Đến Cổ Đại Làm Vương Gia

Chương 8: Hay huynh muốn ta dùng miệng bón cho huynh

Trước Sau
Giới quý tộc hoàng cung không thiếu nhất là gì, chính là mấy bữa tiệc ăn uống xa hoa, chỉ cần có cơ hội tụ tập là một loạt vương công quý tộc cùng nhau lũ lượt mang theo vợ con, bồ bịch cùng nhau ăn chơi nhảy múa.

Buổi tụ họp hôm nay cũng vậy, thái hoàng thái hậu thấy trong cung lâu ngày chưa có sự kiện gì nên tổ chức một buổi ngắm hoa tại vườn thượng uyển cho không khí hoàng cung thêm phần sôi động. Ngắm hoa diễn ra vào ban ngày, đến khi trời tối sẽ ăn uống xem ca múa. Tôi lần đầu được dự một buổi party hoàng cung nên vô cùng hồi hộp.

Đồ ăn ngon được bày lên, mọi người được tự do chọn đồ ăn cho mình, kiểu ăn buffet này tôi kiến nghị với thái hậu, không ngờ bà lại đưa vào thực hiện luôn.

Nhìn đám người oanh yến lượn qua lượn lại khiến tôi thấy chóng cả mặt, có lẽ mục đích của buổi tiệc này một phần là thái hậu muốn tìm đối tượng cho tôi đây mà. Ngày trước mấy gia đình quý tộc thấy vương gia Phục Hy không học vấn không nghề nghiệp lại ăn mặc lòe loẹt cũng không mấy tiểu thư quan lại muốn gả qua. Nhưng hiện tại tôi đây đẹp trai sáng lạng, lại được hoàng thượng và thái hậu hết mực yêu thương mấy tiểu thư đi qua tôi đều thẹn thùng đỏ mặt.

Thẹn thùng cái gì chứ, đỏ mặt cái gì chứ, tôi là thuần gay... có đẹp đến mấy cũng vậy thôi...

Cái tên Ngọc Hòa ở phía xa xa đứng cùng một đám quý tộc cười nói rôm rả, thấy tôi nhìn qua còn nháy mắt với tôi. Vừa thái hậu còn bảo tôi quan sát xem có ưng ý ai không, bà sẽ tác hợp cho, đúng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội.

Tôi uống vài chén rượu cảm giác hơi say say... phải đi ra ngoài hóng gió thôi.

Chuồn êm khỏi bữa tiệc, may không có ai phát hiện, tiểu Tương sau khi đi vệ sinh về không thấy tôi chắc sẽ khóc thét lên mất, nhưng biết làm sao được đành xin lỗi tiểu Tương thôi.

Hôm nay hoàng cung tổ chức tiệc đèn đuốc trong cung được thắp sáng khắp nơi, thị vệ cũng được huy động tăng mạnh tuần tra. Sao tôi thấy mình cứ như đi làm việc xấu đấy, cảm giác bỏ nhà theo trai này kích thích ghê. Tránh mấy đội cận vệ canh phòng, lăn lê bò núp trong đám cỏ, cuối cùng tôi cũng gần tiếp cận được tòa đình viện của bạch kim công tử.

Vẫn là ánh đèn le lói đấy, khác xa với không khí bữa tiệc tấp nập ngoài kia, nơi đây vẫn một cảnh yên tĩnh, cô đơn đến lạ. Tôi phủi quần áo, rồi chạy về phía tòa nhà ấy.

Hôm nay đình viện của bạch kim công tử chưa đóng cổng, tiết trời se lạnh từng cơn gió thổi qua khiến lòng tôi thắt lại.

"Thần Phù ta đến thăm huynh đây" Tôi đẩy cửa ra bước vào.

Bạch kim công tử đang ngồi trước bàn trà, khuôn mặt ngơ ngác ngẩng lên quay về phía tôi.

Trái tim tôi nhói lên một cái... Thật muốn chạy đến ôm lấy huynh ấy.

Thầy phù hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, hắn ta mở miệng muốn nói nhưng không biết nói gì. Nhìn biểu hiện ngây thơ ấy của hắn tôi vừa buồn cười vừa xót xa.

Tôi đi đến bên cạnh thần phù, ngồi xổm trước mặt hắn.

"Có nhớ ta không, ta là Phục Hy đây, ta nói sẽ đến thăm huynh"

Thần Phù khẽ gật đầu, tôi nhìn bộ quần áo mỏng manh trên người hắn, hơi nhíu mày lại, hỏi hắn.

"Ngươi mặc thế này không lạnh sao, có áo khoác ấm hơn không, ta đi lấy cho ngươi"

Thần Phù hơi bất ngờ trước câu hỏi của tôi rồi nói "Không lạnh"

Không lạnh sao, tôi đưa tay cầm lấy tay hai tay của hắn, mợ nó, lạnh thế này mà không lạnh.

Thần Phù bất ngờ trước động tác của tôi muốn rút tay lại nhưng bị tôi khéo lấy.



"Thế này mà bảo không lạnh, huynh muốn bị đông cứng chắc"

Tôi xoa xoa hai tay của hắn, muốn làm cho nó ấm hơn một chút.

Lạnh như vậy, không biết tự chăm sóc cho bản thân mình gì hết. Tôi lấy trong ngực mình ra nửa con gà được gói cẩn thận đặt lên bàn. Rồi cầm hai tay của bạch kim công tử ôm vào lòng.

"Như vậy sẽ ấm hơn một chút"

"Không cần, ta không lạnh" Bạch Kim công tử rút tay ra khỏi tay tôi, sao tôi thấy hắn có chút ngượng ngùng, thật đáng yêu.

"Ta mang gà quay cho huynh, không biết huynh ăn tối chưa, nhưng gà ngon lắm ăn thêm nhé"

Tôi ngồi lên ghế, gỡ lớp giấy gói ra, gà này tôi bảo đầu bếp cách làm, gà nướng mật ong, vừa giòn vừa ngon, không ngon không lấy tiền. Vì được ủ trong ngực tôi nên giờ vẫn còn ấm ấm.

"Mau ăn đi" Tôi đẩy gà đến trước mặt hắn, bạch kim công tử vẫn bất động ở đấy, không có phản ứng gì.

"À quên, huynh không thấy được" Tôi đập vào đầu mình một cái "Không sao ta đút cho huynh"

Tôi sắn tay áo xé một miếng thịt gà đưa đến bên miệng bạch kim công tử.

"Ngon lắm nha, vừa thơm vừa giòn" Vừa đút ăn lại còn vừa phải dỗ.

Bạch kim công tử vẫn mím chặt môi không mở miệng

"Nhanh ăn, nhanh ăn a, hay huynh muốn ta dùng miệng bón cho huynh"

Nghe tôi nói vậy bạch kim công tử mới hé miệng ra một chút, tôi đút miếng thịt gà vào.

"Ngon đúng không" Tôi cười cười tự xé một miếng thịt cho mình.

Hoàng Phù nhai nhai miếng thịt gà trong miệng, rồi từ tốn nuốt nó, trời người đẹp ăn cũng đẹp nữa.

Tôi định đút tiếp cho hắn thì Hoàng Phù nói "Ta tự ăn"

Được rồi, tôi xé chiếc đùi xuống đưa cho hắn "Ăn nhiều một chút, lần sau ta lại mang đồ ăn ngon đến cho huynh"

Ngồi ngắm mỹ nhân ăn cũng là một sự hưởng thụ. Sau khi Hoàng Phù ăn xong tôi ngồi ăn số còn lại, không nên để đồ thừa rất lãng phí.

Tôi tò mò hỏi hắn "Huynh như vậy sinh hoạt hằng ngày có bất tiện không"

Thần phù hơi mím môi nói "Ta quen rồi"

Quen rồi, quen tất cả mọi thứ tự mình làm, quen với sự cô đơn...

"Không sao, sau này có ta bên cạnh huynh rồi" Tôi không hiểu sao mình đưa ra lời hứa hẹn đó, nhưng tôi biết mình không muốn để bạch kim công tử cô đơn một mình. Một sự bình yên nào đó tôi tìm thấy ở nơi đây.



Ngoài kia cánh hoa tử đằng khẽ rung động...

- ----

Hậu quả của việc đi gặp troai là phải lén lút trở về, lúc tôi trở về đến nơi cũng là lúc tiệc đã tàn, tiểu Tương thấy tôi vội chạy đến, không còn hốt hoảng như những lần tôi mất tích trước đó, nhưng ánh mắt ai oán đầy khiển trách vẫn khiến tôi chột dạ.

"Vương gia, vừa nãy thái hoàng thái hậu có hỏi vương gia... ta nói vương gia uống hơi nhiều vào đình viện nghỉ ngơi"

Tiểu Tương bé nhỏ, đúng là tiểu đồng bọn đáng yêu của tôi, tôi vỗ vai hắn khen ngợi

"Vừa nãy ta đúng là uống hơi nhiều tìm một chỗ nghỉ ngơi"

Tiểu Tương nhìn tôi chằm chằm, không thèm vạch trần lời nói của tôi. Mới tí tuổi mà bày đặt làm mặt lạnh, tôi nhéo nhéo má tiểu Tương một cái rồi lên xe trở về phủ.

- -----

Ẩn mình trong bóng tối Đại Nam tròn xoe mắt đầy thắc mắc huých Đại Tây

"Chủ Thượng vừa ăn đồ trên tay cái tên vương gia đó, cái tay đó vừa lăn trong bụi cỏ còn chưa rửa, có phải ta gặp ảo giác không" Không nhận được câu trả lời từ tiểu đồng bọn bên cạnh Đại Nam một mình nói tiếp "Chắc chắn là ta nhìn nhầm rồi, ha ha... chắc chắn là vậy"

Đại Tây liếc mắt nhìn tên ảnh vệ bên cạnh thầm chửi một câu ngu ngốc.

"Xuống đây" Thần Phù lau sạch tay của mình rồi lạnh lùng nói.

Đại Tây cùng Đại Nam nhảy xuống từ nóc nhà, cung kính đứng trước Thần Phù

"Chủ thượng"

Thần phù tự rót cho mình một chén trà rồi nói "Bên ngoài như thế nào"

"Mọi việc diễn ra theo kế hoạch" Đại Tây bẩm báo "Một vài bang phái giang hồ không quy thuận nhưng mọi chuyện đã được giải quyết"

"Được rồi, các ngươi trở về đi" Thần Phù nói "Không cần ở đây"

Nghe thấy vậy Đại Nam vội nói "Chủ thượng ở đây không ai hầu hạ, chúng ta ở lại giúp chủ thượng"

"Không cần" Thần Phù nói.

Đại Nam vẫn cố nói "Nếu vương gia kia còn đến làm phiền chủ thượng"

Thần phù hơi nhíu mày "Ta tự lo được"

Thấy Đại Nam còn muốn nói, Đại Tây liền đập đầu hắn một cái rồi cúi chào Thần Phù sau đó kéo Đại Nam đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau