Đế Vương

Chương 3: Xuất chinh

Trước Sau
Kì Huyên hai lần từ chối gặp Liễu phi, tin tức đương nhiên đã mau chóng rơi vào tai thái hậu, thái hậu nghe cung nữ nhẹ giọng bẩm báo bên tai, cau mày.

“Hoàng thượng mấy ngày nay nghỉ ngơi ở đâu?” Thái hậu thản nhiên mở miệng hỏi, cung nữ nhẹ giọng đáp: “Bẩm thái hậu nương nương, Hoàng thượng nghỉ ngơi ở Triêu Dương cung ạ.”

“Trường Hòa nói như thế nào?” Thái hậu lại hỏi, cung nữ do dự một hồi, kiềm nén sợ hãi trong lòng, mở miệng đáp: “Bẩm thái hậu nương nương, Trường Hòa bị Hoàng thượng trục xuất khỏi tẩm điện, nói rằng từ nay về sau nếu chưa được truyền triệu thì không được nhập điện.”

“Hắn phạm phải lỗi gì?” Thái hậu nghe vậy, lạnh lùng mở miệng hỏi.

“Bẩm thái hậu nương nương, Trường Hòa ngự tiền thất nghi (*).” Cung nữ buông một câu, chợt nghe thái hậu nương nương hừ lạnh một tiếng, “Ngự tiền thất nghi? Hừ, hảo một cái ngự tiền thất nghi, ai gia thật muốn hỏi, hắn như thế nào lại thất nghi.”

(*) 御前失仪: tạm dịch là thất lễ với vua.

Cung nữ thấy thái hậu hừ lạnh liền ngay lập tức quỳ rạp trên đất, mãi đến lúc thái hậu kêu đứng lên, mới dám chậm rãi đứng dậy, tiếp theo chợt nghe thái hậu nói: “Đi, truyền ý chỉ của ai gia, mang Trường Hòa đến đây.”

“Tuân lệnh.” Cung nữ cung kính làm theo, đợi cho cung nữ rời khỏi Phượng Nghi cung, thái hậu vẫn tức giận, nàng đập một phát xuống tay vịn ghế dựa, lẩm bẩm: “Cánh cứng rồi muốn bay phải không?!”

Thái hậu gọi Trường Hòa đến nói chuyện, Kì Huyên là người biết trước tiên, từ sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm, chính là càn quét Triêu Dương cung một lượt, đem toàn bộ ‘đinh’ rút bỏ hết.

Sau đó gậy ông đập lưng ông, Phượng Nghi cung của thái hậu, cũng bị hắn gài người vào, Phượng Nghi cung có xảy ra chuyện gì, đều có người báo cho hắn tường tận.

Vì vậy hắn sai nội thị thân cận dẫn Trường Hòa và cung nữ kia đi một chuyến, đến Phượng Nghi cung, hướng thái hậu giải thích một tiếng, rốt cuộc Trường Hòa tại sao lại phạm lỗi.

Thái hậu nhìn thấy nội thị thân cận của Kì Huyên thì âm thầm nhíu nhíu mày, nội thị hướng thái hậu cung kính thỉnh an hành lễ, thái hậu thản nhiên liếc đối phương một cái, đưa chén trà lên miệng uống một ngụm, một lúc sau mới phất tay áo kêu đứng dậy.

“Nói đi, Trường Hòa phạm phải lỗi gì?” Thái hậu mở miệng hỏi.

“Khởi bẩm thái hậu nương nương, Hoàng thượng nói, Trường Hòa phạm thượng, không phân biệt tôn ti, không xem trọng kỷ luật, đáng ra phải đánh chết, nhưng Hoàng thượng niệm tình Trường Hòa là người từ Phượng Nghi cung, cho nên phá lệ khai ân, để lại mạng cẩu cho Trường Hòa.” Nội thị cung kính nói.

Mỗi lần nội thị nói ra một tội trạng, sắc mặt thái hậu lại càng lạnh hơn một bậc, đợi cho nội thị nói xong, sắc mặt thái hậu đã sớm xanh mét. Nàng trầm giọng tức giận nói, “Trường Hòa lớn mật, tha xuống đánh đến chết cho bổn cung.”

Chúng cung nữ trong Phượng Nghi cung cúi gằm mặt, nghe tiếng Trường Hòa bị tha đi vẫn đang kêu rên cầu xin tha thứ, mi mắt cũng không dám động chút nào. Đợi trong điện an tĩnh lại, thái hậu mới nói: “Ai gia mệt mỏi, ngươi về đi.”

“Tuân mệnh.” Nội thị của Kì Huyên lui ra ngoài, trở lại Triêu Dương cung, đi về phía Kì Huyên phục mệnh.



“Như thế nào?” Kì Huyên ngồi ở thư phòng trong Triêu Dương cung, tay cầm bút chu sa phê tấu chương.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thái hậu nương nương đã phạt trượng Trường Hòa.” Nội thị cung kính đáp.

“Không đánh chết thì chẳng khác nào tát vào mặt nàng, phạt trượng cũng chính là đã đánh thẳng vào mặt nàng rồi, xem ra mẫu hậu lần này tức giận đến mất lý trí rồi.” Kì Huyên thản nhiên nói, cung nữ cùng nội thị trong thư phòng không hề chớp mắt, sắc mặt cũng không biến.

Người ở thư phòng đều là người có năng lực, tất cả đều được Kì Huyên tuyển chọn kĩ lưỡng, hắn đã bị lừa một lần, đương nhiên có thể quản Triêu Dương cung cẩn thận, bất luận là một con ruồi bọ cũng không thể lọt vào.

Chuyện của Trường Hòa lần này, thái hậu phải chịu thua hắn, trong lòng nhất định sẽ không hề thoải mái, hắn cùng thái hậu tuy rằng không trở mặt rõ ràng, bất quá hắn cũng không định tiếp tục giả làm đứa con ngoan nữa.

Dù sao thái hậu cũng không cần hiếu tâm của hắn, hắn cũng không cần phải vội chọc giận người này, nói đến kiếp trước, mấy năm sau thái hậu cũng sẽ trở mặt thôi, hắn tạm thời cứ để nàng thoải mái, mai này tính sau.

Hiện tại chuyện hắn nên phiền não là việc Yến tướng quân thỉnh chiến. Bởi vì đế vương tiền nhiệm của Đại Kì băng hà, năm ấy hắn theo lệ mà dễ dàng ngồi vào vương vị, các quốc gia lân cận lại ngửi thấy cơ hội tốt, vậy nên mới như hổ rình mồi, muốn nhân cơ hội đánh hạ vương triều Đại Kì.

Từ khi hắn đăng cơ tới nay, biên cảnh đã liên tiếp bị xâm chiếm, nếu không đánh trả, chẳng khác nào để mặc các quốc gia khác nói vương triều Đại Kì của hắn nhu nhược. Chỉ có điều, chuyện nên phái ai đi, hắn vẫn chưa có chủ ý nào.

Kiếp trước, trận này là do Yến tướng quân tiên phong, lúc đó, Yến tướng quân mang theo Yến Quy, thay hắn trấn thủ biên cảnh vương triều Đại Kì, khiến các quốc gia khác không dám tái xâm phạm.

Chính là Yến tướng quân đã vì nước hy sinh trong những năm đó. Sau đó Yến Quy dẫn dắt binh lính bao vây quân địch, đem tướng lĩnh quân địch trảm vu mã hạ, chiến một trận vang danh, cứ như vậy y trở thành tướng quân thiếu niên của vương triều Đại Kì.

Nếu lúc này hắn vẫn phái Yến tướng quân đi, như vậy hắn cùng Yến Quy phải từ biệt mấy năm, hơn nữa Yến Quy lại lần nữa mất đi phụ thân. Song nếu không phái Yến tướng quân đi, như vậy Yến Quy sao có thể lập chiến công?

Từ sau khi nhận ra phó tướng chính là Yến Quy, hắn liền có ý đề bạt đối phương, nhưng nếu thật sự muốn trọng dụng đối phương, hắn không thể không buông tay, Yến Quy không phải văn thần, không thể bị bó buộc tại triều đình được.

Cuối cùng, Kì Huyên quyết định ưng thuận lời thỉnh chiến của Yến tướng quân, bút chu sa hạ vài nét, sau đó dường như sợ bản thân đổi ý, hắn nhanh chóng đưa nội thị chồng tấu chương đã phê duyệt kỹ càng.

Nội thị đem tấu chương thu lại rồi rời đi, Kì Huyên ngồi trên long ỷ, thiếu chút nữa đã ngăn nội thị kia lại, kết quả là sau một giây do dự, nội thị đã rời khỏi thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, Kì Huyên phong Yến tướng quân thành Viễn Đại tướng quân, lệnh Yến tướng quân dẫn binh tới biên cảnh, bảo vệ cho quốc thổ Đại Kì. Ba ngày sau, trước khi đại quân xuất chinh, sẽ cử hành một nghi lễ tế Nha Kì, hắn sẽ tự mình trao tặng lễ vật cho tướng quân.

Kì Huyên đứng trên tường thành, nhìn thấy Yến tướng quân suất lĩnh đại quân rời đi, đồng thời cũng thấy Yến Quy, Yến Quy ngồi trên lưng ngựa, đưa lưng về phía hắn chậm rãi đi xa.

Cho đến khi nhìn không thấy Yến Quy nữa, Kì Huyên mới thu hồi tầm mắt, xoay người xuống tường thành trở lại cung. Hắn nghĩ, Yến Quy, trẫm cho ngươi thời gian ba năm, ba năm sau ngươi phải về đến vương thành, trở lại bên người trẫm.



Đại quân sau ba tháng rời đi, Kì Huyên thu được tin chiến thắng, Yến tướng quân đánh trận đầu thắng trận, khi cả triều đình đều vui mừng khôn xiết, Kì Huyên chỉ đơn giản thản nhiên nở nụ cười.

Chín tháng sau, người thứ hai đưa tin chiến thắng ra roi thúc ngựa trở về, Yến tướng quân lần thứ hai đánh bại quân địch, đuổi sạch đối phương ra khỏi lãnh thổ Đại Kì. Kì Huyên biết, năng lực của Yến tướng quân cùng Yến Quy không chỉ có thế, hiện tại mới là điểm bắt đầu uy danh của Yến gia quân.

Hai năm nữa, Yến tướng quân dẫn đội thiết kỵ của vương triều Đại Kì, không chỉ thu phục được quốc thổ, còn làm cho địch nhân không dám tới xâm phạm. Uy danh Yến gia quân, ở biên cảnh không người không biết, không người không hiểu.

Hai năm này, quan hệ của Kì Huyên cùng thái hậu càng căng thẳng hơn, thái hậu vẫn muốn can thiệp vào chuyện hậu cung cùng con nối dòng của hắn, Kì Huyên lại cự tuyệt cho đối phương nhúng tay, còn có, một năm trước đem Liễu phi biếm vào lãnh cung.

Hắn biết Liễu phi trăm phương nghìn kế muốn được hắn sủng hạnh, điều đó lại làm hắn mất đi hứng thú với Liễu phi, hơn nữa, đối phương còn là người của thái hậu, đủ cho hắn tuyệt đối không muốn đụng đến đối phương.

Cho nên hắn tìm một cơ hội, tương kế tựu kế nói Liễu phi kê đơn hại hắn, sau đó coi đây là lý do, đem đối phương nhốt vào lãnh cung. Sau đó lại lấy lý do dùng phải dược kia mà thân thể suy nhược, cần hảo hảo tĩnh dưỡng, không nên hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) quá độ, hủy bỏ tuyển tú.

Hắn liên tiếp ra chiêu như vậy, làm thái hậu bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa đến kịp để giúp Liễu phi, lại bởi vì tuyển tú bị hủy bỏ mà không thể lựa chọn thêm nữ tử để gài vào hậu cung của Kì Huyên được nữa.

Thêm ngự y đích chẩn đoán bệnh cho Kì Huyên cũng nói y hệt, làm thái hậu cũng vô pháp phản bác, không thể không quan tâm đến thân thể Hoàng thượng mà ép người ta hành phòng được. Hơn nữa Kì Huyên hiện tại tuổi tác không lớn, thái hậu cũng chỉ có thể kiềm chế quyết tâm, chờ đối phương dưỡng tốt thân thể rồi tính sau.

—– Một lần dưỡng bệnh của Kì Huyên kéo dài hai năm, năm nay hắn mười bảy, càng ngày càng thành thục ổn trọng hơn trước, tuy rằng trên mặt khó tránh khỏi còn mang chút ngây ngô, nhưng đã qua hai năm, giờ phút này hắn đã sớm khiến cho người khác không dám khinh thị.

Rất nhiều trọng thần trong triều, ngay từ đầu kỳ thật trong lòng nhiều ít đều ôm thái độ không tín nhiệm, dù sao đế vương mới chỉ mười lăm tuổi, thế nhưng bọn họ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, chỉ qua hai năm, đế vương lại dần lột xác trưởng thành rõ ràng như vậy.

Kì Huyên của hiện tại, chỉ dựa vào khí thế đã có thể làm cho người ta nói không ra lời, khi hắn biểu hiện thái độ lãnh đạm, đại thần dưới triều không ai dám thốt lời nào. Nếu lại hừ lạnh một cái, hoặc chỉ cần một ánh mắt thôi, các đại thần cũng đã run sợ trong lòng.

Kỳ thật khí thế của Kì Huyên, không phải từ hai năm này mà ra, mà do linh hồn kiếp trước để lại, là do cả kiếp trước tôi luyện mười năm mà thành. Tâm trí cùng tinh thần của hắn, đã là của nam tử hai mươi lăm tuổi, lại trải qua huyết chiến nơi chiến trường, phát ra uy phong, đương nhiên không thể so sánh nổi.

Sau khi hắn tỉnh lại, còn có thể thu liễm khí thế, giả vờ làm một thiếu niên mười lăm tuổi, đợi hắn đem nhổ hết đinh trong mắt xong, chỉnh đốn Triêu Dương cung một phen, sau đó, hắn dần dần khôi phục tâm tính như trước đây.

Bất quá hắn cũng không dám thay đổi nhiều, dùng thời gian hai năm, từng chút từng chút chậm rãi thay đổi, cuối cùng thành thiếu niên đế vương trong mắt mọi người hiện tại.

Hai năm này, trong triều cũng có ít nhiều rung chuyển, Kì Huyên đề bạt rất nhiều người mới, tuy rằng vị trí Tể tướng vẫn không nhúc nhích, bất quá tín nhiệm của hắn với Tể tướng, đã không còn như trước đây nữa.

Phụ thân của Phàn Trọng cũng mơ hồ có cảm giác, đế vương trẻ tuổi dần dần không cần đến mình nữa, hơn nữa hắn còn cảm giác được, đế vương đang phân tán quyền của mình đi. Vương triều Đại Kì từ trước tới nay, đều chỉ có một Tể tướng, nhưng giờ đây đã có chút thay đổi, Kì Huyên đã thiết lập thêm một người nữa.

Tuy rằng phụ thân Phàn Trọng vẫn là kẻ dưới một người trên vạn người, nhưng vốn là một người độc quyền, thế nhưng lại một phân thành hai, từ nay về sau, Tể tướng của Đại Kì có đến hai người cùng thủ, tên cũng sửa lại là hữu tướng cùng tả tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau