Chương 20: Di hoa tiếp mộc
Edit: Dii đau vai quá hmu hmu
_________________
“Không ghen nữa được không? Không thích bọn họ, về sau chỉ thích mình ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh hôn khẽ lên khóe miệng Dung Hoa, dịu dàng dỗ.
“Ngươi cứ mà dỗ ta, chẳng biết đã nói mấy câu này với bao người rồi, hôm nay mới đến phiên ta.” Giọng Dung Hoa nhàn nhạt chứa một chút hờn dỗi, xoay người bơ luôn hắn.
Thẩm Bạch Cảnh cười tiến lên một bước, ôm lấy Dung Hoa từ phía sau, “Sao có thể, trừ ngươi ra, còn ai có thể khiến ta đặt trong tay mà chiều chuộng chứ.”
Câu này là thật, người khác vì muốn ôm lấy cây đại thụ Thẩm Bạch Cảnh này, cố sức làm hài lòng Thẩm Bạch Cảnh còn không kịp, nào dám giận dỗi hắn.
“Ý ngươi là ta thích được nuông chiều?”
Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, “Không mà, còn nữa, nuông chiều ngươi một chút cũng không sao, ta bằng lòng.”
Dung Hoa hơi cong khóe miệng, thật ra là y không cố ý quậy, chỉ muốn thử, y muốn biết Thẩm Bạch Cảnh có thể dung túng y tới mức nào, miễn cho ngày sau bị đùa cũng không biết.
“Không giận nữa, được không?” Thẩm Bạch Cảnh thấy Dung Hoa mềm xuống nên cười hỏi. đam mỹ hài
“Vâng.” Dung Hoa khẽ gật đầu.
Thẩm Bạch Cảnh xoay người y lại, hôn y, cả ngày hôm nay hắn ở quân doanh, nhưng trong đầu toàn là Dung Hoa, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba thu.
"Ngươi ngủ tiếp đi." Thẩm Bạch Cảnh dậy sớm chuẩn bị đến quân doanh, nhưng hắn không nỡ để Dung Hoa dậy sớm theo mình.
“Không còn sớm nữa, ta cũng ngủ không được, vừa lúc hôm nay ta muốn đến chỗ Ngũ ca một chốc.”
Dung Hoa sửa sang lại quần áo, Thẩm Bạch Cảnh mới cho người vào hầu hạ.
“Chờ ta xong việc sẽ đi đón ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh thay đồ, trông hắn cứng rắn mạnh mẽ, khí chất tướng quân chẳng thể che giấu.
“Không cần đâu, trước giờ cơm trưa ta sẽ về.”
Dung Hoa ra cửa, hiếm khi Đông Lưu không đi theo, Thẩm Bạch Cảnh hơi nhướng mày như suy nghĩ gì, nhưng vẫn không truy hỏi.
Ra khỏi cửa, Dung Hoa trực tiếp lên xe ngựa mà vương phủ chuẩn bị, đến chỗ rẽ sầm uất thì gặp một chiếc xe ngựa giống hệt cái mà Dung Hoa đang ngồi, lướt qua nhau, sau đó một chiếc đến Tĩnh Vương phủ, chiếc còn lại đến ngoại ô.
Đông Lưu mặc bộ đồ y chang Dung Hoa, tới cửa sau của Tĩnh Vương phủ, làm bộ ho, lấy tay áo che mặt, nhanh chóng vào cửa, đi theo con đường bí mật mà vào thư phòng của Dung Diễn.
“Nô tài Đông Lưu, tham kiến Tĩnh Vương điện hạ.” Đông Lưu quỳ xuống hành lễ nói.
“Sao lại là ngươi? Chủ tử ngươi đâu?” Dung Diễn kinh ngạc buông bút, hắn không ngờ người tới là Đông Lưu.
“Bẩm Vương gia, chính quân có việc, nhưng không thể cho người ngoài biết, nên dùng kế di hoa tiếp mộc* này, xin Vương gia thành toàn, tình hình cụ thể và chi tiết thì chính quân nói, ngài ấy sẽ tự mình giải thích với điện hạ.” Đông Lưu nói theo lời dặn dò của Dung Hoa.
(*) Di hoa tiếp mộc: đổi trắng thay đen.
“Được, bản vương hiểu rồi, ngươi ngồi xuống uống ly trà đi.” Dung Diễn nghe thấy là kế hoạch của Dung Hoa thì yên tâm.
“Đa tạ Vương gia, nhưng nô tài còn có việc, nô tài thay quần áo xong sẽ cáo lui.” Đông Lưu nói, hắn còn phải chạy đến phía bắc thành.
Dung Diễn gật đầu, trong lòng hơi chộn rộn, là huynh trưởng hắn không bảo vệ được Dung Hoa sao?
Dung Hoa chỉ mới mười bảy tuổi, nhỏ hơn Dung Diễn ba tuổi, nhưng y luôn ổn trọng kiềm chế, người đời đều nói Dung Hoa giống Hoàng hậu Nghi Quy, nhưng từ nhỏ Dung Diễn lớn lên cùng Dung Hoa, đáy lòng hắn vẫn cảm thấy, Dung Hoa có sự quyết đoán và mưu trí giống kim thượng.
Chỉ bằng việc mới mười lăm tuổi mà y đã dám quỳ xin hoàng đế ban hôn cho mình và một người đàn ông là biết, y không phải "vật trong ao".
(*) Vật trong ao là kẻ tầm thường.
Nhưng tiếc rằng Thẩm Bạch Cảnh không có mắt, nhìn trân châu mà tưởng mắt cá, hiện giờ đã tỉnh ngộ, nhưng hắn vẫn thấy thật giả khó phân.
Dung Hoa đến ngoại ô để ngầm điều tra. Lần trước tiến cung, hoàng đế giữ y lại, kêu y đi tra xét bản án tham ô nhận hối lộ, mua bán chức quan, ở ngoài sáng hoàng đế cũng phái người đi tra xét, nhưng vẫn không tìm ra hết thảy đồng lõa lẫn danh sách mua bán, đành phải dùng tới Dung Hoa.
_________________
“Không ghen nữa được không? Không thích bọn họ, về sau chỉ thích mình ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh hôn khẽ lên khóe miệng Dung Hoa, dịu dàng dỗ.
“Ngươi cứ mà dỗ ta, chẳng biết đã nói mấy câu này với bao người rồi, hôm nay mới đến phiên ta.” Giọng Dung Hoa nhàn nhạt chứa một chút hờn dỗi, xoay người bơ luôn hắn.
Thẩm Bạch Cảnh cười tiến lên một bước, ôm lấy Dung Hoa từ phía sau, “Sao có thể, trừ ngươi ra, còn ai có thể khiến ta đặt trong tay mà chiều chuộng chứ.”
Câu này là thật, người khác vì muốn ôm lấy cây đại thụ Thẩm Bạch Cảnh này, cố sức làm hài lòng Thẩm Bạch Cảnh còn không kịp, nào dám giận dỗi hắn.
“Ý ngươi là ta thích được nuông chiều?”
Thẩm Bạch Cảnh cười khẽ, “Không mà, còn nữa, nuông chiều ngươi một chút cũng không sao, ta bằng lòng.”
Dung Hoa hơi cong khóe miệng, thật ra là y không cố ý quậy, chỉ muốn thử, y muốn biết Thẩm Bạch Cảnh có thể dung túng y tới mức nào, miễn cho ngày sau bị đùa cũng không biết.
“Không giận nữa, được không?” Thẩm Bạch Cảnh thấy Dung Hoa mềm xuống nên cười hỏi. đam mỹ hài
“Vâng.” Dung Hoa khẽ gật đầu.
Thẩm Bạch Cảnh xoay người y lại, hôn y, cả ngày hôm nay hắn ở quân doanh, nhưng trong đầu toàn là Dung Hoa, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba thu.
"Ngươi ngủ tiếp đi." Thẩm Bạch Cảnh dậy sớm chuẩn bị đến quân doanh, nhưng hắn không nỡ để Dung Hoa dậy sớm theo mình.
“Không còn sớm nữa, ta cũng ngủ không được, vừa lúc hôm nay ta muốn đến chỗ Ngũ ca một chốc.”
Dung Hoa sửa sang lại quần áo, Thẩm Bạch Cảnh mới cho người vào hầu hạ.
“Chờ ta xong việc sẽ đi đón ngươi.” Thẩm Bạch Cảnh thay đồ, trông hắn cứng rắn mạnh mẽ, khí chất tướng quân chẳng thể che giấu.
“Không cần đâu, trước giờ cơm trưa ta sẽ về.”
Dung Hoa ra cửa, hiếm khi Đông Lưu không đi theo, Thẩm Bạch Cảnh hơi nhướng mày như suy nghĩ gì, nhưng vẫn không truy hỏi.
Ra khỏi cửa, Dung Hoa trực tiếp lên xe ngựa mà vương phủ chuẩn bị, đến chỗ rẽ sầm uất thì gặp một chiếc xe ngựa giống hệt cái mà Dung Hoa đang ngồi, lướt qua nhau, sau đó một chiếc đến Tĩnh Vương phủ, chiếc còn lại đến ngoại ô.
Đông Lưu mặc bộ đồ y chang Dung Hoa, tới cửa sau của Tĩnh Vương phủ, làm bộ ho, lấy tay áo che mặt, nhanh chóng vào cửa, đi theo con đường bí mật mà vào thư phòng của Dung Diễn.
“Nô tài Đông Lưu, tham kiến Tĩnh Vương điện hạ.” Đông Lưu quỳ xuống hành lễ nói.
“Sao lại là ngươi? Chủ tử ngươi đâu?” Dung Diễn kinh ngạc buông bút, hắn không ngờ người tới là Đông Lưu.
“Bẩm Vương gia, chính quân có việc, nhưng không thể cho người ngoài biết, nên dùng kế di hoa tiếp mộc* này, xin Vương gia thành toàn, tình hình cụ thể và chi tiết thì chính quân nói, ngài ấy sẽ tự mình giải thích với điện hạ.” Đông Lưu nói theo lời dặn dò của Dung Hoa.
(*) Di hoa tiếp mộc: đổi trắng thay đen.
“Được, bản vương hiểu rồi, ngươi ngồi xuống uống ly trà đi.” Dung Diễn nghe thấy là kế hoạch của Dung Hoa thì yên tâm.
“Đa tạ Vương gia, nhưng nô tài còn có việc, nô tài thay quần áo xong sẽ cáo lui.” Đông Lưu nói, hắn còn phải chạy đến phía bắc thành.
Dung Diễn gật đầu, trong lòng hơi chộn rộn, là huynh trưởng hắn không bảo vệ được Dung Hoa sao?
Dung Hoa chỉ mới mười bảy tuổi, nhỏ hơn Dung Diễn ba tuổi, nhưng y luôn ổn trọng kiềm chế, người đời đều nói Dung Hoa giống Hoàng hậu Nghi Quy, nhưng từ nhỏ Dung Diễn lớn lên cùng Dung Hoa, đáy lòng hắn vẫn cảm thấy, Dung Hoa có sự quyết đoán và mưu trí giống kim thượng.
Chỉ bằng việc mới mười lăm tuổi mà y đã dám quỳ xin hoàng đế ban hôn cho mình và một người đàn ông là biết, y không phải "vật trong ao".
(*) Vật trong ao là kẻ tầm thường.
Nhưng tiếc rằng Thẩm Bạch Cảnh không có mắt, nhìn trân châu mà tưởng mắt cá, hiện giờ đã tỉnh ngộ, nhưng hắn vẫn thấy thật giả khó phân.
Dung Hoa đến ngoại ô để ngầm điều tra. Lần trước tiến cung, hoàng đế giữ y lại, kêu y đi tra xét bản án tham ô nhận hối lộ, mua bán chức quan, ở ngoài sáng hoàng đế cũng phái người đi tra xét, nhưng vẫn không tìm ra hết thảy đồng lõa lẫn danh sách mua bán, đành phải dùng tới Dung Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất