Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
Chương 22: Đẹp trai không? Đẹp trai!
Mẹ Diệp đang định trả lời thì người phụ trách ánh sáng gọi.
Phó tổng giám đốc Lưu nhìn thấy, bấy giờ lời nào nên nói cũng nói cả rồi, nghĩ bụng chuyện đã dứt điểm, bèn xoay người đi đến giúp đỡ.
Kẻ chướng mắt đã đi, lúc này mẹ Diệp mới quay đầu nhìn Diệp Luân: “Chụp ảnh không đơn giản vậy đâu, họ là bên quyết định, thời gian lại gấp rút, chắc chắn hao tốn cả tài nguyên và nhân lực, các con chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi đó.”
“Không sao.” Diệp Luân cực rộng lượng: “Sợ gì đâu, không thử làm sao biết là không được?”
“Vậy Tiểu Phong thì sao?” Mẹ Diệp nhìn sang Kình Phong: “Cháu nghĩ thế nào?”
Thật ra từ đầu đến cuối thái độ của anh đều rất tùy ý, cho rằng thế nào cũng được, chẳng sao cả. Nghe thấy ý này thì có vẻ như từ công việc chính thức chuyển sang niềm vui của hai người anh và cậu chủ Diệp, vậy càng không có áp lực.
“Cháu theo Diệp Luân.” Kình Phong gật đầu đáp.
“Vậy cứ thử xem.” Mẹ Diệp bật cười, vỗ vai hai chàng trai như đang cổ vũ: “Đừng nghĩ nhiều quá, cũng không cần lo lắng có thành công hay không, cứ xem như chơi thôi, quan trọng nhất là vui, dì ủng hộ các cháu.”
Phòng quay chụp rộng rãi được chia làm hai khu vực với hai phong cách hoàn toàn khác nhau: Một bên là trong nhà, bên kia là văn phòng; ở giữa có một khoảng cách cực xa để tránh bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Người thay thế mới đến nhập vai cực nhanh, chỉ trong hơn nửa giờ ngắn ngủi đã tạo hình xong, thay quần áo trong nhà mà bên A cung cấp, chuẩn bị làm việc.
Tiếng tanh tách vang mãi bên tai, tiến độ nhanh như phóng tên lửa vậy, rõ ràng đã có chuẩn bị sẵn rồi.
Còn bên kia, cảnh văn phòng được trang trí xong tất nhiên đang để trống, Kình Phong bèn thử bắt đầu với chủ đề này.
Vừa nhắc đến “văn phòng”, thứ đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là: Âu phục.
Zegna, Canali, Armani gì đó đều là mấy nhãn hiệu thời trang Âu phục hàng đầu mà mọi người đã rất đỗi quen thuộc.
Kình Phong cũng không thấy xa lạ.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi trường thi đại học không lâu, còn một đoạn đường dài lắm mới chuyển sang môi trường công sở. Nên dù đã ảo tưởng rất nhiều lần về sức hút của Âu phục nhưng đến nay vẫn rất hiếm khi mặc.
Theo lẽ thường thì Âu phục phải được cắt may thủ công theo số đo mới tốt nhất, nhưng bây giờ không có điều kiện như vậy. Chỗ may mắn là vóc dáng Kình Phong khá tiêu chuẩn, thuộc cơ thể người mẫu thứ thiệt, nào vai rộng eo thon, từng số đo đều chuẩn mực, dù mặc áo có sẵn trông cũng vô cùng thích hợp.
Mẹ Diệp cầm thước dây đo từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng, thế là bệnh nghề nghiệp lại tái phát: “Mầm giống tốt như vậy không làm người mẫu thì tiếc quá, Tiểu Phong thật sự không suy xét thêm sao?”
“À…” Hình như phủ định ngay có vẻ không hay lắm…
Kình Phong nghĩ một lúc, vòng vo: “Cháu thấy chế tạo xe tăng cũng thú vị lắm.”
Mẹ Diệp hơi sửng sốt, sờ cằm nghĩ: Sao câu này nghe quen tai thế.
Diệp Luân đứng ở xa, đang cúi đầu chọn cà vạt trong tủ nên không nghe thấy. Bận rộn cả buổi trời vẫn chẳng tìm được cái nào ưng ý, bèn quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, chiếc cà vạt màu xanh biển lần trước đâu ạ, sao con không thấy?”
Mẹ Diệp “ui da” một tiếng: “Còn để trong ngăn kéo ở văn phòng của mẹ đó, bận quá nên cứ quên mang ra mãi.”
“Không sao, để con đi lấy.” Diệp Luân nhanh nhẹn đứng dậy, không chờ mọi người phản ứng đã phóng như bay ra cửa.
Để lại mẹ Diệp đứng ngơ ra đó, bĩu môi nhìn theo bóng lưng cậu: Quả nhiên là nhóc hư, có mắt nhìn thật đấy, chỉ vừa ý cái đắt nhất thôi!
Văn phòng của mẹ Diệp ở cuối hành lang, là nơi làm việc quan trọng nên tất nhiên sẽ khóa cửa, không phận sự miễn vào.
Cậu chủ Diệp là con trai bà chủ, không bị hạn chế bởi mấy quy định cứng nhắc này, bản thân cậu cũng có một chiếc chìa khóa dự phòng, thế là mở cửa một cách quen thuộc, đi đến trước cái bàn to trong phòng, kéo ngăn tủ ra.
Chẳng mấy chốc đã tìm được hai cái hộp vuông vắn, bên trong là hai chiếc cà vạt có màu sắc khá nhau. Chất liệu mềm mịn, sờ vào cực thích, vừa nhìn đã biết là hàng xa xỉ.
Chiều rộng khoảng tám centimet, vô cùng thích hợp với người trẻ trung chừng hai mươi tuổi, vừa nghiêm túc lại không quá đứng tuổi, cứ như được làm ra cho riêng Kình Phong vậy.
Diệp Luân hài lòng lắm, cầm hết hai hộp, khóa cửa cẩn thận rồi vội vã chạy về.
Hai chiếc cà vạt này một chiếc màu xanh hoàng gia, một chiếc màu xanh navy, đều là dạng trơn thuần một màu, khiến người ta thích không nỡ buông tay. Diệp Luân vừa đi vừa cúi đầu, chỉ thấy hai chiếc đều rất đẹp, khó chọn quá.
Trong bảng tin thường nói đi đường thì phải tập trung, đừng vọc điện thoại, đừng chơi game, và càng đừng nhìn cà vạt, nếu không sẽ bất cẩn đụng người khác đó.
Diệp Luân không nghe, kết quả là vừa vào cửa thì đã “đáng đời” đâm sầm vào lồng ngực rộng lớn của ai kia, tay run lên, chiếc hộp cà vạt rơi xuống…
Cậu còn đang ngơ ngác, thần kinh vận động của đối phương tốt hơn, anh phản ứng cực nhanh, vươn tay ra đỡ lấy một cách vững vàng.
“Bất cẩn thế?” Sinh viên chuyên Thể thao bất đắc dĩ.
Diệp Luân chớp mắt, nhìn từ bàn tay lên cánh tay rồi lên vai anh… Bấy giờ mới chú ý thấy chỉ trong thời gian ngắn mà Kình Phong đã nhanh nhẹn thay bộ Âu phục rồi:
Áo sơ mi trắng kiểu truyền thống được là thẳng thớm, nút áo cài ngay ngắn, chỉ vì không có cà vạt nên để trống hai nút trên cùng, trông khá tùy ý và thoải mái.
Vest ngoài và quần đều là sọc caro xám sẫm, trông rộng rãi, chững chạc mà không mất đi nét sống động; chín chắn hơn cả xanh navy, nhưng không kén dịp mặc như màu đen, chọn nó để chụp ảnh quảng cáo, không tối không nhạt, hiệu quả vừa đủ.
Dây nịt và tất đều mang màu đen sáng hài hòa, kẹp nút dây nịt cực kỳ sang trọng, có hoa văn huân chương phong cách Anh quốc, mặt ngoài được mạ vàng trông khá bắt mắt.
Trước đây Diệp Luân còn nghĩ, với kiểu tóc bây giờ của Kình Phong, trông vừa lưu manh và hoang dại mà mặc bộ Âu phục cực kỳ chính thống lên thì tám mươi, chín mươi phần trăm trông sẽ khá mâu thuẫn.
Nhưng đến khi anh mặc vào rồi mới nhận ra không phải như vậy.
Suy cho cùng cũng vì khí chất đặc biệt chỉ có ở Kình Phong. Một chàng trai ngày thường không huênh hoang, không ưa nổi bật, luôn khiêm tốn im lặng lại rộng lượng dịu dàng, khi mặc Âu phục lên chắc chắn sẽ không “cứng nhắc”, chỉ thấy ngầu, chỉ thấy khí chất ngút trời, quyến rũ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết người khác nghĩ sao, nhưng bản thân Diệp Luân nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi xuống luôn rồi mà vẫn chẳng nói được câu nào.
Kình Phong thấy cậu nhìn mình sững sờ, không biết sao mà tâm trạng tốt hẳn.
Mất đi vẻ ít nói thường ngày, anh cười trêu: “Đẹp trai không?”
Đẹp trai không?
Không chút do dự, đẹp trai, cực đẹp trai!
Diệp Luân há mồm vừa định trả lời thì trái tim đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, khiến cậu nhíu nhẹ mày khó ai phát hiện:
Cảm giác ấy rất mâu thuẫn, cậu vừa muốn nâng Kình Phong lên tận trời, khiến cả thế giới phải bàng hoàng; nhưng cậu cũng muốn vớ lấy bao bố trùm kín chàng trai này, giấu đi mất, không để người trong trường biết được rằng chàng sinh viên chuyên Thể thao không thích nổi bật ấy thật ra là một tồn tại lóa mắt biết nhường nào.
Phó tổng giám đốc Lưu nhìn thấy, bấy giờ lời nào nên nói cũng nói cả rồi, nghĩ bụng chuyện đã dứt điểm, bèn xoay người đi đến giúp đỡ.
Kẻ chướng mắt đã đi, lúc này mẹ Diệp mới quay đầu nhìn Diệp Luân: “Chụp ảnh không đơn giản vậy đâu, họ là bên quyết định, thời gian lại gấp rút, chắc chắn hao tốn cả tài nguyên và nhân lực, các con chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi đó.”
“Không sao.” Diệp Luân cực rộng lượng: “Sợ gì đâu, không thử làm sao biết là không được?”
“Vậy Tiểu Phong thì sao?” Mẹ Diệp nhìn sang Kình Phong: “Cháu nghĩ thế nào?”
Thật ra từ đầu đến cuối thái độ của anh đều rất tùy ý, cho rằng thế nào cũng được, chẳng sao cả. Nghe thấy ý này thì có vẻ như từ công việc chính thức chuyển sang niềm vui của hai người anh và cậu chủ Diệp, vậy càng không có áp lực.
“Cháu theo Diệp Luân.” Kình Phong gật đầu đáp.
“Vậy cứ thử xem.” Mẹ Diệp bật cười, vỗ vai hai chàng trai như đang cổ vũ: “Đừng nghĩ nhiều quá, cũng không cần lo lắng có thành công hay không, cứ xem như chơi thôi, quan trọng nhất là vui, dì ủng hộ các cháu.”
Phòng quay chụp rộng rãi được chia làm hai khu vực với hai phong cách hoàn toàn khác nhau: Một bên là trong nhà, bên kia là văn phòng; ở giữa có một khoảng cách cực xa để tránh bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Người thay thế mới đến nhập vai cực nhanh, chỉ trong hơn nửa giờ ngắn ngủi đã tạo hình xong, thay quần áo trong nhà mà bên A cung cấp, chuẩn bị làm việc.
Tiếng tanh tách vang mãi bên tai, tiến độ nhanh như phóng tên lửa vậy, rõ ràng đã có chuẩn bị sẵn rồi.
Còn bên kia, cảnh văn phòng được trang trí xong tất nhiên đang để trống, Kình Phong bèn thử bắt đầu với chủ đề này.
Vừa nhắc đến “văn phòng”, thứ đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là: Âu phục.
Zegna, Canali, Armani gì đó đều là mấy nhãn hiệu thời trang Âu phục hàng đầu mà mọi người đã rất đỗi quen thuộc.
Kình Phong cũng không thấy xa lạ.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi trường thi đại học không lâu, còn một đoạn đường dài lắm mới chuyển sang môi trường công sở. Nên dù đã ảo tưởng rất nhiều lần về sức hút của Âu phục nhưng đến nay vẫn rất hiếm khi mặc.
Theo lẽ thường thì Âu phục phải được cắt may thủ công theo số đo mới tốt nhất, nhưng bây giờ không có điều kiện như vậy. Chỗ may mắn là vóc dáng Kình Phong khá tiêu chuẩn, thuộc cơ thể người mẫu thứ thiệt, nào vai rộng eo thon, từng số đo đều chuẩn mực, dù mặc áo có sẵn trông cũng vô cùng thích hợp.
Mẹ Diệp cầm thước dây đo từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng, thế là bệnh nghề nghiệp lại tái phát: “Mầm giống tốt như vậy không làm người mẫu thì tiếc quá, Tiểu Phong thật sự không suy xét thêm sao?”
“À…” Hình như phủ định ngay có vẻ không hay lắm…
Kình Phong nghĩ một lúc, vòng vo: “Cháu thấy chế tạo xe tăng cũng thú vị lắm.”
Mẹ Diệp hơi sửng sốt, sờ cằm nghĩ: Sao câu này nghe quen tai thế.
Diệp Luân đứng ở xa, đang cúi đầu chọn cà vạt trong tủ nên không nghe thấy. Bận rộn cả buổi trời vẫn chẳng tìm được cái nào ưng ý, bèn quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, chiếc cà vạt màu xanh biển lần trước đâu ạ, sao con không thấy?”
Mẹ Diệp “ui da” một tiếng: “Còn để trong ngăn kéo ở văn phòng của mẹ đó, bận quá nên cứ quên mang ra mãi.”
“Không sao, để con đi lấy.” Diệp Luân nhanh nhẹn đứng dậy, không chờ mọi người phản ứng đã phóng như bay ra cửa.
Để lại mẹ Diệp đứng ngơ ra đó, bĩu môi nhìn theo bóng lưng cậu: Quả nhiên là nhóc hư, có mắt nhìn thật đấy, chỉ vừa ý cái đắt nhất thôi!
Văn phòng của mẹ Diệp ở cuối hành lang, là nơi làm việc quan trọng nên tất nhiên sẽ khóa cửa, không phận sự miễn vào.
Cậu chủ Diệp là con trai bà chủ, không bị hạn chế bởi mấy quy định cứng nhắc này, bản thân cậu cũng có một chiếc chìa khóa dự phòng, thế là mở cửa một cách quen thuộc, đi đến trước cái bàn to trong phòng, kéo ngăn tủ ra.
Chẳng mấy chốc đã tìm được hai cái hộp vuông vắn, bên trong là hai chiếc cà vạt có màu sắc khá nhau. Chất liệu mềm mịn, sờ vào cực thích, vừa nhìn đã biết là hàng xa xỉ.
Chiều rộng khoảng tám centimet, vô cùng thích hợp với người trẻ trung chừng hai mươi tuổi, vừa nghiêm túc lại không quá đứng tuổi, cứ như được làm ra cho riêng Kình Phong vậy.
Diệp Luân hài lòng lắm, cầm hết hai hộp, khóa cửa cẩn thận rồi vội vã chạy về.
Hai chiếc cà vạt này một chiếc màu xanh hoàng gia, một chiếc màu xanh navy, đều là dạng trơn thuần một màu, khiến người ta thích không nỡ buông tay. Diệp Luân vừa đi vừa cúi đầu, chỉ thấy hai chiếc đều rất đẹp, khó chọn quá.
Trong bảng tin thường nói đi đường thì phải tập trung, đừng vọc điện thoại, đừng chơi game, và càng đừng nhìn cà vạt, nếu không sẽ bất cẩn đụng người khác đó.
Diệp Luân không nghe, kết quả là vừa vào cửa thì đã “đáng đời” đâm sầm vào lồng ngực rộng lớn của ai kia, tay run lên, chiếc hộp cà vạt rơi xuống…
Cậu còn đang ngơ ngác, thần kinh vận động của đối phương tốt hơn, anh phản ứng cực nhanh, vươn tay ra đỡ lấy một cách vững vàng.
“Bất cẩn thế?” Sinh viên chuyên Thể thao bất đắc dĩ.
Diệp Luân chớp mắt, nhìn từ bàn tay lên cánh tay rồi lên vai anh… Bấy giờ mới chú ý thấy chỉ trong thời gian ngắn mà Kình Phong đã nhanh nhẹn thay bộ Âu phục rồi:
Áo sơ mi trắng kiểu truyền thống được là thẳng thớm, nút áo cài ngay ngắn, chỉ vì không có cà vạt nên để trống hai nút trên cùng, trông khá tùy ý và thoải mái.
Vest ngoài và quần đều là sọc caro xám sẫm, trông rộng rãi, chững chạc mà không mất đi nét sống động; chín chắn hơn cả xanh navy, nhưng không kén dịp mặc như màu đen, chọn nó để chụp ảnh quảng cáo, không tối không nhạt, hiệu quả vừa đủ.
Dây nịt và tất đều mang màu đen sáng hài hòa, kẹp nút dây nịt cực kỳ sang trọng, có hoa văn huân chương phong cách Anh quốc, mặt ngoài được mạ vàng trông khá bắt mắt.
Trước đây Diệp Luân còn nghĩ, với kiểu tóc bây giờ của Kình Phong, trông vừa lưu manh và hoang dại mà mặc bộ Âu phục cực kỳ chính thống lên thì tám mươi, chín mươi phần trăm trông sẽ khá mâu thuẫn.
Nhưng đến khi anh mặc vào rồi mới nhận ra không phải như vậy.
Suy cho cùng cũng vì khí chất đặc biệt chỉ có ở Kình Phong. Một chàng trai ngày thường không huênh hoang, không ưa nổi bật, luôn khiêm tốn im lặng lại rộng lượng dịu dàng, khi mặc Âu phục lên chắc chắn sẽ không “cứng nhắc”, chỉ thấy ngầu, chỉ thấy khí chất ngút trời, quyến rũ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết người khác nghĩ sao, nhưng bản thân Diệp Luân nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi xuống luôn rồi mà vẫn chẳng nói được câu nào.
Kình Phong thấy cậu nhìn mình sững sờ, không biết sao mà tâm trạng tốt hẳn.
Mất đi vẻ ít nói thường ngày, anh cười trêu: “Đẹp trai không?”
Đẹp trai không?
Không chút do dự, đẹp trai, cực đẹp trai!
Diệp Luân há mồm vừa định trả lời thì trái tim đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, khiến cậu nhíu nhẹ mày khó ai phát hiện:
Cảm giác ấy rất mâu thuẫn, cậu vừa muốn nâng Kình Phong lên tận trời, khiến cả thế giới phải bàng hoàng; nhưng cậu cũng muốn vớ lấy bao bố trùm kín chàng trai này, giấu đi mất, không để người trong trường biết được rằng chàng sinh viên chuyên Thể thao không thích nổi bật ấy thật ra là một tồn tại lóa mắt biết nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất