Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 51

Trước Sau
Sau đó Lục Tranh liền hiểu câu nói của Miên Hồng Giang và thái độ mọi người là vì sao mà có, trước mặt cậu có thêm một ly nước đặt ở trêи bàn, chủ nhân cánh tay vừa đặt ly nước đó xuống là Khải Triết.

Lục Tranh: "…"

Đây là hành động đơn phương của Khải Triết, cậu không có góp phần vào nên không thể tính là tú ân ái, ok?

Lục Tranh không chú ý đến việc Khải Triết đến đây. Người đến nhà ăn không ít nên cậu chẳng muốn để ý đến những người ra ra vào vào. Lại nói dị năng hỏa hệ cấp tám chắc gì đã là đặc trưng của một mình Khải Triết, ở đây đâu thiếu Alpha nam là dị năng giả hỏa hệ cấp tám sơ kì.

Quay qua nhìn gương mặt lạnh tanh vô cảm xúc cố nhếch môi lên cao hơn muốn biểu thị trạng thái đang cười của ai kia, tự dưng Lục Tranh cảm thấy mệt mỏi thật sự. Mới quay qua nhìn tên thiếu tướng nào đó đang cố cười hai giây, quay lại đã không thấy đám người Miên Hồng Giang đâu. Dùng ánh mắt tìm kiếm thì thấy bọn họ đã rời sang bàn khác, cách chỗ hiện tại của Lục Tranh bốn bàn. Thấy ánh mắt của Lục Tranh bắn đến, cậu cháu Quân Ân Định còn nhìn lại với ánh mắt "trừ khoảng cách cho chúng mày tú ân ái rồi đó"

Sau đó đám người Miên Hồng Giang không còn nhìn về hướng Lục Tranh nữa, một bộ "Tôi không nhìn thấy cái gì hết", "Bọn bây muốn tú ân ái thì tú đi, bọn tao không nhìn nên không cần ngượng ngùng"

Lục Tranh: "…" cái thái độ này là sao? Là sao? Là sao hả?

Tiếc là Lục Tranh có trừng muốn lồi con mắt thì đám người vẫn không phản ứng, đúng rồi, đám người có quay lại nhìn đâu mà biết cái gì để phản ứng.

Vòng tay của Lục Tranh vang lên tiếng chuông báo thức, đây hẳn ra lúc dậy rồi cậu quên tắt đây mà. Tắt đi tiếng chuông, Lục Tranh quay qua nhìn ai đó bên cạnh.

Lục Tranh: "Tôi nói này, anh cảm thấy cảm giác bị người khác nhìn chòng chọc vui lắm à? Tôi bị anh nhìn đến khó chịu luôn rồi đó, hiểu không?"

***



Một giờ trước khi khu vực cấm chuyển sang ban ngày, tất cả mọi người đã tập hợp đủ tại nhà ăn bổ sung năng lượng.

Sau khi ăn sáng, mọi người có thêm nửa giờ nghỉ ngơi trước khi chiến đấu liên tục mười giờ. Không ít người cầm theo sẵn thuốc dinh dưỡng cho buổi trưa.

Nhà ăn vẫn ồn ào, mọi người không vì những ngày tiêu hao dị năng quá mức sắp tới mà lo lắng, trái lại không khí cứ náo nhiệt như dịp gặp gỡ bạn bè thông thường. Bên chỗ Miên Hồng Giang còn tranh thủ nửa tiếng để đánh bài, cá cược kéo theo không ít con mắt đổ dồn vào đó.

Rảnh rỗi không có gì làm thì hay suy nghĩ nhiều. Lục Tranh nhìn liếc qua đám người thấy ngay nhân vật hệ điện cấp hai trung kì - Từ Chính. Lục Tranh nhớ ra lúc mới gặp, Từ Chính có nói về việc lợi dụng sự chênh lệch giữa ngày và đêm của bên trong bên ngoài khu vực cấm tạo ra lá chắn tự nhiên giúp bản thân chỉ phải đối diện trong vòng ba giờ rưỡi với côn trùng và động vật biến dị.

Lục Tranh không tự chủ nghĩ đến chuyện sự chênh lệch tạo ra khoảng trống thời gian như vậy có khi nào sẽ khiến những người ở đây phải chiến đấu kịch liệt hơn trong thời gian ngắn hay vẫn giống tình trạng như lúc chưa tiến vào khu vực cấm?

Lục Tranh nhịn không được dùng mộc hệ câu thông thực vật để dò xét tình hình một phần đoạn tiếp giáp khu vực cấm. Sau đó cậu liền bị dọa đến mức lộ ra cả vẻ mặt đần thối. Tình hình bên ngoài thực sự nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của cậu. Mới chỉ tra xét một khu vực nhỏ ngày phần tiếp giáp, Lục Tranh đã thấy có một sự chênh lệch không hề nhẹ.

Hiện tại là 23 giờ 15 phút. Bên trong khu vực cấm hiện tại đang là ban đêm, hoàn toàn không có cái gì gọi là côn trùng và động vật biến dị. Ở bên ngoài vào cái giờ này thì đang là nửa đêm - thời gian vốn không nên xuất hiện côn trùng và động vật biến dị, nhưng những gì Lục Tranh biết lại hoàn toàn khác tưởng tượng, côn trùng và động vật biến dị bao vây dày đặc ở bên ngoài. À không, chính xác thì chúng chất thành núi ở bên ngoài, rất ít con di chuyển, nếu có cũng rất chậm chạp.

Vào lúc này, Lục Tranh vội vàng lên mạng xem tin tức. Không hề có cảnh báo gì mới, chứng tỏ ở khu vực dân cư hoàn toàn không có gì xảy ra. Vậy thì tại sao cái giờ nửa đêm ở bên ngoài khu vực cấm lại đông côn trùng và động vật biến dị như thế?

Hay là do ban ngày chúng đã chạy theo sức hấp dẫn của cường giả nhưng lại kẹt bên ngoài do khu vực cấm chuyển sang ban đêm. Côn trùng và động vật biến dị một khi đã đến thì không bỏ đi, chỉ màn đêm khiến chúng tạm ngưng hoạt động, chờ cho khu vực cấm chuyển sang ban ngày thì chúng sẽ tấn công?

Không biết lý do này có đúng không nhưng đó là khả năng hợp lý nhất mà Lục Tranh có thể nghĩ đến.



Mười giờ sắp tới có vẻ không dễ vượt qua.

Khi thời gian chuyển sang 23 giờ rưỡi. Khu vực cấm đột nhiên sáng choang, báo động cũng vang lên không dứt. Dị năng giả nhanh chóng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt, nhà ăn đã không còn ai ngoài nhân viên hậu cần Từ Chính. Mỗi người hướng đến một khu vực phù hợp có thể khiến dị năng của mình phát huy tốt nhất. Vì ai cũng từ cấp tám sơ kì trở lên nên phạm vi của một dị năng giả có thể hoạt động thoải mái mà không làm bị thương đồng đội là rất lớn.

Miên Hồng Giang tới một trong số các ngọn núi quanh năm băng giá, một mình chiếm phân nửa ngọn núi này, nửa còn lại là phạm vi của hai dị năng giả băng hệ cấp tám sơ kỳ. Còn các ngọn núi khác cũng rất nhanh chóng được phân chia làm địa bàn tạm thời của những người có dị năng băng hệ khác. Cả dãy núi chỉ một mình Miên Hồng Giang là lôi hệ lọt thỏm giữa một mớ dị năng giả băng hệ, vậy mà cũng được sao? Thôi kệ, dị năng giả lôi hệ không có nơi nào gọi là môi trường thuận lợi cho dị năng, à thực ra cũng có, đó là khu vực quanh năm sét đánh thì có lẽ hợp nhưng toàn bộ khu vực cấm cũng không tìm ra nơi như vậy. Lôi hệ được đánh giá là dị năng có tính công kϊƈɦ mạnh nhất cho nên phát huy ở đâu cũng như nhau, đằng nào sở hữu lôi hệ cũng đâu ngán nóng hay lạnh.

Trong đám côn trùng và động vật biến dị có những con có khả năng ăn mòn kim loại, mà đã ăn mòn kim loại nhất định ăn mòn được băng, và những con này lại khó giết hơn đồng bọn của chúng một chút, việc này khiến những người là dị năng giả băng hệ hơi khó chịu còn Miên Hồng Giang thì ngược lại, không có cái cảm xúc gì gọi là khó chịu, côn trùng và động vật biến dị đâu nhai được mấy tia sét. Theo lời cô ta thì ở đâu cũng phải đối mặt vớt côn trùng và động vật biến dị. Ở thành phố muốn bổ sét đánh chết côn trùng và động vật biến dị còn phải tránh cái này, trừ cái nọ, né làm hỏng cái kia, quan trọng là phải khống chế dị năng cho tốt để không vô ý làm thương người nhà, cái này cũng vì sức phá hoại của lôi hệ không hề nhỏ. Quá trình này rất phiền phức, ở đây thì không cần phải để ý có ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh hay không, ra đòn cứ phải gọi là đã tay, không cần phải câu nệ bất cứ thứ gì.

Quân Ân Định tới khu vực hồ nước phù hợp với thủy hệ. Nếu không có màn tên nước bắn phá côn trùng và động vật biến dị thì Lục Tranh thực sự vô cùng hoài nghi người cậu của Hồng Giang đến đây để chăm bẵm mấy con thủy quái dưới hồ.

Nhìn xem, nhìn xem, Lục Tranh rõ ràng thấy Quân Ân Định tung ra một tấm lưới nước cực rộng kéo ít nhất mấy ngàn con côn trùng biến dị xuống nước, chỉ trong giây lát thủy quái dưới hồ đã chén sạch chúng. Quân Ân Định đứng ở giữa hồ nhưng không có nghĩa không bị động vật biến dị tấn công. Chẳng qua là mấy con động vật này vừa bước xuống nước đã bị thủy quái mai phục gần bờ kéo xuống nước làm thức ăn toàn bộ. Cho nên Quân Ân Định chỉ phải đối phó với côn trùng biến dị, thật sự rất nhàn nhã. Khi thì tên nước bắn phá, mà thường xuyên nhất là tung cả ngàn tấm lưới nước, hết tấm này đến tấm kia vơ hết đám côn trùng biến dị này đến đám kia xuống nước cho thủy quái ăn. Quanh người có một cột xoáy nước bảo vệ, con côn trùng biến dị nào may mắn tiếp cận được Quân Ân Định thì sẽ bị cột nước xoáy đẩy xuống dưới mặt nước, kết quả cuối cùng cũng chỉ có tự mớm cho thủy quái cấp cao no bụng.

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau