Chương 24: Chuyện trong nhà ma
Nhưng rồi có một thứ gì trùm lên đầu cô với giọng trầm, nói:
- Là tôi! Cậu sợ cái gì? Tôi không nghĩ bản thân mình đáng sợ như vậy đâu.
Hy Tuyết như được an ủi, cô còn bật khóc to hơn, kéo áo ra, vội ôm chầm lấy Tử Kiều, nấc lên:
- Cậu! Huhu, đáng sợ quá!
Tử Kiều có chút ngơ ngác trước cái ôm bất ngờ ấy, cậu định đưa tay ra đẩy cô nhưng thấy cô sợ như vậy nên thu hồi tay lại, lẩm bẩm:
- Thế mà nãy gan to lắm mà?
Phải một lúc thì cô mới bỏ ra, Tử Kiều cũng quay người muốn đi ra khỏi phòng nhưng được mấy bước thì ngoảnh lại thấy cô ngồi đó trong cơn nấc, còn sợ hãi hình ảnh mà mình đã thấy nên không dám bước đi, cậu bất lực, đưa tay ra:
- Chậc! Cậu mà còn ngồi đó thì tôi mặc kệ đó! Gặp được nhiều người, mà phải người hay không thì tôi không biết đâu nhé. Giờ này chắc không còn khách đâu.
Hy Tuyết hốt hoảng vội chạy lên ôm chặt cánh tay cậu. Đi được một đoạn, cô sững người lại, nói:
- Ấy! Còn Tiểu Vi với Hàn Thiên đâu?
- Tôi không biết! Để gọi xem sao…àizz chết t…à không. ( cậu định nói bậy theo thói quen thì dừng lại)
- Sao vậy?
- Điện thoại hết pin mất rồi! Cậu gọi xem.
- Nhưng mà tớ với Tiểu Vi để ngoài kia rồi. Làm sao đây? Tối như này sao ra?
- Cũng tại thằng đó lúc trưa cứ bắt chơi game nên bây giờ hết pin, đúng là nghiện mà! ( thật ra cậu đang nói mình nhưng lại đổ hết lên đầu Hàn Thiên)
- Không biết họ sao rồi? Hức!
Thấy Hy Tuyết vẫn còn nấc, Tử Kiều có chút khó chịu, cậu quay mặt sang một bên, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, hạ giọng xuống:
- Ngoan, đừng sợ nữa!
Người ta nói đúng: Đáng sợ nhất là khi bầu không khí rơi vào im lặng. Sau câu nói ấy, mọi thứ bỗng im bặt, tiếng nấc cũng không còn mà thay vào đó trong đầu Hy Tuyết chỉ lập đi lập lại câu nói ấy, cô ngạc nhiên khi lần đầu thấy mặt này của cậu khác hẳn với thường ngày. Chưa đợi cô lên tiếng, Tử Kiều đã buông tay, vừa tiến lên trước vừa vội giải thích:
- Tại tiếng nấc của cậu, tôi sợ thu hút nhiều thứ bâu lại thôi, phiền lắm.
- Ồ, xin lỗi nhưng cảm ơn cậu nhiều…nha?
Đang nói, có gì đó nắm cổ chân cô, nhìn xuống thì bỗng nó động đậy, ngước mặt lên nhìn, cô hét toáng lên, Tử Kiều vội quay lại nắm tay cô chạy đi theo lối nhỏ, anh còn nói:
- Không phải sợ, toàn người đóng giả mà.
- Tớ biết nhưng nhìn sợ lắm đó. Ám ảnh tớ mất
Họ cứ như vậy rồi cố tìm mật mã để thoát ra ngoài. Ngoài lối ra, người nhân viên lên tiếng:
- Chúc mừng quý khách đã tìm được lối ra ạ.
- Nè bên trong còn người đó, mấy người mau v…
- Còn ai vậy, Hàn Thiên?
- Ơ, Tiểu Tuyết, cậu ra khi nào vậy?
- Tớ với Tử Kiều ra trước các cậu… lâu rồi, cậu với Hàn Thiên đi cùng nhau luôn à? Mà chân cậu sao vậy?
Tử Kiều ngồi đó, vội đứng dậy quay đi, bật cười sau lời nói của Hy Tuyết. Thấy vậy, Hàn Thiên chạy ra khoác vai cậu:
- Người anh em, Khả Vi nói Hy Tuyết sợ ma mà, sao trông cậu ấy vui vẻ thế? Cậu đi cùng phải không? Không làm cậu ấy sợ chứ?
- Ý gì, nói tớ làm cậu ấy sợ chứ gì? Cười cứ*. Mà sao cậu gà thế, 25 phút mới mò được ra đây ( nói vậy thôi chứ cậu ấy cũng mất 23 phút mới ra được). Rõ ràng có 2 bản đồ tớ với cậu giữ mà?
- Chẳng qua ông đây làm mất thôi.
- Chứ không phải bế người ta nên không xem được à?
- Hả?
- Đừng giả vờ bày bộ mặt ngơ đó, chẳng bao giờ cô ấy bị bong gân còn cậu sẽ dìu lệ khệ như thế đâu nhỉ? Nhìn xem, son cô ấy còn dính trên áo cậu kìa.
- Ể? Đâu, đâu? Lau cho tớ!
- Đúng là có tật giật mình mà! Đoán đúng quá rồi còn gì, đàn ông tinh tế.
- Dám lừa ông đây à, thằng này?
- " Nè các cậu sao thế?"_ Hy Tuyết chạy lại.
- A không có gì đâu. Mà Khả Vi sao rồi?
- Cậu ấy bị nhẹ, thấy nhân viên y tế ở đây nói vậy á, còn bảo là do không di chuyển nhiều nên không nặng lắm. Nhưng mà rõ ràng…
- À đúng rồi, tớ với Khả Vi tìm được 2 lá cờ đó, ta đi đổi quà thôi ( Hàn Thiên vội chen ngang lời nói)
- " Đây cũng có 3 lá"_ Tử Kiều rút ra đưa cho Hàn Thiên.
- Ơ cậu tìm được lúc nào vậy? Tớ có thấy đâu nhỉ?
- Thì tại cậu cứ…( định nói tại cô cứ ôm chặt tay cậu, mắt nhắm chặt thì sao mà thấy được). Thôi có là được, mau đi đổi quà đi, còn cậu đi dìu Khả Vi ra bãi đỗ xe trước, tôi với Thiên đổi xong sẽ theo sau rồi ta đi xem phim, sắp đến giờ chiếu rồi.
- Vậy còn…
- Lần sau ta ngồi, dù gì hôm nay bầu trời cũng không đẹp lắm.
- Ồ, vậy là còn lần sau sao…
Quang cảnh diễn ra trước quầy thu vé xem phim. Tử Kiều băn khoăn nhìn 4 tấm vé trong tay mà cậu đã đặt trước sau khi thấy Khả Vi lúc sáng mua vé vào công viên. Cậu chần chừ định vứt chúng đi bởi đó là vé xem phim ma đang nổi với sự rùng rợn, nhưng rồi lại để ở bàn vì cậu nhớ lại vẻ mặt Hy Tuyết đã sợ như thế nào. Thấy các bạn đang gọi mình, Tử Kiều chạy đến,họ đã chọn ra một bộ phim khác và vui vẻ cùng nhau đi vào rạp. Bộ phim kết thúc, vì đã khá muộn nên họ quyết định không đi ăn tối mà trở về nhà luôn.
- Là tôi! Cậu sợ cái gì? Tôi không nghĩ bản thân mình đáng sợ như vậy đâu.
Hy Tuyết như được an ủi, cô còn bật khóc to hơn, kéo áo ra, vội ôm chầm lấy Tử Kiều, nấc lên:
- Cậu! Huhu, đáng sợ quá!
Tử Kiều có chút ngơ ngác trước cái ôm bất ngờ ấy, cậu định đưa tay ra đẩy cô nhưng thấy cô sợ như vậy nên thu hồi tay lại, lẩm bẩm:
- Thế mà nãy gan to lắm mà?
Phải một lúc thì cô mới bỏ ra, Tử Kiều cũng quay người muốn đi ra khỏi phòng nhưng được mấy bước thì ngoảnh lại thấy cô ngồi đó trong cơn nấc, còn sợ hãi hình ảnh mà mình đã thấy nên không dám bước đi, cậu bất lực, đưa tay ra:
- Chậc! Cậu mà còn ngồi đó thì tôi mặc kệ đó! Gặp được nhiều người, mà phải người hay không thì tôi không biết đâu nhé. Giờ này chắc không còn khách đâu.
Hy Tuyết hốt hoảng vội chạy lên ôm chặt cánh tay cậu. Đi được một đoạn, cô sững người lại, nói:
- Ấy! Còn Tiểu Vi với Hàn Thiên đâu?
- Tôi không biết! Để gọi xem sao…àizz chết t…à không. ( cậu định nói bậy theo thói quen thì dừng lại)
- Sao vậy?
- Điện thoại hết pin mất rồi! Cậu gọi xem.
- Nhưng mà tớ với Tiểu Vi để ngoài kia rồi. Làm sao đây? Tối như này sao ra?
- Cũng tại thằng đó lúc trưa cứ bắt chơi game nên bây giờ hết pin, đúng là nghiện mà! ( thật ra cậu đang nói mình nhưng lại đổ hết lên đầu Hàn Thiên)
- Không biết họ sao rồi? Hức!
Thấy Hy Tuyết vẫn còn nấc, Tử Kiều có chút khó chịu, cậu quay mặt sang một bên, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, hạ giọng xuống:
- Ngoan, đừng sợ nữa!
Người ta nói đúng: Đáng sợ nhất là khi bầu không khí rơi vào im lặng. Sau câu nói ấy, mọi thứ bỗng im bặt, tiếng nấc cũng không còn mà thay vào đó trong đầu Hy Tuyết chỉ lập đi lập lại câu nói ấy, cô ngạc nhiên khi lần đầu thấy mặt này của cậu khác hẳn với thường ngày. Chưa đợi cô lên tiếng, Tử Kiều đã buông tay, vừa tiến lên trước vừa vội giải thích:
- Tại tiếng nấc của cậu, tôi sợ thu hút nhiều thứ bâu lại thôi, phiền lắm.
- Ồ, xin lỗi nhưng cảm ơn cậu nhiều…nha?
Đang nói, có gì đó nắm cổ chân cô, nhìn xuống thì bỗng nó động đậy, ngước mặt lên nhìn, cô hét toáng lên, Tử Kiều vội quay lại nắm tay cô chạy đi theo lối nhỏ, anh còn nói:
- Không phải sợ, toàn người đóng giả mà.
- Tớ biết nhưng nhìn sợ lắm đó. Ám ảnh tớ mất
Họ cứ như vậy rồi cố tìm mật mã để thoát ra ngoài. Ngoài lối ra, người nhân viên lên tiếng:
- Chúc mừng quý khách đã tìm được lối ra ạ.
- Nè bên trong còn người đó, mấy người mau v…
- Còn ai vậy, Hàn Thiên?
- Ơ, Tiểu Tuyết, cậu ra khi nào vậy?
- Tớ với Tử Kiều ra trước các cậu… lâu rồi, cậu với Hàn Thiên đi cùng nhau luôn à? Mà chân cậu sao vậy?
Tử Kiều ngồi đó, vội đứng dậy quay đi, bật cười sau lời nói của Hy Tuyết. Thấy vậy, Hàn Thiên chạy ra khoác vai cậu:
- Người anh em, Khả Vi nói Hy Tuyết sợ ma mà, sao trông cậu ấy vui vẻ thế? Cậu đi cùng phải không? Không làm cậu ấy sợ chứ?
- Ý gì, nói tớ làm cậu ấy sợ chứ gì? Cười cứ*. Mà sao cậu gà thế, 25 phút mới mò được ra đây ( nói vậy thôi chứ cậu ấy cũng mất 23 phút mới ra được). Rõ ràng có 2 bản đồ tớ với cậu giữ mà?
- Chẳng qua ông đây làm mất thôi.
- Chứ không phải bế người ta nên không xem được à?
- Hả?
- Đừng giả vờ bày bộ mặt ngơ đó, chẳng bao giờ cô ấy bị bong gân còn cậu sẽ dìu lệ khệ như thế đâu nhỉ? Nhìn xem, son cô ấy còn dính trên áo cậu kìa.
- Ể? Đâu, đâu? Lau cho tớ!
- Đúng là có tật giật mình mà! Đoán đúng quá rồi còn gì, đàn ông tinh tế.
- Dám lừa ông đây à, thằng này?
- " Nè các cậu sao thế?"_ Hy Tuyết chạy lại.
- A không có gì đâu. Mà Khả Vi sao rồi?
- Cậu ấy bị nhẹ, thấy nhân viên y tế ở đây nói vậy á, còn bảo là do không di chuyển nhiều nên không nặng lắm. Nhưng mà rõ ràng…
- À đúng rồi, tớ với Khả Vi tìm được 2 lá cờ đó, ta đi đổi quà thôi ( Hàn Thiên vội chen ngang lời nói)
- " Đây cũng có 3 lá"_ Tử Kiều rút ra đưa cho Hàn Thiên.
- Ơ cậu tìm được lúc nào vậy? Tớ có thấy đâu nhỉ?
- Thì tại cậu cứ…( định nói tại cô cứ ôm chặt tay cậu, mắt nhắm chặt thì sao mà thấy được). Thôi có là được, mau đi đổi quà đi, còn cậu đi dìu Khả Vi ra bãi đỗ xe trước, tôi với Thiên đổi xong sẽ theo sau rồi ta đi xem phim, sắp đến giờ chiếu rồi.
- Vậy còn…
- Lần sau ta ngồi, dù gì hôm nay bầu trời cũng không đẹp lắm.
- Ồ, vậy là còn lần sau sao…
Quang cảnh diễn ra trước quầy thu vé xem phim. Tử Kiều băn khoăn nhìn 4 tấm vé trong tay mà cậu đã đặt trước sau khi thấy Khả Vi lúc sáng mua vé vào công viên. Cậu chần chừ định vứt chúng đi bởi đó là vé xem phim ma đang nổi với sự rùng rợn, nhưng rồi lại để ở bàn vì cậu nhớ lại vẻ mặt Hy Tuyết đã sợ như thế nào. Thấy các bạn đang gọi mình, Tử Kiều chạy đến,họ đã chọn ra một bộ phim khác và vui vẻ cùng nhau đi vào rạp. Bộ phim kết thúc, vì đã khá muộn nên họ quyết định không đi ăn tối mà trở về nhà luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất