Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma
Chương 30: Thế giới thối nát
Ngày hôm đó, Bạch Chỉ vô cùng khó chịu.
Lần đầu tiên cậu biết thế nào là đầu óc trống rỗng, thế nào là cay đắng, thế nào là bất lực.
Mặt nạ của cậu, vẻ bình thản của cậu đều đã bị đám người này chọc thủng, cậu cứng đờ đứng tại chỗ.
Nếu chỉ là mấy trò vặt vãnh như vẽ bậy vào sách giáo khoa, phá bàn học, giấu ghế gì đó, dù thế nào cậu vẫn có thể tiếp tục chịu đựng.
Thế nhưng.
Thế nhưng.
Tại sao họ phải đứng ngay trước mặt cô giáo để chỉ vào cậu, nói cậu thích con trai, ghê tởm, biến thái, bọn họ không muốn ở cùng một lớp với cậu. Còn nói cậu quấy rối Liễu Đông. Đáng cười nhất là Liễu Đông chỉ ngồi cúi đầu, không hé răng tới nửa chữ.
Cậu quấy rối Liễu Đông? Đó mà gọi là quấy rối ư? Không tính tới chuyện họ là “đồng loại”, ngay từ đầu rõ ràng là cậu ta cầm bài tập đến chỗ cậu trước!
Nói đi, Liễu Đông, nói cho họ biết không phải thế.
Van cậu, cầu xin cậu…
Ánh mắt cô chủ nhiệm nhìn Bạch Chỉ dần dần thay đổi. Dường như cô đã hiểu ngay vì sao cậu lại bị đối xử như vậy trong lớp, vì sao đã sắp qua hai năm học mà cậu vẫn không có bạn bè.
“Bạch Chỉ, em qua đây một lát.” Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô giáo chủ nhiệm vẫy vẫy tay gọi cậu.
“Nó còn hẹn hò với Nghiêm Vĩnh Cận lớp 2 nữa!” Không biết ai bỗng nhiên nói thêm một câu.
Sự việc có lẽ đã sáng tỏ rồi. Đây chính là nguyên nhân họ ẩu đả, dù không phải toàn bộ thì đó vẫn là một trong số những lý do.
“Trật tự!” Chủ nhiệm lớp quát lớn, ngăn những tiếng xì xào bàn tán dưới bục giảng “Lớp trưởng cho lớp tự học.” Đường nhìn của cô lần nữa trở về phía Bạch Chỉ “Em đi theo cô.”
Cậu theo cô giáo tới văn phòng.
Vẻ mặt cô chủ nhiệm vô cùng nghiêm túc. Bạch Chỉ muốn nói gì đó, nhưng há miệng rồi lại chỉ có thể gọi một tiếng “cô”.
Cô giáo ngăn cậu nói tiếp: “Được rồi, Bạch Chỉ, cô biết mấy chuyện ấy không phải thật. Cái gì mà thích con trai, quá là hoang đường! Em cũng đừng quan tâm lời họ, tiếp tục học nhé. Cô nghĩ nhất định là giữa em với các bạn cùng lớp có hiểu lầm, em có thể nói với cô, cô giúp các em điều chỉnh.”
Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng: “Không có hiểu lầm gì cả, chuyện đúng là như thế.”
“Cái gì?” Chủ nhiệm tưởng rằng mình nghe lầm.
“Cô, đúng là em thích con trai.” Vừa nói ra lời này, không hiểu sao trong lòng Bạch Chỉ đột nhiên nảy sinh một cảm giác được giải thoát.
“Bạch Chỉ, em biết em đang nói gì không?”
“Em biết, cô, người không biết chỉ có cô thôi.” Bạch Chỉ chậm rãi lặp lại một lần “Em thích con trai, ngày xưa hay bây giờ, hay cả sau này cũng sẽ không thay đổi.” Cậu giễu cợt nhếch mép “Nhưng đây là nguyên nhân em bị xa lánh hay sao? Đây mà là nguyên nhân sao?”
“Bạch Chỉ, em nghe cô nói. Em còn nhỏ, có thể em chưa hiểu rõ vài chuyện, nhất là mấy chuyện yêu đương. Em nói thế có lẽ là hành động theo cảm tính nhất thời thôi.” Cô giáo suy tư chốc lát, tiếp tục “Thế này đi, cô mời bố mẹ em đến bàn kỹ chuyện của em một chút.” Cô cân nhắc từ ngữ một lượt, lại thêm vào “Nếu có thời gian, tốt nhất bố mẹ nên đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý, tránh làm ảnh hưởng tiền đồ của em.”
Tiền đồ… Bác sĩ tâm lý…
Bạch Chỉ chỉ biết cười khổ.
Cậu nhìn cô chủ nhiệm đứng lên bước ra ngoài, nghe cô gọi điện thoại cho bố mẹ mình, thấy cô còn muốn qua lớp 2 gọi Nghiêm Vĩnh Cận đến.
Cậu bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.
Khi Nghiêm Vĩnh Cận bước vào, vẻ mặt hắn vẫn rất ngơ ngác, nhìn thấy Bạch Chỉ ở đó, hắn còn lạc quan cho rằng cô giáo gọi mình tới vì chuyện đánh nhau.
“Em là Nghiêm Vĩnh Cận nhỉ?” Cô chủ nhiệm vào phòng, ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vĩnh Cận. Cô có ấn tượng với nam sinh này, cậu ta nổi tiếng là học sinh cá biệt.
Hắn gật đầu: “Cô gọi em đến vì vụ đánh nhau ạ? Em biết đánh nhau là sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu!”
“Ngoài việc ấy, cô còn muốn nói với em một chuyện khác.” Cô liếc sang Bạch Chỉ “Hai em ở chung phòng ký túc, chuyện Bạch Chỉ bị bạn cùng lớp xa lánh em có biết không, có nghe Bạch Chỉ nói bao giờ không?”
Cô chủ nhiệm lớp 4 rốt cục cũng biết rồi! Hắn vội vàng đáp: “Em biết em biết! Đám kia đúng là cực kỳ quá đáng!”
“Thế em biết em ấy là đồng tính không?”
Nghiêm Vĩnh Cận há hốc mồm, ngay sau đó là đùng đùng nổi giận.
Lũ ngu kia! Bọn nó thần kinh à! Điên rồi à! Sao cái gì cũng nói vậy chứ!
“Cô.” Bạch Chỉ cướp lời trước khi Nghiêm Vĩnh Cận kịp mở miệng “Cậu ấy không biết chuyện này.”
“Em…”
“Quan hệ của bọn em rất tốt, chắc bởi vấn đề riêng của em nên mọi người mới hiểu lầm.” Bạch Chỉ lần nữa chặn lời Nghiêm Vĩnh Cận “Dù sao ai cũng ghét em, em chơi với ai họ cũng nghĩ em đang hẹn hò yêu đương với người ấy.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ nói như vậy trước mặt giáo viên, khiến cô giáo cũng cảm thấy thật khó hiểu.
Học sinh giỏi, cậu bé ngoan, đứa trẻ chịu khó học hành… Hiện giờ những cái mác đó dường như đều không còn liên quan tới cậu.
“Em không quấy rối Liễu Đông.” Bạch Chỉ tiếp “Bọn em chỉ là bạn học bình thường…”
“Bạch Chỉ!” Cô giáo đập bàn, cắt ngang lời hắn “Em làm cô quá thất vọng!”
Thất vọng? Bạch Chỉ cũng không biết rốt cuộc điều gì khiến cậu thất vọng nhiều hơn.
Lúc này, bố mẹ của Bạch Chỉ đã đến.
“Xin chào, hai vị là bố mẹ của Bạch Chỉ phải không ạ?” Cô chủ nhiệm đứng lên đón tiếp.
“Chào cô. Bạch Chỉ nhà tôi làm sao thế?” Mẹ Bạch Chỉ đi thẳng vào vấn đề.
“Là thế này ạ, hôm nay tôi gọi anh chị tới chủ yếu là để trao đổi về tình hình ở trường của Bạch Chỉ.”
“Bạch Chỉ ở trường cực kỳ chịu khó.” Bố Bạch nói “Việc học không sa sút, chúng tôi biết thành tích lần này của thằng bé rồi.”
“Ý tôi không phải chuyện học ạ.” Nhắc tới đề tài kia, cô giáo ít nhiều có phần xấu hổ “Hai anh chị có biết chuyện em ấy thích con trai không?”
Bố mẹ Bạch đều ngẩn người.
Bọn họ biết rõ Bạch Chỉ không phải loại nhóc con thích mang vấn đề này ra khoe khoang. Vậy sao cô giáo lại biết?
“Chuyện này làm tôi cũng rất hoảng.” Chủ nhiệm lớp nghĩ rằng bố mẹ Bạch đang quá kinh ngạc, bèn dùng giọng điệu an ủi nói “Trước giờ Bạch Chỉ rất xuất sắc, có điều không hay giao thiệp với các bạn khác. Ban đầu tôi không để ý lắm, sau đấy phát hiện cũng nghĩ là bạn bè cùng lớp xích mích chút thôi, hôm nay mới biết… hóa ra là thế.” Cô giáo chần chừ vài giây “Các học sinh đều biết chuyện em ấy thích con trai, hơi khó chấp nhận. Hôm qua mấy đứa còn đánh nhau một trận trong trường.”
Bố mẹ Bạch vừa nhận điện thoại của cô giáo gọi tới đã vội vàng đến đây, vẫn chưa kịp nhìn kỹ con trai mình. Giờ nghe cô nói vậy, hai người mới phát hiện ra trên mặt Bạch Chỉ có vài vết thương nhỏ.
“Sao lại bị thế này!” Mẹ Bạch đau lòng nâng mặt con trai.
Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng: “Không có việc gì đâu mẹ…”
Cô giáo cũng không nhịn được lên tiếng nhắc: “Mẹ Bạch Chỉ ạ, chúng ta đang nói chuyện về vấn đề của Bạch Chỉ. Nếu em ấy thích con trai thật thì tôi kiến nghị gia đình nên đưa em ấy đến bác sĩ làm gì đấy đi.”
Không ngờ cô vừa dứt lời, bố Bạch lập tức nổi giận: “Cô nói thế là ý gì? Bạch Chỉ nhà tôi không mắc bệnh gì hết! Đến bác sĩ làm gì hả!”
Tuy bố Bạch là giảng viên đại học, nhưng độ nóng tính thì… Nghiêm Vĩnh Cận âm thầm so sánh ông với bố mình một lượt.
“Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là…”
“Tuy chúng tôi là giảng viên đại học còn cô là giáo viên cấp ba, nhưng tóm lại thì đều là thầy là cô cả.” Khuôn mặt mẹ Bạch đanh lại “Đều coi như là người học cao hiểu rộng, sự thiển cận của cô thật sự làm tôi phải bất ngờ! Nếu để người như cô dạy dỗ con tôi, tôi thật sự không thể không lo đấy!”
“Ôi, sao lại có bố mẹ như anh chị được!” Bị bố mẹ Bạch Chỉ chỉ trích, còn nói ngay trước mặt hai học sinh, giáo viên chủ nhiệm của cậu không khỏi tức giận.
“Thế sao lại có cô giáo như cô!” Bố Bạch vô thức cao giọng “Con tôi bị bạo lực học đường, cô là cô giáo mà lại đi đứng về phía đám gây ra bạo lực!”
“Tôi không ủng hộ hành động của các em ấy!”
“Nhưng cô dễ dàng tha thứ!” Mẹ Bạch không nhượng bộ “Tôi muốn hỏi ngược lại đấy! Lòng dạ chúng nó có làm bằng máu bằng thịt không? Bọn nó có bố có mẹ không?” Mẹ Bạch rơi nước mắt “Mà cô cũng có con cái, cô có hiểu được tâm trạng của người làm cha làm mẹ như chúng tôi không? Con tôi thích con trai, nhưng nó chưa từng làm gì xấu cả! Cũng chưa bao giờ gây tổn hại đến ai hết! Trái lại nó học hành xuất sắc, tôn trọng thầy cô, hiếu thảo với bố mẹ, hồi học cấp hai cũng vẫn quan hệ tốt với bạn bè! Rốt cuộc tại sao nó phải chịu bị đối xử như thế?””
Đúng, vì sao? Bạch Chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không nói được nửa lời. Nghiêm Vĩnh Cận lại không đành lòng cất tiếng: “Bác ơi…”
“Nó là đồng tính, nhưng trong mắt tôi nó là đứa con trai giỏi giang nhất! Cách làm người của nó không có bất cứ vấn đề gì cả! Tôi có thể nói, người làm bố mẹ như chúng tôi đã giáo dục nó rất tốt!” Bố Bạch giận dữ tiếp tục “Nhưng đám học sinh kia của trường các cô thì trái ngược, nhân phẩm suy đồi!”
“Anh chị bình tĩnh đã.” Cô giáo chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ thái độ của bố mẹ Bạch Chỉ đối với vấn đề của cậu lại như vậy.
“Mấy học sinh kia đâu?” Bố Bạch trợn mắt “Gọi bọn nó đến đây! Tôi còn phải hỏi xem con trai tôi làm gì ảnh hưởng đến bọn nó! Toàn là bọn nó làm trễ nải việc học hành sinh hoạt của con tôi thì có!”
Cô chủ nhiệm bận rộn trấn an bố mẹ Bạch, Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận đứng ở đó bỗng có vẻ hơi dư thừa.
Sau cuộc trao đổi, cuối cùng cô giáo phải nhiều lần cam đoan sẽ tuyệt đối không để việc bạo lực học đường tái diễn với Bạch Chỉ nữa mới có thể kết thúc lần gặp mặt không vui này. Sự việc đã hoàn toàn rẽ sang hướng khác, vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.
Có bố mẹ nào lại dễ dàng chấp nhận xu hướng tính dục của con trai mình như vậy?
“Mẹ bảo này.” Ra khỏi văn phòng, mẹ Bạch nắm tay Bạch Chỉ, liên tục dặn dò “Về sau có chuyện gì cũng phải nói với bố mẹ, biết chưa?”
Bạch Chỉ cúi đầu, ánh mắt bất giác rơi xuống bàn tay đã hằn những nếp nhăn mờ nhạt của mẹ: “Vâng, con biết rồi.”
“Cái thằng bé này, lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng giấu một mình.” Mẹ Bạch thở dài “Có lớn mấy cũng nên dựa vào bố mẹ một chút, có một số việc mấy đứa nhóc như các con không giải quyết được đâu.”
“Đừng nghe mẹ con, con làm thế không sai, rất ra dáng đàn ông!” Bố Bạch tự hào vỗ lưng Bạch Chỉ “Đúng là con trai bố.”
Để không quấy rầy gia đình họ, Nghiêm Vĩnh Cận vẫn luôn đi cách một khoảng phía sau. Lúc này, mẹ Bạch đột nhiên quay đầu nhìn hắn: “Tiểu Cận.”
“Dạ, bác!” Nghiêm Vĩnh Cận vội trả lời.
“Sau này con với Hương Hương phải chung sống thật vui vẻ nhé.” Bà nói “Bác biết chuyện của hai đứa rồi. Bác không rõ mẹ con nghĩ sao, nhưng bác thấy con là cậu bé tốt, bác cũng chân thành hy vọng các con có thể ở bên nhau dài lâu.”
“Bác!” Nghiêm Vĩnh Cận bỗng cảm giác lòng đầy nhiệt huyết “Con sẽ đối xử với Bạch Chỉ thật tốt!”
“Được rồi mẹ, đừng nói mấy chuyện ấy nữa.” Bạch Chỉ cắt ngang mạch trò chuyện của hai người “Mẹ với bố còn có lớp đúng không? Bố mẹ về trường sớm đi, con không tiễn đâu, con về lớp học đây.”
“Thôi, tiễn hai bác đi cái đã!”
“Nghe theo Hương Hương, về lớp học đi, đã mất nhiều thời gian lắm rồi.” Bố Bạch căn dặn “Hai đứa con nhớ nhé, đừng để mấy chuyện vặt vãnh với mấy người không đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống, đến tâm trạng của mình. Cuộc đời là của chính mình, phải giữ cho chặt. Với lại Hương Hương…” Ông nhìn Bạch Chỉ “Tuyệt đối đừng bao giờ cúi đầu với cái đám đấy, bọn nó mới là người sai, biết chưa?”
Ai đúng ai sai còn ý nghĩa gì sao?
Trong lòng Bạch Chỉ tràn ngập lạnh lẽo trống vắng. Cậu không cách nào sửa đổi được tình hình hiện tại, nhưng cậu vẫn chậm chạp gật đầu.
“Má nó chứ, Bạch Chỉ, bố cậu siêu vãi!” Được bố mẹ Bạch Chỉ tán thành, Nghiêm Vĩnh Cận không ngăn nổi kích động.
“Thế hả?” Gương mặt Bạch Chỉ vẫn cứng đờ.
“Sao thế, cậu cứ là lạ ấy nhỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận cẩn thận quan sát cậu.
“Có à?” Bạch Chỉ kinh ngạc sờ mặt mình “Lạ chỗ nào? Đẹp trai quá không nhận ra à?”
… Kiểu nói nhảm này hình như không có gì khác thường cả.
“Giờ bố mẹ cậu cũng về rồi, cậu nói thật với tôi đi, có phải đám thiểu năng lớp cậu lại gây sự không?” Nghiêm Vĩnh Cận kéo Bạch Chỉ “Sao cô giáo lại biết chuyện bọn mình? Đứa nào rảnh đến mức đi mách thế, học sinh cấp một à!”
“Không, chắc gần đây tin đồn lan nhanh nên các thầy cô cũng nghe được.” Tài nói láo của Bạch Chỉ trước giờ đều không cần bàn cãi, thật giả lẫn lộn.
Nghiêm Vĩnh Cận không chút nghi ngờ: “Rồi, các thầy cô cũng hóng chuyện ghê. Thế bọn mình… Về lớp học hả?”
“Không thì làm gì, ra ngoài hẹn hò à?”
“Cái này được!”
“Thôi đi!” Bạch Chỉ cười đấm nhẹ vai hắn “Học cho giỏi vào thiếu niên ạ, đại học còn đang chờ cậu kia kìa.”
Nghiêm Vĩnh Cận lập tức ỉu xìu: “Hầy, biết rồi biết rồi.”
“Lần sau sẽ cho cậu được thỏa mãn.” Bạch Chỉ kề sát tai Nghiêm Vĩnh Cận, trầm giọng nói.
“Cút đi!” Vành tai Nghiêm Vĩnh Cận đỏ rần rần. Hắn đẩy Bạch Chỉ ra, bước về lớp trong tiếng cười nhẹ và ánh nhìn của cậu.
Hắn vừa đi khuất bóng, nụ cười trên môi Bạch Chỉ vụt tắt.
Cậu chết lặng quay lại lớp học của mình. Bàn học bị bôi vẽ bẩn thỉu đã được thay, cô giáo cũng đã tìm cho cậu một bộ sách giáo khoa cũ để sử dụng tạm thời, còn gọi đám học sinh bất hòa với cậu đi nói chuyện.
Nhưng có tác dụng gì chứ?
Đồ vật có thể thay mới, mọi thứ đều có thể che đậy để tạo ra một khung cảnh hòa bình giả tạo, còn vết sẹo trong lòng bao giờ mới có thể dịu đi?
Buổi tối khi tới phòng mỹ thuật, Bạch Chỉ cảm nhận được sự xa lánh và căm ghét của mọi người đối với mình càng rõ ràng hơn.
Không sao cả.
Bạch Chỉ tự nói với bản thân, đây là chuyện cậu đã quen rồi.
Tan học, cậu cùng Nghiêm Vĩnh Cận trở về ký túc xá. Dọc đường đi, hai người nói chuyện câu được câu chăng, Nghiêm Vĩnh Cận cười cậu cũng cười theo, sau đó rửa mặt đi ngủ, hôm sau lại tiếp tục sống cuộc sống ngột ngạt đè nén.
Bạch Chỉ bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.
Nằm trên giường, cậu hoàn toàn không thể ngủ được, chỉ đang nhắm mắt mà thôi. Cậu không sợ ma quỷ, nhưng so với những thứ không rõ ấy thì con người lại càng khiến người ta phải kinh hãi.
Trong căn phòng tối đen chỉ có ánh đèn từ sân trường xuyên thấu qua ô cửa sổ, hình như đã tới giờ thức giấc, cậu vẫn cảm giác như mình chưa ngủ được chút nào.
Lại là rửa mặt, thu dọn đồ đạc, đánh thức Nghiêm Vĩnh Cận. Nhìn hắn mơ mơ màng màng mặc quần áo, nghe hắn bĩu môi lầm bầm với mình, đó là khoảng thời gian duy nhất trái tim cậu được mềm xuống.
Nhưng vừa rời khỏi nơi đây, vừa nghĩ tới chuyện vào lớp, lỗ tai của cậu lập tức như bị một tấm màng mỏng bao bọc, không cách nào nghe rõ âm thanh xung quanh. Cậu rất hoảng loạn, tuy vậy cậu vẫn mỉm cười đáp lời Nghiêm Vĩnh Cận, tất cả đã biến thành bản năng của cậu, là lớp mặt nạ cậu dùng để ngụy trang cho chính mình.
Nghiêm Vĩnh Cận không biết rằng khi họ ra cửa, cậu đã tháo miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống.
Vừa tạm biệt Nghiêm Vĩnh Cận, nụ cười của Bạch Chỉ thoắt tan biến. Cậu lạnh mặt bước vào lớp, mọi người trong lớp cũng ngẩng gương mặt lạnh tanh, liếc cậu một lần rồi cúi đầu không nhìn nữa.
Mặt bàn của cậu rất sạch sẽ, có điều ngăn bàn lại chất đầy rác rưởi, số lượng rác không nhiều, đủ cho cậu dễ dàng tự mình dọn dẹp.
Rất chu đáo đấy.
Bạch Chỉ thầm bật cười tự giễu. Cậu không rảnh để tính toán với họ, bắt đầu thu dọn đống rác kia.
Trước khi giáo viên lên lớp, ngăn bàn của cậu đã sạch sẽ như ban đầu.
Dường như không có gì thay đổi, lại dường như tất cả đã biến chuyển hoàn toàn.
Sau tiết thứ hai là một giờ nghỉ dài. Bạch Chỉ lấy cớ không khỏe để xin nghỉ chạy thể dục giữa giờ, một mình ở lại phòng học.
Trong phòng vốn không lạnh, nhưng có lẽ vì đang ngồi một mình nên tay chân hơi cóng, cậu quyết định đến phòng nước rót một cốc nước ấm.
“Tiểu Bạch!” Tô Diệp bỗng từ đâu nhảy ra.
“Giật cả mình.” Bạch Chỉ đích thực không nói dối “Sao cậu lại đến đây?”
“Tớ ngồi một mình ở lớp nên chán.” Tô Diệp vò tóc “Gan cậu bé thế từ bao giờ đấy?”
Sức khỏe của Tô Diệp không tốt, trước giờ cậu ta chưa từng tham gia chạy giữa giờ.
“Sao cậu không đi chạy?” Tô Diệp hỏi “Cậu khó chịu à?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Ừ.”
“Khó chịu chỗ nào? Trong lòng hả?” Trên mặt cậu ta viết rõ mấy chữ “tớ biết hết rồi”.
“Đừng có nói linh tinh, có gì làm tớ sầu lòng được cơ chứ?” Bạch Chỉ cười đáp.
Tô Diệp nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Cậu nói dối.”
“Tớ thì nói dối gì với cậu.” Rót nước xong, Bạch Chỉ vặn chặt nắp cốc lại.
“Lúc nào cậu cũng cười, không mệt à?” Tô Diệp đột ngột hỏi.
Bạch Chỉ chợt giật mình.
“Thật ra cậu cũng không vui.”
“Nhưng cậu không muốn để bác trai bác gái lo lắng.”
“Cho nên chuyện gì cậu cũng nói dối họ.”
Từng câu từng chữ, tất cả đều đâm trúng trái tim Bạch Chỉ.
Đầu óc phút chốc trống rỗng, cậu quay phắt lại quát lên: “Cậu thì biết cái gì? Cậu đã chết từ lâu rồi, cậu cảm nhận được nỗi đau khổ của người còn sống hay sao?”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí như đông lại. Sắc mặt Bạch Chỉ chớp mắt sa sầm, thậm chí hóa cứng ngắc.
Đây là bí mật giữa bọn họ, là bí mật mà cả hai không vạch trần.
Bây giờ, tất cả đều đã muộn.
Lần đầu tiên cậu biết thế nào là đầu óc trống rỗng, thế nào là cay đắng, thế nào là bất lực.
Mặt nạ của cậu, vẻ bình thản của cậu đều đã bị đám người này chọc thủng, cậu cứng đờ đứng tại chỗ.
Nếu chỉ là mấy trò vặt vãnh như vẽ bậy vào sách giáo khoa, phá bàn học, giấu ghế gì đó, dù thế nào cậu vẫn có thể tiếp tục chịu đựng.
Thế nhưng.
Thế nhưng.
Tại sao họ phải đứng ngay trước mặt cô giáo để chỉ vào cậu, nói cậu thích con trai, ghê tởm, biến thái, bọn họ không muốn ở cùng một lớp với cậu. Còn nói cậu quấy rối Liễu Đông. Đáng cười nhất là Liễu Đông chỉ ngồi cúi đầu, không hé răng tới nửa chữ.
Cậu quấy rối Liễu Đông? Đó mà gọi là quấy rối ư? Không tính tới chuyện họ là “đồng loại”, ngay từ đầu rõ ràng là cậu ta cầm bài tập đến chỗ cậu trước!
Nói đi, Liễu Đông, nói cho họ biết không phải thế.
Van cậu, cầu xin cậu…
Ánh mắt cô chủ nhiệm nhìn Bạch Chỉ dần dần thay đổi. Dường như cô đã hiểu ngay vì sao cậu lại bị đối xử như vậy trong lớp, vì sao đã sắp qua hai năm học mà cậu vẫn không có bạn bè.
“Bạch Chỉ, em qua đây một lát.” Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô giáo chủ nhiệm vẫy vẫy tay gọi cậu.
“Nó còn hẹn hò với Nghiêm Vĩnh Cận lớp 2 nữa!” Không biết ai bỗng nhiên nói thêm một câu.
Sự việc có lẽ đã sáng tỏ rồi. Đây chính là nguyên nhân họ ẩu đả, dù không phải toàn bộ thì đó vẫn là một trong số những lý do.
“Trật tự!” Chủ nhiệm lớp quát lớn, ngăn những tiếng xì xào bàn tán dưới bục giảng “Lớp trưởng cho lớp tự học.” Đường nhìn của cô lần nữa trở về phía Bạch Chỉ “Em đi theo cô.”
Cậu theo cô giáo tới văn phòng.
Vẻ mặt cô chủ nhiệm vô cùng nghiêm túc. Bạch Chỉ muốn nói gì đó, nhưng há miệng rồi lại chỉ có thể gọi một tiếng “cô”.
Cô giáo ngăn cậu nói tiếp: “Được rồi, Bạch Chỉ, cô biết mấy chuyện ấy không phải thật. Cái gì mà thích con trai, quá là hoang đường! Em cũng đừng quan tâm lời họ, tiếp tục học nhé. Cô nghĩ nhất định là giữa em với các bạn cùng lớp có hiểu lầm, em có thể nói với cô, cô giúp các em điều chỉnh.”
Bạch Chỉ cười lạnh một tiếng: “Không có hiểu lầm gì cả, chuyện đúng là như thế.”
“Cái gì?” Chủ nhiệm tưởng rằng mình nghe lầm.
“Cô, đúng là em thích con trai.” Vừa nói ra lời này, không hiểu sao trong lòng Bạch Chỉ đột nhiên nảy sinh một cảm giác được giải thoát.
“Bạch Chỉ, em biết em đang nói gì không?”
“Em biết, cô, người không biết chỉ có cô thôi.” Bạch Chỉ chậm rãi lặp lại một lần “Em thích con trai, ngày xưa hay bây giờ, hay cả sau này cũng sẽ không thay đổi.” Cậu giễu cợt nhếch mép “Nhưng đây là nguyên nhân em bị xa lánh hay sao? Đây mà là nguyên nhân sao?”
“Bạch Chỉ, em nghe cô nói. Em còn nhỏ, có thể em chưa hiểu rõ vài chuyện, nhất là mấy chuyện yêu đương. Em nói thế có lẽ là hành động theo cảm tính nhất thời thôi.” Cô giáo suy tư chốc lát, tiếp tục “Thế này đi, cô mời bố mẹ em đến bàn kỹ chuyện của em một chút.” Cô cân nhắc từ ngữ một lượt, lại thêm vào “Nếu có thời gian, tốt nhất bố mẹ nên đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý, tránh làm ảnh hưởng tiền đồ của em.”
Tiền đồ… Bác sĩ tâm lý…
Bạch Chỉ chỉ biết cười khổ.
Cậu nhìn cô chủ nhiệm đứng lên bước ra ngoài, nghe cô gọi điện thoại cho bố mẹ mình, thấy cô còn muốn qua lớp 2 gọi Nghiêm Vĩnh Cận đến.
Cậu bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.
Khi Nghiêm Vĩnh Cận bước vào, vẻ mặt hắn vẫn rất ngơ ngác, nhìn thấy Bạch Chỉ ở đó, hắn còn lạc quan cho rằng cô giáo gọi mình tới vì chuyện đánh nhau.
“Em là Nghiêm Vĩnh Cận nhỉ?” Cô chủ nhiệm vào phòng, ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vĩnh Cận. Cô có ấn tượng với nam sinh này, cậu ta nổi tiếng là học sinh cá biệt.
Hắn gật đầu: “Cô gọi em đến vì vụ đánh nhau ạ? Em biết đánh nhau là sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu!”
“Ngoài việc ấy, cô còn muốn nói với em một chuyện khác.” Cô liếc sang Bạch Chỉ “Hai em ở chung phòng ký túc, chuyện Bạch Chỉ bị bạn cùng lớp xa lánh em có biết không, có nghe Bạch Chỉ nói bao giờ không?”
Cô chủ nhiệm lớp 4 rốt cục cũng biết rồi! Hắn vội vàng đáp: “Em biết em biết! Đám kia đúng là cực kỳ quá đáng!”
“Thế em biết em ấy là đồng tính không?”
Nghiêm Vĩnh Cận há hốc mồm, ngay sau đó là đùng đùng nổi giận.
Lũ ngu kia! Bọn nó thần kinh à! Điên rồi à! Sao cái gì cũng nói vậy chứ!
“Cô.” Bạch Chỉ cướp lời trước khi Nghiêm Vĩnh Cận kịp mở miệng “Cậu ấy không biết chuyện này.”
“Em…”
“Quan hệ của bọn em rất tốt, chắc bởi vấn đề riêng của em nên mọi người mới hiểu lầm.” Bạch Chỉ lần nữa chặn lời Nghiêm Vĩnh Cận “Dù sao ai cũng ghét em, em chơi với ai họ cũng nghĩ em đang hẹn hò yêu đương với người ấy.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ nói như vậy trước mặt giáo viên, khiến cô giáo cũng cảm thấy thật khó hiểu.
Học sinh giỏi, cậu bé ngoan, đứa trẻ chịu khó học hành… Hiện giờ những cái mác đó dường như đều không còn liên quan tới cậu.
“Em không quấy rối Liễu Đông.” Bạch Chỉ tiếp “Bọn em chỉ là bạn học bình thường…”
“Bạch Chỉ!” Cô giáo đập bàn, cắt ngang lời hắn “Em làm cô quá thất vọng!”
Thất vọng? Bạch Chỉ cũng không biết rốt cuộc điều gì khiến cậu thất vọng nhiều hơn.
Lúc này, bố mẹ của Bạch Chỉ đã đến.
“Xin chào, hai vị là bố mẹ của Bạch Chỉ phải không ạ?” Cô chủ nhiệm đứng lên đón tiếp.
“Chào cô. Bạch Chỉ nhà tôi làm sao thế?” Mẹ Bạch Chỉ đi thẳng vào vấn đề.
“Là thế này ạ, hôm nay tôi gọi anh chị tới chủ yếu là để trao đổi về tình hình ở trường của Bạch Chỉ.”
“Bạch Chỉ ở trường cực kỳ chịu khó.” Bố Bạch nói “Việc học không sa sút, chúng tôi biết thành tích lần này của thằng bé rồi.”
“Ý tôi không phải chuyện học ạ.” Nhắc tới đề tài kia, cô giáo ít nhiều có phần xấu hổ “Hai anh chị có biết chuyện em ấy thích con trai không?”
Bố mẹ Bạch đều ngẩn người.
Bọn họ biết rõ Bạch Chỉ không phải loại nhóc con thích mang vấn đề này ra khoe khoang. Vậy sao cô giáo lại biết?
“Chuyện này làm tôi cũng rất hoảng.” Chủ nhiệm lớp nghĩ rằng bố mẹ Bạch đang quá kinh ngạc, bèn dùng giọng điệu an ủi nói “Trước giờ Bạch Chỉ rất xuất sắc, có điều không hay giao thiệp với các bạn khác. Ban đầu tôi không để ý lắm, sau đấy phát hiện cũng nghĩ là bạn bè cùng lớp xích mích chút thôi, hôm nay mới biết… hóa ra là thế.” Cô giáo chần chừ vài giây “Các học sinh đều biết chuyện em ấy thích con trai, hơi khó chấp nhận. Hôm qua mấy đứa còn đánh nhau một trận trong trường.”
Bố mẹ Bạch vừa nhận điện thoại của cô giáo gọi tới đã vội vàng đến đây, vẫn chưa kịp nhìn kỹ con trai mình. Giờ nghe cô nói vậy, hai người mới phát hiện ra trên mặt Bạch Chỉ có vài vết thương nhỏ.
“Sao lại bị thế này!” Mẹ Bạch đau lòng nâng mặt con trai.
Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng: “Không có việc gì đâu mẹ…”
Cô giáo cũng không nhịn được lên tiếng nhắc: “Mẹ Bạch Chỉ ạ, chúng ta đang nói chuyện về vấn đề của Bạch Chỉ. Nếu em ấy thích con trai thật thì tôi kiến nghị gia đình nên đưa em ấy đến bác sĩ làm gì đấy đi.”
Không ngờ cô vừa dứt lời, bố Bạch lập tức nổi giận: “Cô nói thế là ý gì? Bạch Chỉ nhà tôi không mắc bệnh gì hết! Đến bác sĩ làm gì hả!”
Tuy bố Bạch là giảng viên đại học, nhưng độ nóng tính thì… Nghiêm Vĩnh Cận âm thầm so sánh ông với bố mình một lượt.
“Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là…”
“Tuy chúng tôi là giảng viên đại học còn cô là giáo viên cấp ba, nhưng tóm lại thì đều là thầy là cô cả.” Khuôn mặt mẹ Bạch đanh lại “Đều coi như là người học cao hiểu rộng, sự thiển cận của cô thật sự làm tôi phải bất ngờ! Nếu để người như cô dạy dỗ con tôi, tôi thật sự không thể không lo đấy!”
“Ôi, sao lại có bố mẹ như anh chị được!” Bị bố mẹ Bạch Chỉ chỉ trích, còn nói ngay trước mặt hai học sinh, giáo viên chủ nhiệm của cậu không khỏi tức giận.
“Thế sao lại có cô giáo như cô!” Bố Bạch vô thức cao giọng “Con tôi bị bạo lực học đường, cô là cô giáo mà lại đi đứng về phía đám gây ra bạo lực!”
“Tôi không ủng hộ hành động của các em ấy!”
“Nhưng cô dễ dàng tha thứ!” Mẹ Bạch không nhượng bộ “Tôi muốn hỏi ngược lại đấy! Lòng dạ chúng nó có làm bằng máu bằng thịt không? Bọn nó có bố có mẹ không?” Mẹ Bạch rơi nước mắt “Mà cô cũng có con cái, cô có hiểu được tâm trạng của người làm cha làm mẹ như chúng tôi không? Con tôi thích con trai, nhưng nó chưa từng làm gì xấu cả! Cũng chưa bao giờ gây tổn hại đến ai hết! Trái lại nó học hành xuất sắc, tôn trọng thầy cô, hiếu thảo với bố mẹ, hồi học cấp hai cũng vẫn quan hệ tốt với bạn bè! Rốt cuộc tại sao nó phải chịu bị đối xử như thế?””
Đúng, vì sao? Bạch Chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không nói được nửa lời. Nghiêm Vĩnh Cận lại không đành lòng cất tiếng: “Bác ơi…”
“Nó là đồng tính, nhưng trong mắt tôi nó là đứa con trai giỏi giang nhất! Cách làm người của nó không có bất cứ vấn đề gì cả! Tôi có thể nói, người làm bố mẹ như chúng tôi đã giáo dục nó rất tốt!” Bố Bạch giận dữ tiếp tục “Nhưng đám học sinh kia của trường các cô thì trái ngược, nhân phẩm suy đồi!”
“Anh chị bình tĩnh đã.” Cô giáo chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ thái độ của bố mẹ Bạch Chỉ đối với vấn đề của cậu lại như vậy.
“Mấy học sinh kia đâu?” Bố Bạch trợn mắt “Gọi bọn nó đến đây! Tôi còn phải hỏi xem con trai tôi làm gì ảnh hưởng đến bọn nó! Toàn là bọn nó làm trễ nải việc học hành sinh hoạt của con tôi thì có!”
Cô chủ nhiệm bận rộn trấn an bố mẹ Bạch, Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận đứng ở đó bỗng có vẻ hơi dư thừa.
Sau cuộc trao đổi, cuối cùng cô giáo phải nhiều lần cam đoan sẽ tuyệt đối không để việc bạo lực học đường tái diễn với Bạch Chỉ nữa mới có thể kết thúc lần gặp mặt không vui này. Sự việc đã hoàn toàn rẽ sang hướng khác, vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.
Có bố mẹ nào lại dễ dàng chấp nhận xu hướng tính dục của con trai mình như vậy?
“Mẹ bảo này.” Ra khỏi văn phòng, mẹ Bạch nắm tay Bạch Chỉ, liên tục dặn dò “Về sau có chuyện gì cũng phải nói với bố mẹ, biết chưa?”
Bạch Chỉ cúi đầu, ánh mắt bất giác rơi xuống bàn tay đã hằn những nếp nhăn mờ nhạt của mẹ: “Vâng, con biết rồi.”
“Cái thằng bé này, lúc nào cũng thế, chuyện gì cũng giấu một mình.” Mẹ Bạch thở dài “Có lớn mấy cũng nên dựa vào bố mẹ một chút, có một số việc mấy đứa nhóc như các con không giải quyết được đâu.”
“Đừng nghe mẹ con, con làm thế không sai, rất ra dáng đàn ông!” Bố Bạch tự hào vỗ lưng Bạch Chỉ “Đúng là con trai bố.”
Để không quấy rầy gia đình họ, Nghiêm Vĩnh Cận vẫn luôn đi cách một khoảng phía sau. Lúc này, mẹ Bạch đột nhiên quay đầu nhìn hắn: “Tiểu Cận.”
“Dạ, bác!” Nghiêm Vĩnh Cận vội trả lời.
“Sau này con với Hương Hương phải chung sống thật vui vẻ nhé.” Bà nói “Bác biết chuyện của hai đứa rồi. Bác không rõ mẹ con nghĩ sao, nhưng bác thấy con là cậu bé tốt, bác cũng chân thành hy vọng các con có thể ở bên nhau dài lâu.”
“Bác!” Nghiêm Vĩnh Cận bỗng cảm giác lòng đầy nhiệt huyết “Con sẽ đối xử với Bạch Chỉ thật tốt!”
“Được rồi mẹ, đừng nói mấy chuyện ấy nữa.” Bạch Chỉ cắt ngang mạch trò chuyện của hai người “Mẹ với bố còn có lớp đúng không? Bố mẹ về trường sớm đi, con không tiễn đâu, con về lớp học đây.”
“Thôi, tiễn hai bác đi cái đã!”
“Nghe theo Hương Hương, về lớp học đi, đã mất nhiều thời gian lắm rồi.” Bố Bạch căn dặn “Hai đứa con nhớ nhé, đừng để mấy chuyện vặt vãnh với mấy người không đâu làm ảnh hưởng đến cuộc sống, đến tâm trạng của mình. Cuộc đời là của chính mình, phải giữ cho chặt. Với lại Hương Hương…” Ông nhìn Bạch Chỉ “Tuyệt đối đừng bao giờ cúi đầu với cái đám đấy, bọn nó mới là người sai, biết chưa?”
Ai đúng ai sai còn ý nghĩa gì sao?
Trong lòng Bạch Chỉ tràn ngập lạnh lẽo trống vắng. Cậu không cách nào sửa đổi được tình hình hiện tại, nhưng cậu vẫn chậm chạp gật đầu.
“Má nó chứ, Bạch Chỉ, bố cậu siêu vãi!” Được bố mẹ Bạch Chỉ tán thành, Nghiêm Vĩnh Cận không ngăn nổi kích động.
“Thế hả?” Gương mặt Bạch Chỉ vẫn cứng đờ.
“Sao thế, cậu cứ là lạ ấy nhỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận cẩn thận quan sát cậu.
“Có à?” Bạch Chỉ kinh ngạc sờ mặt mình “Lạ chỗ nào? Đẹp trai quá không nhận ra à?”
… Kiểu nói nhảm này hình như không có gì khác thường cả.
“Giờ bố mẹ cậu cũng về rồi, cậu nói thật với tôi đi, có phải đám thiểu năng lớp cậu lại gây sự không?” Nghiêm Vĩnh Cận kéo Bạch Chỉ “Sao cô giáo lại biết chuyện bọn mình? Đứa nào rảnh đến mức đi mách thế, học sinh cấp một à!”
“Không, chắc gần đây tin đồn lan nhanh nên các thầy cô cũng nghe được.” Tài nói láo của Bạch Chỉ trước giờ đều không cần bàn cãi, thật giả lẫn lộn.
Nghiêm Vĩnh Cận không chút nghi ngờ: “Rồi, các thầy cô cũng hóng chuyện ghê. Thế bọn mình… Về lớp học hả?”
“Không thì làm gì, ra ngoài hẹn hò à?”
“Cái này được!”
“Thôi đi!” Bạch Chỉ cười đấm nhẹ vai hắn “Học cho giỏi vào thiếu niên ạ, đại học còn đang chờ cậu kia kìa.”
Nghiêm Vĩnh Cận lập tức ỉu xìu: “Hầy, biết rồi biết rồi.”
“Lần sau sẽ cho cậu được thỏa mãn.” Bạch Chỉ kề sát tai Nghiêm Vĩnh Cận, trầm giọng nói.
“Cút đi!” Vành tai Nghiêm Vĩnh Cận đỏ rần rần. Hắn đẩy Bạch Chỉ ra, bước về lớp trong tiếng cười nhẹ và ánh nhìn của cậu.
Hắn vừa đi khuất bóng, nụ cười trên môi Bạch Chỉ vụt tắt.
Cậu chết lặng quay lại lớp học của mình. Bàn học bị bôi vẽ bẩn thỉu đã được thay, cô giáo cũng đã tìm cho cậu một bộ sách giáo khoa cũ để sử dụng tạm thời, còn gọi đám học sinh bất hòa với cậu đi nói chuyện.
Nhưng có tác dụng gì chứ?
Đồ vật có thể thay mới, mọi thứ đều có thể che đậy để tạo ra một khung cảnh hòa bình giả tạo, còn vết sẹo trong lòng bao giờ mới có thể dịu đi?
Buổi tối khi tới phòng mỹ thuật, Bạch Chỉ cảm nhận được sự xa lánh và căm ghét của mọi người đối với mình càng rõ ràng hơn.
Không sao cả.
Bạch Chỉ tự nói với bản thân, đây là chuyện cậu đã quen rồi.
Tan học, cậu cùng Nghiêm Vĩnh Cận trở về ký túc xá. Dọc đường đi, hai người nói chuyện câu được câu chăng, Nghiêm Vĩnh Cận cười cậu cũng cười theo, sau đó rửa mặt đi ngủ, hôm sau lại tiếp tục sống cuộc sống ngột ngạt đè nén.
Bạch Chỉ bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.
Nằm trên giường, cậu hoàn toàn không thể ngủ được, chỉ đang nhắm mắt mà thôi. Cậu không sợ ma quỷ, nhưng so với những thứ không rõ ấy thì con người lại càng khiến người ta phải kinh hãi.
Trong căn phòng tối đen chỉ có ánh đèn từ sân trường xuyên thấu qua ô cửa sổ, hình như đã tới giờ thức giấc, cậu vẫn cảm giác như mình chưa ngủ được chút nào.
Lại là rửa mặt, thu dọn đồ đạc, đánh thức Nghiêm Vĩnh Cận. Nhìn hắn mơ mơ màng màng mặc quần áo, nghe hắn bĩu môi lầm bầm với mình, đó là khoảng thời gian duy nhất trái tim cậu được mềm xuống.
Nhưng vừa rời khỏi nơi đây, vừa nghĩ tới chuyện vào lớp, lỗ tai của cậu lập tức như bị một tấm màng mỏng bao bọc, không cách nào nghe rõ âm thanh xung quanh. Cậu rất hoảng loạn, tuy vậy cậu vẫn mỉm cười đáp lời Nghiêm Vĩnh Cận, tất cả đã biến thành bản năng của cậu, là lớp mặt nạ cậu dùng để ngụy trang cho chính mình.
Nghiêm Vĩnh Cận không biết rằng khi họ ra cửa, cậu đã tháo miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống.
Vừa tạm biệt Nghiêm Vĩnh Cận, nụ cười của Bạch Chỉ thoắt tan biến. Cậu lạnh mặt bước vào lớp, mọi người trong lớp cũng ngẩng gương mặt lạnh tanh, liếc cậu một lần rồi cúi đầu không nhìn nữa.
Mặt bàn của cậu rất sạch sẽ, có điều ngăn bàn lại chất đầy rác rưởi, số lượng rác không nhiều, đủ cho cậu dễ dàng tự mình dọn dẹp.
Rất chu đáo đấy.
Bạch Chỉ thầm bật cười tự giễu. Cậu không rảnh để tính toán với họ, bắt đầu thu dọn đống rác kia.
Trước khi giáo viên lên lớp, ngăn bàn của cậu đã sạch sẽ như ban đầu.
Dường như không có gì thay đổi, lại dường như tất cả đã biến chuyển hoàn toàn.
Sau tiết thứ hai là một giờ nghỉ dài. Bạch Chỉ lấy cớ không khỏe để xin nghỉ chạy thể dục giữa giờ, một mình ở lại phòng học.
Trong phòng vốn không lạnh, nhưng có lẽ vì đang ngồi một mình nên tay chân hơi cóng, cậu quyết định đến phòng nước rót một cốc nước ấm.
“Tiểu Bạch!” Tô Diệp bỗng từ đâu nhảy ra.
“Giật cả mình.” Bạch Chỉ đích thực không nói dối “Sao cậu lại đến đây?”
“Tớ ngồi một mình ở lớp nên chán.” Tô Diệp vò tóc “Gan cậu bé thế từ bao giờ đấy?”
Sức khỏe của Tô Diệp không tốt, trước giờ cậu ta chưa từng tham gia chạy giữa giờ.
“Sao cậu không đi chạy?” Tô Diệp hỏi “Cậu khó chịu à?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Ừ.”
“Khó chịu chỗ nào? Trong lòng hả?” Trên mặt cậu ta viết rõ mấy chữ “tớ biết hết rồi”.
“Đừng có nói linh tinh, có gì làm tớ sầu lòng được cơ chứ?” Bạch Chỉ cười đáp.
Tô Diệp nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Cậu nói dối.”
“Tớ thì nói dối gì với cậu.” Rót nước xong, Bạch Chỉ vặn chặt nắp cốc lại.
“Lúc nào cậu cũng cười, không mệt à?” Tô Diệp đột ngột hỏi.
Bạch Chỉ chợt giật mình.
“Thật ra cậu cũng không vui.”
“Nhưng cậu không muốn để bác trai bác gái lo lắng.”
“Cho nên chuyện gì cậu cũng nói dối họ.”
Từng câu từng chữ, tất cả đều đâm trúng trái tim Bạch Chỉ.
Đầu óc phút chốc trống rỗng, cậu quay phắt lại quát lên: “Cậu thì biết cái gì? Cậu đã chết từ lâu rồi, cậu cảm nhận được nỗi đau khổ của người còn sống hay sao?”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí như đông lại. Sắc mặt Bạch Chỉ chớp mắt sa sầm, thậm chí hóa cứng ngắc.
Đây là bí mật giữa bọn họ, là bí mật mà cả hai không vạch trần.
Bây giờ, tất cả đều đã muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất