Chương 2: Đại tác chiến tìm đường chết
Theo như lời y tá trẻ nói,《Mỗi ngày bạch nguyệt quang đều được yêu thương》là một trong mười quyển quyền mưu ngọt văn hay nhất.
Không thấy quyền mưu chỗ nào, nói đúng hơn phải là ngọt ngào nhẹ nhàng cưng chiều nhân vật chính không có đầu óc được số phận cực kì ưu ái.
Nhân vật chính được đoàn sủng chính là Triệu Ngọc Tranh, giai đoạn đầu hắn được vô số người say mê, ngụy NP, hậu kì tăng thêm một phần dành cho Thái tử, chuyển thành quan phối, cái kết HE là Thái tử lên ngôi, Triệu Ngọc Tranh được phá lệ phong làm nam hậu, nhưng nghe y tá trẻ nói rằng ngoại truyện lại BE.
Lúc đó Triệu Bạch Ngư đang bệnh, không nghe cô nàng nói về kết cục BE, nghĩ nếu như sủng văn mà BE thì cũng là một kiểu kết thúc có hậu khác thôi.
Nhìn từ góc độ của nhân vật chính, thì đời người xuôi gió xuôi nước, được thương yêu đến thế, có gặp phải vai phụ độc ác thì cũng rất nhanh đã có thể vả mặt rồi, tình tiết cũng có lên có xuống, độc giả không ngừng kêu thỏa mãn, nhưng đổi cách nhìn khác thì cuộc đời vai phụ cũng quá bi thảm.
Vai phụ phản diện nhất là Triệu Bạch Ngư, trùng với cái tên kiếp trước của cậu, lúc y tá nhắc đến chuyện này còn trêu cậu chuẩn bị tinh thần xuyên sách đi, nhưng cậu nào ngờ rằng mình thật sự xuyên sách đâu.
Cuộc đời của 'Triệu Bạch Ngư' có thể tóm tắt đơn giản thế này: Vai phụ cả đời bị chê ác. Cuộc sống mà nhân vật đó trải qua cũng giống như đời người mà cậu từng trải qua vậy, cũng có một mẫu thân là công chúa độc ác, bị chán ghét, bị đuổi khỏi Kinh đô, để lại đứa con nhỏ còn quấn tã, cuối cùng hắn bơ vơ không nơi nương tựa, chịu đựng tất cả mọi oán hận, khinh rẻ của mọi người.
Chỉ khác với tính tình lạc quan của Triệu Bạch Ngư, 'Triệu Bạch Ngư' trong sách chịu hết mọi sự xem thường, bắt nạt, cả đời không có được tình thân, tình yêu lẫn tình bạn, cực kì thiếu tình thương, hèn mọn lấy lòng từng người trong Triệu phủ. Mặc dù ngưỡng mộ, ghen tị với Triệu Ngọc Tranh nhưng chưa từng hãm hại hắn, thật lòng chăm sóc hắn như đệ đệ, kết cục vẫn bị một đám đàn ông yêu thương Triệu Ngọc Tranh bắt tay nhau đưa vào Lâm An quận vương phủ.
Lâm An quận vương nổi danh tàn bạo, từng có chuyện quận vương phủ chỉ trong một ngày khiêng ra hai mươi thi thể, trai gái đều có, trên người đều là dấu vết do bị ngược đãi mà chết.
Trong nguyên tác, chuyện này phát sinh vào hai năm về trước, Triệu Bạch Ngư vừa được tiến cử đảm nhiệm chức phán quan ở Kinh đô, đi theo Thượng quan xử lý vụ án kia ở phủ quận vương, tận mắt chứng kiến thảm trạng của những thi thể được bày ra trên mặt đất, cũng nhìn thấy tiểu quận vương đứng ở một góc có bóng mát cách đó không xa. Triệu Bạch Ngư không nhìn rõ tướng mạo của đối phương, chỉ biết là gã cao, cuối cùng bị dọa cho sợ, sau khi hồi phủ gặp ác mộng cả tháng trời, muốn đi qua phủ quận vương cũng phải tìm đường vòng nào xa xa để đi mới được.
Có thể thấy, bóng ma mà Lâm An quận vương để lại lớn đến mức nào.
Cậu đã như vậy, 'Triệu Bạch Ngư' trong nguyên tác còn sợ tiểu quận vương hơn, sau khi bị ép gả vào phủ quận vương thì hắc hóa ngay tại chỗ, lấy việc giết chết Triệu Ngọc Tranh làm mục đích sống, không ngừng tự tìm đường chết, cuối cùng chết thảm ở cái tuổi hai sáu hào hoa phong nhã.
Đáng buồn là khi âm mưu của y bị phát hiện, tất cả mọi người đều bày ra dáng vẻ "Xem kìa, rốt cuộc nó cũng bộc lộ gương mặt thật xấu xa rồi", hóa ra, từ trước đến giờ thật thà hèn mọn lấy lòng người khác đều bị cho là có mưu đồ.
Càng buồn cười hơn nữa, là cả một câu chuyện cho đến kết cục chân tướng mới được vạch trần, hóa ra công chúa Xương Bình đã sớm tính toán, là bất luận Tạ thị có một xác hai mạng hay không thì đều phải uống thuốc giục sinh, sinh hạ đứa trẻ trước ngày dự sinh, sau đó đổi đứa trẻ mà mình sinh ra với con của Tạ thị.
Nói cách khác, Triệu Ngọc Tranh mới là con ruột của công chúa Xương bình, mà Triệu Bạch Ngư y lại là do Tạ thị sinh ra, là Triệu ngũ lang chân chính của Triệu gia!
Triệu Ngọc Tranh hưởng thụ chúng tinh củng nguyệt (*) mười chín năm trời, tất cả vốn thuộc về Triệu Bạch Ngư
(*) Chúng tinh củng nguyệt (众星拱月): Sao vây quanh trăng, ý chỉ những người vây quanh Triệu Ngọc Tranh.
Kết cục của đoàn sủng văn chính là vạch ra sự thật, không ai trách cứ Triệu Ngọc Tranh, trái lại để cho Triệu Ngọc Tranh nhận được thêm một mẫu thân là công chúa thương hắn như trân châu bảo vật.
Triệu Bạch Ngư: "..."
Muốn đầu thai, đừng cản tôi.
Trước mắt xem ra dù cho tâm tư của 'Triệu Bạch Ngư' có thay đổi, thì nội dung truyện vẫn không đổi. Trước đây cậu tự cho là mình đúng, cũng bởi vì quá lương thiện, đổi góc nhìn khác, 'Triệu Bạch Ngư' trong nguyên tác không ngừng lấy lòng Triệu gia, cứ nghĩ đó là cuộc sống tích cực, tuy nhiên ở trong mắt người khác chính là kẻ hai lòng rắp tâm hại người, kết cục vẫn bị thay thế gả đi, bị một đám người sủng ái Triệu Ngọc Tranh ép vào phủ quận vương.
Kể cả khi sau đó y an phận không tìm đường chết, đoán chừng sức mạnh của nội dung truyện cũng sẽ khiến cho y buộc phải tìm tới cái chết, bị ép buộc đắc tội với Triệu Ngọc Tranh, chờ cho hắn trả đủ thù hận rồi mới chết thê thảm một cách cô độc ở độ tuổi đẹp nhất.
Dù sao cũng chết, thoải mái đi, bung xõa thôi, nhân cơ hội này ngỏm luôn cho rồi.
Cánh cửa bị đẩy ra kêu lên tiếng "két", một người hầu trắng trẻo thanh tú, tuổi chừng mười lăm đi vào, thấy Triệu Bạch Ngư mở mắt thì mừng rỡ hô lên: "Tỉnh rồi! Tú ma ma, Tứ lang tỉnh rồi!"
"Ông trời phù hộ không xảy ra chuyện lớn." Một lão ma ma mặt hiền lành, ước chừng bốn năm mươi tuổi bưng một cái chén sử đang tỏa nhiệt vào phòng nói: "Tứ lang, mau uống thuốc nhân lúc còn nóng đi."
Triệu Bạch Ngư xoay mình nằm lên đầu đối của ma ma: "Đầu con không đau, không uống được không?"
Tú ma ma yêu thương vén tóc mái xõa xuống gò má của Triệu Bạch Ngư, tâm địa sắt đá, bất động trước hành vi nũng nịu của y: "Không được. Đại phu nói con bị đập đầu, sợ bên trong có máu bầm, cần uống thuốc để ngăn ngừa hậu hoạn." Nói xong thở dài: "Con không biết lúc con được mang về đây, đầu cổ mặt mày đầy máu, ta và Nghiên Băng sợ con sẽ không tỉnh lại, Ngụy bá của con suýt nữa là đi tìm lão gia liều mạng rồi đâu."
Ngụy bá thân có võ công, nhưng một mình ông không thể đánh lại mấy trăm ám vệ mà Triệu phủ nuôi dưỡng.
"Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cũng may kịp thời ngăn cản." Nghiên Băng đứng bên giường nói: "Ngụy bá còn đang giữ cửa viện kia, không cho phép những kẻ lòng lang dạ sói đó vào."
Nó giận dữ bất bình: "Ngài không biết đó chứ, sáng nay Triệu ngũ lang đưa một đám nô bộc đùng đùng tới trước viện chúng ta, mang theo một mớ đồ bổ nói muốn vào thăm ngài, còn nói hắn không biết hóa ra tiểu quận vương nhìn trúng ngài, nếu không đã chẳng đắc tội tiểu quận vương khiến đối phương nắm thóp —— thì ra trên dưới phủ này cũng gạt vị tiểu lang quân kim tôn ngọc quý này, không nói sự thật cho hắn biết, tất cả mọi người đều ép ngài thay hắn xông vào đầm rồng hang hổ, còn người trong cuộc lại chẳng biết gì! Không có gánh nặng trong lòng, không chút áy náy nào ư! Bọn họ sao có thể tuyệt tình đến vậy? Triệu ngũ lang là bảo bối yêu quý, còn ngài là chổi cùn rế rách hay sao?"
Triệu Bạch Ngư uống thuốc, từ đầu lưỡi đến cuống họng đắng ngắt.
"Nghiên Băng, ngươi nói ít thôi!" Tú ma ma nhét viên kẹo vào trong miệng Triệu Bạch Ngư, tràn ngập yêu thương: "Tứ lang, chạy trốn đi."
Triệu Bạch Ngư rũ mắt: "Trốn không thoát đâu."
Cũng không muốn trốn.
Truyện đã định trước vai phụ dù có phí hết tâm tư cũng không trốn được lại vừa phải chết, chẳng bằng cứ nằm yên hưởng thụ, thời gian còn dư lại không nhiều.
"Là vì chúng ta sao?" Tú ma ma đã rõ ràng.
Bà nhìn Triệu Bạch Ngư lớn lên, rõ ràng lòng dạ y mềm mại hơn ai hết, người ngoài đều nói mẹ nào con nấy, ai cũng mắng y khẩu phật tâm xà, nhất định vừa đố kỵ vừa căm tức Triệu ngũ lang khác biệt một trời một vực với mình, chỉ có Tú ma ma là không tin một lời nào.
Bà thừa nhận rằng lúc Triệu Bạch Ngư mới chỉ ba, bốn tuổi, lòng bà cũng có thành kiến với sự tàn ác của trưởng công chúa Xương Bình, cũng giống bao người ngoảnh mặt làm ngơ với đứa nhỏ bị lạnh nhạt, gian khổ cầu sinh ở hậu trạch. Nhưng cũng là Triệu Bạch Ngư lúc bà bị nhiễm phong hàn nặng sắp chết, xài hết tiền bạc lén lút tích góp được, mài lòng bàn chân đến mức máu tươi ràn rụa, tự mình chạy tới y quán mời đại phu chữa trị cho bà, bốc thuốc, sắc thuốc cho bà, thử hỏi làm sao bà có thể nhẫn tâm không thương tiếc cho Triệu Bạch Ngư?
"Cùng lắm thì chúng ta đánh trống la làng, cáo ngự trạng, ra trước cửa nha môn Kinh đô này dập đầu vào sư tử đá chết cho xong, ta không tin Triệu tế chấp có thể một tay che trời." Nghiên Băng nghiêm túc nói: "Tứ lang, chớ vì chúng ta mà để cho đám người Triệu gia uy hiếp ngài, không đáng."
Nó nhỏ hơn Triệu Bạch Ngư ba tuổi, lúc bảy tuổi chạy trốn thất bại, suýt bị tên lưu manh đánh chết, Triệu Bạch Ngư đã cứu nó, để nó theo bên người chăm sóc nó lớn lên, đối xử với nó như đệ đệ ruột thịt, còn dạy nó biết chữ đọc sách.
Trên cõi đời này, trừ cha nương, không có ai quan trọng với nó hơn Triệu Bạch Ngư.
Nếu như có thể, Nghiên Băng thật sự muốn giết chết Triệu Ngọc Tranh, trút giận thay cho Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư híp mắt cười: "Không nghiêm trọng vậy đâu, ta vẫn còn đường sống mà."
Tú ma ma hoài nghi: "Thật sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Con có lừa mọi người lúc nào đâu chứ?"
Thật sự chưa từng lừa.
Tú ma ma và Nghiên Băng nhìn nhau, có chút không yên lòng.
"Tiểu quận vương không phải người dễ đối phó, người hắn muốn là Triệu ngũ lang, bất kể chủ ý là để chơi đùa hay là nhất kiến chung tình, một khi ngươi gả qua đó thì đã chính là lừa gạt người ta rồi, chỉ sợ gã bộc phát cơn thịnh nộ lên người ngươi thôi."
Triệu Bạch Ngư: "Tiểu quận vương sẽ không hại ta."
Cậu chỉ từng đọc đoạn 'Triệu Bạch Ngư' gả vào phủ quận vương, còn đâu đều là do nghe y tá kể lại, cô nói nhân vật phản diện lớn nhất truyện chính là Lâm An quận vương, là người cẩn thận làm quyền mưu nhất truyện, nếu không phải đến hồi kết hắn bỗng dưng biến mất, có lẽ không tới lượt Thái tử lên ngôi. Thiết lập tiểu quận vương đã là nhân vật phản diện, tất nhiên xin Thánh thượng ban hôn sự với Triệu ngũ lang chắc chắn là vì mục đích khác.
Bị thay mận đổi đào dường như cũng nằm trong dự tính của tiểu quận vương, tuy hắn dùng chuyện này gây khó dễ cho bên ngoài, nhưng ở trong phủ lại không làm gì Triệu Bạch Ngư, đại khái cũng là do coi thường nhân vật bé nhỏ không quan trọng mấy như y.
Nhắc tới tiểu quận vương, thân mẫu của hắn mất sớm, nghe nói là vì sinh khó mà chết, năm mười tuổi đã tự tay giết chết thứ huynh đệ của mình, từ đó tiếng tăm tàn bạo mới được truyền ra, vì thế nên Triệu Ngọc Tranh mắng "Khắc chết thân mẫu, dùng hình giết huynh đệ" mới chọc giận quận vương như vậy.
Tuy nói hắn hung ác làm bậy, nhưng lại là tướng tài trời sinh.
Mười hai tuổi đã xuất chinh, mười lăm tuổi Đột Quyết đại bại dưới tay hắn, liên tục đoạt lấy mười tòa thành, nhất cử thành danh cả thiên hạ này đều biết, nhận phong vị tứ phẩm Minh Uy tướng quân. Mười tám tuổi trở thành chủ tướng dẫn quân khai chiến Đại Hạ, bắt sống chủ soái Đại Hạ, đại thắng còn đang cao trào đã thụ huân Thượng hộ quân. Hai mươi mốt tuổi bị tấn công, kẹt lại ở Nam Cương đánh một trận huyết chiến, lấy ít thắng nhiều, sau khi thắng lợi hồi triều giải giáp giao binh quyền.
Bởi vì lúc đánh trận hắn luôn đeo một chiếc mặt nạ sắt có răng nanh che nửa mặt, cho nên khi có người nhìn thấy khuôn mặt với những vết mụn độc thì truyền ra nói hắn có dung mạo xấu xí, cũng sửa tước hiệu thành La tướng quân.
Sau khi giao lại binh quyền, vân huy tướng quân cũng bị niêm phong, thụ huân hộ quân, chỉ có phẩm cấp, không còn quyền lực, lại phá lệ được phong Lâm An quận vương, ban cho đất phong, cho phép được ở lại Kinh đô mở Lâm An phủ.
Tuy không còn thực quyền, nhưng uy danh của hắn trong quân cực kì cao, rời chiến trường đã năm năm mà vẫn có thể được nhiều người ủng hộ, nhưng tiểu quận vương chỉ nghe lệnh Nguyên Thú đế, chưa bao giờ kết bè kết phái, vậy nên rất được tín nhiệm.
Nguyên Thú đế đáp ứng thỉnh cầu ban hôn hoang đường của tiểu quận vương thì chỉ có chừng này nguyên nhân, thứ nhất là vì coi trọng hắn, thứ hai là để ổn định lòng người, mượn việc này chấn nhiếp tâm tư muốn trỗi dậy của đại thần trong triều.
Ba là để tìm kiếm sự cân bằng giữ chư vị hoàng tử và Tế chấp, chỉ là sự hỗn loạn giữa họ, Triệu Bạch Ngư còn chưa nhìn ra được.
Người Triệu gia xem trọng Triệu Ngọc Tranh, Nguyên Thú đế sẽ không ép buộc quá mức, những hành vi của các hoàng tử lão cũng đã đoán trước được, tiểu quận vương bị lừa gạt cũng có thể nhận được bồi thường.
Trong ván cờ này, người nào cũng nhận được kết quả mà bọn họ mong muốn.
Chỉ có Triệu Bạch Ngư vô tội là bị hi sinh, nhưng mấy ai sẽ quan tâm?
Một sai lầm không khiến cho ai vui vẻ tồn tại mà thôi.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
Lòng Triệu Bạch Ngư rơi lộp bộp, "Xin nghỉ phép ở Nha môn chưa?"
Nghiễn Băng: "Ta đặc biệt đến xin rồi, bên kia ngoài miệng nói được, nhưng công văn vẫn đưa tới như thường, xếp đống như tình nhân luôn ạ. Đến cả cái chuyện nhỏ tí cũng để ngài phải xử lí, bọn họ còn nhớ lại ngài đang bị đập đầu hôn mê bất tỉnh sao? Ngài chỉ là một thiếu doãn, cấp trên còn có Tri phủ, phủ doãn, bên dưới là một đám viên quan, làm như thiếu ngài thì Nha môn không làm việc được luôn hay sao ấy!"
Ba năm trước, Triệu Bạch Ngư vốn định tham gia khoa cử, không ngờ Triệu Ngọc Tranh cũng chợt có ý nghĩ muốn tham gia, nhưng thân thể hắn không chịu nổi áp lực thi cử, Triệu gia vì để xóa bỏ ý nghĩ đó của hắn mà cũng ép Triệu Bạch Ngư bỏ thi, sau chuyện này, để bồi thường lại cho y nên mới tiến cử y lên Kinh đô làm phán quan (*) lục phẩm.
(*) Phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
Từ khi lập triều Đại Cảnh tới nay, thi cử đã được áp dụng để tìm nhân tài, cũng có chế độ tiến cử do quan viên đảm nhiệm, việc thăng tiến có thể được quan viên có phẩm cấp cao tiến cử. Triệu Bá Ung cũng dùng lượt tiến cử của mình cho Triệu Bạch Ngư một chức quan nhỏ, nhưng điều đó lại khiến cho y mang tiếng là đứa con Triệu gia duy nhất dựa hơi trưởng bối để ngồi lên chức quan chứ không phải là người có tài học thật sự, cũng khiến cho danh tiếng vốn đã chắng ra gì của y ngày càng tệ hơn.
Cho đến hai năm trước, Triệu Bạch Ngư nhận một vụ án mạng thông thường, nhưng bởi vì dính dấp đến pháp lý nhân tình và luật tranh chấp đặc xá nên khó mà ra tay được, không ngờ cuối cùng Triệu Bạch Ngư lại tìm khắp luật điển rồi báo cáo lại với thượng quan tri phủ, vụ án mới được giải quyết tốt đẹp, ngay một năm sau đó, y đã được tri phủ tiến cử thẳng lên kinh đô thiếu doãn.
Tuy vẫn thuộc lục phẩm, chức năng không hơn phán quan là bao, nhưng cũng đã là một sự thay đổi lớn, chức quyền linh hoạt hơn, có thể thay thế đảm đương chức vị và quyền hạn của tri phủ. Nếu như tạm thời ủy nhiệm các quan khác làm thiếu doãn, thì thiếu doãn ban đầu lại được trở thành phán quan, đây thật sự là một vị trí có thực quyền, có thể thay đổi tùy thời.
Nghiên Băng vẫn không ngừng phàn nàn.
Triệu Bạch Ngư cười nói: "Xuân khuê sắp mở, công việc trong phủ khó tránh khỏi bận rộn —— ", đợi đã, "Xuân khuê đã mở chưa?"
"Hôm nay mở rồi."
Triệu Bạch Ngư nhớ lại lời kể của y tá, được biết âm mưu đầu tiên được thực hiện trong nguyên tác chính là gian lận thi cử, Thái tử cũng bị liên lụy trong vụ này, Triệu Ngọc Tranh vì là nhân vật chính vận may lớn nên tránh được một kiếp, không những thuận lợi thoát tội mà còn làm cho bè lũ đối địch triều đình của Tần vương ăn thiệt hại nghiêm trọng.
Với phe cánh của Triệu Ngọc Tranh và Thái tử thì vụ gian lận này cực kì có lợi, trái lại, đối với người khác thì chính là đại sự nhuốm đầy mưa máu gió tanh.
Nguyên Thú đế nhân cơ hội này dọn dẹp đại lao, chém chết mấy trăm người, đến cả quan ngự sử cũng câm như hến, không dám nói lời nào.
Gian lận thi cử, dọn dẹp đại lao, thật là một cơ hội tốt để đi chết!
Nghiên Băng hoài nghi: "Tứ lang, sao ngài vui thế?"
"Nghiên Băng, sau này ngươi nên gọi ta là Ngũ lang rồi, chớ để bị người ta nắm thóp gây khó dễ." Triệu Bạch Ngư cười híp mắt: "Ta đang chuẩn bị nghĩ kế hoạch, coi như thực hiện một tâm nguyện duy nhất."
Dù sao cũng phải chết, không bằng để cho y tự quyết định mình sẽ chết như thế nào.
Nếu phải chết, cũng là sẽ chết làm sao cho oanh liệt mới được.
Đời trước y rất ngưỡng mộ với danh sách những tâm nguyện của người sắp chết trong phim điện ảnh, biết bao nhiêu là hy vọng được thực hiện, hung hăng tìm chỗ chết xong thì quay sang ông trời dựng ngón giữa mắng: Chết ông nội mi!
Sau đó trong tiếng cười vang vọng, nhắm mắt không tiếc nuối.
"Kế hoạch gì ạ?"
Triệu Bạch Ngư cười nhưng không nói.
Kế hoạch tên là: Đại tác chiến tìm đường chết.
==
Tác giả muốn nói:
Trứng Cá Muối của chúng ta sớm đã có khuynh hướng tự hủy rùi.
Không thấy quyền mưu chỗ nào, nói đúng hơn phải là ngọt ngào nhẹ nhàng cưng chiều nhân vật chính không có đầu óc được số phận cực kì ưu ái.
Nhân vật chính được đoàn sủng chính là Triệu Ngọc Tranh, giai đoạn đầu hắn được vô số người say mê, ngụy NP, hậu kì tăng thêm một phần dành cho Thái tử, chuyển thành quan phối, cái kết HE là Thái tử lên ngôi, Triệu Ngọc Tranh được phá lệ phong làm nam hậu, nhưng nghe y tá trẻ nói rằng ngoại truyện lại BE.
Lúc đó Triệu Bạch Ngư đang bệnh, không nghe cô nàng nói về kết cục BE, nghĩ nếu như sủng văn mà BE thì cũng là một kiểu kết thúc có hậu khác thôi.
Nhìn từ góc độ của nhân vật chính, thì đời người xuôi gió xuôi nước, được thương yêu đến thế, có gặp phải vai phụ độc ác thì cũng rất nhanh đã có thể vả mặt rồi, tình tiết cũng có lên có xuống, độc giả không ngừng kêu thỏa mãn, nhưng đổi cách nhìn khác thì cuộc đời vai phụ cũng quá bi thảm.
Vai phụ phản diện nhất là Triệu Bạch Ngư, trùng với cái tên kiếp trước của cậu, lúc y tá nhắc đến chuyện này còn trêu cậu chuẩn bị tinh thần xuyên sách đi, nhưng cậu nào ngờ rằng mình thật sự xuyên sách đâu.
Cuộc đời của 'Triệu Bạch Ngư' có thể tóm tắt đơn giản thế này: Vai phụ cả đời bị chê ác. Cuộc sống mà nhân vật đó trải qua cũng giống như đời người mà cậu từng trải qua vậy, cũng có một mẫu thân là công chúa độc ác, bị chán ghét, bị đuổi khỏi Kinh đô, để lại đứa con nhỏ còn quấn tã, cuối cùng hắn bơ vơ không nơi nương tựa, chịu đựng tất cả mọi oán hận, khinh rẻ của mọi người.
Chỉ khác với tính tình lạc quan của Triệu Bạch Ngư, 'Triệu Bạch Ngư' trong sách chịu hết mọi sự xem thường, bắt nạt, cả đời không có được tình thân, tình yêu lẫn tình bạn, cực kì thiếu tình thương, hèn mọn lấy lòng từng người trong Triệu phủ. Mặc dù ngưỡng mộ, ghen tị với Triệu Ngọc Tranh nhưng chưa từng hãm hại hắn, thật lòng chăm sóc hắn như đệ đệ, kết cục vẫn bị một đám đàn ông yêu thương Triệu Ngọc Tranh bắt tay nhau đưa vào Lâm An quận vương phủ.
Lâm An quận vương nổi danh tàn bạo, từng có chuyện quận vương phủ chỉ trong một ngày khiêng ra hai mươi thi thể, trai gái đều có, trên người đều là dấu vết do bị ngược đãi mà chết.
Trong nguyên tác, chuyện này phát sinh vào hai năm về trước, Triệu Bạch Ngư vừa được tiến cử đảm nhiệm chức phán quan ở Kinh đô, đi theo Thượng quan xử lý vụ án kia ở phủ quận vương, tận mắt chứng kiến thảm trạng của những thi thể được bày ra trên mặt đất, cũng nhìn thấy tiểu quận vương đứng ở một góc có bóng mát cách đó không xa. Triệu Bạch Ngư không nhìn rõ tướng mạo của đối phương, chỉ biết là gã cao, cuối cùng bị dọa cho sợ, sau khi hồi phủ gặp ác mộng cả tháng trời, muốn đi qua phủ quận vương cũng phải tìm đường vòng nào xa xa để đi mới được.
Có thể thấy, bóng ma mà Lâm An quận vương để lại lớn đến mức nào.
Cậu đã như vậy, 'Triệu Bạch Ngư' trong nguyên tác còn sợ tiểu quận vương hơn, sau khi bị ép gả vào phủ quận vương thì hắc hóa ngay tại chỗ, lấy việc giết chết Triệu Ngọc Tranh làm mục đích sống, không ngừng tự tìm đường chết, cuối cùng chết thảm ở cái tuổi hai sáu hào hoa phong nhã.
Đáng buồn là khi âm mưu của y bị phát hiện, tất cả mọi người đều bày ra dáng vẻ "Xem kìa, rốt cuộc nó cũng bộc lộ gương mặt thật xấu xa rồi", hóa ra, từ trước đến giờ thật thà hèn mọn lấy lòng người khác đều bị cho là có mưu đồ.
Càng buồn cười hơn nữa, là cả một câu chuyện cho đến kết cục chân tướng mới được vạch trần, hóa ra công chúa Xương Bình đã sớm tính toán, là bất luận Tạ thị có một xác hai mạng hay không thì đều phải uống thuốc giục sinh, sinh hạ đứa trẻ trước ngày dự sinh, sau đó đổi đứa trẻ mà mình sinh ra với con của Tạ thị.
Nói cách khác, Triệu Ngọc Tranh mới là con ruột của công chúa Xương bình, mà Triệu Bạch Ngư y lại là do Tạ thị sinh ra, là Triệu ngũ lang chân chính của Triệu gia!
Triệu Ngọc Tranh hưởng thụ chúng tinh củng nguyệt (*) mười chín năm trời, tất cả vốn thuộc về Triệu Bạch Ngư
(*) Chúng tinh củng nguyệt (众星拱月): Sao vây quanh trăng, ý chỉ những người vây quanh Triệu Ngọc Tranh.
Kết cục của đoàn sủng văn chính là vạch ra sự thật, không ai trách cứ Triệu Ngọc Tranh, trái lại để cho Triệu Ngọc Tranh nhận được thêm một mẫu thân là công chúa thương hắn như trân châu bảo vật.
Triệu Bạch Ngư: "..."
Muốn đầu thai, đừng cản tôi.
Trước mắt xem ra dù cho tâm tư của 'Triệu Bạch Ngư' có thay đổi, thì nội dung truyện vẫn không đổi. Trước đây cậu tự cho là mình đúng, cũng bởi vì quá lương thiện, đổi góc nhìn khác, 'Triệu Bạch Ngư' trong nguyên tác không ngừng lấy lòng Triệu gia, cứ nghĩ đó là cuộc sống tích cực, tuy nhiên ở trong mắt người khác chính là kẻ hai lòng rắp tâm hại người, kết cục vẫn bị thay thế gả đi, bị một đám người sủng ái Triệu Ngọc Tranh ép vào phủ quận vương.
Kể cả khi sau đó y an phận không tìm đường chết, đoán chừng sức mạnh của nội dung truyện cũng sẽ khiến cho y buộc phải tìm tới cái chết, bị ép buộc đắc tội với Triệu Ngọc Tranh, chờ cho hắn trả đủ thù hận rồi mới chết thê thảm một cách cô độc ở độ tuổi đẹp nhất.
Dù sao cũng chết, thoải mái đi, bung xõa thôi, nhân cơ hội này ngỏm luôn cho rồi.
Cánh cửa bị đẩy ra kêu lên tiếng "két", một người hầu trắng trẻo thanh tú, tuổi chừng mười lăm đi vào, thấy Triệu Bạch Ngư mở mắt thì mừng rỡ hô lên: "Tỉnh rồi! Tú ma ma, Tứ lang tỉnh rồi!"
"Ông trời phù hộ không xảy ra chuyện lớn." Một lão ma ma mặt hiền lành, ước chừng bốn năm mươi tuổi bưng một cái chén sử đang tỏa nhiệt vào phòng nói: "Tứ lang, mau uống thuốc nhân lúc còn nóng đi."
Triệu Bạch Ngư xoay mình nằm lên đầu đối của ma ma: "Đầu con không đau, không uống được không?"
Tú ma ma yêu thương vén tóc mái xõa xuống gò má của Triệu Bạch Ngư, tâm địa sắt đá, bất động trước hành vi nũng nịu của y: "Không được. Đại phu nói con bị đập đầu, sợ bên trong có máu bầm, cần uống thuốc để ngăn ngừa hậu hoạn." Nói xong thở dài: "Con không biết lúc con được mang về đây, đầu cổ mặt mày đầy máu, ta và Nghiên Băng sợ con sẽ không tỉnh lại, Ngụy bá của con suýt nữa là đi tìm lão gia liều mạng rồi đâu."
Ngụy bá thân có võ công, nhưng một mình ông không thể đánh lại mấy trăm ám vệ mà Triệu phủ nuôi dưỡng.
"Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cũng may kịp thời ngăn cản." Nghiên Băng đứng bên giường nói: "Ngụy bá còn đang giữ cửa viện kia, không cho phép những kẻ lòng lang dạ sói đó vào."
Nó giận dữ bất bình: "Ngài không biết đó chứ, sáng nay Triệu ngũ lang đưa một đám nô bộc đùng đùng tới trước viện chúng ta, mang theo một mớ đồ bổ nói muốn vào thăm ngài, còn nói hắn không biết hóa ra tiểu quận vương nhìn trúng ngài, nếu không đã chẳng đắc tội tiểu quận vương khiến đối phương nắm thóp —— thì ra trên dưới phủ này cũng gạt vị tiểu lang quân kim tôn ngọc quý này, không nói sự thật cho hắn biết, tất cả mọi người đều ép ngài thay hắn xông vào đầm rồng hang hổ, còn người trong cuộc lại chẳng biết gì! Không có gánh nặng trong lòng, không chút áy náy nào ư! Bọn họ sao có thể tuyệt tình đến vậy? Triệu ngũ lang là bảo bối yêu quý, còn ngài là chổi cùn rế rách hay sao?"
Triệu Bạch Ngư uống thuốc, từ đầu lưỡi đến cuống họng đắng ngắt.
"Nghiên Băng, ngươi nói ít thôi!" Tú ma ma nhét viên kẹo vào trong miệng Triệu Bạch Ngư, tràn ngập yêu thương: "Tứ lang, chạy trốn đi."
Triệu Bạch Ngư rũ mắt: "Trốn không thoát đâu."
Cũng không muốn trốn.
Truyện đã định trước vai phụ dù có phí hết tâm tư cũng không trốn được lại vừa phải chết, chẳng bằng cứ nằm yên hưởng thụ, thời gian còn dư lại không nhiều.
"Là vì chúng ta sao?" Tú ma ma đã rõ ràng.
Bà nhìn Triệu Bạch Ngư lớn lên, rõ ràng lòng dạ y mềm mại hơn ai hết, người ngoài đều nói mẹ nào con nấy, ai cũng mắng y khẩu phật tâm xà, nhất định vừa đố kỵ vừa căm tức Triệu ngũ lang khác biệt một trời một vực với mình, chỉ có Tú ma ma là không tin một lời nào.
Bà thừa nhận rằng lúc Triệu Bạch Ngư mới chỉ ba, bốn tuổi, lòng bà cũng có thành kiến với sự tàn ác của trưởng công chúa Xương Bình, cũng giống bao người ngoảnh mặt làm ngơ với đứa nhỏ bị lạnh nhạt, gian khổ cầu sinh ở hậu trạch. Nhưng cũng là Triệu Bạch Ngư lúc bà bị nhiễm phong hàn nặng sắp chết, xài hết tiền bạc lén lút tích góp được, mài lòng bàn chân đến mức máu tươi ràn rụa, tự mình chạy tới y quán mời đại phu chữa trị cho bà, bốc thuốc, sắc thuốc cho bà, thử hỏi làm sao bà có thể nhẫn tâm không thương tiếc cho Triệu Bạch Ngư?
"Cùng lắm thì chúng ta đánh trống la làng, cáo ngự trạng, ra trước cửa nha môn Kinh đô này dập đầu vào sư tử đá chết cho xong, ta không tin Triệu tế chấp có thể một tay che trời." Nghiên Băng nghiêm túc nói: "Tứ lang, chớ vì chúng ta mà để cho đám người Triệu gia uy hiếp ngài, không đáng."
Nó nhỏ hơn Triệu Bạch Ngư ba tuổi, lúc bảy tuổi chạy trốn thất bại, suýt bị tên lưu manh đánh chết, Triệu Bạch Ngư đã cứu nó, để nó theo bên người chăm sóc nó lớn lên, đối xử với nó như đệ đệ ruột thịt, còn dạy nó biết chữ đọc sách.
Trên cõi đời này, trừ cha nương, không có ai quan trọng với nó hơn Triệu Bạch Ngư.
Nếu như có thể, Nghiên Băng thật sự muốn giết chết Triệu Ngọc Tranh, trút giận thay cho Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư híp mắt cười: "Không nghiêm trọng vậy đâu, ta vẫn còn đường sống mà."
Tú ma ma hoài nghi: "Thật sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Con có lừa mọi người lúc nào đâu chứ?"
Thật sự chưa từng lừa.
Tú ma ma và Nghiên Băng nhìn nhau, có chút không yên lòng.
"Tiểu quận vương không phải người dễ đối phó, người hắn muốn là Triệu ngũ lang, bất kể chủ ý là để chơi đùa hay là nhất kiến chung tình, một khi ngươi gả qua đó thì đã chính là lừa gạt người ta rồi, chỉ sợ gã bộc phát cơn thịnh nộ lên người ngươi thôi."
Triệu Bạch Ngư: "Tiểu quận vương sẽ không hại ta."
Cậu chỉ từng đọc đoạn 'Triệu Bạch Ngư' gả vào phủ quận vương, còn đâu đều là do nghe y tá kể lại, cô nói nhân vật phản diện lớn nhất truyện chính là Lâm An quận vương, là người cẩn thận làm quyền mưu nhất truyện, nếu không phải đến hồi kết hắn bỗng dưng biến mất, có lẽ không tới lượt Thái tử lên ngôi. Thiết lập tiểu quận vương đã là nhân vật phản diện, tất nhiên xin Thánh thượng ban hôn sự với Triệu ngũ lang chắc chắn là vì mục đích khác.
Bị thay mận đổi đào dường như cũng nằm trong dự tính của tiểu quận vương, tuy hắn dùng chuyện này gây khó dễ cho bên ngoài, nhưng ở trong phủ lại không làm gì Triệu Bạch Ngư, đại khái cũng là do coi thường nhân vật bé nhỏ không quan trọng mấy như y.
Nhắc tới tiểu quận vương, thân mẫu của hắn mất sớm, nghe nói là vì sinh khó mà chết, năm mười tuổi đã tự tay giết chết thứ huynh đệ của mình, từ đó tiếng tăm tàn bạo mới được truyền ra, vì thế nên Triệu Ngọc Tranh mắng "Khắc chết thân mẫu, dùng hình giết huynh đệ" mới chọc giận quận vương như vậy.
Tuy nói hắn hung ác làm bậy, nhưng lại là tướng tài trời sinh.
Mười hai tuổi đã xuất chinh, mười lăm tuổi Đột Quyết đại bại dưới tay hắn, liên tục đoạt lấy mười tòa thành, nhất cử thành danh cả thiên hạ này đều biết, nhận phong vị tứ phẩm Minh Uy tướng quân. Mười tám tuổi trở thành chủ tướng dẫn quân khai chiến Đại Hạ, bắt sống chủ soái Đại Hạ, đại thắng còn đang cao trào đã thụ huân Thượng hộ quân. Hai mươi mốt tuổi bị tấn công, kẹt lại ở Nam Cương đánh một trận huyết chiến, lấy ít thắng nhiều, sau khi thắng lợi hồi triều giải giáp giao binh quyền.
Bởi vì lúc đánh trận hắn luôn đeo một chiếc mặt nạ sắt có răng nanh che nửa mặt, cho nên khi có người nhìn thấy khuôn mặt với những vết mụn độc thì truyền ra nói hắn có dung mạo xấu xí, cũng sửa tước hiệu thành La tướng quân.
Sau khi giao lại binh quyền, vân huy tướng quân cũng bị niêm phong, thụ huân hộ quân, chỉ có phẩm cấp, không còn quyền lực, lại phá lệ được phong Lâm An quận vương, ban cho đất phong, cho phép được ở lại Kinh đô mở Lâm An phủ.
Tuy không còn thực quyền, nhưng uy danh của hắn trong quân cực kì cao, rời chiến trường đã năm năm mà vẫn có thể được nhiều người ủng hộ, nhưng tiểu quận vương chỉ nghe lệnh Nguyên Thú đế, chưa bao giờ kết bè kết phái, vậy nên rất được tín nhiệm.
Nguyên Thú đế đáp ứng thỉnh cầu ban hôn hoang đường của tiểu quận vương thì chỉ có chừng này nguyên nhân, thứ nhất là vì coi trọng hắn, thứ hai là để ổn định lòng người, mượn việc này chấn nhiếp tâm tư muốn trỗi dậy của đại thần trong triều.
Ba là để tìm kiếm sự cân bằng giữ chư vị hoàng tử và Tế chấp, chỉ là sự hỗn loạn giữa họ, Triệu Bạch Ngư còn chưa nhìn ra được.
Người Triệu gia xem trọng Triệu Ngọc Tranh, Nguyên Thú đế sẽ không ép buộc quá mức, những hành vi của các hoàng tử lão cũng đã đoán trước được, tiểu quận vương bị lừa gạt cũng có thể nhận được bồi thường.
Trong ván cờ này, người nào cũng nhận được kết quả mà bọn họ mong muốn.
Chỉ có Triệu Bạch Ngư vô tội là bị hi sinh, nhưng mấy ai sẽ quan tâm?
Một sai lầm không khiến cho ai vui vẻ tồn tại mà thôi.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
Lòng Triệu Bạch Ngư rơi lộp bộp, "Xin nghỉ phép ở Nha môn chưa?"
Nghiễn Băng: "Ta đặc biệt đến xin rồi, bên kia ngoài miệng nói được, nhưng công văn vẫn đưa tới như thường, xếp đống như tình nhân luôn ạ. Đến cả cái chuyện nhỏ tí cũng để ngài phải xử lí, bọn họ còn nhớ lại ngài đang bị đập đầu hôn mê bất tỉnh sao? Ngài chỉ là một thiếu doãn, cấp trên còn có Tri phủ, phủ doãn, bên dưới là một đám viên quan, làm như thiếu ngài thì Nha môn không làm việc được luôn hay sao ấy!"
Ba năm trước, Triệu Bạch Ngư vốn định tham gia khoa cử, không ngờ Triệu Ngọc Tranh cũng chợt có ý nghĩ muốn tham gia, nhưng thân thể hắn không chịu nổi áp lực thi cử, Triệu gia vì để xóa bỏ ý nghĩ đó của hắn mà cũng ép Triệu Bạch Ngư bỏ thi, sau chuyện này, để bồi thường lại cho y nên mới tiến cử y lên Kinh đô làm phán quan (*) lục phẩm.
(*) Phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
Từ khi lập triều Đại Cảnh tới nay, thi cử đã được áp dụng để tìm nhân tài, cũng có chế độ tiến cử do quan viên đảm nhiệm, việc thăng tiến có thể được quan viên có phẩm cấp cao tiến cử. Triệu Bá Ung cũng dùng lượt tiến cử của mình cho Triệu Bạch Ngư một chức quan nhỏ, nhưng điều đó lại khiến cho y mang tiếng là đứa con Triệu gia duy nhất dựa hơi trưởng bối để ngồi lên chức quan chứ không phải là người có tài học thật sự, cũng khiến cho danh tiếng vốn đã chắng ra gì của y ngày càng tệ hơn.
Cho đến hai năm trước, Triệu Bạch Ngư nhận một vụ án mạng thông thường, nhưng bởi vì dính dấp đến pháp lý nhân tình và luật tranh chấp đặc xá nên khó mà ra tay được, không ngờ cuối cùng Triệu Bạch Ngư lại tìm khắp luật điển rồi báo cáo lại với thượng quan tri phủ, vụ án mới được giải quyết tốt đẹp, ngay một năm sau đó, y đã được tri phủ tiến cử thẳng lên kinh đô thiếu doãn.
Tuy vẫn thuộc lục phẩm, chức năng không hơn phán quan là bao, nhưng cũng đã là một sự thay đổi lớn, chức quyền linh hoạt hơn, có thể thay thế đảm đương chức vị và quyền hạn của tri phủ. Nếu như tạm thời ủy nhiệm các quan khác làm thiếu doãn, thì thiếu doãn ban đầu lại được trở thành phán quan, đây thật sự là một vị trí có thực quyền, có thể thay đổi tùy thời.
Nghiên Băng vẫn không ngừng phàn nàn.
Triệu Bạch Ngư cười nói: "Xuân khuê sắp mở, công việc trong phủ khó tránh khỏi bận rộn —— ", đợi đã, "Xuân khuê đã mở chưa?"
"Hôm nay mở rồi."
Triệu Bạch Ngư nhớ lại lời kể của y tá, được biết âm mưu đầu tiên được thực hiện trong nguyên tác chính là gian lận thi cử, Thái tử cũng bị liên lụy trong vụ này, Triệu Ngọc Tranh vì là nhân vật chính vận may lớn nên tránh được một kiếp, không những thuận lợi thoát tội mà còn làm cho bè lũ đối địch triều đình của Tần vương ăn thiệt hại nghiêm trọng.
Với phe cánh của Triệu Ngọc Tranh và Thái tử thì vụ gian lận này cực kì có lợi, trái lại, đối với người khác thì chính là đại sự nhuốm đầy mưa máu gió tanh.
Nguyên Thú đế nhân cơ hội này dọn dẹp đại lao, chém chết mấy trăm người, đến cả quan ngự sử cũng câm như hến, không dám nói lời nào.
Gian lận thi cử, dọn dẹp đại lao, thật là một cơ hội tốt để đi chết!
Nghiên Băng hoài nghi: "Tứ lang, sao ngài vui thế?"
"Nghiên Băng, sau này ngươi nên gọi ta là Ngũ lang rồi, chớ để bị người ta nắm thóp gây khó dễ." Triệu Bạch Ngư cười híp mắt: "Ta đang chuẩn bị nghĩ kế hoạch, coi như thực hiện một tâm nguyện duy nhất."
Dù sao cũng phải chết, không bằng để cho y tự quyết định mình sẽ chết như thế nào.
Nếu phải chết, cũng là sẽ chết làm sao cho oanh liệt mới được.
Đời trước y rất ngưỡng mộ với danh sách những tâm nguyện của người sắp chết trong phim điện ảnh, biết bao nhiêu là hy vọng được thực hiện, hung hăng tìm chỗ chết xong thì quay sang ông trời dựng ngón giữa mắng: Chết ông nội mi!
Sau đó trong tiếng cười vang vọng, nhắm mắt không tiếc nuối.
"Kế hoạch gì ạ?"
Triệu Bạch Ngư cười nhưng không nói.
Kế hoạch tên là: Đại tác chiến tìm đường chết.
==
Tác giả muốn nói:
Trứng Cá Muối của chúng ta sớm đã có khuynh hướng tự hủy rùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất