Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 38: Được Diệu Linh Vương tử tìm thấy (Hợp Hoan Cổ)
Editor: camanlwoibieng
---------------%-----------------
Trưởng thôn Đoàn Hằng và các mỹ nhân khác cùng nhau đến khuyên nhủ, hơn nữa Độc Cô Ly còn nắm chặt tay Lý Thanh Vân, lúc này mới khiến sự tức giận của Lý Thanh Vân từ từ tiêu biến.
Chỉ là khó tránh khỏi tức đến muốn ngất xỉu.
Hắn tùy ý để Độc Cô Ly kéo trở về. Dân làng ngồi xuống, bắt đầu nhiệt tình an ủi. Đối với Đoàn gia thôn mà nói, "Cửu Nhi" mới là quan trọng nhất. Các đời thánh nữ thánh tử đều là trân bảo được nuôi dưỡng trong tộc, nâng ở trong lòng bàn tay che chở chỉ sợ hỏng. Nhất là thánh tử ngàn năm khó gặp, phải biết rằng huyết sắc Phượng Hoàng đồ đằng của Mỹ Nhân tộc không phải tùy tiện chọn một người là có thể truyền thừa.
Độc Cô Ly vươn năm ngón tay thon dài vững vàng giữ cổ tay Lý Thanh Vân. Lực đạo của y rất lớn, sợ lang quân câm Cửu Nhi này trong cơn tức giận lại chạy mất. Căn cứ vào một chút tình cảm vi diệu, giọng nói Độc Cô Ly có chút trầm xuống: "Cửu Nhi công tử, nếu tại hạ có chỗ nào mạo phạm, xin ngươi thứ lỗi."
Ngữ khí ôn hòa, thong dong bình tĩnh. Chỉ có người hiểu rõ y mới biết, Độc Cô Ly có thể chủ động quan tâm người khác, đó là chuyện không đúng nhất.
Đuôi mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, hắn nhìn Độc Cô Ly, thấy y một thân áo vải, băng gạc trắng quấn quanh mắt, tóc mực xõa xuống, khó che giấu đi tư chất hơn người, vô song như trăng, thanh tuấn tuyệt thế. Tính khí hắn lại tiêu tan một chút.
Hắn nắm lấy tay Độc Cô Ly.
Khi tay "Cửu Nhi" phủ lên năm ngón tay của y, Độc Cô Ly có thể cảm giác được đầu ngón tay mềm mại của thiếu niên kia, xúc cảm làm cho người ta tê dại từng đợt, một đạo dị hương xông vào mũi, rõ ràng chỉ là đơn giản chạm vào, nhưng hết lần này đến lần khác làm cho người ta toàn thân bốc cháy. Một cỗ mộng sắc xinh đẹp quen thuộc lại lần nữa ập tới.
Độc Cô Ly nghĩ thầm: Hắn thật sự rất dễ dỗ, tuy có chút ngang ngược, nhưng lại nhiều hơn vài phần đáng yêu không dễ phát hiện.
Đám người Đoàn Hằng cũng phát hiện ra không khí mập mờ không bình thường giữa hai người.
Thần sắc ông lạnh lùng: "Độc Cô công tử, ngược lại bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi và Cửu Nhi đến tột cùng là có quan hệ gì?"
Sắc mặt Độc Cô Ly hơi khựng lại, đáp: "Cửu Nhi đối với ta, có ân cứu mạng."
Y đem cuộc đảo chính vây bắt ở Vân Hồ Sơn, chuyện mình bị Lý Hoằng cùng Lục Hoa đuổi giết nói cho người Đoàn gia thôi nghe, sau đó đem chuyện mình và "Cửu Nhi" gặp nhau, lược bỏ một ít chuyện không thể nói thành lời đi, bình thản kể qua một lượt.
Trưởng thôn Đoàn Hằng sắc mặt ngưng trọng: "Thật sự là như thế?"
"Thiên chân vạn xác*." Độc Cô Ly thần sắc đoan chính, giống như quân tử khiêm tốn tuân thủ lễ giáo.*chắc chắn là thật, đúng 100%
Đoàn Sơ Liễu là nữ tử, tâm tư linh hoạt mẫn cảm, sức quan sát cực mạnh, cô vừa lên tiếng đã nói trúng tim đen, "Cửu Nhi thích ngươi, rất thích ngươi rất thích ngươi. Độc Cô công tử, ngươi có thể nhận ra được không?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi kinh ngạc, lại nghe Đoàn Sơ Liễu tiếp tục nói, "Lúc yêu một người, hành vi cử chỉ, ánh mắt động tác của hắn, đều xoay quanh người hắn yêu."
"Nghe Độc Cô công tử nói, Cửu Nhi có ân cứu mạng với ngươi? Vậy ngươi dự định báo đáp ân cứu mạng này của Cửu Nhi như thế nào?"
Gió lẳng lặng thổi qua, nhấc lên một bầu không khí quỷ dị nhưng không hiểu sao lại hài hòa.
Độc Cô Ly trầm mặc thật lâu, nói: "Ta biết ý tứ của Liễu Nhi cô nương. Chỉ là trước đây, ta không thể xác định được mình có thích nam nhân hay không."
Lý Thanh Vân không hề bất ngờ khi Độc Cô Ly trả lời như vậy. Thay vào đó, hắn thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Sơ Liễu từng bước dụ dỗ: "Độc Cô công tử không rõ mà thôi, hoặc có lẽ là do chưa gặp được người kia." Cô lấy ra tấm gương phản diện để giảng giải, "Bạo quân Ung Quốc Lý Thanh Vân thủ đoạn quá mức cấp tiến, hắn là người dã tâm cực lớn, thủ đoạn độc ác. Hành vi khác xa một trời một vực với Độc Cô công tử. Cho nên ngươi không phải chán ghét nam nhân, chỉ là chán ghét Lý Thanh Vân mà thôi."
"..." Lý Thanh Vân giận dữ trừng mắt nhìn Đoàn Sơ Liễu.
"Nhưng Cửu Nhi trông rất xinh đẹp, tính cách thiện lương, tuy không biết nói chuyện, nhưng lại đợi ngươi không rời, dù ngươi bị mù hai mắt, chân què, hắn cũng chưa từng bỏ rơi ngươi. Hắn còn là thánh tử Mỹ Nhân tộc ta... Sinh ra là Mỹ Nhân tộc, có được mị cốt trời sinh. Có bao nhiêu người nam nhân muốn giao hoan với tộc nhân của chúng ta? Cửu Nhi nào có thể bạc đãi ngươi?"
Đoàn Sơ Liễu liệt kê vô số chỗ tốt của Lý Thanh Vân. Không, tinh tế mà nói, hẳn là vẽ lung tung ra ưu điểm thuộc về Cửu Nhi. Bởi vì trước đó, cô căn bản không biết Cửu Nhi.
Mỗi người trong Mỹ Nhân tộc đều muốn che đậy khuyết điểm, nhất là khi đối đãi với thánh tử, càng có thể đem hắn nâng lên tận trời. Cho dù tính tình Cửu Nhi kém cỏi hơn nữa, cho dù Cửu Nhi có nhiều khuyết điểm hơn nữa, chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, thì Cửu Nhi chính là trời và bọn họ đều cảm thấy đó là chuyện nên làm.
Lý Thanh Vân cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn nhìn về phía Độc Cô Ly, thấy thần sắc y nhàn nhạt, lông mi thanh tú, không biết có bị lời nói của Đoàn Sơ Liễu đả động hay không.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Ly mới nói: "Liễu Nhi cô nương nói phải."
"!"
Lý Thanh Vân chợt nhìn Độc Cô Ly.
Đoàn Sơ Liễu ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, ghé vào bên tai hắn nói: "Cửu Nhi rụt rè một chút, ta biết ngươi thích người ta, nhìn tỷ tỷ đây, chắc chắn sẽ giúp ngươi."
"..." Nói xấu ta xong, lại nói điểm tốt của ta(clone). Ta nên cảm ơn ngươi?
Đoàn Hằng ho lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Đoàn Sơ Liễu một cái, ý tứ cảnh cáo.
Đoàn Sơ Liễu vội vàng đứng dậy, lui sang một bên.
Cuối cùng, Độc Cô Ly cũng chỉ thản nhiên nói: "Ta sẽ cân nhắc."
Lý Thanh Vân: "..."
Độc Cô Ly nói: "Hành tung của ta, hy vọng mọi người không tiết lộ ra ngoài, thuận tiện giúp ta tìm một người, nói cho bọn họ biết ta ở chỗ này."
"Không thành vấn đề. Không biết Độc Cô công tử muốn chúng ta tìm ai đây? Đoàn Hằng hỏi.
"Bạch Cảnh Sách."
Độc Cô Ly bình thản nói.
Đoàn Khanh Khanh đột nhiên mở to hai mắt: "Ai??"
Tất cả các mỹ nhân đều đỏ mắt.
Đoàn Hằng sắc mặt không vui: "Nhị gia Bạch gia, thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ-- Bạch Cảnh Sách?"
"Đúng vậy."
Đoàn Hằng lạnh lùng nói: "Gia tộc diệt toàn bộ tộc ta, chính là gia chủ hiện tại của Bạch gia. Bạch Mục Nguyên. Hắn khổ sở yêu luyến một vị Mỹ Nhân của tộc ta không được, vì yêu sinh hận, liền làm ra loại chuyện này..."
"Bạch Cảnh Sách, chính là con thứ của Bạch Mục Nguyên."
Đoàn Khanh Khanh tức giận nói: "Chúng ta không chào đón người Bạch gia!"
"Ta hiểu rồi. Không cưỡng cầu các vị nữa, vậy giúp ta đem phong thư đưa ra ngoài là được." Độc Cô Ly nói.
Sắc mặt Đoàn Hằng hòa hoãn một chút: "Việc nhỏ này vẫn có thể giúp được."
----------------%----------------
Lúc Lý Thanh Vân đỡ Độc Cô Ly trở về phòng thu dọn, còn đang suy nghĩ chuyện của Bạch Cảnh Sách.
Trong cốt truyện nguyên bản, Bạch Cảnh Sách là công thứ n, cũng là thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ, hắn đối với nhân vật chính thụ yêu mà không được. Sau này hắn còn tham dự hai cuộc chính biến Ung Quốc, một thanh cung tiễn, suýt chút nữa lấy mạng Lý Thanh Vân.
Sắc mặt Lý Thanh Vân vẫn như cũ không vui.
Độc Cô Ly tất nhiên phát hiện.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, đúng lúc cũng có thể nói một chút chuyện không tiện nói với người ngoài.
"Lời bọn họ nói là thật sao?" Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, trước mắt người bị mù là một mảnh tối tăm không thể thấy vật, chỉ có hơi thở ấm áp, xúc cảm trên tay cùng nhịp tim đập truyền đến từ người bên cạnh, mới là sự tồn tại chân thực nhất.
"?" Lý Thanh Vân đỡ Độc Cô Ly ngồi xuống giường.
Hắn lấy nước tới, cầm thuốc và băng gạc Sơ Liễu cô nương đưa đến, ở trước người Độc Cô Ly, ôn nhu cẩn thận giúp y cởi băng gạc, lại tiếp tục lấy một cái mới quấn vào.
"Liễu Nhi cô nương nói, ngươi thích ta." Độc Cô Ly nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối nồng đậm, chỉ có hương thơm diễm lệ đến từ người phía trước thấm vào trong mũi, y thậm chí còn phát họa trong đầu dáng người mảnh khảnh kia, cùng với bộ dáng chuyên chú của thiếu niên.
Độc Cô Ly biết mình nghĩ như vậy quá nguy hiểm, cũng không đúng. Y từ trước đến nay luôn làm điều đúng đắn. Nhưng Cửu Nhi chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi, hắn không phải quan to hiển quý, không phải vương công quý tộc, không có bất kỳ tâm cơ cùng đọ sức nào.
Y thân là Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc, chỉ có thể thấy nữ nhân Hoàng gia tranh giành ngôi vị Hoàng hậu, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, các đại thần lục đục nội bộ,... Nó rất bẩn, cũng rất ô ếu, chính là vì thấy nhiều, nên mới càng hiểu rõ, y chán ghét những thứ này.
Cho nên, y mới lấy thân phận một người ngoài cuộc trên cao nhìn xuống thế gian tranh đoạt.
Loạn thế xuất hiện, giữa các nước khác cuồn cuộn sóng ngầm.
Độc Cô Ly nên vĩnh viễn một thân một mình, lấy một thân trong sạch ngồi xem hổ đấu, thời điểm thích hợp thì bày ra kế hoạch, thao túng các quân cờ trong thiên hạ, cân bằng tất cả các nước ở Cửu Châu, như vậy mới không tính là phụ sự kỳ vọng của ân sư.
Độc Cô Ly không màng danh lợi, chưa hề nhập cuộc, cũng tuyệt đối sẽ không nhập cuộc.
Nhưng mà, y thật sự có nghĩ tới cuộc sống bình thường thoải mái nhàn hạ sau khi ẩn thế, không hỏi thế sự, không tham dự chiến tranh. Làm một người nhàn vân dã hạc*, nhàn rỗi phong nguyệt, đánh đàn uống rượu.*sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự
Giống như Đoàn Gia Thôn vậy.
Ở cùng Cửu Nhi, kết hợp với lai lịch bình thường của Cửu Nhi, cho Độc Cô Ly loại hy vọng muốn sống ẩn cư chốn sơn lâm thần tiên này.
Trong nháy mắt đó, suy nghĩ Độc Cô Ly phát tán rất xa. Lý Thanh Vân sao lại không biết?
Hắn thay băng gạc cho Độc Cô Ly xong, bình tĩnh nhìn Độc Cô Ly, há miệng muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra một câu khàn khàn: "A..."
Lý Thanh Vân nắm lấy tay Độc Cô Ly, viết vào lòng bàn tay y---
[Thích ngươi.]
Nơi lòng bàn tay truyền đến ngứa ngáy, làm Độc Cô Ly tâm thần khẽ động.
Tựa như Trang Chu mộng hồ điệp*, tựa như Phù Dung sớm nở tối tàn... Tựa như mộng ảnh hoa trong gương trăng trong nước... Giờ khắc này tình ý nồng đậm, cùng ảo mộng qua đầu trong phút chốc ập tới. Làm cho tình ý của hai người trong phòng bắt đầu dao động, lần này, không chỉ có Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly đáp lại, chỉ chốc lát sau... Độc Cô Ly liền cầm tay thiếu niên câm trời sinh mỹ mạo thiện lương trong tưởng tượng của y kéo lại, vươn tay tìm kiếm đôi môi mềm mại của người nọ, chậm rãi bao trùm lấy.
Y cướp lấy khí tức Cửu Nhi trong lòng, ngửi thấy mùi thân thể từ Cửu Nhi, cảm thụ được vòng eo mảnh khảnh của Cửu Nhi.
Lý Thanh Vân đem mặt tựa vào vai Độc Cô Ly, tóc mực lay động, môi đỏ khẽ nhếch, hô hấp hơi dồn dập.
Hắn cảm nhận được một chút đáp lại từ Độc Cô Ly, chính là một chút đáp lại này, làm cho hắn ý loạn tình mê, trầm mê trong nụ hôn.
Trang Chu mộng hồ điệp là hư ảo, Phù Dung sớm nở tối tàn là ngắn ngủi--
Thiếu niên câm bình thường thiện lương tốt đẹp - Cửu Nhi, tuy rằng tốt đẹp, nhưng cũng giống như hoa trong gương trăng trong nước đều là giả dối.
Độc Cô Ly ôm lấy Cửu Nhi, từng chút từng chút phác họa ra tương lai thần tiên quyến lữ, nhàn vân dã hạc, lặng lẽ ẩn cư cuộc sống bình thường.
Lý Thanh Vân chỉ một thoáng trầm mê.
Chỉ trong một nén hương, hắn liền thanh tỉnh.
Ánh mắt hắn ẩm ướt, một giọt lệ theo mặt trượt xuống.
Cửu Nhi là giả, vốn không tồn tại.
Chỉ có Lý Thanh Vân là thật.
Nhưng... Độc Cô Ly vĩnh viễn chỉ thích "Cửu Nhi", một bóng dáng, một giấc mộng xa xôi, một người căn bản không thể tồn tại.
Những giấc mộng này tuy bình thường mà tuyệt đẹp.
Lý Thanh Vân là một người mạnh như vậy, là người kiêu ngạo như vậy, là người có dã tâm lớn như vậy,... Thứ Độc Cô Ly muốn hắn toàn bộ đều không cho được.
"Cửu Nhi, ngươi lại khóc rồi." Độc Cô Ly vươn tay, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Lý Thanh Vân, hắn trầm mặc, nghi hoặc nói, "Ta không hiểu tình cảm, cũng không nhìn thấy ngươi, đoán không ra tâm tư của ngươi. Đúng như lời Đoàn cô nương nói, ngươi đang ghen sao?"
Lý Thanh Vân viết ba chữ trong lòng bàn tay Độc Cô Ly
[Lý Thanh Vân.]
Hai tròng mắt hắn lóe lên thủy quang, mang theo hy vọng nhìn Độc Cô Ly.
"Ta đối với Lý Thanh Vân chỉ có hai từ lợi dụng."
Ánh mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, ánh mắt trở nên phức tạp lại thống khổ.
Độc Cô Ly nắm tay Cửu Nhi, tiếp tục thản nhiên nói: "Lý Thanh Vân dã tâm lớn, muốn thôn tính nước khác, thủ đoạn tương đối cấp tiến, là phái hiếu chiến-- Đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Ta không thể yêu hắn."*những con người có chí hướng khác nhau thì không thể cùng lập kế hoạch
"Cuộc chiến đảo chính ở Vân Hồ Sơn, ta mặc dù không tham dự, nhưng cũng khó có thoát khỏi liên can. Ta chỉ muốn làm suy yếu thế lực Ung Quốc. Nhưng Cửu Nhi, xin ngươi tin ta, ta đối với hắn không có tình cảm gì."
Dứt lời, Độc Cô Ly không thể ức chế được cảm giác khó chịu trong lòng. Y không hiểu cảm xúc đó là gì. Nhưng rất nhanh liền bị y đè xuống.
Như y nói, y là một người quá mức lý trí, nếu đã nói không thích một người, liền có thể khắc chế tình cảm của mình một cách tuyệt đối.
Lý trí đến đáng sợ...
Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, khôi phục tâm tình.
Lần thứ hai mở mắt ra, ánh mắt hắn ôn nhu, cúi đầu hôn chóp mũi Độc Cô Ly, sau đó đứng dậy cười khẽ.
Nếu tình yêu của ngươi chỉ có thể dành cho Cửu Nhi, vậy cứ yêu đi. Cửu Nhi chỉ là giả, tình yêu ngươi cũng là giả. Đợi sau khi tất cả kết thúc, ngày Lý Thanh Vân hồi cung, hắn liền có thể chặt đứt hết thảy tơ tình. Chuyên tâm mở rộng giang sơn Ung Quốc của hắn.
Hắn là Lý Thanh Vân, vĩnh viễn sẽ không cúi đầu vì bất luận kẻ nào, trở thành Cửu Nhi.
Thôn dân Đoàn gia rất thân thiện, Lý Thanh Vân cùng Độc Cô Ly cũng được dân làng tận tình chăm sóc một thời gian dài.
Những ngày này. Đoàn Sơ Liễu vẫn thường dẫn Lý Thanh Vân xuống núi mua một ít đồ dùng cần thiết, hai người nói chuyện phiếm cả một đường, tuy rằng chỉ có một mình Đoàn Sơ Liễu nói chuyện, nhưng vẫn không cản trở việc bọn họ trở thành bạn tốt.
Độc Cô Ly hai mắt vẫn mù như trước, liền ở lại trong thôn dưỡng thương.
----------------%----------------
Hôm nay, Đoàn Sơ Liễu mang theo Lý Thanh Vân, cùng với Thẩm Hoài không ngừng náo loạn cùng nhau xuống núi.
Đoàn Sơ Liễu không thể làm gì được, liền ôm Thẩm Hoài cùng xuống núi thu thập.
Lý Thanh Vân đi theo Đoàn Sơ Liễu, ngắm nhìn cuộc sống bình thường của dân chúng cả một đường, tuy rằng giản dị, nhưng vẫn sống rất tốt đẹp. Hắn không cho ý kiến, một khi loại tốt đẹp này bị quyền thế mạnh mẽ xé nát, cũng chỉ là tốt ở mặt ngoài mà thôi.
Chỉ có quyền thế, chỉ có cường đại, chỉ có ngồi ở vị trí vạn người kính phục, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, mới chính là cuộc sống hắn muốn.
"Cà rốt này không tệ, ông chủ, bán rẻ hơn một chút được không?" Đoàn Sơ Liễu đang ôm Thẩm Hoài trả giá.
"Ba văn tiền, không thể thiếu."
"Hai văn tiền đi. Ta thường đến đây để mua đồ mà." Đoàn Sơ Liễu đáng thương nhìn ông chủ.
Ông chủ sốt ruột nói: "Được rồi, hai văn tiền."
Đoàn Sơ Liễu cười xách cà rốt lên, nhìn chiến lợi phẩm hôm nay, nói: "Cửu Nhi, ngươi nhìn xem, hôm nay mua sắm gần xong rồi. Trời cũng sắp tối, chúng ta quay về thôi."
Cô quay đầu lại, nụ cười cứng ngắc trên mặt, Cửu Nhi đâu?!
Thẩm Hoài gặm thức ăn, ngây ngô nói: "Đệ thấy một ca ca xinh đẹp mặc quần áo kỳ lại đưa Cửu Nhi ca ca đi rồi!"
"Ở hướng nào?" Đoàn Sơ Liễu vội vàng hỏi.
Thẩm Hoài chỉ vào phía trước, Đoàn Sơ Liễu vội vàng đi tìm.
Phiên chợ dưới chân núi Vân Hồ người đến người đi, xe ngựa qua lại, hơi không chú ý một chút, liền có thể lạc mất một người.
Lý Thanh Vân bị một đôi tay trắng nõn thon dài che lại, mùi hương nhàn nhạt truyền đến, làm cho thần trí hắn có chút mơ hồ đi theo người nọ.
Trong một con hẻm nhỏ.
Lý Thanh Vân bị cơn ngứa trên mũi chọc tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt phượng ra, liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp tuấn mỹ phóng đại gấp mấy lần, đôi mắt hoa đào kia mang ý trêu tức nhìn chằm chằm hắn. Trên tay vẫn còn cầm một cái cỏ đuôi chó chọc chọc mũi của hắn.
"Ắt xì!"
Lý Thanh Vân hắt hơi một cái.
Diệu Linh trong nháy mắt lui về phía sau, bịt mũi, mở to hai mắt nói: "Bệ hạ đừng có lây phong hàn cho ta a!"
"Ngươi tại sao lại ở đây? Lý Thanh Vân mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn.
Hắn kinh ngạc sờ cổ họng mình, cảm giác được độc tố trong cơ thể đã biến mất.
Diệu Linh lại đến gần, cười đùa cầu khen thưởng: "Bệ hạ bệ hạ, Diệu Linh là người đầu tiên tìm được ngài a! Cũng là Diệu Linh dùng Linh cổ loại trừ tất cả độc tố trong cơ thể bệ hạ, giúp bệ hạ khôi phục giọng nói đó. Bệ hạ có phần thưởng nào cho Diệu Linh không? Ví dụ như một nụ hôn, một cái ôm, hay là thân thiết gì đó--?!"
Lý Thanh Vân sắc mặt tối sầm lại, mắt phượng giận dữ trừng hắn, lấy tay gõ đầu Diệu Linh, giọng nói khàn khàn, còn có chút tiếng mũi, "Miêu Cương Vương dạy dỗ ngươi như thế nào vậy! Vô lễ, ngả ngớn như thế hả!"
Diệu Linh bĩu môi: "Bệ hạ! Diệu Linh nghe nói sau cuộc chính biến ở Vân Hồ Sơn, ngài phải nằm trên giường dưỡng thương! Nhưng ta không tin, một tháng nay, ta luôn tìm kiếm bệ hạ! Ta sợ bệ hạ bị người của Lý Túc giết chết."
Lý Thanh Vân thần sắc hòa hoãn một chút: "Miêu Cương Vương phái ngươi tới?"
Diệu Linh cau mày: "Phụ vương ta sẽ không tham dự vào chuyện quốc gia đại sự của bệ hạ! Là Diệu Linh muốn cứu bệ hạ! Ca ca ta cũng tới, nhưng huynh ấy thì khác, huynh ấy muốn tìm Độc Cô Ly."
Lý Thanh Vân trong lòng có thể hiểu. Thanh Dương Vương tử tình thâm nghĩa trọng, làm công thứ n trong sách, đến tìm Độc Cô Ly, cũng không phải là chuyện lạ gì.
Diệu Linh xích lại gần Lý Thanh Vân, ngửi ngửi cổ hắn, trong mắt lưu quang dị chuyển: "Bệ hạ. Nhiều ngày không gặp, sao mà ngài... Càng ngày càng thơm vậy? Làm Diệu Linh... Rất phấn khích."
Lý Thanh Vân cao cao tại thượng nhìn Diệu Linh, hơi híp mắt: "Cô tùy thời tùy chỗ đều có thể phát binh tấn công Miêu Cương--"
Lời này khiến Diệu Linh kích động. Sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Bệ hạ tốt, ta sai rồi, ta không dám nữa. Nếu phụ vương ta biết ta khơi mào chiến tranh giữa hai nước, sẽ giết ta! Ông trời ơi, sao ta dám làm tội nhân thiên cổ chứ."
Lý Thanh Vân khẽ mở miệng: "Thế cục trong cung thế nào?"
Diệu Linh thần sắc nghiêm túc: "Cũng không tốt lắm. Lục Công công lấy danh nghĩa phái người truy sát Độc Cô Ly, đang âm thầm tìm kiếm tung tích ngài. Người nằm ốm liệt giường trong cung là ám vệ bên cạnh ngài, hắn đang đóng giả làm Hoàng đế."
"Trong Tam Vương, Lý Hoằng bảo vệ hoàng tộc, Lý Túc một lòng mưu phản. Hoàng cung, triều đình, sắp bị buộc phải đứng thành hàng. Nếu ngài không trở về chủ trì đại cục, chỉ sợ Ung Quốc thật sự sẽ đổ chủ!"
Diệu Linh vỗ vỗ ngực.
"Ngươi biết rất nhiều nhỉ?" Lý Thanh Vân ung dung nhìn Diệu Linh.
Diệu Linh cười hắc hắc một tiếng, "Bệ hạ~ không cần để ý những chi tiết này. Diệu Linh đứng về phía bệ hạ!"
"Cô nhờ ngươi đi làm hai việc giúp cô." Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi nheo lại, "Thứ nhất, gửi một phong thư thông báo cho Lục Hoa, cô ở đây, bảo hắn âm thầm phái người đến đón."
"Thứ hai, đưa Linh cổ cho cô."
Cặp mắt hoa đào của Diệu Linh chớp vài cái: "Việc đầu tiên nhất định sẽ giúp bệ hạ hoàn thành. Việc thứ hai, bệ hạ... Muốn Linh cổ làm gì? Không phải độc đã được giải rồi sao?"
Lý Thanh Vân không nói.
Diệu Linh kinh hô: "Chẳng lẽ! Là vì Độc Cô Ly!"
"Ngươi câm miệng!" Lý Thanh Vân hận không thể khâu miệng Diệu Linh lại.
Diệu Linh hoa đào trong con ngươi đảo qua đảo lại: "Được rồi."
Hắn lấy ra vài chai lọ từ túi vải lanh trên thắt lưng của mình.
Mỗi một cái bình ngọc đều chứa tiểu cổ trùng đủ màu sắc, nhỏ nhắn trong suốt, đáng yêu vô cùng.
"Linh cổ, Linh cổ..." Diệu Linh tính tình quái dị, cũng rất lười biếng tùy ý. Từ trước tới giờ đều bày cổ độc lung tung, mỗi một lần tìm kiếm đều có thể tìm hơn nửa ngày. Có một lần hắn còn mơ mơ màng màng cầm nhầm cổ trùng, kết quả thiếu chút nữa hại chết người ta.
Hắn lấy ra một cái bình màu xanh da trời, đưa cho Lý Thanh Vân, "Đây, Linh cổ! Có thể giải bách độc!"
Lý Thanh Vân đem bình đựng cổ trùng bỏ vào trong tay áo, lúc này mới yên lòng.
Hắn lại thấy Diệu Linh tùy ý đem một đống bình lọ đặt trở lại, nhất thời cảm thấy không đáng tin cậy: "Ngươi nhìn kỹ, đừng lấy nhầm."
Diệu Linh vội vàng cam đoan: "Làm sao có thể lấy nhầm được! Ta đã nhìn kỹ rồi! Tuy rằng Diệu Linh có đôi khi sẽ bất cẩn, nhưng chuyện liên quan đến mạng người thì không dám lơ là."
Được bảo đảm như vậy, Lý Thanh Vân lúc này mới chân chính buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
"Bệ hạ, nếu cấm vệ quân Ung Quốc đến đón ngài hồi cung, ta nên tìm ngài như thế nào a."
Lý Thanh Vân dừng một chút, trầm mặc nói: "Mỗi buổi trưa, ta sẽ xuống núi, đến chợ này tìm ngươi."
"Được." Diệu Linh cong đôi mắt, không khỏi lại kỳ quái, "Bệ hạ hiện giờ ở nơi nào, tại sao không cho Diệu Linh đến đó xem một chút."
"Cô đã phân chia nơi đó thành lãnh thổ Ung Quốc, cấm người ngoài ra vào, ngươi dám đi vào, cô liền giết ngươi!" Hai tròng mắt Lý Thanh Vân hơi lạnh.
"Được rồi được rồi." Diệu Linh thất bại, "Bệ hạ không cần hung dữ như vậy..."
Sau khi nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vân, Diệu Linh liền ngâm nga khúc hát nhỏ đi vào chợ, nhảy nhót, dùng Bồ Câu đưa tin, gửi thư cho Lục Hoa Công công, lại đi quán mì ăn mì, chờ Thanh Dương đến.
"Ca ca, huynh đến rồi!" Dữ Linh cười đến rực rỡ.
Thanh Dương mặt mày ưu sầu: "Huynh không thể tìm được Độc Cô Ly."
"Ca ca, huynh thua rồi! Đệ đã tìm thấy bệ... Đệ đã tìm thấy hắn rồi!"
Thanh Dương trừng mắt nhìn đệ đệ, "Đệ đừng vô lễ với đế quân Ung Quốc, cũng chặt đứt ý niệm không nên có trong đầu đi, nói cho cùng hắn không phải là người đệ có thể vọng tưởng."
"Chỉ là cảm thấy thú vị, nhịn không được muốn trêu đùa thôi..." Diệu Linh ủy khuất.
Thanh Dương thở dài, nhớ tới một chuyện: "Đem Hợp Hoan Cổ trả lại cho huynh."
"A."
Diệu Linh vội vàng đi tìm, lật tới lật lui, cũng tìm không thấy Hợp Hoan Cổ của ca ca. Hắn cau mày, ước chừng lật tìm hơn mười lần, vẫn tìm không thấy.
Trong lòng Thanh Dương nhất thời không yên: "Diệu Linh, đệ sẽ không làm mất chứ?"
"Không có đâu." Diệu Linh bực bội cực kỳ.
Thanh Dương cau mày nói: "Hợp Hoan Cổ kia chính là tình cổ cực mạnh, nhất là Hợp Hoan Cổ đực mạnh gấp mấy ngàn lần, để người ta ăn phải rất dễ mất mạng đấy, huynh cho đệ mượn nghiên cứu, đệ cũng đừng làm mất của huynh."
Diệu Linh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Hắn bỗng nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng: "Xong rồi! Ca ca! Đệ nhầm Hợp Hoan Cổ thành Linh cổ đưa cho bệ hạ rồi!!"
Nghe thiếu niên kinh hô một tiếng, Thanh Dương liền cứng ngắc hóa đá tại chỗ, hắn biết...
Diệu Linh từ nhỏ đã làm được chuyện gì đáng tin cậy?
Diệu Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm: "Ca... Ca... Huynh cũng đem một Hợp Hoan Cổ cái khác cho đệ, đề phòng..."
Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi, lại giống như hận rèn sắt không thành thép: "Đưa một con Hợp Hoan Cổ cái khác cho đệ thì đệ có thể làm gì chứ? Thứ đó người bình thường có thể ăn được sao? Người bình thường ăn xong lập tức chịu không nổi tình dục bạo thể mà chết, chỉ có thân thể đặc biệt của Mỹ Nhân tộc mới có thể chịu đựng được, đệ đi đâu tìm Mỹ Nhân tộc?!"
"Đệ xong rồi!" Diệu Linh hối hận không thôi, "Nếu Độc Cô Ly chết, bệ hạ nhất định sẽ hận chết đệ! A a a a!!"
Thanh Dương biến sắc: "Đệ nói Hợp Hoan Cổ kia là cho Độc Cô Ly ăn sao?!"
Diệu Linh tuyệt vọng gật đầu.
Thanh Dương hít sâu một hơi, để ngân lượng xuống cùng bát mì chưa ăn xong xuống, lôi kéo Diệu Linh liền rời khỏi nơi này, vừa đi vừa nói: "Đi lấy cổ trùng về, nói không chừng vẫn còn kịp."
Hai huynh đệ sinh đôi cưỡi lên ngựa, nhanh chóng tìm đường lên núi.
Mà lúc này--
Lý Thanh Vân đã cùng Đoàn Sơ Liễu trở về Đoàn gia thôn.
Đoàn Sơ Liễu lo lắng nói hắn vài câu, liền bảo hắn trở về chăm sóc Độc Cô Ly.
Lý Thanh Vân cầm Linh cổ màu xanh da trời, chậm rãi tiến vào phòng.
......
---------------%-----------------
Trưởng thôn Đoàn Hằng và các mỹ nhân khác cùng nhau đến khuyên nhủ, hơn nữa Độc Cô Ly còn nắm chặt tay Lý Thanh Vân, lúc này mới khiến sự tức giận của Lý Thanh Vân từ từ tiêu biến.
Chỉ là khó tránh khỏi tức đến muốn ngất xỉu.
Hắn tùy ý để Độc Cô Ly kéo trở về. Dân làng ngồi xuống, bắt đầu nhiệt tình an ủi. Đối với Đoàn gia thôn mà nói, "Cửu Nhi" mới là quan trọng nhất. Các đời thánh nữ thánh tử đều là trân bảo được nuôi dưỡng trong tộc, nâng ở trong lòng bàn tay che chở chỉ sợ hỏng. Nhất là thánh tử ngàn năm khó gặp, phải biết rằng huyết sắc Phượng Hoàng đồ đằng của Mỹ Nhân tộc không phải tùy tiện chọn một người là có thể truyền thừa.
Độc Cô Ly vươn năm ngón tay thon dài vững vàng giữ cổ tay Lý Thanh Vân. Lực đạo của y rất lớn, sợ lang quân câm Cửu Nhi này trong cơn tức giận lại chạy mất. Căn cứ vào một chút tình cảm vi diệu, giọng nói Độc Cô Ly có chút trầm xuống: "Cửu Nhi công tử, nếu tại hạ có chỗ nào mạo phạm, xin ngươi thứ lỗi."
Ngữ khí ôn hòa, thong dong bình tĩnh. Chỉ có người hiểu rõ y mới biết, Độc Cô Ly có thể chủ động quan tâm người khác, đó là chuyện không đúng nhất.
Đuôi mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, hắn nhìn Độc Cô Ly, thấy y một thân áo vải, băng gạc trắng quấn quanh mắt, tóc mực xõa xuống, khó che giấu đi tư chất hơn người, vô song như trăng, thanh tuấn tuyệt thế. Tính khí hắn lại tiêu tan một chút.
Hắn nắm lấy tay Độc Cô Ly.
Khi tay "Cửu Nhi" phủ lên năm ngón tay của y, Độc Cô Ly có thể cảm giác được đầu ngón tay mềm mại của thiếu niên kia, xúc cảm làm cho người ta tê dại từng đợt, một đạo dị hương xông vào mũi, rõ ràng chỉ là đơn giản chạm vào, nhưng hết lần này đến lần khác làm cho người ta toàn thân bốc cháy. Một cỗ mộng sắc xinh đẹp quen thuộc lại lần nữa ập tới.
Độc Cô Ly nghĩ thầm: Hắn thật sự rất dễ dỗ, tuy có chút ngang ngược, nhưng lại nhiều hơn vài phần đáng yêu không dễ phát hiện.
Đám người Đoàn Hằng cũng phát hiện ra không khí mập mờ không bình thường giữa hai người.
Thần sắc ông lạnh lùng: "Độc Cô công tử, ngược lại bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi và Cửu Nhi đến tột cùng là có quan hệ gì?"
Sắc mặt Độc Cô Ly hơi khựng lại, đáp: "Cửu Nhi đối với ta, có ân cứu mạng."
Y đem cuộc đảo chính vây bắt ở Vân Hồ Sơn, chuyện mình bị Lý Hoằng cùng Lục Hoa đuổi giết nói cho người Đoàn gia thôi nghe, sau đó đem chuyện mình và "Cửu Nhi" gặp nhau, lược bỏ một ít chuyện không thể nói thành lời đi, bình thản kể qua một lượt.
Trưởng thôn Đoàn Hằng sắc mặt ngưng trọng: "Thật sự là như thế?"
"Thiên chân vạn xác*." Độc Cô Ly thần sắc đoan chính, giống như quân tử khiêm tốn tuân thủ lễ giáo.*chắc chắn là thật, đúng 100%
Đoàn Sơ Liễu là nữ tử, tâm tư linh hoạt mẫn cảm, sức quan sát cực mạnh, cô vừa lên tiếng đã nói trúng tim đen, "Cửu Nhi thích ngươi, rất thích ngươi rất thích ngươi. Độc Cô công tử, ngươi có thể nhận ra được không?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi kinh ngạc, lại nghe Đoàn Sơ Liễu tiếp tục nói, "Lúc yêu một người, hành vi cử chỉ, ánh mắt động tác của hắn, đều xoay quanh người hắn yêu."
"Nghe Độc Cô công tử nói, Cửu Nhi có ân cứu mạng với ngươi? Vậy ngươi dự định báo đáp ân cứu mạng này của Cửu Nhi như thế nào?"
Gió lẳng lặng thổi qua, nhấc lên một bầu không khí quỷ dị nhưng không hiểu sao lại hài hòa.
Độc Cô Ly trầm mặc thật lâu, nói: "Ta biết ý tứ của Liễu Nhi cô nương. Chỉ là trước đây, ta không thể xác định được mình có thích nam nhân hay không."
Lý Thanh Vân không hề bất ngờ khi Độc Cô Ly trả lời như vậy. Thay vào đó, hắn thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Sơ Liễu từng bước dụ dỗ: "Độc Cô công tử không rõ mà thôi, hoặc có lẽ là do chưa gặp được người kia." Cô lấy ra tấm gương phản diện để giảng giải, "Bạo quân Ung Quốc Lý Thanh Vân thủ đoạn quá mức cấp tiến, hắn là người dã tâm cực lớn, thủ đoạn độc ác. Hành vi khác xa một trời một vực với Độc Cô công tử. Cho nên ngươi không phải chán ghét nam nhân, chỉ là chán ghét Lý Thanh Vân mà thôi."
"..." Lý Thanh Vân giận dữ trừng mắt nhìn Đoàn Sơ Liễu.
"Nhưng Cửu Nhi trông rất xinh đẹp, tính cách thiện lương, tuy không biết nói chuyện, nhưng lại đợi ngươi không rời, dù ngươi bị mù hai mắt, chân què, hắn cũng chưa từng bỏ rơi ngươi. Hắn còn là thánh tử Mỹ Nhân tộc ta... Sinh ra là Mỹ Nhân tộc, có được mị cốt trời sinh. Có bao nhiêu người nam nhân muốn giao hoan với tộc nhân của chúng ta? Cửu Nhi nào có thể bạc đãi ngươi?"
Đoàn Sơ Liễu liệt kê vô số chỗ tốt của Lý Thanh Vân. Không, tinh tế mà nói, hẳn là vẽ lung tung ra ưu điểm thuộc về Cửu Nhi. Bởi vì trước đó, cô căn bản không biết Cửu Nhi.
Mỗi người trong Mỹ Nhân tộc đều muốn che đậy khuyết điểm, nhất là khi đối đãi với thánh tử, càng có thể đem hắn nâng lên tận trời. Cho dù tính tình Cửu Nhi kém cỏi hơn nữa, cho dù Cửu Nhi có nhiều khuyết điểm hơn nữa, chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, thì Cửu Nhi chính là trời và bọn họ đều cảm thấy đó là chuyện nên làm.
Lý Thanh Vân cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn nhìn về phía Độc Cô Ly, thấy thần sắc y nhàn nhạt, lông mi thanh tú, không biết có bị lời nói của Đoàn Sơ Liễu đả động hay không.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Ly mới nói: "Liễu Nhi cô nương nói phải."
"!"
Lý Thanh Vân chợt nhìn Độc Cô Ly.
Đoàn Sơ Liễu ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, ghé vào bên tai hắn nói: "Cửu Nhi rụt rè một chút, ta biết ngươi thích người ta, nhìn tỷ tỷ đây, chắc chắn sẽ giúp ngươi."
"..." Nói xấu ta xong, lại nói điểm tốt của ta(clone). Ta nên cảm ơn ngươi?
Đoàn Hằng ho lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Đoàn Sơ Liễu một cái, ý tứ cảnh cáo.
Đoàn Sơ Liễu vội vàng đứng dậy, lui sang một bên.
Cuối cùng, Độc Cô Ly cũng chỉ thản nhiên nói: "Ta sẽ cân nhắc."
Lý Thanh Vân: "..."
Độc Cô Ly nói: "Hành tung của ta, hy vọng mọi người không tiết lộ ra ngoài, thuận tiện giúp ta tìm một người, nói cho bọn họ biết ta ở chỗ này."
"Không thành vấn đề. Không biết Độc Cô công tử muốn chúng ta tìm ai đây? Đoàn Hằng hỏi.
"Bạch Cảnh Sách."
Độc Cô Ly bình thản nói.
Đoàn Khanh Khanh đột nhiên mở to hai mắt: "Ai??"
Tất cả các mỹ nhân đều đỏ mắt.
Đoàn Hằng sắc mặt không vui: "Nhị gia Bạch gia, thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ-- Bạch Cảnh Sách?"
"Đúng vậy."
Đoàn Hằng lạnh lùng nói: "Gia tộc diệt toàn bộ tộc ta, chính là gia chủ hiện tại của Bạch gia. Bạch Mục Nguyên. Hắn khổ sở yêu luyến một vị Mỹ Nhân của tộc ta không được, vì yêu sinh hận, liền làm ra loại chuyện này..."
"Bạch Cảnh Sách, chính là con thứ của Bạch Mục Nguyên."
Đoàn Khanh Khanh tức giận nói: "Chúng ta không chào đón người Bạch gia!"
"Ta hiểu rồi. Không cưỡng cầu các vị nữa, vậy giúp ta đem phong thư đưa ra ngoài là được." Độc Cô Ly nói.
Sắc mặt Đoàn Hằng hòa hoãn một chút: "Việc nhỏ này vẫn có thể giúp được."
----------------%----------------
Lúc Lý Thanh Vân đỡ Độc Cô Ly trở về phòng thu dọn, còn đang suy nghĩ chuyện của Bạch Cảnh Sách.
Trong cốt truyện nguyên bản, Bạch Cảnh Sách là công thứ n, cũng là thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ, hắn đối với nhân vật chính thụ yêu mà không được. Sau này hắn còn tham dự hai cuộc chính biến Ung Quốc, một thanh cung tiễn, suýt chút nữa lấy mạng Lý Thanh Vân.
Sắc mặt Lý Thanh Vân vẫn như cũ không vui.
Độc Cô Ly tất nhiên phát hiện.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, đúng lúc cũng có thể nói một chút chuyện không tiện nói với người ngoài.
"Lời bọn họ nói là thật sao?" Độc Cô Ly nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân, trước mắt người bị mù là một mảnh tối tăm không thể thấy vật, chỉ có hơi thở ấm áp, xúc cảm trên tay cùng nhịp tim đập truyền đến từ người bên cạnh, mới là sự tồn tại chân thực nhất.
"?" Lý Thanh Vân đỡ Độc Cô Ly ngồi xuống giường.
Hắn lấy nước tới, cầm thuốc và băng gạc Sơ Liễu cô nương đưa đến, ở trước người Độc Cô Ly, ôn nhu cẩn thận giúp y cởi băng gạc, lại tiếp tục lấy một cái mới quấn vào.
"Liễu Nhi cô nương nói, ngươi thích ta." Độc Cô Ly nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối nồng đậm, chỉ có hương thơm diễm lệ đến từ người phía trước thấm vào trong mũi, y thậm chí còn phát họa trong đầu dáng người mảnh khảnh kia, cùng với bộ dáng chuyên chú của thiếu niên.
Độc Cô Ly biết mình nghĩ như vậy quá nguy hiểm, cũng không đúng. Y từ trước đến nay luôn làm điều đúng đắn. Nhưng Cửu Nhi chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi, hắn không phải quan to hiển quý, không phải vương công quý tộc, không có bất kỳ tâm cơ cùng đọ sức nào.
Y thân là Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc, chỉ có thể thấy nữ nhân Hoàng gia tranh giành ngôi vị Hoàng hậu, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, các đại thần lục đục nội bộ,... Nó rất bẩn, cũng rất ô ếu, chính là vì thấy nhiều, nên mới càng hiểu rõ, y chán ghét những thứ này.
Cho nên, y mới lấy thân phận một người ngoài cuộc trên cao nhìn xuống thế gian tranh đoạt.
Loạn thế xuất hiện, giữa các nước khác cuồn cuộn sóng ngầm.
Độc Cô Ly nên vĩnh viễn một thân một mình, lấy một thân trong sạch ngồi xem hổ đấu, thời điểm thích hợp thì bày ra kế hoạch, thao túng các quân cờ trong thiên hạ, cân bằng tất cả các nước ở Cửu Châu, như vậy mới không tính là phụ sự kỳ vọng của ân sư.
Độc Cô Ly không màng danh lợi, chưa hề nhập cuộc, cũng tuyệt đối sẽ không nhập cuộc.
Nhưng mà, y thật sự có nghĩ tới cuộc sống bình thường thoải mái nhàn hạ sau khi ẩn thế, không hỏi thế sự, không tham dự chiến tranh. Làm một người nhàn vân dã hạc*, nhàn rỗi phong nguyệt, đánh đàn uống rượu.*sinh hoạt nhàn tản, thoát ly thế sự
Giống như Đoàn Gia Thôn vậy.
Ở cùng Cửu Nhi, kết hợp với lai lịch bình thường của Cửu Nhi, cho Độc Cô Ly loại hy vọng muốn sống ẩn cư chốn sơn lâm thần tiên này.
Trong nháy mắt đó, suy nghĩ Độc Cô Ly phát tán rất xa. Lý Thanh Vân sao lại không biết?
Hắn thay băng gạc cho Độc Cô Ly xong, bình tĩnh nhìn Độc Cô Ly, há miệng muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra một câu khàn khàn: "A..."
Lý Thanh Vân nắm lấy tay Độc Cô Ly, viết vào lòng bàn tay y---
[Thích ngươi.]
Nơi lòng bàn tay truyền đến ngứa ngáy, làm Độc Cô Ly tâm thần khẽ động.
Tựa như Trang Chu mộng hồ điệp*, tựa như Phù Dung sớm nở tối tàn... Tựa như mộng ảnh hoa trong gương trăng trong nước... Giờ khắc này tình ý nồng đậm, cùng ảo mộng qua đầu trong phút chốc ập tới. Làm cho tình ý của hai người trong phòng bắt đầu dao động, lần này, không chỉ có Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly đáp lại, chỉ chốc lát sau... Độc Cô Ly liền cầm tay thiếu niên câm trời sinh mỹ mạo thiện lương trong tưởng tượng của y kéo lại, vươn tay tìm kiếm đôi môi mềm mại của người nọ, chậm rãi bao trùm lấy.
Y cướp lấy khí tức Cửu Nhi trong lòng, ngửi thấy mùi thân thể từ Cửu Nhi, cảm thụ được vòng eo mảnh khảnh của Cửu Nhi.
Lý Thanh Vân đem mặt tựa vào vai Độc Cô Ly, tóc mực lay động, môi đỏ khẽ nhếch, hô hấp hơi dồn dập.
Hắn cảm nhận được một chút đáp lại từ Độc Cô Ly, chính là một chút đáp lại này, làm cho hắn ý loạn tình mê, trầm mê trong nụ hôn.
Trang Chu mộng hồ điệp là hư ảo, Phù Dung sớm nở tối tàn là ngắn ngủi--
Thiếu niên câm bình thường thiện lương tốt đẹp - Cửu Nhi, tuy rằng tốt đẹp, nhưng cũng giống như hoa trong gương trăng trong nước đều là giả dối.
Độc Cô Ly ôm lấy Cửu Nhi, từng chút từng chút phác họa ra tương lai thần tiên quyến lữ, nhàn vân dã hạc, lặng lẽ ẩn cư cuộc sống bình thường.
Lý Thanh Vân chỉ một thoáng trầm mê.
Chỉ trong một nén hương, hắn liền thanh tỉnh.
Ánh mắt hắn ẩm ướt, một giọt lệ theo mặt trượt xuống.
Cửu Nhi là giả, vốn không tồn tại.
Chỉ có Lý Thanh Vân là thật.
Nhưng... Độc Cô Ly vĩnh viễn chỉ thích "Cửu Nhi", một bóng dáng, một giấc mộng xa xôi, một người căn bản không thể tồn tại.
Những giấc mộng này tuy bình thường mà tuyệt đẹp.
Lý Thanh Vân là một người mạnh như vậy, là người kiêu ngạo như vậy, là người có dã tâm lớn như vậy,... Thứ Độc Cô Ly muốn hắn toàn bộ đều không cho được.
"Cửu Nhi, ngươi lại khóc rồi." Độc Cô Ly vươn tay, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Lý Thanh Vân, hắn trầm mặc, nghi hoặc nói, "Ta không hiểu tình cảm, cũng không nhìn thấy ngươi, đoán không ra tâm tư của ngươi. Đúng như lời Đoàn cô nương nói, ngươi đang ghen sao?"
Lý Thanh Vân viết ba chữ trong lòng bàn tay Độc Cô Ly
[Lý Thanh Vân.]
Hai tròng mắt hắn lóe lên thủy quang, mang theo hy vọng nhìn Độc Cô Ly.
"Ta đối với Lý Thanh Vân chỉ có hai từ lợi dụng."
Ánh mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, ánh mắt trở nên phức tạp lại thống khổ.
Độc Cô Ly nắm tay Cửu Nhi, tiếp tục thản nhiên nói: "Lý Thanh Vân dã tâm lớn, muốn thôn tính nước khác, thủ đoạn tương đối cấp tiến, là phái hiếu chiến-- Đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Ta không thể yêu hắn."*những con người có chí hướng khác nhau thì không thể cùng lập kế hoạch
"Cuộc chiến đảo chính ở Vân Hồ Sơn, ta mặc dù không tham dự, nhưng cũng khó có thoát khỏi liên can. Ta chỉ muốn làm suy yếu thế lực Ung Quốc. Nhưng Cửu Nhi, xin ngươi tin ta, ta đối với hắn không có tình cảm gì."
Dứt lời, Độc Cô Ly không thể ức chế được cảm giác khó chịu trong lòng. Y không hiểu cảm xúc đó là gì. Nhưng rất nhanh liền bị y đè xuống.
Như y nói, y là một người quá mức lý trí, nếu đã nói không thích một người, liền có thể khắc chế tình cảm của mình một cách tuyệt đối.
Lý trí đến đáng sợ...
Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, khôi phục tâm tình.
Lần thứ hai mở mắt ra, ánh mắt hắn ôn nhu, cúi đầu hôn chóp mũi Độc Cô Ly, sau đó đứng dậy cười khẽ.
Nếu tình yêu của ngươi chỉ có thể dành cho Cửu Nhi, vậy cứ yêu đi. Cửu Nhi chỉ là giả, tình yêu ngươi cũng là giả. Đợi sau khi tất cả kết thúc, ngày Lý Thanh Vân hồi cung, hắn liền có thể chặt đứt hết thảy tơ tình. Chuyên tâm mở rộng giang sơn Ung Quốc của hắn.
Hắn là Lý Thanh Vân, vĩnh viễn sẽ không cúi đầu vì bất luận kẻ nào, trở thành Cửu Nhi.
Thôn dân Đoàn gia rất thân thiện, Lý Thanh Vân cùng Độc Cô Ly cũng được dân làng tận tình chăm sóc một thời gian dài.
Những ngày này. Đoàn Sơ Liễu vẫn thường dẫn Lý Thanh Vân xuống núi mua một ít đồ dùng cần thiết, hai người nói chuyện phiếm cả một đường, tuy rằng chỉ có một mình Đoàn Sơ Liễu nói chuyện, nhưng vẫn không cản trở việc bọn họ trở thành bạn tốt.
Độc Cô Ly hai mắt vẫn mù như trước, liền ở lại trong thôn dưỡng thương.
----------------%----------------
Hôm nay, Đoàn Sơ Liễu mang theo Lý Thanh Vân, cùng với Thẩm Hoài không ngừng náo loạn cùng nhau xuống núi.
Đoàn Sơ Liễu không thể làm gì được, liền ôm Thẩm Hoài cùng xuống núi thu thập.
Lý Thanh Vân đi theo Đoàn Sơ Liễu, ngắm nhìn cuộc sống bình thường của dân chúng cả một đường, tuy rằng giản dị, nhưng vẫn sống rất tốt đẹp. Hắn không cho ý kiến, một khi loại tốt đẹp này bị quyền thế mạnh mẽ xé nát, cũng chỉ là tốt ở mặt ngoài mà thôi.
Chỉ có quyền thế, chỉ có cường đại, chỉ có ngồi ở vị trí vạn người kính phục, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, mới chính là cuộc sống hắn muốn.
"Cà rốt này không tệ, ông chủ, bán rẻ hơn một chút được không?" Đoàn Sơ Liễu đang ôm Thẩm Hoài trả giá.
"Ba văn tiền, không thể thiếu."
"Hai văn tiền đi. Ta thường đến đây để mua đồ mà." Đoàn Sơ Liễu đáng thương nhìn ông chủ.
Ông chủ sốt ruột nói: "Được rồi, hai văn tiền."
Đoàn Sơ Liễu cười xách cà rốt lên, nhìn chiến lợi phẩm hôm nay, nói: "Cửu Nhi, ngươi nhìn xem, hôm nay mua sắm gần xong rồi. Trời cũng sắp tối, chúng ta quay về thôi."
Cô quay đầu lại, nụ cười cứng ngắc trên mặt, Cửu Nhi đâu?!
Thẩm Hoài gặm thức ăn, ngây ngô nói: "Đệ thấy một ca ca xinh đẹp mặc quần áo kỳ lại đưa Cửu Nhi ca ca đi rồi!"
"Ở hướng nào?" Đoàn Sơ Liễu vội vàng hỏi.
Thẩm Hoài chỉ vào phía trước, Đoàn Sơ Liễu vội vàng đi tìm.
Phiên chợ dưới chân núi Vân Hồ người đến người đi, xe ngựa qua lại, hơi không chú ý một chút, liền có thể lạc mất một người.
Lý Thanh Vân bị một đôi tay trắng nõn thon dài che lại, mùi hương nhàn nhạt truyền đến, làm cho thần trí hắn có chút mơ hồ đi theo người nọ.
Trong một con hẻm nhỏ.
Lý Thanh Vân bị cơn ngứa trên mũi chọc tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt phượng ra, liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp tuấn mỹ phóng đại gấp mấy lần, đôi mắt hoa đào kia mang ý trêu tức nhìn chằm chằm hắn. Trên tay vẫn còn cầm một cái cỏ đuôi chó chọc chọc mũi của hắn.
"Ắt xì!"
Lý Thanh Vân hắt hơi một cái.
Diệu Linh trong nháy mắt lui về phía sau, bịt mũi, mở to hai mắt nói: "Bệ hạ đừng có lây phong hàn cho ta a!"
"Ngươi tại sao lại ở đây? Lý Thanh Vân mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn.
Hắn kinh ngạc sờ cổ họng mình, cảm giác được độc tố trong cơ thể đã biến mất.
Diệu Linh lại đến gần, cười đùa cầu khen thưởng: "Bệ hạ bệ hạ, Diệu Linh là người đầu tiên tìm được ngài a! Cũng là Diệu Linh dùng Linh cổ loại trừ tất cả độc tố trong cơ thể bệ hạ, giúp bệ hạ khôi phục giọng nói đó. Bệ hạ có phần thưởng nào cho Diệu Linh không? Ví dụ như một nụ hôn, một cái ôm, hay là thân thiết gì đó--?!"
Lý Thanh Vân sắc mặt tối sầm lại, mắt phượng giận dữ trừng hắn, lấy tay gõ đầu Diệu Linh, giọng nói khàn khàn, còn có chút tiếng mũi, "Miêu Cương Vương dạy dỗ ngươi như thế nào vậy! Vô lễ, ngả ngớn như thế hả!"
Diệu Linh bĩu môi: "Bệ hạ! Diệu Linh nghe nói sau cuộc chính biến ở Vân Hồ Sơn, ngài phải nằm trên giường dưỡng thương! Nhưng ta không tin, một tháng nay, ta luôn tìm kiếm bệ hạ! Ta sợ bệ hạ bị người của Lý Túc giết chết."
Lý Thanh Vân thần sắc hòa hoãn một chút: "Miêu Cương Vương phái ngươi tới?"
Diệu Linh cau mày: "Phụ vương ta sẽ không tham dự vào chuyện quốc gia đại sự của bệ hạ! Là Diệu Linh muốn cứu bệ hạ! Ca ca ta cũng tới, nhưng huynh ấy thì khác, huynh ấy muốn tìm Độc Cô Ly."
Lý Thanh Vân trong lòng có thể hiểu. Thanh Dương Vương tử tình thâm nghĩa trọng, làm công thứ n trong sách, đến tìm Độc Cô Ly, cũng không phải là chuyện lạ gì.
Diệu Linh xích lại gần Lý Thanh Vân, ngửi ngửi cổ hắn, trong mắt lưu quang dị chuyển: "Bệ hạ. Nhiều ngày không gặp, sao mà ngài... Càng ngày càng thơm vậy? Làm Diệu Linh... Rất phấn khích."
Lý Thanh Vân cao cao tại thượng nhìn Diệu Linh, hơi híp mắt: "Cô tùy thời tùy chỗ đều có thể phát binh tấn công Miêu Cương--"
Lời này khiến Diệu Linh kích động. Sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Bệ hạ tốt, ta sai rồi, ta không dám nữa. Nếu phụ vương ta biết ta khơi mào chiến tranh giữa hai nước, sẽ giết ta! Ông trời ơi, sao ta dám làm tội nhân thiên cổ chứ."
Lý Thanh Vân khẽ mở miệng: "Thế cục trong cung thế nào?"
Diệu Linh thần sắc nghiêm túc: "Cũng không tốt lắm. Lục Công công lấy danh nghĩa phái người truy sát Độc Cô Ly, đang âm thầm tìm kiếm tung tích ngài. Người nằm ốm liệt giường trong cung là ám vệ bên cạnh ngài, hắn đang đóng giả làm Hoàng đế."
"Trong Tam Vương, Lý Hoằng bảo vệ hoàng tộc, Lý Túc một lòng mưu phản. Hoàng cung, triều đình, sắp bị buộc phải đứng thành hàng. Nếu ngài không trở về chủ trì đại cục, chỉ sợ Ung Quốc thật sự sẽ đổ chủ!"
Diệu Linh vỗ vỗ ngực.
"Ngươi biết rất nhiều nhỉ?" Lý Thanh Vân ung dung nhìn Diệu Linh.
Diệu Linh cười hắc hắc một tiếng, "Bệ hạ~ không cần để ý những chi tiết này. Diệu Linh đứng về phía bệ hạ!"
"Cô nhờ ngươi đi làm hai việc giúp cô." Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi nheo lại, "Thứ nhất, gửi một phong thư thông báo cho Lục Hoa, cô ở đây, bảo hắn âm thầm phái người đến đón."
"Thứ hai, đưa Linh cổ cho cô."
Cặp mắt hoa đào của Diệu Linh chớp vài cái: "Việc đầu tiên nhất định sẽ giúp bệ hạ hoàn thành. Việc thứ hai, bệ hạ... Muốn Linh cổ làm gì? Không phải độc đã được giải rồi sao?"
Lý Thanh Vân không nói.
Diệu Linh kinh hô: "Chẳng lẽ! Là vì Độc Cô Ly!"
"Ngươi câm miệng!" Lý Thanh Vân hận không thể khâu miệng Diệu Linh lại.
Diệu Linh hoa đào trong con ngươi đảo qua đảo lại: "Được rồi."
Hắn lấy ra vài chai lọ từ túi vải lanh trên thắt lưng của mình.
Mỗi một cái bình ngọc đều chứa tiểu cổ trùng đủ màu sắc, nhỏ nhắn trong suốt, đáng yêu vô cùng.
"Linh cổ, Linh cổ..." Diệu Linh tính tình quái dị, cũng rất lười biếng tùy ý. Từ trước tới giờ đều bày cổ độc lung tung, mỗi một lần tìm kiếm đều có thể tìm hơn nửa ngày. Có một lần hắn còn mơ mơ màng màng cầm nhầm cổ trùng, kết quả thiếu chút nữa hại chết người ta.
Hắn lấy ra một cái bình màu xanh da trời, đưa cho Lý Thanh Vân, "Đây, Linh cổ! Có thể giải bách độc!"
Lý Thanh Vân đem bình đựng cổ trùng bỏ vào trong tay áo, lúc này mới yên lòng.
Hắn lại thấy Diệu Linh tùy ý đem một đống bình lọ đặt trở lại, nhất thời cảm thấy không đáng tin cậy: "Ngươi nhìn kỹ, đừng lấy nhầm."
Diệu Linh vội vàng cam đoan: "Làm sao có thể lấy nhầm được! Ta đã nhìn kỹ rồi! Tuy rằng Diệu Linh có đôi khi sẽ bất cẩn, nhưng chuyện liên quan đến mạng người thì không dám lơ là."
Được bảo đảm như vậy, Lý Thanh Vân lúc này mới chân chính buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
"Bệ hạ, nếu cấm vệ quân Ung Quốc đến đón ngài hồi cung, ta nên tìm ngài như thế nào a."
Lý Thanh Vân dừng một chút, trầm mặc nói: "Mỗi buổi trưa, ta sẽ xuống núi, đến chợ này tìm ngươi."
"Được." Diệu Linh cong đôi mắt, không khỏi lại kỳ quái, "Bệ hạ hiện giờ ở nơi nào, tại sao không cho Diệu Linh đến đó xem một chút."
"Cô đã phân chia nơi đó thành lãnh thổ Ung Quốc, cấm người ngoài ra vào, ngươi dám đi vào, cô liền giết ngươi!" Hai tròng mắt Lý Thanh Vân hơi lạnh.
"Được rồi được rồi." Diệu Linh thất bại, "Bệ hạ không cần hung dữ như vậy..."
Sau khi nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vân, Diệu Linh liền ngâm nga khúc hát nhỏ đi vào chợ, nhảy nhót, dùng Bồ Câu đưa tin, gửi thư cho Lục Hoa Công công, lại đi quán mì ăn mì, chờ Thanh Dương đến.
"Ca ca, huynh đến rồi!" Dữ Linh cười đến rực rỡ.
Thanh Dương mặt mày ưu sầu: "Huynh không thể tìm được Độc Cô Ly."
"Ca ca, huynh thua rồi! Đệ đã tìm thấy bệ... Đệ đã tìm thấy hắn rồi!"
Thanh Dương trừng mắt nhìn đệ đệ, "Đệ đừng vô lễ với đế quân Ung Quốc, cũng chặt đứt ý niệm không nên có trong đầu đi, nói cho cùng hắn không phải là người đệ có thể vọng tưởng."
"Chỉ là cảm thấy thú vị, nhịn không được muốn trêu đùa thôi..." Diệu Linh ủy khuất.
Thanh Dương thở dài, nhớ tới một chuyện: "Đem Hợp Hoan Cổ trả lại cho huynh."
"A."
Diệu Linh vội vàng đi tìm, lật tới lật lui, cũng tìm không thấy Hợp Hoan Cổ của ca ca. Hắn cau mày, ước chừng lật tìm hơn mười lần, vẫn tìm không thấy.
Trong lòng Thanh Dương nhất thời không yên: "Diệu Linh, đệ sẽ không làm mất chứ?"
"Không có đâu." Diệu Linh bực bội cực kỳ.
Thanh Dương cau mày nói: "Hợp Hoan Cổ kia chính là tình cổ cực mạnh, nhất là Hợp Hoan Cổ đực mạnh gấp mấy ngàn lần, để người ta ăn phải rất dễ mất mạng đấy, huynh cho đệ mượn nghiên cứu, đệ cũng đừng làm mất của huynh."
Diệu Linh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Hắn bỗng nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng: "Xong rồi! Ca ca! Đệ nhầm Hợp Hoan Cổ thành Linh cổ đưa cho bệ hạ rồi!!"
Nghe thiếu niên kinh hô một tiếng, Thanh Dương liền cứng ngắc hóa đá tại chỗ, hắn biết...
Diệu Linh từ nhỏ đã làm được chuyện gì đáng tin cậy?
Diệu Linh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm: "Ca... Ca... Huynh cũng đem một Hợp Hoan Cổ cái khác cho đệ, đề phòng..."
Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi, lại giống như hận rèn sắt không thành thép: "Đưa một con Hợp Hoan Cổ cái khác cho đệ thì đệ có thể làm gì chứ? Thứ đó người bình thường có thể ăn được sao? Người bình thường ăn xong lập tức chịu không nổi tình dục bạo thể mà chết, chỉ có thân thể đặc biệt của Mỹ Nhân tộc mới có thể chịu đựng được, đệ đi đâu tìm Mỹ Nhân tộc?!"
"Đệ xong rồi!" Diệu Linh hối hận không thôi, "Nếu Độc Cô Ly chết, bệ hạ nhất định sẽ hận chết đệ! A a a a!!"
Thanh Dương biến sắc: "Đệ nói Hợp Hoan Cổ kia là cho Độc Cô Ly ăn sao?!"
Diệu Linh tuyệt vọng gật đầu.
Thanh Dương hít sâu một hơi, để ngân lượng xuống cùng bát mì chưa ăn xong xuống, lôi kéo Diệu Linh liền rời khỏi nơi này, vừa đi vừa nói: "Đi lấy cổ trùng về, nói không chừng vẫn còn kịp."
Hai huynh đệ sinh đôi cưỡi lên ngựa, nhanh chóng tìm đường lên núi.
Mà lúc này--
Lý Thanh Vân đã cùng Đoàn Sơ Liễu trở về Đoàn gia thôn.
Đoàn Sơ Liễu lo lắng nói hắn vài câu, liền bảo hắn trở về chăm sóc Độc Cô Ly.
Lý Thanh Vân cầm Linh cổ màu xanh da trời, chậm rãi tiến vào phòng.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất