Chương 8: Phong cách không giống nhau
Edit: Thủy Lưu Ly
Trong chớp mắt, Mạc Vấn đã bị tuyên cáo muốn làm bạn của Pohl làm ngẩn ra, nhưng cũng lập tức cười nói: “Được, chỉ cần cậu không chê thành tích tôi kém hơn cậu là được.”
Chuyện này không phải cậu nói đùa, Mạc Vấn cảm thấy bản thân cậu thật sự toàn bằng vận may, chờ đến ngày viễn cổ và cận đại hợp làm một, sẽ tới lượt cậu nếm mùi thê thảm. Còn Pohl thì ngược lại, cậu ta là học bá ở sân nhà, những tri thức cậu ta nắm được mới thật sự là tri thức.
Suy nghĩ của Mạc Vấn rất đơn giản, cậu không cần tranh danh hiệu đứng đầu, đứng thứ hai gì, trước chỉ cần thi đậu đại học, sau lại thuận lợi tốt nghiệp và tìm được một công việc phù hợp là được.
Cậu đã từng gánh bát cơm của ngàn người, cũng lĩnh hội cảm giác thân bất do kỉ là thế nào, cho nên thời gian đó cậu gần như không dám nghỉ ngơi một ngày, bởi khắp thương trường đều là cạm bẫy, một khi xảy ra vấn đề thì toàn bộ công nhân viên sẽ không có việc làm.
Trước đây là vì để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già, để em gái có thể làm chuyện mình thích, thế nhưng lúc này bọn họ đều không ở đây, vì thế, Mạc Vấn cảm thấy chỉ cần bản thân mình thoải mái là được, không cần quá cố chấp theo đuổi thứ gì nữa.
Cõng đàn đi trên đường, lúc có lúc không nói chuyện với Pohl, lại cảm nhận ánh mặt trời ấm áp phủ trên người, Mạc Vấn đột nhiên cảm thấy thật ra tương lai cũng không mờ mịt như cậu nghĩ.
Pohl đã sớm chú ý cây đàn trên lưng Mạc Vấn từ lâu, dường như ngoại trừ lúc ăn cơm thì đối phương chưa từng rời cây đàn quá xa.
Hai người nói chuyện một lúc, đều cảm thấy giữa hai người có rất nhiều chủ đề để nói, Pohl đã sớm muốn hỏi tại sao Mạc Vấn lại ôm theo một cây đàn cổ, nhưng loại vấn đề có thể động chạm vào chuyện riêng tư như vậy, cậu ta vẫn hơi ngại ngùng hỏi ra miệng.
Cuối cùng, không nhịn được tò mò, đầu ngón tay cậu ta hơi vuốt cằm, chỉ vào cây đàn trên lưng Mạc Vấn, cười nháy mắt một cái, mang theo chút tò mò đơn thuần hỏi: “Cây đàn này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Mạc Vấn quay đầu, liếc mắt nhìn phần lộ ra của cây đàn sau vai, trầm ngâm một chút, lắc lắc đầu trả lời: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là một cây đàn bình thường mà thôi.”
Nhìn đôi mắt Pohl lóe ra ý tứ cậu lừa tớ, Mạc Vấn câm nín, bất đắc dĩ cố gắng giải thích đơn giản cho đối phương hiểu: “Chỉ là một vật môi giới bình thường, nói cách khác một phụ trợ sư cầm quả táo mới có thể thi triển kỹ năng, vậy anh ta nhất định phải cầm quả táo đó cả ngày.”
Pohl nghe Mạc Vấn nói như vậy, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn, bỗng nhiên hơi hiểu ra, giống như nhìn thấy được hình ảnh lúc còn bé của chính mình.
Pohl không đồng ý lắc lắc đầu, nói với Mạc Vấn: “Như vậy rất ngốc, Mạc, cậu không thể chỉ vì muốn trở thành phụ trợ sư mà suốt ngày coi một vật như môi giới mà cõng đi khắp nơi như vậy, đó chỉ là việc mà một đứa nhỏ mới làm.” Nói xong còn đỏ mặt: “Khi tớ còn bé, cả nhà ngoại trừ tớ đều có cơ giáp, ba tớ vì không muốn thấy tớ đau lòng, cho nên từng phỏng chế một chiếc máy dò cảm ứng trên tay tớ, giả vờ như tớ cũng có thể điều khiển cơ giáp.”
Không thể trách Pohl không nghĩ tới chuyện Mạc Vấn là phụ trợ sư, bởi một khi là người có thiên phú loại này thì tuyệt đối là một bước lên tới trời. Chỉ cần cầm giấy chứng nhận tư cách thì không riêng gì có thể được miễn thi cử, trực tiếp vào nhập học mà còn được cung cấp thêm các loại học bổng, có khi chưa tốt nghiệp đã được quân đội tranh cướp tiếp nhận. Dưới tình huống như vậy, nào có vị phụ trợ sư nào lại chạy đến hệ viễn cổ học chứ.
Hiểu rõ suy nghĩ của Pohl, Mạc Vấn há miệng, dự định giải thích cho mình một chút, sau lại từ bỏ.
Tình huống lúc này của cậu quá phức tạp, nếu nói ra cậu có thể là phụ trợ thì sao, ở thời đại cần giấy chứng nhận tư cách mà nói thì không có chi bằng không nói.
Thấy Mạc Vấn im lặng, Pohl cho rằng mình đã đâm trúng chuyện đau lòng của đối phương, trong mắt lóe ra ánh nước, lại gần ôm lấy Mạc Vấn khuyên nhủ: “Đừng buồn, tớ không có ý cười cậu, cậu xem, tớ cũng là người bình thường, chúng ta đều giống nhau.”
Bị Pohl dùng sức ôm, mới đầu Mạc Vấn còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng lúc sau lại từ từ thả lỏng thân thể, cánh tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai của Pohl, giải thích: “Pohl, thật ra tôi không buồn, huống chi tôi lại không giống như những gì cậu tưởng tượng.”
“Được rồi, được rồi, cậu nói cái gì thì là cái đó.” Pohl buông Mạc Vấn ra, trên mặt lộ ra nụ cười lần nữa: “Nếu cậu thật sự là phụ trợ sư thì tốt rồi, đoàn đội của anh trai vụng về nhà tớ còn chưa tìm được phụ trợ sư thích hợp đâu. Nghe nói đoàn trưởng của bọn họ yêu cầu quá cao, nhưng nếu là anh tớ giới thiệu thì họ nhất định sẽ để cậu thử một lần.”
Mạc Vấn cười cười: “Bây giờ những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể thi đậu học viện Horst hay không.”
Pohl mỉm cười: “Nói cũng đúng, nếu như chúng ta đều thi đậu, tớ nhất định mãnh liệt yêu cầu trọ cùng một gian ký túc xá với cậu.”
Tất nhiên Pohl không nói mạnh miệng, cha cậu ta là nhân viên chính phủ, tuy rằng không thể dùng quyền lợi trong tay tranh thủ chức vụ cho người thân, nhưng nếu là loại chuyện không ảnh hưởng toàn cục như yêu cầu đổi gian ký túc xá cho con trai thì vẫn có thể làm đươc.
Vì thế khi mọi người trong nhà cùng ăn cơm tối, hai vị cha và ba ba đã nghe thấy lời cầu xin của Pohl.
“Được rồi bảo bối của ba.” Ba ba Roy mắt đen không nói dài dòng hai lời đã đồng ý, trên mặt còn mang theo ý khuyến khích: “Pohl giỏi quá, nhanh như vậy đã quen được bạn mới rồi. Khi nào có thời gian thì con có thể dẫn cậu ta về nhà chơi, chúng ta sẽ chiêu đãi bạn của con thật tốt.”
Còn cha Macas mắt nâu lại im lặng ngồi trên ghế không nói chuyện. Roy dùng mũi giày đá đá Macas, lúc này Macas mới lộ ra mỉm cười “Không thành vấn đề, cha rất vui khi con có thể ở cùng với bạn bè, đương nhiên, nếu như cậu ta có thể thi đậu.” Dừng một chút, ông nhìn về phía Pohl: “Có thể nói cho cha tên của cậu ta không?”
“Lại tới nữa rồi!” Lông xù ngồi bên cạnh, cũng chính là Amber, hung hăng cắn một miếng lạp xưởng, trong miệng lầm bầm.
“Mạc Vấn, cậu ấy tên là Mạc Vấn.” Tâm tình Pohl dường như rất tốt, cậu tin tưởng ánh mắt của chính mình.
“Mạc Vấn?” Roy hơi ngẩn người, nhưng lại lập tức nở nụ cười: “Loại tên một chữ này rất hiếm thấy, cậu ta nhất định là một cậu bé xinh đẹp.”
Trong đầu Pohl nháy mặt hiện ra hình ảnh Mạc Vấn tóc dài, vạt áo phiêu dật, dáng người cao gầy, eo hẹp tinh tế… Nghĩ tới đó cậu đột nhiên hơi đỏ mặt, đồng ý với lời của ba ba mình: “Đúng ạ, là đặc biệt xinh đẹp.”
Mà Mạc Vấn nằm trong khoang ngủ đông ở khách sạn lại không hề hay biết chuyện Pohl đã tâng bốc mình như vậy.
Vì đã đem theo Quang Não cùng vào trong khoang ngủ đông, cho nên cậu có thể vừa nghỉ ngơi vừa tiến vào đấu trường giả thuyết.
Có người nói đấu trường giả thuyết này là nơi rất tốt để nhóm cơ giáp sư và phụ trợ sư tích góp kinh nghiệm.
Với lại nơi này đâu phải thời đại chiến loạn, nào có cơ hội ngày ngày động tay động chân với người khác để lấy kinh nghiệm được. Tuy nói hiện thực đúng là có thế giới ngầm cho phép thi đấu trực tiếp, nhưng nếu không cẩn thận thì có thể mất mạng như chơi, tiêu biểu là mỗi lần lên đài, mỗi người thi đấu đều phải ký tên làm bằng chứng cả!
Cũng vì thế mà đối chiến ở đấu trường giả thuyết lại trở thành nơi thích hợp cho những người thi đấu nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm.
Còn Mạc Vấn, lại hướng về khen thưởng mà đến.
Đấu trường sơ cấp thăng đến trung cấp có khen thưởng tinh tệ, trung cấp lên cao cấp càng được thưởng nhiều hơn, cho nên Mạc Vấn nghĩ thừa dịp mấy ngày này chưa đến kỳ hạn tới học viện báo danh, quyết định vào đấu trường giả thuyết cày điểm.
Ngoại hình nhất định phải thay đổi, Mạc Vấn đổi tóc dài thành tóc ngắn, còn chọn màu vàng, mặt mũi thì sửa thành bình thường hơn, ngay cả màu mắt cũng đổi thành màu xanh lam.
Với hình tượng này mà ra ngoài thì tuyệt đối chỉ là một thanh niên trẻ tuổi bình thường ở địa phương mà thôi.
Bởi vì không thể không sử dụng đàn làm vũ khí, Mạc Vấn cố ý thay đổi độ lớn nhỏ và màu sắc của đàn cổ, trở nên khéo léo hơn chút, bề ngoài hoa lệ cũng biến thành màu sắc như cây khô. Làm xong tất cả cậu tỏ vẻ, có thể đánh đàn diễn khúc là được, bề ngoài không cần quan trọng.
Xác định chọn sử dụng hình tượng này, Mạc Vấn cảm thấy trước mắt tối sầm, xung quanh đồng thời xuất hiện nhiều điểm ánh sáng, sau đó cậu phát hiện mình đã có mặt trong một gian phòng cực lớn, chẳng qua nơi này lại chỉ có mình cậu.
Đây chắc hẳn là phòng nghỉ của mỗi người.
Nhìn gian phòng này một vòng, Mạc Vấn phát hiện có thể nhìn thấy tất cả các thứ hạng của các cao thủ, từ sơ cấp đến cao cấp, cậu muốn nhìn người nào, chỉ cần lên tiếng thì danh sách sẽ lập tức xuất hiện.
Nhìn nhìn tin tức của chính mình, cài đặt ngoài tên ra thì tất cả đều bảo mật, Mạc Vấn mới lấy thân phận phụ trợ sư, bước vào bản đồ đối chiến ngẫu nhiên.
Đấu trường giả thuyết có hai hình thức, lần lượt là hai đấu hai, năm đấu năm.
Hai đấu với hai thông thường đều là hai cái cơ giáp sư, bởi vì năng lực tự vệ của phụ trợ sư tương đối thấp, nếu trong đội có phụ trợ sư, cơ giáp sư còn lại không chỉ phân tâm bảo vệ phụ trợ sư mà còn phải đối phó với cơ giáp đối thủ. Trong trường hợp đó thì cơ giáp sư ấy chỉ có thể do đại thần thao tác thì mới có khả năng trông chừng một lúc hai cơ giáp đối thủ, mới có cơ hội chiến thắng được.
Còn hình thức năm đấu năm, trong đó bốn cơ giáp có thể bảo vệ phụ trợ sư, nhưng nếu phụ trợ sư đội mình bị đối thủ tóm chết vậy chỉ có thể nói là do chỉ huy và cơ giáp sư đội mình không có năng lực mà thôi.
Bởi vì số lượng phụ trợ sư tương đối ít, thích ngâm mình trong đấu trường giả thuyết lại càng thiếu, nên thường xuất hiện tình huống trong một bản đồ chỉ toàn là cơ giáp sư, cho nên hệ thống sẽ quản lý nghiêm ngặt, bảo đảm một bản đồ nhiều nhất chỉ có một phụ trợ sư.
Mạc Vấn lựa chọn 2V2, bởi vì đây là đấu trường sơ cấp, còn 5V5 thì cần quá nhiều người, nơi cần phối hợp cũng nhiều, độ nguy hiểm quá lớn, hơn nữa thứ Mạc Vấn cần là điểm chứ không phải đem mạng mình ra cho người ta chém giết.
Rất nhanh, cậu đã bị truyền tống đến một nơi giống như sa mạt, ngoại trừ nơi này không phải đặc biệt lớn ra thì những đặc điểm khác cũng được xây dựng vô cùng tinh tế, thậm chí Mạc Vấn còn có thể cảm nhận được cát nóng thổi lọt vào trong miệng cậu.
Nơi đấu 2V2 không phải không cho phép mở miệng nói chuyện, chẳng qua cậu không thích nói nhiều, hơn nữa hình thức này cũng không cần một người chỉ huy giống 5V5.
Vì lẽ đó khi cậu tình cờ gặp phải đồng đội nói nhiều, trên giao diện trò chuyện của mình, cậu chỉ thấy toàn lời nói nhảm của vị cơ giáp sư kia: “Móa, rốt cuộc vận may bùng nổ, tình cờ gặp được phụ trợ sư, nhưng vì sao lại là 2V2 chứ…”
Mà đối thủ đối diện cũng bắt đầu bới móc: “Cuộc đấu này không thể thua, cơ giáp đối diện nhất nhất định phải chết! Anh em, chúng ta cùng liều mạng.”
Xem ra rất giống bộ dạng ghen tị hận đúng không?
Nhưng khi thi đấu vừa bắt đầu, hai cơ giáp đối diện đã trực tiếp xông lại chỗ Mạc Vấn. Đây là tiết tấu muốn miểu sát* người khác?
(*giết trong nháy mắt- ngôn ngữ game)
Mạc Vấn không chút hoang mang sử dụng khinh công [Phù Dao Trực Thượng], trực tiếp nhảy lên, né tránh đợt công kích thứ nhất, sau khi rơi xuống đất lại sử dụng [Nhiếp Vân Trục Nguyệt], nhanh chóng rời xa hai người kia.
Phù Dao Trực Thượng: Người nhẹ như chim yến, có thể nhảy cao hơn.
Nhiếp Vân Trục Nguyệt: Xông về phía trước, đâm ra một khoảng cách.
(*hai cái khinh công này ta tra trong tư liệu TC bên tiếng Việt thì ko thấy, tiếng trung thì ko chắc nên cứ vậy đi =.=)
Phong cách của vị phụ trợ sư trước mặt không giống với người khác cho lắm!
Trong lòng hai cơ giáp sư liên tục chạy ra 1000 dòng chữ f*ck your mom. Không phải nói thân thể phụ trợ sư bình thường rất yếu ớt, không biết đánh đấm sao???
Trong chớp mắt, Mạc Vấn đã bị tuyên cáo muốn làm bạn của Pohl làm ngẩn ra, nhưng cũng lập tức cười nói: “Được, chỉ cần cậu không chê thành tích tôi kém hơn cậu là được.”
Chuyện này không phải cậu nói đùa, Mạc Vấn cảm thấy bản thân cậu thật sự toàn bằng vận may, chờ đến ngày viễn cổ và cận đại hợp làm một, sẽ tới lượt cậu nếm mùi thê thảm. Còn Pohl thì ngược lại, cậu ta là học bá ở sân nhà, những tri thức cậu ta nắm được mới thật sự là tri thức.
Suy nghĩ của Mạc Vấn rất đơn giản, cậu không cần tranh danh hiệu đứng đầu, đứng thứ hai gì, trước chỉ cần thi đậu đại học, sau lại thuận lợi tốt nghiệp và tìm được một công việc phù hợp là được.
Cậu đã từng gánh bát cơm của ngàn người, cũng lĩnh hội cảm giác thân bất do kỉ là thế nào, cho nên thời gian đó cậu gần như không dám nghỉ ngơi một ngày, bởi khắp thương trường đều là cạm bẫy, một khi xảy ra vấn đề thì toàn bộ công nhân viên sẽ không có việc làm.
Trước đây là vì để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già, để em gái có thể làm chuyện mình thích, thế nhưng lúc này bọn họ đều không ở đây, vì thế, Mạc Vấn cảm thấy chỉ cần bản thân mình thoải mái là được, không cần quá cố chấp theo đuổi thứ gì nữa.
Cõng đàn đi trên đường, lúc có lúc không nói chuyện với Pohl, lại cảm nhận ánh mặt trời ấm áp phủ trên người, Mạc Vấn đột nhiên cảm thấy thật ra tương lai cũng không mờ mịt như cậu nghĩ.
Pohl đã sớm chú ý cây đàn trên lưng Mạc Vấn từ lâu, dường như ngoại trừ lúc ăn cơm thì đối phương chưa từng rời cây đàn quá xa.
Hai người nói chuyện một lúc, đều cảm thấy giữa hai người có rất nhiều chủ đề để nói, Pohl đã sớm muốn hỏi tại sao Mạc Vấn lại ôm theo một cây đàn cổ, nhưng loại vấn đề có thể động chạm vào chuyện riêng tư như vậy, cậu ta vẫn hơi ngại ngùng hỏi ra miệng.
Cuối cùng, không nhịn được tò mò, đầu ngón tay cậu ta hơi vuốt cằm, chỉ vào cây đàn trên lưng Mạc Vấn, cười nháy mắt một cái, mang theo chút tò mò đơn thuần hỏi: “Cây đàn này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Mạc Vấn quay đầu, liếc mắt nhìn phần lộ ra của cây đàn sau vai, trầm ngâm một chút, lắc lắc đầu trả lời: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là một cây đàn bình thường mà thôi.”
Nhìn đôi mắt Pohl lóe ra ý tứ cậu lừa tớ, Mạc Vấn câm nín, bất đắc dĩ cố gắng giải thích đơn giản cho đối phương hiểu: “Chỉ là một vật môi giới bình thường, nói cách khác một phụ trợ sư cầm quả táo mới có thể thi triển kỹ năng, vậy anh ta nhất định phải cầm quả táo đó cả ngày.”
Pohl nghe Mạc Vấn nói như vậy, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn, bỗng nhiên hơi hiểu ra, giống như nhìn thấy được hình ảnh lúc còn bé của chính mình.
Pohl không đồng ý lắc lắc đầu, nói với Mạc Vấn: “Như vậy rất ngốc, Mạc, cậu không thể chỉ vì muốn trở thành phụ trợ sư mà suốt ngày coi một vật như môi giới mà cõng đi khắp nơi như vậy, đó chỉ là việc mà một đứa nhỏ mới làm.” Nói xong còn đỏ mặt: “Khi tớ còn bé, cả nhà ngoại trừ tớ đều có cơ giáp, ba tớ vì không muốn thấy tớ đau lòng, cho nên từng phỏng chế một chiếc máy dò cảm ứng trên tay tớ, giả vờ như tớ cũng có thể điều khiển cơ giáp.”
Không thể trách Pohl không nghĩ tới chuyện Mạc Vấn là phụ trợ sư, bởi một khi là người có thiên phú loại này thì tuyệt đối là một bước lên tới trời. Chỉ cần cầm giấy chứng nhận tư cách thì không riêng gì có thể được miễn thi cử, trực tiếp vào nhập học mà còn được cung cấp thêm các loại học bổng, có khi chưa tốt nghiệp đã được quân đội tranh cướp tiếp nhận. Dưới tình huống như vậy, nào có vị phụ trợ sư nào lại chạy đến hệ viễn cổ học chứ.
Hiểu rõ suy nghĩ của Pohl, Mạc Vấn há miệng, dự định giải thích cho mình một chút, sau lại từ bỏ.
Tình huống lúc này của cậu quá phức tạp, nếu nói ra cậu có thể là phụ trợ thì sao, ở thời đại cần giấy chứng nhận tư cách mà nói thì không có chi bằng không nói.
Thấy Mạc Vấn im lặng, Pohl cho rằng mình đã đâm trúng chuyện đau lòng của đối phương, trong mắt lóe ra ánh nước, lại gần ôm lấy Mạc Vấn khuyên nhủ: “Đừng buồn, tớ không có ý cười cậu, cậu xem, tớ cũng là người bình thường, chúng ta đều giống nhau.”
Bị Pohl dùng sức ôm, mới đầu Mạc Vấn còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng lúc sau lại từ từ thả lỏng thân thể, cánh tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai của Pohl, giải thích: “Pohl, thật ra tôi không buồn, huống chi tôi lại không giống như những gì cậu tưởng tượng.”
“Được rồi, được rồi, cậu nói cái gì thì là cái đó.” Pohl buông Mạc Vấn ra, trên mặt lộ ra nụ cười lần nữa: “Nếu cậu thật sự là phụ trợ sư thì tốt rồi, đoàn đội của anh trai vụng về nhà tớ còn chưa tìm được phụ trợ sư thích hợp đâu. Nghe nói đoàn trưởng của bọn họ yêu cầu quá cao, nhưng nếu là anh tớ giới thiệu thì họ nhất định sẽ để cậu thử một lần.”
Mạc Vấn cười cười: “Bây giờ những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể thi đậu học viện Horst hay không.”
Pohl mỉm cười: “Nói cũng đúng, nếu như chúng ta đều thi đậu, tớ nhất định mãnh liệt yêu cầu trọ cùng một gian ký túc xá với cậu.”
Tất nhiên Pohl không nói mạnh miệng, cha cậu ta là nhân viên chính phủ, tuy rằng không thể dùng quyền lợi trong tay tranh thủ chức vụ cho người thân, nhưng nếu là loại chuyện không ảnh hưởng toàn cục như yêu cầu đổi gian ký túc xá cho con trai thì vẫn có thể làm đươc.
Vì thế khi mọi người trong nhà cùng ăn cơm tối, hai vị cha và ba ba đã nghe thấy lời cầu xin của Pohl.
“Được rồi bảo bối của ba.” Ba ba Roy mắt đen không nói dài dòng hai lời đã đồng ý, trên mặt còn mang theo ý khuyến khích: “Pohl giỏi quá, nhanh như vậy đã quen được bạn mới rồi. Khi nào có thời gian thì con có thể dẫn cậu ta về nhà chơi, chúng ta sẽ chiêu đãi bạn của con thật tốt.”
Còn cha Macas mắt nâu lại im lặng ngồi trên ghế không nói chuyện. Roy dùng mũi giày đá đá Macas, lúc này Macas mới lộ ra mỉm cười “Không thành vấn đề, cha rất vui khi con có thể ở cùng với bạn bè, đương nhiên, nếu như cậu ta có thể thi đậu.” Dừng một chút, ông nhìn về phía Pohl: “Có thể nói cho cha tên của cậu ta không?”
“Lại tới nữa rồi!” Lông xù ngồi bên cạnh, cũng chính là Amber, hung hăng cắn một miếng lạp xưởng, trong miệng lầm bầm.
“Mạc Vấn, cậu ấy tên là Mạc Vấn.” Tâm tình Pohl dường như rất tốt, cậu tin tưởng ánh mắt của chính mình.
“Mạc Vấn?” Roy hơi ngẩn người, nhưng lại lập tức nở nụ cười: “Loại tên một chữ này rất hiếm thấy, cậu ta nhất định là một cậu bé xinh đẹp.”
Trong đầu Pohl nháy mặt hiện ra hình ảnh Mạc Vấn tóc dài, vạt áo phiêu dật, dáng người cao gầy, eo hẹp tinh tế… Nghĩ tới đó cậu đột nhiên hơi đỏ mặt, đồng ý với lời của ba ba mình: “Đúng ạ, là đặc biệt xinh đẹp.”
Mà Mạc Vấn nằm trong khoang ngủ đông ở khách sạn lại không hề hay biết chuyện Pohl đã tâng bốc mình như vậy.
Vì đã đem theo Quang Não cùng vào trong khoang ngủ đông, cho nên cậu có thể vừa nghỉ ngơi vừa tiến vào đấu trường giả thuyết.
Có người nói đấu trường giả thuyết này là nơi rất tốt để nhóm cơ giáp sư và phụ trợ sư tích góp kinh nghiệm.
Với lại nơi này đâu phải thời đại chiến loạn, nào có cơ hội ngày ngày động tay động chân với người khác để lấy kinh nghiệm được. Tuy nói hiện thực đúng là có thế giới ngầm cho phép thi đấu trực tiếp, nhưng nếu không cẩn thận thì có thể mất mạng như chơi, tiêu biểu là mỗi lần lên đài, mỗi người thi đấu đều phải ký tên làm bằng chứng cả!
Cũng vì thế mà đối chiến ở đấu trường giả thuyết lại trở thành nơi thích hợp cho những người thi đấu nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm.
Còn Mạc Vấn, lại hướng về khen thưởng mà đến.
Đấu trường sơ cấp thăng đến trung cấp có khen thưởng tinh tệ, trung cấp lên cao cấp càng được thưởng nhiều hơn, cho nên Mạc Vấn nghĩ thừa dịp mấy ngày này chưa đến kỳ hạn tới học viện báo danh, quyết định vào đấu trường giả thuyết cày điểm.
Ngoại hình nhất định phải thay đổi, Mạc Vấn đổi tóc dài thành tóc ngắn, còn chọn màu vàng, mặt mũi thì sửa thành bình thường hơn, ngay cả màu mắt cũng đổi thành màu xanh lam.
Với hình tượng này mà ra ngoài thì tuyệt đối chỉ là một thanh niên trẻ tuổi bình thường ở địa phương mà thôi.
Bởi vì không thể không sử dụng đàn làm vũ khí, Mạc Vấn cố ý thay đổi độ lớn nhỏ và màu sắc của đàn cổ, trở nên khéo léo hơn chút, bề ngoài hoa lệ cũng biến thành màu sắc như cây khô. Làm xong tất cả cậu tỏ vẻ, có thể đánh đàn diễn khúc là được, bề ngoài không cần quan trọng.
Xác định chọn sử dụng hình tượng này, Mạc Vấn cảm thấy trước mắt tối sầm, xung quanh đồng thời xuất hiện nhiều điểm ánh sáng, sau đó cậu phát hiện mình đã có mặt trong một gian phòng cực lớn, chẳng qua nơi này lại chỉ có mình cậu.
Đây chắc hẳn là phòng nghỉ của mỗi người.
Nhìn gian phòng này một vòng, Mạc Vấn phát hiện có thể nhìn thấy tất cả các thứ hạng của các cao thủ, từ sơ cấp đến cao cấp, cậu muốn nhìn người nào, chỉ cần lên tiếng thì danh sách sẽ lập tức xuất hiện.
Nhìn nhìn tin tức của chính mình, cài đặt ngoài tên ra thì tất cả đều bảo mật, Mạc Vấn mới lấy thân phận phụ trợ sư, bước vào bản đồ đối chiến ngẫu nhiên.
Đấu trường giả thuyết có hai hình thức, lần lượt là hai đấu hai, năm đấu năm.
Hai đấu với hai thông thường đều là hai cái cơ giáp sư, bởi vì năng lực tự vệ của phụ trợ sư tương đối thấp, nếu trong đội có phụ trợ sư, cơ giáp sư còn lại không chỉ phân tâm bảo vệ phụ trợ sư mà còn phải đối phó với cơ giáp đối thủ. Trong trường hợp đó thì cơ giáp sư ấy chỉ có thể do đại thần thao tác thì mới có khả năng trông chừng một lúc hai cơ giáp đối thủ, mới có cơ hội chiến thắng được.
Còn hình thức năm đấu năm, trong đó bốn cơ giáp có thể bảo vệ phụ trợ sư, nhưng nếu phụ trợ sư đội mình bị đối thủ tóm chết vậy chỉ có thể nói là do chỉ huy và cơ giáp sư đội mình không có năng lực mà thôi.
Bởi vì số lượng phụ trợ sư tương đối ít, thích ngâm mình trong đấu trường giả thuyết lại càng thiếu, nên thường xuất hiện tình huống trong một bản đồ chỉ toàn là cơ giáp sư, cho nên hệ thống sẽ quản lý nghiêm ngặt, bảo đảm một bản đồ nhiều nhất chỉ có một phụ trợ sư.
Mạc Vấn lựa chọn 2V2, bởi vì đây là đấu trường sơ cấp, còn 5V5 thì cần quá nhiều người, nơi cần phối hợp cũng nhiều, độ nguy hiểm quá lớn, hơn nữa thứ Mạc Vấn cần là điểm chứ không phải đem mạng mình ra cho người ta chém giết.
Rất nhanh, cậu đã bị truyền tống đến một nơi giống như sa mạt, ngoại trừ nơi này không phải đặc biệt lớn ra thì những đặc điểm khác cũng được xây dựng vô cùng tinh tế, thậm chí Mạc Vấn còn có thể cảm nhận được cát nóng thổi lọt vào trong miệng cậu.
Nơi đấu 2V2 không phải không cho phép mở miệng nói chuyện, chẳng qua cậu không thích nói nhiều, hơn nữa hình thức này cũng không cần một người chỉ huy giống 5V5.
Vì lẽ đó khi cậu tình cờ gặp phải đồng đội nói nhiều, trên giao diện trò chuyện của mình, cậu chỉ thấy toàn lời nói nhảm của vị cơ giáp sư kia: “Móa, rốt cuộc vận may bùng nổ, tình cờ gặp được phụ trợ sư, nhưng vì sao lại là 2V2 chứ…”
Mà đối thủ đối diện cũng bắt đầu bới móc: “Cuộc đấu này không thể thua, cơ giáp đối diện nhất nhất định phải chết! Anh em, chúng ta cùng liều mạng.”
Xem ra rất giống bộ dạng ghen tị hận đúng không?
Nhưng khi thi đấu vừa bắt đầu, hai cơ giáp đối diện đã trực tiếp xông lại chỗ Mạc Vấn. Đây là tiết tấu muốn miểu sát* người khác?
(*giết trong nháy mắt- ngôn ngữ game)
Mạc Vấn không chút hoang mang sử dụng khinh công [Phù Dao Trực Thượng], trực tiếp nhảy lên, né tránh đợt công kích thứ nhất, sau khi rơi xuống đất lại sử dụng [Nhiếp Vân Trục Nguyệt], nhanh chóng rời xa hai người kia.
Phù Dao Trực Thượng: Người nhẹ như chim yến, có thể nhảy cao hơn.
Nhiếp Vân Trục Nguyệt: Xông về phía trước, đâm ra một khoảng cách.
(*hai cái khinh công này ta tra trong tư liệu TC bên tiếng Việt thì ko thấy, tiếng trung thì ko chắc nên cứ vậy đi =.=)
Phong cách của vị phụ trợ sư trước mặt không giống với người khác cho lắm!
Trong lòng hai cơ giáp sư liên tục chạy ra 1000 dòng chữ f*ck your mom. Không phải nói thân thể phụ trợ sư bình thường rất yếu ớt, không biết đánh đấm sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất