Chương 3:
Cảm giác vô lý này khiến Hoàng Nguyên bỗng nhớ đến giấc mơ không thực của mình.
Bất ngờ bất lực, trước mắt một loạt những điều kì lạ không biết.
Đột nhiên, đầu óc Huỳnh Nguyên lại cảm thấy chóng mặt, và một lần nữa, cảnh trong siêu thị hiện ra trước mắt anh, vẫn là góc nhìn từ trên cao, nhưng rõ ràng và chi tiết hơn.
"Đây là siêu thị của tôi sao? Liệu tôi có thể lấy ra được những thứ từ bên trong?" Huỳnh Nguyên không khỏi ngạc nhiên, anh ta lại thử thò tay vào túi quần, đột nhiên mặt anh thay đổi, khi anh rút tay ra, một thanh kẹo mút xuất hiện trước mắt.
Một cảm giác hưng phấn khó diễn tả khiến cho mệt mỏi cả đêm của Huỳnh Nguyên biến mất chỉ trong nháy mắt. Nếu anh ta có thể lấy được đồ từ siêu thị của mình, thì còn gì phải lo lắng nữa?
Siêu thị gia đình anh có lượng hàng tồn kho khổng lồ, nếu chỉ có một mình anh thưởng thức, thậm chí cả thóc gạo, mấy năm nữa vẫn chưa thể ăn hết.
Ngoài những mặt hàng đa dạng trên kệ siêu thị, trong đầu Huỳnh Nguyên lại xuất hiện một bảng điều khiển đặc biệt, có các yêu cầu nhập hàng và các dự án nâng cấp cho siêu thị.
Huỳnh Nguyên vội vã cho điện thoại vào trong siêu thị, nhưng lại vô tình để lộ thanh kẹo mút trong tay, thu hút sự chú ý của người khác.
"Anh tỉnh rồi à?"
Một chàng trai tóc dài từ xa nhìn thấy Huỳnh Nguyên bước xuống từ xe và chào hỏi anh.
"Kẹo mút, đồ hiếm lạ đấy, bây giờ khó thấy được đồ này đâu."
Chàng trai trẻ nhìn thanh kẹo mút trong tay Huỳnh Nguyên với một chút ganh tị.
"Luôn giữ không dám ăn, để lại đến giờ này thôi."
Ở thời đại này, được ăn 1 cậy kẹo mút là 1 điều rất hạnh phúc.
Huỳnh Nguyên nắm chặt thanh kẹo mút và cười khẩy hai tiếng.
"Dường như anh đã khỏi hẳn rồi, hãy đến và uống chút cháo đi, chúng ta sẽ khởi hành sau."
Chàng trai tóc dài vỗ nhẹ vai Huỳnh Nguyên, dường như không có sự thận trọng quá mức đối với người sống sót xa lạ này. Nhưng để thực sự hòa nhập, có lẽ cần một thời gian để quan sát.
Huỳnh Nguyên đi theo chàng trai tóc dài đến bên bếp lửa ở trung tâm trại, quét mắt xung quanh. Ngoài những người vẫn còn ngủ trong xe buýt, trong trại có tám người, người cao tuổi nhất dường như đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại rất khỏe mạnh.
Một cô gái trẻ tràn đầy thanh xuân thu hút sự chú ý của Huỳnh Nguyên. Ngay cả khi không cần phải hỏi, anh cũng biết cô ấy chính là người phụ nữ mà anh đã giao tiếp với vào đêm qua. Tóc dài mà đã lâu không gội có vẻ óng ánh, chỉ buộc lại bằng một sợi dây, mặt mày cũng hơi bẩn thỉu, nhưng đôi mắt và các đường nét khuôn mặt lại rất tinh tế, mang đến một vẻ đẹp bản sắc.
Bất ngờ bất lực, trước mắt một loạt những điều kì lạ không biết.
Đột nhiên, đầu óc Huỳnh Nguyên lại cảm thấy chóng mặt, và một lần nữa, cảnh trong siêu thị hiện ra trước mắt anh, vẫn là góc nhìn từ trên cao, nhưng rõ ràng và chi tiết hơn.
"Đây là siêu thị của tôi sao? Liệu tôi có thể lấy ra được những thứ từ bên trong?" Huỳnh Nguyên không khỏi ngạc nhiên, anh ta lại thử thò tay vào túi quần, đột nhiên mặt anh thay đổi, khi anh rút tay ra, một thanh kẹo mút xuất hiện trước mắt.
Một cảm giác hưng phấn khó diễn tả khiến cho mệt mỏi cả đêm của Huỳnh Nguyên biến mất chỉ trong nháy mắt. Nếu anh ta có thể lấy được đồ từ siêu thị của mình, thì còn gì phải lo lắng nữa?
Siêu thị gia đình anh có lượng hàng tồn kho khổng lồ, nếu chỉ có một mình anh thưởng thức, thậm chí cả thóc gạo, mấy năm nữa vẫn chưa thể ăn hết.
Ngoài những mặt hàng đa dạng trên kệ siêu thị, trong đầu Huỳnh Nguyên lại xuất hiện một bảng điều khiển đặc biệt, có các yêu cầu nhập hàng và các dự án nâng cấp cho siêu thị.
Huỳnh Nguyên vội vã cho điện thoại vào trong siêu thị, nhưng lại vô tình để lộ thanh kẹo mút trong tay, thu hút sự chú ý của người khác.
"Anh tỉnh rồi à?"
Một chàng trai tóc dài từ xa nhìn thấy Huỳnh Nguyên bước xuống từ xe và chào hỏi anh.
"Kẹo mút, đồ hiếm lạ đấy, bây giờ khó thấy được đồ này đâu."
Chàng trai trẻ nhìn thanh kẹo mút trong tay Huỳnh Nguyên với một chút ganh tị.
"Luôn giữ không dám ăn, để lại đến giờ này thôi."
Ở thời đại này, được ăn 1 cậy kẹo mút là 1 điều rất hạnh phúc.
Huỳnh Nguyên nắm chặt thanh kẹo mút và cười khẩy hai tiếng.
"Dường như anh đã khỏi hẳn rồi, hãy đến và uống chút cháo đi, chúng ta sẽ khởi hành sau."
Chàng trai tóc dài vỗ nhẹ vai Huỳnh Nguyên, dường như không có sự thận trọng quá mức đối với người sống sót xa lạ này. Nhưng để thực sự hòa nhập, có lẽ cần một thời gian để quan sát.
Huỳnh Nguyên đi theo chàng trai tóc dài đến bên bếp lửa ở trung tâm trại, quét mắt xung quanh. Ngoài những người vẫn còn ngủ trong xe buýt, trong trại có tám người, người cao tuổi nhất dường như đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại rất khỏe mạnh.
Một cô gái trẻ tràn đầy thanh xuân thu hút sự chú ý của Huỳnh Nguyên. Ngay cả khi không cần phải hỏi, anh cũng biết cô ấy chính là người phụ nữ mà anh đã giao tiếp với vào đêm qua. Tóc dài mà đã lâu không gội có vẻ óng ánh, chỉ buộc lại bằng một sợi dây, mặt mày cũng hơi bẩn thỉu, nhưng đôi mắt và các đường nét khuôn mặt lại rất tinh tế, mang đến một vẻ đẹp bản sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất