Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 47

Trước Sau
Lục Tranh ra bảo với người nhà tạm thời hạ màng chắn năng lượng trong vài giây để cậu ra ngoài mua bổ sung mấy bộ đồ phù hợp với vận động. Mấy người khác thì đã có sẵn đồ nên không đi mua, người nào có muốn mua thêm gì thì nhờ Lục Tranh mua hộ luôn chứ không ra ngoài nữa.

Nơi này không thiếu những cửa hàng, siêu thị mở cửa 24/24. Lục Tranh trêи xe huyền phù của Khiết gia bỏ qua siêu thị gần nhà nhất, đến siêu thị lớn hơn mà cậu biết. Vấn đề không phải vì chất lượng nơi này kém nơi kia mà vì những nơi lớn thường sẽ có nhiều mẫu mã chất liệu và kiểu dáng trang phục hơn, tương đương với sự lựa chọn cũng nhiều hơn.

Côn trùng và động vật biến dị chỉ xuất hiện vào ban ngày, ban đêm không hề hoạt động, cho dù có ánh sáng nhân tạo hay ánh sáng dị năng đều không thể thu hút chúng tới. Vài ngày nay đã có người phát hiện ra điều này, Đế quốc cũng phát ra thông báo trấn an nên bây giờ hoạt động con người đang dần chuyển sang ban đêm. Thường thì hoạt động của các siêu thị cửa hàng vào ban đêm không nhộn nhịp và đông như ban ngày nhưng bây giờ ban ngày toàn côn trùng và động vật biến dị tấn công nên mọi người đang dần chuyển sang thói quen ra ngoài vào ban đêm.

Tuy vậy vào tối nay, siêu thị này vẫn ít người, có lẽ do ban ngày phải đối phó với những con côn trùng và động vật biến dị nên ban đêm mới ít người ra ngoài như vậy. Ít người, không khí cũng không nhộn nhịp nhưng Lục Tranh lại thích như vậy, ít người đồng nghĩa với việc ít có khả năng có người nhìn ra cậu. Không thể không nói mấy thứ sóng gió do đồng nhân văn trêи mạng mang lại trong thời gian qua khiến cậu hơi ám ảnh với việc đến chỗ đông người và cực kì khó chịu với việc bị người ta nhìn rồi chỉ chỉ trỏ trỏ như động vật quý hiếm. Mấy hôm nay côn trùng và động vật biến dị tấn công một hồi như vậy hẳn đã khiến cho nhiều người không còn tâm tư để ý đến cậu nữa.

- Lục Tranh!

Suy nghĩ vẩn vơ chưa được vài giây thì Lục Tranh đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh len lỏi vào tai, khiến cậu toàn thân nổi một trận da gà, và tiếng nói lanh lảnh ấy đến từ Ôn Hòa. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Lục Tranh liền thấy toàn thân không hề khỏe nổi.

Thấy Lục Tranh không muốn để ý đến mình, Ôn Hòa lập tức chạy lại trước mặt cậu bắt chuyện

- Lục Tranh, sao hôm nay lại ăn mặc như vậy?

Mang bộ dạng áo thun quần lửng, chân xỏ dép tông màu chàm đậm, Lục Tranh không thấy bộ dạng của mình có chút vấn đề nào, ở đây đâu thiếu người ăn mặc như cậu. Cậu tự nhận mình mặc vậy cũng không hề có lố lăng phản cảm gì cả.

- Cậu mặc đồ như vậy khác phong cách hằng ngày…

Nghe chưa hết câu, Lục Tranh đã cắt ngang, ngữ khí hết sức lạnh nhạt và xa lạ mà nói:

- Không có chuyện gì quan trọng thì tôi đi trước, đừng có phiền. Bằng nhiêu đó chuyện cậu làm trêи mạng, chúng ta không còn có thể duy trì quan hệ bạn bè nữa. Tôi không chấp nhận việc mình bị biến thành một nhân vật hư cấu. Chờ chuyện trước mắt giải quyết xong, khi về sẽ đến lượt cậu.



Nói rồi Lục Tranh không để ý phản ứng muốn đông thành đá của Ôn Hòa, quay người đi tiếp.

Ôn Hòa bị dọa sợ rồi, Lục Tranh từ khi nào lại xa cách và lạnh lùng như vậy chứ. Nếu là trước kia hẳn là Ôn Hòa còn dám chạy theo, mặt dày nói chuyện, lôi kéo đi đâu đó nhưng hôm nay thì không.

Lục Tranh không có kiên nhẫn nghe Ôn Hòa lải nhải, bây giờ cậu phải đi sắm đồ, sáng sớm ngày mai cậu cùng với mấy người trong nhà cần đi đến khu vực cấm, hiện tại muốn mua đồ nhanh chóng để khi về còn có thời gian sắp xếp đồ đặc và nghỉ ngơi. Đế quốc có cử phi hạm đến đón nhưng ai biết thời gian phi hành là bao lâu, liệu có đủ để ngủ bù hay không.

Quét mã bằng vòng tay lên thiết bị gắn ở lối ra vào, lập tức hiện lên một màn hình giả lập ngay trêи cổ tay, Lục Tranh chọn hai xe đẩy chở hàng để nó chạy theo mình. Lục Tranh biết hôm nay mình sẽ mua rất nhiều đồ, có lẽ hai xe đẩy không chứa đủ nhưng mà trước mắt như vậy đã.

Trước tiên Lục Tranh đi đến khu vực bán quần áo, mua mấy thứ được nhờ trước rồi mới mua đồ cho mình. Quần áo cho hoạt động hằng ngày, quần áo dành cho hoạt động thể thao và có cả những bộ theo hơi hướng quân đội, cũng không thiếu mấy bộ đồ sơ mi quần tây được. Lục Tranh mua đồ không chỉ là mua cho những ngày "tham gia tình nguyện" mà còn để trữ đồ trong không gian, lúc cần thì lấy ra luôn. Lục Tranh mua không ít đồ, cậu chọn đồ cũng rất nhanh, thường chỉ lật qua mấy cái, thấy chất liệu vải hay kiểu dáng cảm thấy thích sẽ nhìn lại một chút, hợp ý thì mua, không quá vừa lòng về màu sắc hay chất liệu sẽ hỏi nhân viên. Sau khi để ý mỗi cái mác được gắn lên quần áo, Lục Tranh phát hiện ra rằng khu vực cậu chọn quần áo có giá mỗi chiếc xấp xỉ nhau không nhiều, cho nên cậu càng thoải mái chọn đồ.

Nếu là siêu thị và cửa hàng nhỏ thì chỉ có một vài quầy thanh toán ở cạnh cửa ra vào, còn đây là siêu thị lớn, cứ mỗi một khu vực bán hàng sẽ có một quầy thanh toán.

Sau khi thanh toán, hai xe đẩy chất đầy quần áo chạy theo Lục Tranh bước tới khu vực bán giày dép rồi thông qua qua màn hình giả lập kia gọi thêm một xe nữa đến, Lục Tranh phát huy khả năng chọn đồ cực nhanh, chốc lát đã chọn xong một mớ, chất đầy xe đẩy tiếp theo.

Thanh toán xong thì qua khu thực phẩm. Lục Tranh thông qua màn hình giả lập gọi đến thêm hai chiếc xe đẩy nữa. Bên trong khu vực cấm không chỉ có cậu mà còn rất nhiều người và cả người của quân đội, côn trùng và động vật biến dị không mạnh nhưng ai biết được cậu có bị thương hay rơi vào tình trạng trốn chui trốn nhủi hay không, những lúc như thế thì thực phẩm và các thứ dùng trong cứu thương được dự trữ từ trước là một sự lựa chọn không tồi, nước uống thì cậu không lo, sau khi được cải tạo, không gian đã có nguồn nước rồi.

Lục Tranh mua một loạt các thức ăn đóng gói có hạn sử dụng lâu, mua thêm một thùng thuốc dinh dưỡng dạng nén nữa. Nghe đâu thuốc dinh dưỡng có hai loại, một là dạng lỏng, hai là dạng viên nén. Nghe đồn dạng lỏng không dễ uống, mùi cũng lạ lắm nên Lục Tranh chọn dạng viên nén.

Thực phẩm thời này không đắt, chỉ có những thực phẩm còn giữ nguyên đặc tính trước thời mạt thế mới đắt. So với thực phẩm trước mạt thế, ngoại trừ mùi vị không khác bao nhiêu và hình dáng có hơi chênh lệch thì thực phẩm thời này có nhiều ưu điểm vượt trội hơn như năng suất cao hơn, dinh dưỡng hơn, tốt hơn.

Mua thêm một số ly nước và bình nước nữa, đằng nào cũng không thể dùng vốc tay uống nước được. Nhân viên tư vấn nhiệt tình quá, Lục Tranh lại mua thêm một số thứ nữa

Sau lại quay qua mua thêm mấy tấm nệm, chăn gối nữa. Trong không gian cũng có nhưng dùng cũng phải thay đổi để giặt. Mà nhắc tới giặt rửa, Lục Tranh nhớ ra cần mua thêm bột giặt, xà phòng, kem đánh răng, nước rửa tay, khăn,… đủ thứ trêи trời dưới đất khác.



Cũng may, hành động của Lục Tranh cũng rất nhanh nên chốc lát đã mua được hết những thứ cần dùng, có lẽ những thứ này có khi không được dùng đến nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn, lỡ như sau này có bị ám hại vẫn còn có thể chừa cho mình một con đường lui. Khi chất đồ lên xe huyền phù, Lục Tranh đã cho đại đa số vật phẩm vào không gian nên những thứ còn lại trêи xe không nhiều.

Trêи đường về, Lục Tranh lại ghé qua một tiệm thuốc mua hai thùng thuốc chữa thương cấp tốc dạng xịt, mua thêm mấy thứ như thuốc chống muỗi, Lục Tranh lại nhớ tới trong mấy người đi cùng với cậu cũng có cả Alpha lẫn Omega nên lại mua thêm hai thùng thuốc ức chế. Số lượng này không nhiều, chia ra cho mỗi người trong nhà cũng không bao nhiêu. Phân lượng này không chỉ mua cho cậu và những người đi tình nguyện mà còn cho những người ở nhà nữa, hôm nay cậu cũng thấy có mấy người bị thương rồi, biết là trong nhà vẫn còn nhưng dư ra một chút thì có sao.

Khi Lục Tranh về đến nhà đã là nửa đêm, cứ ngỡ phải gọi điện để người bên trong mở cửa, nếu không thì cũng đừng mơ đến chuyện vào được trong nhà. Lục Tranh không ngờ còn có Lục Cửu chờ sẵn, cậu ta hạ màng chắn năng lượng xuống, sau khi cậu vào liền mở ra lại.

- Sao em chưa ngủ?

- Em chờ anh mà.

- Anh mua đồ rồi quay qua tiệm thuốc mua thêm thuốc ức chế, thuốc chữa thương cấp tốc nữa. Qua tầng hầm giúp anh chuyển đồ lên đi.

Cuối cùng vẫn là chia số thuốc ra làm hai phần, một phần để ở nhà, một phần để những người đi đến khu vực cấm cầm theo. Mấy thứ được nhờ mua, Lục Tranh cũng thả ngay trêи bàn, sáng sớm ngày mai tập hợp rồi sẽ chia ra sau.

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau