Chương 36
Lúc Mao Niệm sắm đồ nội thất có mua thêm một máy chiếu nhỏ, màu trắng sữa, nói là để tăng chất lượng cuộc sống, nhưng đã bị tích bụi nửa tháng, đến tận bây giờ mới lấy ra. Dưới đất trải thảm nhung màu xanh san hô, trên bàn trả để một ly nhỏ đựng đá tròn, nước, một dĩa trái cây.
Lúc Tân Uyển ra khỏi phòng, Tống Hành đang ngồi trên mặt đất tìm tòi máy chiếu, kêu cậu chọn CD.
"Thể loại gì cũng được sao ạ?" Vì vậy Tân Uyển lục lọi trong hộc tủ đựng CD, "Em chọn bừa nhé."
Tống Hành thuận miệng: "Nào cũng được."
Nhìn tới cái phong thư màu trắng kia, Tân Uyển không có can đảm rút ra, mặc dù cậu biết trái tim nhỏ màu đỏ góc trái phía dưới vẫn chưa bạc màu. Xem phim chỉ là mượn cớ, Tân Uyển tiện tay chọn đại một cái, là "Hiroshima, my love".
Đó là một bộ phim cũ, bìa là sự kết hợp ma mị giữa màu đỏ máu và trắng sữa. Khi bóng tối buông xuống, máy chiếu bắt đầu hoạt động, lúc hình ảnh xuất hiện trên tường, Tân Uyển mới biết đây là phim trắng đen.
Phim bắt đầu, ngón tay người phụ nữ bấu lên bả vai đầy mồ hôi của người đàn ông, căng tràn mãnh liệt, sắc tình mập mờ.
Tân Uyển có chút lúng túng, hỏi: "Cát trên da mặt bọn họ... là gì vậy ạ?"
Lúc xem phim Tống Hành có thói quen đeo mắt kính, tròng kính ánh lên ánh sáng, anh nói: "Bụi từ bom nguyên tử."
"Anh đã từng xem rồi sao?"
Tống Hành bỏ đá vào trong nước, nhấp một hớp: "CD trong ngăn kéo hầu như đã từng xem qua."
Hầu kết Tân Uyển giật giật, mịt mờ dò xét: "Vậy anh có xem lại nhiều lần không?"
"Không hẳn, phí thời gian."
Vì những lời này, Tân Uyển hèn hạ vui vẻ trở lại, cậu thấy mình rất xấu tính, nhưng không có cách nào khác, tình yêu tạo ra thần thánh, tình yêu chỉ nuôi dưỡng ra dục vọng ích kỷ.
Cầu Cầu vẫn rất hào hứng với cái TV phóng đại này, vui vẻ chạy tới trước màn hình lớn, sủa lên mấy tiếng, lấn đi đoạn độc thoại tiếng Pháp, cách rất gần, tới khi ống kính chuyển đới đám người bị nhiễm phóng xạ khiến cho nó sợ hết hồn, cụp đuôi chạy tới đựng đồ ăn cho chó, không nhìn màn hình lần nào nữa.
Cảnh tượng đó quả thực rất đáng sợ, cũng hù dọa cả Tân Uyển, cậu theo bản năng nắm lấy cổ tay của người bên cạnh, rồi lại buông ra như chạm phải lửa.
"Sợ?" Tống Hành nghiêng đầu nhìn cậu, "Có thể đổi sang bộ khác."
Chỉ tiếp xúc da thịt ngắn ngủi thôi mà Tân Uyển đã nắm chặt tay, "Không cần đâu ạ, cũng không đáng sợ cho lắm."
Nhịp phim rất chậm, Tân Uyển yên tĩnh ôm đầu gối xem phim, nghe người đàn ông Nhật Bản nói: "Lúc đó tôi cảm thấy em rất trẻ, trẻ đến nỗi không thuộc về ai."
Tân Uyển loáng thoáng cảm nhận men rượu đang dâng lên, ngâm cậu mềm nhũn, nhưng lại không thoải mái, đau đầu.
Người đàn ông còn nói: "Em biết không? Mọi người ai cũng để ý những điều mà họ muốn để ý."
Người phụ nữ Pháp mỉm cười: "Tôi để ý anh, chỉ vậy mà thôi."
Cảnh quay mơ hồ, trừu tượng, dựng phim, hội thoại đặc trưng Duras, Tân Uyển xem không hiểu, rất khó để có thể tập trung vào bộ phim, chỉ nghe thấy tiếng thở của người bên cạnh, Tống Hành bỏ thêm một viên đá vào trong ly nước, tiếng động khẽ khàng.
Tân Uyển cảm thấy cổ họng mình khô rát, cậu nói: "Em không hiểu bộ phim này."
"Tác phẩm của Marguerite Duras đều như vậy. Cú cắt, độc thoại nội tâm rất nhiều, rất giống một giấc mơ."
"Giấc mơ." Tân Uyển lặp lại lần nữa, "Rất giống."
Qua chừng mười phút, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tống Hành, ánh sáng nhảy nhót lên gò má ửng đỏ của cậu, ánh mắt hơi rã, cậu nói: "Anh, anh có biết tại sao, lần đầu tiên em có thể nhận ra anh không?"
Cậu miêu tả có chút mơ hồ: "Trong bệnh viện đó. Em đang nằm mơ, giấc mơ rất kinh khủng, nhưng có một bàn tay đưa ra từ trên trời, nói "Lại đây, tôi đưa em bay ra ngoài", sau đó em tỉnh dậy, tỉnh dậy thấy anh, tựa như anh là người đã dang tay vậy."
"Thật à?" Tống Hành co một chân, tay đặt lên đầu gối, dường như đang cười, "Nhưng tôi không biết bay."
"Em cũng vậy." Tân Uyển choáng váng đầu óc, luôn có cảm tưởng chỉ một giây sau cậu sẽ ngã xuống, cậu tựa cằm lên đầu gối, dùng tư thế ôm lấy mình để lấy thăng bằng, thầm thì, "Khi nào thì mới có thể bay nhỉ?"
Tống Hành không trả lời cậu.
Tiếp tục xem phim đến 10 phút sau, Tân Uyển lại nói: "Marguerite Duras, em biết bà ấy, tác giả của cuốn Người Tình, em đã từng đọc qua, nhưng em cũng không hiểu, chỉ có thể nhớ một câu cuối cùng."
Tống Hành nhấp một hớp nước lạnh, hững hờ: "Câu gì?"
"Em cũng muốn uống nước, em khát rồi." Tân Uyển đổi chủ đề, xoa xoa thái dương, "Anh rót cho em được không ạ?"
Dường như trước giờ Tống Hành sẽ không từ chối những yêu cầu ngây thơ tùy hứng của cậu, anh múc đá, Tân Uyển đánh giá động tác của anh, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, hẳn là đã từng học đánh đàn dương cầm.
"Từng học sơ qua." Tống Hành nói.
Thì ra cậu lại nói ra những thắc mắc trong đầu thành tiếng, Tân Uyển ảo não nghĩ, thật là ngốc mà.
Ly nước được đưa đến trước mặt cậu, nước rất loãng, hai cục đá nứt ra trôi nổi lên trên, Tống Hành nói: "Bụng yếu nên hạn chế uống nước đá."
Tân Uyển không đưa tay nhận, mà nghiêng người về phía trước, răng cắn lên thành ly, giương mắt nhìn anh, đôi mắt sáng ngời hơn viên đá, tựa như đang ngậm nước, mềm mại và vô ý quyến rũ.
Tống Hành khựng lại rõ, mặc kệ cậu uống nước trên tay mình. Nước lạnh không kịp nuốt xuống chảy ra khóe môi Tân Uyển, dính lên trên áo xanh lam.
Hai viên đá đọng lại dưới đáy ly, Tân Uyển cắn một viên, mượn ánh sáng trắng đen mờ mờ ngắm nửa khuôn mặt của Tống Hành, môi mỏng, đường cong rõ ràng.
Vẫn còn khát khô, tu ngẩng đầu lên, ngậm viên đá lạnh băng ấy chạm lên môi Tống Hành.
Tống Hành theo phản xạ tránh đi, viên đá lăn xuống thảm không phát ra tiếng động.
Tân Uyển bất chợt nói: "Tôi đã nói rằng tôi sẽ mãi yêu em cho đến chết."
Tống Hành sững người trong chốc lát, khóe môi Tân Uyển ánh một vệt nước, lúc cười lên trông đỏ hồng, "Là câu cuối cùng của Người Tình."
"Cậu uống rượu?" Tống Hành ngửi được mùi rượu ngọt nhàn nhạt trên người cậu, cau mày nhìn.
"Uống một bình, em mua rượu mơ với bia, em trộn cả hai lại rồi uống, chẳng ngon chút nào." Tân Uyển cúi đầu xuống, nhìn viên đá đang tan ra dưới thảm lông, tựa như cậu đã trở thành viên đá ấy, "Nhưng độ cồn không cao lắm, em không có say, thật đấy."
"Ngày mai rồi xem tiếp, bây giờ đi ngủ trước đi." Tống Hành vừa tính đứng dậy tắt máy chiếu, Tân Uyển vô thức nắm lấy tay phải của anh, có vẻ như sắp khóc, "Em muốn xem phim, đừng tắt nhé anh?"
"Mấy hôm nữa xem cũng được mà."
"Nhưng anh sẽ không xem với em, em thích ngồi một chỗ xem phim với anh, em muốn xem cùng anh, hôm nay lại có tuyết rơi, ngày mai có khi đã tan mất rồi." Tân Uyển uống rượu, nói chuyện không rõ ràng, giọng nũng nịu, đáng thương nhìn vào mắt Tống Hành, "Xin anh đấy, được không ạ?"
Tống Hành hỏi: "Sao lại uống rượu?"
"Em muốn biết cảm giác của anh lúc sau, em uống rượu có 13 độ thôi, anh có lẽ còn mạnh hơn em, nên mới say đến mức thế kia." Tân Uyển không muốn bỏ tay anh ra, hấp tấp chen ngón tay vào, nắm rất chặt, chất cồn khiến cho lời nói của cậu không có logic, "Hôm anh uống say không có tuyết rơi, nhưng bọn mình đã hôn nhau, ở ngay sofa nâu phía sau lưng anh đấy, ghế sofa làm bằng da rất cứng, em còn chưa cảm nhận được nụ hôn thì đã thấy cả người rất nóng, như thể anh rút hết gân cốt từ trong da thịt của em vậy. Em thấy rất sợ, nhưng lại không muốn tránh, anh có biết cảm giác này không?"
Trong lòng bàn tay của Tống Hành nóng lên, khóe mắt của Tân Uyển cũng nóng, rồi hai giọt nước mắt bất chợt rơi xuống — thật kỳ lạ.
"Cậu say rồi." Tống Hành nói, "Tân Uyển."
Tân Uyển nức nở, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ửng, "Sau đó, anh nói xin lỗi với em— Anh còn nói xin lỗi với em, anh nói ra hai từ này, vậy chẳng lẽ em phải nói rằng không sao ạ. Ai muốn nói? Ai thích nói thì cứ nói đi, em không nói đâu."
Tống Hành thở dài, nhẹ giọng: "Vậy cậu muốn như thế nào?"
"Anh phải để cho em hôn lại anh nữa." Tân Uyển, hai tay chạm lên mặt anh, những vệt nước mắt không kìm nén được chảy dài trên má cậu, như thể cậu rất mong manh dễ vỡ, "Anh phải để em trả lại, như vậy mới công bằng."
Chẳng còn e dè, để lộ ra sự chân thành, dũng khí yếu ớt, những giọt nước mắt cùng với tình yêu nồng nhiệt cho anh thấy.
Trong màn đối thoại bằng tiếng Pháp, Tân Uyển tiến lại gần, đưa tay lấy mắt kính Tống Hành xuống, sau đó hôn lên môi anh.
— —- — —-
Tác giả: Câu cuối cùng của Người Tình thật ra là "Anh nói anh sẽ mãi yêu cô cho đến chết.", chỗ này tôi sửa lại thành ngôi thứ hai.
Lúc Tân Uyển ra khỏi phòng, Tống Hành đang ngồi trên mặt đất tìm tòi máy chiếu, kêu cậu chọn CD.
"Thể loại gì cũng được sao ạ?" Vì vậy Tân Uyển lục lọi trong hộc tủ đựng CD, "Em chọn bừa nhé."
Tống Hành thuận miệng: "Nào cũng được."
Nhìn tới cái phong thư màu trắng kia, Tân Uyển không có can đảm rút ra, mặc dù cậu biết trái tim nhỏ màu đỏ góc trái phía dưới vẫn chưa bạc màu. Xem phim chỉ là mượn cớ, Tân Uyển tiện tay chọn đại một cái, là "Hiroshima, my love".
Đó là một bộ phim cũ, bìa là sự kết hợp ma mị giữa màu đỏ máu và trắng sữa. Khi bóng tối buông xuống, máy chiếu bắt đầu hoạt động, lúc hình ảnh xuất hiện trên tường, Tân Uyển mới biết đây là phim trắng đen.
Phim bắt đầu, ngón tay người phụ nữ bấu lên bả vai đầy mồ hôi của người đàn ông, căng tràn mãnh liệt, sắc tình mập mờ.
Tân Uyển có chút lúng túng, hỏi: "Cát trên da mặt bọn họ... là gì vậy ạ?"
Lúc xem phim Tống Hành có thói quen đeo mắt kính, tròng kính ánh lên ánh sáng, anh nói: "Bụi từ bom nguyên tử."
"Anh đã từng xem rồi sao?"
Tống Hành bỏ đá vào trong nước, nhấp một hớp: "CD trong ngăn kéo hầu như đã từng xem qua."
Hầu kết Tân Uyển giật giật, mịt mờ dò xét: "Vậy anh có xem lại nhiều lần không?"
"Không hẳn, phí thời gian."
Vì những lời này, Tân Uyển hèn hạ vui vẻ trở lại, cậu thấy mình rất xấu tính, nhưng không có cách nào khác, tình yêu tạo ra thần thánh, tình yêu chỉ nuôi dưỡng ra dục vọng ích kỷ.
Cầu Cầu vẫn rất hào hứng với cái TV phóng đại này, vui vẻ chạy tới trước màn hình lớn, sủa lên mấy tiếng, lấn đi đoạn độc thoại tiếng Pháp, cách rất gần, tới khi ống kính chuyển đới đám người bị nhiễm phóng xạ khiến cho nó sợ hết hồn, cụp đuôi chạy tới đựng đồ ăn cho chó, không nhìn màn hình lần nào nữa.
Cảnh tượng đó quả thực rất đáng sợ, cũng hù dọa cả Tân Uyển, cậu theo bản năng nắm lấy cổ tay của người bên cạnh, rồi lại buông ra như chạm phải lửa.
"Sợ?" Tống Hành nghiêng đầu nhìn cậu, "Có thể đổi sang bộ khác."
Chỉ tiếp xúc da thịt ngắn ngủi thôi mà Tân Uyển đã nắm chặt tay, "Không cần đâu ạ, cũng không đáng sợ cho lắm."
Nhịp phim rất chậm, Tân Uyển yên tĩnh ôm đầu gối xem phim, nghe người đàn ông Nhật Bản nói: "Lúc đó tôi cảm thấy em rất trẻ, trẻ đến nỗi không thuộc về ai."
Tân Uyển loáng thoáng cảm nhận men rượu đang dâng lên, ngâm cậu mềm nhũn, nhưng lại không thoải mái, đau đầu.
Người đàn ông còn nói: "Em biết không? Mọi người ai cũng để ý những điều mà họ muốn để ý."
Người phụ nữ Pháp mỉm cười: "Tôi để ý anh, chỉ vậy mà thôi."
Cảnh quay mơ hồ, trừu tượng, dựng phim, hội thoại đặc trưng Duras, Tân Uyển xem không hiểu, rất khó để có thể tập trung vào bộ phim, chỉ nghe thấy tiếng thở của người bên cạnh, Tống Hành bỏ thêm một viên đá vào trong ly nước, tiếng động khẽ khàng.
Tân Uyển cảm thấy cổ họng mình khô rát, cậu nói: "Em không hiểu bộ phim này."
"Tác phẩm của Marguerite Duras đều như vậy. Cú cắt, độc thoại nội tâm rất nhiều, rất giống một giấc mơ."
"Giấc mơ." Tân Uyển lặp lại lần nữa, "Rất giống."
Qua chừng mười phút, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tống Hành, ánh sáng nhảy nhót lên gò má ửng đỏ của cậu, ánh mắt hơi rã, cậu nói: "Anh, anh có biết tại sao, lần đầu tiên em có thể nhận ra anh không?"
Cậu miêu tả có chút mơ hồ: "Trong bệnh viện đó. Em đang nằm mơ, giấc mơ rất kinh khủng, nhưng có một bàn tay đưa ra từ trên trời, nói "Lại đây, tôi đưa em bay ra ngoài", sau đó em tỉnh dậy, tỉnh dậy thấy anh, tựa như anh là người đã dang tay vậy."
"Thật à?" Tống Hành co một chân, tay đặt lên đầu gối, dường như đang cười, "Nhưng tôi không biết bay."
"Em cũng vậy." Tân Uyển choáng váng đầu óc, luôn có cảm tưởng chỉ một giây sau cậu sẽ ngã xuống, cậu tựa cằm lên đầu gối, dùng tư thế ôm lấy mình để lấy thăng bằng, thầm thì, "Khi nào thì mới có thể bay nhỉ?"
Tống Hành không trả lời cậu.
Tiếp tục xem phim đến 10 phút sau, Tân Uyển lại nói: "Marguerite Duras, em biết bà ấy, tác giả của cuốn Người Tình, em đã từng đọc qua, nhưng em cũng không hiểu, chỉ có thể nhớ một câu cuối cùng."
Tống Hành nhấp một hớp nước lạnh, hững hờ: "Câu gì?"
"Em cũng muốn uống nước, em khát rồi." Tân Uyển đổi chủ đề, xoa xoa thái dương, "Anh rót cho em được không ạ?"
Dường như trước giờ Tống Hành sẽ không từ chối những yêu cầu ngây thơ tùy hứng của cậu, anh múc đá, Tân Uyển đánh giá động tác của anh, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, hẳn là đã từng học đánh đàn dương cầm.
"Từng học sơ qua." Tống Hành nói.
Thì ra cậu lại nói ra những thắc mắc trong đầu thành tiếng, Tân Uyển ảo não nghĩ, thật là ngốc mà.
Ly nước được đưa đến trước mặt cậu, nước rất loãng, hai cục đá nứt ra trôi nổi lên trên, Tống Hành nói: "Bụng yếu nên hạn chế uống nước đá."
Tân Uyển không đưa tay nhận, mà nghiêng người về phía trước, răng cắn lên thành ly, giương mắt nhìn anh, đôi mắt sáng ngời hơn viên đá, tựa như đang ngậm nước, mềm mại và vô ý quyến rũ.
Tống Hành khựng lại rõ, mặc kệ cậu uống nước trên tay mình. Nước lạnh không kịp nuốt xuống chảy ra khóe môi Tân Uyển, dính lên trên áo xanh lam.
Hai viên đá đọng lại dưới đáy ly, Tân Uyển cắn một viên, mượn ánh sáng trắng đen mờ mờ ngắm nửa khuôn mặt của Tống Hành, môi mỏng, đường cong rõ ràng.
Vẫn còn khát khô, tu ngẩng đầu lên, ngậm viên đá lạnh băng ấy chạm lên môi Tống Hành.
Tống Hành theo phản xạ tránh đi, viên đá lăn xuống thảm không phát ra tiếng động.
Tân Uyển bất chợt nói: "Tôi đã nói rằng tôi sẽ mãi yêu em cho đến chết."
Tống Hành sững người trong chốc lát, khóe môi Tân Uyển ánh một vệt nước, lúc cười lên trông đỏ hồng, "Là câu cuối cùng của Người Tình."
"Cậu uống rượu?" Tống Hành ngửi được mùi rượu ngọt nhàn nhạt trên người cậu, cau mày nhìn.
"Uống một bình, em mua rượu mơ với bia, em trộn cả hai lại rồi uống, chẳng ngon chút nào." Tân Uyển cúi đầu xuống, nhìn viên đá đang tan ra dưới thảm lông, tựa như cậu đã trở thành viên đá ấy, "Nhưng độ cồn không cao lắm, em không có say, thật đấy."
"Ngày mai rồi xem tiếp, bây giờ đi ngủ trước đi." Tống Hành vừa tính đứng dậy tắt máy chiếu, Tân Uyển vô thức nắm lấy tay phải của anh, có vẻ như sắp khóc, "Em muốn xem phim, đừng tắt nhé anh?"
"Mấy hôm nữa xem cũng được mà."
"Nhưng anh sẽ không xem với em, em thích ngồi một chỗ xem phim với anh, em muốn xem cùng anh, hôm nay lại có tuyết rơi, ngày mai có khi đã tan mất rồi." Tân Uyển uống rượu, nói chuyện không rõ ràng, giọng nũng nịu, đáng thương nhìn vào mắt Tống Hành, "Xin anh đấy, được không ạ?"
Tống Hành hỏi: "Sao lại uống rượu?"
"Em muốn biết cảm giác của anh lúc sau, em uống rượu có 13 độ thôi, anh có lẽ còn mạnh hơn em, nên mới say đến mức thế kia." Tân Uyển không muốn bỏ tay anh ra, hấp tấp chen ngón tay vào, nắm rất chặt, chất cồn khiến cho lời nói của cậu không có logic, "Hôm anh uống say không có tuyết rơi, nhưng bọn mình đã hôn nhau, ở ngay sofa nâu phía sau lưng anh đấy, ghế sofa làm bằng da rất cứng, em còn chưa cảm nhận được nụ hôn thì đã thấy cả người rất nóng, như thể anh rút hết gân cốt từ trong da thịt của em vậy. Em thấy rất sợ, nhưng lại không muốn tránh, anh có biết cảm giác này không?"
Trong lòng bàn tay của Tống Hành nóng lên, khóe mắt của Tân Uyển cũng nóng, rồi hai giọt nước mắt bất chợt rơi xuống — thật kỳ lạ.
"Cậu say rồi." Tống Hành nói, "Tân Uyển."
Tân Uyển nức nở, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ửng, "Sau đó, anh nói xin lỗi với em— Anh còn nói xin lỗi với em, anh nói ra hai từ này, vậy chẳng lẽ em phải nói rằng không sao ạ. Ai muốn nói? Ai thích nói thì cứ nói đi, em không nói đâu."
Tống Hành thở dài, nhẹ giọng: "Vậy cậu muốn như thế nào?"
"Anh phải để cho em hôn lại anh nữa." Tân Uyển, hai tay chạm lên mặt anh, những vệt nước mắt không kìm nén được chảy dài trên má cậu, như thể cậu rất mong manh dễ vỡ, "Anh phải để em trả lại, như vậy mới công bằng."
Chẳng còn e dè, để lộ ra sự chân thành, dũng khí yếu ớt, những giọt nước mắt cùng với tình yêu nồng nhiệt cho anh thấy.
Trong màn đối thoại bằng tiếng Pháp, Tân Uyển tiến lại gần, đưa tay lấy mắt kính Tống Hành xuống, sau đó hôn lên môi anh.
— —- — —-
Tác giả: Câu cuối cùng của Người Tình thật ra là "Anh nói anh sẽ mãi yêu cô cho đến chết.", chỗ này tôi sửa lại thành ngôi thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất