Chương 45: Tráo đổi
Công pháp của Thiên Cơ Cốc vô cùng kì lạ, dùng kỹ xảo cường đại mà không thể tráo đổi nổi tiếng khắp chốn giang hồ, nhưng vạn vật trên thế gian này không có gì là không có sơ hở cả, tuyệt học được người bên ngoài đồn thổi là vô cùng diệu kì của Thiên Cơ các cũng vậy.
Trong phòng.
Phượng Thiên Y đang ngồi ở mép giường lật xem quyển sách mà ban ngày Cố Trường An tiện tay ném trong Tàng Thư các.
"Thiên Y ca ca?" Cố Trường An rụt người trong chăn, mở to mắt nhìn hắn.
Phượng Thiên Y sờ đầu cậu, khép quyển sách trên tay lại nhàn nhạt nói: "Lúc Thiên Cơ các mới được lập ra, bộ công pháp độc môn này của Phượng gia có một lỗ hổng rất lớn, người tu luyện không thể đụng đến táo đen, nếu không sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma, trải qua vài thế hệ hoàn thiện mới có được công pháp ta học như ngày hôm nay."
"Có nghĩa là bây giờ không sợ táo đen nữa à?" Cố Trường An ngờ vực hỏi: "Nhưng không phải lão Cốc chủ bị tẩu hỏa nhập ma là do loại táo này sao?"
"Bộ công pháp hiện nay đã không còn bị ảnh hưởng táo đen nữa, nhưng nếu như người ăn loại táo này lại hít vào Long Tiên Hương thì sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Vì muốn phòng ngừa chuyện không may nên Thiên Cơ cốc đã dời từ phương Bắc đến đây, ở phương Bắc rất hiếm thấy táo đen, phương Nam lại càng không có."
"Thiên Y ca ca cũng học loại công pháp này, vậy sao lúc trước huynh lại không biết?" Cố Trường An càng khó hiểu.
Phượng Thiên Y cười cười: "Bé ngốc, tuyệt học của Thiên Cơ cốc là thứ môn phái chúng ta dùng để an cư lạc nghiệp trong giang hồ, tất nhiên sơ hở của nó chỉ có thể truyền lại cho các thế hệ Cốc chủ biết, lúc ta học võ thì Cốc chủ vẫn là ông nội ta, chuyện này còn chưa đến lượt ta biết."
"Lão Cốc chủ đã biết chuyện này sao còn dùng Long Tiên Hương chứ?" Đầu óc Cố Trường An có hơi lộn xộn.
Phượng Thiên Y gõ đầu cậu: "Ta vẫn luôn dặn em không được ăn nhiều nếu không sẽ bỏ ăn, bảo em lúc thấy đồ ăn ngon phải ăn vừa đủ thôi, tại sao em vẫn không nghe lời ta?"
Cố Trường An bĩu môi: "Nhưng ta đâu có bỏ ăn... A! Ta hiểu rồi!" Bởi vì táo đen chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình, lão Cốc chủ có khi đã lơ là, có khi đã quên mất tác hại của nó, thế nên mới không chút băn khoăn sử dụng Long Tiên Hương.
Phượng Thiên Y cảm thấy bộ dáng nhỏ nhắn lúc giật mình kinh sợ của cậu vô cùng đáng yêu.
"Rõ ràng huynh cũng học rồi, sao lại không thể trực tiếp nói với huynh chứ, cổ hủ!" Bộ dạng Cố Trường An có chút nghĩ mà sợ.
"Thứ nhất ta không thích Long Tiên Hương, thứ hai là mấy trăm năm qua cũng không có sự cố nào xảy ra, thứ ba là ông nội của ta rất cổ hủ." Phượng Thiên Y nhún vai.
Cố Trường An xấu hổ gãi gãi mặt, sau đó mới muộn màng phát hiện mình vậy mà không biết lớn nhỏ trách móc ông nội của Phượng Thiên Y.
"Tiểu phúc tinh, cuốn sách này là do ông nội của ông nội của ông nội của ta viết, lúc công pháp được hoàn thiện triệt để là ở thế hệ ông ấy; người này ly kinh phản đạo*, ném Thiên Cơ cốc lại cho đứa con trai mười tuổi xong liền mất tích, chuyện như viết loại bí mật này vào trong sách rất hợp với tính cách của ông ấy." Phượng Thiên Y ý vị không rõ nhìn thiếu niên.
(*): thành ngữ ý chỉ coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Cố Trường An vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ việc ban ngày, khuôn mặt cậu lập tức đỏ lên, bĩu môi chuyển chủ đề: "Trái lại ta cảm thấy rất giống huynh."
"Đều là họ Phượng mà." Phượng Thiên Y cười nhạo.
"Không đúng, sách ở Tàng Thư các đều được sắp xếp cẩn thận, cái chồng sách mà chúng ta... chúng ta đánh đổ kia đều là những cuốn có liên quan đến y thuật hoặc là thực vật, sao lại có loại sách này chứ?" Trong đầu Cố Trường An chợt lóe lên điều gì đó, mở miệng hỏi.
"Không ngốc nha, người của Thiên Cơ Cốc làm việc rất cẩn trọng, vô số thư tịch trong Tàng Thư các đều được phân loại, không có khả năng bị đặt lộn chỗ, bút ký của tổ tiên nhất định phải đặt ở tầng trên nhất, không thể xuất hiện ở tầng hai được." Phượng Thiên Y cong môi, trong mắt lóe lên tia u ám.
Cố Trường An trợn to mắt: "Là có người vô ý nhìn thấy cuốn sách này, sau đó mới đặt sai vị trí... Vậy kẻ đó chính là hung thủ!?"
Trong phòng.
Phượng Thiên Y đang ngồi ở mép giường lật xem quyển sách mà ban ngày Cố Trường An tiện tay ném trong Tàng Thư các.
"Thiên Y ca ca?" Cố Trường An rụt người trong chăn, mở to mắt nhìn hắn.
Phượng Thiên Y sờ đầu cậu, khép quyển sách trên tay lại nhàn nhạt nói: "Lúc Thiên Cơ các mới được lập ra, bộ công pháp độc môn này của Phượng gia có một lỗ hổng rất lớn, người tu luyện không thể đụng đến táo đen, nếu không sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma, trải qua vài thế hệ hoàn thiện mới có được công pháp ta học như ngày hôm nay."
"Có nghĩa là bây giờ không sợ táo đen nữa à?" Cố Trường An ngờ vực hỏi: "Nhưng không phải lão Cốc chủ bị tẩu hỏa nhập ma là do loại táo này sao?"
"Bộ công pháp hiện nay đã không còn bị ảnh hưởng táo đen nữa, nhưng nếu như người ăn loại táo này lại hít vào Long Tiên Hương thì sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Vì muốn phòng ngừa chuyện không may nên Thiên Cơ cốc đã dời từ phương Bắc đến đây, ở phương Bắc rất hiếm thấy táo đen, phương Nam lại càng không có."
"Thiên Y ca ca cũng học loại công pháp này, vậy sao lúc trước huynh lại không biết?" Cố Trường An càng khó hiểu.
Phượng Thiên Y cười cười: "Bé ngốc, tuyệt học của Thiên Cơ cốc là thứ môn phái chúng ta dùng để an cư lạc nghiệp trong giang hồ, tất nhiên sơ hở của nó chỉ có thể truyền lại cho các thế hệ Cốc chủ biết, lúc ta học võ thì Cốc chủ vẫn là ông nội ta, chuyện này còn chưa đến lượt ta biết."
"Lão Cốc chủ đã biết chuyện này sao còn dùng Long Tiên Hương chứ?" Đầu óc Cố Trường An có hơi lộn xộn.
Phượng Thiên Y gõ đầu cậu: "Ta vẫn luôn dặn em không được ăn nhiều nếu không sẽ bỏ ăn, bảo em lúc thấy đồ ăn ngon phải ăn vừa đủ thôi, tại sao em vẫn không nghe lời ta?"
Cố Trường An bĩu môi: "Nhưng ta đâu có bỏ ăn... A! Ta hiểu rồi!" Bởi vì táo đen chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình, lão Cốc chủ có khi đã lơ là, có khi đã quên mất tác hại của nó, thế nên mới không chút băn khoăn sử dụng Long Tiên Hương.
Phượng Thiên Y cảm thấy bộ dáng nhỏ nhắn lúc giật mình kinh sợ của cậu vô cùng đáng yêu.
"Rõ ràng huynh cũng học rồi, sao lại không thể trực tiếp nói với huynh chứ, cổ hủ!" Bộ dạng Cố Trường An có chút nghĩ mà sợ.
"Thứ nhất ta không thích Long Tiên Hương, thứ hai là mấy trăm năm qua cũng không có sự cố nào xảy ra, thứ ba là ông nội của ta rất cổ hủ." Phượng Thiên Y nhún vai.
Cố Trường An xấu hổ gãi gãi mặt, sau đó mới muộn màng phát hiện mình vậy mà không biết lớn nhỏ trách móc ông nội của Phượng Thiên Y.
"Tiểu phúc tinh, cuốn sách này là do ông nội của ông nội của ông nội của ta viết, lúc công pháp được hoàn thiện triệt để là ở thế hệ ông ấy; người này ly kinh phản đạo*, ném Thiên Cơ cốc lại cho đứa con trai mười tuổi xong liền mất tích, chuyện như viết loại bí mật này vào trong sách rất hợp với tính cách của ông ấy." Phượng Thiên Y ý vị không rõ nhìn thiếu niên.
(*): thành ngữ ý chỉ coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Cố Trường An vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ việc ban ngày, khuôn mặt cậu lập tức đỏ lên, bĩu môi chuyển chủ đề: "Trái lại ta cảm thấy rất giống huynh."
"Đều là họ Phượng mà." Phượng Thiên Y cười nhạo.
"Không đúng, sách ở Tàng Thư các đều được sắp xếp cẩn thận, cái chồng sách mà chúng ta... chúng ta đánh đổ kia đều là những cuốn có liên quan đến y thuật hoặc là thực vật, sao lại có loại sách này chứ?" Trong đầu Cố Trường An chợt lóe lên điều gì đó, mở miệng hỏi.
"Không ngốc nha, người của Thiên Cơ Cốc làm việc rất cẩn trọng, vô số thư tịch trong Tàng Thư các đều được phân loại, không có khả năng bị đặt lộn chỗ, bút ký của tổ tiên nhất định phải đặt ở tầng trên nhất, không thể xuất hiện ở tầng hai được." Phượng Thiên Y cong môi, trong mắt lóe lên tia u ám.
Cố Trường An trợn to mắt: "Là có người vô ý nhìn thấy cuốn sách này, sau đó mới đặt sai vị trí... Vậy kẻ đó chính là hung thủ!?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất