Đêm Dục Không Thôi

Chương 7: Đêm sinh nhật

Trước Sau
Phượng Thiên Y sờ sờ gương mặt ẩm ướt của thiếu niên, sau khi hắn cởi bỏ lớp mặt nạ, giọng nói chân thật réo rắt như tiếng đàn: "An nhi, gặp vấn đề chỉ biết trốn tránh không phải việc làm của nam nhi, ngày thường Thiên Y ca ca dạy em thế nào?"

"Phượng, Phượng Thiên Y, việc huynh làm hôm nay có xem ta là nam nhi hay không?" Cố Trường An chôn đầu càng sâu hơn, hít sâu mấy hơi, tủi thân tức giận chất vấn.

A, vậy mà dám gọi thẳng tên hắn, bé con đúng là lớn gan.

Trong mắt Phượng Thiên Y hiện lên hứng thú, bàn tay lớn mò xuống dưới, không nặng không nhẹ nhéo viên đậu đỏ vẫn còn sưng trước ngực.

"A!"

Quả nhiên, nhóc con bật thốt lên, sau khi thuốc tan đi, cánh tay nhỏ phục hồi sức lực đẩy tay hắn ra, mắt to ướt át hoảng loạn trừng hắn, khóc đến đỏ ửng, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

"Không thèm nhìn ta luôn sao?" Phượng Thiên Y cười như không cười.

Cố Trường An nghe vậy, đỏ mặt, đôi mắt to rũ xuống.

"Từ chín tuổi em bắt đầu được ta dạy dỗ, đến nay đã được bảy năm liền, ta cưng chiều em bảy năm, đến bây giờ em ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không thèm. Ôi!" Phượng Thiên Y ra vẻ đau lòng.

Trong lòng Cố Trường An đau xót, ngước mắt lên khổ sở nhìn hắn, đôi mắt lại nhanh chóng ngập nước, nước mắt rưng rưng như giọt mưa ngoài trời, làm tim người rung động.

"Hoàng đế ca ca là vua một nước, mỗi ngày đều bận rộn chính sự, ca ca rất thương An nhi, nhưng thời gian bên cạnh An nhi rất ít, chính Thiên Y ca ca là người dốc lòng dạy dỗ nuôi nấng ta, luôn bên cạnh ta. Huynh đối xử tốt với An nhi, An nhi rất rõ, cho nên An nhi luôn xem huynh là người quan trọng nhất, kính trọng huynh như thầy, quý huynh như ca ca, nhưng mà, nhưng mà..."

Giọng nói mềm nhẹ của Cố Trường An nghẹn ngào sắp vỡ òa, rốt cuộc hai giọt nước mắt vẫn nặng nề rơi xuống nước, tạo thành hai vòng gợn sóng.

Người xem cậu như luyến sủng, bỡn cợt cưỡng hiếp cậu lại là người cậu kính trọng nhất, sau này cậu phải đối mặt như thế nào đây?

Phượng Thiên Y đúng là thích nhìn dáng vẻ bé cưng bị mình ** khóc, điều đó làm hắn cảm thấy hưng phấn, nhưng những lúc khác, hắn không nỡ làm cậu rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Hắn thở dài, kéo đứa nhóc kia vào lòng, bé cưng lại dùng cánh tay đẩy hắn ra, dáng vẻ quật cường không chịu thua.

"Mấy năm nay An nhi đi theo ta, đã từng thấy ta làm loại chuyện này với người khác chưa?" Phượng Thiên Y hôn hôn đôi mắt to đỏ ửng của cậu, thấp giọng hỏi.

Cố Trường An ngẫm nghĩ, cắn môi lắc lắc đầu.

"Vậy An nhi có biết vì sao ta hai mươi bảy vẫn chưa cưới vợ nạp thiếp?" Phượng Thiên Y hỏi tiếp.

Cố Trường An nhớ đến mấy năm trước huynh ấy còn từ chối Hoàng đế ca ca tứ hôn, tiếp tục lắc lắc đầu.



"Bé ngốc, tình cảm của ta đối với em, em không cảm nhận được chút nào hay sao? Ngày thường ta hôn em ôm em ngủ, em chưa bao giờ thắc mắc, người khác mười sáu tuổi đã hiểu chuyện, ta nghĩ rằng ít nhiều gì em cũng hiểu." Phượng Y Thiên cọ cọ mũi cậu, bất đắc dĩ hỏi, lúc hai người ở chung hắn không hề giữ quy củ thử làm nhiều việc không kể xiết, nhưng bé cưng vẫn cứ ngây ngốc như thế.

Phượng Thiên Y lại không biết rằng, mặc dù Cố Trường An cũng có bạn bè riêng, nhưng những thiếu gia vương gia đó có ai mà không e ngại Hoàng đế cùng Phượng tướng. Bình thường hẹn đi chơi đều là những nơi đứng đắn không thể đứng đắn hơn, không dám để cậu tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ. Hoàng đế ca ca và Phượng tướng dĩ nhiên cũng không dạy cậu những thứ đó, mặc dù Cố Trường An thông minh nhưng cũng chưa tới mức không thầy dạy cũng hiểu, cậu chỉ cho rằng những điều đó là thân mật giữa người thân, vô cùng bình thường.

Cố Trường An ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng bắt đầu có chút lung lay.

Phượng Thiên Y thấy vậy làm sao không rõ, hắn cũng ý thức được thông minh đã bị thông minh hại, nhưng không sao cả, kết quả vẫn như nhau.

"An nhi, ta thích em, là loại tình cảm giữa phu thê, ta làm những việc này với em cũng chỉ bởi vì bây giờ ta đã không kiềm nén nổi nữa rồi." Vẻ mặt Phượng Thiên Y trở nên trịnh trọng, ánh mắt nhìn Cố Trường An tràn ngập tình ý không hòa tan được.

Cố Trường An bị hắn nhìn đến mặt nhỏ nóng bừng sắp rỉ máu, tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" càng ngày càng lộn xộn không khống chế được. Cậu hoang mang rối rắm cúi thấp đầu, trốn tránh nói: "Huynh đang nói gì đó, An nhi, An nhi là nam... An nhi, An nhi là đệ đệ của huynh mà..."

"Là nam thì đã sao, nam tử vẫn có thể nằm dưới thân ta thừa hoan." Ánh mắt Phượng Thiên Y trở nên sâu thẳm, hắn hôn lên đôi môi thiếu niên, sau đó đến da thịt non mềm, giọng nói trầm xuống: "Trước kia ta vẫn thương yêu em như đệ đệ, nhưng hai năm trước trong một lần ngủ chung, em cọ ta đến cương cứng, ta lập tức nhận ra không phải, An nhi, em có biết mấy năm nay ta chịu đựng vất vả thế nào không?"

Phượng Thiên Y bắt lấy tay nhỏ của Cố Trường An đặt lên *** bự lại cương cứng của mình, cười nhẹ: "Chỗ này mỗi lần nhìn thấy em sẽ biến thành như vậy, nhưng sợ em còn quá nhỏ không chịu nổi, ta chỉ có thể tưởng tượng lỗ nhỏ vừa mềm vừa chặt của em, vốn định chờ em lớn thêm chút nữa, nhưng Thiên Y ca ca thật sự nhịn không được, nên đêm nay mới muốn em. Quả nhiên An nhi không làm ta thất vọng, còn ngon miệng hơn nhiều so với tưởng tưởng của ta."

"Đừng, đừng nói nữa!" Cố Trường An thấy hắn càng nói càng lộ liễu, xấu hổ đến thân thể mềm nhũn, tay bị nam nhân giam cầm không tránh thoát được, cảm giác nóng rực truyền từ bàn tay xuống tới đáy lòng.

"An nhi, em xem, em cũng thích ta, em cầm *** bự của Thiên Y ca ca cũng rất hưng phấn đúng không? Núm vú nhỏ cũng cứng lên rồi." Phương Thiên Y nhéo nhéo đầu v* cậu.

"Ưm... Không phải, không phải mà... Thiên Y ca ca là ca ca của An nhi." Cố Trường An run bần bật, trong đầu có thứ gì đó không ngừng buông lỏng, ép cậu dùng thêm sức lắc đầu.

Phượng Thiên Y nguy hiểm nheo mắt lại, lùi ra tạo một khoảng cách giữa hai người, giọng điệu hơi lạnh lùng: "Nếu An nhi thật tình nghĩ như vậy, ngày mai ta đây lập tức đi cầu hôn An Bình quận chúa, sau khi thành thân, không thể ngày ngày bên cạnh An nhi nữa."

Lần đầu tiên Cố Trường An bị Phượng Thiên Y đối xử lạnh lùng như vậy, trong lòng đau xót dữ dội, muốn trở lại trong ngực hắn lại bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trắng bệch: "Đừng mà, Thiên Y ca ca đừng cưới nàng ta..."

Cậu muốn Thiên Y ca ca mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu, cậu không muốn Thiên Y ca ca đi cưới An Bình quận chúa gì hết, nàng ta vẫn luôn không ưa cậu, cậu cũng không thích nàng ta!

"Không thích ta, cũng không cho ta đi cưới người khác, An nhi cảm thấy như vậy thích hợp sao?" Phượng Thiên Y lạnh lùng nhìn cậu.

Cố Trường An ngoại trừ lắc đầu thì không thốt lên bất cứ lời nào, nước mắt không biết từ bao giờ đã chảy đầy khuôn mặt nhỏ, đau lòng đến không chịu nổi, cậu biết như vậy là không đúng, nhưng cậu không rõ vì sao vừa nghe đến Phượng Thiên Y muốn cưới người khác đã lập tức đau lòng muốn chết.

Phượng Thiên Y đợi đúng lúc, vì thế lại tiếp tục cho thêm một liều thuốc mạnh nữa, "keng" một tiếng, con dao đã rút ra khỏi vỏ nằm cách bể tắm không xa bị hắn nắm trong lòng bàn tay, bắt Cố Trường An cầm dao trong tay chỉa vào trái tim, chỉ cần cứa nhẹ sẽ lập tức đổ máu.

"Huynh làm gì vậy?!" Cố Trường An không biết có được sức lực từ đâu tránh khỏi kiềm chế của Phượng Thiên Y, cậu ném con dao ra xa thật xa, bàn tay nhỏ đè lên miệng vết thương, chạm đến vệt máu nóng hổi của hắn, thân thể cậu rét run từng trận, đôi môi run rẩy khẽ gắt: "Phượng Thiên Y, huynh phát điên cái gì vậy hả!"

Trời sinh tính tình vốn mềm mại nay lại lớn tiếng như vậy, có lẽ là giận thật rồi.



"An nhi không thích ta, vậy ta chính là kẻ đã cưỡng hiếp Tiểu vương gia đương triều Đại Thịnh, theo luật phải chết." Nam nhân không thèm để ý cong cong môi, gằn từng chữ một.

"Hu hu... Ta thích huynh được chưa... Hu hu hu... An nhi thích Thiên Y ca ca..." Cố Trường An gắt nhẹ, lời vừa nói ra khỏi miệng, lập tức sững sờ tại chỗ, nhưng lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"An nhi thật sự thích ta sao, ta không muốn em gạt ta đâu." Phượng Thiên Y nắm cằm cậu không để cậu trốn tránh, trong mắt hiện lên mừng rỡ.

Cậu không biết thích là cái gì, không có ai dạy cậu điều này, nhưng cậu thích thân mật với Phượng Thiên Y, lúc biết người xấu bỡn cợt mình là Phượng Thiên Y, trong lòng còn âm thầm lén lút vui vẻ, được Phượng Thiên Y tỏ tình thì trái tim rung động không thôi, còn lúc bị đẩy ra lại khổ sở, không muốn Phượng Thiên Y cưới người khác không ở bên cạnh mình nữa, nhìn thấy Phượng Thiên Y bị thương thì tim đau lòng tan nát... Nếu như vậy là thích thì...

Cố Trường An cắn môi dưới, gật nhẹ đầu, sau đó rũ mắt nhìn sang hướng khác, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, một bộ dáng thẹn thùng.

"Bé con, em muốn làm ta vui vẻ mà chết sao." Nam nhân nâng khuôn mặt nhỏ của thiếu niên lên, nặng nề hôn xuống, sau đó ôm cậu xoay một vòng trong bồn tắm rồi ôm vào trong ngực, lúc thiếu niên nhìn không thấy, hắn ở phía sau lén lút cười giống như một con hồ ly mưu mô xảo quyệt.

Phượng Thiên Y hắn moi tim gan đối xử tốt với một người, ngay cả đá cũng phải mòn, huống chi là một bé ngốc mềm lòng này đây, đã sớm rung động mà không biết. Thân là thầy giáo của Tiểu vương gia, vì giải đáp thắc mắc mà hắn đã bỏ hết mọi trách nhiệm, đến nỗi không chọn được phương pháp ôn hoà nào khác... Hắn không muốn bé ngốc cứ luẩn quẩn trong lòng mãi, rồi trốn tránh hắn vài ngày, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thì tốt hơn, nhìn đi, quyết định của hắn luôn luôn chính xác.

Cố Trường An sợ tới mức ôm chặt nam nhân, nhẹ nhàng lay bả vai hắn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng khẽ oán giận: "Làm gì kích động thế, huynh làm ta sợ."

"Ta đây nhận lỗi với em có được không?" Phượng Thiên Y cúi đầu nhìn cậu, bàn tay lớn ám chỉ trượt qua lại trên eo.

"Không, không cần... Ưm... Mới vừa rồi, mới vừa rồi đã..." Cố Trường An không phải ngây thơ không hiểu chuyện nữa, nam nhân ám chỉ cái gì sao cậu không rõ chứ, cậu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Phượng Thiên Y dùng *** bự hung hăng cọ qua kẽ mông thiếu niên, giọng nói khàn khàn mê người: "Ta đã nhịn hai năm, một lần làm sao đủ?"

"Huynh, huynh đáng bị, ưm... Đừng mà..."

Gậy sắt nóng hổi cố ý cọ vào kẽ mông tìm thấy cái động đang ẩn nấp phía sau kia, lỗ đít bị yêu thương dữ dội đến sưng đỏ giờ đây càng mẫn cảm hơn, không khống chế được mà khép mở. Tinh dịch nam nhân bắn vào trong thân thể chậm rãi chảy ra, cảm giác mất khống chế làm Cố Trường An sợ đến toàn thân run rẩy, bụng lại nổi lên cảm giác căng trướng quen thuộc, hai đầu v* cũng cương cứng, cậu hơi tránh đi ôm ấp của nam nhân, không muốn hắn phát hiện phản ứng khác thường của mình.

"Ta rất thích rất thích An nhi, thích vô cùng..." Nam nhân làm sao không cảm giác được chứ, hắn ôm người trở về, dùng vòm ngực rắn chắc cọ sát đầu v* cậu, không màng cậu khó chịu bắt đầu động đậy, không ngừng nói lời yêu thương bên tai cậu.

Sau khi nhận ra được mình cũng thích nam nhân, lúc Cố Trường An nghe nam nhân nói lời yêu thương, tim đập còn nhanh hơn lúc trước, từng trận ngọt ngào dâng lên trong lòng ngực, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cọ cọ bả vai nam nhân, mềm mại nói: "Vậy, vậy thì huynh nhẹ..."

Cậu nói chưa dứt lời, nam nhân đã banh hai đùi cậu ra, trực tiếp thọc *** bự vào.

"A..."

Cố Trường An động đậy đầu rướn lên cao, lộ ra cần cổ yếu ớt tuyệt đẹp, cây trâm ngọc cài tóc rơi xuống trong nước, tóc dài bung xõa hết trên mặt nước, miệng nhỏ hé mở ngân nga rên rỉ, đôi mắt to tràn ngập hơi nước hơi thất thần, hàng mi dài ẩm ướt không nhịn được run rẩy, giống như cánh bướm yếu ớt trong đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau