Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan Tài
Chương 22: Con rể còn hơn con ruột
Nhiệt Lệ mở cửa rộng lớn đón con trai, Thẩm Trúc Bạch nhìn mấy lá bùa nhà mình dán đầy cửa. Rồi lại nhìn đến Trạch Khiết Long, sợ hắn không vào được. Cho nên tiện tay xé xuống, trong đầu thầm nghĩ .
" Dẫu sao anh ấy cũng là ma, nếu để bùa trong nhà. Chỉ e là Khiết Long sẽ không vào được."
Thẩm Trúc Bạch thì nghĩ vậy, nhưng Trạch Khiết Long lại nhìn cậu rồi hỏi.
" Cậu làm gì vậy?"
Thẩm Trúc Bạch chìa mấy lá bùa bị xé ra đến trước Trạch Khiết Long, thành thật đáp.
" Tôi sợ mấy lá bùa này sẽ ngăn cản không cho anh vào nhà. Cho nên gỡ nó xuống hộ anh. Làm sao? Thấy tôi tốt bụng không ?"
Trạch Khiết Long cười lớn, đã không cảm ơn lòng tốt của cậu thì thôi. Còn cố ý treo ghẹo Thẩm Trúc Bạch.
" Cậu có bị sao không thế? Mấy lá bùa này là do người có pháp lực cực kì yếu tạo ra. Nó chỉ trấn áp được mấy con quỷ yếu thật yếu mới chết tầm một đến hai tháng thôi. Tôi chết tán năm rồi, mấy cái này làm gì có tác dụng"
Thẩm Trúc Bạch ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nào ngờ... Trạch Khiết Long lại nói.
" Mà này, tôi phải nói thật nhé. Nhà cậu mang mấy cái bùa này ở đâu về vậy. Cái người vẽ ra mấy lá bùa này, chắc học hành không đến nơi đến chốn. Là một thầy pháp dỏm chuyên đi lừa gạt người dân nhỉ ? Hay là do một kẻ ngốc vẽ ra ?"
Thẩm Trúc Bạch khóe môi giật liên hồi, mãi một lúc sau mới đáp.
" Là... Là cha tôi vẽ ra đấy!"
Đến lúc này, họa từ miệng mà ra. Vậy thì nhanh chóng nuốt hết mấy lời vừa nãy vào bụng thôi.
Trạch Khiết Long cười lấy lòng Thẩm Trúc Bạch đáp.
" Vừa nãy tôi nói đùa thôi, cha cậu chắc hẳn là một pháp sư đại tài, pháp lực cao cường mới có thể cứu rỗi được nhiều người đúng không. Cha vợ quả là tuyệt nhất"
Thẩm Trúc Bạch ghét bỏ Trạch Khiết Long ra mặt, lòng thầm nói.
" Anh đừng có mà lươn lẹo, anh đừng giả dối làm gì"
Hai người đứng đấu mắt với nhau một hồi. Bỗng nhiên Nhiệt Lệ đứng ở trong bếp nói vọng vào.
" Hai thằng chúng bây có vào ăn cơm không ? Đứng ngoài đó chim chuột làm gì. Không ăn là mẹ đổ hết đấy"
Giọng nói kia dọa cho hai nam nhân chết sững. Thẩm Trúc Bạch sợ xanh mặt chạy vào, mà Trạch Khiết Long thấy vợ mình như thế, cũng sốt ruột đi vào theo. Trong đầu hắn thầm nghĩ.
" Giờ thì biết rõ cái miệng Thẩm Trúc Bạch giống ai rồi"
Hai người ngồi vào bàn, Nhiệt Lệ biết Trạch Khiết Long là ma nhưng vẫn không sợ hãi gì. Thậm chí còn cười nói xới cơm cho vào chén của hắn.
" Con rể, ăn nhiều vào nhé. Thời gian sau này nhờ con chăm sóc Thẩm Trúc Bạch giúp ta. Thằng này ở có hơi dơ, lại hơi làm biếng còn hậu đậu. Nhưng xin con hãy thương lấy nó, Trúc Bạch nhà ta yếu ớt lắm, mong con đừng hành hạ nó nhé"
Trạch Khiết Long cười khổ gật đầu nhưng không dám nói gì. Hành ảnh cậu chửi lộn với Tử Giai và đánh Đổng Du vẫn hiện lên trong đầu hắn.
Trạch Khiết Long không khỏi nghĩ.
" Nếu người này mà theo nghề thầy pháp, e rằng đến cả mấy yêu ma quỷ quái cũng phải nhường cậu một bước."
Nhiệt Lệ hết lấy cơm rồi lại lấy thức ăn cho Khiết Long, Thẩm Trúc Bạch ghen tị muốn chết. Cậu ghét bỏ, liền gấp miếng thịt trong chén hắn sang cho mình. Còn trơ trẽn nói.
" Của chồng công vợ, vợ ăn của chồng cũng là công ăn giúp. Khỏi cơm ăn"
Nhiệt Lệ nhìn con trai đổ đốn nhưng con rể không nói gì. Bà đánh lên đầu con trai mình, khẽ trách mắng.
" Mày có liêm sĩ không hả con ? Mày vừa phải thôi, ăn vụng như mèo"
" Kìa mẹ..."
Thẩm Trúc Bạch oan ức lẩm bẩm, Trạch Khiết Long gắp thêm thức ăn cho cậu. Tự nhiên đáp.
" Mau ăn đi"
Bỗng nhiên, Nhiệt Lệ nói.
" Nói ra mới nhớ, dạo này vào buổi khuya ở khu mình có hiện tượng lạ lắm. Đêm nào cũng nghe tiếng thét vang trời trong đêm, nghe như giọng nữ quỷ ấy. Con mèo nhà bác Chu nuôi khi sáng hôm qua mới đi lạc, vậy mà sáng hôm nay đã tìm ra trong tình trạng chết khô...?"
Trạch Khiết Long nhíu mày, khẽ nói.
" Quỷ nữ hút sinh mạng ?"
" Dẫu sao anh ấy cũng là ma, nếu để bùa trong nhà. Chỉ e là Khiết Long sẽ không vào được."
Thẩm Trúc Bạch thì nghĩ vậy, nhưng Trạch Khiết Long lại nhìn cậu rồi hỏi.
" Cậu làm gì vậy?"
Thẩm Trúc Bạch chìa mấy lá bùa bị xé ra đến trước Trạch Khiết Long, thành thật đáp.
" Tôi sợ mấy lá bùa này sẽ ngăn cản không cho anh vào nhà. Cho nên gỡ nó xuống hộ anh. Làm sao? Thấy tôi tốt bụng không ?"
Trạch Khiết Long cười lớn, đã không cảm ơn lòng tốt của cậu thì thôi. Còn cố ý treo ghẹo Thẩm Trúc Bạch.
" Cậu có bị sao không thế? Mấy lá bùa này là do người có pháp lực cực kì yếu tạo ra. Nó chỉ trấn áp được mấy con quỷ yếu thật yếu mới chết tầm một đến hai tháng thôi. Tôi chết tán năm rồi, mấy cái này làm gì có tác dụng"
Thẩm Trúc Bạch ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nào ngờ... Trạch Khiết Long lại nói.
" Mà này, tôi phải nói thật nhé. Nhà cậu mang mấy cái bùa này ở đâu về vậy. Cái người vẽ ra mấy lá bùa này, chắc học hành không đến nơi đến chốn. Là một thầy pháp dỏm chuyên đi lừa gạt người dân nhỉ ? Hay là do một kẻ ngốc vẽ ra ?"
Thẩm Trúc Bạch khóe môi giật liên hồi, mãi một lúc sau mới đáp.
" Là... Là cha tôi vẽ ra đấy!"
Đến lúc này, họa từ miệng mà ra. Vậy thì nhanh chóng nuốt hết mấy lời vừa nãy vào bụng thôi.
Trạch Khiết Long cười lấy lòng Thẩm Trúc Bạch đáp.
" Vừa nãy tôi nói đùa thôi, cha cậu chắc hẳn là một pháp sư đại tài, pháp lực cao cường mới có thể cứu rỗi được nhiều người đúng không. Cha vợ quả là tuyệt nhất"
Thẩm Trúc Bạch ghét bỏ Trạch Khiết Long ra mặt, lòng thầm nói.
" Anh đừng có mà lươn lẹo, anh đừng giả dối làm gì"
Hai người đứng đấu mắt với nhau một hồi. Bỗng nhiên Nhiệt Lệ đứng ở trong bếp nói vọng vào.
" Hai thằng chúng bây có vào ăn cơm không ? Đứng ngoài đó chim chuột làm gì. Không ăn là mẹ đổ hết đấy"
Giọng nói kia dọa cho hai nam nhân chết sững. Thẩm Trúc Bạch sợ xanh mặt chạy vào, mà Trạch Khiết Long thấy vợ mình như thế, cũng sốt ruột đi vào theo. Trong đầu hắn thầm nghĩ.
" Giờ thì biết rõ cái miệng Thẩm Trúc Bạch giống ai rồi"
Hai người ngồi vào bàn, Nhiệt Lệ biết Trạch Khiết Long là ma nhưng vẫn không sợ hãi gì. Thậm chí còn cười nói xới cơm cho vào chén của hắn.
" Con rể, ăn nhiều vào nhé. Thời gian sau này nhờ con chăm sóc Thẩm Trúc Bạch giúp ta. Thằng này ở có hơi dơ, lại hơi làm biếng còn hậu đậu. Nhưng xin con hãy thương lấy nó, Trúc Bạch nhà ta yếu ớt lắm, mong con đừng hành hạ nó nhé"
Trạch Khiết Long cười khổ gật đầu nhưng không dám nói gì. Hành ảnh cậu chửi lộn với Tử Giai và đánh Đổng Du vẫn hiện lên trong đầu hắn.
Trạch Khiết Long không khỏi nghĩ.
" Nếu người này mà theo nghề thầy pháp, e rằng đến cả mấy yêu ma quỷ quái cũng phải nhường cậu một bước."
Nhiệt Lệ hết lấy cơm rồi lại lấy thức ăn cho Khiết Long, Thẩm Trúc Bạch ghen tị muốn chết. Cậu ghét bỏ, liền gấp miếng thịt trong chén hắn sang cho mình. Còn trơ trẽn nói.
" Của chồng công vợ, vợ ăn của chồng cũng là công ăn giúp. Khỏi cơm ăn"
Nhiệt Lệ nhìn con trai đổ đốn nhưng con rể không nói gì. Bà đánh lên đầu con trai mình, khẽ trách mắng.
" Mày có liêm sĩ không hả con ? Mày vừa phải thôi, ăn vụng như mèo"
" Kìa mẹ..."
Thẩm Trúc Bạch oan ức lẩm bẩm, Trạch Khiết Long gắp thêm thức ăn cho cậu. Tự nhiên đáp.
" Mau ăn đi"
Bỗng nhiên, Nhiệt Lệ nói.
" Nói ra mới nhớ, dạo này vào buổi khuya ở khu mình có hiện tượng lạ lắm. Đêm nào cũng nghe tiếng thét vang trời trong đêm, nghe như giọng nữ quỷ ấy. Con mèo nhà bác Chu nuôi khi sáng hôm qua mới đi lạc, vậy mà sáng hôm nay đã tìm ra trong tình trạng chết khô...?"
Trạch Khiết Long nhíu mày, khẽ nói.
" Quỷ nữ hút sinh mạng ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất