Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 1: Hóa ra không phải chuyển kiếp mà là xuyên sách

Sau
Kinh đô, tháng hai, kỳ thi mùa xuân.

Các thí sinh ở tỉnh đã lên đường đổ xô vào Kinh đô từ mùa thu năm ngoái để chờ thi. Phần lớn bọn họ đều chọn quán trọ cách gần trường thi nhất làm điểm dừng chân, những thí sinh xuất thân bần hàn thì chỉ có thể thuê những phòng trọ rẻ tiền ở ngoại thành hoặc sẽ tá túc tại mấy ngôi miếu tồi tàn, một đám học sinh tập trung đầy đất. Ngoài ra, khi cưới gả trở thành con đường thăng tiến đơn giản và nhanh chóng nhất, thì thường xuyên xảy ra chuyện "bắt rể theo danh sách" (*), thậm chí chỉ một người mà được tới ba nhà đến giành giật, bày ra những chiêu trò ngu xuẩn để bắt người.

(*) "Bắt rể theo danh sách" là một văn hóa hôn nhân ở thời nhà Tống. Đa số những người đi thi đều có học thức rất cao, vào ngày danh sách các thí sinh được đưa ra, những nhà giàu và quý tộc trên khắp đất nước cử người trong gia đình của họ đến cạnh tranh với nhau để lựa chọn một người làm con rể. Nhưng hình thức "bắt rể" này thường liên quan đến các giao dịch tiền bạn, móc nối quan hệ.

Để bảo vệ an toàn cho tính mạng của thí sinh, cũng vì để dọn dẹp sạch sẽ phần tử làm loạn, gần đây trong kinh đã tăng cường binh lực đi tuần tra. Trị an trong và ngoài hoàng thành vốn do thị vệ Thân quân ti phụ trách, sắp tới kì thi mùa xuân cần nhân lực, chỉ đành điều thêm quân viện tiền Kinh đô tới hỗ trợ.

Triệu Bạch Ngư nhận tiến cử của trưởng bối trong nhà ở Kinh đô làm việc, bận rộn tối mày tối mặt, bình thường buổi sáng thì phải bố trí quân tuần viện giữ trị an trong thành, buổi chiều lại chạy ra chợ xử lý mấy vụ ồn ào đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Suốt cả một ngày, bận đến nỗi nước miếng cũng không uống nổi.

Cuối cùng cũng có lúc rảnh rỗi, Triệu Bạch Ngư xách hộp thức ăn đến thăm hỏi ân sư, kết quả bị môn đồng (*) nhà ân sư từ chối.

(*) Môn đồng: cậu bé giữ cửa

Môn đồng: "Lang quân nhà ta đặc biệt dặn dò không để ngài vào gặp lão gia. Hắn nói ngài đến đây nhất định là có chuyện muốn nhờ, nhưng lão gia lần nào cũng không từ chối học sinh được, kiểu gì cũng lại liên lụy ông tuổi đã cao còn phải thu dọn tàn cuộc cho nhà ngươi nữa."

Triệu Bạch Ngư không đỏ mặt đáp: "Một ngày là thầy, suốt đời là thầy, ta vĩnh viễn là học trò của ân sư, có vấn đề tất nhiên phải tìm thầy rồi! Thánh nhân đã dạy ta phải khiêm tốn hiếu học. Huống chi lòng ân sư có kinh luân, chỉ cần chỉ điểm nhẹ ta một câu thôi là có thể định được trời đất rồi, ta đây không phải là đang học hỏi đó sao!"

Môn đồng: "Nịnh hót giả dối."

Triệu Bạch Ngư cười híp mắt: "Phiền ngươi giúp ta đem hộp đậu phộng này đặt lên bàn cơm của ân sư, ông thích ăn nhất là món này."

Môn đồng: "Trần phủ không nhận lễ."

Triệu Bạch Ngư kiên quyết nhét hộp thức ăn vào trong tay nó: "Đây là tâm ý của ta, sao có thể so sánh với những món lễ vật tầm thường kia chứ? Đúng rồi," Y thong dong móc một túi giấy dầu từ trong tay áo ra đưa cho môn đồng: "Thịt lừa nướng, cố tình đi đường vòng mua cho ngươi đó."

Môn đồng chỉ mới bảy, tám tuổi tròn mắt nhìn khuôn mặt thanh tú tràn ngập vui vẻ của Triệu Bạch Ngư, gò má không nhịn được đỏ ửng lên, nó nhận lấy hộp thức ăn và túi giấy dầu, lúng túng nói: "Cảm, cảm ơn. Nhưng mà ta thật sự không thể cho ngươi vào được. Đại Lang nói nếu như lại lén để ngươi vào nhà nữa thì sẽ đem bán hết đám bọn ta đó."

Triệu Bạch Ngư thở dài, cười nói: "Thôi được, ta còn có việc bận, đi đi."

Môn đồng vô cùng cảm kích, sau đó đóng cửa lại.

Triệu Bạch Ngư thu hai tay vào trong tay áo màu xanh mỏng rộng, chắp lại lịch sự nho nhã, quanh người toát lên một cỗ khí chất dịu dàng ấm áp như gió xuân. Y rũ mắt đi về phía trước, lúc rẽ sang một con ngõ suýt chút nữa là đụng trúng một người phụ nữ.

Người phụ nữ quấn một chiếc khăn che đầu, sắc mặt sợ sệt, nàng ôm ngực, lên tiếng mắng Triệu Bạch Ngư trước.

Triệu Bạch Ngư không muốn dây dưa với người ta, cho nên nhượng bộ nói xin lỗi.

Có lẽ người phụ nữ cũng có việc, hậm hực nhổ một bãi nước bọt rồi vội vã đi, lúc Triệu Bạch Ngư gần đi nhìn thấy dưới đất có một tấm thẻ, nhặt lên nhìn thì phát hiện đây chính là thẻ ngà mà cung nhân dùng dể ra vào đại nội, không khỏi nghi ngờ.

Người phụ nữ kia là người trong cung sao?

Nhớ không lầm, nàng mới đi ra từ cửa sau Trần phủ, chẳng lẽ là có quan hệ gì với ân sư?

Đào mận (*) của ân sư ở khắp nơi trong thiên hạ, ông thích làm việc thiện giúp người, tri kỉ cũng nhiều, nói không chừng là kết giao với vị nào đó trong cung, hoặc trong phủ có người hầu là người thân của người phụ nữ đó. Có điều mất thẻ ngà là chuyện lớn, tội nặng sẽ mất mạng, hay là cứ giao cho tiểu môn đồng cất giữ, nếu như nàng ta phát hiện mình đánh mất thẻ ngà, nhất định sẽ quay lại hỏi môn đồng.

(*) Đào mận: ý chỉ học sinh

Nghĩ vậy, Triệu Bạch Ngư liền quay trở lại giao thẻ ngà cho môn đồng rồi lại vùi đầu ra đường. Trên một con đường khác gặp được Trần Phương Nhung, con trai trưởng của ân sư, chính là Trần gia Đại Lang cố ý dặn dò môn đồng không được phép cho y vào phủ.

Trần Phương Nhung mặc đồng phục học sinh của Quốc tử giám Thái học (*), bên hông đeo một khối ngọc bội vân mây, khí chất quân tử dịu dàng như ngọc. Hắn năm nay hai mươi, có tài trạng nguyên, mười sáu tuổi đã trúng cử, bị ân sư ép đọc thêm ba năm sách vở nữa mới đồng ý cho tham gia kì thi hội, người này có giao tình ba năm cùng trường với Triệu Bạch Ngư.

(*) Thái học: cấp học cao cấp nhất thời phong kiến.

Nhưng gã không thích Triệu Bạch Ngư.

Trong lòng Trần Phương Nhung, nhìn chung Triệu Bạch Ngư chính là một kẻ hai đầu trăm mặt chỉ biết a dua nịnh nọt lấy lòng phụ thân gã, thực chất là núp dưới cái bóng gia tộc, không có tài học, quả thực không thể bì được với bốn đứa con phong quang tễ nguyệt (*) còn lại của Triệu gia, nhất là Triệu ngũ lang.

(*) Phong quang tễ nguyệt: gió trong, trăng tỏ. Ý trong câu là người có tâm địa thẳng thắn.

"Sư huynh." Triệu Bạch Ngư ngăn Trần Phương Nhung lại, lấy quẻ cầu phúc mà y cầu được ở Bảo Hoa tự đưa tới, "Mấy ngày trước ta vào miếu ba quỳ chín khấu thay huynh cầu một quẻ linh, chúc huynh mở cờ đánh thắng, đề tên bảng vàng, văn chương lai láng, như có thần giúp, thi đâu đỗ đó, bình an vô sự."

"Nói xong chưa?" Biểu cảm Trần Phương Nhung lạnh lùng.

"Xong rồi."

Trần Phương Nhung cười mỉa mai: "Mới nãy ta thấy cái sạp nhỏ trong chợ phường bày đầy quẻ linh loại này, hình dạng nét chữ giống nhau như đúc, ấy vậy mà ngươi lại nói với ta là ngươi ba quỳ chín khấu cầu được? Triệu Bạch Ngư, chẳng cầu ngươi phải vừa có tài vừa có đức, nên bớt nói láo lừa gạt lại, ngươi có lấy lòng ta cũng vô dụng thôi."

Triệu Bạch Ngư xoa xoa mũi, thầm nghĩ lái buôn ở Kinh đô ai nấy cũng đều lươn lẹo, dám lén lút sản xuất hàng loạt quẻ linh của Bảo Hoa tự nhà người ta, thế có trả phí bản quyền cho bọn họ không!

"Thì cũng là một phần tâm ý của ta mà."

Triệu Bạch Ngư nhét quẻ linh vào trong ngực Trần Phương Nhung rồi nhanh chân chạy đi, người nọ bị bất ngờ cầm lấy quẻ linh, sắc mặt vẫn lạnh lùng, lúc đi ngang qua đầu hẻm chẳng thèm để ý ném thẳng xuống cống.

Triệu Bạch Ngư không biết tâm ý của y đã bị chà đạp, dù có đoán ra được thì cũng chỉ cười trừ, không để trong lòng, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với ác ý, hơn nữa không chỉ có mỗi mình Trần Phương Nhung có ác ý đối với y.

Thậm chí, tổn thương do ác ý của Trần Phương Nhung tạo thành nhỏ đến nỗi y có thể không chú ý tới nó.

Hoàng hôn xuống, Triệu Bạch Ngư ghé quán ven đường gọi một bát hoành thánh, nghe thực khách ngồi bên cạnh nói: "Sáng nay có chuyện vui mới, các ngươi đã nghe qua chưa?"

"Bớt vòng vo lại, nói nhanh lên."

"Lý nương ở ngõ Kim Hoàn ngồi vị trí hoa khôi được ba năm, nay đã bị người mới cướp đi rồi đấy, lại xảy ra trò cược gì mới mẻ chăng?"

"Chuyện này thì liên quan đến đánh cược đấy." Thực khách râu dê gật gù đắc ý, chỉ trỏ nói: "Hình như cũng liên quan đến con trai nhỏ của đương kim Tế chấp (*) thì phải?"

(*) Tế chấp: là cách gọi chung của tể tướng và quan chấp chính thời Tống Nguyên. Ở thời tống, quan tế chấp là người mà nhất cử nhất động đều mang sức ảnh hưởng rất lớn.

Có liên quan đến tiểu đệ Triệu Ngọc Tranh của y ư?

Triệu Bạch Ngư không khỏi tò mò.

"Mấy ngày trước, ở đường Khúc Viện có một cô nương xinh đẹp bán thân để an táng phụ thân, được Triệu ngũ lang thương hương tiếc ngọc nhìn thấy muốn mua về, ai ngờ ngân lượng không đủ bèn kêu người làm hồi phủ lấy. Có điều làm vậy cũng vô ích thôi, cô nương bán thân kia đã được Lâm An quận vương nhìn trúng mua trước. Vốn là một nữ cô nhi nghèo khổ, được quý nhân vừa mắt là chuyện tốt. Nhưng mà cả Kinh đô này ai mà không biết Lâm An quận vương tính tình tàn bạo, trai gái chết trong tay hắn không biết bao nhiêu là mạng rồi!"

"Tiểu nương tử khóc ràn rụa nước mắt rồi ngất đi. Triệu ngũ lang sống như tiên nhân, lòng dạ cũng là lòng dạ Bồ tát, sinh ra trong gấm vóc lụa là, từ Thiên gia cho đến tôi tớ trong nhà ai cũng đối xử với hắn như trân châu như ngọc quý, được mấy người không kiêu căng phóng túng như hắn. Vậy mà lại tranh chấp với thân tín của Lâm An quận vương, bị kích động mắng một câu: Hung tàn ngang ngược, khắc chết mẹ ruột, dùng hình giết huynh đệ, không hổ là ác quỷ chuyển thế!"

"Uống!"

Mọi người xung quanh trái lại hít một hơi khí lạnh, trong lòng còn sợ hãi, chỉ vì hung danh của Lâm An quận vương, cộng với tiếng tăm cực cao trong quân, đến cả Thánh thượng cũng vô cùng yêu mến hắn, không ai cả gan tùy tiện chọc giận.

Triệu Bạch Ngư cảm thán, lá gan của Triệu Ngọc Tranh cũng lớn thật, cha bọn hắn là một quan Tế chấp còn không dám đắc tội Lâm An, vậy mà hắn lại đâm trúng chỗ kiêng kỵ của tiểu quận vương.

Có điều, nghĩ lại thì Triệu ngũ lang khác với kẻ bị vạn người căm ghét như y, sau lưng hắn có vô số nhân vật máu mặt làm chỗ dựa, tất nhiên bản thân không sợ đắc tội người ta.

Triệu Bạch Ngư tiếp tục ăn dưa.

"Sau đó thì sao?"

"Tiểu quận vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, hắn đã làm gì?"

"Tiểu quận vương nói sẽ không dùng quyền đè người, không muốn lạc nhân khẩu thật (*) bèn dùng trò đầu hồ (**) để cược, chơi năm lần thắng ba. Nếu tiểu quận vương thắng, Triệu ngũ lang và tiểu nương tử phải cùng vào quận vương phủ, ngược lại thì hắn sẽ chắp tay nhường nhịn, còn tặng thêm vàng bạc."

(*) Lạc nhân khẩu thật (Nguyên văn: 落人口实): chỉ việc làm không được chu toàn, để lại kẽ hở cho người khác công kích trong lời nói

(**) Đầu hồ: ném thẻ vào bình rượu (trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa)



"Bắt nạt người ta sao? Một nữ cô nhi hèn mọn và mấy thứ vàng bạc kia sao có thể sánh ngang với Triệu ngũ lang tựa trăng sáng chứ?"

"Đúng vậy!" Thực khách râu dê vỗ bắp đùi nói: "Triệu ngũ lang giận đến nỗi gò má trắng bệch, tiểu quận vương còn tăng thêm tiền cược, nói rõ nếu như Triệu ngũ lang thắng, hơn trăm người trai gái hắn nuôi trong biệt viện cũng đem tặng hết cho. Lấy những thứ ô uế kia đặt cược cho một mình Triệu ngũ lang, kích thích ngài ấy nhận thách thức ngay tại chỗ, kết quả năm ván thắng ba!"

"Triệu ngũ lang thắng?"

"Thua."

"Cái này... Chẳng lẽ muốn thực hiện giao ước luôn sao? Triệu tế chấp có chịu không? Tiểu quận vương thật sự làm chuyện hoang đường thế ư?"

"Đêm hôm quận vương còn vào cung thỉnh chỉ, Thánh thượng ban hôn cho, Triệu tế chấp không chịu cũng phải chịu! Triệu ngũ lang không gả cũng phải gả!"

"Gả?! Nam nhân với nam nhân sao có thể thành thân? —— thật là hoang đường!"

Chúng thực khách lao nhao lên, vừa thổn thức vừa than vãn, rằng sức nặng của tiểu quận vương trong lòng Thánh thượng chắc phải ở tít trên tầng cao, cho nên ngay cả con trai nhỏ của đại thần là cánh tay phải đắc lực cũng có thể nói gả là gả.

Là thật hay giả đây?

Tuy bị ảnh hưởng bởi tập tục cởi mở của tiền triều, phương diện phong tục và giáo hóa của Đại Cảnh vẫn rất tiến bộ, nhưng nếu thật sự kêu đàn ông cưới nam thê, còn là do Thánh thượng ban hôn thì thật khó tin.

Triệu Bạch Ngư không để chuyện này trong lòng, coi như gả đi thật, thì cũng còn có cả đống người tranh nhau giúp Triệu Ngọc Tranh vượt qua ải khó. Người khác không biết, chẳng lẽ y cũng không biết Triệu gia cưng chiều Triệu Ngọc Tranh biết bao nhiêu? Làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào núi đao biển lửa?

Lấp đầy cái bụng xong, đặt một đồng tiền xuống, Triệu Bạch Ngư trở về Triệu phủ, mới vừa vào cửa đã bị quản gia canh sẵn sau cửa gọi lại.

"Lão gia, phu nhân cho gọi."

Triệu tế chấp và Tạ thị? Hai người bọn họ không phải chỉ mong cho y khuất mắt thôi sao? Sao lại muốn gặp y?

Triệu Bạch Ngư ôm một bụng nghi ngờ đi đến đại sảnh, nhìn thấy tế chấp đương triều Triệu Bá Ung và vợ Tạ thị ngồi ngay ngắn trong chính đường.

Triệu Bá Ung đã bốn mươi mấy tuổi vẫn là đại thúc nho nhã anh tuấn, Tạ thị thì mang dáng vẻ thùy mị, khí chất uyển chuyển, một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng làm lòng người rung động, chẳng trách có thể khiến cho Triệu Bá Ung vì nàng mà kiên quyết không nạp thiếp.

Giờ phút này, hai người đều mang vẻ mặt đầy lo lắng.

Triệu Bạch Ngư chấp tay: "Phụ thân, mẫu thân, tìm ta có chuyện gì?"

Quê của Triệu Bá Ung ở Giang Châu, ông là Hội nguyên (*) năm thứ mười ba của cao trung Nguyên Phong, đứng đầu bảng thi đình, cũng là Trạng nguyên đầu tiên đỗ đạt Tam nguyên (**) kể từ khi Đại Cảnh khai quốc đến nay. Lúc đó là năm ông hai mươi mốt tuổi, cưỡi ngựa diễu hành, dáng người mảnh khảnh, mặt như quan ngọc, trâm hoa cài đầu, trong chớp mắt hút hồn các tâm hồn thiếu nữ ở Kinh đô, trong đó có cả quý nữ cao quý nhất, trưởng công chúa Xương Bình.

(*) Hội nguyên: người đỗ đầu khoa thi Hội, thời Minh-Thanh ở Trung Quốc

(**) Tam nguyên: nghĩa gốc (三元及第 – tam nguyên cập đệ) – Là người đứng nhất trong cả ba kì thi: thi hương (Giải nguyên), thi hội (Hội nguyên), thi đình (Trạng nguyên), ngoài ra còn được gọi là "liên trung tam nguyên".

Xương Bình là đích trưởng công chúa, rất được Hoàng đế cưng chiều, nàng vừa nhìn thấy Triệu Bá Ung đã yêu, quấn lấy không buông kiên quyết muốn gả cho hắn. Nhưng làm sao được khi Triệu Bá Ung và Tạ thị là thanh mai trúc mã, sớm đã trở thành đôi phu thê trẻ ân ái có thừa. Chưa kể lúc ấy Tạ thị đã sinh cho hắn hai đứa con trai, Triệu Bá Ung thật sự không thể nào bỏ vợ cưới thiếp được.

Trưởng công chúa dù đã bị cự tuyệt nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, dây dưa với Triệu Bá Ung ba năm, cũng chẳng để ý thanh danh của mình bị bôi bác, người thân chán chường, nàng dùng hết thủ đoạn bỉ ổi, rốt cuộc cũng được gả cho Triệu Bá Ung như ý nguyện, còn ép buộc Tạ thị phải làm thiếp.

Tuy nhiên sau khi cưới về rồi cũng bị lạnh nhạt, Triệu Bá Ung không muốn ở chung một phòng với nàng.

Mắt thấy Tạ thị được sủng ái, đã liên tục sinh ba đứa con lại được chẩn mang thai lần nữa, trưởng công chúa bị đố kị ăn mòn đứng ngồi không yên, bắt đầu giở thủ đoạn dơ dáy để mình mang thai, thời gian chênh lệch trước sau với Tạ thị hơn một tháng. Tạ thị vì thế mà bi thương cực độ, lại sơ sót trong quản lý nội bộ, bị lợi dụng sơ hở, thuốc giữ thai mỗi ngày một chén đã sớm bị hạ độc, chờ đến lúc phát hiện đã không kịp rồi, suýt nữa là thành một xác hai mạng.

Cũng may mẫu tử bình an, chỉ tiếc đứa con sinh ra mang độc, người yếu nhiều bệnh, bao nhiêu năm trời quanh quẩn ở quỷ môn quan, phải quan tâm chăm sóc kỹ mười mấy năm mới có thể sống được.

Sau đó truy lùng ra được người hạ độc là bà vú bên cạnh trưởng công chúa, Triệu Bá Ung lửa giận ngút trời, ban đêm xách kiếm xông vào phủ công chúa, giết bà vú và thị nữ thiếp thân ngay trước mặt công chúa khi nàng chỉ vừa mới hạ sinh đứa con trai không lâu.

Công chúa bị dọa cho kinh hãi, bất tỉnh tại chỗ.

Triệu Bá Ung chẳng nể nang tình cảm phu thê gì, vào cung tố cáo hành vi của trưởng công chúa, dung túng đầy tớ làm điều ác, xâm chiếm ruộng đất còn giết người vô tội, thậm chí đưa ra bằng chứng làm Thánh thượng á khẩu không đáp lại được lời nào.

Khi đó, Nguyên Thú đế cảm niệm Triệu Bá Ung lúc trước đã phản đối tiên đế phế Thái tử, liên thủ với cựu thần đỡ lão lên ngôi, lại thêm Xương Bình sa lầy vào tình ái, bỏ qua hết tháng ngày gian nan cùng thân mẫu và huynh trưởng đoạt quyền, cơ hồ đã tiêu hao hết sạch tình cảm đôi bên, Nguyên Thú đế và Thái hậu vì vậy mà nảy sinh lòng áy náy hiếm có.

Dù gì đây cũng là hôn sự mà tiên đế ban cho, vì thế không thể cố chấp hạ lệnh hưu thê hay hòa li, thế cho nên chỉ bỏ đi tước vị và phẩm cấp của Xương Bình, để lại phong hiệu, còn đâu giáng xuống ba cấp, bị đuổi ra khỏi kinh thành, đày đi Hồng Châu, Giang Tây, không có chiếu chỉ thì không được quay về. Sau đó cho Tạ thị bình thê, phong cáo mệnh (*), những năm gần đây còn ban thưởng rất nhiều thứ cho Triệu ngũ lang, thương càng thêm thương.

(*) Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu.

Cứ như vậy, dưới sự trấn an đó, sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống, kết thúc một mối nghiệt duyên.

Chuyện này giống như hệt như nội dung trong một thoại bản (*) ngôn tình hay tuyệt vời, nam nữ chính bên nhau suốt đời, còn nữ phụ ác độc thì chỉ có thể tiêu điều rời sân. Mỗi người đều nhận được đại kết cục vui vẻ, chỉ có bé trai sơ sinh từ đầu đến cuối không được hoan nghênh ra đời, đứa nhỏ sinh non bị chính mẹ mình là công chúa nhẫn tâm bỏ rơi chỉ đành một mình chịu đựng tất cả oán hận của bao người.

(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Đứa trẻ sơ sinh đó chính là Triệu Bạch Ngư.

Triệu Bạch Ngư là người chuyển kiếp từ thế kỉ 21 tới, kiếp trước y nằm trên giường bệnh mười mấy năm, cuối cùng vì cơ quan trong cơ thể suy kiệt mà chết, mở mắt ra phát hiện mình đã biến thành một em bé không tự quản được việc ăn uống tè ị, thân thế còn phức tạp đến như vậy.

Sinh phụ và đích mẫu lại còn cực kì chán ghét mình.

Ba đứa con của đích mẫu năm đó cũng biết chuyện, bọn hắn đích thân trải nghiệm sự tàn độc đến điên cuồng của công chúa, lại suýt chút nữa mất đi mẫu thân và đệ đệ, tất nhiên là cực kì hận Triệu Bạch Ngư.

Thân là nhà ngoại, Hoàng đế cùng Thái hậu vì áy náy, cũng là để bù đắp, xem Triệu Ngọc Tranh như đứa cháu ngoại ruột thịt mà thương yêu, chưa bao giờ hỏi tới Triệu Bạch Ngư lẻ loi một mình trong hậu trạch Triệu gia.

Những người khác thì cho rằng mẹ nào con nấy, trưởng công chúa Xương Bình tàn nhẫn đến vậy, gốc rễ đứa nhỏ của nàng không đứng đắn, tính cách cũng sẽ chẳng khá hơn chút nào, vì vậy chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, thỉnh thoảng bỏ đá xuống giếng.

Triệu Bạch Ngư sống rất khó khăn.

Nhưng y trân trọng cuộc sống này, khỏe mạnh lớn lên.

Trời sinh tính Triệu Bạch Ngư lạc quan kiên cường, nếu không đời trước cũng sẽ không làm con ma ốm chống đỡ căn bệnh kia mười mấy năm, cho đến khi chết cũng cố gắng cười an ủi bác sĩ và người nhà đang đau buồn.

Lòng người cũng là da thịt, không ai có thể coi thường lòng tốt ngày qua ngày, y tin chắc rằng một ngày nào đó mình sẽ loại bỏ được thành kiến của bọn họ.

Triệu Bạch Ngư nhìn Tạ thị, đối phương cúi đầu, không hề nhìn thẳng vào mắt y.

Cũng bình thường thôi, có thể hiểu được, ai lại nảy sinh thiện cảm với đứa con của kẻ thù chứ?

Huống chi mười chín năm qua, Triệu Ngọc Tranh mang độc trong người, tính mạng bị đe dọa nhiều lần, nhìn lại con của kẻ thù, Triệu Bạch Ngư thân thể khỏe mạnh, sao nàng có thể không hận?

Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, Tạ thị không giết chết y, cũng không xúi giục ai làm khổ y, chẳng qua chỉ xem thường thôi đã là rộng lượng lắm rồi.

Triệu Bá Ung: "Ngồi đi."

Triệu Bạch Ngư ngồi xuống.

Triệu Bá Ung bưng tách trà nhấp một hớp: "Hôm nay Thánh thượng đã ban hôn cho Triệu gia, hạ chỉ gả Triệu ngũ lang cho Lâm An quận vương làm quận vương phi, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn."

Trong lòng Triệu Bạch Ngư phỉ báng trăm lời, nói cho y biết có tác dụng gì? Muốn y chúc mừng sao? Chỉ sợ người ta rút kiếm tại chỗ đâm chết y thôi.

Đợi đã, vậy chuyện được đồn ngoài chợ là thật ư?

Mọi người đều biết Lâm An quận vương trai gái đều không kiêng kỵ, sinh hoạt cá nhân thối nát, tính tình lại tàn bạo, chuyện hoang đường cỡ nào cũng làm được, cưới nam thê cũng rất hoang đường, nhưng sao hành vi mà người cậu Hoàng đế của hắn làm cũng hoang đường theo luôn thế kia?

Hoàng gia ban hôn, chẳng qua là để kiềm hãm, phân quyền, nghĩ lại cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Triệu Bạch Ngư lập tức đánh chết lòng hiếu kỳ mới vừa ló đầu, nhìn chằm chằm mũi chân chậm rãi nói: "Tiểu quận vương hung tàn ngang ngược, thật sự không thích hợp trở thành phu quân của Ngũ lang."

Mi mắt Triệu Bá Ung không nâng lên một chút nào: "Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, Triệu phủ sẽ cho ngươi của hồi môn thật phong phú."



Triệu Bạch Ngư chợt ngẩng đầu: "Ngài nói gì?"

Triệu Bá Ung: "Triệu thị ngũ lang, Triệu Bạch Ngư." Ông đặt tách trà xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn Triệu Bạch Ngư: "Thánh thượng ban cho ngươi làm Lâm An quận vương phi, lựa ngày thành hôn! Dù sao ngươi cũng là người Triệu gia, có gả ra ngoài cũng sẽ không ai bạc đãi ngươi."

Triệu Bạch Ngư không dám tin, đứng vụt dậy, cơ thể không tự chủ được run rẩy: "Hoang đường! Ta là do Xương Bình công chúa sinh ra, là con trai thứ tư của Triệu phủ, ra đời sớm hơn Triệu ngũ lang nửa canh giờ! Chuyện này cả Kinh đô có ai không biết? Trên tịch nhập hộ ghi rõ, chẳng lẽ các ngươi còn có thể thay mận đổi đào, dối trên gạt dưới sao?! Ngài không sợ Thánh thượng trách tội ư?"

Triệu Bá Ung: "Lúc ấy tứ lang ra đời sớm hơn ngươi nửa giờ, ta thương xót nó trong thai kì mang độc, người yếu nhiều bệnh, sợ nuôi nó không tới bốn tuổi, nhớ ở quê nhà có tục ngữ 'Con út tay nắm châu, ma quỷ nhìn cũng sầu', liền tự ý chủ trương để cho nó xuống thứ năm."

Triệu Bạch Ngư: "Sợ không nuôi nổi Triệu Ngọc Tranh hắn tới bốn tuổi, lại chẳng sợ ta phạm phải điều kị chết oan uổng sao?"

Y nói xong, chợt thấy mình hỏi ngược lại thế này rất buồn cười, nếu không phải trời đất không dung kẻ giết con, Triệu Bá Ung đã sớm giết y rồi.

"Năm đó bà mụ, đại phu, tỳ nữ đều có thể làm chứng, hộ tịch cũng đã được hộ bộ sửa lại, chỉ đợi tâu lên Thánh thượng nữa là được." Triệu Bá Ung thờ ơ trước tất thảy sự giận giữ thất vọng của Triệu Bạch Ngư, lạnh nhạt uy hiếp, "Triệu Bạch Ngư, chớ giống như thân mẫu ngươi làm chuyện ngu xuẩn!"

"Tay Triệu tế chấp có thể xuyên trời, đặt điều thế nào không phải do các người định đoạt sao."

Triệu Bạch Ngư nản chí ngã lòng, không dám tin bọn họ vậy mà lại hy sinh y để cứu Triệu Ngọc Tranh.

Là do Triệu Ngọc Tranh tự khoe tài gây họa, dựa vào cái gì hy sinh y thay Triệu Ngọc Tranh đội cái nồi đó? Chẳng lẽ bọn họ không biết Lâm An quận vương là ai? Chẳng lẽ không biết nếu như gả y vào quận vương phủ sẽ có kết cục như thế nào.

Triệu Ngọc Tranh là bảo vật, Triệu Bạch Ngư y chỉ là cây cỏ thôi ư?

Là trưởng công chúa Xương Bình có lỗi với bọn họ, không phải là đứa trẻ Triệu Bạch Ngư vô tội! Không phải là Triệu Bạch Ngư mười chín năm qua không ngừng thử hòa tan khối băng cứng, cố gắng lấy lòng, toan tính để sống hòa bình cùng bọn họ!

Cánh môi Triệu Bạch Ngư mấp máy vài cái, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng lên án.

"Nếu như ta nhớ không lầm, bà mụ năm đó đỡ đẻ ta, đại phu, tỳ nữ đi theo công chúa đều đã bị đày đi Hồng Châu, mà bà đỡ, thái y của Triệu Ngọc Tranh đều xuất thân tiềm để, từng đỡ đẻ cho đương kim Thái tử và các hoàng tử, hiện tại vẫn còn hầu hạ trong cung ——" Trong mắt Triệu Bạch Ngư toát lên hy vọng, "Có lẽ ngài sửa đổi hộ tịch được, nhưng không nhất định có thể ra lệnh cho bọn họ thay ngài ngụy tạo chứng cứ."

Đương kim Thánh thượng cầm quyền anh minh cần kiệm, đã thoáng thể hiện chế độ cai trị hoàng quyền chuyên chính, tuyệt đối sẽ không chấp nhận để Triệu Bá Ung nhúng tay vào việc trong cung.

"Sao ngươi lại biết những chuyện này?"

Triệu Bạch Ngư lộ ra nụ cười miễn cưỡng: "Ngài quên à, ta có chức quan nhỏ ở Kinh đô, nhờ đó có thể tra ra không ít tài liệu của năm đó."

"Nếu ngươi đã biết chuyện đó rồi, thì hẳn cũng nên biết, không cần ta tự mình ra mặt cũng có người chuẩn bị xong chứng cứ cho Ngũ lang." Triệu Bá Ung lạnh lùng nhìn Triệu Bạch Ngư, trong mắt tràn đầy chán ghét, vừa nhìn thấy Triệu Bạch Ngư là ông liền nhớ lại công chúa Xương Bình như khúc xương nghẹn trong cuống họng, không nhịn được ghét bỏ y như ruồi muỗi.

"Nhị lang là thư đồng của Thái tử, Tam lang là đồng song (*) của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Ngũ lang là bằng hữu của Lục hoàng tử, từ nhỏ đã được Thái tử và các hoàng tử yêu thương cưng chiều, lớn lên bên nhau, coi như huynh đệ máu mủ. Ngươi cho rằng bọn họ sẽ trơ mắt nhìn Ngũ lang bị đưa vào quận vương phủ sao? Không dối gạt gì ngươi, sáng nay khi ý chỉ của Thánh thượng còn chưa tới, Thái tử cùng các hoàng tử đã đưa bà mụ, thái y đến Triệu phủ, còn đồng ý đem theo chứng cứ đã thẩm vấn giao cho ta, bên trên còn có quan ấn của phủ doãn ở Kinh đô."

(*) Đồng song: Bạn cùng trường

"Hợp tình hợp lý, không hề có sơ suất, Thánh thượng cũng không thể nói thêm gì nữa."

Triệu Bá Ung phất ống tay áo: "Huống hồ, ngươi cho rằng Thánh thượng sẽ thật sự gả Ngũ lang vào quận vương phủ?"

Sắc mặt Triệu Bạch Ngư tái nhợt, thân thể đơn bạc khẽ run rẩy.

Môn đệ Triệu gia hiển hách, Triệu Bá Ung làm quan tế chấp, quản chuyện lớn nhỏ của ba tỉnh sáu bộ, ba người con trai không phải thư đồng của Thái tử thì chính là đồng song của hoàng tử, trong đó Triệu Đại Hòa Triệu tam vào Cấm vệ quân, Triệu nhị làm quan ở Diêm thiết ti, quyền quân chính tài của quốc gia đều để bọn họ chiếm một phần ba.

Nguyên Thú đế giờ đây cần Triệu gia để chống lại các thế gia, cân bằng thế lực triều đình, Thái tử, các hoàng tử tuổi trẻ cường tráng đều bon chen lấy lòng, nhận giúp đỡ từ Triệu gia, người trước không làm hết chuyện, kẻ sau không bỏ qua cơ hội tốt để lôi kéo.

Cho nên khi Nguyên Thú đế ban hôn cho tiểu quận vương cũng đã ngờ tới Triệu phủ sẽ làm ra kế sách đối phó, lão chỉ cần nhắm một mắt mở một mắt, đứng trên cao đường nhìn bọn họ ngấm ngầm đấu đá mà thôi.

Mà Triệu Bạch Ngư tứ cố vô thân, không còn đường sống!

"Nếu ngươi nghe lời, ngoan ngoãn thay Ngũ lang gánh chịu tai họa này, thì ngươi vẫn là Triệu gia tứ lang, ta đảm bảo ngươi không chết được."

"Nhưng ta sẽ sống không bằng chết!"

Triệu Bá Ung chợt vỗ bàn trách cứ: "Đừng bắt chước mẫu thân ngươi chanh chua cay nghiệt!"

Triệu Bạch Ngư cười khẩy.

Tạ thị cau mày, thấp giọng nói: "Triệu Bạch Ngư, ngươi cũng không hy vọng người bên cạnh mình xảy ra chuyện đúng không?"

Người bên cạnh? Lòng Triệu Bạch Ngư lạnh lẽo: "Ngươi đã làm gì bọn họ?"

Trong viện tử của y có ba người, từ trên xuống dưới là Tú ma ma nuôi dưỡng y, Ngụy bá và người hầu Nghiên Băng được y nhặt về nuôi lớn bên cạnh.

Tạ thị tránh né ánh mắt của Triệu Bạch Ngư: "Ngươi nghe lời, ta cam đoan sẽ không làm tổn thương bọn họ."

"À." Triệu Bạch Ngư cười mỉa mai, mặt không cảm xúc: "Được thôi, nhưng ta có hai điều kiện."

Tạ thị: "Ngươi nói đi, ta làm chủ đáp ứng cho ngươi."

Triệu Bạch Ngư: "Tú ma ma bọn họ theo ta xuất phủ, cũng sẽ được phế trừ tiện tịch."

Tạ thị: "Ngày ngươi xuất gia, ta sẽ tự minh đến hộ bộ tiêu tịch cho họ."

Triệu Bạch Ngư rũ mắt: "Điều kiện còn lại, để sau này hãy nói."

Tạ thị chăm chú nhìn y: "Được." Nàng dừng một chút, lại thấp giọng nói, "Ngươi có muốn trách thì cứ trách ta, chớ oán hận Ngũ lang, đây là do mẫu tử các ngươi nợ nó."

Triệu Bạch Ngư lười tranh cãi nguyên tội của mình với bọn họ, mười chín năm qua lần đầu tiên không hành lễ xoay người rời đi, vừa ra đã gặp phải Triệu Trường Phong vừa mới từ Điện tiền ti giao ban trở về ở hành lang trước sân.

Triệu gia Đại lang, đại ca ruột của Triệu Ngọc Tranh, cũng chính là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Triệu Bạch Ngư.

Người này sắc mặt lạnh lùng, mặt một chiếc bào sam dài tay màu đỏ có thắt eo, bên hông treo một túi cá, tôn lên thân hình cao ráo, anh tuấn vĩ ngạn, không hổ là đối tượng kết hôn hàng đầu trong mắt các gia tộc ở Kinh đô.

Triệu Trường Phong không thường nói lời châm chọc hoặc khiến cho Triệu Bạch Ngư khó chịu như Nhị lang hay Tam lang, từ trước đến giờ gã chỉ xem thường y, coi y như không khí.

Tâm trạng Triệu Bạch Ngư không tốt nên cũng lười khách sáo chào hỏi, đi thẳng qua Triệu Trường Phong thì bị gọi lại, y ngạc nhiên xoay người, nghe thấy giọng nói thờ ơ của gã thốt lên uy hiếp: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, các kỵ cấm quân đều có người quen của ta."

Hốc mắt Triệu Bạch Ngư ẩm ướt, siết chặt nắm đấm, ngực phập phồng kịch liệt, không nhịn được chất vấn: "Trong mắt các ngươi, chỉ có mỗi mình Triệu Ngọc Tranh là đệ đệ thôi sao?"

Ánh mắt Triệu Trường Phong xa xăm, bình tĩnh không gợn sóng: "Nếu như không có ngươi, Xương Bình công chúa sẽ không mạo hiểm mưu hại a nương, cũng sẽ không hại Ngũ lang từ nhỏ đã yếu ớt."

Lời thật lòng như mũi tên nhọn đâm xuyên qua tim Triệu Bạch Ngư, mặc dù y biết người Triệu gia không ai muốn nhìn thấy mình, mặc dù đã nghe mãi thành quen vô số những lời lẽ ác độc, nhưng mười chín năm chung sống, cố gắng làm băng tan, lấy lòng lại không nhận được một nửa lời đáp, mãi mãi vẫn chỉ có ác ý nồng đậm như mực, y đã mất sạch hy vọng rồi.

Triệu Bạch Ngư lui về phía sau từng bước, Triệu phủ, hoàng thành trở thành ngục tù đáng sợ, những người quyền cao chức trọng kia, đại thần đại tướng, hoàng thân quý thích đều bảo vệ Triệu Ngọc Tranh như bảo vật trong tay, ai cũng bày mưu lập kế giúp hắn, sợ hắn bị thương, thánh chỉ ban hôn còn chưa tới mà một đám người trong phủ đã bôn ba gạt sạch hết từng tảng đá lớn trước mặt hắn.

Còn y thì sao?

Y là kẻ vừa ra đời đã bị đóng chặt cái tội vào người, bị đưa đi làm vật hy sinh là đáng đời lắm.

Vẻ mặt Triệu Bạch Ngư hoảng hốt, không để ý bậc thang dưới chân, sẩy một cái lăn xuống mấy chục bậc, âm thanh bình bịch vang lên, lăn vòng rơi xuống đất, trán đập mạnh vào cột đá bạch ngọc, thoáng chốc trời đất trở nên u ám, trong đầu lóe lên vô số hình ảnh.

Từ mười chín năm qua cẩn trọng lấy thiện cảm, hy vọng có thể tìm được một người thân, bằng hữu chân thành, đến kiếp trước tiếp nhận chữa trị ở bệnh viện, lúc nào chán sẽ mở tiểu thuyết đam mỹ đoàn sủng mà cô y tá trẻ đề cử cho để đọc.

Nội dung của quyển tiểu thuyết lẽ ra nên quên đi rồi, lúc này bỗng trở nên rõ ràng, nét chữ màu đen vuông vức biến thành từng hình ảnh sinh động chui vào trong tâm trí.

Trố mắt hồi lâu, trước khi hôn mê, biểu tình của Triệu Bạch Ngư giống hệt như vừa mới nuốt mười ngàn con ruồi vậy.

Chà!

Hóa ra không phải chuyển kiếp, mà là xuyên sách!

==

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau