Chương 26
Sau khi tiêm thuốc mê xong, Tân Uyển nằm trên chiếc giường màu trắng, hô hấp dần dần ổn định lại.
"Tân Uyển, bây giờ làm theo lời anh nói nhé, em hãy tưởng tượng trong đầu mình có hai vòng tròn màu trắng đang tiến lại gần nhau rồi từ từ tách ra, em nhìn chằm chằm vào chúng đi, em sẽ phát hiện chúng đang từ từ, từ từ gom lại với nhau cho đến khi không thể tách ra nữa. Bây giờ em thử tách chúng ra đi, từ từ thôi nhé." (1)
Ở bên ngoài mưa vẫn còn đang rơi, tựa như đã lớn hơn, tiếng sấm đùng đùng vang lên rõ ràng.
Trầm Du cũng không chắc chắn 100% trong bước đầu của thôi miên sâu, cho nên khâu dẫn dắt kéo rất dài, tốc độ nói càng chậm hơn, "Bây giờ em có thể xóa bỏ hai cái vòng đó được rồi, nếu như buồn ngủ thì không cần phải cố tỉnh đâu. Anh ở đây, có thể đảm bảo an toàn cho em." (2)
"Chúng ta sẽ tiến vào một thế giới mới nhé, hiện tại đang là mùa đông, rất lạnh, em ở trong một căn phòng, dưới góc nhìn của em, em nhìn thấy cái gì?"
Bốn phía đen như mực, Tân Uyển đứng ở trong phòng, xung quanh tối mù.
Một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi quay lưng lại với cậu, hình xăm trên gáy lộ ra, cây kéo cắt vụn tờ giấy, giống như là cây mây và dây leo, có thể nghe được âm thanh của tờ giấy bị cắt nát, ánh sáng bạc từ lưỡi kéo bay lượn, vụn giấy rơi xuống mặt đất tựa như là tuyết. Miệng anh ta đang lẩm bẩm: Phiền quá, lại viết sai rồi.
"Tới đó nói chuyện với người kia xem, họ nói gì với em vậy?"
Tân Uyển bước tới ngồi bên cạnh anh ta. Cậu không thấy rõ mặt của người thanh niên ấy, nhưng Tân Uyển cảm thấy rất quen thuộc và thân thiết, cậu nghe anh ta nói: Tân Uyển, biệt thự, chữ 'thự' (墅) viết thế nào vậy?
Dã (野), đất (土). Lý Viên, anh ngốc quá à, cái này mà cũng không biết.
Cậu trai cười lên, âm thanh rất sảng khoái, cẩn thận đặt cây kéo xuống dưới tấm nệm, tay khoác lên vai Tân Uyển: Được vào đại học có khác. Anh viết di thư rồi, nếu bọn họ không đến đón anh, anh sẽ nói với họ hãy đặt tro cốt của anh trong một căn biệt thự lớn, nếu không thì anh có thành quỷ cũng không tha cho họ đâu, hahaha. Cậu viết thư xong chưa? Nhớ giấu nhé, đừng giấu ở cửa sổ, giấu ở chỗ khác đi.
Được, em sẽ không giấu ở đó.
Tân Uyển nghe mình hỏi: Anh Viên, anh có sợ không? Ngày mai bác sĩ lại tới nữa, ai cũng phải khám hết.
Người thanh niên vung tay lên, vẻ mặt bất cần: Sợ cái đéo gì! Ông đây từ lúc chào đời chưa bao giờ biết sợ đau là gì cả! Cậu cũng đừng sợ, yên tâm đi Tân Uyển, có anh Viên này che chở cho cậu rồi, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu đâu!
Cảnh tượng trước mắt cậu đột ngột thay đổi, vách tường xám trắng, những người đang máy móc dùng bữa, bỗng trái tim Tân Uyển đập nhanh mà không có lý do, hơi thở dồn dập, giọng nam hư ảo trấn an cậu: "Đừng căng thẳng, chỉ là một giấc mơ thôi, em nhìn xung quanh đi."
Ngoài cửa bỗng có bóng người vụt qua, "Bộp", Tân Uyển nhìn sang, mây trắng, cây xanh, có người kêu lên, Lý Viên nhảy lầu!
Tân Uyển cúi đầu xuống, nhìn thấy dĩa thức ăn trước mắt mình, bữa trưa gồm có rau ô liu, canh cà chua trứng gà và một chén cháo nhỏ. Cậu lặng thinh giữa đám đông ồn ào xung quanh, không làm gì hết, cũng không nhoài người ra ngoài cửa sổ hóng chuyện như những người khác, cậu chỉ bưng khay thức ăn ra khỏi phòng.
"Hiện tại em có cảm giác như thế nào? Thả lỏng, cảm nhận đi, em muốn làm gì?"
Vẫn là căn phòng ấy, Tân Uyển cầm bút, vén một nửa tấm nệm lên, những con chữ đen chằng chịt nối tiếp nhau hiện ra, không rõ viết cái gì. Cậu cứ như là một người hiến tế trong thời cổ đại vậy, quỳ rạp ở chính giữa mà xin thần linh, tay run rẩy viết.
Tân Uyển tựa như đã rơi xuống nước, cần một sợi rơm để bám, cần phải chống đỡ, cậu bắt đầu nắm tóc của mình, nhỏ giọng khóc sụt sùi, rồi chợt xoay người vén một bên nệm còn lại, có một cây kéo đang lặng lẽ nằm ở dưới đó.
Cậu thấy bản thân mình đang cầm cây kéo kia lên — ý thức co rút lại, đừng làm vậy, rất đau. Nhưng động tác thì không chút do dự mà đâm vào cổ tay, cảm giác đau đớn kịch liệt kéo tới.
Tân Uyển giật mình tỉnh dậy ngay tức khắc, trong mắt cậu là vách tường và rèm cửa sổ màu trắng, Trầm Du lo lắng nhìn cậu, lau sạch mồ hôi trên trán cậu, nói: "Thôi miên kết thúc rồi, em thấy sao?"
Tân Uyển ngạc nhiên nhìn y, chạm lên mặt mình, không khóc, cái cảm giác bị chèn ép ấy vẫn còn đang quấn chặt lấy cậu, cậu ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Trầm Du, ôm lấy mặt, lắc đầu, giọng khàn đặc: "Rất khó chịu..."
Trầm Du biết đây là lúc phải an ủi cậu, nhưng nghề không cho phép, y đặt tay lên vai Tân Uyển, khẽ đẩy tay của cậu ra, hơi nhẫn tâm mà hỏi: "Em thấy gì? Nói anh nghe đi."
Đầu óc mông lung, nghĩ cái gì nói cái đó. Cắt giấy, Lý Viên, nhảy lầu, cây kéo, đâm vào cổ tay trong chớp mắt. Tân Uyển nắm chặt tay, chợt thấp giọng: "Em rất nhớ anh ấy."
Trầm Du bắt được từ anh ấy, "Anh ấy là ai?"
"Em không biết, không thấy rõ." Tân Uyển hoảng hốt lắc đầu, "Chỉ là rất nhớ anh ấy, muốn anh ấy tới cứu em, nhưng anh ấy vẫn không tới, em liền... rất muốn chết."
"Những chuyện đó đã qua hết rồi, em không cần phải suy nghĩ tới nó nữa, cũng đừng muốn 'Chết' gì nữa nhé." Trầm Du hơi hối hận, cho dù chỉ là bước đầu dẫn dắt thôi, nhưng nếu có Tống Hành ở đây thì đã có thể đóng vai trò an ủi tốt hơn y rồi, "Anh đưa em về nhà nhé?"
"Vâng."
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Tân Uyển đi theo sau lưng Trầm Du lên xe. Cảnh vật ngoài cửa sổ dần lùi về sau.
Mây cuồn cuộn, âm u, mỗi khi xe chạy ngang qua mấy vũng nước đều phát ra tiếng ào ào, ánh đèn pha trắng chiếu lên tấm kính xe, thoáng ngừng trên khuôn mặt Tân Uyển một chốc rồi lại rời đi.
Sấu Nguyệt Lý không cho xe người ngoài chạy vào trong, Trầm Du đang tính gọi điện cho Tống Hành thì nghe Tân Uyển nhẹ giọng nói: "Em tự về được." Trầm Du nhìn cậu, "Không được đâu, anh không yên tâm khi để em về một mình."
"Không sao đâu mà, cách có một đoạn ngắn thôi." Tân Uyển nói, "Em muốn về một mình."
Đã như vậy rồi thì Trầm Du chỉ đành phải mở khóa cửa xe, đưa cho cậu cây dù, dặn dò Tân Uyển khi về đến nhà nhất định phải gọi cho y. Tân Uyển đồng ý, che dù bước vào trong làn mưa tí tách, vạt áo bị thổi bay, không rõ lý do khiến cho Trầm Du cảm thấy cậu mỏng manh, yếu ớt.
Từ cửa bước vào thang máy, gập ô lại, nước rơi xuống, Tân Uyển biết mình không muốn gì hết, trống rỗng nhìn con số đang tăng lên. Tống Hành không có ở nhà, Cầu Cầu chạy đến sủa, Tân Uyển gọi cho Trầm Du để báo cáo xong rồi cho Cầu Cầu ăn như mọi ngày.
Không bật đèn, sắc trời mờ tối dần bao phủ. Cầu Cầu nhận ra trạng thái của Tân Uyển đang xuống dốc, vì vậy nó dính lấy cậu, nhỏ giọng ư ư, nhìn cậu lấy lòng.
Tân Uyển bỗng nhiên co hai chân lại, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào, cơ thể run lẩy bẩy, dường như không đủ dưỡng khí.
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Tân Uyển mê mang ngẩng, lục lọi tìm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Tống Hành gửi đến: Tạm thời sang vùng khác khoảng bốn năm ngày, mấy ngày nay không cần phải đợi tôi dùng bữa.
Tân Uyển gọi điện thoại cho Tống Hành, âm thanh vang lên hồi lâu, vì không ai bắt máy nên tự tắt, có lẽ anh đang ở trên máy bay, có lẽ anh đang bận.
Cậu chống đất đứng dậy, đẩy cửa phòng của Tống Hành ra, co rúc nằm xuống giường anh, vùi cơ thể vào trong chăn, ngửi thấy mùi thuộc về Tống Hành — không biết tại sao, cậu rất muốn gặp Tống Hành, muốn Tống Hành ôm mình.
Nước mắt thấm ướt áo gối, Tân Uyển thấp giọng khóc nức nở, chợt trì trệ cảm nhận được bản thân mình muốn cái gì, đã biết ngôn ngữ nào diễn tả cho loại cảm giác này — Cậu muốn được lại gần Tống Hành, càng gần anh càng tốt.
Trên người của Tống Hành có những gì mà cậu mong muốn, những thứ cậu khao khát, những thứ đã bị cậu bỏ rơi.
Mỗi một người đều có thiếu sót, suốt cả cuộc đời, ai cũng đang tạo ra mạng lưới các mối quan hệ, tiếp xúc, gần gũi, rời đi và đoàn tụ, vì vật chất, sinh tồn, hòa nhập, tinh thần sục sôi. Mỗi khi một mối quan hệ được hình thành, nó sẽ được lấp đầy và hoàn thiện.
Mà khi đến gần Tống Hành, thiếu sót của cậu sẽ được bù đắp.
— — — — —
Lời tác giả:
(1),(2): Hồng Nhuệ Phong. Nghiên cứu về cảm giác mặc cảm của sinh viên và sự can thiệp của thôi miên [D]. Đại học Dương Châu, 2012. (Chủ yếu là bắt chước không ít lời dẫn dắt)
Tâm lý học không phải là chuyên ngành của tôi, nên tôi chỉ có thể viết một cách tương đối nông cạn thôi. Chương này đang đợi sửa lại vì tôi viết hơi ẩu. Hiện tại không biết phải sửa như thế nào, tôi chưa đạt đến trình độ đó.
"Tân Uyển, bây giờ làm theo lời anh nói nhé, em hãy tưởng tượng trong đầu mình có hai vòng tròn màu trắng đang tiến lại gần nhau rồi từ từ tách ra, em nhìn chằm chằm vào chúng đi, em sẽ phát hiện chúng đang từ từ, từ từ gom lại với nhau cho đến khi không thể tách ra nữa. Bây giờ em thử tách chúng ra đi, từ từ thôi nhé." (1)
Ở bên ngoài mưa vẫn còn đang rơi, tựa như đã lớn hơn, tiếng sấm đùng đùng vang lên rõ ràng.
Trầm Du cũng không chắc chắn 100% trong bước đầu của thôi miên sâu, cho nên khâu dẫn dắt kéo rất dài, tốc độ nói càng chậm hơn, "Bây giờ em có thể xóa bỏ hai cái vòng đó được rồi, nếu như buồn ngủ thì không cần phải cố tỉnh đâu. Anh ở đây, có thể đảm bảo an toàn cho em." (2)
"Chúng ta sẽ tiến vào một thế giới mới nhé, hiện tại đang là mùa đông, rất lạnh, em ở trong một căn phòng, dưới góc nhìn của em, em nhìn thấy cái gì?"
Bốn phía đen như mực, Tân Uyển đứng ở trong phòng, xung quanh tối mù.
Một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi quay lưng lại với cậu, hình xăm trên gáy lộ ra, cây kéo cắt vụn tờ giấy, giống như là cây mây và dây leo, có thể nghe được âm thanh của tờ giấy bị cắt nát, ánh sáng bạc từ lưỡi kéo bay lượn, vụn giấy rơi xuống mặt đất tựa như là tuyết. Miệng anh ta đang lẩm bẩm: Phiền quá, lại viết sai rồi.
"Tới đó nói chuyện với người kia xem, họ nói gì với em vậy?"
Tân Uyển bước tới ngồi bên cạnh anh ta. Cậu không thấy rõ mặt của người thanh niên ấy, nhưng Tân Uyển cảm thấy rất quen thuộc và thân thiết, cậu nghe anh ta nói: Tân Uyển, biệt thự, chữ 'thự' (墅) viết thế nào vậy?
Dã (野), đất (土). Lý Viên, anh ngốc quá à, cái này mà cũng không biết.
Cậu trai cười lên, âm thanh rất sảng khoái, cẩn thận đặt cây kéo xuống dưới tấm nệm, tay khoác lên vai Tân Uyển: Được vào đại học có khác. Anh viết di thư rồi, nếu bọn họ không đến đón anh, anh sẽ nói với họ hãy đặt tro cốt của anh trong một căn biệt thự lớn, nếu không thì anh có thành quỷ cũng không tha cho họ đâu, hahaha. Cậu viết thư xong chưa? Nhớ giấu nhé, đừng giấu ở cửa sổ, giấu ở chỗ khác đi.
Được, em sẽ không giấu ở đó.
Tân Uyển nghe mình hỏi: Anh Viên, anh có sợ không? Ngày mai bác sĩ lại tới nữa, ai cũng phải khám hết.
Người thanh niên vung tay lên, vẻ mặt bất cần: Sợ cái đéo gì! Ông đây từ lúc chào đời chưa bao giờ biết sợ đau là gì cả! Cậu cũng đừng sợ, yên tâm đi Tân Uyển, có anh Viên này che chở cho cậu rồi, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu đâu!
Cảnh tượng trước mắt cậu đột ngột thay đổi, vách tường xám trắng, những người đang máy móc dùng bữa, bỗng trái tim Tân Uyển đập nhanh mà không có lý do, hơi thở dồn dập, giọng nam hư ảo trấn an cậu: "Đừng căng thẳng, chỉ là một giấc mơ thôi, em nhìn xung quanh đi."
Ngoài cửa bỗng có bóng người vụt qua, "Bộp", Tân Uyển nhìn sang, mây trắng, cây xanh, có người kêu lên, Lý Viên nhảy lầu!
Tân Uyển cúi đầu xuống, nhìn thấy dĩa thức ăn trước mắt mình, bữa trưa gồm có rau ô liu, canh cà chua trứng gà và một chén cháo nhỏ. Cậu lặng thinh giữa đám đông ồn ào xung quanh, không làm gì hết, cũng không nhoài người ra ngoài cửa sổ hóng chuyện như những người khác, cậu chỉ bưng khay thức ăn ra khỏi phòng.
"Hiện tại em có cảm giác như thế nào? Thả lỏng, cảm nhận đi, em muốn làm gì?"
Vẫn là căn phòng ấy, Tân Uyển cầm bút, vén một nửa tấm nệm lên, những con chữ đen chằng chịt nối tiếp nhau hiện ra, không rõ viết cái gì. Cậu cứ như là một người hiến tế trong thời cổ đại vậy, quỳ rạp ở chính giữa mà xin thần linh, tay run rẩy viết.
Tân Uyển tựa như đã rơi xuống nước, cần một sợi rơm để bám, cần phải chống đỡ, cậu bắt đầu nắm tóc của mình, nhỏ giọng khóc sụt sùi, rồi chợt xoay người vén một bên nệm còn lại, có một cây kéo đang lặng lẽ nằm ở dưới đó.
Cậu thấy bản thân mình đang cầm cây kéo kia lên — ý thức co rút lại, đừng làm vậy, rất đau. Nhưng động tác thì không chút do dự mà đâm vào cổ tay, cảm giác đau đớn kịch liệt kéo tới.
Tân Uyển giật mình tỉnh dậy ngay tức khắc, trong mắt cậu là vách tường và rèm cửa sổ màu trắng, Trầm Du lo lắng nhìn cậu, lau sạch mồ hôi trên trán cậu, nói: "Thôi miên kết thúc rồi, em thấy sao?"
Tân Uyển ngạc nhiên nhìn y, chạm lên mặt mình, không khóc, cái cảm giác bị chèn ép ấy vẫn còn đang quấn chặt lấy cậu, cậu ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Trầm Du, ôm lấy mặt, lắc đầu, giọng khàn đặc: "Rất khó chịu..."
Trầm Du biết đây là lúc phải an ủi cậu, nhưng nghề không cho phép, y đặt tay lên vai Tân Uyển, khẽ đẩy tay của cậu ra, hơi nhẫn tâm mà hỏi: "Em thấy gì? Nói anh nghe đi."
Đầu óc mông lung, nghĩ cái gì nói cái đó. Cắt giấy, Lý Viên, nhảy lầu, cây kéo, đâm vào cổ tay trong chớp mắt. Tân Uyển nắm chặt tay, chợt thấp giọng: "Em rất nhớ anh ấy."
Trầm Du bắt được từ anh ấy, "Anh ấy là ai?"
"Em không biết, không thấy rõ." Tân Uyển hoảng hốt lắc đầu, "Chỉ là rất nhớ anh ấy, muốn anh ấy tới cứu em, nhưng anh ấy vẫn không tới, em liền... rất muốn chết."
"Những chuyện đó đã qua hết rồi, em không cần phải suy nghĩ tới nó nữa, cũng đừng muốn 'Chết' gì nữa nhé." Trầm Du hơi hối hận, cho dù chỉ là bước đầu dẫn dắt thôi, nhưng nếu có Tống Hành ở đây thì đã có thể đóng vai trò an ủi tốt hơn y rồi, "Anh đưa em về nhà nhé?"
"Vâng."
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Tân Uyển đi theo sau lưng Trầm Du lên xe. Cảnh vật ngoài cửa sổ dần lùi về sau.
Mây cuồn cuộn, âm u, mỗi khi xe chạy ngang qua mấy vũng nước đều phát ra tiếng ào ào, ánh đèn pha trắng chiếu lên tấm kính xe, thoáng ngừng trên khuôn mặt Tân Uyển một chốc rồi lại rời đi.
Sấu Nguyệt Lý không cho xe người ngoài chạy vào trong, Trầm Du đang tính gọi điện cho Tống Hành thì nghe Tân Uyển nhẹ giọng nói: "Em tự về được." Trầm Du nhìn cậu, "Không được đâu, anh không yên tâm khi để em về một mình."
"Không sao đâu mà, cách có một đoạn ngắn thôi." Tân Uyển nói, "Em muốn về một mình."
Đã như vậy rồi thì Trầm Du chỉ đành phải mở khóa cửa xe, đưa cho cậu cây dù, dặn dò Tân Uyển khi về đến nhà nhất định phải gọi cho y. Tân Uyển đồng ý, che dù bước vào trong làn mưa tí tách, vạt áo bị thổi bay, không rõ lý do khiến cho Trầm Du cảm thấy cậu mỏng manh, yếu ớt.
Từ cửa bước vào thang máy, gập ô lại, nước rơi xuống, Tân Uyển biết mình không muốn gì hết, trống rỗng nhìn con số đang tăng lên. Tống Hành không có ở nhà, Cầu Cầu chạy đến sủa, Tân Uyển gọi cho Trầm Du để báo cáo xong rồi cho Cầu Cầu ăn như mọi ngày.
Không bật đèn, sắc trời mờ tối dần bao phủ. Cầu Cầu nhận ra trạng thái của Tân Uyển đang xuống dốc, vì vậy nó dính lấy cậu, nhỏ giọng ư ư, nhìn cậu lấy lòng.
Tân Uyển bỗng nhiên co hai chân lại, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào, cơ thể run lẩy bẩy, dường như không đủ dưỡng khí.
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Tân Uyển mê mang ngẩng, lục lọi tìm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Tống Hành gửi đến: Tạm thời sang vùng khác khoảng bốn năm ngày, mấy ngày nay không cần phải đợi tôi dùng bữa.
Tân Uyển gọi điện thoại cho Tống Hành, âm thanh vang lên hồi lâu, vì không ai bắt máy nên tự tắt, có lẽ anh đang ở trên máy bay, có lẽ anh đang bận.
Cậu chống đất đứng dậy, đẩy cửa phòng của Tống Hành ra, co rúc nằm xuống giường anh, vùi cơ thể vào trong chăn, ngửi thấy mùi thuộc về Tống Hành — không biết tại sao, cậu rất muốn gặp Tống Hành, muốn Tống Hành ôm mình.
Nước mắt thấm ướt áo gối, Tân Uyển thấp giọng khóc nức nở, chợt trì trệ cảm nhận được bản thân mình muốn cái gì, đã biết ngôn ngữ nào diễn tả cho loại cảm giác này — Cậu muốn được lại gần Tống Hành, càng gần anh càng tốt.
Trên người của Tống Hành có những gì mà cậu mong muốn, những thứ cậu khao khát, những thứ đã bị cậu bỏ rơi.
Mỗi một người đều có thiếu sót, suốt cả cuộc đời, ai cũng đang tạo ra mạng lưới các mối quan hệ, tiếp xúc, gần gũi, rời đi và đoàn tụ, vì vật chất, sinh tồn, hòa nhập, tinh thần sục sôi. Mỗi khi một mối quan hệ được hình thành, nó sẽ được lấp đầy và hoàn thiện.
Mà khi đến gần Tống Hành, thiếu sót của cậu sẽ được bù đắp.
— — — — —
Lời tác giả:
(1),(2): Hồng Nhuệ Phong. Nghiên cứu về cảm giác mặc cảm của sinh viên và sự can thiệp của thôi miên [D]. Đại học Dương Châu, 2012. (Chủ yếu là bắt chước không ít lời dẫn dắt)
Tâm lý học không phải là chuyên ngành của tôi, nên tôi chỉ có thể viết một cách tương đối nông cạn thôi. Chương này đang đợi sửa lại vì tôi viết hơi ẩu. Hiện tại không biết phải sửa như thế nào, tôi chưa đạt đến trình độ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất