cháu là Hy...Tuyết?
- Dạ vâng ạ. Mà sao chú biết cháu ạ?
- Cô bé suốt ngày Tiểu Vi bám theo từ nhỏ đến giờ sao chú chả biết. Truyện Thám Hiểm
- Gì cơ ạ? Chú Nam à, là cậu ấy cứ bám theo cháu thì có. Cậu thích cười không?
- Rồi rồi là hai đứa bám nhau. À chú là Lệ Nam.
- Chú là Lý Hải Đông.
- Còn chú là...thôi gọi chú là chú Tư như mọi người đi. Các chú đều là bạn của chú Đoàn, ba của Tiểu Vi. Sau này cháu cứ tự nhiên với các chú như Tiểu Vi đi nhé.
- Đúng đó cháu, đừng nhìn chú Tư báo báo mà sợ.
- Hải Đông cậu mới báo ấy!
- Dạ vâng ạ.
- Mà mẹ ơi, bà ngoại với cậu đâu rồi ạ? Còn các chú nữa.
- Cậu đưa bà ngoại đi về rồi con. Các chú cũng có việc nữa.
Mọi người dùng bữa xong, đều ra phòng khách ngồi và dùng bữa nhẹ. Được một lúc, Khả Vi vội kéo Hy Tuyết lên phòng:
- Con với Tiểu Tuyết xin phép lên lầu trước ạ! Ông bà với mọi người ngồi chơi nhé.
- Vậy tí nữa mẹ bảo dì Mai đem sữa lên nhớ uống hết nhé hai đứa.
- Vângg ạ...
- Tiểu Tuyết à, cậu mau nhắm mắt vào đi, tớ đưa cậu lên đây, bảo đảm cậu nhớ đến già luôn.
- Ngã tớ là tớ lôi cả cậu đấy nhá.
- Rồi rồi nhắm mắt vào. Đi thêm mấy bậc nữa thôi, cẩn thẩn. Tèn ten!
Thấy Hy Tuyết đứng im, Khả Vi vui vẻ nói tiếp với vẻ tự hào:
- Sao? Đẹp quá đến nỗi cậu không thốt nên lời chứ gì, biết ngay cậu sẽ thích nơi này lắm mà.
- Ờ...tớ yêu cậu lắm nhưng mà... nay tớ lên nơi này rồi. Lúc đó tớ như này này: Waa... Đẹp quá đi, như trong truyện ấy...Thôi mà, đừng nhìn tớ như vậy chứ, chẳng phải cậu cũng nói tớ có thể đi tham quan mà, sao...
- Tại tôi không ngờ đứa bạn thân hậu đậu của tôi lại có thể lên được đây thôi ạ.
- Thui mà...
- Mà cậu cũng thiệt là, lên rồi sao không bảo tớ, thường ngày cậu hay hào hứng kể tớ nghe lắm mà. Mất hứng ghê ấy!
- À...haha tại tớ quên.
- Thiệt là, mà cậu cũng điêu vừa thôi, ban ngày làm gì đẹp đâu mà bảo như trong truyện.
- Hả?
- Mau ngước lên nhìn nè!
- Oaaa...Bầu trời nay đẹp quá đi, nhiều sao nữa chứ. Đã thế mái nhà có thể ngắm toàn bầu trời luôn nè.
Hy Tuyết vội chạy ra, hai tay bám lên tấm kính. Cái lạnh của buổi tối mùa đông khiến hơi thở làm mờ kính. Điều đó làm cô cứ phải đưa ống tay áo lên lau. Khả Vi tiến đến bên cạnh, tay và lưng chống vào lan can, ngước lên bầu trời, với ánh mắt lonh lanh, cô thì thào nói:
- Đẹp nhỉ? Năm nào vào ngày này cũng vậy hết ấy. Một cảnh mà thoáng nhìn qua thì vài người sẽ cho rằng chỉ là một bầu trời về đêm thôi, ngày nào chả như vậy, nhìn nhiều thì sẽ chán thôi mà. Nhưng đâu biết nếu càng nhìn thì càng như bị cuốn vào mà không muốn rời mắt, như mang theo những ước mơ hoài bão to lớn ngang với vũ trụ ấy. Cậu biết không, nếu là người luôn biết trân trọng thì khi được nhìn những cảnh bầu trời như này có thể giúp giải tỏa bao nhiêu buồn phiền hay nỗi niềm nặng nề trong người. Haizz...
Khả Vi khẽ thở dài như đang muốn trút bỏ những thứ làm cô mệt mỏi. Hy Tuyết quay sang nhìn bạn mình đang mệt mỏi nhưng vẫn cười như muốn tỏ ra mình ổn. Cô muốn lên tiếng an ủi nhưng rồi lại quay lại.
- Àizz.. Khó chịu quá đi! Cứ chắn tầm nhìn của bà đây
- Haha. Vậy cậu đừng thở nữa...Gì? Đừng dùng ánh mắt đấy chứ.
- Tớ mở cửa ra nhá.
- Điên! Chết cóng à? Ba tớ làm mái vòm này bằng thủy tinh để tiện vừa ngắm vừa có thể chắn gió đấy.
- Cậu nói tớ mới nhớ, ban ngày tớ lên là chỉ có xung quanh là thấy có tấm kính thôi.
- Ban ngày phải đóng lại để che nắng chứ. Mà đừng sợ thủy tinh sẽ dễ vỡ tại chất liệu của tấm kính này chắc chắn lắm. Mà cậu ra đấy ngắm cho rõ.
- Ồ là kính thiên văn, lần đầu tớ được ngắm sao bằng cái này luôn á. Thích quá đi!
- Mau lên, hôm nay tớ nghe nói sẽ có nhiều chòm sao xuất hiện lắm, tớ chỉ cho cậu. Mà hình như còn có cả sao băng cơ. Chúng ta cùng ước nhé. Cậu có biết về các chòm sao không? Để tớ nói cậu nghe, tớ là tớ thích nhất là chòm Thiên Hậu...
- Suỵt! Khẽ tiếng thôi, ba tớ làm cho tớ đấy, căn cứ bí mật đó nha. Cậu là người thứ ba được vào đây đó.
- Ơ hình như có tiếng gió? Mà cũng không phải, là...
" Meow"
- Đúng đó, không phải 1 con đâu nha, trước tớ với ba tớ hay gặp những chú mèo hoang nên đưa chúng về đây cho chúng ăn. Mà chúng khôn lắm, khi nào tớ gọi mới dám ra đấy. Từ khi chuyển đi...thì thi thoảng tớ mới cho chúng ăn được thôi. Nói là mèo hoang nhưng sạch sẽ lắm, cậu cũng thích động vật mà, muốn chơi c...
- Tiểu thư? Hy Tuyết à? Hai cháu đâu rồi? Mau vào dùng bữa tối, mọi người đang chờ ạ.
- Ấy! Dì Mai gọi kìa, mau mau, vào nhà nhanh không lộ bây giờ. Lúc khác mình quay lại vậy.
Vừa ngồi vào bàn ăn, cô Đoàn đã hỏi luôn:
- Hai đứa đi đâu nãy giờ mà mẹ không thấy?
- Dạ? Tại Tiểu Tuyết muốn đi xem xung quanh nên con dẫn cậu ấy thôi ạ.
- Mời mọi người cùng dùng bữa ạ.
- Cứ thoải mái đi cháu, ở đây không nghiêm ngặt hay gì đâu. Mà cháu là Hy...Tuyết?
- Dạ vâng ạ. Mà sao chú biết cháu ạ?
- Cô bé suốt ngày Tiểu Vi bám theo từ nhỏ đến giờ sao chú chả biết. Truyện Thám Hiểm
- Gì cơ ạ? Chú Nam à, là cậu ấy cứ bám theo cháu thì có. Cậu thích cười không?
- Rồi rồi là hai đứa bám nhau. À chú là Lệ Nam.
- Chú là Lý Hải Đông.
- Còn chú là...thôi gọi chú là chú Tư như mọi người đi. Các chú đều là bạn của chú Đoàn, ba của Tiểu Vi. Sau này cháu cứ tự nhiên với các chú như Tiểu Vi đi nhé.
- Đúng đó cháu, đừng nhìn chú Tư báo báo mà sợ.
- Hải Đông cậu mới báo ấy!
- Dạ vâng ạ.
- Mà mẹ ơi, bà ngoại với cậu đâu rồi ạ? Còn các chú nữa.
- Cậu đưa bà ngoại đi về rồi con. Các chú cũng có việc nữa.
Mọi người dùng bữa xong, đều ra phòng khách ngồi và dùng bữa nhẹ. Được một lúc, Khả Vi vội kéo Hy Tuyết lên phòng:
- Con với Tiểu Tuyết xin phép lên lầu trước ạ! Ông bà với mọi người ngồi chơi nhé.
- Vậy tí nữa mẹ bảo dì Mai đem sữa lên nhớ uống hết nhé hai đứa.
- Vângg ạ...
- Tiểu Tuyết à, cậu mau nhắm mắt vào đi, tớ đưa cậu lên đây, bảo đảm cậu nhớ đến già luôn.
- Ngã tớ là tớ lôi cả cậu đấy nhá.
- Rồi rồi nhắm mắt vào. Đi thêm mấy bậc nữa thôi, cẩn thẩn. Tèn ten!
Thấy Hy Tuyết đứng im, Khả Vi vui vẻ nói tiếp với vẻ tự hào:
- Sao? Đẹp quá đến nỗi cậu không thốt nên lời chứ gì, biết ngay cậu sẽ thích nơi này lắm mà.
- Ờ...tớ yêu cậu lắm nhưng mà... nay tớ lên nơi này rồi. Lúc đó tớ như này này: Waa... Đẹp quá đi, như trong truyện ấy...Thôi mà, đừng nhìn tớ như vậy chứ, chẳng phải cậu cũng nói tớ có thể đi tham quan mà, sao...
- Tại tôi không ngờ đứa bạn thân hậu đậu của tôi lại có thể lên được đây thôi ạ.
- Thui mà...
- Mà cậu cũng thiệt là, lên rồi sao không bảo tớ, thường ngày cậu hay hào hứng kể tớ nghe lắm mà. Mất hứng ghê ấy!
- À...haha tại tớ quên.
- Thiệt là, mà cậu cũng điêu vừa thôi, ban ngày làm gì đẹp đâu mà bảo như trong truyện.
- Hả?
- Mau ngước lên nhìn nè!
- Oaaa...Bầu trời nay đẹp quá đi, nhiều sao nữa chứ. Đã thế mái nhà có thể ngắm toàn bầu trời luôn nè.
Hy Tuyết vội chạy ra, hai tay bám lên tấm kính. Cái lạnh của buổi tối mùa đông khiến hơi thở làm mờ kính. Điều đó làm cô cứ phải đưa ống tay áo lên lau. Khả Vi tiến đến bên cạnh, tay và lưng chống vào lan can, ngước lên bầu trời, với ánh mắt lonh lanh, cô thì thào nói:
- Đẹp nhỉ? Năm nào vào ngày này cũng vậy hết ấy. Một cảnh mà thoáng nhìn qua thì vài người sẽ cho rằng chỉ là một bầu trời về đêm thôi, ngày nào chả như vậy, nhìn nhiều thì sẽ chán thôi mà. Nhưng đâu biết nếu càng nhìn thì càng như bị cuốn vào mà không muốn rời mắt, như mang theo những ước mơ hoài bão to lớn ngang với vũ trụ ấy. Cậu biết không, nếu là người luôn biết trân trọng thì khi được nhìn những cảnh bầu trời như này có thể giúp giải tỏa bao nhiêu buồn phiền hay nỗi niềm nặng nề trong người. Haizz...
Khả Vi khẽ thở dài như đang muốn trút bỏ những thứ làm cô mệt mỏi. Hy Tuyết quay sang nhìn bạn mình đang mệt mỏi nhưng vẫn cười như muốn tỏ ra mình ổn. Cô muốn lên tiếng an ủi nhưng rồi lại quay lại.
- Àizz.. Khó chịu quá đi! Cứ chắn tầm nhìn của bà đây
- Haha. Vậy cậu đừng thở nữa...Gì? Đừng dùng ánh mắt đấy chứ.
- Tớ mở cửa ra nhá.
- Điên! Chết cóng à? Ba tớ làm mái vòm này bằng thủy tinh để tiện vừa ngắm vừa có thể chắn gió đấy.
- Cậu nói tớ mới nhớ, ban ngày tớ lên là chỉ có xung quanh là thấy có tấm kính thôi.
- Ban ngày phải đóng lại để che nắng chứ. Mà đừng sợ thủy tinh sẽ dễ vỡ tại chất liệu của tấm kính này chắc chắn lắm. Mà cậu ra đấy ngắm cho rõ.
- Ồ là kính thiên văn, lần đầu tớ được ngắm sao bằng cái này luôn á. Thích quá đi!
- Mau lên, hôm nay tớ nghe nói sẽ có nhiều chòm sao xuất hiện lắm, tớ chỉ cho cậu. Mà hình như còn có cả sao băng cơ. Chúng ta cùng ước nhé. Cậu có biết về các chòm sao không? Để tớ nói cậu nghe, tớ là tớ thích nhất là chòm Thiên Hậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất