Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 37: Phong Ấn Sư... Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Edit: Ry
Trong đại điện lập lòe ánh lửa yếu ớt, những tiếng nổ của chiêu thức đứt quãng vang lên.
Boss làm vẻ mặt khinh bỉ nhìn cây cột trước mắt, vươn tay tung chiêu tấn công, đại khái là cho rằng đã đánh được người chơi, còn ngạo nghễ cười một tiếng.
Phía trên trụ đá, Phương Cảnh Hành giẫm lên phần mép cột, chân còn lại đặt trên pháp trượng, nhắc nhở: "Mau lên, lát nữa pháp trượng sẽ biến mất."
Hành động của anh tương đương với việc vứt bỏ trang bị.
Trong Du Mộng, khi người chơi vứt thứ gì đó mà sau một thời gian không có ai nhặt, hệ thống sẽ tự động thu hồi.
Anh nói: "Hay là anh dịch vào một tí đi, cho em chỗ để đặt chân với."
Khương Thần nhích sang một chút.
Cuối cùng Phương Cảnh Hành cũng có thể đặt hai chân lên, nhưng thật ra chỉ có nửa bàn chân là chạm sàn, nửa còn lại vẫn thò ra ngoài, nếu có người thứ ba ở đây, e là sẽ sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người.
Khương Thần nói: "Cậu đi lên thì cũng có tác dụng gì đâu."
Thật ra cậu có thể đứng dậy, để cả hai mỗi người đứng một bên.
Nhưng kĩ năng bị giới hạn khoảng cách tung chiêu, giờ cậu phải ngồi mới với tới boss, nếu đứng dậy, chiều cao của nhân vật cộng thêm một cái cột đá, chắc chắn là boss sẽ nằm ngoài tầm tấn công.
Phương Cảnh Hành nói: "Nên để em ngồi lên chân anh nhé, hay là anh ngồi lên đùi em đi vậy?"
Anh tươi cười đề nghị: "Hay là bọn mình bốc thăm quyết định đi?"
Khương Thần đang định mở miệng lại nghe thấy cái câu "bốc thăm", lập tức không muốn để ý tới tên này nữa.
Phương Cảnh Hành nói: "Hay là em đứng đây cổ vũ hô 6 cho anh, nhìn anh đánh nhé?"
Khương Thần nói: "Chỉ hô 6 thì nói làm gì, có giỏi cậu diễn luôn khí thế của fan hâm mộ đi cho tôi xem."
Phương Cảnh Hành rất sảng khoái: "Ok."
Nếu như đối phương là một người khác, có thể anh sẽ còn muốn giữ giá.
Nhưng cậu nhóc Phong Ấn Sư này... Ngày đầu tiên anh đã để lộ bản tính rồi, giờ có hiền lành ngoan ngoãn thì người ta cũng không tin nữa, bèn nói: "Chồng ơi anh lợi hại quá, chồng yêu à cố lên, nam thần em yêu anh."
Năm đó đội trưởng Khương như mặt trời ban trưa, luôn được fan cổ vũ như vậy.
Khương Thần đã nghe đến mòn tai rồi, nội tâm không hề gợn sóng, tiếp tục bình tĩnh đánh boss.
Phương Cảnh Hành hô hào một hồi, thấy thằng nhóc này vẫn bình thản như không thì ngừng lại.
Đương nhiên là Khương Thần không muốn một mình rút máu boss, thấy tên kia rốt cuộc cũng ngậm miệng thì bắt đầu nghĩ xem ai ngồi trên đùi ai thì có lợi hơn.
Kết quả là một giây sau, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, là chất giọng có thể khiến lỗ tai của vô số fan hâm mộ mang thai.
Phương Cảnh Hành đổi sang giọng thật, cúi xuống dán vào lỗ tai cậu cười nói: "Chồng à anh đẹp trai quá đi mất, chồng của em giỏi quá, phương pháp tuyệt vời như vậy cũng nghĩ ra được."
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành dịu dàng nói: "Nam thần ơi em thích anh, xin anh đấy hãy nhìn em một cái đi."
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành tiếp tục: "Chồng ơi, quần áo em cởi hết rồi này, chỉ đợi anh..."
Khương Thần mặt lạnh te: "Có muốn đánh nữa không?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Có."
Đội trưởng Phương không làm người tâm trạng cực vui vẻ, cuối cùng nhặt lại chút giá rổ sắp rớt hết ra ngoài, chuyển sang chuyện chính: "Cân nhắc đến phạm vi tấn công của bọn mình thì anh ngồi trên đùi em sẽ lời hơn một chút."
Khương Thần lười di chuyển: "Cũng chỉ một chút thôi, không quan trọng."
Phương Cảnh Hành hiểu ý cậu, ngồi xuống đùi Phong Ấn Sư, cùng cậu đánh boss.
Pháp trượng của Ám Minh Sư không tiện lợi như vòng tay của Phong Ấn Sư, mà lúc dùng kĩ năng còn có động tác cố định. Trên người Khương Thần tự dưng có một cục to tướng ngồi lên, lúc đánh boss phải nghiêng người để đánh nên đã không thoải mái lắm rồi, sau khi bị pháp trượng chọc vào người ba lần thì càng thêm khó chịu.
"Đổi chỗ."
Phương Cảnh Hành cười, đứng dậy đổi chỗ với cậu.
Khương Thần đợi Phương Cảnh Hành ngồi xuống rồi mới ghét bỏ ngồi lên đùi tên này, phát hiện lần này pháp trượng không chọc vào người mình nữa.
Cuối cùng hai người cũng thống nhất ý kiến, ngồi giữa đống lửa, bắt đầu hợp tác đối địch.
Người chơi ngang nhiên làm trò này trong phó bản, nhưng boss vẫn nhìn chằm chằm vào cột đá như trước, tưởng rằng một chưởng này đập được tới hai người, khóe miệng âm u nhếch lên, cực kì tự kỉ.
Bên ngoài phó bản, nhóm tám người vẫn đang đợi hai vị đại lão.
Bọn họ đã xem xét lại một lượt quá trình vượt phó bản ẩn, cho ra kết luận là boss chắc chắn rất khó đánh.
Hai vị kia đều là máu giấy, không có Chiến Thần làm khiên chắn, cũng không có vú em bơm máu cho, chỉ dùng thuốc thì chống chọi được năm phút đã là kì tích.
Nhưng mà mười phút trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai vị đại lão.
Họ kiểm tra thông tin thành viên, thấy chân dung hai vị đại lão vẫn sáng, chứng tỏ chưa chết. Mà bọn họ đang ở bên ngoài phó bản nên không thể xem tin tức trong kênh chiến đấu, hoàn toàn không biết tình hình bên trong thế nào.
"Chẳng lẽ đang thả diều với boss?"
"Anh ngồi lên đùi tôi tôi ngồi lên đùi anh, nghĩ đi ba, có gì giống thả diều hả?"
"Ơ, có khi nào bọn họ kéo boss tới ao độc bên ngoài không? Boss rơi xuống hố, còn bọn họ đứng trên trụ đánh, nên mới phải ngồi cùng nhau như thế."
"Có bao nhiêu cây cột đó không ngồi, sao cứ phải chen chúc trên một cây?"
"Tình yêu mà."
"Lượn đi, tôi nghĩ boss không thiểu năng đến thế đâu, mà tổ kế hoạch không thể không cân nhắc đến cái ao độc kia được, dù có kéo qua thì chắc chắn boss có thể nhảy lại lên trụ đá. Hoặc là boss vốn dĩ không thể kéo ra tới tận đó, chỉ có thể đánh trong đại điện."
"Tức là bọn họ đi ra ngoài, rời khỏi cuộc chiến, đang chim chuột với nhau?"
"Ông nhắn riêng cho họ thử xem đi."
"Nhưng mà... Tự dưng phá đám người ta đang hẹn hò thì cũng không tốt lắm đâu, đợi thêm chút nữa đi."
Người chơi online dần nhiều hơn, cổng phó bản trở nên náo nhiệt, nhanh chóng có người phát hiện ra nhóm tám người ngồi thành vòng kia.
Vốn chỉ cho là người chơi bình thường đang chờ đồng đội, ai ngờ đi tới ngó thử thì thấy một đống ID vô cùng quen mắt, không nhịn được mà chụp lại.
[Loa] Màu thanh lam: Đây là sắp chết hết rồi à? [Screenshot]
Người chơi đều biết hai hôm nay các đại lão đang khai hoang phó bản ẩn, thấy tấm ảnh kia, mặc dù không rõ ID, nhưng đối chiếu với chức nghiệp nhân vật của bảy vị bang chủ thì phát hiện vừa khớp, chưa kể trong đó còn có vài người đeo skin rất nổi bật.
[Thế giới] Hoa Thần lấy mệnh hồn: Tình hình có vẻ thảm khốc ghê, tức là giờ trong phó bản chỉ còn hai người à?
[Thế giới] Dưa chín: Tôi cá là trong đó có Thập Phương Câu Diệt.
[Thế giới] Cõi mơ thật giả: Có cũng vô dụng, một mình anh ta solo nổi boss à?
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Khai hoang mà, cố gắng sống lâu một chút là coi như thắng rồi.
[Thế giới] Thích mùa hè: Đúng đấy, mấy con gà không mơ nổi mộng phá đảo đầu tiên như thằng này thì chỉ biết đợi đến lúc các đại lão mở đường, ra hướng dẫn rồi cày thôi.
[Thế giới] Sáng sớm: Đằng nào thì các đại lão cũng đang rảnh mà, mình tâm sự tí đi ha?
[Thế giới] Giữa hè: Đúng đấy, chỉ nói chút chút thôi mà [chờ mong]
[Thế giới] Luận văn khó viết quá: Chỉ tiết lộ chút cách nghĩ cũng được.
[Thế giới] Người Trong Gương: Cách nghĩ là, boss chắc chắn đang rất no.
[Thế giới] Thế giới này là thiên đường:???
[Thế giới] Đánh đàn dương cầm: Là sao. Tại sao lại là rất no?
Vì ăn nhiều thức ăn cho chó chứ sao.
Người Trong Gương nhìn những người chơi ngây thơ hoàn toàn không biết gì, ra vẻ một con người đã trải qua quá nhiều thương đau, không nói nữa.
Nhưng sau khi trải qua một hồi hỏi han, người chơi chợt nhận ra điểm mấu chốt.
[Thế giới] Cẩu Thịnh: Vãi chưởng mấy ông đã đánh đến boss rồi á?
[Thế giới] Thanh Diêm: Chắc chắn là công lao của hai vị đại lão rồi ~
[Thế giới] Dưa chín: Hơ, tức là trong đó có Thập Phương Câu Diệt và Ám Minh?
[Thế giới] Tra nam cút ra: Không hổ là đại lão, mới hai ngày đã đánh đến boss rồi!
[Thế giới] Âm Một Mét: Trâu bò quá, tự ôm lấy bản thân đã từng rơi xuống ao độc.
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Tôi cũng chỉ biết nói trâu bò thôi, hai ngày này gần như là vào đó đổi cách chết cho phong phú.
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Mấy người nói làm tui thèm quá đi mất, rốt cuộc phó bản ẩn trông như thế nào vậyyyyyy!
[Thế giới] Người ngâm thơ dạo: Xem ra hai vị đại lão cũng chuẩn bị ra rồi.
Tất cả người chơi đều cho rằng như vậy, dù sao thì chỉ còn hai người thì không thể đánh boss được.
Nhưng mà hai vị đại lão không những đánh rất nhẹ nhàng, mà còn có chút nhàm chán.
Đây là boss của phó bản mười người, máu siêu dày, bây giờ chỉ có hai người bọn họ đánh, vừa nghĩ cũng biết sẽ phải đánh rất lâu.
Hai người cảm thấy buồn tẻ, chỉ có thể nói chuyện phiếm giết thời gian.
Phương Cảnh Hành nhìn Phong Ấn Sư trong ngực: "Chừng nào thì anh được ra viện?"
Khương Thần nói: "Khó mà nói."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Thật sự không muốn em đến thăm à? Em có thể mang chút game cho anh chơi."
Khương Thần nói: "Không muốn."
Phương Cảnh Hành gần như đã định hình được tính cách của cậu, nên không còn đắn đo sợ dẫm bom như trước, thế là cười hỏi: "Làm gì mà phải tỏ vẻ thần bí như vậy, anh không dám gặp em à?"
Khương Thần nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
Phương Cảnh Hành nhướng mày: "Ồ?"
Khương Thần thản nhiên: "Một người đẹp hơn cậu, có tài hơn cậu, lại còn trẻ hơn cậu xuất hiện trước mặt cậu, tôi sợ cậu tự ti."
Phương Cảnh Hành lập tức bật cười.
Vì khoảng cách quá gần, Khương Thần mất tự nhiên nghiêng đầu một chút: "Còn không chịu chuyển về giọng hệ thống à?"
Phương Cảnh Hành nhìn ra chút động tác nho nhỏ ấy của cậu, bèn hỏi: "Anh chê nó khó nghe à?"
Khương Thần nói: "Khó nghe."
Phương Cảnh Hành lập tức phản bác: "Em nhớ là người nào đó hồi trước còn hỏi em vì sao không dùng giọng thật."
Khương Thần đáp trả: "Lúc ấy tôi điếc."
Phương Cảnh Hành buồn cười, nhưng không tiếp tục chọc cậu nữa, đổi về giọng hệ thống.
Người bên ngoài đợi tiếp hai mươi phút thì không chịu nổi nữa, thầm nghĩ e là hai người kia trải ga giường trong đó luôn rồi.
"Thấy không, thanh máu không giảm tí nào, dám cá là bỏ boss đi chơi rồi."
"Bọn họ đang hưởng tuần trăng mật trong đó à?"
"Dù sao thì cũng là phó bản ẩn mà, có nhiều kỷ niệm ý nghĩa."
"Trong đó còn tối thế mà, tăng cảm giác."
"... Cũng có thể là đang dò đường mà? Chắc là muốn dò nốt mấy cái đường kia xem có gì không?"
"Hoặc là Ám Minh chọc giận đại lão rồi, đại lão đang dùng pháo hoa nã hắn?"
"Ầy..."
Bọn họ thảo luận một hồi vẫn chẳng nghĩ ra gì, nhưng không muốn đợi thêm nữa, quyết định bốc thăm.
Cô Vấn bất hạnh trúng thưởng im lặng hai giây, nhắn tin cho Ám Minh Sư, hỏi thăm tình huống.
Phương Cảnh Hành trả lời rất nhanh, bảo bọn họ không cần chờ, hai người họ chắc còn lâu mới ra được.
Tám người hơi hối hận không hỏi ngay từ đầu, nhao nhao đứng dậy, định đi đánh phó bản khác. Cô Vấn đi được hai bước thì thấy tin nhắn mới nhất, lên tiếng: "Cậu ta bảo đừng giải tán đội."
Bảy người đang định thoát đội đồng loạt quay đầu.
Cô Vấn nhìn khung chat, tiếp tục nói: "Cậu ta bảo bọn họ đang đánh boss."
Bảy người kia: "... Gì?"
Cô Vấn yên lặng tiêu hóa nội dung một chút, nói tiếp: "Bọn họ tìm được một chỗ mà boss không đánh tới, đang rút máu boss."
Bảy người kia: "... Vãi chưởng!"
Cả đám lập tức ngồi lại, không đi nữa.
Liễu Hòa Trạch và Triều Từ thì bắt đầu cố gắng nhớ lại xem có chỗ nào đặt chân được trong đại điện, tiếc là lúc đó bọn họ đều mải chú ý boss, không quan sát xung quanh, chỉ đành đợi hai vị đại lão ra giải đáp thắc mắc.
Không biết qua bao lâu, tất cả nhìn thấy một cái thông báo vàng kim siêu to khổng lồ nhẹ nhàng bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Mộc Gia Tỏa, Triều Từ, Liễu Hòa Trạch, Bạch Long Cốt, Hạnh Thiên Thành, Người Trong Gương, Cô Vấn, Phi Tinh Trọng Mộc vượt qua phó bản [động Đạt Long]! Đạt được thành tựu người đầu tiên qua ải!
Tám người: "!!!"
Người chơi khắp server: "???"
Trong nháy mắt kênh chat nổ tung.
[Thế giới] Cẩu Thịnh:!!!
[Thế giới] Âm Một Mét:!!!
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Vãi chưởng?
[Thế giới] Chữ Tình trên đầu: Vãi chưởng!
[Thế giới] Thanh Diêm: [pháo hoa] [pháo hoa] [pháo hoa]
[Thế giới] Hoa Thần lấy mệnh hồn: Trí nhớ của tôi xảy ra vấn đề thì phải? Phó bản mười người chỉ được đánh một lần một ngày thôi mà!
[Thế giới] Giấu sách: Đúng rồi, sao tự dưng tôi lại thấy mình xuyên tới ngày mai mất rồi?
[Thế giới] Đặt tên khó quá: Ông không xuyên đâu, tám người kia vẫn ở đó nè [Screenshot]
[Thế giới] Màu thanh lam: Kể từ khi biết hai tên máu giấy đánh boss là tôi đã cho rằng bọn họ sẽ giải tán sau vài phút thôi.
[Thế giới] Dưa chín: Tôi...
[Thế giới] Vi Tự: Đừng bảo là suốt từ lúc đó đến giờ hai người kia vẫn chưa chết, vẫn luôn đánh boss nhé?
[Thế giới] Bình Bình Trắc Trắc: [kinh hoàng] [kinh hoàng] [kinh hoàng]
Mà hai vị đại lão trong phó bản giết boss xong thì nhảy xuống khỏi trụ đá, mỗi người mất chút máu vì ngã từ trên cao xuống, đi tới trước thi thể.
Đương nhiên là Khương Thần sẽ không sờ xác, Phương Cảnh Hành tự giác đi lên, lấy được một đống đồ.
Bởi vì là đội đầu tiên vượt qua nên phần thưởng tăng gấp đôi.
Hai người kiểm kê một chút, một trang bị cam, một vật liệu hiếm, hai mảnh ghép trang phục phó bản, một ít tiền và vật phẩm khác, so với phần thưởng bình thường trong phó bản thì có thể nói là khá hậu hĩnh.
Khương Thần đánh giá bộ trang phục phó bản kia, cảm thấy nó khá đẹp, thế là lấy một cái: "Tôi muốn cái này."
Phương Cảnh Hành nhìn sang, phát hiện là áo cho hệ vật lý: "Cho Thừa Nhan à?"
Khương Thần gật đầu.
Cậu đã thấy phong cách thời trang của Tạ Thừa Nhan, cháu trai hẳn là sẽ thích cái màu này, Khương Thần định từ từ kiếm đủ mảnh cho y. Trang phục lấy được từ phó bản ẩn có thuộc tính tốt hơn trang phục bình thường nhiều.
Phương Cảnh Hành hỏi rất thật lòng: "Nói thật nhé, anh thích cậu ta ở điểm nào vậy?"
Khương Thần đáp: "Cái gì cũng thích."
Rồi cậu cất đống trang bị đi: "Ra ngoài thôi."
Phương Cảnh Hành nhìn cậu, cầm theo đống đồ, cùng cậu ra khỏi phó bản.
Ngoài cổng đã bu đầy người.
Nhóm tám người chạy tới, kích động nói: "Đại lão siêu quá!"
Thành viên của mấy bang đã từng đánh phó bản ẩn cũng theo sát: "Siêu quá thể đáng luôn ấy!"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Tìm chỗ nào chia đồ đi."
Mấy vị bang chủ đồng loạt xua tay: "Không cần, hai người đánh mà, không cần chia."
Bọn họ đã nhìn ra, hai vị đại lão thật sự rất lợi hại.
Vốn dĩ bọn họ định thông qua phó bản ẩn này bồi dưỡng chút tình nghĩa trong lúc hoạn nạn, ví dụ như đồng tâm hiệp lực, tình như thủ túc, kề vai chiến đấu gì đó, tốt nhất là kiểu vừa nhớ tới sẽ khiến người ta phải sôi trào nhiệt huyết, cũng tiện cho sau này tổ đội đi đánh cốt truyện ẩn.
Nhưng hiện thực lại cho bọn họ combo vả mặt.
Pháo hoa là đại lão nghĩ ra, quái nhỏ là đại lão đánh, boss cũng là đại lão xử lý, thậm chí giờ bọn họ còn phải hỏi đại lão cơ chế nộ của boss để tránh sau này bị hành đến đến chết đi sống lại.
Thê thảm đến thế thì bọn họ làm gì còn mặt mũi nào đòi chia đồ nữa?
Phương Cảnh Hành gửi ảnh chụp danh sách phần thưởng vào kênh đội ngũ, cho bọn họ nhìn.
Tám người xem thử, có hơi thèm thuồng, thầm nhủ quả nhiên là phần thưởng cho người đầu tiên qua cửa.
Nhưng dù gì bọn họ cũng là bang chủ của các bang lớn, tầm nhìn không nông cạn như vậy, mấy thứ này về sau bọn họ cũng có thể dắt bang mình đi đánh, không cần phải giành với đại lão.
Phương Cảnh Hành thấy bọn họ nhất quyết không chịu chia thì cũng không nói nữa.
Một đoàn người rời khỏi phó bản, vừa đi vừa nghe đại lão kể lại những chuyện đã xảy ra, giờ mới hiểu được sự thật của việc "ngồi lên đùi".
Người Trong Gương ghìm lại sự tò mò rốt cuộc là ai ngồi trên đùi ai, hỏi họ: "Cái này cũng không hẳn là bug, chắc Du Mộng sẽ không thu hồi lại phần thưởng đâu nhỉ?"
Phương Cảnh Hành khẳng định: "Không đâu."
Phần lớn đuốc lửa và hoa cỏ trong game đều là đồ trang trí, chạm vào sẽ không mất máu.
Thế nên vụ trong phó bản không phải là bug, là do bên kế hoạch không ngờ tới việc người chơi lại chế ra được một con đường như vậy. Đó là lỗi của bọn họ, đương nhiên không thể đổ cho người chơi.
Cùng lắm là về sau sửa lại một chút, không cho người chơi làm như vậy nữa.
Nhưng không sao, bọn họ đã có được tần suất ra đòn và cơ chế nộ của boss, biết phải đánh thế nào.
Dứt lời, Phương Cảnh Hành gửi video vào kênh chat.
Tám người nhìn thử, cảm thấy boss thảm thật.
Đáng lẽ phải hành người chơi đến chết đi sống lại, là sự tồn tại khiến tất cả phải mở chủ đề để bàn luận trên diễn đàn, vậy mà rơi vào tay hai vị đại lão lại thành cái kết cục này. Còn âm hiểm cười với cây cột nữa chứ! Bọn họ đều thấy rát mặt thay boss.
Người Trong Gương thật sự muốn quỳ luôn xuống, hắn cảm thấy hai vị đại lão đúng là không phải người thường.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để hai vị đại lão đồng ý tổ đội với họ đánh cốt truyện ẩn, phía trước đã xuất hiện vài người đang đi tới, tất cả đều thuộc Như Ý.
Khương Thần trông thấy cháu trai, đưa cho y mảnh ghép trang phục phó bản: "Sau này đánh full bộ cho."
Tạ Thừa Nhan cảm thấy đời trước mình chắc chắn đã cứu vớt hệ ngân hà, nhận lấy rồi cất kĩ, lại ôm cậu nhỏ một cái.
Nhóm tám người: Ý!
Phương Cảnh Hành nói: "Out đội đi, chúng ta đi đánh phó bản."
Khương Thần rời khỏi đội cũ, gia nhập đội của Như Ý, vẫy tay với mấy vị bang chủ coi như tạm biệt rồi đi thẳng.
Tám người đứng đó đưa mắt nhìn bọn họ dần đi xa.
Người Trong Gương: "Hai người đó chắc chắn là song phương, còn Ám Minh là đơn phương!"
Hạnh Thiên Thành: "Ờ."
Mộc Gia Tỏa: "Đừng có đoán bậy."
Người Trong Gương: "Tôi tin vào trực giác của mình, cá không?"
Phi Tinh Trọng Mộc: "Cá cái gì?"
Người Trong Gương suy nghĩ: "Thì cá hoặc là hai người kia ở bên nhau, hoặc là Ám Minh bứt phá giành được Thập Phương Câu Diệt, hoặc là cắt đứt với hắn. Tôi cá cái đầu."
Mộc Gia Tỏa nói: "Nhưng cá thế thì làm gì có thời hạn."
Người Trong Gương nói: "Thời hạn để làm gì, cái chúng ta cần là kết quả."
Hắn nói: "Vụ này hơi bị kích thích luôn, bây giờ chúng ta cược cho sự phát triển của tương lai, mại dô mại dô, cược rồi thì không được sửa nữa. Người thua cởi truồng chạy quanh thành chính, dám chơi không?"
Bạch Long Cốt hỏi: "Chỉ cởi truồng chạy rông thôi à?"
Người Trong Gương: "Thế ông muốn gì nữa?"
Bạch Long Cốt nói: "Thêm một điều kiện nữa đi, bên thua phải tập trung lại cho bên thắng roll điểm phân chia, mỗi người làm cu li mười ngày, tôi cược 2."
Hạnh Thiên Thành cược theo thành viên nhà mình: "1."
Hai vị bang chủ đều đã cược, những người còn lại cũng cược theo, sau đó còn gõ ra, chụp màn hình lại lưu về.
Ba người nắm trong tay vận mệnh tương lai của bọn họ vẫn như ngày thường đi đánh vài cái phó bản, sau đó về hồ nhỏ trong bang treo máy.
Phương Cảnh Hành nhìn Phong Ấn Sư rời đi, quay sang bạn thân: "Ông không giữ ý một tí à?"
Tạ Thừa Nhan kinh ngạc: "Giữ ý cái gì?"
Phương Cảnh Hành tìm từ để nói: "Cậu ta nói cậu ta là fan của ông, giờ mỗi ngày chơi game với ông, còn đối xử tốt với ông như thế, ông thì cái gì của người ta cũng nhận, không sợ quá đà à?"
Đó là cậu nhỏ nhà tôi, có gì mà quá đà?
Tạ Thừa Nhan biết bạn tốt chỉ đang lo sau này cậu nhỏ sẽ đau khổ vì yêu mình mà không có được, bèn vỗ vai anh: "Tôi tự biết mà, không có vấn đề gì đâu."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Chắc không?"
Tạ Thừa Nhan khẳng định: "Chắc."
"Vậy ông cứ ôm người ta làm gì?" Phương Cảnh Hành hỏi: "Tôi nghi ngờ hai người đã gặp nhau rồi."
"..." Tạ Thừa Nhan nói: "Đã bảo là không rồi mà, tôi chỉ là xót thương anh ấy thôi."
Phương Cảnh Hành từ chối cho ý kiến: "Trưa nay ra ngoài ăn không?"
Tạ Thừa Nhan nói: "Hôm nay không được, tôi có hẹn với bạn trong giới rồi."
Phương Cảnh Hành mỉm cười: "Trùng hợp như vậy?"
Lần này Tạ Thừa Nhan không lừa anh, y nói: "Thật, là sinh nhật cậu ta, tôi phải chơi đến tối mới về."
Phương Cảnh Hành không hỏi nữa, chào tạm biệt y.
Phó bản ẩn đã bị phá đảo, diễn đàn lại sôi trào.
Đại lão của chín server còn lại điên hết rồi.
Cốt truyện ẩn thuận lợi như vậy bọn họ còn có thể cho rằng là do người ta có tư tưởng mới lạ.
Nhưng đây là phó bản ẩn đấy, bọn họ còn đang mò mẫm xem mở kiểu gì, người ta chỉ trong hai ngày đã đánh xong rồi, mà nghe nói boss còn là do hai người đánh, đùa nhau* hả?
*Gốc là 国际玩笑, trò đùa quốc tế. Chỉ hành động nói một cách quá khoa trương, không thể tưởng tượng nổi, không đúng với thực tế, có phần thái quá. Cụm từ này bắt nguồn từ thời kì chiến tranh lạnh giữa Mỹ và Liên Xô.
Những người chơi khác cũng cảm thấy không thể nào.
Hai tên máu giấy đánh boss, có phải là thiên thần hạ phàm đâu, sao mà làm được?
Thế là bọn họ nhao nhao nhắn cho nhà phát hành, yêu cầu giải thích.
Một đám đợi đến trưa mới đợi được thông báo chính thức.
Tổ kế hoạch kiểm tra lại lịch sử chiến đấu của Thần Tinh Ánh Duyên, lập tức nuốt xuống một ngụm máu, cảm thấy không thể là lỗi của người chơi được, đành phải nhận. Sau đó lập tức đưa ra thông báo, bên nhà phát hành dùng đủ từ ngữ chất chồng lên, tóm lại danh hiệu của người ta là hàng thật, không có vấn đề gì hết.
Chúng người chơi: "..."
Phục!
Lần này đúng là phục sát đất!
Đại lão của chín server còn lại nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc bọn họ đã dùng cách gì, đành phải chấp nhận sự thật rằng Thần Tinh Ánh Duyên xuất hiện hai con quái vật, tự nhận thân phàm trần không đấu nổi, quyết định từ bỏ tâm tư hơn thua với người ta.
Hai vị đại lão ở trung tâm vòng xoáy đã quen nhìn sóng to gió lớn, cuộc sống trôi qua vô cùng an nhiên, bền lòng vững dạ mà luyện cấp.
Đợi đến khi Tạ Thừa Nhan luyện đến level 80 thì cũng sang một tuần mới, có thể đánh phó bản ẩn, thế là bọn họ dẫn ảnh đế và người của Như Ý đi.
Đoạn đường tắt đánh boss kia đã bị sửa, nhưng có hai vị đại lão chỉ huy và khống chế tình hình nên cả quá trình đều bình an vượt qua.
Đánh xong, ảnh đế Tạ còn chạy tới ngắm nghía cây cột đá nọ, thế mới biết bọn họ làm thế nào để thắng, y cúng bái: "Lợi hại."
Khương Thần "ừ" một tiếng: "Tới chia đồ đi."
Cậu vừa nói xong thì tay bị ai đó chọc chọc, lấy mắt kính xuống nhìn thì thấy trong phòng có vài người lạ, bèn trở lại game nói với đồng đội một tiếng rồi offline.
Trong đoàn người tiến vào có tổ trưởng Trần và mấy người trong tổ thí nghiệm, còn ba người khác thì Khương Thần chưa từng gặp, cậu im lặng đợi bọn họ nói lí do xuất hiện.
Tổ trưởng Trần giới thiệu cho cậu: "Đây là tổ trưởng Tần mới tới."
Ông im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Tổ trưởng Tần tới tham gia dự án đóng băng, sau này tôi và ông ấy sẽ cùng quản lý thí nghiệm này."
Khương Thần đã hiểu.
Đã có một trường hợp thành công là cậu, e là bên trên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, đơn xin kết thúc của tổ trưởng Trần không được phê duyệt.
Tổ trưởng Tần tiến lên mấy bước, ôn hòa nói: "Chào cậu, chúng tôi cần đo lại số liệu cơ thể của cậu."
Khương Thần đương nhiên sẽ phối hợp, đứng dậy ra ngoài.
Mọi số liệu đã đo xong, tổ trưởng Tần nhìn báo cáo, khẽ nhíu mày: "Ừm... Có chút vấn đề."
Khương Thần hỏi: "Vấn đề gì?"
Tổ trưởng Tần đáp: "Chuyện nhỏ thôi, cậu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ thảo luận lại. Nhưng để đề phòng thì mấy ngày tới cậu sẽ được tạm thời chuyển đến phòng bệnh vô trùng."
Khương Thần đoán có thể là ung thư lại tái phát, nói: "Tôi có thể chơi game không?"
Tổ trưởng Tần áy náy nói: "Tạm thời không được."
Khương Thần gật đầu, nghe theo sắp xếp của bọn họ, đi vào phòng bệnh vô trùng.
Cậu vừa đi, tổ trưởng Tần đã ra hiệu cho tâm phúc của mình đóng cửa lại, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Quá sơ sẩy!"
"Tổ trưởng anh thấy không, cậu ta còn có cả điện thoại! Đám lão Trần quá vô tư rồi!"
Tổ trưởng Tần nói: "Lấy điện thoại của cậu ta cho tôi, để cậu ta ở trong đó vài ngày đi."
Tâm phúc nói vâng, mở cửa ra ngoài.
Phương Cảnh Hành đợi đến tối cũng không thấy Phong Ấn Sư online, bèn nhắn tin hỏi, kết quả là đá chìm đáy biển.
Hôm sau anh dậy sớm cũng không thấy tin trả lời, không nhịn được gọi tới, nhưng đợi nửa ngày lại thấy bên kia tự động cúp máy, không ai nghe.
Anh lập tức nhíu mày.
Phong Ấn Sư... Đã xảy ra chuyện gì rồi?
_________________________________________
An tâm là không ngược đâu ~
Nói thêm một chút về vụ trò đùa của thế giới lol.
Trong thời kì chiến tranh lạnh sau chiến tranh thế giới thứ 2, ngày 1/5/1960, Liên Xô bắn hạ một máy bay trinh thám của Mỹ đồng thời bắt sống phi công, tuy nhiên lại không công bố việc phi công còn sống. Mỹ vì muốn che giấu hoạt động gián điệp ở Liên Xô và vì cho rằng Liên Xô không có bằng chứng (tưởng rằng máy bay nổ mất xác và phi công đã chết) nên đã phủ nhận việc cho người lái máy bay vào do thám không phận của Liên Xô, biện minh rằng đó chỉ là "máy bay thu thập thông tin thời tiết đi lạc". Thậm chí còn ngừng hoạt động của tất cả máy bay trinh sát U-2 lấy lí do kiểm tra hệ thống dưỡng khí và triển lãm với giới truyền thông một khung máy bay U-2 đã được sửa lại để chứng minh rằng nó không phải máy bay trinh thám.
Ngày 7/5/1960, Liên Xô đã vạch trần lời nói dối này của Mỹ bằng việc công bố người gián điệp kia còn sống với bằng chứng ảnh chụp cũng như xác máy bay chứng tỏ đó là một máy bay trinh thám thứ thiệt, khiến Mỹ trở thành trò cười của cả thế giới.
Sự việc này diễn ra trước thềm hội nghị thượng đỉnh giữa 4 nước Liên Xô, Mỹ, Anh, Pháp tổ chức vào ngày 14/5/1960. Để cứu vãn hội nghị, Tổng thống Mỹ Dwight D. Eisenhower buộc phải thừa nhận tuyên bố trước đó về máy bay "thời tiết" là không chính xác, đồng thời cho biết CIA đã tiến hành các chuyến bay do thám Liên Xô từ vài năm trước. Điều đó khiến các nhà lãnh đạo Liên Xô đã lập tức rời khỏi bàn đàm phán và tuyên bố không thể hợp tác với Mỹ, khiến quan hệ giữa hai nước càng thêm căng thẳng.
Người phi công kia chính là Gary Powers, về sau ông này đã bị Liên Xô phán mười năm tù vì tội gián điệp, tuy nhiên thì sau khoảng 2 năm ngồi tù, phi công Powers được Liên Xô trao trả cho Mỹ khi nước này và Mỹ tiến hành một cuộc trao đổi điệp viên bị bắt giữ, và những cuộc trao đổi điệp viên này đã dẫn tới giai thoại về "Cầu điệp viên Glienicker".
Trong đại điện lập lòe ánh lửa yếu ớt, những tiếng nổ của chiêu thức đứt quãng vang lên.
Boss làm vẻ mặt khinh bỉ nhìn cây cột trước mắt, vươn tay tung chiêu tấn công, đại khái là cho rằng đã đánh được người chơi, còn ngạo nghễ cười một tiếng.
Phía trên trụ đá, Phương Cảnh Hành giẫm lên phần mép cột, chân còn lại đặt trên pháp trượng, nhắc nhở: "Mau lên, lát nữa pháp trượng sẽ biến mất."
Hành động của anh tương đương với việc vứt bỏ trang bị.
Trong Du Mộng, khi người chơi vứt thứ gì đó mà sau một thời gian không có ai nhặt, hệ thống sẽ tự động thu hồi.
Anh nói: "Hay là anh dịch vào một tí đi, cho em chỗ để đặt chân với."
Khương Thần nhích sang một chút.
Cuối cùng Phương Cảnh Hành cũng có thể đặt hai chân lên, nhưng thật ra chỉ có nửa bàn chân là chạm sàn, nửa còn lại vẫn thò ra ngoài, nếu có người thứ ba ở đây, e là sẽ sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người.
Khương Thần nói: "Cậu đi lên thì cũng có tác dụng gì đâu."
Thật ra cậu có thể đứng dậy, để cả hai mỗi người đứng một bên.
Nhưng kĩ năng bị giới hạn khoảng cách tung chiêu, giờ cậu phải ngồi mới với tới boss, nếu đứng dậy, chiều cao của nhân vật cộng thêm một cái cột đá, chắc chắn là boss sẽ nằm ngoài tầm tấn công.
Phương Cảnh Hành nói: "Nên để em ngồi lên chân anh nhé, hay là anh ngồi lên đùi em đi vậy?"
Anh tươi cười đề nghị: "Hay là bọn mình bốc thăm quyết định đi?"
Khương Thần đang định mở miệng lại nghe thấy cái câu "bốc thăm", lập tức không muốn để ý tới tên này nữa.
Phương Cảnh Hành nói: "Hay là em đứng đây cổ vũ hô 6 cho anh, nhìn anh đánh nhé?"
Khương Thần nói: "Chỉ hô 6 thì nói làm gì, có giỏi cậu diễn luôn khí thế của fan hâm mộ đi cho tôi xem."
Phương Cảnh Hành rất sảng khoái: "Ok."
Nếu như đối phương là một người khác, có thể anh sẽ còn muốn giữ giá.
Nhưng cậu nhóc Phong Ấn Sư này... Ngày đầu tiên anh đã để lộ bản tính rồi, giờ có hiền lành ngoan ngoãn thì người ta cũng không tin nữa, bèn nói: "Chồng ơi anh lợi hại quá, chồng yêu à cố lên, nam thần em yêu anh."
Năm đó đội trưởng Khương như mặt trời ban trưa, luôn được fan cổ vũ như vậy.
Khương Thần đã nghe đến mòn tai rồi, nội tâm không hề gợn sóng, tiếp tục bình tĩnh đánh boss.
Phương Cảnh Hành hô hào một hồi, thấy thằng nhóc này vẫn bình thản như không thì ngừng lại.
Đương nhiên là Khương Thần không muốn một mình rút máu boss, thấy tên kia rốt cuộc cũng ngậm miệng thì bắt đầu nghĩ xem ai ngồi trên đùi ai thì có lợi hơn.
Kết quả là một giây sau, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, là chất giọng có thể khiến lỗ tai của vô số fan hâm mộ mang thai.
Phương Cảnh Hành đổi sang giọng thật, cúi xuống dán vào lỗ tai cậu cười nói: "Chồng à anh đẹp trai quá đi mất, chồng của em giỏi quá, phương pháp tuyệt vời như vậy cũng nghĩ ra được."
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành dịu dàng nói: "Nam thần ơi em thích anh, xin anh đấy hãy nhìn em một cái đi."
Khương Thần: "..."
Phương Cảnh Hành tiếp tục: "Chồng ơi, quần áo em cởi hết rồi này, chỉ đợi anh..."
Khương Thần mặt lạnh te: "Có muốn đánh nữa không?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Có."
Đội trưởng Phương không làm người tâm trạng cực vui vẻ, cuối cùng nhặt lại chút giá rổ sắp rớt hết ra ngoài, chuyển sang chuyện chính: "Cân nhắc đến phạm vi tấn công của bọn mình thì anh ngồi trên đùi em sẽ lời hơn một chút."
Khương Thần lười di chuyển: "Cũng chỉ một chút thôi, không quan trọng."
Phương Cảnh Hành hiểu ý cậu, ngồi xuống đùi Phong Ấn Sư, cùng cậu đánh boss.
Pháp trượng của Ám Minh Sư không tiện lợi như vòng tay của Phong Ấn Sư, mà lúc dùng kĩ năng còn có động tác cố định. Trên người Khương Thần tự dưng có một cục to tướng ngồi lên, lúc đánh boss phải nghiêng người để đánh nên đã không thoải mái lắm rồi, sau khi bị pháp trượng chọc vào người ba lần thì càng thêm khó chịu.
"Đổi chỗ."
Phương Cảnh Hành cười, đứng dậy đổi chỗ với cậu.
Khương Thần đợi Phương Cảnh Hành ngồi xuống rồi mới ghét bỏ ngồi lên đùi tên này, phát hiện lần này pháp trượng không chọc vào người mình nữa.
Cuối cùng hai người cũng thống nhất ý kiến, ngồi giữa đống lửa, bắt đầu hợp tác đối địch.
Người chơi ngang nhiên làm trò này trong phó bản, nhưng boss vẫn nhìn chằm chằm vào cột đá như trước, tưởng rằng một chưởng này đập được tới hai người, khóe miệng âm u nhếch lên, cực kì tự kỉ.
Bên ngoài phó bản, nhóm tám người vẫn đang đợi hai vị đại lão.
Bọn họ đã xem xét lại một lượt quá trình vượt phó bản ẩn, cho ra kết luận là boss chắc chắn rất khó đánh.
Hai vị kia đều là máu giấy, không có Chiến Thần làm khiên chắn, cũng không có vú em bơm máu cho, chỉ dùng thuốc thì chống chọi được năm phút đã là kì tích.
Nhưng mà mười phút trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai vị đại lão.
Họ kiểm tra thông tin thành viên, thấy chân dung hai vị đại lão vẫn sáng, chứng tỏ chưa chết. Mà bọn họ đang ở bên ngoài phó bản nên không thể xem tin tức trong kênh chiến đấu, hoàn toàn không biết tình hình bên trong thế nào.
"Chẳng lẽ đang thả diều với boss?"
"Anh ngồi lên đùi tôi tôi ngồi lên đùi anh, nghĩ đi ba, có gì giống thả diều hả?"
"Ơ, có khi nào bọn họ kéo boss tới ao độc bên ngoài không? Boss rơi xuống hố, còn bọn họ đứng trên trụ đánh, nên mới phải ngồi cùng nhau như thế."
"Có bao nhiêu cây cột đó không ngồi, sao cứ phải chen chúc trên một cây?"
"Tình yêu mà."
"Lượn đi, tôi nghĩ boss không thiểu năng đến thế đâu, mà tổ kế hoạch không thể không cân nhắc đến cái ao độc kia được, dù có kéo qua thì chắc chắn boss có thể nhảy lại lên trụ đá. Hoặc là boss vốn dĩ không thể kéo ra tới tận đó, chỉ có thể đánh trong đại điện."
"Tức là bọn họ đi ra ngoài, rời khỏi cuộc chiến, đang chim chuột với nhau?"
"Ông nhắn riêng cho họ thử xem đi."
"Nhưng mà... Tự dưng phá đám người ta đang hẹn hò thì cũng không tốt lắm đâu, đợi thêm chút nữa đi."
Người chơi online dần nhiều hơn, cổng phó bản trở nên náo nhiệt, nhanh chóng có người phát hiện ra nhóm tám người ngồi thành vòng kia.
Vốn chỉ cho là người chơi bình thường đang chờ đồng đội, ai ngờ đi tới ngó thử thì thấy một đống ID vô cùng quen mắt, không nhịn được mà chụp lại.
[Loa] Màu thanh lam: Đây là sắp chết hết rồi à? [Screenshot]
Người chơi đều biết hai hôm nay các đại lão đang khai hoang phó bản ẩn, thấy tấm ảnh kia, mặc dù không rõ ID, nhưng đối chiếu với chức nghiệp nhân vật của bảy vị bang chủ thì phát hiện vừa khớp, chưa kể trong đó còn có vài người đeo skin rất nổi bật.
[Thế giới] Hoa Thần lấy mệnh hồn: Tình hình có vẻ thảm khốc ghê, tức là giờ trong phó bản chỉ còn hai người à?
[Thế giới] Dưa chín: Tôi cá là trong đó có Thập Phương Câu Diệt.
[Thế giới] Cõi mơ thật giả: Có cũng vô dụng, một mình anh ta solo nổi boss à?
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Khai hoang mà, cố gắng sống lâu một chút là coi như thắng rồi.
[Thế giới] Thích mùa hè: Đúng đấy, mấy con gà không mơ nổi mộng phá đảo đầu tiên như thằng này thì chỉ biết đợi đến lúc các đại lão mở đường, ra hướng dẫn rồi cày thôi.
[Thế giới] Sáng sớm: Đằng nào thì các đại lão cũng đang rảnh mà, mình tâm sự tí đi ha?
[Thế giới] Giữa hè: Đúng đấy, chỉ nói chút chút thôi mà [chờ mong]
[Thế giới] Luận văn khó viết quá: Chỉ tiết lộ chút cách nghĩ cũng được.
[Thế giới] Người Trong Gương: Cách nghĩ là, boss chắc chắn đang rất no.
[Thế giới] Thế giới này là thiên đường:???
[Thế giới] Đánh đàn dương cầm: Là sao. Tại sao lại là rất no?
Vì ăn nhiều thức ăn cho chó chứ sao.
Người Trong Gương nhìn những người chơi ngây thơ hoàn toàn không biết gì, ra vẻ một con người đã trải qua quá nhiều thương đau, không nói nữa.
Nhưng sau khi trải qua một hồi hỏi han, người chơi chợt nhận ra điểm mấu chốt.
[Thế giới] Cẩu Thịnh: Vãi chưởng mấy ông đã đánh đến boss rồi á?
[Thế giới] Thanh Diêm: Chắc chắn là công lao của hai vị đại lão rồi ~
[Thế giới] Dưa chín: Hơ, tức là trong đó có Thập Phương Câu Diệt và Ám Minh?
[Thế giới] Tra nam cút ra: Không hổ là đại lão, mới hai ngày đã đánh đến boss rồi!
[Thế giới] Âm Một Mét: Trâu bò quá, tự ôm lấy bản thân đã từng rơi xuống ao độc.
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Tôi cũng chỉ biết nói trâu bò thôi, hai ngày này gần như là vào đó đổi cách chết cho phong phú.
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Mấy người nói làm tui thèm quá đi mất, rốt cuộc phó bản ẩn trông như thế nào vậyyyyyy!
[Thế giới] Người ngâm thơ dạo: Xem ra hai vị đại lão cũng chuẩn bị ra rồi.
Tất cả người chơi đều cho rằng như vậy, dù sao thì chỉ còn hai người thì không thể đánh boss được.
Nhưng mà hai vị đại lão không những đánh rất nhẹ nhàng, mà còn có chút nhàm chán.
Đây là boss của phó bản mười người, máu siêu dày, bây giờ chỉ có hai người bọn họ đánh, vừa nghĩ cũng biết sẽ phải đánh rất lâu.
Hai người cảm thấy buồn tẻ, chỉ có thể nói chuyện phiếm giết thời gian.
Phương Cảnh Hành nhìn Phong Ấn Sư trong ngực: "Chừng nào thì anh được ra viện?"
Khương Thần nói: "Khó mà nói."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Thật sự không muốn em đến thăm à? Em có thể mang chút game cho anh chơi."
Khương Thần nói: "Không muốn."
Phương Cảnh Hành gần như đã định hình được tính cách của cậu, nên không còn đắn đo sợ dẫm bom như trước, thế là cười hỏi: "Làm gì mà phải tỏ vẻ thần bí như vậy, anh không dám gặp em à?"
Khương Thần nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
Phương Cảnh Hành nhướng mày: "Ồ?"
Khương Thần thản nhiên: "Một người đẹp hơn cậu, có tài hơn cậu, lại còn trẻ hơn cậu xuất hiện trước mặt cậu, tôi sợ cậu tự ti."
Phương Cảnh Hành lập tức bật cười.
Vì khoảng cách quá gần, Khương Thần mất tự nhiên nghiêng đầu một chút: "Còn không chịu chuyển về giọng hệ thống à?"
Phương Cảnh Hành nhìn ra chút động tác nho nhỏ ấy của cậu, bèn hỏi: "Anh chê nó khó nghe à?"
Khương Thần nói: "Khó nghe."
Phương Cảnh Hành lập tức phản bác: "Em nhớ là người nào đó hồi trước còn hỏi em vì sao không dùng giọng thật."
Khương Thần đáp trả: "Lúc ấy tôi điếc."
Phương Cảnh Hành buồn cười, nhưng không tiếp tục chọc cậu nữa, đổi về giọng hệ thống.
Người bên ngoài đợi tiếp hai mươi phút thì không chịu nổi nữa, thầm nghĩ e là hai người kia trải ga giường trong đó luôn rồi.
"Thấy không, thanh máu không giảm tí nào, dám cá là bỏ boss đi chơi rồi."
"Bọn họ đang hưởng tuần trăng mật trong đó à?"
"Dù sao thì cũng là phó bản ẩn mà, có nhiều kỷ niệm ý nghĩa."
"Trong đó còn tối thế mà, tăng cảm giác."
"... Cũng có thể là đang dò đường mà? Chắc là muốn dò nốt mấy cái đường kia xem có gì không?"
"Hoặc là Ám Minh chọc giận đại lão rồi, đại lão đang dùng pháo hoa nã hắn?"
"Ầy..."
Bọn họ thảo luận một hồi vẫn chẳng nghĩ ra gì, nhưng không muốn đợi thêm nữa, quyết định bốc thăm.
Cô Vấn bất hạnh trúng thưởng im lặng hai giây, nhắn tin cho Ám Minh Sư, hỏi thăm tình huống.
Phương Cảnh Hành trả lời rất nhanh, bảo bọn họ không cần chờ, hai người họ chắc còn lâu mới ra được.
Tám người hơi hối hận không hỏi ngay từ đầu, nhao nhao đứng dậy, định đi đánh phó bản khác. Cô Vấn đi được hai bước thì thấy tin nhắn mới nhất, lên tiếng: "Cậu ta bảo đừng giải tán đội."
Bảy người đang định thoát đội đồng loạt quay đầu.
Cô Vấn nhìn khung chat, tiếp tục nói: "Cậu ta bảo bọn họ đang đánh boss."
Bảy người kia: "... Gì?"
Cô Vấn yên lặng tiêu hóa nội dung một chút, nói tiếp: "Bọn họ tìm được một chỗ mà boss không đánh tới, đang rút máu boss."
Bảy người kia: "... Vãi chưởng!"
Cả đám lập tức ngồi lại, không đi nữa.
Liễu Hòa Trạch và Triều Từ thì bắt đầu cố gắng nhớ lại xem có chỗ nào đặt chân được trong đại điện, tiếc là lúc đó bọn họ đều mải chú ý boss, không quan sát xung quanh, chỉ đành đợi hai vị đại lão ra giải đáp thắc mắc.
Không biết qua bao lâu, tất cả nhìn thấy một cái thông báo vàng kim siêu to khổng lồ nhẹ nhàng bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Mộc Gia Tỏa, Triều Từ, Liễu Hòa Trạch, Bạch Long Cốt, Hạnh Thiên Thành, Người Trong Gương, Cô Vấn, Phi Tinh Trọng Mộc vượt qua phó bản [động Đạt Long]! Đạt được thành tựu người đầu tiên qua ải!
Tám người: "!!!"
Người chơi khắp server: "???"
Trong nháy mắt kênh chat nổ tung.
[Thế giới] Cẩu Thịnh:!!!
[Thế giới] Âm Một Mét:!!!
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Vãi chưởng?
[Thế giới] Chữ Tình trên đầu: Vãi chưởng!
[Thế giới] Thanh Diêm: [pháo hoa] [pháo hoa] [pháo hoa]
[Thế giới] Hoa Thần lấy mệnh hồn: Trí nhớ của tôi xảy ra vấn đề thì phải? Phó bản mười người chỉ được đánh một lần một ngày thôi mà!
[Thế giới] Giấu sách: Đúng rồi, sao tự dưng tôi lại thấy mình xuyên tới ngày mai mất rồi?
[Thế giới] Đặt tên khó quá: Ông không xuyên đâu, tám người kia vẫn ở đó nè [Screenshot]
[Thế giới] Màu thanh lam: Kể từ khi biết hai tên máu giấy đánh boss là tôi đã cho rằng bọn họ sẽ giải tán sau vài phút thôi.
[Thế giới] Dưa chín: Tôi...
[Thế giới] Vi Tự: Đừng bảo là suốt từ lúc đó đến giờ hai người kia vẫn chưa chết, vẫn luôn đánh boss nhé?
[Thế giới] Bình Bình Trắc Trắc: [kinh hoàng] [kinh hoàng] [kinh hoàng]
Mà hai vị đại lão trong phó bản giết boss xong thì nhảy xuống khỏi trụ đá, mỗi người mất chút máu vì ngã từ trên cao xuống, đi tới trước thi thể.
Đương nhiên là Khương Thần sẽ không sờ xác, Phương Cảnh Hành tự giác đi lên, lấy được một đống đồ.
Bởi vì là đội đầu tiên vượt qua nên phần thưởng tăng gấp đôi.
Hai người kiểm kê một chút, một trang bị cam, một vật liệu hiếm, hai mảnh ghép trang phục phó bản, một ít tiền và vật phẩm khác, so với phần thưởng bình thường trong phó bản thì có thể nói là khá hậu hĩnh.
Khương Thần đánh giá bộ trang phục phó bản kia, cảm thấy nó khá đẹp, thế là lấy một cái: "Tôi muốn cái này."
Phương Cảnh Hành nhìn sang, phát hiện là áo cho hệ vật lý: "Cho Thừa Nhan à?"
Khương Thần gật đầu.
Cậu đã thấy phong cách thời trang của Tạ Thừa Nhan, cháu trai hẳn là sẽ thích cái màu này, Khương Thần định từ từ kiếm đủ mảnh cho y. Trang phục lấy được từ phó bản ẩn có thuộc tính tốt hơn trang phục bình thường nhiều.
Phương Cảnh Hành hỏi rất thật lòng: "Nói thật nhé, anh thích cậu ta ở điểm nào vậy?"
Khương Thần đáp: "Cái gì cũng thích."
Rồi cậu cất đống trang bị đi: "Ra ngoài thôi."
Phương Cảnh Hành nhìn cậu, cầm theo đống đồ, cùng cậu ra khỏi phó bản.
Ngoài cổng đã bu đầy người.
Nhóm tám người chạy tới, kích động nói: "Đại lão siêu quá!"
Thành viên của mấy bang đã từng đánh phó bản ẩn cũng theo sát: "Siêu quá thể đáng luôn ấy!"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Tìm chỗ nào chia đồ đi."
Mấy vị bang chủ đồng loạt xua tay: "Không cần, hai người đánh mà, không cần chia."
Bọn họ đã nhìn ra, hai vị đại lão thật sự rất lợi hại.
Vốn dĩ bọn họ định thông qua phó bản ẩn này bồi dưỡng chút tình nghĩa trong lúc hoạn nạn, ví dụ như đồng tâm hiệp lực, tình như thủ túc, kề vai chiến đấu gì đó, tốt nhất là kiểu vừa nhớ tới sẽ khiến người ta phải sôi trào nhiệt huyết, cũng tiện cho sau này tổ đội đi đánh cốt truyện ẩn.
Nhưng hiện thực lại cho bọn họ combo vả mặt.
Pháo hoa là đại lão nghĩ ra, quái nhỏ là đại lão đánh, boss cũng là đại lão xử lý, thậm chí giờ bọn họ còn phải hỏi đại lão cơ chế nộ của boss để tránh sau này bị hành đến đến chết đi sống lại.
Thê thảm đến thế thì bọn họ làm gì còn mặt mũi nào đòi chia đồ nữa?
Phương Cảnh Hành gửi ảnh chụp danh sách phần thưởng vào kênh đội ngũ, cho bọn họ nhìn.
Tám người xem thử, có hơi thèm thuồng, thầm nhủ quả nhiên là phần thưởng cho người đầu tiên qua cửa.
Nhưng dù gì bọn họ cũng là bang chủ của các bang lớn, tầm nhìn không nông cạn như vậy, mấy thứ này về sau bọn họ cũng có thể dắt bang mình đi đánh, không cần phải giành với đại lão.
Phương Cảnh Hành thấy bọn họ nhất quyết không chịu chia thì cũng không nói nữa.
Một đoàn người rời khỏi phó bản, vừa đi vừa nghe đại lão kể lại những chuyện đã xảy ra, giờ mới hiểu được sự thật của việc "ngồi lên đùi".
Người Trong Gương ghìm lại sự tò mò rốt cuộc là ai ngồi trên đùi ai, hỏi họ: "Cái này cũng không hẳn là bug, chắc Du Mộng sẽ không thu hồi lại phần thưởng đâu nhỉ?"
Phương Cảnh Hành khẳng định: "Không đâu."
Phần lớn đuốc lửa và hoa cỏ trong game đều là đồ trang trí, chạm vào sẽ không mất máu.
Thế nên vụ trong phó bản không phải là bug, là do bên kế hoạch không ngờ tới việc người chơi lại chế ra được một con đường như vậy. Đó là lỗi của bọn họ, đương nhiên không thể đổ cho người chơi.
Cùng lắm là về sau sửa lại một chút, không cho người chơi làm như vậy nữa.
Nhưng không sao, bọn họ đã có được tần suất ra đòn và cơ chế nộ của boss, biết phải đánh thế nào.
Dứt lời, Phương Cảnh Hành gửi video vào kênh chat.
Tám người nhìn thử, cảm thấy boss thảm thật.
Đáng lẽ phải hành người chơi đến chết đi sống lại, là sự tồn tại khiến tất cả phải mở chủ đề để bàn luận trên diễn đàn, vậy mà rơi vào tay hai vị đại lão lại thành cái kết cục này. Còn âm hiểm cười với cây cột nữa chứ! Bọn họ đều thấy rát mặt thay boss.
Người Trong Gương thật sự muốn quỳ luôn xuống, hắn cảm thấy hai vị đại lão đúng là không phải người thường.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để hai vị đại lão đồng ý tổ đội với họ đánh cốt truyện ẩn, phía trước đã xuất hiện vài người đang đi tới, tất cả đều thuộc Như Ý.
Khương Thần trông thấy cháu trai, đưa cho y mảnh ghép trang phục phó bản: "Sau này đánh full bộ cho."
Tạ Thừa Nhan cảm thấy đời trước mình chắc chắn đã cứu vớt hệ ngân hà, nhận lấy rồi cất kĩ, lại ôm cậu nhỏ một cái.
Nhóm tám người: Ý!
Phương Cảnh Hành nói: "Out đội đi, chúng ta đi đánh phó bản."
Khương Thần rời khỏi đội cũ, gia nhập đội của Như Ý, vẫy tay với mấy vị bang chủ coi như tạm biệt rồi đi thẳng.
Tám người đứng đó đưa mắt nhìn bọn họ dần đi xa.
Người Trong Gương: "Hai người đó chắc chắn là song phương, còn Ám Minh là đơn phương!"
Hạnh Thiên Thành: "Ờ."
Mộc Gia Tỏa: "Đừng có đoán bậy."
Người Trong Gương: "Tôi tin vào trực giác của mình, cá không?"
Phi Tinh Trọng Mộc: "Cá cái gì?"
Người Trong Gương suy nghĩ: "Thì cá hoặc là hai người kia ở bên nhau, hoặc là Ám Minh bứt phá giành được Thập Phương Câu Diệt, hoặc là cắt đứt với hắn. Tôi cá cái đầu."
Mộc Gia Tỏa nói: "Nhưng cá thế thì làm gì có thời hạn."
Người Trong Gương nói: "Thời hạn để làm gì, cái chúng ta cần là kết quả."
Hắn nói: "Vụ này hơi bị kích thích luôn, bây giờ chúng ta cược cho sự phát triển của tương lai, mại dô mại dô, cược rồi thì không được sửa nữa. Người thua cởi truồng chạy quanh thành chính, dám chơi không?"
Bạch Long Cốt hỏi: "Chỉ cởi truồng chạy rông thôi à?"
Người Trong Gương: "Thế ông muốn gì nữa?"
Bạch Long Cốt nói: "Thêm một điều kiện nữa đi, bên thua phải tập trung lại cho bên thắng roll điểm phân chia, mỗi người làm cu li mười ngày, tôi cược 2."
Hạnh Thiên Thành cược theo thành viên nhà mình: "1."
Hai vị bang chủ đều đã cược, những người còn lại cũng cược theo, sau đó còn gõ ra, chụp màn hình lại lưu về.
Ba người nắm trong tay vận mệnh tương lai của bọn họ vẫn như ngày thường đi đánh vài cái phó bản, sau đó về hồ nhỏ trong bang treo máy.
Phương Cảnh Hành nhìn Phong Ấn Sư rời đi, quay sang bạn thân: "Ông không giữ ý một tí à?"
Tạ Thừa Nhan kinh ngạc: "Giữ ý cái gì?"
Phương Cảnh Hành tìm từ để nói: "Cậu ta nói cậu ta là fan của ông, giờ mỗi ngày chơi game với ông, còn đối xử tốt với ông như thế, ông thì cái gì của người ta cũng nhận, không sợ quá đà à?"
Đó là cậu nhỏ nhà tôi, có gì mà quá đà?
Tạ Thừa Nhan biết bạn tốt chỉ đang lo sau này cậu nhỏ sẽ đau khổ vì yêu mình mà không có được, bèn vỗ vai anh: "Tôi tự biết mà, không có vấn đề gì đâu."
Phương Cảnh Hành hỏi: "Chắc không?"
Tạ Thừa Nhan khẳng định: "Chắc."
"Vậy ông cứ ôm người ta làm gì?" Phương Cảnh Hành hỏi: "Tôi nghi ngờ hai người đã gặp nhau rồi."
"..." Tạ Thừa Nhan nói: "Đã bảo là không rồi mà, tôi chỉ là xót thương anh ấy thôi."
Phương Cảnh Hành từ chối cho ý kiến: "Trưa nay ra ngoài ăn không?"
Tạ Thừa Nhan nói: "Hôm nay không được, tôi có hẹn với bạn trong giới rồi."
Phương Cảnh Hành mỉm cười: "Trùng hợp như vậy?"
Lần này Tạ Thừa Nhan không lừa anh, y nói: "Thật, là sinh nhật cậu ta, tôi phải chơi đến tối mới về."
Phương Cảnh Hành không hỏi nữa, chào tạm biệt y.
Phó bản ẩn đã bị phá đảo, diễn đàn lại sôi trào.
Đại lão của chín server còn lại điên hết rồi.
Cốt truyện ẩn thuận lợi như vậy bọn họ còn có thể cho rằng là do người ta có tư tưởng mới lạ.
Nhưng đây là phó bản ẩn đấy, bọn họ còn đang mò mẫm xem mở kiểu gì, người ta chỉ trong hai ngày đã đánh xong rồi, mà nghe nói boss còn là do hai người đánh, đùa nhau* hả?
*Gốc là 国际玩笑, trò đùa quốc tế. Chỉ hành động nói một cách quá khoa trương, không thể tưởng tượng nổi, không đúng với thực tế, có phần thái quá. Cụm từ này bắt nguồn từ thời kì chiến tranh lạnh giữa Mỹ và Liên Xô.
Những người chơi khác cũng cảm thấy không thể nào.
Hai tên máu giấy đánh boss, có phải là thiên thần hạ phàm đâu, sao mà làm được?
Thế là bọn họ nhao nhao nhắn cho nhà phát hành, yêu cầu giải thích.
Một đám đợi đến trưa mới đợi được thông báo chính thức.
Tổ kế hoạch kiểm tra lại lịch sử chiến đấu của Thần Tinh Ánh Duyên, lập tức nuốt xuống một ngụm máu, cảm thấy không thể là lỗi của người chơi được, đành phải nhận. Sau đó lập tức đưa ra thông báo, bên nhà phát hành dùng đủ từ ngữ chất chồng lên, tóm lại danh hiệu của người ta là hàng thật, không có vấn đề gì hết.
Chúng người chơi: "..."
Phục!
Lần này đúng là phục sát đất!
Đại lão của chín server còn lại nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc bọn họ đã dùng cách gì, đành phải chấp nhận sự thật rằng Thần Tinh Ánh Duyên xuất hiện hai con quái vật, tự nhận thân phàm trần không đấu nổi, quyết định từ bỏ tâm tư hơn thua với người ta.
Hai vị đại lão ở trung tâm vòng xoáy đã quen nhìn sóng to gió lớn, cuộc sống trôi qua vô cùng an nhiên, bền lòng vững dạ mà luyện cấp.
Đợi đến khi Tạ Thừa Nhan luyện đến level 80 thì cũng sang một tuần mới, có thể đánh phó bản ẩn, thế là bọn họ dẫn ảnh đế và người của Như Ý đi.
Đoạn đường tắt đánh boss kia đã bị sửa, nhưng có hai vị đại lão chỉ huy và khống chế tình hình nên cả quá trình đều bình an vượt qua.
Đánh xong, ảnh đế Tạ còn chạy tới ngắm nghía cây cột đá nọ, thế mới biết bọn họ làm thế nào để thắng, y cúng bái: "Lợi hại."
Khương Thần "ừ" một tiếng: "Tới chia đồ đi."
Cậu vừa nói xong thì tay bị ai đó chọc chọc, lấy mắt kính xuống nhìn thì thấy trong phòng có vài người lạ, bèn trở lại game nói với đồng đội một tiếng rồi offline.
Trong đoàn người tiến vào có tổ trưởng Trần và mấy người trong tổ thí nghiệm, còn ba người khác thì Khương Thần chưa từng gặp, cậu im lặng đợi bọn họ nói lí do xuất hiện.
Tổ trưởng Trần giới thiệu cho cậu: "Đây là tổ trưởng Tần mới tới."
Ông im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Tổ trưởng Tần tới tham gia dự án đóng băng, sau này tôi và ông ấy sẽ cùng quản lý thí nghiệm này."
Khương Thần đã hiểu.
Đã có một trường hợp thành công là cậu, e là bên trên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, đơn xin kết thúc của tổ trưởng Trần không được phê duyệt.
Tổ trưởng Tần tiến lên mấy bước, ôn hòa nói: "Chào cậu, chúng tôi cần đo lại số liệu cơ thể của cậu."
Khương Thần đương nhiên sẽ phối hợp, đứng dậy ra ngoài.
Mọi số liệu đã đo xong, tổ trưởng Tần nhìn báo cáo, khẽ nhíu mày: "Ừm... Có chút vấn đề."
Khương Thần hỏi: "Vấn đề gì?"
Tổ trưởng Tần đáp: "Chuyện nhỏ thôi, cậu đừng lo lắng, chúng tôi sẽ thảo luận lại. Nhưng để đề phòng thì mấy ngày tới cậu sẽ được tạm thời chuyển đến phòng bệnh vô trùng."
Khương Thần đoán có thể là ung thư lại tái phát, nói: "Tôi có thể chơi game không?"
Tổ trưởng Tần áy náy nói: "Tạm thời không được."
Khương Thần gật đầu, nghe theo sắp xếp của bọn họ, đi vào phòng bệnh vô trùng.
Cậu vừa đi, tổ trưởng Tần đã ra hiệu cho tâm phúc của mình đóng cửa lại, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Quá sơ sẩy!"
"Tổ trưởng anh thấy không, cậu ta còn có cả điện thoại! Đám lão Trần quá vô tư rồi!"
Tổ trưởng Tần nói: "Lấy điện thoại của cậu ta cho tôi, để cậu ta ở trong đó vài ngày đi."
Tâm phúc nói vâng, mở cửa ra ngoài.
Phương Cảnh Hành đợi đến tối cũng không thấy Phong Ấn Sư online, bèn nhắn tin hỏi, kết quả là đá chìm đáy biển.
Hôm sau anh dậy sớm cũng không thấy tin trả lời, không nhịn được gọi tới, nhưng đợi nửa ngày lại thấy bên kia tự động cúp máy, không ai nghe.
Anh lập tức nhíu mày.
Phong Ấn Sư... Đã xảy ra chuyện gì rồi?
_________________________________________
An tâm là không ngược đâu ~
Nói thêm một chút về vụ trò đùa của thế giới lol.
Trong thời kì chiến tranh lạnh sau chiến tranh thế giới thứ 2, ngày 1/5/1960, Liên Xô bắn hạ một máy bay trinh thám của Mỹ đồng thời bắt sống phi công, tuy nhiên lại không công bố việc phi công còn sống. Mỹ vì muốn che giấu hoạt động gián điệp ở Liên Xô và vì cho rằng Liên Xô không có bằng chứng (tưởng rằng máy bay nổ mất xác và phi công đã chết) nên đã phủ nhận việc cho người lái máy bay vào do thám không phận của Liên Xô, biện minh rằng đó chỉ là "máy bay thu thập thông tin thời tiết đi lạc". Thậm chí còn ngừng hoạt động của tất cả máy bay trinh sát U-2 lấy lí do kiểm tra hệ thống dưỡng khí và triển lãm với giới truyền thông một khung máy bay U-2 đã được sửa lại để chứng minh rằng nó không phải máy bay trinh thám.
Ngày 7/5/1960, Liên Xô đã vạch trần lời nói dối này của Mỹ bằng việc công bố người gián điệp kia còn sống với bằng chứng ảnh chụp cũng như xác máy bay chứng tỏ đó là một máy bay trinh thám thứ thiệt, khiến Mỹ trở thành trò cười của cả thế giới.
Sự việc này diễn ra trước thềm hội nghị thượng đỉnh giữa 4 nước Liên Xô, Mỹ, Anh, Pháp tổ chức vào ngày 14/5/1960. Để cứu vãn hội nghị, Tổng thống Mỹ Dwight D. Eisenhower buộc phải thừa nhận tuyên bố trước đó về máy bay "thời tiết" là không chính xác, đồng thời cho biết CIA đã tiến hành các chuyến bay do thám Liên Xô từ vài năm trước. Điều đó khiến các nhà lãnh đạo Liên Xô đã lập tức rời khỏi bàn đàm phán và tuyên bố không thể hợp tác với Mỹ, khiến quan hệ giữa hai nước càng thêm căng thẳng.
Người phi công kia chính là Gary Powers, về sau ông này đã bị Liên Xô phán mười năm tù vì tội gián điệp, tuy nhiên thì sau khoảng 2 năm ngồi tù, phi công Powers được Liên Xô trao trả cho Mỹ khi nước này và Mỹ tiến hành một cuộc trao đổi điệp viên bị bắt giữ, và những cuộc trao đổi điệp viên này đã dẫn tới giai thoại về "Cầu điệp viên Glienicker".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất