Chương 43: Nguyên nhân chết
Kể từ khi sinh ra, Phượng Thiên Y đã là Thiếu cốc chủ của Thiên Cơ Cốc, Lão cốc chủ chết ngoài ý muốn, Phượng Thiên Y không thể không chấm dứt ngày tháng tiêu dao tự tại, gánh nặng Thiên Cơ Cốc đè trên vai hắn. Sau ngày thứ hai quay về, hắn đã lập tức đến mộ của Cốc chủ tra xét nguyên nhân chết của Lão cốc chủ, lúc hắn đi Cố Trường An vẫn còn đang say giấc nồng, có lẽ cũng là do tối qua làm quá mức, đến tận trưa lúc Phượng Thiên Y quay lại cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn là bị đói tỉnh.
"Thiên Y ca ca, huynh đi đâu vậy?" Cố Trường An ôm chăn mềm giọng hỏi, gắng mở đôi mắt vẫn còn đau rát ra nhìn hắn.
Phượng Thiên sờ sờ đầu cậu, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn: "Đi tra nguyên nhân thúc phụ ta chết."
Bây giờ Cố Trường An mới tỉnh lại không ít, cau mày hỏi: "Tra ra được gì không?"
"Ta làm việc mà em còn lo lắng à? Dậy ăn trưa nào, bình thường không chịu ăn nhiều, mới làm em hai lần đã chịu không nổi rồi." Phượng Thiên Y thò tay vào trong chăn xoa bóp cái mông vểnh, cố ý trêu cậu.
"Phượng Thiên Y, huynh đúng là xấu xa, rõ ràng là huynh quá, quá..." Cố Trường An da mặt mỏng, lời còn lại không thể nói ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở phì phò xoay người không muốn đoái hoài gì đến hắn nữa, gì mà hai lần chứ, rõ ràng là chơi cậu cả đêm còn gì...
"Được được được, không liên quan đến An nhi, là do Thiên Y ca ca quá lớn." Phượng Thiên Y dịu dàng dỗ dành, cuối cùng còn không biết xấu hổ mà tự khen mình.
Cố Trường An càng không muốn để ý đến hắn, giận dỗi không cho hắn đỡ, muốn tự mình xuống giường, kết quả cái eo đau nhức ngã nhoài về trước, còn ngã vào trong ngực nam nhân, Tiểu Vương gia cảm thấy rất mất mặt, nắm áo hắn không dám ngẩng đầu lên.
Phượng Thiên Y trêu cũng trêu đủ rồi, không thể thật sự chọc bé con tức giận nếu không lát nữa cậu lại ăn cơm không vô, hắn nâng mông cậu lên như thể đang ẵm trẻ con bước ra ngoài, vừa lúc quản gia và người hầu đang bưng thức ăn lên, thấy hai người nhưng vẫn làm như không thấy gì cả, mắt nhìn thẳng, chỉ có mình Cố Trường An là cuống cuồng cả lên.
"Thúc phụ chết là do kinh mạch đảo ngược, theo lý ông ấy đã đạt tới cảnh giới này thì không nên xuất hiện loại sai lầm này mới phải, trong thân thể ông ấy còn sót lại chút táo đen, loại quả này rất hiếm thấy nhưng không có độc, chỉ là không biết có dính líu gì hay không."
Trên bàn ăn, Phượng Thiên Y chủ động nói đến việc này, hắn biết bé con rất để tâm chuyện này.
Cố Trường An nhai hết đồ ăn trong miệng, nhíu mày: "Thiên Y ca ca cũng tra không ra sao?" Lời cậu nói không có hàm ý gì khác, nhưng vào tai Phượng Thiên Y lại không khỏi biến đổi.
Phượng Thiên Y nguy hiểm nheo mắt lại, cảm giác mình bị bé con xem thường, liếm liếm chân răng phát ngứa, đột nhiên dịu dàng cười nói: "Nếu như ta tra ra được thì An nhi sẽ thưởng gì cho Thiên Y ca ca đây?"
"Vậy, vậy huynh đừng tra nữa!" Bây giờ Cố Trường An đã sợ khiếp loại ánh mắt đó của Phượng Thiên Y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đừng thấy bây giờ hắn rất dịu dàng, nhưng mỗi lần hắn lộ ra loại ánh mắt này thì đều sẽ làm cho cậu đau eo một thời gian, cậu không cần nghĩ cũng biết trong bụng nam nhân đang toan tính cái gì, ngã một lần khôn hơn một chút, lần này cậu tuyệt đối sẽ không bị lừa nữa!
"Hầy, An nhi không còn đáng yêu như trước nữa rồi." Phượng Thiên Y thở dài, bé con trở nên thông minh thật là khiến cho hắn buồn rầu, đương nhiên, vẫn còn rất nhiều cách để dụ cậu mắc câu.
Cố Trường An không những không tức giận mà còn rất đắc ý, mắt to cong cong, cười lộ ra hàm răng nho nhỏ trắng bóc: "Nhưng Thiên Y ca ca cũng chỉ có thể thích An nhi thôi."
"Thiên Y ca ca hận không thể yêu chết tiểu yêu tinh em." Ánh mắt Phượng Thiên Y tối lại, nhéo cằm cậu mút mạnh môi cậu một cái.
Cố Trường An che miệng vừa thẹn thùng vừa bất mãn: "An nhi mới không phải, mới không phải yêu tinh..."
Phượng Thiên Y liếc nhìn cái mông vểnh của cậu, chỉ cười không nói. Cố Trường An tức đến nỗi tuyên bố sẽ không thèm để ý đến hắn nữa, kết quả là hai ngày sau cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo Cốc chủ đại nhân đến Tàng Thư Lâu tìm manh mối.
"Thiên Y ca ca, huynh đi đâu vậy?" Cố Trường An ôm chăn mềm giọng hỏi, gắng mở đôi mắt vẫn còn đau rát ra nhìn hắn.
Phượng Thiên sờ sờ đầu cậu, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn: "Đi tra nguyên nhân thúc phụ ta chết."
Bây giờ Cố Trường An mới tỉnh lại không ít, cau mày hỏi: "Tra ra được gì không?"
"Ta làm việc mà em còn lo lắng à? Dậy ăn trưa nào, bình thường không chịu ăn nhiều, mới làm em hai lần đã chịu không nổi rồi." Phượng Thiên Y thò tay vào trong chăn xoa bóp cái mông vểnh, cố ý trêu cậu.
"Phượng Thiên Y, huynh đúng là xấu xa, rõ ràng là huynh quá, quá..." Cố Trường An da mặt mỏng, lời còn lại không thể nói ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở phì phò xoay người không muốn đoái hoài gì đến hắn nữa, gì mà hai lần chứ, rõ ràng là chơi cậu cả đêm còn gì...
"Được được được, không liên quan đến An nhi, là do Thiên Y ca ca quá lớn." Phượng Thiên Y dịu dàng dỗ dành, cuối cùng còn không biết xấu hổ mà tự khen mình.
Cố Trường An càng không muốn để ý đến hắn, giận dỗi không cho hắn đỡ, muốn tự mình xuống giường, kết quả cái eo đau nhức ngã nhoài về trước, còn ngã vào trong ngực nam nhân, Tiểu Vương gia cảm thấy rất mất mặt, nắm áo hắn không dám ngẩng đầu lên.
Phượng Thiên Y trêu cũng trêu đủ rồi, không thể thật sự chọc bé con tức giận nếu không lát nữa cậu lại ăn cơm không vô, hắn nâng mông cậu lên như thể đang ẵm trẻ con bước ra ngoài, vừa lúc quản gia và người hầu đang bưng thức ăn lên, thấy hai người nhưng vẫn làm như không thấy gì cả, mắt nhìn thẳng, chỉ có mình Cố Trường An là cuống cuồng cả lên.
"Thúc phụ chết là do kinh mạch đảo ngược, theo lý ông ấy đã đạt tới cảnh giới này thì không nên xuất hiện loại sai lầm này mới phải, trong thân thể ông ấy còn sót lại chút táo đen, loại quả này rất hiếm thấy nhưng không có độc, chỉ là không biết có dính líu gì hay không."
Trên bàn ăn, Phượng Thiên Y chủ động nói đến việc này, hắn biết bé con rất để tâm chuyện này.
Cố Trường An nhai hết đồ ăn trong miệng, nhíu mày: "Thiên Y ca ca cũng tra không ra sao?" Lời cậu nói không có hàm ý gì khác, nhưng vào tai Phượng Thiên Y lại không khỏi biến đổi.
Phượng Thiên Y nguy hiểm nheo mắt lại, cảm giác mình bị bé con xem thường, liếm liếm chân răng phát ngứa, đột nhiên dịu dàng cười nói: "Nếu như ta tra ra được thì An nhi sẽ thưởng gì cho Thiên Y ca ca đây?"
"Vậy, vậy huynh đừng tra nữa!" Bây giờ Cố Trường An đã sợ khiếp loại ánh mắt đó của Phượng Thiên Y, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đừng thấy bây giờ hắn rất dịu dàng, nhưng mỗi lần hắn lộ ra loại ánh mắt này thì đều sẽ làm cho cậu đau eo một thời gian, cậu không cần nghĩ cũng biết trong bụng nam nhân đang toan tính cái gì, ngã một lần khôn hơn một chút, lần này cậu tuyệt đối sẽ không bị lừa nữa!
"Hầy, An nhi không còn đáng yêu như trước nữa rồi." Phượng Thiên Y thở dài, bé con trở nên thông minh thật là khiến cho hắn buồn rầu, đương nhiên, vẫn còn rất nhiều cách để dụ cậu mắc câu.
Cố Trường An không những không tức giận mà còn rất đắc ý, mắt to cong cong, cười lộ ra hàm răng nho nhỏ trắng bóc: "Nhưng Thiên Y ca ca cũng chỉ có thể thích An nhi thôi."
"Thiên Y ca ca hận không thể yêu chết tiểu yêu tinh em." Ánh mắt Phượng Thiên Y tối lại, nhéo cằm cậu mút mạnh môi cậu một cái.
Cố Trường An che miệng vừa thẹn thùng vừa bất mãn: "An nhi mới không phải, mới không phải yêu tinh..."
Phượng Thiên Y liếc nhìn cái mông vểnh của cậu, chỉ cười không nói. Cố Trường An tức đến nỗi tuyên bố sẽ không thèm để ý đến hắn nữa, kết quả là hai ngày sau cậu vẫn ngoan ngoãn đi theo Cốc chủ đại nhân đến Tàng Thư Lâu tìm manh mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất