Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 96: Một mình mở Lăng Hàn

Trước Sau
Editor: camanlwoibieng

----------------%----------------

Người dân gần cửa thành Hứa Đô lần lượt trốn trong nhà đóng kín cửa sổ, vì ai cũng nghe thấy lời Thái tử điện hạ nói "Ai cũng có thể làm nhục hắn" nên không ai dám nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần lấy chuyện làm nhục tôn nghiêm người khác làm niềm vui, nổi danh khắp thiên hạ.

Ánh trăng sáng vốn nên được đặt trên bầu trời cao lại bị vấy bẩn bởi thế tục ô ếu, chính là chuyện họ không muốn nhìn thấy nhất.

Chỉ tiếc là...

Có khoảng hàng trăm quan binh của Tấn Quốc đến từ Hứa Đô, được Thái tử điện hạ ra lệnh, cho dù người trước mặt bọn chúng một khắc trước từng là Tử thần Tu La mạnh mẽ, bây giờ y cũng không còn sức để nhấc thanh kiếm của mình.

"Người hắn toàn là máu, rất bẩn, không dễ xử lý."

"Có nước không?"

"KHÔNG."

"Vậy lấy rượu ở quán rượu bên kia qua đi."

"Được."

Một tên nam nhân mang theo một vò rượu lớn đi tới, đây là loại rượu được người dân ưa chuộng nhất, mùi vị rất nồng.

Tên quan binh kia mở nắp vò rượu, mùi rượu nồng nặc tỏa ra.

Hai người nâng vò rượu lên.

Rượu từ trên đỉnh đầu đổ xuống dưới, rửa trôi đi vết máu trên người y.

Một vò là không đủ, vì vậy vò thứ hai lại được mang tới.

Rượu mạnh đốt cháy da thịt lan đến các vết thương trên cơ thể, cảm giác bỏng rát lan tràn toàn thân, rượu mạnh gây nóng rát khó chịu, đau đớn khiến người ta sống không bằng chết.

Máu Độc Cô Ly bị rượu rửa sạch.

Nhưng cơn đau buốt từ những vết kiếm tên trên bụng và lưng được rửa sạch bằng rượu mạnh khiến y vô thức run rẩy.

Đau đến mất cảm giác.

Thuật dịch dung và vết máu trên mặt cũng biến mất, lộ ra dung nhan thiên tiên bạch ngọc ban đầu, thế gian đều bị lu mờ.

Dung mạo ngọc tiên như lưu phong hồi tuyết, tuyệt sắc giai nhân không gì sánh được.

Y như ánh trăng sáng lạnh lùng cao ngạo không thể chạm tới trên bầu trời, như đóa mai trắng vẫn kiêu hãnh dưới lớp tuyết dày mùa đông lạnh giá, như thiên tiên không nhiễm khói lửa thế tục.

Khi giết người lại giống như Tử thần Tu La đến từ nơi Luyện Ngục âm hàn khổ cực.

Mạnh mẽ, tuyệt tình, lạnh lùng, kiêu hãnh.

Hiện giờ Thái tử điện hạ đã ra lệnh cho họ làm nhục một người như vậy.

Binh lính mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không dám tiến lên một bước.

Thật lâu sau--

Một bàn tay thô ráp túm lấy cổ áo phía sau y, hung hăng kéo mạnh một cái.

"Mẹ kiếp! Các ngươi đang làm cái gì vậy? Lại đây hết đi! Thái tử điện hạ ban thưởng mỹ nhân tuyệt thế cho chúng ta, cứ hưởng thụ đi!"

"Đừng sợ, dù sao hôm nay hắn cũng phải chết, chết dưới kiếm cùng chết dưới háng của chúng ta có gì khác nhau sao?"

"Thái tử điện hạ đã nói, chơi vào chỗ chết, vị này mặc dù là nam nhân, nhưng hắn là một tuyệt sắc đại mỹ nhân, vậy thì ngu gì không chơi thử a!"

Một người lính nắm lấy tay Độc Cô Ly, định dùng tay y chạm vào chỗ kia của mình.

Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, dạ dày cảm thấy khó chịu, buồn nôn đến muốn ói.

Từ khi còn nhỏ, y đã thu hút sự thèm muốn của nam nhân vì khuôn mặt này.

Vô số đại thần Tuyết Quốc.

Bao gồm cả vị đại Tướng quân đã thông dâm với phụ hoàng y năm đó.

Khi còn nhỏ, vị Tướng quân đó thường xuyên không mời mà vào cung, bất kể là lúc y đang tắm rửa hay đi ngủ.

"Nhị điện hạ thật sự là càng ngày càng đẹp."

Vị Tướng quân véo mặt y, y luôn cản thấy rất buồn nôn, thường xuyên lui về phía sau, lạnh lùng nhìn hắn.

Nhưng phụ hoàng không quan tâm y, không ai quan tâm y, đã mấy lần y suýt chút nữa bị Tướng quân kia bức bách.

Cũng từ đó, y bị bóng ma tâm lý.

Y trời sinh không thích tiếp xúc với nam nhân, ám ảnh sạch sẽ đối với nam nhân cũng rất lớn, gần như đã trở thành bản năng.

Vô luận là do tâm lý hay thể chất.

Bản năng này không bao giờ biến mất.

Ngoại trừ A Vân...

Chỉ có A Vân...



Chỉ có A Vân...

Nhưng.

Y đã mất đi người mình yêu nhất.

Những cảnh tượng trong quá khứ hiện về trong tâm trí, những hình ảnh khi sống ở Tuyết Quốc, hình ảnh bị yêu ma rèn luyện trong Tinh Thần Lâu, khoảng thời gian bên cạnh A Vân ở Ung Quốc, hình ảnh cùng Cửu Nhi sinh sống ở Đoàn Gia Thôn.

Hình ảnh lại thay đổi, là khung cảnh bên trong Long Diên Cung tại Ung Quốc, Lý Thanh Vân chải tóc, mặc hỉ phục đỏ tươi, quay đầu khẽ cười với y: "A Ly, phu quân, Hoàng hậu của ta." Lý Thanh Vân vươn tay về phía y, "Đêm tân hôn, có phải A Ly nên làm tròn bổn phận của một trượng phu không?"

Y nhìn thấy mình bế Lý Thanh Vân lên, Lý Thanh Vân ôm cổ y, ôn nhu cười với y, trong con ngươi chỉ chứa mỗi y.

Y và A Vân chưa từng trải qua khung cảnh như vậy.

Nhưng hình ảnh đó bất chợt hiện lên trong tâm trí y.

Có lẽ đây là hy vọng cho tương lai từ tận đáy lòng y.

Nhưng điều đó có lẽ chỉ xuất hiện trong mơ.

Độc Cô Ly cụp mắt, trốn tránh những thứ bẩn thỉu kinh tởm kia.

"Điện hạ có lệnh, muốn ngươi chết như vậy, cũng đừng trách chúng ta."

Bầu trời Hứa Đô liên tục đổ mưa.

Cùng lúc đó, vô số tiếng bước chân vang lên.

"Cởi y phục hắn ra."

Đầu ngón tay Độc Cô Ly trắng bệch, nhắm mắt vận dụng nội lực, dù suy sụp đến không còn sức lực cũng vẫn có thể vận dụng nội lực trong người rồi tự sát.

Thà chết sạch không bụi.

Tuyệt đối không để người phủ đầy bùn.

Vô số mũi tên từ bốn phía dày đặc bay tới, như cơn mưa bắn thẳng vào tim của từng nhóm binh lính đang cởi bỏ xiêm y, vô số người lần lượt ngã xuống xung quanh. Những binh lính khác bừng tỉnh lại, cũng không lo nổi tiêu dao hưởng lạc, vội vàng cầm kiếm, sẵn sàng ứng chiến.

Ngoài cửa thành Hứa Đô, một đám người ngựa giết thẳng vào.

Thủ lĩnh có đôi mắt đen láy, áo bào màu tím sẫm, đầu đội mũ đen, trong đôi mắt đục ngầu già nua chỉ còn lại vẻ u ám, đưa Lan Hoa Chỉ lên, nheo mắt lại, sắc bén nói. : "Chiếu theo lệnh chủ nhân, giết bọn chúng!"

"Vâng!"

Một toán binh mã vô cùng hung hãn xông lên nhắm thẳng vào binh lính Tấn Quốc.

"Lục Công công."

Độc Cô Ly ngơ ngác nhìn người nọ, thanh âm vô cùng khàn đặc.

Lục Công công cũng nhìn về phía Độc Cô Ly, trong mắt ánh lên vài phần sợ hãi.

Trong ấn tượng của hắn, Độc Cô Ly vẫn luôn là một thân bạch y mộc mạc, thần thái điềm đạm kiêu ngạo, xa cách lạnh lùng, cường đại tuyệt tình, không ai có thể lọt vào mắt xanh của y.

Nhưng bây giờ, Độc Cô Ly trước mắt thê thảm như trăng sáng rơi xuống bùn, thê thảm chật vật. Mái tóc đen bếch dính lại rối bù, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, quần áo ướt sũng không chỉnh tề dán chặt trên thân thể, phần bụng có một vết thương trí mạng vẫn không ngừng chảy máu.

Độc Cô Ly vô lực ngã trên mặt đất.

Một số trong vô số quan binh Tấn Quốc đã cởi sạch y phục, thậm chí còn nắm lấy tay y để nó chạm vào nghiệt căn của hắn ta.

Máu chảy ra từ khóe môi y, đôi mắt y vô hồn xám xịt, như thể y đã sẵn sàng đối mặt với cái chết của mình.

Lực trùng kích mạnh mẽ của cảnh tượng này đã khiến Lục Hoa kinh ngạc không biết bao nhiêu năm.

Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần, hung ác đê hèn, âm độc hiểm ác danh xứng với thực.

Lục Hoa đi tới, không quên trách mắng một tiếng: "Không phải Độc Cô công tử luôn thanh cao kiêu ngạo hay sao? Sao lại để mình rơi vào hoàng cảnh này? Quần áo xộc xệch như vậy còn ra thể thống gì?"

Hắn nhìn Độc Cô Ly, thấy y thương tích đầy mình, mới nhớ y vì ai mà bị thương, hừ lạnh một cái, đá nhẹ y một cước: "Còn cử động được không?"

Độc Cô Ly vô hình lắc đầu.

Bốn phía vẫn đang chém giết, quân ám vệ của Ung Quốc đang giết chết từng tên tướng sĩ Tấn Quốc.

Lục Hoa đột nhiên nhấc Độc Cô Ly lên.

Hắn có khí lực cực lớn, mặc dù đã lớn tuổi nhưng cũng không che giấu nội lực thâm sâu của mình.

Lục Hoa cõng Độc Cô Ly trên lưng sải bước rời khỏi kinh thành Hứa Đô.

Những binh lính xung quanh đi theo bảo vệ họ.

Tiếng binh khí giao nhau ở kinh thành Hứa Đô càng ngày càng xa dần.

Bước chân Lục Hoa như cuồng phong, cõng Độc Cô Ly trên lưng, nhanh chóng đi về phía trước.

Mái tóc màu hoa râm của hắn tung bay trong gió.

Ánh mắt hắn âm trầm, đột nhiên hồi tưởng lại một màn mới nhìn thấy vừa rồi, rõ mồn một trước mắt, hắn biết người phía sau còn đang chảy máu, cả người nồng nặc mùi rượu, trên thân thể đã có chằn chịt vết thương lại bị những người đó đổ rượu mạnh vào, thế mà y vẫn có khả năng chịu được đau đớn.

Độc Cô Ly còn sót lại một tia thần trí cuối cùng.

Máu từ khóe môi y chảy ra, nhỏ xuống lưng Lục Hoa, thanh âm rất nhỏ lại khản đặc: "Là hắn bảo ngươi cứu ta sao?"

Lục Hoa cười lạnh một tiếng, nói: "Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ mà thôi! Nếu không phải nhờ bệ hạ tụ họp với ta ở Linh Đô, sau đó bảo ta mau qua đây, e rằng Độc Cô công tử ngươi đã chịu nhục chết rồi."



Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, đối mặt với cơn gió mạnh, hai mắt mờ mịt.

Chỉ có mái tóc hoa râm của Lục Công công bồng bềnh trước mắt.

Độc Cô Ly cười tự giễu.

Người cứu y bây giờ.

Chính là Thái giám bị y khinh bỉ, coi thường nhất lúc xưa.

Độc Cô Ly cũng không còn sức cười nữa, chỉ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Lục Công công, trước kia ta đắc tội với ngươi rất nhiều, thật xin lỗi."

Lục Hoa lạnh mặt nói: "Gia ta không cần ngài xin lỗi, hãy tiết kiệm sức lực mà nói với bệ hạ."

"Đa tạ." Tầm mắt Độc Cô Ly có chút mơ hồ.

Y không thể nhìn thấy con đường phía trước nữa.

Dần dần, y mất ý thức và bất tỉnh.

Khoảng nửa canh giờ trước--

---------------%----------------

Khi Lý Thanh Vân được Kỷ Ninh Lãng và đám người đưa đến Linh Đô, hắn tìm thời gian thích hợp liền rời khỏi đám người Kỷ Ninh Lãng, sau đó nhanh chóng tìm ra vị trí của Lục Hoa thông qua pháo hoa, sau đó lệnh cho Lục Hoa nhanh chóng dẫn đại quân đến thành Hứa Đô cứu Độc Cô Ly.

Tiếp đến tìm gặp Tiêu Tử Nghĩa, cưỡi ngựa quay lại.

Quá trình quanh co, nhưng Lý Thanh Vân hành động cực nhanh, toàn bộ thời gian cũng không quá nửa canh giờ.

Hơn nữa Lý Thanh Vân quyết định dùng mưu, mạo hiểm đến Tấn quốc, cho nên hắn đã truyền lệnh cho đám người Lục Hoa Tiêu Tử Nghĩa tới Linh Đô, cho nên rất nhanh tìm được đội ngũ của hắn.

Lúc này Lý Thanh Vân đang cưỡi ngựa dẫn Tiêu Tử Nghĩa cùng mấy trăm Thiên Sách quân đến Hứa Đô trợ giúp.

Tình cờ gặp được đội quân của Hách Liên Thần.

Nhân mã hai bên va chạm trực diện, đối mặt với nhau như nước với lửa.

"Vân Vân, ngươi hành động nhanh thật." Hách Liên Thần nhìn đám người phía sau Lý Thanh Vân, thì ra là Tướng quân vô địch của Ung Quốc Tiêu Tử Nghĩa, còn có một thanh niên anh tuấn lãnh đạm không rõ lai lịch.

Hắn thu hồi vẻ mặt sợ hãi, tay hơi hơi siết lại nắm chặt sợi dây thừng, "Sao Quân Ung Quốc tiến vào được Tấn Quốc? Vậy mà cô lại không biết."

Mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn hắn đằng đằng sát khí, thay vì trả lời lại lạnh giọng hỏi: "Độc Cô Ly đâu?"

"Hắn ta?"

Hách Liên Thần cười khó hiểu.

"Sao vậy? Còn lo lắng cho tình nhân cũ sao? Đừng lo, hiện tại hắn ta đang rất hạnh phúc."

Lý Thanh Vân khó hiểu nhíu mày, trong mắt phượng có chút nghi hoặc.

"Ý ngươi là gì?"

Hách Liên Thần hả hê cười lạnh một tiếng, "Lúc này giữa thanh thiên bạch nhật, hắn đang vui vẻ."

"Hứa Đô Tấn Quốc có trăm binh lính mỗi người thay phiên trải nghiệm hương vị của mỹ nhân nhất Cửu Châu."

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Lý Thanh Vân nắm chặt dây cương, lạnh lùng nhìn Hách Liên Thần, "Âm mưu quỷ kế của ngươi thất bại rồi, người của cô đã chạy tới cứu hắn."

"E rằng đã muộn." Hách Liên Thần thành thật nói.

"Không thể." Lý Thanh Vân không biết tình huống bên kia, chỉ có thể hạ mi mắt xuống, giả vờ bình tĩnh, mắt phượng càng ngày càng lạnh, trên mặt tích tụ một tia sát khí, nói tiếp: "Không thể."

"Ánh trăng cao không thể với tới bị kéo xuống vũng lầy bẩn thỉu nhất."

Hách Liên Thần mạnh mẽ chà đạp tôn nghiêm của Độc Cô Ly, "Độc Cô Ly đối nghịch với ta hết lần này đến lần khác, lẽ ra cô nên sớm đối phó hắn, hơn nữa lần này hắn tới Tấn Quốc, còn dám cướp ngươi từ trong tay cô. Ra tay phá hủy cơ quan của Vương phủ, cộng thêm đủ loại ân oán giữa cô và Độc Cô Ly, cô hận không thể băm hắn thành trăm mảnh."

Hách Liên Thần vui vẻ thưởng thức nét mặt kinh ngạc của Lý Thanh Vân.

"Một người kiêu ngạo mạnh mẽ như Độc Cô Ly, nếu trơ mắt nhìn từng người từng người một giở trò đồi bại làm nhục mình đến chết, ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"

Chuyện cả đời Hách Liên Thần thích làm nhất chính là nhìn một người đứng trên đỉnh thần đàn ngây thơ rơi xuống vũng bùn.

Hủy hoại phẩm giá của người đó, giẫm đạp tôn nghiêm mà người đó tự hào, lăng nhục thân thể, trói buộc trái tim trái tim người đó.

"Hách Liên Thần, ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn đê ​​hèn bẩn thỉu như vậy sao?" Lý Thanh Vân nắm chặt tay thành quyền, hai mắt đỏ ngầu.

"Không có cách nào, hắn quá lợi hại, võ công tuyệt đỉnh, thân phận thần bí, bất kể là cái gì, đều làm cho ta mất ăn mất ngủ."

Hách Liên Thần cười lạnh một tiếng, "Ta muốn kết thúc hắn lắm, nhưng như vậy quá hời cho hắn! Chi bằng để tất cả binh lính trong thành đi qua chà đạp hắn! Cô muốn hắn chết một cách dơ bẩn, cô muốn hắn dù có sống cũng sống không bằng chết, cô muốn hủy hoại danh dự của hắn, hủy đi hết thảy những thứ hắn đang có! Để hắn trả giá bằng máu vì đã xúc phạm cô!"

"Cho dù hắn trong sáng như ngọc thì đã sao, sau ngày hôm nay, cô cũng sẽ biến hắn thành trò cười khắp Cửu Châu thiên hạ!"

"Ha ha ha! Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ? Tiên nhân thanh lãnh như trăng sáng? Sau ngày hôm nay thì còn lại gì nào?" Hách Liên Thần cười như không cười nói: "Một kẻ đê tiện dơ bẩn hèn hạ bị bắt nạt như một món đồ chơi!"

Con ngươi Lý Thanh Vân đỏ rực, hắn nắm chặt dây cương, cánh môi đỏ mọng hé mở: "Hách Liên Thần, Ung Quốc đã khai chiến với Tấn Quốc, cô đã sai người bố trí mai phục xung quanh mười hai kinh thành của Tấn Quốc. Hi vọng ngươi vẫn có thể cười được sau khi đối mặt với cảnh nước mất nhà tan."

Hách Liên Thần thu lại nụ cười, âm trầm nhìn hắn: "Ngươi muốn báo thù cho Độc Cô Ly?"

Trong mắt phượng của Lý Thanh Vân tràn ngập sát khí.

Hách Liên Thần lạnh lùng nói: "Ngươi có thể không tiêu diệt được Tấn Quốc ta. Nhưng thanh danh của Độc Cô Ly sau ngày hôm nay nhất định sẽ rơi xuống ngàn trượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau